Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1270: Vô sỉ ra vẻ đạo mạo



"Long đan?" Sở Dương giật mình: "Có lợi ích gì?"
Khi Ngạo Tà Vân nhìn thấy long đan này, chỉ cảm thấy ý nghĩ đột nhiên cuồn cuộn dâng lên trong lòng, sắp xếp lại một chút, nói: "Long dan chính là nơi tụ hợp toàn bộ tinh hoa của thần long. Mỗi một thần long, khi chết đi, tất cả tinh hoa trong cơ thể sẽ tự động tụ hội, hình thành một viên long đan. Bên ngoài được bao phủ tinh thể do long hồn hình thành, khiến cho bề ngoài nó nhìn giống như một khối ngọc. Bất kể là trôi qua bao nhiêu thời gian, vẫn tồn tại nguyên vẹn."
"Đây cũng là truyền thừa quan trọng của long tộc! Bởi vì... Từ một ấu long trưởng thành thành cự long, cần một thời gian rất lâu. Mà sinh dục của long tộc vốn đã cực thấp, nếu không như vậy, long tộc đã sớm diệt vong rồi!"
"Sau khi long đan hình thành, trừ long tộc ra, các tộc đàn khác căn bản không thể lợi dụng được. Chỉ có thể coi đó là một khối mỹ ngọc. Cho nên, giá trị của thứ này đối với thế nhân cũng không lớn, nhưng đối với long tộc mà nói, chính là đệ nhất chí bảo!"
Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu rõ."Thì ra là như vậy."
Sở Dương đó hắn vung tay, ném long đan tới: "Cho ngươi đấy."
Ngạo Tà Vân hoảng sợ, vội vàng tiếp lấy long đan, ôm chầm vào lòng: "Thứ quý trọng như vậy làm sao ngươi lại bất cẩn như vậy? Ném đi như vậy?"
Thoáng có chút ý tứ oán giận.
"Không phải ngươi nói thứ này không thể bị hủy hoại hay sao?" Sở Dương nhướng mày, nói: "Rơi một chút cũng không vỡ được. Ta đập nó nhiều lần lắm rồi...."
Ngạo Tà Vân đau lòng, da mặt cũng khẽ co giật: "Tuy ngươi tặng long đan cho ta, nhưng nghe xong ngươi nói câu này, ta chỉ thật muốn đánh ngươi một trận!"
"Ha ha...." Sở Dương cười lớn: "Ngươi hấp thu thứ này cần bao nhiêu thời gian? Hấp thu xong, có thể tăng lên bao nhiêu?
Ngạo Tà Vân cười khổ một hồi: "Lão đại ngươi quá coi trọng ta rồi. Long đan là cự long trưởng thành mới có thể ngưng tụ mà thành. Lực lượng bên trong quá mạnh mẽ, quả thực không gì sánh kịp."
"Với lực lượng hiện tại của ta, căn bản phá không được lớp vỏ. Mà cho dù có phá ra được thì cũng bị bạo thể chết thôi!" Ngạo Tà Vân phồng miệng: " Bụp một tiếng, cứ như là đánh rắm ấy, sau đó ta biến thành hình dạng một cái rắm...."
La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc ko nhịn được cười ha ha.
Sở Dương cũng nhịn không được, nói: "Vậy ngươi thu lấy trước đi. Chờ khi nào có thể hấp thu thì hấp thu."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Ngạo Tà Vân tính toán một chút: "Phỏng chừng chờ đến khi ta thành chí tôn bát cửu phẩm... mới có thể hấp thu."
"Được rồi...." Sở Dương khẽ gật đầu: "Tục ngữ nói, ngày tháng năm nào...."
Tạ Đan Quỳnh phụt một tiếng, bật cười...
.... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Mấy huynh đệ rốt cuộc cũng rời khỏi nơi này, mặt trời đã gần lên chính ngọ. Tiệc rượu sắp bắt đầu, không quay về không được.
Kỷ Mặc cứ một bước lại ngoái nhìn lại mấy lần, thần tình chột dạ, trong lòng lo lắng...
Sau khi sáu người rời khỏi, đám nương tử quân rốt cuộc cũng hiện thân. Vừa hiện thân đã có người làm khó dễ.
"Ngạo Ba, ngươi có chuyện gì thế?" Phu nhân Tạ Đan Quỳnh cùng Hô Duyên Ngạo ba vốn rất thân, bây giờ nói chuyện đương nhiên không khách khí: "Ngươi đẫn chúng ta đi, chỉ để chúng ta nhìn thấy nam nhân của chúng ta biến thành... long đầu hả?"
Hô Duyên Ngạo Ba đỏ bừng cả mặt, ấp úng giải thích: "Không phải... Là bởi vì, Kỷ Mặc nói, hôm nay hắn có thể đại triển hùng phong... giáo huấn lão đại, ta liền... ta liền tới xem...."
"Ha ha!" Mấy phụ nhân cùng cười một tiếng: "Được rồi, chúng ta thấy được!"
Hô Duyên Ngạo Ba mặt đỏ tía tai. Ngạo Ba tiểu thư từ nhỏ tới giớ, đúng là lần đầu tiên mất mặt như vậy!
Hiện giờ xấu hổ quá, lập tức không thể kìm chế được cơn giận, đề khí chạy thẳng về phía trước, hét lớn một tiếng: "Kỷ Mặc! Tên hỗn đản nhà ngươi, đứng lại cho lão nương!"
Phía trước, Kỷ Mặc đang cúp đuôi lủi đi, nghe vậy liền lập tức hoảng sợ: "Lão đại, chúng ta đi mau! Đá vỡ hũ dẫm chua rồi!"
Sở Dương liếc mắt nhìn một cái: "Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi đã tìm nhiều nương tử quân như vậy tới quan chiến là ý gì? Ngươi cảm thấy ngươi thắng chắc rồi? Khó tránh ngươi lại tranh động thủ trước! Còn bày ra tư thế bá đạo như vậy."
Mọi người cười lớn.
Kỷ Mặc đỏ mặt tía tai, cầu xin nói: "Lão đại, nếu ngươi không đi thì không kịp nữa đâu...."
"Được! Chúng ta đi mau!" Sở Dương chớp chớp mắt: "Nhưng ngươi thì lưu lại!"
Lời còn chưa dứt, Ngạo Tà Vân La Khắc Địch đã đồng loạt xuất thủ, túm chặt lấy Kỷ Mặc, phốc một tiếng đã ghì trên mặt đất.
Kỷ Mặc rống lên thảm thiết: "Lão đại! Sẽ chết ngươi đó! Thật sự chết người đó!"
Đang gào rống thì Hô Duyên Ngạo Ba đã đuổi tới, chỉ thấy thân thể nàng cao lớn, lao tới giống như trâu húc mả, đạp cho đại địa rung rinh: "Kỷ Mặc! Tên hỗn đản nhà ngươi! Chạy đi dâu?"
Ngạo Tà Vân nhấc bổng Kỷ Mặc không thể phản kháng lên, cười lớn một tiếng: "Ngạo Ba, Kỷ Mặc liền giao cho ngươi... Các ngươi cứ từ từ tâm sự đi... ha ha ha...."
Tiếp đó tay rung lên, Kỷ nhị gia bị ném tới giống như một quả bóng cao su, bay về hướng Hô Duyên Ngạo Ba.
Kỷ Mặc thê thảm cực điểm, rống lớn một tiếng: "Có đám huynh đệ các ngươi... thật sự là sai lầm... A....!"
Lập tức đã bị tiếng kêu la thảm thiết thay thế. Đám người Ngạo Tà Vân Sở Dương cười ha ha, một thân sảng khoái ra về, không hề quay đầu lại.
Phía sau không ngừng truyền đến thanh âm ẩu đả và tiếng cầu xin tha thứ thê thảm của Kỷ Mặc, càng lúc càng xa, cuối cùng không nghe thấy gì nữa...
...
Đại thọ Ngạo Thiên Hành, cả Ngạo gia bừng bừng náo nhiệt, thanh thế cực lớn! Tất cả mọi người đều tận tình no say.
Uống được một nửa, Kỷ Mặc mới mang mặt mũi bầm dập trở về, cái miệng hắn bị Hô Duyên cô nương "không cẩn thận" đánh một quyền, sứng tếu cả một bên, hơn nữa còn không cho vận công chữa thương...
Nhưng Kỷ nhị gia là nhân vật nào chứ? Chút chuyện nhỏ này há làm khó được?
Chỉ thấy hắn tìm một cái ống nho nhỏ, cắm vào chén rượu, dùng một bên miệng không sưng ngậm cái ống, có người nói cạn chén, Kỷ nhị gia lập tức hút một hơi. Xoạt một cái, một chén rượu đã cạn sạch.
Quá tiện lợi mau lẹ!
Xung quanh đều có ánh mắt quái dị nhìn tới, nhưng da mặt Kỷ nhị gia dày cỡ nào? Đương nhiên chẳng thèm quan tâm! Hơn nữa vừa ngậm ống hút uống rượu, vừa đứng lên, nhìn trái nhìn phải, bộ dáng rất tự đắc.
Có một loại vị đạo giống như "Mọi người đều say, chỉ ta là tỉnh".
Đám người Sở Dương trên mặt ai nấy đều có biểu tình tỉnh bơ, nghoảnh mặt quay đi, tựa như "Ta không biết hắn, hắn là ai vậy..."
Quá mất mặt rồi.
Trên tiệc rượu, Ngạo Thiên Hành trực tiếp tuyên bố hôn sự của Cố Độc Hành. hơn nữa vị Ngạo gia gia chủ này không hổ là cáo già, nói rất trôi chảy, mỹ miều.
"Hôm nay là đại thọ lão phu, cảm tạ các vị bằng hữu tới ăn mừng. Ta trước kính mọi người một ly! Cảm kích từ đáy lòng!"
"Ngoài ra, lão phu muốn tuyên bố một đại hảo sự chấn động Trung Tam Thiên! Thiên Binh các Đệ nhị các chủ Cố Độc Hành danh chấn Trung Tam thiên, bảy ngày sau, sẽ cùng Cố thị gia tộc Cố Diệu Linh tiểu thư kết thành lương duyên! Đến lúc đó, Cố thị gia tộc sẽ tổ chức tiệc rượu long trọng, chiêu đãi anh hùng thiên hạ!"
"Ừm, ta thật sự là già tới hồ đồ rồi! Thiếu chút nữa quên mất một tin tức trọng đại chấn động Trung Tam Thiên!" Ngạo Thiên Hành vỗ vỗ trán tự trách, khí phách dâng trào nói: "Cố các chủ không chỉ là đệ nhị các chủ Thiên Binh các, mà vừa mới trước mắt thôi, hắn đã trở thành vị cao thủ chí tôn đầu tiên của toàn bộ Trung tam thiên này!"
Cao thủ chí tôn!
Bốn chữ này trực tiếp dọa cho toàn bộ đại sảnh yên tĩnh!
"Hơn nữa, vì trật tự Trung Tam thiên, để mọi người có thể hòa khí phát tài, có thể bình an. Ờ, lão phu cùng Thiên Binh các, Ám Trúc, Cố thị gia tộc, La thị gia tộc, Đổng thị gia tộc, Kỷ thị gia tộc, Tạ thị gia tộc, Mạc thị gia tộc..... Liên hợp thương nghị một chút, chuẩn bị mượn cơ hội Cố các chủ đại hôn, thiên hạ anh hùng tề tụ, xác định thế cục Trung Tam Thiên từ nay về sau! Sửa sang lại trật tự Trung Tam Thiên một chút."
Ngạo Thiên Hành thở dài một tiếng: "Hiện tại Trung Tam thiên quá hỗn loạn. Có rất nhiều thế lực phải bị thanh trừ!"
Nói tới đây, đám người phía dưới lập tức nín thở. Xác định thế cục Trung Tam Thiên từ nay về sau? Sửa sang lại trật tự? Xác định như thế nào? Ai sẽ bị thanh trừ?
Cái này quá quan trọng rồi.
Ngạo Thiên Hành ho khan một tiếng, nói: "Mọi người đều biết, lần này thành thân, đương nhiên là phải đưa hạ lễ tới. Cố các chủ thân phận như thế, vàng bạc bình thường hắn không đặt vào mắt, mọi người nói có phải không?"
"Đúng!" Phía dưới rất nhiều người vừa bĩu môi vừa hô to. Đúng con mẹ nó ấy.... Vàng bạc lại còn không them...
"Ừm, cho nên mọi người miễn cưỡng tặng một chút thiên tài địa bảo là được rồi. Có thể là bảo vật, có thể là kim loại quý hiếm. Cái này mọi người lưu cũng vô dụng phải không?" Ngạo gia chủ ra vẻ đạo mạng, phun ra một câu vô sỉ nhất: "Bất quá, ta nghiêm túc nhắc nhở: Mỗi một thế lực chỉ cho phép tặng một kiện, không được hơn! Nếu ai đưa hơn thì mấy đại gia tộc chúng ta sẽ trả lại!"
Vô số người điên cuồng bĩu môi: Thiên tài địa bảo? Một kiện cũng khó tim! Không ngờ còn sợ chúng ta đưa hơn? Chúng ta ngu ngốc như ngươi chắc?
Chúng ta lưu cũng vô dụng? Ai nói vậy? Ngươi làm sao biết chúng ta lưu cũng vô dụng?
Đương nhiên mọi người đều biết, hiện giờ Cố thị gia tộc tuy lớn, nhưng cũng không còn dư bao nhiêu lương thực. Vì tránh cho một số kẻ gạt ăn lừa uống, cho nên thành lập một tiểu tổ nghiệm thu thiên tài địa bảo."
Cả đám thầm mắng to trong bụng: Lừa ăn gạt uống? Ở Trung Tam Thiên có mấy người sở hữu loại gan mọc lông đó? Nhất đại chí tôn Thiên Binh các các chủ thành thân, không ngờ còn dám tới lừa ăn gạt uống?
Thích nói giỡn cũng không thể quá đáng như vậy chứ!
"Ừm, nghiệm thu tiểu tổ sẽ căn cứ giá trị của thiên tài địa bảo mà bình ra nhất nhị tam đẳng và bất nhập lưu. Đối với bằng hữu có thành ý, tặng lễ vật nhất đẳng, mấy đại gia tộc chúng ta sẽ hợp tác với người đó, coi là minh hữu. Đối với nhị đẳng... Còn phải xem biểu hiện. Ừm, đối với tam đẳng, ha ha, chớ trách chúng ta không khách khí. Bất quá, ngàn vạn lần không nên đưa thú bất nhập lưu tới!"
"Thời khắc trọng yếu nhất cuộc đời, lại tăng lễ vật bất nhập lưu, quả thực chính là vũ nhục! Quả thực, chính là khiêu khích, tội ác tày trời! Chúng ta đều là nam nhân, suy bụng ta ra bụng người, ai có thể chịu được loại vũ nhục này? Đây chính là cùng đạp lên mặt bát đại gia tộc chúng ta và Thiên Binh các, Ám Trúc! Đối với đám người đó, phải chém tận giết tuyệt! Tuyệt đối không tha!"
Ngạo Thiên Hành nhìn về phía mọi người, thành tâm thành ý trưng cầu ý kiến: "Các ngươi nói có phải không?"
Ai dám nói không đúng?
Trong đại sảnh, cả đám bịt mũi, trong lòng tràn đầy khổ sáp, đồng thời hô lớn: "Đúng!"
Ngạo Thiên Hành vuốt râu mỉm cười: "Các vị bằng hữu quả nhiên đều là người hiểu lý lẽ!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...