Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1230: Lão Sở, ngươi hiểu không?
Trong lòng Thiết Bổ Thiên xấu hổ, mình với mẫu thân tên gia hỏa này là sư tỷ muội, nhưng lại thích hắn... cái này, thật là mất hết cả thể diện... Hiện tại tất cả đều rõ ràng rồi, phải đối diện sao đây?
Vợ xấu cũng khó tránh phải gặp mẹ chồng.
Đúng lúc này, không ngờ tên gia hỏa này lại phun ra một câu như vậy, quả là không biết sống chết mà!
Nhớ tới vị sư tỷ kiêm bà bà ( mẹ chồng) kia, Thiết Bổ Thiên lập tức xấu hổ vô cùng.
"Nghe nói mẹ ta đã gặp ngươi?" Sở Dương ôm bụng, nghiêng nghiêng đầu, nhìn giai nhân trước mặt.
Thiết Bổ Thiên lập tức cười khổ: "Quả nhiên là sư tỷ nói cho ngươi."
Sở Dương phủ nhận: "Tuyệt đối không phải." Sở Dương thầm nghĩ, tuy mẹ cũng nói rồi,nhưng người đầu tiên không phải là nàng.
Thiết Bổ Thiên hừ hừ: "Vậy thì là Thiến Thiến!"
Sở Dương thở dài, nói: "Là Thiến Thiến. Thiến Thiến tìm được ta rồi, sao đó... Trong một lần chiến đấu, nàng vì ta mà đỡ một chưởng, trọng thương tất chết, trong lúc hấp hối, mới nói ra chuyện của ngươi, haiz....."
"Thiến Thiến làm sao?" Thiết Bổ Thiên chấn động, vội vàng chụp lấy cổ tay hắn: "Hấp hối? Nàng đâu?"
"Nàng tạm thời còn hôn mê, ta phải tìm được dược liệu thích hợp, mới có thể cứu nàng tỉnh lại." Sở Dương nói.
Thiết Bổ Thiên lúc này mới cảm thấy yên tâm, cắn răng nói: "Sở Dương, nếu ngươi cô phụ Thiến Thiến, vậy ngươi thật sự là... Không nói nữa. Nha đầu kia, thật ngốc...."
Nàng cùng Ô Thiến Thiến vốn là đồng mệnh tương liên, giờ phút này nghĩ tới Ô Thiến Thiến trước khi chết, không ngờ còn không quên nhắc nhở Sở Dương chuyện này, trong lòng không khỏi cảm động.
Tuy ngay từ đầu nàng đã không nghĩ tới đi cùng Sở Dương, càng không muốn giữ Sở Dương làm của riêng, nhưng trong lòng há có thể không ôm ảo tưởng?
Thiếu nữ nào mà không hi vọng người mình yêu có thể cùng mình sống một đời không xa không rời? Cho dù Thiết Bổ Thiên là quân vương, nhưng có tình cảm như thiếu nữ.
Giấc mộng của nàng, cũng như vậy!
Chỉ là không muốn khiến người mình yêu khó xử, cho nên mới cố gắng khắc chế mà thôi.
Ô Thiến Thiến tiết lộ chuyện này, ngược lại giống như phá vỡ một tầng ngăn cách cuối cùng.
Đúng lúc này, cửa thư phòng chợt két một tiếng, một thân ảnh nho nhỏ tập tễnh tiến vào, giương đầu lên, thanh âm bập bẹ nói: "Các ngươi xong việc chưa... ta sắp đói chết rồi...".
Thanh âm này giống như tiếng sấm giữa mùa xuân, hai người lập tức đều có chút bối rối. Vội vàng tách ra, đều khẩn trương tự kiểm tra lại quần áo trên người mình... tựa như một đôi nam nữ lén lút yêu đương, đột nhiên bị lão công hoặc lão bà bắt quả tang vậy.
Sở Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu tử mũm mĩm kia đang mở to cặp mắt đen láy, có chút tò mò, quan sát mình.
Trong nháy mắt, Sở Dương đã cảm thấy có cái gì đó không đúng. Gần như hoài nghi là mình nhìn lầm rồi. Nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn như vậy. Đúng vậy, biểu tình tiểu tử này cùng biểu tình của mình hoàn toàn giống nhau như đúc, thực sự là đang dùng một loại ánh mắt tò mò, tra xét, nhìn mình.
Ánh mắt này, giống như đột nhiên gặp được một đống thịt heo trên chợ, đang do dự, quan sát, không biết có nên mua về nhà hay không.
Tiểu hài tử, làm sao lại có ánh mắt như vậy?
Sở ngự tọa có chút choáng váng.
Đã thấy tiểu tử kia tập tễnh, lảo đào cố gắng chạy tới, ôm chầm lấy chân Thiết Bổ Thiên, ngẩng đầu lên nói: "Mẫu hậu, ta đói."
Thiết Bổ Thiên lúc này mới nhớ ra, lúc trước bối rối, mình đã đuổi tất cả mọi người ra khỏi tẩm cung, thái tử điện hạ không có ai trông nom nữa, không ngờ đã tự mò tới đây.
"Tiểu Dương Dương, làm sao ngươi lại tìm được nơi này?" Thiết Bổ Thiên cũng có chút choáng váng, bế nhi tử lên hỏi. Nhi tử mình mới học đi được ba tháng, hơn nữa tiểu tử này có chút lười biếng, còn chưa bao giờ đi xa như vậy.
"Chỗ này rất khó tìm sao?" Tiểu tử mới hơn một tiểu này mở to hai mắt, ánh mắt có chút khinh thường: "Mẫu hậu ngươi không ở chính điện tảo triều thì cũng là ở tẩm cung, còn lại thì phần lớn thời gian đều ở ngự thư phòng."
Tròng mắt Thiết Bổ Thiên gần như muốn rớt xuống.
Tiểu tử này nói chuyện trật tự rõ ràng, từ khi biết nói tới bây giờ, đây là lần đầu tiên thấy hắn nói nhiều như thế. Thiết Bổ Thiên còn đang lo lắng không biết liệu nhi tử có phải có tật ở miệng hay không, hiện giờ tiểu gia hỏa này vừa nói, không ngờ lại nói năng lưu loát như vậy.
Sở Dương vốn đang muốn chạy tới cưng nựng, sau đó cố gắng thu hẹp khoảng cách phụ tử, bồi dưỡng ra tình cảm phụ tử... cuối cùng là công hãm Thiết Bổ Thiên. Sở Dương biết rất rõ, hài tử vĩnh viễn là vũ khí đối phó nữ nhân hiệu quả nhất!
Chỉ cần nhi tử đi theo mình... Hừ, Thiết Bổ Thiên không muốn đi cũng phải đi! Không muốn nhận cũng phải nhận."
Nhưng hắn còn chưa kịp đưa tay tới thì đã nghe thấy tiểu tử này nói, lập tức khựng lại giống như bị thiên lôi đánh trúng, thậm chí còn tưởng tượng ra được thanh âm cằm mình rớt thẳng xuống đất: Đây.... đây là hài tử mới hơn một tuổi nói chuyện sao? Đây.... đây, khẩu khí này, ngữ điều này, quả thực chính là người từng trải!
Sở ngự tọa nghẹn họng trân trối quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy tiểu tử này đang đảo tròng mắt nhìn mình.
Ho khan một tiếng, nói: "Tiểu Dương Dương... khụ khụ khụ, Ha ha ha, ngươi nhận ra ta không?"
Tiểu tử trợn trắng mắt, không để ý tới hắn, Thiết Bổ Thiên chuẩn bị cũng đi phân phó cung nữ nấu cháo.
Sở Dương ngạc nhiên nói: "Ngươi không cho nó bú sao?"
Vừa nghe nói tới bú, hai mắt tiểu tử kia lập tức lóe sáng.
Thiết Bổ Thiên đỏ bừng cả mặt, hừ một tiếng, nói: "Tiểu hài tử gần một tuổi thì không thể bú sữa mẹ nữa, phải rèn luyện ý chí cho hài tử, bắt đầu cai sữa từ sữa. Ngươi cái gì cũng không biết, lảm nhảm cái gì? Đây là chương trình huấn luyện đệ tử của hoàng gia chúng ta!"
Tiểu tử kia vừa nghe không thể bú sữa, lập tức ủ rũ cúi đầu xuống.
Sở Dương nghẹn trọng trân trối, nói: "Gần một tuổi đã không thể bú sữa mẹ? Đây là chuyện hoang đường gì vậy? Nói như vậy... nhi tử... của ta... đi theo ngươi đúng là phải chịu khổ rồi.,..".
Thiết Bổ Thiên giận dữ nói: "Nhi tử ta, đi theo ta còn phải chịu khổ? Ngươi thì biết cái gì? Tên tiểu hỗn đản này chính là một con lười chuyển thế! Trừ mấy tháng đầu lúc đầu tập đi còn hoạt bát một chút, hiện tại chính là có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể đi thẳng tuyệt không chạy chéo, lười biếng như vậy, thật sự là không biết giống ai!"
"Trâu bò như vậy?" Sở Dương nghẹn họng trân trối.
"Đưa đây!" Thiết Bổ Thiên xòe tay ra.
"Đưa cái gì?" Sở Dương không hiểu.
"Khối ngọc đó!" Sắc mặt Thiết Bổ Thiên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi để ta ra ngoài với bộ dạng này hay sao?"
"À à à...." Sở Dương vội vàng lẩy a, than thở: "Thật sự là đồ tốt, không biết nếu ta đeo vào, có thể biến thành nữ nhân hay không?"
Thiết Bổ Thiên lườm xéo hắn một cái, đeo khối ngọc lên cổ, lập tức khôi phục lại phong thái nhất đại đế vương. Sở Dương nhìn mà trợn mắt há hốc miệng một hồi. Điểm này, lão tử hiển nhiên không thể bằng nhi tử, tiểu tử kia nhìn mà bình tĩnh như không, sớm nhìn mãi thành quen, ngược lại không có phản ứng gì.
"Ngươi ở lại đây, trẫm đi an bài!" Thiết Bổ Thiên khí thế mười phần, khoát tay chặn lại.
"Vâng, vi thần tuân chỉ." Sở Dương âm dương quái khí khom người.
Hai người lập tức phì cười, lập tức đều cảm thấy xuân về hoa nở.
Thiết Bổ Thiên đi ra ngoài, triệu tập cung nữ, phân phó bọn họ.
Tất cả người trong tẩm củng, đều trở về.
"Bệ hạ, mấy người Vương thừa tướng không yên lòng, đang chờ ở ngoài đại điện, chờ bệ hạ triệu kiến đã lâu." Thanh âm từ ngoài truyền vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Ta đi xem sao...." Thiết Bổ Thiên nhíu mày, muốn ôm nhi tử đi ra ngoài.
"Hài tử để ta trông cho." Sở Dương vội vàng xung phong nhận việc: "Ngươi cứ đi làm việc của mình đi."
Thiết Bổ Thiên hừ một tiếng, hiểu rõ ý đồ hiểm ác của hắn,nhưung vẫn đưa Thiết Dương cho Sở Dương, vội vàng đi ra ngoài.
Sở Dương chỉ cảm thấy một tiểu hài tử mềm mại nằm trong lòng mình, trong phút chút tâm hồn mê say, trong lòng thỏa mãn vô cùng! Đây chính là nhi tử của ta... nhi tử của ta!
Cười hắc hắc, Sở Dương cúi đầu, chu miệng hôm một cái lên khuôn mặt trắng bóc của tiểu hài tử.
Chụt!
Vừa hôn xong, lại phát hiện có cái gì đó không đúng, chỉ thấy thì ra mình vừa hôn lên một cái bàn tay tròn xoe mụ mẫm. Ngạc nhiên nhìn kỹ lại, chỉ thấy tiểu tử này không biết từ lúc nào đã đưa tay che lên chỗ Sở Dương muốn hôn, vẻ mặt chán ghét nhìn hắn.
Sở Dương nhức đầu, thằng nhãi này phản ứng nhanh thật. Nghiêng đầu một cái, lại hôn. Tiểu tử kia ngăn bên nọ, chắn bên kia, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một tiểu oa nhi hơn một tuổi, làm sao có thể chống đỡ được, trong phút chốc đã tuyên cáo thất thủ, khuôn mặt trắng bóc đã bị hôn chụt chụt, khắp mặt là nước miếng.
"Ta nói...." Sở Dương đang hôn tới phát nghiện, thì thấy tiểu tử kia cũng không đỡ nữa, mở miệng, khẩu khí có chút cổ quái: "Miệng ngươi có sạch không?
Sở Dương ngạc nhiên: "Miệng sạch không?"
"Hôn tới hôn lui, ngươi cảm thấy hạnh phúc, còn ta thì thấy ghê tởm." Tiểu tử kia đưa tay, cố gắng lau lau mặt, nghiêng mặt, trợn trắng mắt lên.
Sở Dương nhìn tiểu tử trong lòng mình, cảm thấy kinh ngạc.
Nhịn không được lại đưa hắn ra xa, đánh giá một chút, Không sai, chỉ là tiểu hài tử cao một thước hai, nhiều nhất cũng chỉ nặng mười lăm mười sáu cân. Tiểu bất điểm như vậy, nếu có thể nói một câu nửa câu đầy đủ, đã là kỳ tài ngút trời rồi, vậy mà vừa rồi, hắn thế nào lại nói chẳng thua gì mình?
"Ta là người thích sạch sẽ." Tiểu tử kia dựng một dầu ngón tay, chỉ thẳng vào mũi Sở Dương, nghiêm túc lên án: "Về sau chưa được ta đồng ý, không được làm loạn."
Sở Dương choáng váng, quay đầu nhìn ra cửa, vội vàng tìm kiếm Thiết Bổ Thiên, ta fuk,ngươi sinh ra... loại quái thai gì vậy?
"Tiểu gia hảo ngươi có biết ta là ai không?" Sở Dương nhíu mày nghiên mặt, nhìn thật kỹ tiểu gia hỏa trước mặt.
"Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai!" Tiểu gia hỏa kia nằm trong lòng hắn, hai cánh tay mập mạp giữ trước ngực, giơ lên, nhoáng một cái, không ngờ đã làm ra bộ dáng chắp tay: "Sở Dương! Ừm, phụ thân đại nhân của ta."
Lần này Sở Dương cả kinh thật sự không phải nhỏ!
Suýt chút nữa thì thả rớt luôn tiểu tử này xuống đất, hai con mắt trợn trừng lên: "Ngươi biết ta?"
"Vô nghĩa!" Tiểu tử kia trợn trắng mắt.
"Ngươi làm sao lại nhận ra ta?" Hai tròng mắt Sở Dương như muốn rớt ra.
"Haiz.... Thứ nhất mẫu hậu ta chưa từng lộ ra diện mạo nữ trang trước mặt người khác... Thứ hai, khi nàng ngủ, trong mộng thường xuyên gọi tên người...." Tiểu Thiết Dương trợn trừng mắt: "Hơn nưã, ta sinh ra rồi...."
Tiểu tử kia rất khó chịu nhìn Sở Dương: "Lão Sở, ngươi hiểu không?"
Lão Sở?!
Sở Dương giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong phút chốc đầu váng mắt hoa, thất điên bát đảo....
Vợ xấu cũng khó tránh phải gặp mẹ chồng.
Đúng lúc này, không ngờ tên gia hỏa này lại phun ra một câu như vậy, quả là không biết sống chết mà!
Nhớ tới vị sư tỷ kiêm bà bà ( mẹ chồng) kia, Thiết Bổ Thiên lập tức xấu hổ vô cùng.
"Nghe nói mẹ ta đã gặp ngươi?" Sở Dương ôm bụng, nghiêng nghiêng đầu, nhìn giai nhân trước mặt.
Thiết Bổ Thiên lập tức cười khổ: "Quả nhiên là sư tỷ nói cho ngươi."
Sở Dương phủ nhận: "Tuyệt đối không phải." Sở Dương thầm nghĩ, tuy mẹ cũng nói rồi,nhưng người đầu tiên không phải là nàng.
Thiết Bổ Thiên hừ hừ: "Vậy thì là Thiến Thiến!"
Sở Dương thở dài, nói: "Là Thiến Thiến. Thiến Thiến tìm được ta rồi, sao đó... Trong một lần chiến đấu, nàng vì ta mà đỡ một chưởng, trọng thương tất chết, trong lúc hấp hối, mới nói ra chuyện của ngươi, haiz....."
"Thiến Thiến làm sao?" Thiết Bổ Thiên chấn động, vội vàng chụp lấy cổ tay hắn: "Hấp hối? Nàng đâu?"
"Nàng tạm thời còn hôn mê, ta phải tìm được dược liệu thích hợp, mới có thể cứu nàng tỉnh lại." Sở Dương nói.
Thiết Bổ Thiên lúc này mới cảm thấy yên tâm, cắn răng nói: "Sở Dương, nếu ngươi cô phụ Thiến Thiến, vậy ngươi thật sự là... Không nói nữa. Nha đầu kia, thật ngốc...."
Nàng cùng Ô Thiến Thiến vốn là đồng mệnh tương liên, giờ phút này nghĩ tới Ô Thiến Thiến trước khi chết, không ngờ còn không quên nhắc nhở Sở Dương chuyện này, trong lòng không khỏi cảm động.
Tuy ngay từ đầu nàng đã không nghĩ tới đi cùng Sở Dương, càng không muốn giữ Sở Dương làm của riêng, nhưng trong lòng há có thể không ôm ảo tưởng?
Thiếu nữ nào mà không hi vọng người mình yêu có thể cùng mình sống một đời không xa không rời? Cho dù Thiết Bổ Thiên là quân vương, nhưng có tình cảm như thiếu nữ.
Giấc mộng của nàng, cũng như vậy!
Chỉ là không muốn khiến người mình yêu khó xử, cho nên mới cố gắng khắc chế mà thôi.
Ô Thiến Thiến tiết lộ chuyện này, ngược lại giống như phá vỡ một tầng ngăn cách cuối cùng.
Đúng lúc này, cửa thư phòng chợt két một tiếng, một thân ảnh nho nhỏ tập tễnh tiến vào, giương đầu lên, thanh âm bập bẹ nói: "Các ngươi xong việc chưa... ta sắp đói chết rồi...".
Thanh âm này giống như tiếng sấm giữa mùa xuân, hai người lập tức đều có chút bối rối. Vội vàng tách ra, đều khẩn trương tự kiểm tra lại quần áo trên người mình... tựa như một đôi nam nữ lén lút yêu đương, đột nhiên bị lão công hoặc lão bà bắt quả tang vậy.
Sở Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu tử mũm mĩm kia đang mở to cặp mắt đen láy, có chút tò mò, quan sát mình.
Trong nháy mắt, Sở Dương đã cảm thấy có cái gì đó không đúng. Gần như hoài nghi là mình nhìn lầm rồi. Nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn như vậy. Đúng vậy, biểu tình tiểu tử này cùng biểu tình của mình hoàn toàn giống nhau như đúc, thực sự là đang dùng một loại ánh mắt tò mò, tra xét, nhìn mình.
Ánh mắt này, giống như đột nhiên gặp được một đống thịt heo trên chợ, đang do dự, quan sát, không biết có nên mua về nhà hay không.
Tiểu hài tử, làm sao lại có ánh mắt như vậy?
Sở ngự tọa có chút choáng váng.
Đã thấy tiểu tử kia tập tễnh, lảo đào cố gắng chạy tới, ôm chầm lấy chân Thiết Bổ Thiên, ngẩng đầu lên nói: "Mẫu hậu, ta đói."
Thiết Bổ Thiên lúc này mới nhớ ra, lúc trước bối rối, mình đã đuổi tất cả mọi người ra khỏi tẩm cung, thái tử điện hạ không có ai trông nom nữa, không ngờ đã tự mò tới đây.
"Tiểu Dương Dương, làm sao ngươi lại tìm được nơi này?" Thiết Bổ Thiên cũng có chút choáng váng, bế nhi tử lên hỏi. Nhi tử mình mới học đi được ba tháng, hơn nữa tiểu tử này có chút lười biếng, còn chưa bao giờ đi xa như vậy.
"Chỗ này rất khó tìm sao?" Tiểu tử mới hơn một tiểu này mở to hai mắt, ánh mắt có chút khinh thường: "Mẫu hậu ngươi không ở chính điện tảo triều thì cũng là ở tẩm cung, còn lại thì phần lớn thời gian đều ở ngự thư phòng."
Tròng mắt Thiết Bổ Thiên gần như muốn rớt xuống.
Tiểu tử này nói chuyện trật tự rõ ràng, từ khi biết nói tới bây giờ, đây là lần đầu tiên thấy hắn nói nhiều như thế. Thiết Bổ Thiên còn đang lo lắng không biết liệu nhi tử có phải có tật ở miệng hay không, hiện giờ tiểu gia hỏa này vừa nói, không ngờ lại nói năng lưu loát như vậy.
Sở Dương vốn đang muốn chạy tới cưng nựng, sau đó cố gắng thu hẹp khoảng cách phụ tử, bồi dưỡng ra tình cảm phụ tử... cuối cùng là công hãm Thiết Bổ Thiên. Sở Dương biết rất rõ, hài tử vĩnh viễn là vũ khí đối phó nữ nhân hiệu quả nhất!
Chỉ cần nhi tử đi theo mình... Hừ, Thiết Bổ Thiên không muốn đi cũng phải đi! Không muốn nhận cũng phải nhận."
Nhưng hắn còn chưa kịp đưa tay tới thì đã nghe thấy tiểu tử này nói, lập tức khựng lại giống như bị thiên lôi đánh trúng, thậm chí còn tưởng tượng ra được thanh âm cằm mình rớt thẳng xuống đất: Đây.... đây là hài tử mới hơn một tuổi nói chuyện sao? Đây.... đây, khẩu khí này, ngữ điều này, quả thực chính là người từng trải!
Sở ngự tọa nghẹn họng trân trối quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy tiểu tử này đang đảo tròng mắt nhìn mình.
Ho khan một tiếng, nói: "Tiểu Dương Dương... khụ khụ khụ, Ha ha ha, ngươi nhận ra ta không?"
Tiểu tử trợn trắng mắt, không để ý tới hắn, Thiết Bổ Thiên chuẩn bị cũng đi phân phó cung nữ nấu cháo.
Sở Dương ngạc nhiên nói: "Ngươi không cho nó bú sao?"
Vừa nghe nói tới bú, hai mắt tiểu tử kia lập tức lóe sáng.
Thiết Bổ Thiên đỏ bừng cả mặt, hừ một tiếng, nói: "Tiểu hài tử gần một tuổi thì không thể bú sữa mẹ nữa, phải rèn luyện ý chí cho hài tử, bắt đầu cai sữa từ sữa. Ngươi cái gì cũng không biết, lảm nhảm cái gì? Đây là chương trình huấn luyện đệ tử của hoàng gia chúng ta!"
Tiểu tử kia vừa nghe không thể bú sữa, lập tức ủ rũ cúi đầu xuống.
Sở Dương nghẹn trọng trân trối, nói: "Gần một tuổi đã không thể bú sữa mẹ? Đây là chuyện hoang đường gì vậy? Nói như vậy... nhi tử... của ta... đi theo ngươi đúng là phải chịu khổ rồi.,..".
Thiết Bổ Thiên giận dữ nói: "Nhi tử ta, đi theo ta còn phải chịu khổ? Ngươi thì biết cái gì? Tên tiểu hỗn đản này chính là một con lười chuyển thế! Trừ mấy tháng đầu lúc đầu tập đi còn hoạt bát một chút, hiện tại chính là có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể đi thẳng tuyệt không chạy chéo, lười biếng như vậy, thật sự là không biết giống ai!"
"Trâu bò như vậy?" Sở Dương nghẹn họng trân trối.
"Đưa đây!" Thiết Bổ Thiên xòe tay ra.
"Đưa cái gì?" Sở Dương không hiểu.
"Khối ngọc đó!" Sắc mặt Thiết Bổ Thiên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi để ta ra ngoài với bộ dạng này hay sao?"
"À à à...." Sở Dương vội vàng lẩy a, than thở: "Thật sự là đồ tốt, không biết nếu ta đeo vào, có thể biến thành nữ nhân hay không?"
Thiết Bổ Thiên lườm xéo hắn một cái, đeo khối ngọc lên cổ, lập tức khôi phục lại phong thái nhất đại đế vương. Sở Dương nhìn mà trợn mắt há hốc miệng một hồi. Điểm này, lão tử hiển nhiên không thể bằng nhi tử, tiểu tử kia nhìn mà bình tĩnh như không, sớm nhìn mãi thành quen, ngược lại không có phản ứng gì.
"Ngươi ở lại đây, trẫm đi an bài!" Thiết Bổ Thiên khí thế mười phần, khoát tay chặn lại.
"Vâng, vi thần tuân chỉ." Sở Dương âm dương quái khí khom người.
Hai người lập tức phì cười, lập tức đều cảm thấy xuân về hoa nở.
Thiết Bổ Thiên đi ra ngoài, triệu tập cung nữ, phân phó bọn họ.
Tất cả người trong tẩm củng, đều trở về.
"Bệ hạ, mấy người Vương thừa tướng không yên lòng, đang chờ ở ngoài đại điện, chờ bệ hạ triệu kiến đã lâu." Thanh âm từ ngoài truyền vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Ta đi xem sao...." Thiết Bổ Thiên nhíu mày, muốn ôm nhi tử đi ra ngoài.
"Hài tử để ta trông cho." Sở Dương vội vàng xung phong nhận việc: "Ngươi cứ đi làm việc của mình đi."
Thiết Bổ Thiên hừ một tiếng, hiểu rõ ý đồ hiểm ác của hắn,nhưung vẫn đưa Thiết Dương cho Sở Dương, vội vàng đi ra ngoài.
Sở Dương chỉ cảm thấy một tiểu hài tử mềm mại nằm trong lòng mình, trong phút chút tâm hồn mê say, trong lòng thỏa mãn vô cùng! Đây chính là nhi tử của ta... nhi tử của ta!
Cười hắc hắc, Sở Dương cúi đầu, chu miệng hôm một cái lên khuôn mặt trắng bóc của tiểu hài tử.
Chụt!
Vừa hôn xong, lại phát hiện có cái gì đó không đúng, chỉ thấy thì ra mình vừa hôn lên một cái bàn tay tròn xoe mụ mẫm. Ngạc nhiên nhìn kỹ lại, chỉ thấy tiểu tử này không biết từ lúc nào đã đưa tay che lên chỗ Sở Dương muốn hôn, vẻ mặt chán ghét nhìn hắn.
Sở Dương nhức đầu, thằng nhãi này phản ứng nhanh thật. Nghiêng đầu một cái, lại hôn. Tiểu tử kia ngăn bên nọ, chắn bên kia, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một tiểu oa nhi hơn một tuổi, làm sao có thể chống đỡ được, trong phút chốc đã tuyên cáo thất thủ, khuôn mặt trắng bóc đã bị hôn chụt chụt, khắp mặt là nước miếng.
"Ta nói...." Sở Dương đang hôn tới phát nghiện, thì thấy tiểu tử kia cũng không đỡ nữa, mở miệng, khẩu khí có chút cổ quái: "Miệng ngươi có sạch không?
Sở Dương ngạc nhiên: "Miệng sạch không?"
"Hôn tới hôn lui, ngươi cảm thấy hạnh phúc, còn ta thì thấy ghê tởm." Tiểu tử kia đưa tay, cố gắng lau lau mặt, nghiêng mặt, trợn trắng mắt lên.
Sở Dương nhìn tiểu tử trong lòng mình, cảm thấy kinh ngạc.
Nhịn không được lại đưa hắn ra xa, đánh giá một chút, Không sai, chỉ là tiểu hài tử cao một thước hai, nhiều nhất cũng chỉ nặng mười lăm mười sáu cân. Tiểu bất điểm như vậy, nếu có thể nói một câu nửa câu đầy đủ, đã là kỳ tài ngút trời rồi, vậy mà vừa rồi, hắn thế nào lại nói chẳng thua gì mình?
"Ta là người thích sạch sẽ." Tiểu tử kia dựng một dầu ngón tay, chỉ thẳng vào mũi Sở Dương, nghiêm túc lên án: "Về sau chưa được ta đồng ý, không được làm loạn."
Sở Dương choáng váng, quay đầu nhìn ra cửa, vội vàng tìm kiếm Thiết Bổ Thiên, ta fuk,ngươi sinh ra... loại quái thai gì vậy?
"Tiểu gia hảo ngươi có biết ta là ai không?" Sở Dương nhíu mày nghiên mặt, nhìn thật kỹ tiểu gia hỏa trước mặt.
"Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai!" Tiểu gia hỏa kia nằm trong lòng hắn, hai cánh tay mập mạp giữ trước ngực, giơ lên, nhoáng một cái, không ngờ đã làm ra bộ dáng chắp tay: "Sở Dương! Ừm, phụ thân đại nhân của ta."
Lần này Sở Dương cả kinh thật sự không phải nhỏ!
Suýt chút nữa thì thả rớt luôn tiểu tử này xuống đất, hai con mắt trợn trừng lên: "Ngươi biết ta?"
"Vô nghĩa!" Tiểu tử kia trợn trắng mắt.
"Ngươi làm sao lại nhận ra ta?" Hai tròng mắt Sở Dương như muốn rớt ra.
"Haiz.... Thứ nhất mẫu hậu ta chưa từng lộ ra diện mạo nữ trang trước mặt người khác... Thứ hai, khi nàng ngủ, trong mộng thường xuyên gọi tên người...." Tiểu Thiết Dương trợn trừng mắt: "Hơn nưã, ta sinh ra rồi...."
Tiểu tử kia rất khó chịu nhìn Sở Dương: "Lão Sở, ngươi hiểu không?"
Lão Sở?!
Sở Dương giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong phút chốc đầu váng mắt hoa, thất điên bát đảo....