Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 123: Tâm của cường giả
"Còn có một cách xử lý, bất quá có chút…vô nhân đạo, là một kiểu làm nhục… nhưng cũng chưa chắc đã có hiệu quả…" Một cái bóng nói thật nhỏ đưa ra ý kiến.
"Nếu như vô nhân đạo, lại không chắc có hiệu quả thì hà tất phải vũ nhục một hảo hán tử như vậy thêm làm gì nữa!" Sở Dương hừ lạnh, ngắt lời nói.
"Đừng nói nữa…" Thiết Bổ Thiên cũng chau mày, quả quyết nói. Thanh âm dường như phát ra cùng lúc với Sở Dương.
Hai cái bóng mặt không biểu tình lặng lẽ lui về phía sau.
"Ọe…" Nhìn thảm trạng trong phòng giam, Thiết Bổ Thiên không nhịn được cảm giác ghê tởm mà ọe ra một tiếng, hắn phất phất tay nói: "Sở Ngự Tọa nói không sai, để cho hắn ra đi thoải mái chút. Chúng ta còn có nhiều cách khác để đối phó với Đệ Ngũ Khinh Nhu mà… tra tấn, bức cung cũng chỉ là cùng bất đắc dĩ, cần gì phải vũ nhục một hảo hán tử như vậy…."
"Giết hắn sao? Đáng tiếc quá!" Sở Dương không đồng ý nói, cho dù chỉ giữ lại làm mồi nhử thì Đường Tâm Thánh này cũng hết sức có giá trị a.
"Giết thôi…." Thiết Bổ Thiên thở dài: "Nam nhi như thế, hà tất phải chịu nhục đây? Có một số việc cho dù hắn đã chết cũng có thể làm được mà. Quan trọng là chúng ta sắp đặt như thế nào thôi, cũng không cần phải tra tấn nhiều thêm một vị anh hùng đi..."
" Thái tử đã quyết định thế thì để cho hắn dễ chịu vậy..." Sở Dương gật đầu, rút dao găm, chậm rãi tới gần Đường Tâm Thánh… ngay trong lòng hắn cũng muốn giải thoát cho Đường Tâm Thánh nhưng vì đại kế nên đành để hắn sống tới giờ… Tuy nhiên hiện Thiết Bổ Thiên đã nói như vậy thì Sở Dương cũng không kiên trì thêm nữa…
Nhìn Đường Tâm Thánh, Sở Dương khẽ nói: "Vì sao ngươi không tự sát?"
Tuy Đường Tâm Thánh không thể nói chuyện nhưng ánh mắt hắn vẫn không hề mất đi vẻ kiêu hãnh bất khuất.
Hắn không trả lời thì Sở Dương cũng đã minh bạch. Với một người mà sự kiêu hãnh đã ăn sâu vào trong cốt tủy như hắn thì thà rằng bị địch nhân hành hạ đến chết cũng nhất định sẽ không tự sát rồi.
Cho dù thế nào thì tánh mạng của mình cũng quyết không thể chấm dứt trên chính tay mình được!
Sở Dương khẽ gật đầu, vung tay, nhắm thẳng trái tim hắn gọn gàng đâm mạnh vào rồi khẽ nói: "Vĩnh biệt! Kiếp sau lại làm đối thủ!"
Trong mắt Đường Tâm Thánh ánh lên vẻ cảm kích, rồi sau đó lộ ra chút thong dong, vui vẻ, trước khi chết, không biết bằng kỳ tích gì hắn còn có thể lên tiếng: "Đệ Ngũ… có đối thủ rồi.. Chỉ hận… ta không được nhìn nữa…"
Đầu hắn nghiêng sang một bên, cứ như vậy chết đi. Thân thể hắn nằm ngửa trên mặt đất, vốn dĩ bị tra tấn đến mức không ra hình dáng gì, không ngờ dần dần lại khôi phục như bình thường, thậm chí còn thoáng mang theo chút ưu nhã hài hòa vốn có.
Sở Dương thở dài, tuy rằng không nên làm nhục anh hùng nhưng một dao giết ngay Đường Tâm Thánh như thế này cũng không biết là tốt hay xấu… Để hắn sống có lợi hơn rất nhiều.
"Hảo hán tử. Đường đại nhân, ta không nên lấy ngươi ra đánh cược..." Thiết Bổ Thiên nhìn thi thể Đường Tâm Thánh, trịnh trọng nói: "Nếu như có kiếp sau, Cô hi vọng chúng ta lại có thể là quân thần!"
Nội tâm Sở Dương chấn động, hắn có thể nhận ra những lời này chính phát ra từ tận đáy lòng Thiết Bổ Thiên đấy.
Hảo hán tử như vậy vốn cũng xứng đáng được tôn kính… nhưng Thiết Bổ Thiên nói như vậy thì lại hoàn toàn không bình thường rồi. Chỉ một câu này đã cho thấy Thiết Bổ Thiên vẫn kém hơn Đệ Ngũ Khinh Nhu một chút a.
Hắn vẫn chưa phải là đấng kiêu hùng có thể không từ thủ đoạn! Đầu tiên là để Đường Tâm Thánh được chết thoải mái, giờ lại còn thương tiếc nữa a... Tuy rằng giết người là tàn nhẫn nhưng đối với hoàn cảnh của Đường Tâm Thánh thì lại là việc tốt đấy. Cầu tài như khát cũng là chuyện tốt nhưng mang tâm lý đó ra đối xử với địch nhân thì lại chẳng khác gì chui đầu vào rọ rồi!
Tâm tính như vậy đối với người bình thường thì cũng là chuyện tốt đi… nhưng với đấng quân vương một nước yếu thế trong thời buổi chiến loạn này mà mang tâm tính đó thì thật đáng lo.
"Yên tâm, địch nhân của chúng ta, cho dù là đại anh hùng hay hảo hán tử, đáng chết thì đều phải giết..." Thiết Bổ Thiên mỉm cười nhìn thấu suy nghĩ của Sở Dương, hắn gải thích: "Trong lòng ta không có sự nhân từ, nhưng đối với kẻ địch đáng được kính trọng thì cũng nên bày tỏ đầy đủ kính ý chứ hả!"
Sở Dương cười nói: "Không sai, ta còn tưởng thái tử điện hạ muốn quỵt nợ nữa nha..." Sở Dương thầm nghĩ, có lẽ đây là mị lực riêng của Thiết Bổ Thiên, dù sao hắn và Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng là hai kẻ khác nhau.
"À… ha ha ha…" Dĩ nhiên Thiết Bổ Thiên biết Sở Dương muốn giải tỏa tâm lý cho hắn, cười nói: "Sở Ngự Tọa yên tâm, Cô gia đã nói thì sẽ giữ lời."
Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài: "Bí mật chôn cất Đường Tâm Thánh, bất luận kẻ nào cũng không được lộ ra chút phong thanh gì cả..."
Bên ngoài chỉ có hai người Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng, bọn họ liền tuân lệnh tự đi xử lý.
Thiết Bổ Thiên trầm mặc đi được một đoạn thì bất chợt quay đầu hỏi Sở Dương: "Đường Tâm Thánh chết rồi, vậy người nhà của hắn…?"
Sở Dương trầm mặc một lúc rồi nói: "Theo ta suy đoán, nếu không lầm thì người nhà của Đường Tâm Thánh hiện giờ chưa hẳn đã thật là thân nhân của hắn. Người như kẻ này sẽ không làm việc ngu ngốc đoạn tử tuyệt tôn thế đâu, nếu giờ mà trong nhà hắn còn người thì nhất định là giả..."
Thiết Bổ Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, tra xét!"
Không bao lâu sau, thám tử hồi báo về: Vợ con Đường Tâm Thánh vẫn còn trong nhà.
"Sở Ngự Tọa nghĩ sao?" Thiết Bổ Thiên dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Sở Dương mà hỏi.
Sở Dương trong lòng thở dài mà nói: "Bọn hắn vẫn chưa thể chết được. Tin tức về cái chết của Đường Tâm Thánh vẫn phải tận lực giữ kín… giờ không cần biết thật giả, cứ giữ mẹ con hắn ở đó đã, nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu phái người đến đón thì bất luận thế nào cũng phải lưu lại, không được thì giết chết, còn nếu không đến, vậy chắc chắn là giả đấy... đến lúc đó thì phải xem biểu hiện của bọn chúng rồi."
Thiết Bổ Thiên đi thêm vài bước, đón gió mát hít một hơi thật sâu.. hiển nhiên sự tàn khốc trong phòng giam đã khiến cho vị Bổ Thiên thái tử vẫn luôn sống an nhàn sung sướng này có chút không thích ứng nổi, hắn có thể nhịn được cỡ này đã là rất khá đi.
Một lát sau, hắn mới quay lại nhìn Sở Dương: "Sở Ngự Tọa, ngươi thấy nếu chúng ta để lộ tin tức Đường Tâm Thánh đang nằm trong tay mình, liệu Đệ Ngũ Khinh Nhu có phái người đến cứu không hả?"
Sở Dương ha hả cười lớn. Giờ rốt cục Thiết Bổ Thiên đã khôi phục bình thường, không còn là cái kẻ mềm lòng như lúc nãy nữa rồi. Mà việc đầu tiên hắn làm khi khôi phục lại bình thường chính là tìm cách lợi dụng chuyện này đả kích đối thủ đấy.
"Tin tức là nên nhả ra, bất quá Đệ Ngũ Khinh Nhu có tới cứu không thì ta không dám chắc… Nhưng không thể nghi ngờ rằng Đường Tâm Thánh chính là một mắt xích quan trong hạng nhất trong kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu đấy..." Sở Dương thoáng vui vẻ xong lập tức thở dài: "Đáng tiếc là hắn đã chết a..."
Thiết Bổ Thiên lặng lẽ thong thả bước đi, nói: "Biên cảnh có tin tức, Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa lệnh cho năm đại quân đoàn phía bắc Đại Triệu tiến thêm một trăm dặm, giờ đã ở thế cùng quân ta giương cung bạt kiếm rồi…"
"Vì việc này mà trưa mai Long Thành hoàng thúc sẽ lập tức lên ngựa ra tiền tuyến…" Thiết Bổ Thiên trầm tư nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu trước giờ một mực không hề có động tĩnh, vậy mà nay lại bất chợt điều động năm đại quân đoàn… không biết việc này có liên quan gì tới Đường Tâm Thánh không nữa…?"
Nội tâm Sở Dương chấn động, đột nhiên nhớ tới tờ giấy Đệ Ngũ Khinh Nhu gửi cho Đường Tâm Thánh.
Dòng chữ viết vội kia… Liệu Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể vì Đường Tâm Thánh mà điều động đại quân không?
Nội tâm Sở Dương khẽ động, nếu thật sự là thế, vậy kế hoạch của mình rất có thể sẽ có hi vọng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngay cả Thiết Bổ Thiên cũng không biết việc mình chặn được mật hàm của Đệ Ngũ Khinh Nhu, vậy mà hắn đưa ra vấn đề này, mặc dù chỉ là chút nghi vấn nhưng cũng có kèm vài phần chắc chắn.
Vậy mà Thiết Bổ Thiên cũng có thể nghĩ ra!
Nhìn bộ dạng như thể đã tính trước của Sở Dương, Thiết Bổ Thiên hỏi: "Có vẻ như Sở Ngự Tọa gặp phiền phức? Có muốn ta phái hai người tới bảo vệ ngươi không chứ? Cao thủ phe địch nhiều vô kể, không thể sơ sẩy được..."
"Không cần." Sở Dương cự tuyệt ngay lập tức, ánh mắt hiện lên vẻ phấn chấn.
Hắn rất muốn đáp ứng nhưng khi Thiết Bổ Thiên nói hai người thì hắn đã biết được ngay đó là ai rồi. Hiện tại thế cục hỗn loạn, nếu có sự bảo vệ từ phía Thiết Bổ Thiên vậy thì nguy hiểm sẽ có thể vượt qua dễ dàng hơn nữa, ít nhất cũng không nguy hiểm như trước.
Nhưng Sở Dương cũng hiểu rõ rằng sự an toàn của Thiết Bổ Thiên còn trọng yếu hơn bản thân mình nữa! Người mà Đệ Ngũ Khinh Nhu phái tới nếu phát hiện hộ vệ của Thiết Bổ Thiên bên cạnh mình thì Thiết Bổ Thiên sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức.
Còn một nguyên nhân trọng yếu nữa chính là: tâm của cường giả!
Nếu như chấp nhận việc được bảo hộ thì tâm lý sẽ tự nhiên ỷ y rằng mình đã được bảo vệ, sẽ mất đi cái loại nhuệ khí không hãi sợ nguy hiểm! Điều này sẽ dẫn đến tâm ma khi trùng kích đỉnh phong đấy!
Bất kể như thế nào, bất kể kẻ địch mạnh ra sao thì chính mình vẫn phải luôn tiến về phía trước! Nếu ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có… vậy cũng chẳng còn gì để hy vọng nữa rồi!
Tâm của cường giả, vĩnh viễn không sợ hãi!
Sở Dương thoáng lộ ra một tia mỉm cười tự phụ, sinh tử tại trước mặt tâm tính như thế thì có là gì chứ! Con đường cường giả vốn dĩ mỗi bước đi đều đối mặt với sinh tử, chẳng lẽ lúc nào cũng phải nhờ Thiết Bổ Thiên sao!
Thiết Bổ Thiên nhìn ánh mắt Sở Dương đang rạng ngời ý chí muốn đem cả thiên hạ ra thử kiếm… không khỏi trong mắt cũng hiện ra một tia dị sắc, khe khẽ thở dài một tiếng mà không nói gì thêm.
Thiết Bổ Thiên rời đi không lâu, Ô Thiến Thiến cầm một tờ giấy đi ra từ phòng Sở Diêm Vương, những người nhìn thấy đều rùng mình kinh hãi.
Lần này lại đối phó ai nữa đây chứ?
"Trên đây có ghi tên mấy gia tộc…." Ô Thiến Thiến giao tờ giấy cho Thành Tử Ngang nói: "Ngự Tọa phân phó, bất kể dùng thủ đoạn nào, vận dụng bao nhiêu lực lượng đi nữa cũng phải khống chế tất cả bọn họ, nhưng đừng vội động thủ, cũng đừng khiến họ cảnh giác."
Thành Tử Ngang vừa nhìn đến thì khuôn mặt co rúm lại như trái mướp đắng.
Trên giấy ghi tên mười mấy người, còn có mấy cái gia tộc nữa khiến Thành Tử Ngang bỗng thấy bầu trời đầy sao… Chỉ dựa vào hơn bốn mươi người của Liệt Huyết đường có thể hoàn thành nhiệm vụ này nổi sao?
"Lần hành động này, Thiên Cơ đường cùng hành động với Luyện Huyết đường." Ô Thiến Thiến nói tiếp… ngay lập tức khiến Trần Vũ Đồng đang cười trộm bên cạnh mặt mũi trắng bệch.
Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng nhìn nhau, đồng loạt thở dài, quả nhiên là bạn đồng bệnh tương liên a…
Những cái tên này đều là những kẻ lúc trước cung cấp tin tức chứng minh thân phận Đường Tâm Thánh, có thể nói chính là phe cánh của y, tất cả những người này đều bị Sở Dương tóm gọn lại trong một trang giấy đấy.
"Ngoài ra, Sở Ngự Tọa muốn Trần đường chủ đưa cho ngài những đồ vật mà ngài đã giao phó qua..." Sau khi nói xong thì Ô Thiến Thiến mới trở về.
Trần Vũ Đồng thoáng sửng sốt, ngay sau đó như bị lửa thiêu, chạy thẳng vào trong Thiên Cơ đường hổn hển nói: "Ây ây! Những thứ ta nói đã thu thập được hết chưa? Mau mau đem hết ra đây cho ta..."
Một lát sau, Trần Vũ Đồng bưng ra một tập tài liệu dày cộp, nở nụ cười xu nịnh gõ cửa phòng Sở Dương.
"Ngự Tọa, ha ha…, Ngự Tọa, ha ha…" Trần Vũ Đồng có chút khúm núm cười trừ.
Nhìn hắn, Ô Thiến Thiến không nhịn được bật cười bò lăn bò càng.
"Bao nhiêu…?" Sở Dương cũng không thèm ngước mắt lên nhìn mà chỉ hỏi trổng.
"Tổng cộng là 37… ha ha…" Trần Vũ Đồng gượng cười, lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Đường Tâm Thánh làm quan mười năm, tất cả tấu chương cùng thủ lệnh hay bút ký bình thường trong nhà mà chỉ có bằng này thôi hả…?" Tuy chiếc mặt nạ đã che đậy hoàn toàn biểu cảm của Sở Diêm Vương nhưng âm thanh của hắn bỗng lạnh xuống.
"Nếu như vô nhân đạo, lại không chắc có hiệu quả thì hà tất phải vũ nhục một hảo hán tử như vậy thêm làm gì nữa!" Sở Dương hừ lạnh, ngắt lời nói.
"Đừng nói nữa…" Thiết Bổ Thiên cũng chau mày, quả quyết nói. Thanh âm dường như phát ra cùng lúc với Sở Dương.
Hai cái bóng mặt không biểu tình lặng lẽ lui về phía sau.
"Ọe…" Nhìn thảm trạng trong phòng giam, Thiết Bổ Thiên không nhịn được cảm giác ghê tởm mà ọe ra một tiếng, hắn phất phất tay nói: "Sở Ngự Tọa nói không sai, để cho hắn ra đi thoải mái chút. Chúng ta còn có nhiều cách khác để đối phó với Đệ Ngũ Khinh Nhu mà… tra tấn, bức cung cũng chỉ là cùng bất đắc dĩ, cần gì phải vũ nhục một hảo hán tử như vậy…."
"Giết hắn sao? Đáng tiếc quá!" Sở Dương không đồng ý nói, cho dù chỉ giữ lại làm mồi nhử thì Đường Tâm Thánh này cũng hết sức có giá trị a.
"Giết thôi…." Thiết Bổ Thiên thở dài: "Nam nhi như thế, hà tất phải chịu nhục đây? Có một số việc cho dù hắn đã chết cũng có thể làm được mà. Quan trọng là chúng ta sắp đặt như thế nào thôi, cũng không cần phải tra tấn nhiều thêm một vị anh hùng đi..."
" Thái tử đã quyết định thế thì để cho hắn dễ chịu vậy..." Sở Dương gật đầu, rút dao găm, chậm rãi tới gần Đường Tâm Thánh… ngay trong lòng hắn cũng muốn giải thoát cho Đường Tâm Thánh nhưng vì đại kế nên đành để hắn sống tới giờ… Tuy nhiên hiện Thiết Bổ Thiên đã nói như vậy thì Sở Dương cũng không kiên trì thêm nữa…
Nhìn Đường Tâm Thánh, Sở Dương khẽ nói: "Vì sao ngươi không tự sát?"
Tuy Đường Tâm Thánh không thể nói chuyện nhưng ánh mắt hắn vẫn không hề mất đi vẻ kiêu hãnh bất khuất.
Hắn không trả lời thì Sở Dương cũng đã minh bạch. Với một người mà sự kiêu hãnh đã ăn sâu vào trong cốt tủy như hắn thì thà rằng bị địch nhân hành hạ đến chết cũng nhất định sẽ không tự sát rồi.
Cho dù thế nào thì tánh mạng của mình cũng quyết không thể chấm dứt trên chính tay mình được!
Sở Dương khẽ gật đầu, vung tay, nhắm thẳng trái tim hắn gọn gàng đâm mạnh vào rồi khẽ nói: "Vĩnh biệt! Kiếp sau lại làm đối thủ!"
Trong mắt Đường Tâm Thánh ánh lên vẻ cảm kích, rồi sau đó lộ ra chút thong dong, vui vẻ, trước khi chết, không biết bằng kỳ tích gì hắn còn có thể lên tiếng: "Đệ Ngũ… có đối thủ rồi.. Chỉ hận… ta không được nhìn nữa…"
Đầu hắn nghiêng sang một bên, cứ như vậy chết đi. Thân thể hắn nằm ngửa trên mặt đất, vốn dĩ bị tra tấn đến mức không ra hình dáng gì, không ngờ dần dần lại khôi phục như bình thường, thậm chí còn thoáng mang theo chút ưu nhã hài hòa vốn có.
Sở Dương thở dài, tuy rằng không nên làm nhục anh hùng nhưng một dao giết ngay Đường Tâm Thánh như thế này cũng không biết là tốt hay xấu… Để hắn sống có lợi hơn rất nhiều.
"Hảo hán tử. Đường đại nhân, ta không nên lấy ngươi ra đánh cược..." Thiết Bổ Thiên nhìn thi thể Đường Tâm Thánh, trịnh trọng nói: "Nếu như có kiếp sau, Cô hi vọng chúng ta lại có thể là quân thần!"
Nội tâm Sở Dương chấn động, hắn có thể nhận ra những lời này chính phát ra từ tận đáy lòng Thiết Bổ Thiên đấy.
Hảo hán tử như vậy vốn cũng xứng đáng được tôn kính… nhưng Thiết Bổ Thiên nói như vậy thì lại hoàn toàn không bình thường rồi. Chỉ một câu này đã cho thấy Thiết Bổ Thiên vẫn kém hơn Đệ Ngũ Khinh Nhu một chút a.
Hắn vẫn chưa phải là đấng kiêu hùng có thể không từ thủ đoạn! Đầu tiên là để Đường Tâm Thánh được chết thoải mái, giờ lại còn thương tiếc nữa a... Tuy rằng giết người là tàn nhẫn nhưng đối với hoàn cảnh của Đường Tâm Thánh thì lại là việc tốt đấy. Cầu tài như khát cũng là chuyện tốt nhưng mang tâm lý đó ra đối xử với địch nhân thì lại chẳng khác gì chui đầu vào rọ rồi!
Tâm tính như vậy đối với người bình thường thì cũng là chuyện tốt đi… nhưng với đấng quân vương một nước yếu thế trong thời buổi chiến loạn này mà mang tâm tính đó thì thật đáng lo.
"Yên tâm, địch nhân của chúng ta, cho dù là đại anh hùng hay hảo hán tử, đáng chết thì đều phải giết..." Thiết Bổ Thiên mỉm cười nhìn thấu suy nghĩ của Sở Dương, hắn gải thích: "Trong lòng ta không có sự nhân từ, nhưng đối với kẻ địch đáng được kính trọng thì cũng nên bày tỏ đầy đủ kính ý chứ hả!"
Sở Dương cười nói: "Không sai, ta còn tưởng thái tử điện hạ muốn quỵt nợ nữa nha..." Sở Dương thầm nghĩ, có lẽ đây là mị lực riêng của Thiết Bổ Thiên, dù sao hắn và Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng là hai kẻ khác nhau.
"À… ha ha ha…" Dĩ nhiên Thiết Bổ Thiên biết Sở Dương muốn giải tỏa tâm lý cho hắn, cười nói: "Sở Ngự Tọa yên tâm, Cô gia đã nói thì sẽ giữ lời."
Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài: "Bí mật chôn cất Đường Tâm Thánh, bất luận kẻ nào cũng không được lộ ra chút phong thanh gì cả..."
Bên ngoài chỉ có hai người Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng, bọn họ liền tuân lệnh tự đi xử lý.
Thiết Bổ Thiên trầm mặc đi được một đoạn thì bất chợt quay đầu hỏi Sở Dương: "Đường Tâm Thánh chết rồi, vậy người nhà của hắn…?"
Sở Dương trầm mặc một lúc rồi nói: "Theo ta suy đoán, nếu không lầm thì người nhà của Đường Tâm Thánh hiện giờ chưa hẳn đã thật là thân nhân của hắn. Người như kẻ này sẽ không làm việc ngu ngốc đoạn tử tuyệt tôn thế đâu, nếu giờ mà trong nhà hắn còn người thì nhất định là giả..."
Thiết Bổ Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, tra xét!"
Không bao lâu sau, thám tử hồi báo về: Vợ con Đường Tâm Thánh vẫn còn trong nhà.
"Sở Ngự Tọa nghĩ sao?" Thiết Bổ Thiên dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Sở Dương mà hỏi.
Sở Dương trong lòng thở dài mà nói: "Bọn hắn vẫn chưa thể chết được. Tin tức về cái chết của Đường Tâm Thánh vẫn phải tận lực giữ kín… giờ không cần biết thật giả, cứ giữ mẹ con hắn ở đó đã, nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu phái người đến đón thì bất luận thế nào cũng phải lưu lại, không được thì giết chết, còn nếu không đến, vậy chắc chắn là giả đấy... đến lúc đó thì phải xem biểu hiện của bọn chúng rồi."
Thiết Bổ Thiên đi thêm vài bước, đón gió mát hít một hơi thật sâu.. hiển nhiên sự tàn khốc trong phòng giam đã khiến cho vị Bổ Thiên thái tử vẫn luôn sống an nhàn sung sướng này có chút không thích ứng nổi, hắn có thể nhịn được cỡ này đã là rất khá đi.
Một lát sau, hắn mới quay lại nhìn Sở Dương: "Sở Ngự Tọa, ngươi thấy nếu chúng ta để lộ tin tức Đường Tâm Thánh đang nằm trong tay mình, liệu Đệ Ngũ Khinh Nhu có phái người đến cứu không hả?"
Sở Dương ha hả cười lớn. Giờ rốt cục Thiết Bổ Thiên đã khôi phục bình thường, không còn là cái kẻ mềm lòng như lúc nãy nữa rồi. Mà việc đầu tiên hắn làm khi khôi phục lại bình thường chính là tìm cách lợi dụng chuyện này đả kích đối thủ đấy.
"Tin tức là nên nhả ra, bất quá Đệ Ngũ Khinh Nhu có tới cứu không thì ta không dám chắc… Nhưng không thể nghi ngờ rằng Đường Tâm Thánh chính là một mắt xích quan trong hạng nhất trong kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu đấy..." Sở Dương thoáng vui vẻ xong lập tức thở dài: "Đáng tiếc là hắn đã chết a..."
Thiết Bổ Thiên lặng lẽ thong thả bước đi, nói: "Biên cảnh có tin tức, Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa lệnh cho năm đại quân đoàn phía bắc Đại Triệu tiến thêm một trăm dặm, giờ đã ở thế cùng quân ta giương cung bạt kiếm rồi…"
"Vì việc này mà trưa mai Long Thành hoàng thúc sẽ lập tức lên ngựa ra tiền tuyến…" Thiết Bổ Thiên trầm tư nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu trước giờ một mực không hề có động tĩnh, vậy mà nay lại bất chợt điều động năm đại quân đoàn… không biết việc này có liên quan gì tới Đường Tâm Thánh không nữa…?"
Nội tâm Sở Dương chấn động, đột nhiên nhớ tới tờ giấy Đệ Ngũ Khinh Nhu gửi cho Đường Tâm Thánh.
Dòng chữ viết vội kia… Liệu Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể vì Đường Tâm Thánh mà điều động đại quân không?
Nội tâm Sở Dương khẽ động, nếu thật sự là thế, vậy kế hoạch của mình rất có thể sẽ có hi vọng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngay cả Thiết Bổ Thiên cũng không biết việc mình chặn được mật hàm của Đệ Ngũ Khinh Nhu, vậy mà hắn đưa ra vấn đề này, mặc dù chỉ là chút nghi vấn nhưng cũng có kèm vài phần chắc chắn.
Vậy mà Thiết Bổ Thiên cũng có thể nghĩ ra!
Nhìn bộ dạng như thể đã tính trước của Sở Dương, Thiết Bổ Thiên hỏi: "Có vẻ như Sở Ngự Tọa gặp phiền phức? Có muốn ta phái hai người tới bảo vệ ngươi không chứ? Cao thủ phe địch nhiều vô kể, không thể sơ sẩy được..."
"Không cần." Sở Dương cự tuyệt ngay lập tức, ánh mắt hiện lên vẻ phấn chấn.
Hắn rất muốn đáp ứng nhưng khi Thiết Bổ Thiên nói hai người thì hắn đã biết được ngay đó là ai rồi. Hiện tại thế cục hỗn loạn, nếu có sự bảo vệ từ phía Thiết Bổ Thiên vậy thì nguy hiểm sẽ có thể vượt qua dễ dàng hơn nữa, ít nhất cũng không nguy hiểm như trước.
Nhưng Sở Dương cũng hiểu rõ rằng sự an toàn của Thiết Bổ Thiên còn trọng yếu hơn bản thân mình nữa! Người mà Đệ Ngũ Khinh Nhu phái tới nếu phát hiện hộ vệ của Thiết Bổ Thiên bên cạnh mình thì Thiết Bổ Thiên sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức.
Còn một nguyên nhân trọng yếu nữa chính là: tâm của cường giả!
Nếu như chấp nhận việc được bảo hộ thì tâm lý sẽ tự nhiên ỷ y rằng mình đã được bảo vệ, sẽ mất đi cái loại nhuệ khí không hãi sợ nguy hiểm! Điều này sẽ dẫn đến tâm ma khi trùng kích đỉnh phong đấy!
Bất kể như thế nào, bất kể kẻ địch mạnh ra sao thì chính mình vẫn phải luôn tiến về phía trước! Nếu ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có… vậy cũng chẳng còn gì để hy vọng nữa rồi!
Tâm của cường giả, vĩnh viễn không sợ hãi!
Sở Dương thoáng lộ ra một tia mỉm cười tự phụ, sinh tử tại trước mặt tâm tính như thế thì có là gì chứ! Con đường cường giả vốn dĩ mỗi bước đi đều đối mặt với sinh tử, chẳng lẽ lúc nào cũng phải nhờ Thiết Bổ Thiên sao!
Thiết Bổ Thiên nhìn ánh mắt Sở Dương đang rạng ngời ý chí muốn đem cả thiên hạ ra thử kiếm… không khỏi trong mắt cũng hiện ra một tia dị sắc, khe khẽ thở dài một tiếng mà không nói gì thêm.
Thiết Bổ Thiên rời đi không lâu, Ô Thiến Thiến cầm một tờ giấy đi ra từ phòng Sở Diêm Vương, những người nhìn thấy đều rùng mình kinh hãi.
Lần này lại đối phó ai nữa đây chứ?
"Trên đây có ghi tên mấy gia tộc…." Ô Thiến Thiến giao tờ giấy cho Thành Tử Ngang nói: "Ngự Tọa phân phó, bất kể dùng thủ đoạn nào, vận dụng bao nhiêu lực lượng đi nữa cũng phải khống chế tất cả bọn họ, nhưng đừng vội động thủ, cũng đừng khiến họ cảnh giác."
Thành Tử Ngang vừa nhìn đến thì khuôn mặt co rúm lại như trái mướp đắng.
Trên giấy ghi tên mười mấy người, còn có mấy cái gia tộc nữa khiến Thành Tử Ngang bỗng thấy bầu trời đầy sao… Chỉ dựa vào hơn bốn mươi người của Liệt Huyết đường có thể hoàn thành nhiệm vụ này nổi sao?
"Lần hành động này, Thiên Cơ đường cùng hành động với Luyện Huyết đường." Ô Thiến Thiến nói tiếp… ngay lập tức khiến Trần Vũ Đồng đang cười trộm bên cạnh mặt mũi trắng bệch.
Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng nhìn nhau, đồng loạt thở dài, quả nhiên là bạn đồng bệnh tương liên a…
Những cái tên này đều là những kẻ lúc trước cung cấp tin tức chứng minh thân phận Đường Tâm Thánh, có thể nói chính là phe cánh của y, tất cả những người này đều bị Sở Dương tóm gọn lại trong một trang giấy đấy.
"Ngoài ra, Sở Ngự Tọa muốn Trần đường chủ đưa cho ngài những đồ vật mà ngài đã giao phó qua..." Sau khi nói xong thì Ô Thiến Thiến mới trở về.
Trần Vũ Đồng thoáng sửng sốt, ngay sau đó như bị lửa thiêu, chạy thẳng vào trong Thiên Cơ đường hổn hển nói: "Ây ây! Những thứ ta nói đã thu thập được hết chưa? Mau mau đem hết ra đây cho ta..."
Một lát sau, Trần Vũ Đồng bưng ra một tập tài liệu dày cộp, nở nụ cười xu nịnh gõ cửa phòng Sở Dương.
"Ngự Tọa, ha ha…, Ngự Tọa, ha ha…" Trần Vũ Đồng có chút khúm núm cười trừ.
Nhìn hắn, Ô Thiến Thiến không nhịn được bật cười bò lăn bò càng.
"Bao nhiêu…?" Sở Dương cũng không thèm ngước mắt lên nhìn mà chỉ hỏi trổng.
"Tổng cộng là 37… ha ha…" Trần Vũ Đồng gượng cười, lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Đường Tâm Thánh làm quan mười năm, tất cả tấu chương cùng thủ lệnh hay bút ký bình thường trong nhà mà chỉ có bằng này thôi hả…?" Tuy chiếc mặt nạ đã che đậy hoàn toàn biểu cảm của Sở Diêm Vương nhưng âm thanh của hắn bỗng lạnh xuống.