Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 116: Thư của Đệ Ngũ Khinh Nhu
Chữ viết trên bức thư tay toát lên khí thế rộng lớn, rồi lại ẩn chứa cả nét tỉ mỉ ổn trọng, tựa như ở bên trong ẩn chứa một thanh thần kiếm tuyệt thế mặc dù không lộ ra mũi nhọn, tràn ngập trong đó một phong thái thiên hạ không gì cản nổi.
Thấy chữ như gặp người, Sở Dương tin tưởng ngoại trừ Đệ Ngũ Khinh Nhu ra thì kẻ khác hẳn không cách nào viết ra những chữ như vậy rồi.
Đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn a!
"Ngự Tọa, con Vô hình chuẩn này…" Thành Tử Ngang dè dặt nói, không nhịn được chậc lưỡi chép miệng, ánh mắt toát lên vẻ thèm muốn.
"Vô hình chuẩn, thứ này đúng là một bảo bối truyền tin đây!" Sở Dương cũng không phát hiện ra vẻ dị thường của Thành Tử Ngang, chỉ trầm ngâm hỏi: "Có thể thuần phục lại để chúng ta dùng không?"
Thành Tử Ngang tiếc nuối lắc lắc đầu: "Vô hình chuẩn cả đời chỉ nhận một chủ nhân. Hơn nữa Vô hình chuẩn đã trưởng thành thì lại càng tuyệt đối không có chút hi vọng nào."
Sở Dương thản nhiên "Ah!" một tiếng rồi nói: "Thật đáng tiếc!"
"Ngự Tọa, Vô hình chuẩn ăn rất ngon a…" Thành Tử Ngang thấy Vô hình chuẩn không còn tác dụng, nuốt nước bọt đánh ực một cái, trơ mặt cười nịnh nói.
"Ngươi nói là…ăn?!" Sở Dương kinh ngạc nhìn lão già vẻ mặt bỉ ổi hèn mọn bên cạnh, lại nhìn lại con Vô hình chuẩn còn không lớn bằng con chim sẻ, nặng chỉ khoảng hai lạng trong tay mình… lặng im không biết nói gì cho phải.
Sau khi nhổ lông chỉ sợ còn không tới một lượng thịt, cái lão già này còn muốn đem nhắm rượu nữa mới tài a...
"Ngoại trừ ăn ra ngươi còn biết cái gì?" Sở Diêm Vương giận tái mặt đập bàn chửi ầm lên. Vật có giá trị như vậy lại đem đi làm mồi nhậu? Sở Dương cảm thấy quả đúng là không thể tha thứ nổi!
Hơn nữa, hiện tại ngay lúc thù trong giặc ngoài gây loạn vốn đã khiến hắn vô cùng nóng nảy, bực tức đang dồn nén trong người. Mà lão già chết tiệt này hiện tại vẫn có thể nghĩ tới ăn ăn uống uống, hắn sao có thể khách khí nổi nữa đây, lập tức mưa to gió lớn nổi lên…!
Thành Tử Ngang rụt thót đầu lại, bỗng cảm thấy da đầu rải đầy mưa xuân từ miệng Sở Vương Tọa phun tới!
Bên ngoài, tất cả thành viên Bổ Thiên Các đang huấn luyện thấy trong đó nổi bão thì toàn bộ đều câm như hến, nhìn nhau mà trong lòng cảm thấy hả hê, tự hỏi không biết thằng nào xui xẻo tới vậy nữa? Mới sáng ra đã bị Sở Diêm Vương nổi cơn lôi đình…
Haizzz… thật hết sức thông cảm a! Dù vậy, đám người ở đây cũng chỉ dám mang ánh mắt hả hê mà cũng không dám dừng tay, mỗi người đều ra vẻ "luyện chết cũng phải luyện"… biết đâu Ngự Tọa đi ra trông thấy sẽ khen ngợi một câu a!
"Đi, bảo Trần Vũ Đồng đem tất cả tấu chương, văn vẻ… của Đường Tâm Thánh mang đến đây cho ta. Mặt khác, chăm sóc con chim này cho tốt. Nếu nó thiếu một cọng lông… hừ hừ… Thành Đường chủ cũng nên tự biết hậu quả đi hả."
Sở Dương hừ lạnh hai tiếng nói: "Về phần tung tích của Đường Tâm Thánh, tạm thời không cần gióng trống khuya chiêng tìm kiếm nữa. Các điểm theo dõi xung quanh Đường gia cũng triệt tiêu đi. Chỉ để một mình ngươi đi giám sát là được rồi. Người khác công lực quá yếu, vạn nhất bị phát hiện thì kế hoạch của chúng ta đã có thể đổ xuống sông xuống biển mất rồi…"
Thành Tử Ngang cuống quít gật đầu, lau mồ hôi lạnh cùng nước miếng trên đầu, vội vàng lui ra ngoài.
Aizzz… Chỉ trách cái miệng của mình! Công lao chẳng thấy đâu tự dưng còn bị ăn chửi, sau đó còn bị tống cho một cái nhiệm vụ chán ngắt tới cực điểm này nữa.
Thành Tử Ngang vừa ra khỏi cửa, đám người ở ngoài lại càng sợ hết hồn. Bà mẹ nó, hóa ra lại là nhân vật số hai của Bổ Thiên Các, Thành Đường chủ Thành đại nhân a!
Sở Diêm Vương quả nhiên hung tàn a! Ngay cả trợ thủ đắc lực của mình cũng chửi té tát! Tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, đồng loạt đánh con mắt nhìn chăm chăm ra nơi khác… thầm nghĩ Thành Đường chủ đang một bụng uất ức như vậy, vô phúc cho thằng nào lọt vào mắt xanh của ngài a. Cả đám người âm thầm cầu nguyện: đừng có là ta, đừng có là ta đi...
"Liệt Huyết đường nghe lệnh!" Thành Tử Ngang xoa đầu đi ra, nhìn đám gia hỏa ai ai cũng quần áo chỉnh tề thì bỗng một cỗ tà hỏa đột nhiên bốc lên, hét lớn tựa trời long đất lở: "Hôm nay luyện thêm gấp ba!"
Mẹ khỉ…!
Đám sát thủ Liệt Huyết đường như bị sét đánh, lập tức lăn đùng ra mặt đất, sùi bọt mép! Ôi mẹ của con ơi… hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày cũng đã chết đi sống lại một lần rồi, giờ lại còn tăng lên gấp ba a…
Đám người Thiết Huyết đường cùng Thiên Cơ đường bên cạnh nhìn nhau cười hả hê một chặp.
Đang cười tới đau cả bụng thì bỗng thấy một vị đại mĩ nữ thướt tha từ trong phòng Sở Ngự Tọa đi ra… là Ô Thiến Thiến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vừa thấy Câu Hồn La Sát xuất hiện, lập tức cả đám ngậm tịt miệng lại. Vị tỷ tỷ này tuy xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tin tức từ miệng nàng nói ra đều trăm phần trăm không phải là tin tốt nha. Tất cả mọi người đều khẩn trương cả lên.
Ô Thiến Thiến liếc qua cả đám một lượt rồi cười nói: "Sở Ngự Tọa vừa rồi nghe thấy mọi người cười, ngài rất không hài lòng, Ngự Tọa đại nhân nói, vốn là đồng đội mà lại có thể cười trên nỗi đau của nhau như vậy… ngài có nhẫn mấy đi nữa cũng không nhịn được… Vì vậy Ngự tọa quyết định…"
Nàng nói tới đấy, đám người phía dưới tất cả đều trừng mắt líu lưỡi, há hốc mồm, toàn bộ choáng váng...
Quả nhiên không phải tin tốt mà!
"Những người còn lại của hai đường kia ở đây..." Ô Thiến Thiến cười duyên dáng nói tiếp: "… đều huấn luyện thêm gấp ba!"
"Sax!" Hơn mười người của hai đường chỉnh tề sặc ra một hơi, hai mắt trợn trừng như trứng ngỗng, mặt nghệt ra như phỗng.
Đúng là vui quá hóa buồn mà!
"Ha ha…" Đám sát thủ Liệt Huyết đường cười lăn lộn.
Không để ý tới đám người ở ngoài đang không ngừng khóc lóc kêu khổ, Ô Thiến Thiến vui vẻ trở lại trong phòng!
"Ô sư tỷ, lại xem bức thư này đi… thấy sao hả?" Chẳng biết từ lúc nào Sở Dương đã lại đem bức thư kia ra, để trước mặt, chăm chú quan sát.
Ô Thiến Thiến trầm ngâm một chút rồi nói: "Chỉ sợ ngươi đã khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu chú ý rồi."
"Không sai." Sở Dương thản nhiên nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu đã cảm nhận được sự nguy hiểm bên này, hơn nữa cũng đã đoán ra ta sẽ tra được Đường Tâm Thánh, cho nên hắn hạ lệnh rút lui. Bất quá, nếu tỷ là Đệ Ngũ Khinh Nhu thì tỷ sẽ làm gì đây?"
"Đương nhiên sẽ nhanh chóng rút lui, phái người tiếp ứng Đường Tâm Thánh trở về, sau đó tìm cơ hội để Đường Tâm Thánh công khai xuất hiện, lợi dụng danh nghĩa thánh nhân ở Thiết Vân để trắng trợn lên án đãi ngộ của Thiết Vân với mình không công bằng hòng đả kích sĩ khí dân chúng." Ô Thiến Thiến không chút do dự nói.
"Đúng vậy, còn gì nữa?" Sở Dương lộ ra vẻ tán thưởng.
"Còn có…" Ô Thiến Thiến tận lực suy nghĩ: "Đệ Ngũ Khinh Nhu biết rõ là sau khi ngươi nhậm chức mới xuất hiện những việc này. Ngươi đã có thể phát hiện Đường Tâm Thánh, vậy sẽ có thể tìm ra những kẻ khác. Mà gian tế ở Thiết Vân quốc chắc chắn sẽ không chỉ có một mình Đường Tâm Thánh, vì vậy để đạt được mục đích của hắn thì chỉ sợ sẽ quyết định lập tức ra tay với ngươi. Hắn tuyệt đối sẽ không để lại một mối uy hiếp lớn như ngươi để có thể ảnh hưởng tới cả đại kế của hắn… A!"
Nói tới đây, Ô Thiến Thiến giật mình, mở to hai mắt nhìn Sở Dương nói: "Sở Dương, hiện tại ngươi đang cực kỳ nguy hiểm!"
"Nguy hiểm… Không sai." Sở Dương cười nói: "Tỷ có thể nghĩ ra hai điểm này đã vô cùng giỏi… Có thể nghĩ thêm gì nữa không?"
"Còn nữa?" Ô Thiến Thiến cau mày, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Ta nghĩ không ra!"
"Ít nhất còn năm điểm nữa tỷ không ngờ tới." Sở Dương xòe bàn tay ra, giơ lên nói.
"Năm điểm?" Ô Thiến Thiến có chút không phục, thứ mình không nghĩ tới nhiều tới vậy sao?
"Thứ nhất, tỷ cần chú ý, trước khi phong thư này tới nơi thì Đường Tâm Thánh đã biến mất." Sở Dương nói: "Điều này chứng tỏ tính cảnh giác của tên Đường Tâm Thánh này rất cao, hơn nữa trí tuệ siêu quần. Hắn đã cảm thấy mình đang lâm vào tình cảnh rất nguy hiểm từ trước rồi. Nhân vật như vậy hết sức đáng sợ!"
"Với tốc độ của Vô hình chuẩn, để bay tới đây cần một ngày rưỡi. Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu viết rất ẩu, vậy chứng tỏ rõ là trước khi thu được tin tức thì hắn đã đoán biết được tình cảnh của Đường Tâm Thánh rồi lập tức viết phong thư này xong gửi đi. Mà khi đó, tin tức vừa mới tới Đại Triệu…"
"Phản ứng của Đệ Ngũ Khinh Nhu nhanh tới cực điểm, hơn nữa còn rất quyết đoán. Nếu tương lai đối mặt thì nhất định phải cẩn thận điểm này. Nhưng hắn viết chữ ẩu lại nói lên tâm tình hắn đang cấp bách, với định lực và quyền thế của hắn mà cũng vì việc này vội vã như thế đã chứng tỏ tầm quan trọng của Đường Tâm Thánh. Điểm này thì chỉ cần chúng ta bắt được Đường Tâm Thánh là liền có thể lợi dụng thật tốt đây. Đó là điểm thứ hai." Sở Dương nói.
"Thứ ba, Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ viết hai chữ: Thế nguy. Nhưng lại không nói phải làm như thế nào. Nói cách khác thì hắn vẫn có chút hi vọng rằng ta không tra ra được Đường Tâm Thánh. Nói cách khác nữa là hắn đang để cho chính bản thân Đường Tâm Thánh lựa chọn." Sở Dương mìm cười, giơ lên ba đầu ngón tay: "Chỉ cần bắt được Đường Tâm Thánh, đó sẽ là cơ hội lớn nhất của chúng ta đấy!"
Ô Thiến Thiến vui lòng tiếp thu gật đầu. Những điểm này nàng hoàn toàn không hề nghĩ tới. Trong ánh mắt nhìn Sở Dương không khỏi có thêm vài phần bội phục.
"Bất kể sự lựa chọn của Đường Tâm Thánh như thế nào thì Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đã ý thức được sự tồn tại của ta. Với tính cách của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì hắn nhất định sẽ không để cho kẻ như ta tiếp tục tồn tại đâu đấy. Điểm này thì tỷ cũng nói tới. Như vậy, hắn sẽ phái ai tới để đối phó với ta đây? Hơn nữa còn phải tùy thời có thể tiếp ứng cho Đường Tâm Thánh nữa?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Bổ Thiên Các chúng ta cũng có Võ Tôn. Hơn nữa cao thủ tại Thiết Vân nhiều như mây, phái người bình thường khẳng định sẽ không hoàn thành nổi nhiệm vụ. Cho nên ta đoán rất có thể hắn sẽ phái một trong tứ đại cao thủ của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, thậm chí là hai người phối hợp với nhau hành động một lượt..."
Hắn thâm thúy nói từng chữ một: "Ít nhất sẽ có một vị cao thủ Vương cấp! Hơn nữa còn tinh thông ám sát cùng ẩn nấp! Đệ Ngũ Khinh Nhu ra tay lần này nhất định sẽ là nhất kích tất sát, quyết không để cho ta có chút cơ hội giãy dụa nào."
"Thứ năm, Đường Tâm Thánh tuy đã trốn đi, nhưng vẫn lưu lại vợ con. Điều này chứng tỏ hắn bỏ đi rất vội vàng. Điểm này có hai dụng ý: Thứ nhất, tung hỏa mù đối với chúng ta. Thứ hai, hắn vẫn ôm hi vọng trở lại. Nói cách khác, Đường Tâm Thánh cho tới giờ vẫn chưa xác định được chúng ta có chú ý đến hắn hay không. Tất cả chẳng qua chỉ mới là suy đoán của hắn mà thôi. Vậy nên lần này khẳng định hắn trốn đi sẽ không xa, hẳn chỉ quanh quẩn trong Thiết Vân thành mà thôi. Hơn nữa xung quanh nhà hắn nhất định sẽ có người của bọn chúng. Dù sao hắn cũng là nhân vật nổi danh, mội khi đi xa khẳng định sẽ dẫn tới kẻ khác chú ý. Cho nên, hắn sẽ không đi xa. Hơn nữa, hắn vẫn hi vọng vào may mắn!"
Sở Dương cười lạnh mà nói: "Vậy nên chỉ cần bố trí thỏa đáng thì nhất định Đường Tâm Thánh vẫn sẽ rơi vào trong tay chúng ta đấy."
Thấy chữ như gặp người, Sở Dương tin tưởng ngoại trừ Đệ Ngũ Khinh Nhu ra thì kẻ khác hẳn không cách nào viết ra những chữ như vậy rồi.
Đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn a!
"Ngự Tọa, con Vô hình chuẩn này…" Thành Tử Ngang dè dặt nói, không nhịn được chậc lưỡi chép miệng, ánh mắt toát lên vẻ thèm muốn.
"Vô hình chuẩn, thứ này đúng là một bảo bối truyền tin đây!" Sở Dương cũng không phát hiện ra vẻ dị thường của Thành Tử Ngang, chỉ trầm ngâm hỏi: "Có thể thuần phục lại để chúng ta dùng không?"
Thành Tử Ngang tiếc nuối lắc lắc đầu: "Vô hình chuẩn cả đời chỉ nhận một chủ nhân. Hơn nữa Vô hình chuẩn đã trưởng thành thì lại càng tuyệt đối không có chút hi vọng nào."
Sở Dương thản nhiên "Ah!" một tiếng rồi nói: "Thật đáng tiếc!"
"Ngự Tọa, Vô hình chuẩn ăn rất ngon a…" Thành Tử Ngang thấy Vô hình chuẩn không còn tác dụng, nuốt nước bọt đánh ực một cái, trơ mặt cười nịnh nói.
"Ngươi nói là…ăn?!" Sở Dương kinh ngạc nhìn lão già vẻ mặt bỉ ổi hèn mọn bên cạnh, lại nhìn lại con Vô hình chuẩn còn không lớn bằng con chim sẻ, nặng chỉ khoảng hai lạng trong tay mình… lặng im không biết nói gì cho phải.
Sau khi nhổ lông chỉ sợ còn không tới một lượng thịt, cái lão già này còn muốn đem nhắm rượu nữa mới tài a...
"Ngoại trừ ăn ra ngươi còn biết cái gì?" Sở Diêm Vương giận tái mặt đập bàn chửi ầm lên. Vật có giá trị như vậy lại đem đi làm mồi nhậu? Sở Dương cảm thấy quả đúng là không thể tha thứ nổi!
Hơn nữa, hiện tại ngay lúc thù trong giặc ngoài gây loạn vốn đã khiến hắn vô cùng nóng nảy, bực tức đang dồn nén trong người. Mà lão già chết tiệt này hiện tại vẫn có thể nghĩ tới ăn ăn uống uống, hắn sao có thể khách khí nổi nữa đây, lập tức mưa to gió lớn nổi lên…!
Thành Tử Ngang rụt thót đầu lại, bỗng cảm thấy da đầu rải đầy mưa xuân từ miệng Sở Vương Tọa phun tới!
Bên ngoài, tất cả thành viên Bổ Thiên Các đang huấn luyện thấy trong đó nổi bão thì toàn bộ đều câm như hến, nhìn nhau mà trong lòng cảm thấy hả hê, tự hỏi không biết thằng nào xui xẻo tới vậy nữa? Mới sáng ra đã bị Sở Diêm Vương nổi cơn lôi đình…
Haizzz… thật hết sức thông cảm a! Dù vậy, đám người ở đây cũng chỉ dám mang ánh mắt hả hê mà cũng không dám dừng tay, mỗi người đều ra vẻ "luyện chết cũng phải luyện"… biết đâu Ngự Tọa đi ra trông thấy sẽ khen ngợi một câu a!
"Đi, bảo Trần Vũ Đồng đem tất cả tấu chương, văn vẻ… của Đường Tâm Thánh mang đến đây cho ta. Mặt khác, chăm sóc con chim này cho tốt. Nếu nó thiếu một cọng lông… hừ hừ… Thành Đường chủ cũng nên tự biết hậu quả đi hả."
Sở Dương hừ lạnh hai tiếng nói: "Về phần tung tích của Đường Tâm Thánh, tạm thời không cần gióng trống khuya chiêng tìm kiếm nữa. Các điểm theo dõi xung quanh Đường gia cũng triệt tiêu đi. Chỉ để một mình ngươi đi giám sát là được rồi. Người khác công lực quá yếu, vạn nhất bị phát hiện thì kế hoạch của chúng ta đã có thể đổ xuống sông xuống biển mất rồi…"
Thành Tử Ngang cuống quít gật đầu, lau mồ hôi lạnh cùng nước miếng trên đầu, vội vàng lui ra ngoài.
Aizzz… Chỉ trách cái miệng của mình! Công lao chẳng thấy đâu tự dưng còn bị ăn chửi, sau đó còn bị tống cho một cái nhiệm vụ chán ngắt tới cực điểm này nữa.
Thành Tử Ngang vừa ra khỏi cửa, đám người ở ngoài lại càng sợ hết hồn. Bà mẹ nó, hóa ra lại là nhân vật số hai của Bổ Thiên Các, Thành Đường chủ Thành đại nhân a!
Sở Diêm Vương quả nhiên hung tàn a! Ngay cả trợ thủ đắc lực của mình cũng chửi té tát! Tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, đồng loạt đánh con mắt nhìn chăm chăm ra nơi khác… thầm nghĩ Thành Đường chủ đang một bụng uất ức như vậy, vô phúc cho thằng nào lọt vào mắt xanh của ngài a. Cả đám người âm thầm cầu nguyện: đừng có là ta, đừng có là ta đi...
"Liệt Huyết đường nghe lệnh!" Thành Tử Ngang xoa đầu đi ra, nhìn đám gia hỏa ai ai cũng quần áo chỉnh tề thì bỗng một cỗ tà hỏa đột nhiên bốc lên, hét lớn tựa trời long đất lở: "Hôm nay luyện thêm gấp ba!"
Mẹ khỉ…!
Đám sát thủ Liệt Huyết đường như bị sét đánh, lập tức lăn đùng ra mặt đất, sùi bọt mép! Ôi mẹ của con ơi… hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày cũng đã chết đi sống lại một lần rồi, giờ lại còn tăng lên gấp ba a…
Đám người Thiết Huyết đường cùng Thiên Cơ đường bên cạnh nhìn nhau cười hả hê một chặp.
Đang cười tới đau cả bụng thì bỗng thấy một vị đại mĩ nữ thướt tha từ trong phòng Sở Ngự Tọa đi ra… là Ô Thiến Thiến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vừa thấy Câu Hồn La Sát xuất hiện, lập tức cả đám ngậm tịt miệng lại. Vị tỷ tỷ này tuy xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tin tức từ miệng nàng nói ra đều trăm phần trăm không phải là tin tốt nha. Tất cả mọi người đều khẩn trương cả lên.
Ô Thiến Thiến liếc qua cả đám một lượt rồi cười nói: "Sở Ngự Tọa vừa rồi nghe thấy mọi người cười, ngài rất không hài lòng, Ngự Tọa đại nhân nói, vốn là đồng đội mà lại có thể cười trên nỗi đau của nhau như vậy… ngài có nhẫn mấy đi nữa cũng không nhịn được… Vì vậy Ngự tọa quyết định…"
Nàng nói tới đấy, đám người phía dưới tất cả đều trừng mắt líu lưỡi, há hốc mồm, toàn bộ choáng váng...
Quả nhiên không phải tin tốt mà!
"Những người còn lại của hai đường kia ở đây..." Ô Thiến Thiến cười duyên dáng nói tiếp: "… đều huấn luyện thêm gấp ba!"
"Sax!" Hơn mười người của hai đường chỉnh tề sặc ra một hơi, hai mắt trợn trừng như trứng ngỗng, mặt nghệt ra như phỗng.
Đúng là vui quá hóa buồn mà!
"Ha ha…" Đám sát thủ Liệt Huyết đường cười lăn lộn.
Không để ý tới đám người ở ngoài đang không ngừng khóc lóc kêu khổ, Ô Thiến Thiến vui vẻ trở lại trong phòng!
"Ô sư tỷ, lại xem bức thư này đi… thấy sao hả?" Chẳng biết từ lúc nào Sở Dương đã lại đem bức thư kia ra, để trước mặt, chăm chú quan sát.
Ô Thiến Thiến trầm ngâm một chút rồi nói: "Chỉ sợ ngươi đã khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu chú ý rồi."
"Không sai." Sở Dương thản nhiên nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu đã cảm nhận được sự nguy hiểm bên này, hơn nữa cũng đã đoán ra ta sẽ tra được Đường Tâm Thánh, cho nên hắn hạ lệnh rút lui. Bất quá, nếu tỷ là Đệ Ngũ Khinh Nhu thì tỷ sẽ làm gì đây?"
"Đương nhiên sẽ nhanh chóng rút lui, phái người tiếp ứng Đường Tâm Thánh trở về, sau đó tìm cơ hội để Đường Tâm Thánh công khai xuất hiện, lợi dụng danh nghĩa thánh nhân ở Thiết Vân để trắng trợn lên án đãi ngộ của Thiết Vân với mình không công bằng hòng đả kích sĩ khí dân chúng." Ô Thiến Thiến không chút do dự nói.
"Đúng vậy, còn gì nữa?" Sở Dương lộ ra vẻ tán thưởng.
"Còn có…" Ô Thiến Thiến tận lực suy nghĩ: "Đệ Ngũ Khinh Nhu biết rõ là sau khi ngươi nhậm chức mới xuất hiện những việc này. Ngươi đã có thể phát hiện Đường Tâm Thánh, vậy sẽ có thể tìm ra những kẻ khác. Mà gian tế ở Thiết Vân quốc chắc chắn sẽ không chỉ có một mình Đường Tâm Thánh, vì vậy để đạt được mục đích của hắn thì chỉ sợ sẽ quyết định lập tức ra tay với ngươi. Hắn tuyệt đối sẽ không để lại một mối uy hiếp lớn như ngươi để có thể ảnh hưởng tới cả đại kế của hắn… A!"
Nói tới đây, Ô Thiến Thiến giật mình, mở to hai mắt nhìn Sở Dương nói: "Sở Dương, hiện tại ngươi đang cực kỳ nguy hiểm!"
"Nguy hiểm… Không sai." Sở Dương cười nói: "Tỷ có thể nghĩ ra hai điểm này đã vô cùng giỏi… Có thể nghĩ thêm gì nữa không?"
"Còn nữa?" Ô Thiến Thiến cau mày, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Ta nghĩ không ra!"
"Ít nhất còn năm điểm nữa tỷ không ngờ tới." Sở Dương xòe bàn tay ra, giơ lên nói.
"Năm điểm?" Ô Thiến Thiến có chút không phục, thứ mình không nghĩ tới nhiều tới vậy sao?
"Thứ nhất, tỷ cần chú ý, trước khi phong thư này tới nơi thì Đường Tâm Thánh đã biến mất." Sở Dương nói: "Điều này chứng tỏ tính cảnh giác của tên Đường Tâm Thánh này rất cao, hơn nữa trí tuệ siêu quần. Hắn đã cảm thấy mình đang lâm vào tình cảnh rất nguy hiểm từ trước rồi. Nhân vật như vậy hết sức đáng sợ!"
"Với tốc độ của Vô hình chuẩn, để bay tới đây cần một ngày rưỡi. Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu viết rất ẩu, vậy chứng tỏ rõ là trước khi thu được tin tức thì hắn đã đoán biết được tình cảnh của Đường Tâm Thánh rồi lập tức viết phong thư này xong gửi đi. Mà khi đó, tin tức vừa mới tới Đại Triệu…"
"Phản ứng của Đệ Ngũ Khinh Nhu nhanh tới cực điểm, hơn nữa còn rất quyết đoán. Nếu tương lai đối mặt thì nhất định phải cẩn thận điểm này. Nhưng hắn viết chữ ẩu lại nói lên tâm tình hắn đang cấp bách, với định lực và quyền thế của hắn mà cũng vì việc này vội vã như thế đã chứng tỏ tầm quan trọng của Đường Tâm Thánh. Điểm này thì chỉ cần chúng ta bắt được Đường Tâm Thánh là liền có thể lợi dụng thật tốt đây. Đó là điểm thứ hai." Sở Dương nói.
"Thứ ba, Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ viết hai chữ: Thế nguy. Nhưng lại không nói phải làm như thế nào. Nói cách khác thì hắn vẫn có chút hi vọng rằng ta không tra ra được Đường Tâm Thánh. Nói cách khác nữa là hắn đang để cho chính bản thân Đường Tâm Thánh lựa chọn." Sở Dương mìm cười, giơ lên ba đầu ngón tay: "Chỉ cần bắt được Đường Tâm Thánh, đó sẽ là cơ hội lớn nhất của chúng ta đấy!"
Ô Thiến Thiến vui lòng tiếp thu gật đầu. Những điểm này nàng hoàn toàn không hề nghĩ tới. Trong ánh mắt nhìn Sở Dương không khỏi có thêm vài phần bội phục.
"Bất kể sự lựa chọn của Đường Tâm Thánh như thế nào thì Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đã ý thức được sự tồn tại của ta. Với tính cách của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì hắn nhất định sẽ không để cho kẻ như ta tiếp tục tồn tại đâu đấy. Điểm này thì tỷ cũng nói tới. Như vậy, hắn sẽ phái ai tới để đối phó với ta đây? Hơn nữa còn phải tùy thời có thể tiếp ứng cho Đường Tâm Thánh nữa?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Bổ Thiên Các chúng ta cũng có Võ Tôn. Hơn nữa cao thủ tại Thiết Vân nhiều như mây, phái người bình thường khẳng định sẽ không hoàn thành nổi nhiệm vụ. Cho nên ta đoán rất có thể hắn sẽ phái một trong tứ đại cao thủ của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, thậm chí là hai người phối hợp với nhau hành động một lượt..."
Hắn thâm thúy nói từng chữ một: "Ít nhất sẽ có một vị cao thủ Vương cấp! Hơn nữa còn tinh thông ám sát cùng ẩn nấp! Đệ Ngũ Khinh Nhu ra tay lần này nhất định sẽ là nhất kích tất sát, quyết không để cho ta có chút cơ hội giãy dụa nào."
"Thứ năm, Đường Tâm Thánh tuy đã trốn đi, nhưng vẫn lưu lại vợ con. Điều này chứng tỏ hắn bỏ đi rất vội vàng. Điểm này có hai dụng ý: Thứ nhất, tung hỏa mù đối với chúng ta. Thứ hai, hắn vẫn ôm hi vọng trở lại. Nói cách khác, Đường Tâm Thánh cho tới giờ vẫn chưa xác định được chúng ta có chú ý đến hắn hay không. Tất cả chẳng qua chỉ mới là suy đoán của hắn mà thôi. Vậy nên lần này khẳng định hắn trốn đi sẽ không xa, hẳn chỉ quanh quẩn trong Thiết Vân thành mà thôi. Hơn nữa xung quanh nhà hắn nhất định sẽ có người của bọn chúng. Dù sao hắn cũng là nhân vật nổi danh, mội khi đi xa khẳng định sẽ dẫn tới kẻ khác chú ý. Cho nên, hắn sẽ không đi xa. Hơn nữa, hắn vẫn hi vọng vào may mắn!"
Sở Dương cười lạnh mà nói: "Vậy nên chỉ cần bố trí thỏa đáng thì nhất định Đường Tâm Thánh vẫn sẽ rơi vào trong tay chúng ta đấy."