Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 112: Mạc thị gia tộc



Sau khi uống cạn ba bát rượu, đại hán áo đen mới khà ra một hơi đầy mùi rượu và nói: "Thực đã ghiền. Aizz… Lại nói tiếp, con mẹ nó thật là phiền muộn, thiên hạ vốn đang thái bình, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp thì đột nhiên có một ngày lại phát hiện ra Cửu Kiếp Kiếm.
"
Cửu Kiếp Kiếm?" Nội tâm Sở Dương bỗng nhảy lên kịch liệt! Giờ phút này trái tim hắn gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cửu Kiếp Kiếm xuất thế chỉ có bản thân hắn biết, như thế nào lại giống như cả thiên hạ đều biết vậy?
"
Cửu Kiếp xuất, phong vân vũ; vạn kiếp diệt, tinh thần khốc; thiên địa biến, thù mệnh đồ..."
Đây là câu nói đã lưu truyền trên đại lục Cửu Trọng Thiên từ vạn năm trước, mà đây cũng là lời tiên đoán mà một đời Chí Tôn Trần Lưu Vân lưu lại. Khi nói đến ba chữ "
Trần Lưu Vân", trên mặt đại hán áo đen không giấu nổi sự tôn kính nồng đậm.
Đại lục Cửu Trọng Thiên từ xưa đến nay chỉ xuất hiện hai vị Chí Tôn, một người trong đó là Lưu Vân Chí Tôn. Thiên hạ này vốn là không có Chí Tôn, nhưng từ khi hai người kia đột phá cửa ải cuối cùng thì từ đó mới xuất hiện cảnh giới Chí Tôn!
"Vũ nội khởi Thần Phong, Thiên ngoại đãng Lưu Vân!"
Thần phong Chí Tôn Vũ Trần Phong và Lưu vân Chí Tôn Trần Lưu Vân chính là hai truyền thuyết vĩnh hằng của đại lục Cửu Trọng Thiên.
Tất nhiên là Sở Dương biết Trần Lưu Vân này, chỉ có điều hắn lại không biết là Trần Lưu Vân từng để lại lời tiên đoán như vậy.
"
Ý của lời tiên đoán này là một khi Cửu Kiếp Kiếm tìm được chủ nhân chân chính của mình thì thiên địa sẽ xảy ra đại biến! Toàn bộ bố cục của Cửu Trọng Thiên sẽ có sự thay đổi. Cho nên một khi Cửu Kiếp Kiếm xuất hiện thì toàn bộ truyền nhân của các đại thế gia phải ra giang hồ lịch lãm để mà ứng kiếp! Theo truyền thuyết thì chủ nhân một kiếp của Cửu Kiếp Kiếm sẽ là chúa tể của các đại thế gia của Cửu Trọng Thiên."
"
Cho đến khi mọi hỗn loạn đã chấm dứt thì các đại thế gia sẽ một lần nữa sắp xếp lại thứ hạng, họ dựa vào thực lực mạnh yếu để phân chia quyền sở hữu Thượng Tam Thiên và Trung Tam Thiên." Đại hán áo đen uống thêm một ngụm rượu: "Mà nhân vật mấu chốt nhất ở đây là chủ nhân của Cửu Kiếp Kiếm."
"
A….Hả? A…! Ớ…." Sở Dương há hốc miệng như như cá sắp chết khát đến nơi. Với định lực của hắn mà giờ phút này cũng không biết mình đang muốn nói cái gì nữa…
"
Rất khiếp sợ phải không?" Đại hán áo đen quơ quơ vò rượu một cách đắc ý. Đối với biểu hiện của Sở Dương, hắn rất hài lòng. Chuyện này ở trong các đại thế gia tại Trung Tam Thiên cũng không phải là bí mật gì to lớn, không nghĩ tới bây giờ hắn nói ra lại khiến cho người này khiếp sợ đến thế. Điều đó làm cho nội tâm của đại hán áo đen tràn đầy cảm giác đạt được thành tựu…
"A… Khiếp sợ! Quá khiếp sợ a!" Sở Dương gật đầu liên tục như gà mổ thóc, thầm nghĩ việc này không chỉ là khiếp sợ nữa mà đã đạt đến tình trạng long trời lở đất rồi… Chủ nhân của Cửu Kiếp Kiếm? Chẳng phải đang nói đến lão tử sao?
Chẳng lẽ ta lại có bản lĩnh đến mức này? Với tu vi Võ sĩ lại có thể chấn động đến cả Thượng Tam Thiên và Trung Tam Thiên?
"Lại nói, con mẹ nó…, đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì cả…." Khuôn mặt đại hán áo đen bỗng hiện lên vẻ giận dữ: "Cửu Kiếp Kiếm xuất thế để rèn luyện thì cũng được thôi, nhưng việc này lại liên quan đến thứ hạng bài danh của các đại gia tộc. Chính vì thế mà các đệ tử trẻ tuổi của các đại gia tộc đó khi đi ra ngoài lịch lãm đều nhận được một yêu cầu là áp chế đệ tử của các gia tộc khác! Vạn nhất áp chế không nổi thì giết đi cũng được! Bằng bất cứ giá nào cũng phải nghĩ ra mọi biện pháp để làm đối phương suy yếu!"
Sở Dương xoa xoa tay, mắt âm thầm trợn trắng.
"
Mà tử địch của Mạc thị gia tộc chúng ta là Hắc Ma gia tộc và Yến thị gia tộc. Mấy trăm năm nay tuy ba gia tộc bày ra bên ngoài vẻ bình an vô sự nhưng trong bóng tối thì lại không ngừng tranh đấu. Bây giờ Cửu Kiếp Kiếm xuất hiện đã đem mâu thuẫn của ba đại gia tộc đẩy ra ngoài ánh sáng. Nhất là thế hệ thanh niên, lại càng là tràng diện ngươi sống ta chết!"
Đại hán áo đen thở dài: "
Lần này khi ra ngoài lịch lãm thì hai vị thiếu gia dẫn theo ba gã hộ vệ. Tiểu thư cũng ầm ĩ đòi ra ngoài chơi đùa… Gia chủ cảm thấy rằng có ba vị cao thủ Vương cấp bảo hộ thì dù là chuyện phiền toái nhỏ nhất cũng không thể xảy ra được nên mới đồng ý. Sau đó còn phái thêm ta đi theo bảo vệ cho tiểu thư." Hắn thở dài và ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, sau đó than thở: "Ta thật sự đã phụ sự phó thác của gia chủ..."
Bốn vị cao thủ Vương cấp đi theo bảo hộ? Sở Dương có cảm giác như đại não mình sắp hỏng mất. Trung Tam Thiên Mạc thị gia tộc thật sự hùng mạnh đến như vậy sao?
Ặc.., còn nữa… Dưới sự bảo vệ của bốn vị cao thủ Vương cấp mà lại để cho Mạc Khinh Vũ bị thương? Bốn tên này không lẽ chỉ là loại cáo mượn oai hùm sao?
"Cao thủ Vương cấp ở Trung Tam Thiên cũng có thể coi là nhân vật đứng đầu. Nhưng bây giờ các đệ tử trẻ tuổi ra ngoài lịch lãm giang hồ lại quyết định đến tương lai mấy trăm năm, mấy ngàn năm sau, thậm chí là sự tồn vong của cả gia tộc. So sánh với những việc này thì cao thủ Vương cấp là cái quái gì chứ?"
"
Thì ra là thế." Sắc mặt Sở Dương trở nên nghiêm túc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cố Độc Hành từng nói đến việc đệ tử các gia tộc ở Trung Tam Thiên lục tục ra giang hồ lịch lãm nhưng hắn lại không nghĩ rằng việc này có thanh thế lớn và ảnh hưởng sâu xa đến thế…
Xem ra một số chuyện cần phải tính toán lại một lần nữa mới được.
"
Sau khi ra ngoài thì giữa Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia nảy ra mâu thuẫn. Hai người ầm ĩ đến tận trưa rồi tách ra, mỗi người đi một ngả trong tâm trạng không vui. Đại thiếu gia mang theo hai vị huynh đệ đến Đại Triệu còn Nhị thiếu gia thì mang theo Tiểu thư đi du sơn ngoạn thủy."
"
Khi tới Liên Vân sơn mạch, nghe đồn rằng có một di chỉ ở dưới vách núi nên Nhị thiếu gia hoài nghi đó là di tích của một vị tiền bối Quân cấp. Hơn nữa địa phương đó rất hoang vu nên hắn quyết định đến đấy xem thử. Ta với Tiểu thư ở trên vách núi chờ đợi, còn Nhị thiếu gia và Mạc lão tam xuống dưới tìm kiếm. Khi bọn họ vừa xuống không lâu thì toàn bộ sơn cốc đột nhiên bốc cháy. Chúng ta bị địch nhân mai phục…."
"
Đây là một cạm bẫy!" Sở Dương khẳng định.
Nội tâm hắn có chút khinh bỉ đối với vị Nhị thiếu gia này. Nếu thật sự có di tích của cao thủ Quân cấp thì ngươi cho rằng một người vừa từ Trung Tam Thiên bước ra giang hồ như ngươi có thể may mắn gặp ngay được hay sao? Cạm bẫy rõ ràng như vậy mà cũng có thể mang theo muội muội đâm đầu đi vào được… Trình độ cao quá đấy!
"Chát…!"
Đại hán áo đen vỗ đùi, dùng giọng điệu như gặp được anh hùng tri kỉ, nói: "
Ai nói không phải? Đây chắc chắn là cạm bẫy rồi! Tuy ta với Mạc lão tam đã nhiều lần khuyên can nhưng hắn vẫn không chịu nghe…!"
"
Khi ta vừa vất vả mang theo Tiểu thư xông ra ngoài đám cháy thì lập tức bị Hắc Ma gia tộc vây công! Tiểu thư là người có Tam âm mạch, cho dù là nữ tử thì sau này trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành một vị cao thủ đỉnh cấp. Chính vì vậy nên Hắc Ma gia tộc mới muốn giết nàng!"
"
Đao Kiếm Song Vương cùng với mười hai vị Võ Tôn đồng thời ra tay, thiếu chút nữa là lão tử bỏ mạng tại đó rồi… Ngay cả Tiểu thư cũng trúng một kiếm của Hắc Ma Kiếm Vương. May mà mũi kiếm chệch một chút chứ nếu gần thêm một chút nữa thì…." Đại hán áo đen giận dữ: "Con mẹ nó, sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử đòi lại món nợ này!".
Hắn không chú ý rằng Sở Dương đã trở nên trầm mặc từ khi hắn nói đến mấy chữ "
Tam âm mạch."
"
Mạc thị gia tộc rất coi trọng Tam âm mạch của Mạc Khinh Vũ sao?" Sở Dương cẩn thận hỏi.
"
Đương nhiên!" Tỉ lệ xuất hiện Tam âm mạch của nữ nhân vô cùng hiếm thấy. Nữ tử nào có Tam âm mạch thì thành tựu trong tương lai chắc chắn bất khả hạn lượng, cho dù đạt đến Hoàng cấp cũng không có gì ngạc nhiên cả. Hơn nữa Mạc thị gia tộc chúng ta từng xuất hiện qua một vị tằng tổ mẫu có Tam âm mạch. Người còn để lại một bộ công pháp chuyên dành cho người có Tam âm mạch tu luyện. Tiểu thư chỉ cần tu luyện theo từng bước là có thể thuận lợi tu luyện đến đỉnh phong, một bước lên trời." Đại hán áo đen đắc ý nói.
Từ thái độ của hắn là có thể nhận ra được sự ưa thích và bảo hộ của hắn với Mạc Khinh Vũ, thậm chí là kiêu ngạo vì nàng.
"Ách… Nếu như Tam âm mạch bị phế thì sao?" Sở Dương trầm giọng hỏi: "Có hậu quả gì không?"
"
Tam âm mạch bị phế?" Đại hán áo đen nhìn Sở Dương đầy ngạc nhiên.
"Xoảng…"
Hắn đột nhiên đứng mạnh lên, vò rượu trong tay rơi xuống đất, nhìn chằm chằm vào Sở Dương.
"Ta nói là… nếu…" Sở Dương nói nhẹ nhàng.
"Nếu… Nếu…" Đại hán áo đen lẩm bẩm vô lực. Hắn đột nhiên nhớ tới vị trí mà một kiếm kia đâm tới là giữa ngực Mạc Khinh Vũ. Mà chỗ đó là nơi hội tụ của Tam âm mạch…
Sau một hồi ngẩn ngơ hắn mới trầm giọng nói: "Nếu như vậy… Cuộc đời của Tiểu thư coi như kết thúc rồi…" Trong thanh âm gã đại hán tràn đầy sự mất mát bi thương.
"Kết thúc?" Lông mày Sở Dương nhăn lại, một tia khí tức âm lãnh mơ hồ hiện ra: "Kết thúc là thế nào?"
Đại hán áo đen cay đắng cười: "Dù là gia tộc hay quốc gia thì cũng như nhau thôi. Không ít con cái của các vị gia chủ không nên thân. Bọn hắn có thể là loại quần áo lụa là, hành động ngang ngược, thậm chí một điểm võ công cũng không biết… chỉ biết làm xằng làm bậy. Tuy nhiên tất cả bọn họ đều có vị trí và giá trị của riêng mình."
Sở Dương gật đầu trầm mặc.
"Mà tác dụng của những tên vô dụng này cũng rất lớn. Bọn hắn bình thường đều được dùng để thiết lập các mối quan hệ thông gia, củng cố thế lực của gia tộc." Đại hán áo đen cười khổ: "Đám người cường hãn ai cũng cẩn thận cả. Hai thế lực nếu muốn liên hợp với nhau thì cần có lý do thích hợp chứ không phải ngươi muốn liên hợp với ai thì liên hợp. Một khi thế lực phát triển quá nhanh thì các thế lực khác sẽ liên hợp lại để công kích các ngươi!"
"
Nếu muốn liên hợp mà không muốn bị công kích thì chỉ có hai cách là quan hệ thầy trò hoặc thông gia." Sở Dương lẳng lặng nói tiếp hắn: "Quan hệ thầy trò thì có nguy cơ tuyệt kỹ của gia tộc mình bị đánh cắp nên việc dùng các đệ tử không ra gì trong gia tộc thiết lập quan hệ thông gia là có lợi nhất. Giá trị của những đệ tử này là họ có thể thông qua quan hệ thông gia để mang lại lợi ích rất lớn cho gia tộc của mình."
"
Đúng, là như thế đấy!" Đại hán áo đen gục đầu nói: "Mạc thị gia tộc cũng có những đệ tử như vậy. Bọn hắn bình thường đều không được tham dự đại điển bài danh của gia tộc bởi vì bọn họ không xứng. Giống như con trai trưởng Mạc Thiên của gia chủ vậy. Năm mười một tuổi hắn bị giáng xuống làm Tam công tử vì bất tài. Tuy hắn lớn nhất nhưng lại phải gọi đệ đệ mình làm ca ca…"
"
Nếu Tam âm mạch của Tiểu thư bị phế… thì… thì…" Đại hán áo đen đứng lên, nôn nóng hỏi: "Tiểu huynh đệ, cuối cùng thì tiểu thư nàng sẽ thế nào hả?"
"
Tâm âm mạch bị phế…. Có phải sẽ bị gia tộc vứt bỏ, trở thành một công cụ để thiết lập quan hệ thông gia?"Ánh mắt cùng thanh âm của Sở Dương đầy lạnh lẽo, không quan tâm chút nào đến sự nôn nóng của vị cao thủ Vương cấp này.
"Aizz…" Đại hán áo đen thở dài: "Nếu là quyết định của gia tộc thì từ nay về sau sẽ không có hi vọng khôi phục… Chỉ sợ là…"
Chương trước Chương tiếp
Loading...