Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 52: Bàn Nhược Chưởng 2
Bàn Nhược Chưởng! Võ học Trung Cấp!
Thấy công pháp trong tay Vương Viễn, mọi người đều cả kinh, không ngờ một BOSS cấp hai mươi như Trấn Tam Sơn lại rơi ra võ học Trung Cấp, hơn nữa còn là Bàn Nhược Chưởng - võ học Trung Cấp dũng mãnh nhất.
Ở nơi cất chứa nhiều công pháp võ học như Thiếu Lâm Tự, Bàn Nhược Chưởng được coi là một môn công pháp đặc thù. Tuy rằng bộ chưởng pháp này có khởi điểm không cao, chỉ là võ học Trung Cấp, nhưng càng luyện nó người chơi sẽ càng mạnh lên, sau khi luyện đến cảnh giới cuối cùng, uy lực không kém Tuyệt Học bao nhiêu. Nó là một trong những chưởng pháp có hiệu suất cao nhất.
'Thế nhưng bí tịch công pháp Bàn Nhược Chưởng đã thất truyền, người chơi muốn học nó cần phải luyện La Hán Quyền và Vi Đà Chưởng đến cảnh giới Dung Hội Quán Thông mới có thể dung hợp được Bàn Nhược Chưởng dưới sự trợ giúp của sư tôn môn phái.
Trong "Đại Võ Tiên", cấp bậc là một thiết lập có tính hạn chế.
Công pháp mà người chơi tu luyện, ngoại trừ võ học Bất Nhập Lưu, thì tất cả các cảnh giới công pháp đều bị đẳng cấp hạn chế.
Ví dụ như hiện giờ Vương Viễn đang ở cấp mười lăm, cảnh giới công pháp võ học cao nhất mà hắn tu luyện không được vượt quá Lược Hữu Tiểu Thành, trong đẳng cấp này muốn thăng cấp cảnh võ học, chỉ có thể dựa vào việc thăng cấp trang bị. Đó cũng là lý do vì sao Thái Nhạc Kiếm cảnh giới + 1 lại quý giá như thế.
Người chơi muốn tu luyện võ học đến Dung Hối Quán Thông, phải hơn cấp ba mươi... Nhưng nếu có quyển bí tịch này, thì tương đương với việc đạt được công pháp võ học của cấp ba mươi.
Đây chính là giá trị có thể tưởng tượng được của Bàn Nhược Chưởng.
BOSS xuất thân từ đại môn phái có chất lượng cao, phải biết rằng NPC cấp bậc Quần Hiệp như Khoái Đao Kỳ Lục cũng chỉ rơi ra võ học Cấp Thấp mà thôi. Chất lượng của Trấn Tam Sơn còn vượt qua cả Dư Thương Hải.
"Chậc chậc chậc, lão Ngưu thật đúng là may mắn."
Đoàn người nhìn thấy "Bàn Nhược Chưởng' trong tay Vương Viễn, trên mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Yêu cầu thuộc tính của quyển "Bàn Nhược Chưởng" này cũng không cao, chỉ cần tu luyện giả là đệ tử Phật môn là được.
Vương Viễn xuất thân từ Thiếu Lâm, chính là Phật môn không thể nghỉ ngờ gì rồi.
Phái Nga Mi kết hợp ba giáo Nho, Phật, Đạo, Đinh Lão Tiên cũng coi là một nửa Phật môn.
Nhưng dọc theo đường đi, tác dụng của Đinh Lão Tiên chỉ giới hạn ở việc cổ vũ và kiếm tiền, hoàn toàn không có cách nào so được với sự cống hiến của Vương Viễn. Hơn nữa, Vương Viễn là chủ lực đánh chết Trấn Tam Sơn, bất luận là hưởng theo nhu cầu hay là phân theo sức lao động, thì quyển "Bàn Nhược Chưởng" này chắc chắn sẽ do Vương Viễn cầm.
Mọi người đều đã rõ như ban ngày về bản lĩnh của Vương Viễn, từ lúc lên núi cho tới nay, bọn họ đều chưa thấy hắn dùng chiêu thức võ học được mấy lần, nhưng lại có thể khống chế BOSS chặt chẽ, có thể nhìn ra được thực lực của hắn sâu không lường được.
'Thế nhưng Vương Viễn cũng không trực tiếp học "Bàn Nhược Chưởng”, mà im lặng một lát rồi nói: "Có ai cần quyền pháp này không?"
"Của ngươi, của ngươi tất!"
Mọi người đều tỏ vẻ Vương Viễn lấy quyển công pháp này là hợp tình hợp lý.
"Vậy ta sẽ không khách sáo nữ: au khi nói xong, Vương Viễn đưa quyển sách tới trước mặt Đinh Lão Tiên rồi bảo: "Hai mươi lượng vàng, ngươi cầm đi!"
"Cái này..."
Đinh Lão Tiên liếm môi, nhìn quyển sách trong tay Vương Viễn, rồi lại nhìn Vương Viễn, trên mặt tràn đầy vẻ nghỉ ngờ.
"Ngươi thiếu tiền lắm sao?”
Thấy Vương Viễn bán lại công pháp mà mình có thể học cho người khác, những người còn lại cũng vô cùng kinh ngạc.
"Không thể nào."
Bôi Mạc Đình còn ngạc nhiên hơn: "Hôm qua ta mới chuyển ba trăm nghìn cho ngươi mà, lẽ nào ngươi còn muốn hại người ta nữa sao?"
€ó thể nhìn ra được, Bôi Mạc Đình đã bị Vương Viễn tạo ra một bóng ma, vừa thấy Vương Viễn bán đồ đã nghĩ xấu về hắn theo bản năng, người này thực sự rất nhỏ nhen.
"Ha ha hai"
Vương Viễn cười to một tiếng rồi ra vẻ: "Ta đây khiêm tốn, nho nhã và chính trực, nào phải loại người như ngươi nói chứ?"
"Khiêm tốn?" "Nho nhã?" "Chính trực?"
Ba người Độc Cô Tiểu Linh, Nhất Mộng Như Thị, Bôi Mạc Đình lần lượt nhắc. lại lời Vương Viễn, đồng thời không hẹn mà cùng híp mắt nhìn hắn.
Từ ấn tượng của ba người họ về Vương Viễn, có thể nhìn ra được ba từ này hình như có không liên quan đến Vương Viễn cho lắm, những lời này của Vương Viễn, ngay cả dấu chấm câu họ cũng không tin được.
Đối mặt với sự nghỉ ngờ của ba người, Vương Viễn kiên cường bảo: "Những thứ võ học rác rưởi này chẳng có tác dụng gì với ta hết."
Đối với Vương Viễn mà nói, chỉ cần là công pháp mà mình không thể học thì tóm lại đều giống như rác rưởi.
"Võ học rác rưởi?"
Đinh Lão Tiên nghe vậy, không khỏi bĩu môi và nói: "Sợ là không đủ ngộ tính thì có."
"Cái đệt, không phải chứ?" Thấy phản ứng này của Vương Viễn, những người khác lại kinh ngạc.
Bôi Mạc Đình lại càng ngạc nhiên hơn mà hỏi: "Yêu cầu ngộ tính cũng không cao mới có hai mươi mốt điểm thôi mà...”
"Mới hai mươi mốt điểm..." Vương Viễn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh chết cái đám thích tỏ ra hiểu biết này.
Nhưng lời nói của Bôi Mạc Đình không sai, trong "Đại Võ Tiên", thuộc tính ban đầu của ngươi chơi là một trăm hai mươi điểm, chia đều cho sáu thuộc tính, thì ngộ tính cũng đã trên hai mươi. Yêu cầu hai mươi mốt điểm ngộ tính có thể coi là không có gì đặc biệt, còn thấp hơn hai mươi điểm thì chính là ngu bẩm sinh.