Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang
Chương 71: Kết thúc (Thượng)!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Thần ca nhi nhìn mặt hiểu ý, tuy rằng chưa từng trải qua phương diện này, lại ẩn ẩn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy Lê Diệp cư nhiên cũng đến lúc trưởng thành như vậy rồi, y vô cùng khϊếp sợ, suy nghĩ cũng rối loạn.
Lê Diệp nhịn không được càng ôm chặt Thần ca nhi hơn, hắn giống con thú nhỏ quấn lấy cả người y, lại thơm một cái lên mặt Thần ca nhi.
Làn da Thần ca nhi thập phần tinh tế, môi Lê Diệp bắt đầu di chuyển lên trên, cắn nhẹ vào chóp mũi nhỏ tinh xảo của Thần ca nhi.
Tuy rằng hắn cắn không đau, Thần ca nhi vẫn không nhịn được giật mình, lúc này y mới từ trong khϊếp sợ lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Đừng náo loạn."
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo một tia yếu ớt, làm Lê Diệp càng cảm giác luyến tiếc buông tay, hắn gắt gao ôm Thần Nhi trong lòng, cái trán cọ cọ y, hơi thở cực nóng phả trên cổ y, lẩm bẩm nói: "Ta khó chịu."
Đôi mắt Lê Diệp càng thêm sâu thẳm, bản năng động vật cho hắn biết mình đang trong tình trạng gì, thấy Thần ca nhi thế mà còn dỗ hắn như dỗ hài tử, đáy mắt ẩn ẩn lộ ra một tia ý cười, đáng tiếc hắn đang chôn vào cổ Thần ca nhi, y căn bản không nhìn thấy được biểu tình của hắn.
Lê Diệp đã hơi bình ổn hô hấp, nhịn không được lại hôn y, một chút rồi lại thêm một chút, còn muốn Thần ca nhi đáp lại hắn, Thần ca nhi bị hắn hôn đến choáng váng, y đành nghiêng đầu sang một bên.
Hắn nắm cằm y lại, dụ dỗ Thần ca nhi mở miệng. Trên mặt Thần ca nhi nóng đến lợi hại, thật cảm thấy hắn càng ngày càng dính người.
Thần ca nhi mặc hắn hôn trong chốc lát, thấy hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Thần ca nhi mới nhịn không được một lần nữa duỗi tay đẩy hắn ra, "Mau ngủ đi."
Lê Diệp cọ trán y, thấp giọng nói: "Hôn một chốc sẽ không còn khó chịu như vậy nữa."
Bởi vì đã đính hôn, Lê Diệp trở nên vô cùng khó chơi, vừa dứt lời lại ngậm lấy môi Thần ca nhi.
Hắn hôn cực kỳ bá đạo, Thần ca nhi thở cũng có chút không thoải mái. Y nhịn không được duỗi tay nắm lấy vạt áo Lê Diệp, cả khuôn mặt đều nghẹn đến có hơi đỏ lên.
Thấy y sắp thở không nổi nữa, lúc này Lê Diệp mới buông y ra, Thần ca nhi vô ý thức nắm lấy vạt áo hắn, khi Lê Diệp vừa rũ mắt liền nhìn thấy ngón tay y.
Ngón tay y tinh tế trắng nõn, giống như dương chi bạch ngọc thượng đẳng*, Lê Diệp cầm tay y lên thưởng thức.
Bàn tay Lê Diệp cũng rất thon dài và đẹp, lòng bàn tay hắn vì săn thú mà còn để lại mấy vết chai. Bị hắn cầm tay thưởng thức, Thần ca nhi chỉ cảm thấy mu bàn tay tê dại. Y chặn tay Lê Diệp, bất đắc dĩ nói: "Có gì vui sao?"
Ngón tay Thần ca nhi thon dài, còn vô cùng mềm mại, cái loại xúc cảm mềm mại này, mới vừa chạm vào hắn đã liền yêu thích. Lê Diệp sao dừng lại được, tựa hồ phải hôn y thêm một lần lại một lần nữa, hắn mới có thể giảm bớt một chút xao động trong lòng.
Lê Diệp rũ mắt nhìn Thần ca nhi, thấp giọng nói: "Em cho ta nắm thêm một lát nữa thôi."
Đôi mắt hắn đen nhánh, khi không cười trông có vẻ rất bạc tình, khi nhìn Thần ca nhi lại phá lệ thâm tình, giờ phút này đáy mắt còn mang theo chút khẩn cầu, đáng thương hề hề, cứ giống như dã thú không tìm thấy đồ ăn, cố tình lại còn mang theo một lực hấp dẫn trí mạng, có thể mê hoặc nhân tâm.
Thần ca nhi có hơi mềm lòng, ngầm đồng ý hành vi của hắn. Lê Diệp thưởng thức ngón tay y trong chốc lát, chờ hô hấp hắn dần dần bình thường lại, mới một lần nữa cúi đầu hôn lên môi y, chỉ cảm thấy cánh môi ấy phảng phất hàm chứa mật ong thượng đẳng, ngọt ngấm vào tận tâm can.
Thần ca nhi bị hắn hôn có chút không được tự nhiên, thân thể run run, y hoảng loạn đẩy Lê Diệp ra, kết quả hắn lại gắt gao đè y lại.
Thần ca nhi lúc này mới nóng nảy, thấp giọng gọi tên hắn, "Lê Diệp."
Lê Diệp cố ý kéo y xuống nước, thấy Thần ca nhi rốt cuộc không còn bình tĩnh được nữa, mới nhịn không được cọ cọ Thần ca nhi, đáy mắt sáng đến kinh người, "Em cũng khó chịu sao?"
Thần ca nhi lúc này mới ý thức được hắn là cố ý, y khó lòng chịu nổi mà nghiêng đầu đi, "Anh nếu không muốn ngủ thì cũng đừng nằm cùng ta nữa."
Lúc này Lê Diệp mới dừng lại, bởi vì kiếm được không ít chỗ tốt, đáy lòng hắn rất cao hứng, nhịn không được trêu ghẹo một câu, "Em cứ hay thẹn thùng như vậy, về sau chúng ta động phòng thì phải làm sao đây?"
Thần ca nhi trở mình, cho hắn một cái bóng lưng.
Lê Diệp từ phía sau ôm y, "Ta chỉ nói vậy thôi mà."
Vừa dứt lời lại nhịn không được thấp giọng nói một câu, "Dù sao em cũng phải quen dần mới được, nếu không khi động phòng sao em chịu được?"
Thần ca nhi hung hăng nhéo lên eo hắn, Lê Diệp nhe răng, lại nhịn không được câu môi dưới, hắn hôn xuống tóc Thần ca nhi, "Em ngủ đi."
*
Thời gian trôi rất nhanh, đảo mắt đã đến khai giảng.
Thi Hương ở tiền triều cách ba năm tổ chức một lần, diễn ra vào tháng tám, nên còn được gọi kỳ thi mùa thu, triều Đại Hạ khi hoàng đế Vân Càn đăng cơ, lại tiến hành một đợt cải cách mới, định thi hương rơi vào hai tháng, tháng tư cùng năm tiến hành thi Hội, thi Đình trì hoãn tới tháng năm.
Trước khi tham gia thi Hương, còn phải thông qua kỳ thi chung của bốn tỉnh, thành tích tốt mới có thể được tiến cử tham gia thi Hương. Vì lần khảo thí này, đón năm mới xong mọi người liền trở về học viện. Trong học viện phần lớn là lão học viên, còn có học sinh tham gia rất nhiều lần khảo thí nhưng chưa đậu, trước khi bước vào kỳ thi, nhóm phu tử sẽ nói không ít những việc cần chú ý.
Vương Kim An sắp đến lúc thi lại chùn bước, nói sao cũng muốn chờ ba năm sau mới thi, cậu với An Tử Hi cùng ở học viện bốn năm, tri thức cơ sở lại không vững chắc bằng An Tử Hi, chính mình có bao nhiêu sâu cạn cậu tự nhiên hiểu rõ nhất, cũng sợ chịu đả kích nên tính toán chờ một chút nữa.
Có rất nhiều người hơn hai mươi tuổi mới đi thi, cậu từ bỏ không khiến cho mọi người chú ý, ngược lại là việc Thần ca nhi dự thi làm không ít kẻ để ý, tính toán đâu ra đấy, y cùng lắm mới đến học viện ba năm, ở trong đám học sinh đi thi y là người nhỏ tuổi nhất, tuy rằng ngày thường y biểu hiện không tồi, cũng rất được phu tử thưởng thức, nhưng năm nay bất quá mới mười sáu tuổi thôi, không ít người cảm thấy thái độ của y đối với khoa cử quá mức giỡn chơi. Nếu thật sự dễ đậu như vậy sao lại có người tóc trắng xóa vẫn chỉ mới là tú tài?
Tuy nói việc học tốt còn cần phải có thiên phú, đại đa số người lại cố tình không chịu tin chuyện này, thấy y tuổi còn nhỏ thì liền cảm thấy y không hiểu chuyện.
Thần ca nhi cũng không để ý đến suy nghĩ của mọi người, y thích đọc sách, cũng thích nghiên cứu học vấn, phu tử muốn cho y thi thử năng lực, y cũng quyết định thử một lần xem sao.
Lê Diệp không phải là tú tài, nên dĩ nhiên không có tư cách báo danh, hắn tới học viện bất quá là muốn bồi Thần ca nhi, căn bản không có lòng đi thi, mà hắn ngay cả đồng sinh cũng không phải, kỳ thi này càng không có biện pháp tham gia. Sợ Thần ca nhi khẩn trương, Lê Diệp trước sau đều ở bên cạnh y.
Lần khảo thí này cũng không đơn giản như mọi người nghĩ, ít nhất có một nửa thí sinh không thông qua.
Thần ca nhi và An Tử Hi đều thông qua, rất nhanh đã tới ngày thi Hương. Thi Hương chia làm ba phần thi, mỗi lần thi là ba ngày, đều yêu cầu đến trường thi trước một ngày. Trường thi ở phía đông Thành Kim Lâm, ở giữa đại môn treo hai chữ "Trường Thi", nghe nói này hai chữ này là được chính Cố lão gia tử viết, Cố lão gia tử vẫn luôn rất thích Thần ca nhi, biết y đi thi còn tặng Thần ca nhi một bộ bút Tầm Khiêm, bút của lão thập phần khó có được.
Nhìn thấy y có bộ bút này, ngay cả Liêu phu tử cũng thấy ghen tị.
Lúc Thần ca nhi làm bài, Lê Diệp vẫn luôn chờ bên ngoài, nguyên bản hắn muốn ẩn thân đi cùng Thần ca nhi, Thần ca nhi lại đuổi hắn ra ngoài, sợ ảnh hưởng y phát huy, Lê Diệp đành phải đi ra.
Khảo thí chủ yếu là Tứ thư ngũ kinh*, thi vấn đáp, bát cổ văn**, Nho gia kinh học*** vẫn là nội dung trọng tâm.
*Tứ thư ngũ kinh là 9 tác phẩm kinh điển của văn hóa Trung Quốc, là nền tảng của tư tưởng Nho học.
Tứ Thư là bốn của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Tứ thư gồm: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử
Ngũ kinh là năm quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo. Theo truyền thuyết, năm quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo hay hiệu đính. Ngũ kinh gồm: Kinh dịch, Kinh thư, Kinh lễ, Kinh Xuân, Kinh thi. (Chi tiết hơn: reference.vn)
**Bát cổ là lối văn 8 đoạn, ở những đoạn 4, 5, 6, 7 đều có 2 vế đối nhau, tổng số là 8 vế. Cũng gọi là văn biền ngẫu = có đối mà không có vần (biền = 2 con ngựa chạy song đôi).
***Kinh học của nhà Nho, người đã học sách thánh hiền, có thể dạy bảo người đời ăn ở hợp luân thường, đạo lý.
Ngày chín tháng hai là ngày thi đầu tiên, cầm được đề thi, Thần ca nhi liền bắt đầu đọc cẩn thận, mấy năm nay y cơ hồ đã đọc hết sách ở Tàng Thư Các, số kiến thức trong đầu dĩ nhiên cũng nhiều hơn các thí sinh khác, bởi vì được Cố lão gia tử đề cử, viện trưởng học viện Lộc Sơn còn thu Thần ca nhi làm đồ đệ quan môn*, thường xuyên dạy dỗ y một hồi, dưới sự dạy dỗ của ông, học vấn của Thần ca nhi có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
*Đồ đệ cuối cùng nhận mà ông nhận.
Bài thi đầu tiên được trích từ 'Tứ thư' tự nhiên không làm khó được y. Y đọc hết đề, suy nghĩ nội dung cần trả lời trong đầu một lần liền bắt đầu cầm bút viết.
Khảo thí còn khảo nghiệm luôn cả thể lực, mấy ngày trôi qua có học sinh bởi vì chịu đựng không nổi mà ngất xỉu bị người ta khiêng ra ngoài, thân thể Thần ca nhi tuy không cường tráng bằng Lê Diệp, nhưng y cũng khỏe hơn người thường rất nhiều, Lê Diệp sợ nhất y bị đau đầu, vẫn luôn dùng linh khí tẩm bổ thân thể y, làm xong ba bài, y căn bản không cảm thấy mệt. Người khác khi ra trường thi, sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực, y vẫn tinh thần sáng láng, không duyên cớ làm người ta cảm khái một tiếng tuổi trẻ thật tốt.
Khi các thí sinh cùng nhau ra khỏi trường thi, Lê Diệp liếc mắt một cái liền nhìn thấy y, hắn cũng không hỏi Thần ca nhi làm bài như thế nào mà trực tiếp nắm lấy tay y, dự định dẫn y đi ăn ngon, Lý Cẩn và mọi người vốn dĩ cũng định đi cùng Thần ca nhi, y lại không muốn bọn họ đến, sợ đáy lòng y có gánh nặng, bọn họ đành phải đồng ý. Nếu có họ ở đây, Lê Diệp cũng sẽ không dám lớn mật như vậy.
*
Chờ đến ngày yết bảng thì thật sự rất lâu. Trước hôm yết bảng một ngày, An Tử Hi khẩn trương cả đêm cũng không ngủ ngon, Thần ca nhi tuy rằng cũng khẩn trương, nhưng có Lê Diệp ở bên cạnh, chất lượng giấc ngủ dĩ nhiên không thể nào kém được.
Không có gì bất ngờ khi Thần ca nhi đoạt Giải Nguyên*, thứ hạng của An Tử Hi tuy gần cuối bảng, nhưng cũng đậu.
*Người đứng đầu trong kỳ thi.
Có người vui có người sầu, thấy Thần ca nhi vậy mà lại đứng nhất, không ít người phải ghen ghét đến đỏ mắt, nhiều học sinh ưu tú như vậy, nếu y thật sự không có thực học, sao có thể đứng nhất được? Biết y đậu cử nhân, cả thôn Trúc Khê đều tràn đầy không khí vui mừng, vì để chúc mừng y, Lý Cẩn còn bày vài bàn tiệc rượu, thỉnh toàn bộ người trong thôn một bữa tiệc lớn vô cùng náo nhiệt.
Trúng cử nhân cũng chưa được làm quan, cũng không được tính là chân chính nổi bật.
Tháng tư, các học sinh tài hoa khắp nơi trên cả nước đều tụ tập tới kinh thành, dĩ nhiên đến là để tham gia thi Hội, thi Hội là từ người bên Lễ Bộ chủ trì. Kỳ thi này cũng chia ra làm ba phần, lần lượt diễn ra vào ngày chín, ngày mười hai và ngày mười lăm tháng tư. Lần này người đứng đầu chính là một vị tài tử đến từ Lạc Dương, hắn cũng mới hai bảy tuổi, văn chương rất được quan chủ khảo* thích, xếp hạng hai là một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi, Thần ca nhi đứng hạng ba.
*Người đứng đầu trông-nom, kiểm-soát một khóa thi và trông nom việc chấm bài thi.
An Tử Hi lại thi rớt.
Hơn ai hết cậu* hiểu rõ ràng học của Thần ca nhi, thấy y xếp thứ ba cũng không ngoài ý muốn, cậu cùng Vương Kim An đều tràn ngập tín nhiệm đối với Thần ca nhi, thậm chí còn cho rằng y có thể được hạng nhất, bất quá học sinh ưu tú chỗ nào cũng có, Thần ca nhi cũng còn nhỏ như vậy, chúc mừng Thần ca nhi xong, cùng nhau ăn bữa cơm xong thì An Tử Hi liền rời kinh thành.
*Chỉ khi có Vương Kim An thì mới để An Tử Hi là hắn, một mình thì để An Tử Hi là cậu nha.
Điều kiện nhà cậu không được xem là giàu có, lần này lên kinh đi thi đã tốn không ít tiền, phí sinh hoạt ở kinh thành rất cao, ở lâu một ngày lại phải tốn thêm phí dừng chân của một ngày, cậu tự nhiên không trả nổi.
Thi Đình còn hơn mười ngày nữa, người dự thi được gọi là cống sĩ, cống sĩ khi thi Đình không có bị loại khỏi bảng, sẽ được hoàng đế sắp xếp thứ tự một lần nữa. Chỉ thi một phần về thời vụ sách. Thần ca nhi được chọn làm Thám Hoa, biết y là tiểu ca nhi, mọi người đều vô cùng khϊếp sợ.
Thấy y chỉ trúng Thám Hoa, Lý Cẩn còn rất tiếc nuối, cảm thấy Thần ca nhi nhà bọn họ phải là Trạng Nguyên mới đúng, hài tử nhà mình tự nhiên làm gì cũng tốt, ở trong lòng cậu căn bản không ai có thiên phú học tốt hơn Thần ca nhi.
Lý Uyển sau khi biết ý nghĩ ấy, dở khóc dở cười, "Trạng Nguyên dễ đậu như đệ nghĩ chắc!"
Kỳ thật Thần ca nhi có thể làm Thám Hoa, đã đủ khiến Lý Uyển quá đỗi vui mừng.
Thần ca nhi còn trẻ, trên quan trường* ngươi lừa ta gạt cũng không rõ ràng, y đứng trong ba hạng đầu, là dựa vào lượng tri thức hơn người và năng lực suy một ra ba, nhưng nếu không có vài vị phu tử tận tâm tận lực chỉ đạo, chỉ bằng kinh nghiệm của mình y cũng sẽ không có khả năng thi tốt như vậy, sở dĩ Hoàng Thượng chọn y là Thám Hoa lang, thật ra cũng có một ít vì tướng mạo tuấn lãng của y.
*Những người làm quan nói chung trong chế độ phong kiến.
Bởi vì biết y là tiểu ca nhi, ngày dạo phố trừ bỏ các cô nương ném hoa tươi hay khăn tay, thế mà còn có cả hán tử ném kẹo cho y, trong khoảng thời gian ngắn có thể nói là nổi bật vô song. Hoàng Thượng muốn cho y nhập Hàn Lâm Viện, Thần ca nhi lại hơi chần chờ, y căn bản không nghĩ tới mình sẽ đỗ cao, phu tử muốn y thử một lần nên y liền thử, sở dĩ y kiên trì đọc sách như vậy, một là xuất phát từ yêu thích, hai là thực hiện tâm nguyện của ông ngoại, trong lòng y chưa từng nghĩ tới việc làm quan.
Trong chớp mắt, Thần ca nhi cảm thấy vô cùng mê mang. Học sinh nhà nghèo ngày đêm đèn sách sở dĩ không phải là quang tông diệu tổ* thì cũng là muốn ở triều đình thi triển khát vọng.
*Làm rạng rỡ gia đình dòng họ, tổ tiên.
Thần ca nhi lại hiểu rõ tính cách mình, y căn bản không thích hợp làm quan, y không ứng xử linh hoạt như An Tử Hi, cũng không thể nhìn xa trông rộng, điều y am hiểu nhất cũng chỉ là nghiên cứu học vấn, những tri thức ở trong đầu y, giống như mọc rễ nẩy mầm, thay vì làm quan, y càng thích hợp làm một người phu tử hơn.
Đương kim Thánh Thượng là cữu cữu ruột của Vân Liệt, ngài luôn giỏi quan sát, dĩ nhiên nhìn ra ý tứ của Thần ca nhi, nên ngài cũng không khó xử y, ngược lại thưởng cho y không ít đồ vật.
*
Thần ca nhi đi theo người nhà trở về thôn Trúc Khê.
Khoảng thời gian trước Lê Diệp vẫn luôn đi cùng Thần ca nhi, đến hôn một cái mà cũng sợ quấy rầy y, hiện tại rốt cuộc Thần ca nhi cũng nhàn hạ, Lê Diệp lại bắt đầu dính người đến mức không chịu được, trên đường xuất kinh, hàng đêm đều quấn lấy Thần ca nhi hôn môi, Thần ca nhi bị hắn hôn đến sợ, hận không thể trốn ra xa.
Bất tri bất giác đã về đến thôn Trúc Khê.
Về thôn, mọi người đều biết Thần ca nhi đỗ cao mà lại cự tuyệt chuyện làm quan, một đám người đều dùng ánh mắt nhìn người ngốc mà nhìn y, đây không phải là đọc sách đọc đến choáng váng chứ? Mười năm khổ học, thật vất vả mới đậu cao, y lại không làm quan mà trở về thôn Trúc Khê, tuy rằng thôn bọn họ non xanh nước biếc, là địa phương tốt để sinh sống, nhưng cũng không thể so với kinh thành đâu!
Ngay cả đám hán tử cũng nhịn không được cùng vợ mình thầm nói về chuyện này.
Lý Uyển đương nhiên nghe thấy mọi người nghị luận, tư tưởng của nàng tương đối phóng khoáng, cũng tôn trọng lựa chọn của Thần ca nhi, thấy Lê Diệp trước sau đều không rời Thần ca nhi, ấn tượng của nàng với hắn lại tốt thêm một ít, khi Lý Cẩn nhắc tới hôn sự của hai người, Lý Uyển cũng không có tâm tư bài xích, ngược lại có chút chờ mong Thần ca nhi nhanh xuất giá, tuy rằng xuất giá sẽ có nghĩa là Thần ca nhi phải dọn đến tân phòng ở đầu thôn, bất quá chút khoảng cách này đối với bọn họ mà nói, căn bản không là cái gì.
Bảo bảo hiện tại đã biết đi, bọn Thịnh Thịnh tuổi đã lớn nên không muốn bồi bé chơi nữa, nếu Thần ca nhi sớm thành thân thì sẽ có hài tử có thể làm bạn với bảo bảo. Lý Uyển cũng nghĩ nếu chính mình còn trẻ thì sẽ giúp bọn họ mang hài tử.
Lê Diệp ước gì sớm ngày thành thân, nên cũng không có ý kiến, ngày thành hôn định vào ba mươi tháng sáu, thời gian được định ra trước sau cũng còn một khoảng, Lý Uyển lại cảm thấy hơi hấp tấp, sợ cái gì cũng chuẩn bị không tốt.
Lê Diệp đưa nàng đến tân phòng nhìn qua, Lý Uyển lúc này mới phát hiện, hắn thế mà lại chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Thấy Lê Diệp để bụng việc kết hôn như thế, nàng cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày thành hôn cũng không thay đổi.
hết chương 71.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ thành thân đó nhé, và sau đó thì cũng hoàn chính văn luôn, cảm ơn vì đã có mọi người bầu bạn lâu nay. Mọi người có muốn tui đăng thêm phiên ngoại không? Tui định viết về việc tiểu hồ ly bại lộ thân phận cùng với Thần ca nhi sinh bánh bao đó, mọi người muốn xem thì bình luận để tui thấy nha, moah moah iu rất nhiều.