Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 65: Lần đầu tới cửa!



Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Một người hắn đi rất nhanh, không bao lâu đã đến Thành Kim Lâm, ở đây phồn hoa hơn trấn Túc Nguyên rất nhiều, đầu tiên hắn đến sòng bạc, muốn kiếm nhiều tiền thì đến nơi này là nhanh nhất. Sợ mình dùng dung mạo thật xuất hiện sẽ khiến cho mọi người chú ý, khiêu khích đến những phiền toái không cần thiết, Lê Diệp liền đơn giản dịch dung. Tuy rằng đã dịch dung thì hắn vẫn như cũ là bộ dáng người trẻ tuổi tuấn mỹ, nhưng đã thiếu đi vài phần kinh diễm.
Lúc trước hắn chưa từng đánh bạc, nhưng đã nghe Vương Kim An nhắc qua một chuyện, thúc thúc cậu từng một đêm kiếm lời một ngàn lượng bạc, đương nhiên sòng bạc cũng là loại địa phương mà có người trong một đêm thua đến táng gia bại sản, Lê Diệp tiến vào đơn giản nhìn qua vài lần thì đã biết cách chơi như thế nào. Trong đó trò đơn giản nhất, được nhiều người chơi nhất chính là tài xỉu*, kỳ thật chính là trò chơi suy đoán điểm số lớn nhỏ, Lê Diệp chỉ bằng thính lực là có thể đoán được, nên cũng không cần gian lận, ván đầu Lê Diệp đặt cược năm mươi lượng bạc. 


*Sic bo (21, Vingt-et-un hay Pontoon) tại Việt Nam thường được gọi là Tài xỉu, ít phổ biến hơn là các tên "lớn và nhỏ" hoặc theo cách gọi tại và là hi-lo (viết tắt của High - Cao và Low - Thấp, trong ), là một trò chơi với ba con mỗi con có 6 mặt mỗi mặt có các dấu chấm từ 1-6. Grand risk và chuck-a-luck là 2 biến thể, trò chơi được bắt nguồn từ Trung Quốc và hiện cũng đang rất thịnh hành tại các quốc gia .
Hiểu đơn giản hơn thì tài xỉu là một dạng trò chơi cá cược. Trong đó, nhà cái sẽ đưa ra một con số dự đoán bất kỳ cho mỗi một trận đấu. Nhiệm vụ của người chơi là dự đoán kết quả của trận đấu, nếu con số họ đưa ra cao hơn hoặca thấp hơn so với con số của nhà cái đưa ra thì họ sẽ chiến thắng.
Người đánh cược cùng hắn là một tay già đời, số lần thắng nhiều hơn thua, ngày thường đều là dựa vào đánh bạc kiếm tiền nuôi gia đình, thấy Lê Diệp ra tay chính là năm mươi lượng bạc, ánh mắt mọi người nhìn hắn lặp tức có chút đồng tình.


Ai ngờ từng màn tiếp theo lại làm cho bọn họ vô cùng khϊếp sợ, người trẻ tuổi trước mặt này, không chỉ không thua, mà trong mỗi ván, ván sau còn thắng nhiều hơn ván trước một phần! Chơi được mấy bàn, bên người đã có hai đống bạc. 
Mọi người đều khϊếp sợ không thôi, vận khí tốt của hắn đồng dạng khiến cho sòng bạc chú ý, trong đó một quản sự còn cố tình đứng bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm hắn xem có gian lận hay không.
Sự thật chứng minh vị người trẻ tuổi này căn bản không có gian lận.
Hắn kiếm bạc càng ngày càng nhiều, chỉ chốc lát trên bàn hắn tràn đầy toàn là bạc, ít nhất cũng phải là mấy ngàn lượng, đáng sợ nhất chính là thời gian hắn đánh cược còn chưa tới một canh giờ, thấy hắn đứng lên, quản sự liền ngăn cản hắn. 
"Tiểu huynh đệ, thắng nhiều tiền như vậy đã muốn đi, có phải là không quá phúc hậu hay không? Chúng ta cũng không phải muốn gây khó dễ ngươi, có người đối với kỹ thuật đánh cược của ngươi rất kính nể, nhất quyết muốn cùng ngươi phân cao thấp, các ngươi không bằng đánh cược một lần cuối cùng được không?"


Lê Diệp không kiên nhẫn hạ mi, "Cút."
Thấy hắn không cho người ta mặt mũi như thế, biểu tình trên mặt quản sự cứng đờ, lão liếc mắt nhìn tay đấm bên cạnh, tay đấm nhất nhất đi tới vây quanh Lê Diệp, thể hiện rõ không muốn cho hắn đi.
Biểu tình của mọi người đều có chút vi diệu, thời gian bọn họ ở sòng bạc càng lâu, càng hiểu rõ diễn xuất ở sòng bạc, một đám tự nhiên không dám lắm miệng.
Quản sự vẫy tay về phía Lê Diệp, gọi một nam nhân ở sau lưng hắn, người này là vương bài của sòng bạc bọn họ, đánh cược nhiều năm như vậy, số lần thua cũng không đếm hết một bàn tay, gọi hắn ra dĩ nhiên là muốn cho Lê Diệp nhả ra toàn bộ tiền đã thắng được.
"Vị huynh đệ này, các ngươi chơi thêm một ván cuối được chứ? Chúng ta lần này cược một ván lớn, nếu ngươi thắng, chúng ta cho ngươi một vạn lượng, nếu ngươi thua, đống bạc này thuộc về chúng ta."
Một vạn lượng ý nghĩa nhiều như thế nào Lê Diệp đương nhiên biết rõ, hắn trực tiếp ngồi xuống, "Nhanh lên."
Thấy hắn ngồi xuống, không ít người cảm thấy đau lòng giùm hắn, nghĩ đến nếu hắn có không đồng ý trận bạc này, bạc cũng chưa chắc có thể mang đi, mới nhịn không được thở dài, nghiêm túc quan sát.
Đáy lòng quản sự nở hoa, để vương bài của bọn họ ngồi đối diện Lê Diệp, một lát sau, vẻ tươi cười trên mặt hắn đã cứng đờ.
Lê Diệp duỗi tay, đứng lên, "Một vạn lượng, lấy ra."
Không nghĩ tới hắn sẽ thắng, một đám người trừng lớn mắt, còn có người nhịn không được reo hò một tiếng, "Làm tốt lắm!"
Một tiếng reo hò khiến cho đám đông hô lên một tiếng lại một tiếng! Quản sự không thể xuống đài được, sau một lúc lâu mới đen mặt nói: "Đem ngân phiếu một vạn lượng ra đưa cho vị công tử này." 
Lão vừa nói vừa hướng nhóm tay đấm ra hiệu, ánh mắt này là để bọn họ lặng lẽ mai phục ở xung quanh, chờ thời điểm hắn một mình đơn độc thì cướp ngân phiếu về, đương nhiên lúc cướp bóc không cho phép bọn họ bại lộ gương mặt thật, cho nên những người này liền lặng lẽ lui xuống, cũng đeo lên vải che mặt.
Lão quản sự cười cười, khom lưng cung kính nói: "Vị tiểu huynh đệ này, số bạc này ngài mang theo cũng không dễ dàng, không bằng chúng ta giúp ngươi đổi thành ngân phiếu?"
Lão nói như vậy một là vì để tranh thủ thời gian, hai là nổi lên tâm tư mời chào, nếu Lê Diệp nguyện ý ở lại sòng bạc hỗ trợ thì đương nhiên sẽ là một kinh hỉ.
Lê Diệp nhàn nhạt gật đầu.
Quản sự đếm đủ bạc ngay trước mặt hắn rồi mới đưa cho hắn, "Tổng cộng số bạc là năm ngàn năm trăm ba mươi bốn lượng, tiểu huynh đệ ngươi cầm trước, còn đây là ngân phiếu một vạn lượng thêm với số bạc năm ngàn năm trăm lượng, ba nén bạc mười lượng, bốn nén bạc một lượng."
[Tức là tổng Lê Diệp thu được là 15534 lượng nhee, ngân phiếu 10000 + số bạc lẻ 5534.]
Lê Diệp nhét ngân phiếu vào trong lòng ngực, còn bạc thì trực tiếp bỏ vào trong túi bố, tính toán một chút nữa sẽ tiêu hết.
Thấy hắn đã thu tiền vào, quản sự lại lần nữa cười cười, "Không biết tiểu huynh đệ có bằng lòng lưu lại sòng bạc chúng ta hỗ trợ hay không? Tiền công ở nhà chúng ta đều cao hơn so với những nơi khác, nếu làm tốt, rất nhanh đã có thể lên chức quản sự."
Không ít người lặng lẽ bĩu môi, một canh giờ đã có thể kiếm một vạn lượng. Người có bản lĩnh như vậy, đi đến chỗ khác kiếm tiền đều tốt hơn, dựa vào cái gì muốn ở lại chỗ này? 
Lê Diệp tự nhiên không có hứng thú, không thèm để ý tới lão, trực tiếp cất bước rời đi, trông rất lạnh nhạt. 
Quản sự quá tức giận, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho một tay đấm, ý nghĩa này không chỉ là muốn cướp bóc, đối với kẻ không thức thời như vậy, cần phải bị hung hăng thu thập một trận. 
Lúc Lê Diệp đi ra từ cửa sau, liền đã nhận ra khắp nơi có người mai phục, hắn cười lạnh một tiếng đi ra khỏi hẻm nhỏ, chỉ chốc lát trong hẻm truyền ra từng tiếng kêu rên, nhớ rõ Thần ca nhi không muốn thấy hắn đánh người, nên hắn đánh vài cái cho có rồi rời đi.
Hắn đi rồi, trong hẻm một đám tay đấm nằm rạp trên mặt đất.
Trong đó một kẻ trốn trở về sòng bạc, vội vàng báo cáo tình huống lên, chờ đến lúc quản sự phái thêm nhiều người đi, trên đường đã sớm không còn thân ảnh Lê Diệp. Nghĩ đến hơn một vạn lượng liền cứ thế mà mất đi, quản sự tức muốn hộc máu, lão không dám giấu giếm vội vàng báo cáo tình huống cho thiếu gia nhà mình.
Thiếu gia nhà lão là đệ nhất ác bá của Thành Kim Lâm, trong nhà rất có thế lực, tổn thất nhiều bạc như vậy, tự nhiên sẽ không cần thiện bãi cam hưu*, nghĩ đến thủ đoạn của thiếu gia, lão nhịn không được có chút đồng tình với vị tiểu huynh đệ kia.
*Giải thích rõ ràng.
Thính lực của Lê Diệp rất tốt nên bọn họ nói gì hắn đều nghe được rõ ràng, sợ phiền toái hắn đơn giản biến trở về tướng mạo chân chính của mình.
*
Lê Diệp mua không ít đồ, lúc trở về trời đã sắp tối đen. Vì đồ quá nhiều có hơi mang không xuể, nên hắn cố ý thuê một chiếc xe bò. Từ Thành Kim Lâm đến thôn Trúc Khê tốn khoảng mấy canh giờ đi đường, đi đường đêm không chỉ nguy hiểm còn khiến người ta cảm thấy mỏi mệt, người bình thường cũng không dám nhận việc vào buổi tối, bởi vì Lê Diệp ra giá cao, mới có người chịu nhận cuốc xe này, người đánh xe chính là một tiểu tử trẻ tuổi, gọi là Lưu An, thấy Lê Diệp mua nhiều đồ như vậy đôi mắt nó trừng to, rất muốn bát quái một chút, nhưng nhìn thấy Lê Diệp không có ý tứ mở miệng nói chuyện, mới ngượng ngùng ngậm miệng không hỏi.
Trên đường thập phần yên tĩnh, Lê Diệp nóng lòng về nhà, thấy nó đánh xe chậm rì rì, liền kêu nó ngồi lên xe bò, tự mình cầm lấy roi đánh xe, ở dưới uy áp của hắn, con bò già ra sức chạy như khi được uống sữa mẹ, tốc độ cực nhanh, không chỉ có nhanh mà còn cực kỳ ổn định.
Lưu An đánh xe năm năm còn thua hắn, trong nháy mắt như vậy đặc biệt muốn mời chào hắn.
Vì có Lê Diệp trợ giúp, thời gian ngắn lại một nửa. Vốn giờ Tý mới có thể đến, ai biết lại có thể về sớm hơn hai canh giờ, thấy bò già nhà mình sau khi dừng lại mệt đến thở không nổi, Lưu An vô cùng đau lòng.
Lê Diệp trực tiếp ném cho nó một lượng bạc.
Lưu An há hốc mồm, "Đã nói trước ba mươi văn, sao lại cho ta nhiều như vậy?"
Xe là Lê Diệp đánh nên đến ba mươi văn nó còn ngại nhận.
Lê Diệp không để ý đến nó , lập tức mang đồ đi, Lưu An giống cái đuôi nhỏ đi theo, "Công tử, thật sự không cần cho ta nhiều tiền như vậy."
Lê Diệp ngại hắn phiền, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn lạnh băng, Lưu An hơi không dám hé răng, bị dọa liền cất bạc vào, nó vội vàng đi qua giúp đỡ, cùng Lê Diệp vác đồ xuống dưới.
Thấy nó đi rồi, Lê Diệp liền khóa cửa, đi thẳng về nhà Thần ca nhi.
Thần ca nhi không ngủ, trong người cũng cảm thấy rất kỳ quái, biết rõ hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn rất lo lắng. Đến khi gặp nhau, y mới nhìn Lê Diệp thật kỹ, thấy hắn cùng ngày thường không có gì khác biệt, tâm tình bồn chồn mới dần hạ xuống.
Lê Diệp lấy ngân phiếu một vạn năm trăm ngàn ra, trực tiếp đưa cho Thần ca nhi, "Tiền hôm nay ta kiếm được, em giữ đi."
Khi nhìn thấy mấy tờ ngân phiếu,  Thần ca nhi mở to hai mắt, "Sao nhiều tiền như vậy?"
Lê Diệp không muốn nói, hắn duỗi tay ôm Thần ca nhi, lười biếng dựa trên người y, rất giống chó săn nhỏ không xương cốt, nói có lệ một câu, "Kiếm được."
Thần ca nhi đẩy đẩy ngực hắn, kêu hắn đứng thẳng, "Anh nói thật cho ta biết, có phải anh đi trộm cướp hay không?" - "Không có mà."
Thần ca nhi thở phào nhẹ nhõm, "Anh kiếm bạc từ đâu ra nhiều vậy? Làm việc gì mà trong thời gian ngắn lại có thể kiếm nhiều tiền như thế?"
Thấy y thật sự nóng vội, Lê Diệp đành nói thật, "Ta đến sòng bạc, vốn dĩ thắng cũng không nhiều lắm, nhưng lúc ta muốn đi bọn họ lại không cho, kêu ta đánh cược thêm một ván một vạn lượng, lúc này mới thắng nhiều như vậy."
Tuy rằng chưa từng đến sòng bạc, Thần ca nhi lại biết rõ những điều đen tối ở chỗ đó, "Bọn họ có phải cho người chặn anh lại không? Có đánh nhau sao?"
Sợ Thần ca nhi lo lắng, Lê Diệp không nói thật, "Không có đánh, sau khi rời đi ta liền ẩn thân."
Tuy rằng biết động vật sợ hắn, Thần ca nhi lại không biết rõ võ nghệ của hắn cao đến đâu, sợ lúc bị người khác chặn lại hắn sẽ chịu thua thiệt, Thần ca nhi nhịn không được ân cần dạy bảo hắn một phen, "Loại địa phương như sòng bạc này, về sau không được đi nữa, đã có bao nhiêu người vì đánh bạc mà cửa nát nhà tan."
Lê Diệp biến thành bộ dáng tiểu hồ ly, nhảy vào trong lòng Thần ca nhi, ngẩng đầu nhỏ lên, một bộ biểu tình muốn vuốt lông.
"Đừng tưởng rằng anh biến thành hồ ly ta sẽ không nói đến anh, ta biết anh có thể nghe hiểu, về sau không được đi nữa, biết không?"
Lê Diệp cọ cọ đầu nhỏ, lười biếng nằm trong lòng Thần ca nhi, bản thể của hắn biến hóa cũng không lớn, sắc lông màu đỏ lửa vẫn chói rực đến kinh người, hình thể cũng không lớn hơn, khi nằm thành một cục không nhúc nhích nhìn ngoan cực kỳ, lại dùng đuôi quấn quanh cánh tay Thần ca nhi, biểu tình vô cùng thích ý. Vốn dĩ Thần ca nhi còn có chút lo lắng ngày mai phải 'gặp mặt', thấy bộ dáng hắn như đã có suy tính trước, Thần ca nhi mới có chút an tâm.
Gần đây số lần Lê Diệp biến thành hồ ly cũng không nhiều, Thần ca nhi cũng hơi nhớ bộ dáng này của hắn, ôm hắn chơi trong chốc lát mới lên giường.
*
Ngày hôm sau, Lê Diệp liền tới nhà, hắn đi bộ tới. Trong tay xách theo không ít đồ, tất cả đều được chọn mua ngày hôm qua, mỗi món đều là thứ người nhà y thích, thập phần có tâm.
Bọn Thịnh Thịnh đều đã chạy ra ngoài chơi, trong nhà chỉ còn Huyên tỷ nhi, tiểu nha đầu ngày thường không thích ra khỏi cửa, khi Lê Diệp tiến vào, nhỏ đang vẽ tranh ở trong viện, nhìn thấy Lê Diệp, tiểu cô nương nhất thời không phản ứng kịp, nhớ đến trong thôn có một người mới tới đặc biệt xinh đẹp, nhỏ mới lấy lại tinh thần, tiểu nha đầu uyển chuyển nhẹ nhàng chạy về phòng, "Cha, có khách tới nhà."
Mấy đứa nhỏ kia không có ở nhà, thật ra là Lý Cẩn cố ý cho tụi nó ra ngoài, sợ bọn nhỏ ở nhà quấy rối.
Lý Cẩn xoa nhẹ đầu nhỏ của Huyên tỷ nhi, đi ra ngoài, "Con đến hậu viện gọi cô cô, nói là Lê Diệp đến."
Huyên tỷ nhi thưa vâng, khi từ trong phòng chạy ra, lại nhịn không được liếc mắt nhìn Lê Diệp một cái. Lúc này Thần ca nhi đã đi ra, thấy đại ca cùng hắn rất quen thuộc, bản năng của Huyên tỷ nhi đã phát giác ra được điều gì đó.
Lê Diệp như cũ một thân áo đỏ*. Ngũ quan hắn rất sâu, đã rút bớt đi phần ngây ngô chỉ có ở thiếu niên, dù đi đến đâu, đều phá lệ hấp dẫn tầm mắt mọi người, dù ở hiện đại đã nhìn quen mỹ nhân khắp nơi, Lý Cẩn cũng không thể không thừa nhận, chỉ bằng tướng mạo, không một người nào có thể so sánh được với hắn. Hắn không chỉ có dáng người đĩnh bạc, khí chất cũng thực xuất chúng, càng khó tin chính là gương mặt thập phần trầm tĩnh, lúc trước Lý Cẩn không nhìn kỹ hắn, lúc này cẩn thận đánh giá, chỉ cảm thấy kinh vi thiên nhân**, khó trách có thể trong khoảng thời gian ngắn câu được tâm Thần ca nhi.
*Lúc trước có dịch nhầm thành áo hồng, sau này chúng mình sẽ beta lại ạ, xin lỗi mọi người rất nhiều.
**Ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
"Người tới là được rồi còn đem đến nhiều đồ như vậy làm gì?" Lý Cẩn bất động thanh sắc đánh giá một phen, đi lên chào hỏi.
Lê Diệp biểu tình thập phần thành khẩn, "Lần đầu tiên tới cửa, cũng không phải đồ vật quá quý giá, chỉ là một chút tâm ý mà thôi."
Thần ca nhi muốn nhận lấy, Lê Diệp lại không cho y xách, "Để ta là được."
Trên mặt Lý Cẩn trước sau mang ý cười, đem hành động của bọn họ đều thu hết vào đáy mắt, cậu đi tới trước mặt hai người, nói với Lê Diệp: "Để ta xách đi."
hết chương 65.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Che mặt hehe, bà dì tới nên nằm ngay đơ trên giường rùi, chờ lúc thoải mái sẽ viết chương dài hơn cho mọi người nhe, iu iu. (Chúng mình gộp phần cuối chương trước lại mới dài chứ gốc cũng hơi ngắn nên tác giả mới nói như vậy.)

Chương trước Chương tiếp
Loading...