Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang
Chương 46: Dạo phố!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
"Mặc kệ có ai tìm ngươi hay không, ngươi cũng không thể ở chỗ ta lâu được." Thần ca nhi nhìn hắn một cái, biểu tình rất nghiêm túc, "Nếu ngươi đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, về sau sẽ là một hán tử đỉnh thiên lập địa*. Giữa hán tử cùng tiểu ca nhi vốn có nhiều điểm cần phải ý tứ, ngươi không thể hở một chút lại đi tìm ta, nếu không có người ngoài thì sao cũng được, nhưng đến khi ra ngoài chúng ta không thể quá thân cận."
*Kiểu như nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất í.
Thần ca nhi vốn tưởng phải giải thích rất lâu, ai ngờ rất nhanh sau đó Lê Diệp đã gật đầu, "Ta biết rồi, như vậy sẽ khiến thanh danh của ngươi không được tốt."
Ban đầu hắn quả thật không chú ý việc này, hôm nay khi đang dùng hộp cơm của Thần ca nhi ăn sáng, hắn lại nghe người khác bàn tán vì sao hắn là một hán tử lại đi thân thiết với Thần ca nhi như vậy? Vẫn phải nhờ đến một tiểu ca nhi từng cùng ra ngoài tìm kiếm Thần ca nhi giải thích một câu, mọi người mới biết được Thần ca nhi vì muốn báo đáp hắn, mới mua cơm cho hắn.
Cuối cùng Lê Diệp vẫn phải trở về.
Phần lớn học sinh trong học viện đều thanh cao, thấy tính hắn lãnh đạm, cũng không có mấy người chủ động lôi kéo hắn làm quen, khi hắn trở lại chỗ ở, mọi người đều đang vội vội vàng vàng, cũng không ai chú ý tới hắn.
Ở học viện tuy rằng có hai người Vương Nhạc, Lưu Hoài Hoa là có tâm tư không quá đoan chính, đương nhiên cũng có người chính trực như An Tử Hi, phần lớn học sinh tới đây là vì muốn được học tập thật tốt, bọn họ nếu muốn trở nên nổi bật, ngày thường cũng chỉ hận không thể dành toàn bộ thời gian dùng để học tập, Lê Diệp xuất hiện, khiến cho bọn họ vô cùng tò mò, nhưng cũng không được quá lâu.
Lê Diệp lấy lý do quang minh chính đại, "Chăn đệm chỗ đó là của Vương thúc."
Hắn rất hay bắt bẻ, khi ở nhà ngoại trừ giường của Thần ca nhi, giường của những người khác kêu hắn chạm, hắn cũng không chạm, Thần ca nhi hiển nhiên cũng biết tật xấu này của hắn, trong nháy mắt thậm chí y cảm thấy chính mình đã quá chiều hắn, nhưng cũng đã lỡ rồi, trong một chốc cũng sửa không được, Thần ca nhi đành phải nói: "Ngày mai vừa lúc được nghỉ nửa ngày, đến lúc đó chúng ta xuống thành Kim Lâm mua cho ngươi đồ mới, thuận tiện mua vài món ăn cho Vương thúc, để cảm tạ thúc ấy một chút."
Lời y nói, Lê Diệp luôn luôn không có ý kiến.
Hôm sau có lớp của Lý phu tử, khi giảng bài ông có nhắc tới thực sắc tính dã*, còn để mọi người cùng biện luận một phen, tất nhiên Lê Diệp không nghiêm túc lắng nghe, hắn lấy vài quyển sách từ chỗ Thần ca nhi, dựng sách lên lén lút đọc, lâu lâu lật qua một trang, bất tri bất giác liền xem xong một quyển.
*Là chuyện ham muốn ăn uống và tìиɦ ɖu͙ƈ là bản năng của con người.
Ngồi trước hắn là một vị hán tử, thân hình cao lớn vừa vặn che hết cái bàn của Lê Diệp, cho dù hắn không lấy sách che, thì phu tử cũng không nhìn đến, Lê Diệp là người mới tới, phu tử sẽ không gọi hắn trả lời, nhưng Thần ca nhi lại là người mà nhóm phu tử thích gọi nhất. Y nói có sách, mách có chứng, trả lời thập phần rõ ràng rành mạch, ánh mắt Lê Diệp vẫn luôn dính chặt ở trên người y, hắn chậm chạp luyến tiếc dời mắt đi.
Chú ý thấy tầm mắt hắn, đáy lòng ghen ghét Thần ca nhi của Vương Nhạc càng lúc càng lớn.
Rất nhanh đã đến giờ ăn.
Lê Diệp cũng không đi qua chỗ Thần ca nhi, một mình ngồi yên tại chỗ không động đậy, nhìn thấy thân ảnh hắn cô tịch, lòng Thần ca nhi có chút không thoải mái. Rõ ràng dặn dò Lê Diệp không nên tìm y, chờ mọi người đi hết, chân y lại không chịu khống chế đi qua chỗ Lê Diệp. Nghĩ y khẳng định chỉ quan tâm việc Lê Diệp không có chén đũa, An Tử Hi cùng Vương Kim An liền đứng đó đợi.
"Hôm nay ta cũng sẽ đem cơm cho ngươi, buổi chiều ra phố mua một bộ chén đũa mới, về sau ngươi có thể cùng ăn với mọi người."
Lê Diệp gật đầu.
Đảo mắt đã đến thời gian nghỉ ngơi.
An Tử Hi không muốn mua gì, dự định đến Tàng Thư Các đọc sách nên cũng không tính lên phố, Thần ca nhi liền xuống núi cùng với Vương Kim An, Lê Diệp ẩn thân đi theo bên cạnh bọn họ.
Ngày thường lúc được nghỉ, Thần ca nhi cũng rất ít khi xuống núi, lần này sở dĩ y xuống núi vì muốn đặt mua cho Lê Diệp một ít đồ vật, đầu tiên y vào Mặc Hương Các mua bộ nghiên mực cùng giấy bút, thấy y đến nháy mắt cũng không mà đã trả tiền, Vương Kim An cũng líu lưỡi không thôi, "Không phải ngươi đã có một bộ rồi sao? Sao lại mua thêm một bộ nữa?"
Vừa dứt lời, cậu liền nhớ đến Lê Diệp cái gì cũng chưa có, ngày hôm qua toàn dùng đồ của Thần ca nhi, cậu vô cùng cảm khái, "Đừng nói với ta là ngươi mua cho Lê Diệp nha? Vận may của hắn cũng thật tốt, cứu được ngươi, nếu đổi thành những người khác cùng lắm chỉ mời hắn ăn một bữa, nhưng ngươi thì hay rồi, cái gì cũng mua cho hắn, người ta gả khuê nữ cũng không vung tiền như ngươi đâu, quả thật tài đại khí thô.*"
*Khoe khoang sự giàu có một cách ô dề á :