Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang
Chương 19: Phải xa nhà!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Tuy là nói Thần ca nhi không cần thi tiếp, nhưng Lý Minh cùng Lý Vũ còn phải tiếp tục tham gia, Thần ca nhi ở lại trong tiểu viện, mỗi ngày đều đọc sách, luyện chữ, cũng không cần thức khuya dậy sớm đi thi, Lý Vũ ghen tị đỏ mắt.
Thi Hương ở triều Đại Hạ gồm bốn phần, ở phần thi thứ tư, thí sinh của thôn Trúc Khê trừ bỏ Lý Minh, Lý Vũ cùng Vương Thụy, mấy người khác đều bị loại.
Nguyên bản bọn họ cũng không ôm hy vọng quá lớn, thấy Thần ca nhi thế nhưng được Huyện thái gia nhìn trúng, vừa hâm mộ đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Ba bốn ngày qua đi, mọi người đều biết thôn Trúc Khê có một tiểu thiếu niên bởi vì viết văn chương vô cùng tốt, nên được Huyện thái gia cử đi học, đương nhiên cũng có người không phục, lời trong lời ngoài đều cảm thấy trong đó có ẩn ý. Mãi cho đến khi Huyện thái gia đem bài thi của hai mươi thí sinh hạng đầu dán ở trước trường thi, xem đến bài làm của Thần ca nhi, những người này mới câm miệng.
Lý Vũ tuy rằng đậu thi Hương, nhưng xếp hạng lại không cao, bài làm của Vương Thụy cũng được dán lên, mà bài của hắn lại chẳng có cơ hội được dán, chờ xem xong bài làm của Thần ca nhi, sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch.
Vương phu tử thở dài, cũng chưa nói gì, Lý Vũ trí nhớ không tồi, học tập cũng thực dụng tâm, đáng tiếc duy nhất chính là lòng dạ hẹp hòi, quá mức để ý được mất, tâm tính còn cần rèn luyện.
Có kết quả, bọn họ liền trở về thôn Trúc Khê, còn chưa tới nơi, người báo tin vui cũng đã tới trước, nghe được tiếng khua chiêng gõ trống báo tin mừng, người trong thôn tức khắc nổ tung nồi.
Lý Vũ nãi nãi biết hôm nay yết bảng, vẫn luôn chờ ở cửa thôn, nghe vậy, lập tức nói một câu, "Thần ca nhi tuổi mới bao lớn! Nhất định là tôn tử ta, Lý Vũ!"
Bà kích động bắt lấy cánh tay nha dịch, "Quan lão gia, có phải tôn tử ta trúng rồi hay không? Là Lý Vũ ấy?"
Người báo tin vui chỉ báo năm người hạng đầu, căn bản không nghe nói tên Lý Vũ, thấy bà bắt lấy tay mình không buông, nhịn không cau mày, "Không đúng không đúng, lão thái thái từ đâu tới vậy? Mau buông, đừng chậm trễ chính sự của ta."
Nghe được không phải Lý Vũ, Lý nãi nãi thiếu chút nữa ngã bẹp xuống đất, cả người đều thất hồn lạc phách, "Thế mà lại không trúng sao? Sao có thể không trúng? Tôn tử ta rõ ràng còn lợi hại hơn Thần ca nhi!"
Sợ bà lại nói những lời không hay, nương Lý Vũ vội vàng bịt kín miệng bà, đáy lòng cũng khó chịu không thôi. Lý Vũ nhà bọn họ sao có thể không trúng? Nhất định lầm đi? Bà muốn hỏi lại, Lí chính vừa lúc đi lại đây.
*Có tiếng tăm, được người khác nể sợ và thán phục.
Lí chính nhiệt tình đi lên đón.
Nha dịch cũng có tâm tạo quan hệ tốt với bọn họ, có qua có lại không khí cực tốt.
Biết được Thần ca nhi đứng đầu bảng, khuôn mặt già của Lí chính lập tức nở hoa, mới mười ba tuổi đã đỗ đầu thì có ý nghĩa cái gì? Ý nghĩa Thần ca nhi về sau dù tệ lắm cũng sẽ là tú tài! Y tuổi tác nhỏ, mọi việc hết thảy đều có khả năng, thôn Trúc Khê bọn họ không bao lâu lại có người làm quan, hắn thân là Lí chính trên mặt đương nhiên cũng được dính lây hào quang của y, Lí chính đi đường đều cảm thấy chân nhẹ đi không ít, hận không thể lập tức bay đến nhà Thần ca nhi.
*
Chờ bọn Lý Cẩn trở về, thôn Trúc Khê lại lần nữa sôi trào lên, có người đứng đầu cũng liền thôi, một cái thôn Trúc Khê nho nhỏ, thế nhưng có bốn người đậu thi Hương, Lý Minh cũng chưa từng nghĩ đến mình có thể đậu thi Hương, đang cao hứng đến không chịu được.
Dọc theo đường đi mấy đứa nhóc được nhận không ít lời ca ngợi, đặc biệt là Thần ca nhi, y được khen có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy thẹn thùng, Lý Cẩn nhìn thấy buồn cười vô cùng.
Nhóm các thím, các đại nương biết được bọn họ trở về, vội vàng chạy tới chúc mừng, thấy càng ngày càng nhiều người đem Thần ca nhi vây quanh, tiểu hồ ly bực bội đào hố trên đất, móng vuốt nhỏ chỉ sau chốc lát liền dính đầy đất, ai tới gần liền hướng đến lau trên đùi người đó.
Cái đầu nó nhỏ, cũng không ai chú ý tới nó. Qua không bao lâu, trên đùi những người bị lau đều không cẩn thận té hố, do là miệng ngậm một đống đất nên muốn cao hứng cũng không được, Thần ca nhi thi tốt như vậy, thanh danh thôn Trúc Khê lại lan xa, những việc lớn không nói, nhưng tiểu tử thôn bọn họ tuyệt đối sẽ lấy vợ tốt hơn so với mấy thôn khác.
Bọn họ phải chọn thật kỹ mới được.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý mừng, thấy Thần ca nhi chúng tinh phủng nguyệt*, đáy lòng Lý Vũ càng thêm buồn bực. Đáy lòng hắn nghẹn khí, thậm chí âm thầm thề, thi Đình nhất định phải làm thật tốt, chung quy không thể để Thần ca nhi nhiều lần giành vị trí nổi bật.
*Hàng ngàn ngôi sao quay quanh mặt trăng, ý nói Thần ca nhi là điểm nổi bật được nhiều người vây quanh.
Buổi tối, Lý Uyển làm một bàn đồ ăn lớn, người một nhà vây quanh bàn ăn dùng bữa vô cùng náo nhiệt.
*
Thi Hương xong, tiếp theo là thi Phủ và thi Viện, qua mỗi lần thi đều có không ít người thi rớt, Lý Minh, Vương Thụy tính cả Lý Vũ đều bị loại từ cuộc thi phủ, cứ thêm người thi rớt, thôn Trúc Khê lại có thêm ba đồng sinh.
Lý Minh và Vương Thụy căn bản không nghĩ sẽ trúng tú tài, sau khi biết kết quả, cũng không thấy khổ sở.
Lý Vũ lại có vẻ khó có thể tiếp thu hiện thực.
Sau khi yết bảng, phát hiện trên bảng không có tên của mình, Lý Vũ cả người đều ngốc, càng làm cho hắn khϊếp sợ chính là người đứng nhất thi Viện thế nhưng vẫn là Thần ca nhi! Hắn không tin, nhiều người đọc sách như vậy y sao có thể đứng nhất?!
Dĩ nhiên khϊếp sợ không chỉ mình hắn.
Tin tức Thần ca nhi một lần thi lấy được ba hạng đầu oanh động toàn bộ Thành Kim Lâm.
Một tiểu tú tài năm nay 13 tuổi, đừng nói Thành Kim Lâm, toàn bộ triều Đại Hạ cũng bất quá mới xuất hiện có mấy người! Thời gian ngắn ngủn mấy ngày, tổ tông tám đời nhà Thần ca nhi đều bị đào ra hết, ông ngoại y Lý Trạm làm quan mấy năm vì bá tánh làm không ít việc có lợi, đến nay còn có người nhớ rõ hắn, phát hiện Thần ca nhi thế nhưng là đời sau của Lý Trạm, không ít người đối tiểu thiếu niên này tràn ngập hảo cảm.
Trừ bỏ một ít lời nói tốt, tự nhiên cũng có không tốt, y một lần lấy ba hạng đầu, bị không ít người ghen ghét, thậm chí có người lấy chuyện Triệu lão thái qua đời công kích y. Nói nãi nãi ruột của y qua đời, y còn như người không có việc gì mà đi thi, đến giữ đạo hiếu cũng không làm, dù tính y đọc sách lại tốt, tài học lại giỏi thì có thể như thế nào? Nhân phẩm này làm quan đều không thể, thậm chí có người yêu cầu lấy lại danh tú tài của y, cuối cùng vẫn là Huyện thái gia dán ra khế ước đoạn tuyệt quan hệ của y cùng Triệu gia, nhân tài nào đó mới hậm hực im miệng.
Khi bên ngoài huyên nháo náo loạn ồn ào, học viện* Lộc Sơn lại hướng Thần ca nhi phát thư mời.
*Ở chỗ này qt để thư viện, nhưng do là nơi để Thần ca nhi học tập theo kiểu chuyên nên chúng mình quyết định để học viện nhé.
Học viện Lộc Sơn ở triều Đại Hạ là học viện lớn nhất trong tam đại học viện; thành lập từ tiền triều, đến nay đã có một ngàn năm truyền thừa, số sách trong viện nghe nói so với hoàng cung còn nhiều hơn. Cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này, học viện Lộc Sơn có thể nói là thánh địa mà người đọc sách luôn hướng tới.
Thần ca nhi nhận được thϊếp mời, cả người đều ngây ngẩn cả ra, học viện ba năm mới tuyển sinh một lần, năm trước mới vừa tuyển sinh, theo lý thuyết năm nay căn bản sẽ không làm, y thế nhưng lại được nhận thϊếp mời.
Thần ca nhi vốn yêu đọc sách, nghĩ đến số sách ở học viện Lộc Sơn, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ bừng, y cứ xoa xoa đôi mắt mãi, khó được lộ tính trẻ con một lần, "Nương, cữu cữu, ta thật sự được mời?"
Lý Cẩn buồn cười không thôi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, "Đương nhiên là sự thật, đỗ tú tài cũng không thấy ngươi vui vẻ như vậy."
Thần ca nhi thẹn thùng mà trốn một chút, khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ rực như cũ.
Sở dĩ học viện phá lệ tuyển sinh, kỳ thật việc này có quan hệ với Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử là thái phó* của đương kim Thánh Thượng, cũng từng là viện trưởng của học viện Lộc Sơn, hiện tại tuy rằng đã từ quan quy ẩn, sức ảnh hưởng của ông vẫn lớn như xưa, Lý Cẩn cùng tôn tử Cố Tử Ngọc của ông là bạn tốt, Thần ca nhi cũng từng đến Cố gia, Cố lão gia tử còn từng chỉ dạy y, ông đối với Thần ca nhi vẫn luôn rất yêu thích, nếu không phải tuổi tác đã cao, ông còn muốn tự mình chỉ dạy y.
*Thầy
Lão gia tử có lòng yêu nhân tài, thấy Thần ca nhi một lần lấy ba danh đầu, tất nhiên kiêu ngạo vì y, khi cùng sư đệ viết thư, không biết vô tình hay cố ý mà khen y vài câu, sư đệ ông đúng là viện trưởng đương nhiệm của học viện Lộc Sơn, nhịn không được kêu người đem bài thi của Thần ca nhi lấy qua nhìn xem, lúc này mới có việc phá lệ mời y nhập học.
Nghĩ đến đi thư viện học có nghĩa là phải rời nhà đi xa, sự hưng phấn của Thần ca nhi mới giảm bớt.
Nhưng là y cần thiết phải rời nhà đi học, đứa bé mặc áo hồng trong mộng xuất hiện ở một học viện xa lạ, y còn mơ thấy chính mình cùng học sinh khác mặc áo dài giống nhau, chỉ có đi, y mới có thể làm sáng tỏ đến tột cùng đứa bé trai đó rốt cuộc là ai, vì sao chính mình lại mơ thấy nó.
Thần ca nhi đang có chút thất thần, tiểu hồ ly lại nhảy vào trong lòng ngực y, ý tứ không muốn Lý Cẩn làm phiền y.
Lý Cẩn hừ một tiếng, gõ một cái vào đầu tiểu hồ ly, ngại thân phận trưởng bối của hắn, tiểu hồ ly không thể cắn cũng không thể cào, chỉ có thể dùng tức giận mà trừng mắt liếc hắn.
"Chờ Thần ca nhi đi rồi, xem ngươi còn ai cho ngươi làm nũng."
Tiểu hồ ly tất nhiên là biết Thần ca nhi muốn đi địa phương khác học tập, nó căn bản không nghĩ tới chính mình sẽ bị bỏ lại, hướng Lý Cẩn lắc lắc cái đuôi, đem đầu chôn tới trong lòng ngực Thần ca nhi, Thần ca nhi từng nói có đi đến chỗ nào đều sẽ mang nó theo, nó mới không lo lắng đâu.
Bởi vì chỉ qua mấy ngày liền phải đến học viện, Lý Uyển làm cho Thần ca nhi hai bộ quần áo mới, "Tới học viện rồi, đừng chỉ nên đọc sách thôi, có thời gian nên cùng đồng học giao lưu một chút, có bằng hữu mới không đến nỗi cô đơn."
Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Nương yên tâm."
Lý Uyển như thế nào có thể yên tâm, nàng ước gì có thể đi theo, ngày ngày chăm sóc y, nhưng rõ ràng nàng cũng biết không có khả năng, hài tử lớn, phải có một ngày rời đi, nàng dù khó chịu cũng phải nỗ lực mà thừa nhận, nàng vốn là không giúp được y cái gì, lại không thể kéo chân sau y nữa.
Nếu biết việc Thần ca nhi rời đi sẽ làm con hồ ly nào đó thức tỉnh, nói cái gì nàng cũng sẽ không để y đi.
*
Biết Thần ca nhi muốn đi học viện rèn luyện, hài tử trong nhà thực không vui, Thịnh Thịnh cùng Nghiên tỷ nhi ôm Thần ca nhi không buông tay, một đứa bá đạo chiếm một bên, Lý Minh chen không vào, buồn không hé răng đi về phòng, trong chốc lát, liền gói ghém một cái túi đựng đồ đi ra, trực tiếp xách tới phòng Thần ca nhi.
"Ca, ta bồi ngươi đi, làm thư đồng cho ngươi."
Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, "Thư đồng?"
Lý Minh có chút ngượng ngùng, học Lộc Sơn viện tuyển sinh yêu cầu thấp nhất là tú tài, lấy trình độ của hắn, lại thêm mấy năm chưa chắc đã đậu tú tài, hắn muốn bồi Thần ca nhi cùng đi, cũng chỉ có thể làm thư đồng, dù sao chỉ cần có thể bảo hộ ca ca, thư đồng thì thư đồng, nếu có người khi dễ ca ca, công phu quyền pháp của hắn coi như có nơi để dùng.
"Đúng vậy, xem ta như thư đồng, nghe nói không ít công tử gia đình giàu đều có thư đồng, ca ngươi không thể chỉ đi một mình nha. Không ai bảo hộ ngươi, ta cũng không yên tâm."
Một phen lời nói lại chẳng hợp với tuổi của hắn, Thần ca nhi buồn cười không thôi.
Thịnh Thịnh mắt sáng lên, "Còn có thể mang thư đồng sao? Đại ca ngươi xem ta thế nào?"
Huyên tỷ nhi nhấp môi, "Chữ cũng không viết được, ngươi làm thư đồng cho ai?"
"Ai nói ta không được? Lần trước ta còn viết thư về nhà!" Gặp được chữ không biết viết thường thường sẽ chạy đi hỏi cha, chuyện này lại bị nhóc quên sau đầu.
Tiểu hồ ly đứng ở một bên nhìn, phe phảy cái đuôi một cái, bộ dáng lười biếng, đi học viện sẽ không có mấy người phiền phức này, Thần ca nhi chính là của mình nó, nó đương nhiên vui vẻ.
Đảo mắt liền đến ngày trước khi Thần ca nhi rời đi.
Buổi tối khi ngủ, mấy hài tử ăn vạ trong phòng Thần ca nhi không muốn rời đi, lần này không chỉ có Thịnh Thịnh còn cả Nghiên tỷ nhi cũng không muốn đi, thấy đôi mắt Huyên tỷ nhi đều hồng hồng, yên lặng vây quanh Thần ca nhi, Lý Cẩn muốn đều luyến tiếc không nỡ nặng lời nói, "Không đi liền không đi thôi, các ngươi buổi tối cùng nhau ngủ, đừng đùa quá muộn."
Dù sao cũng là một đêm cuối.
Thịnh Thịnh hoan hô một tiếng, đầu nhỏ cọ tới trong lòng ngực Thần ca nhi, tiểu hồ ly bị nhóc đảy ra một bên, nháy mắt thấy liền sinh khí, nhịn rồi lại nhịn mới không có tức giận.
Dù sao cũng lần cuối bọn họ quấn lấy Thần ca nhi.
Giường trong nhà lớn, mấy hài tử cùng nằm trên một cái giường, chấp vá cũng có thể ngủ đủ.
Ngày mới canh ba* mấy đứa nhỏ thật sự chịu đựng không nổi, đều từ từ ngủ hết, nhìn từng khuôn mặt nhỏ ngủ say, Thần ca nhi đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng ngực, nghĩ đến sắp đi, đáy lòng thập phần không bỏ được.
*Tầm 23h - 1h sáng.
"Ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn."
Tiểu hồ ly đang muốn nâng móng vuốt an ủi y, nghe được lời này có chút ngây ngốc! Ở nhà? Ai muốn ở nhà! Chẳng lẽ lại muốn đem nó bỏ lại sao? Tiểu hồ ly không dám tin trừng mắt nhìn. Lông cả người đều nổ tung, trong miệng phát ra vài thanh âm ngao ô.
Thần ca nhi vội vàng vuốt vuốt lông nó, thanh âm nho nhỏ, "Đừng kêu, coi chừng đánh thức bọn họ."
Tiểu hồ ly đang sinh khí! Thế nhưng nó muốn cũng không cho kêu!
Nó càng muốn kêu lớn hơn.
Thần ca nhi đau đầu, vội vàng đem nó ôm vào trong lòng ngực, một bàn tay che kín miệng nó, nhỏ giọng trấn an vài câu.
Tiểu hồ ly gắt gao nhìn chằm chằm y, được Thần ca nhi trấn an, lửa giận ở đáy mắt nó giảm dần rồi biến mất.
hết chương 19.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Lâu chúng mình có lời muốn nói:
Chương này dài xỉu ;; ;;, chương sau là hơi ngược hồ rồi đó bà con.