Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội - Trang 2

Chương 44: Chương 44




Trên người nữ tử dính đầy bụi, muốn nói mà nước mắt đã rơi trước, nghẹn ngào nói: “Đổng Thần y có còn nhớ tiệm thuốc Hồ Thị ở trấn Lâm An không?”Nàng nhắc tới, Đổng Quyết Minh mới nhớ ra, nữ tử trước mắt đúng là có hơi giống với tiểu thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp trong trí nhớ, nhưng nhìn nàng trông có vẻ chật vật quá, làm hắn nhất thời không nhận ra được.Thấy Đổng Quyết Minh có vẻ nhớ ra, Hồ cô nương mới khóc lóc nói tiếp: “Phụ thân…ông ấy…” Nàng khóc đến gần như ngất đi, thân thể yếu đuối ngã trước xe ngựa, người đi đường qua lại đều có vẻ không đành lòng.“Về phủ trước rồi nói được không, Hồ cô nương?” Đổng Quyết Minh vén rèm xe, nói với Hồ cô nương.Hồ cô nương gạt lệ, gật đầu.Phủ Hạnh Lâm Bá.Bán Hạ rót cho Hồ cô nương một chén trà ấm.
Cậu từng gặp vị Hồ cô nương này ở trấn Lâm An rồi, người trên trấn đều nói nàng là một mỹ nhân hiếm có ở trấn nhỏ, hôm nay thấy nàng chật vật thế này, trong lòng cũng cảm thấy hơi thổn thức.Mà Hồ cô nương đương nhiên cũng đã từng gặp Bán Hạ, khi đó cậu vẫn còn là một thiếu niên trẻ con khoảng mười tuổi, bây giờ đã trổ mã thành một nam tử gầy gò thanh tú.
Thời gian không đều để lại những dấu vết không thể nào xóa nhòa trên mỗi người.Chỉ có người trước mắt, chỉ có Đổng Quyết Minh, vài năm không gặp, vẫn là dáng vẻ ở trong kí ức.Thanh khiết tựa đông tuyết, trong veo như sương thu, thuần túy thưa thớt, không nhiễm bụi trần, thậm chí còn có cả sức sống hoạt bát mà ở thiếu niên mới có.Hồ cô nương vừa vui lại vừa buồn.Nàng ổn định lại tâm tình, hai tay cầm chén trà nói: “Đổng Thần y, sự việc là thế này.
Trấn Lâm An xuất hiện một đám thổ phỉ, tiệm thuốc cũng bị cướp sạch không còn gì, đến ngay cả phụ thân cũng…” Nàng ngừng lại một chút.“Hãy nén bi thương.”“Ta nghe nói Đổng Thần y an ổn ở Kinh thành rồi, đến bây giờ mới đi tìm ngài…” Tóc trên trán tán loạn che mất hai mắt nàng, nàng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng Đổng Quyết Minh, ánh mắt khẩn thiết: “Ta đã không còn nơi nương tựa, chỉ mong Đổng Thần y có thể thu nhận ta.”Thấy Đổng Quyết Minh hơi chần chừ, nàng vội mở miệng: “Ta biết rất nhiều thứ! Bốc thuốc phối thuốc nấu thuốc ta đều biết! Ta có thể giúp việc cho ngài, chỉ cần Thần y đại nhân có thể cho một chốn dừng chân…”“Nhưng ngươi và ta nam nữ khác biết, nếu ở lại phủ của ta…”“Ta không để ý đâu! Nếu Đổng Thần y chịu thu nhận ra, ta sẽ là nha hoàn, người hầu của ngài, hơn nữa ta vốn cũng không muốn xuất giá nữa…” Nụ cười trên khuôn mặt nàng chua xót: “Ta đã hai mươi rồi, phụ thân đã mất rồi…” Ý vẫn chưa nói hết đã rất rõ ràng, nàng chỉ là người dân bình thường, tuổi hai mươi đã là lớn rồi, hơn nữa Hồ Lang Trung đã mất, tiệm thuốc nhà cũng không còn nữa, nàng đã không còn gì để nương tựa trên thế gian này, muốn lấy một người như ý vừa lòng đương nhiên là khó càng thêm khó.Đổng Quyết Minh vốn tưởng rằng người định cả đời không lấy vợ trừ hòa thượng đạo sĩ ra thì chỉ còn hắn, không ngờ ở đây vẫn còn một người nữa, chỉ là lí do của nàng khiến người ta đau lòng.Hồ cô nương mong chờ nhìn hắn.

Đổng Quyết Minh nghiêng đầu nhìn Bán Hạ.Lúc trước hắn định cho Bán Hạ mang họ “Đổng”, chờ sau này Bán Hạ sinh con dưỡng cái, Đổng gia cũng coi như có người kế nghiệp rồi.
Nếu là như vậy, Bán Hạ đương nhiên không thể làm dược đồng của hắn mãi được.Bán Hạ cũng nhìn Đổng Quyết Minh, trong mắt có chút mong chờ, giống như mong hắn có thể đồng ý vậy.“”Được, ngươi ở lại đi.”Hồ cô nương nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn Đổng Thần y.”Hôm đó A Dung mới trở về từ Phó Đại Nho, liền nghe Liên Kiều nói: “Con chó của Lục công chúa coi như cũng bị trừng phạt! Súc sinh dám cắn tiểu điện hạ đương nhiên là không thể tha được.”A Dung dừng bước: “Con cɦó ƈáϊ kia sao?”Liên Kiều lập tức gật đầu: “Đã bị kéo đi rồi, bây giờ chắc đã chết rồi.”A Dung nhíu mày thành một hàng: “Tiểu điện hạ bây giờ đang ở đâu?”“Chắc là ở chính cung?” Liên Kiều cũng không rõ lắm.A Dung không hỏi nàng nữa, đi thẳng về Lung Linh cung.
Lúc nàng tìm được Tạ Nghiêu Bạch thì nó đang cầm một cành cây hoa đùa nghịch với cung nữ.“Các ngươi đều không né sao? Chẳng thú vị gì cả!” Cành cây hoa đánh vào đùi cung nữ, tuy rằng sức lực của Tạ Nghiêu Bạch vẫn còn nhỏ, không đau lắm, nhưng A Dung lại cảm thấy vô cùng chướng mắt, thậm chí hơi tức giận.“Nghiêu Bạch!” Ngữ khí của nàng lạnh lùng, Tạ Nghiêu Bạch nghe thấy tiếng của nàng liền lập tức vui mừng hớn hở, vứt cành cây hoa xuống, chạy về phía nàng.“Tỷ tỷ!” Cậu ngọt ngào gọi nàng: “Tỷ tỷ cuối cùng cũng tan học rồi! Nghiêu Bạch đợi mãi!”Cậu giang tay muốn ôm nàng, A Dung lại giơ tay ngăn lại: “Nghiêu Bạch, đệ phải trả lời tỷ tỷ một vấn đề trước đã.”“Tỷ tỷ muốn kiểm tra Nghiêu Bạch sao? Hôm nay Nghiêu Bạch học chữ rất ngoan!” Cậu tươi cười thân thiết, hai mắt sáng ngời nhìn A Dung.A Dung không nói gì, ánh mắt nhìn Nghiêu Bạch không dịu dàng tí nào: “Xử tử con chó kia, là ý của Nghiêu Bạch sao?”Tạ Nghiêu Bạch sửng sốt, hiển nhiên không ngờ A Dung hỏi vấn đề này, hơn nữa sắc mặt của nàng nghiêm túc như vậy, khiến cậu không cười được nữa.
Cậu hơi buồn, sao cậu luôn cảm thấy tỷ tỷ không thích cậu chứ? Rõ ràng, cậu thích tỷ tỷ thế này cơ mà.“Phụ hoàng nói nó cắn Nghiêu Bạch thì phải bị trừng phạt.” Cậu rũ mắt, tỏ vẻ hơi buồn.“Ta chỉ hỏi đệ, phải hay là không phải.” Ngữ khí của A Dung ngày càng lạnh lùng.Hai mắt Tạ Nghiêu Bạch dần dần trở nên ẩm ướt.

vành mắt đỏ lên lớn tiếng nói: “Phải! Nó cắn Nghiêu Bạch, Nghiêu Bạch ghét nó! Trong lòng tỷ tỷ, con chó kia quan trọng hơn Nghiêu Bạch sao? Nó cũng chỉ là một con súc sinh.” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu mở to, bên trong lóng lánh nước, vừa quật cường vừa đáng thương.“Công chúa….” Kiều Liên lưỡng lự mở miệng, muốn khuyên giải.A Dung không thèm nhìn nàng ấy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Nghiêu Bạch, cắn chặt răng.
Tạ Nghiêu Bạch suy cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, vốn không thể nhìn ra trong ánh mắt lạnh lùng của A Dung thất vọng bao nhiêu, đau xót bao nhiêu.Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Tạ Nghiêu Bạch, từ từ nói: “Nghiêu Bạch thật sự cảm thấy nó chỉ là một con súc sinh thôi sao? Nhưng nó cũng biết đau, còn đau gấp trăm ngàn lần Nghiêu Bạch khi bị nó cắn.
Nghiêu Bạch chỉ là bị sưng một tí, sao phải lấy đi tính mạng của nó chứ?”Mặc dù Tạ Nghiêu Bạch không hiểu ánh mắt của A Dung, nhưng lại bị nàng nhìn đến buồn bã, khóc trả lời: “Nhưng… Nghiêu Bạch không giống nó, Nghiêu Bạch là Hoàng tử, còn nó là chó! Phụ hoàng và mẫu phi đều không cảm thấy Nghiêu Bạch làm sai, sao tỷ tỷ lại giận dữ với Nghiêu Bạch?”A Dung nhìn thấy dáng vẻ Nghiêu Bạch khóc thút thít, cuối cùng vẫn không kìm được mà ôm cậu vào lòng.Phụ hoàng và mẫu phi không cảm thấy Nghiêu Bạch làm sai… Nhưng nàng sợ nhất là Nghiêu Bạch sẽ trở thành người giống như phụ hoàng và mẫu phi.“Nghiêu Bạch, Nghiêu Bạch, tỷ tỷ sẽ giải thích cho đệ nghe, Nghiêu Bạch phải nghe cho rõ nhé, không hiểu thì hỏi tỷ tỷ, được không?” A Dung vỗ nhẹ lưng Tạ Nghiêu Bạch, nhẹ nhàng an ủi.Tạ Nghiêu Bạch nghẹn ngào đáp một tiếng, thân hình mềm mại run nhè nhẹ.
Rõ ràng là bởi vì nàng nên mới khóc, lại có thể không phòng bị gì mà ngã trong lòng nàng.“Vì sao con chó kia lại cắn Nghiêu Bạch? Là Nghiêu Bạch trêu chọc nó, hay là nó tự dưng nổi điên xông đến cắn Nghiêu Bạch?” Giọng điệu A Dung nhẹ nhàng chậm rãi, cố gắng hướng dẫn từng bước.Tạ Nghiêu Bạch nắm vạt áo, ngập ngừng trả lời: “Là Nghiêu Bạch vuốt miệng nó…”“Con chó này là do ai nuôi?”“Lục Hoàng tỷ…” Tạ Nghiêu Bạch hơi khó hiểu, tỷ tỷ biết rõ mà, sao vẫn còn muốn hỏi cậu?“Mùng ba tháng sau là ngày gì của Lục Hoàng tỷ?”“Lục Hoàng tỷ xuất giá…” Tỷ tỷ lại hỏi một số vấn đề đã quá rõ ràng rồi.A Dung kiên nhẫn giải thích: “Chó mèo không phải cây cỏ, cũng biết đau biết buồn, Nghiêu Bạch nói gϊếŧ liền gϊếŧ, là đang tạo sát nghiệp, đây là điều đầu tiên.” Thấy Tạ Nghiêu Bạch mắt ánh lệ gật đầu, A Dung tiếp tục nói: “Nó cắn Nghiêu Bạch cũng là bởi vì Nghiêu Bạch trêu chọc nó trước, vì thế Nghiêu Bạch cũng có sai, nhưng Nghiêu Bạch lại đổ hết lên con chó kia, là không có trách nhiệm, đây là điều thứ hai.”“Tháng sau Lục Hoàng tỷ phải xuất giá, vào thời gian này thấy máu là điềm xấu, đây là điều thứ ba.

Chó là do Lục Hoàng tỷ nuôi, một câu nói của Nghiêu Bạch lại có thể dễ dàng xử lí nó, người ngoài sẽ nghĩ thế nào về Lục Hoàng tỷ? Tỷ ấy sắp là tân nương tử, Nghiêu Bạch cũng là đệ đệ của tỷ ấy, đương nhiên phải giữ thể diện cho tỷ ấy, đây là điều thứ tư.” Thấy Tạ Nghiêu Bạch tỉnh tỉnh mơ mơ, lại hình như cũng hiểu đôi chút, A Dung sờ gáy cậu: “Nghiêu Bạch hiểu chưa?”Tạ Nghiêu Bạch giơ tay kéo góc áo của A Dung, gật đầu thật mạnh: “Nghiêu Bạch hiểu rồi! Chó cũng biết đau, Lục Hoàng tỷ cũng sẽ không vui, Nghiêu Bạch không thể chỉ quan tâm đến bản thân mình, đúng không?” Ánh mắt của cậu tha thiết nhìn A Dung, chờ mong nàng tán thưởng.“Nghiêu Bạch thật thông minh!” Tuy rằng những gì Tạ Nghiêu Bạch hiểu được chỉ là một phần rất nhỏ, A Dung lại rất phóng khoáng mà khen ngợi cậu, thơm vào bên má cậu một cái: “Nếu Nghiêu Bạch ghi nhớ lời tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ thích Nghiêu Bạch hơn.”Tạ Nghiêu Bạch vội vàng nói: “Nghiêu Bạch nhất định sẽ không quên đâu ạ! Tỷ tỷ đừng không thích Nghiêu Bạch…”Thấy A Dung gật đầu, Tạ Nghiêu Bạch lại nghĩ tới một chuyện, chán nản nói: “Nhưng con chó kia đã chết rồi, Nghiêu Bạch hiểu được quá muộn.
Tỷ tỷ nhất định đừng ghét Nghiêu Bạch, lần sau Nghiêu Bạch nhất định sẽ không như vậy nữa!” Nói đến cuối thì vội vàng nhìn A Dung, liên tục đảm bao, sợ A Dung sẽ ghét cậu vì con chó đã chết rồi.A Dung đương nhiên sẽ không tức giận với Tạ Nghiêu Bạch nữa, nàng cũng không có tình cảm gì với con chó kia, nàng chỉ không muốn thấy Tạ Nghiêu Bạch trở nên tàn nhẫn vô tình mà thôi.
Cho nên nàng mới vì một con chó không liên quan mới tức giận và thất vọng như vậy với Tạ Nghiêu Bạch.“ Người Nghiêu Bạch xin lỗi không phải là tỷ tỷ, mà là Lục Hoàng tỷ, nhớ chuẩn bị một món quà có tâm nhất tặng cho Lục Hoàng tỷ, mong nàng tha thứ cho Nghiêu Bạch, được không nào?”“Vâng ạ!”Lại nói đến Tạ Vọng Thư đã mười chín tuổi rồi, cũng coi là tân nương tử có tuổi tác khá lớn, nhưng nàng ta thân là công chúa, đương nhiên không có gì đáng ngại.Bị trì hoãn đến tuổi này đương nhiên cũng không phải không có nguyên do.Dung phi nghiễm nhiên trở thành Vân phi thứ hai, mặc dù chưa bị biếm lãnh cung, nhưng cũng không khác biệt cho lắm.
Cấm túc trong cung, vinh sủng không còn, lìa xa nữ nhi và nhi tử sáu năm.
Hơn nữa chưa nói đến đau đớn vì mẫu tử chia ly, hôn sự của Tạ Vọng Thư cũng bị ảnh hưởng.

Công chúa triều đình vốn đã khó chọn chồng, vì quy định phò mã không thể vào triều làm quan, những nam tử đồng ý thì hầu như đều là đám công tử quyền quý ăn chơi, những người có hoài bão có tài trí thì đều tránh còn không kịp, mà nếu là người có thân phận thấp quá thì lại không xứng với công chúa.Hơn nữa Tạ Vọng Thư không chỉ là công chúa khó chọn chồng, mà còn là công chúa có mẫu phi bị cấm túc.Vị hôn phu của nàng ta là nhị công tử của Ninh Viễn Hầu phủ, thường ngày thích nghịch mèo trêu chó, đã hai mươi mấy tuổi rồi vẫn còn thích chọi gà đổ mã, hắn ta vốn không có tâm ý muốn làm quan, đương nhiên sẽ không quan tâm đến quy định Phò mã không được phép vào triều.Tạ Nghiêu Bạch nghĩ thật lâu, nhớ tới con ngựa Hãn Huyết thuần chủng mà cậu xin phụ hoàng tìm được, do dự có nên nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Lại nhớ đến A Dung tha thiết dặn dò, Tạ Nghiêu Bạch cắn răng, quyết định tặng cái này.Lúc đi gặp Tạ Vọng Thư có A Dung đi cùng, trên đường Tạ Nghiêu Bạch nghĩ sẵn trong đầu, nhất định phải xin Lục Hoàng tỷ tha thứ, như vậy thì tỷ tỷ sẽ không tức giận với cậu nữa.Tạ Vọng Thư đang đọc thoại bản, bên tay đặt một đĩa táo xanh.Thấy người đến, động tác tay liền ngừng lại, hơi run rẩy.“Lục Hoàng tỷ!” Tạ Nghiêu Bạch lấy hết dũng khí hét thật to: “Nghiêu Bạch đến nhận lỗi với Lục Hoàng tỷ!”A Dung nhéo bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của Tạ Nghiêu Bạch như tán thưởng, nhìn về phía Tạ Vọng Thư: “Lục Hoàng tỳ, chuyện về con chó, là Nghiêu Bạch làm sai, ta đã nói với đệ ấy rồi, mong Lục Hoàng tỷ tha thứ cho.
Nghiêu Bạch còn dắt con ngựa yêu quý của mình qua đây, Lục Hoàng tỷ thích nhất là cưỡi ngựa, thấy con ngựa này chắc chắn sẽ rất thích.”Tạ Nghiêu Bạch liên tục gật đầu, quay đầu gọi cung nhân đằng sau dắt ngựa tới gần hơn.
Con ngựa đã được cung nhân thuần hóa, rất ngoan ngoãn đi tới, lông toàn thân đỏ có thể so với huyết ngọc, đúng là ngựa Hãn Huyết thượng phẩm hiếm có.Chốc lát, Tạ Vọng Thư đặt sách xuống, lạnh lùng nói một câu: “Các ngươi đến để khoe khoang sao?”.


Chương trước Chương tiếp
Loading...