Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngã Dục Phong Thiên

Chương 886: Yêu minh lêu lổng



So với Mạnh Hạo lêu lổng chịu phạt roi lúc đầu, với Mạnh Hạo sau một tháng, nhìn biến hóa to lớn trong đó, ai nấy đều thấy lạ.
- Lần trước sau khi bị phạt roi, ta liền suy nghĩ một vấn đề, nếu thân thể đủ mạnh, biết đâu phạt roi cũng sẽ không đau như vậy.
Mạnh Hạo nhìn ánh mắt của những đồng bạn lêu lổng xung quanh, ho khan một tiếng, nói năng đường hoàng.
- Ta có dự cảm, biết đâu sẽ có lúc phải chịu năm roi, sáu roi hoặc nhiều hơn nữa, nếu không rèn luyện thân thể cho tốt trước, sau này chỉ có thể chịu khổ thôi.
Lời của Mạnh Hạo, khiến những kẻ lêu lổng xung quanh như có suy nghĩ gì đó, dường như cảm thấy Mạnh Hạo nói có chút đạo lý.
Không bao lâu, Mạnh Hạo gọi Hứa Thanhh tới, cùng với đám lêu lổng Yêu Tiên Tông lần đầu tiên rời khỏi núi thứ tư trong một tháng này. Khi bọn họ ra ngoài, trên bầu trời bụp một tiếng, xuất hiện hoa sen trắng.
Tất cả đệ tử các phong lập tức nhìn thấy bông hoa, ai nấy vội vã cúi đầu, trong lòng cảnh giác. Mọi người đều biết, các ác thiếu của bản tông ổn định được một tháng, đã lại đi ra rồi.
Kể cả Mạnh Hạo trong đám người, í ới gọi nhau, thỉnh thoảng có người từ bốn phương tám hướng bay tới, tiến vào trong đám người. Rất nhanh, số người bọn họ đã đến mấy trăm, bay nhanh trong Yêu Tiên Tông, trên đường nói nói cười cười, đối với Hứa Thanh được Mạnh Hạo dẫn theo, mọi người đều hiểu ý cười cười, chú ý chăm sóc.
Không bao lâu, mọi người đã đi ra ngoài bảy tòa sơn phong của Yêu Tiên Tông, trên một ngọn núi không cao không thấp. Núi này ở trong Yêu Tiên Tông, là một cấm khu không được coi là cấm khu.
Bởi vì nơi này vốn không phải cấm khu vì, nhưng từ sau khi bị đám lêu lổng của Yêu Tiên Tông chiếm cứ, coi như đại bản doanh thường ngày, nơi này liền trở thành cấm khu của đệ tử Yêu Tiên Tông.
Trên ngọn núi, có một đại điện xa hoa, Mạnh Hạo ngồi ở vị trí cao nhất, mọi người xung quanh hắn, dựa theo địa vị của tổ tông trong tông môn, ngồi theo thứ tự. Tổng cộng bảy tám chục người, đang nói nói cười cười, nói những chuyện thú vị trong tông môn, nói đến phong cảnh khi ra ngoài rèn luyện.
- Cửu Tư, đệ đệ ta gần đây có mấy đệ tử nội môn, muốn gia nhập Yêu minh chúng ta, ta bảo nó dẫn người tới. Lát nữa ngươi xem xem, nếu không có vấn đề, thì coi như là họ đã gia nhập.
Bên cạnh Mạnh Hạo, một thanh niên vẻ mặt tuấn tú, chỉ là sau lưng có đôi cánh màu đen, lúc này ôm lấy một nữ đệ tử xinh đẹp mảnh mai, cười nói với Mạnh Hạo.
Yêu minh, Mạnh Hạo không hề xa lạ. Theo ký ức của Kha Cửu Tư trong đầu hắn, đây là một tổ chức hoàn toàn do những gã lêu lổng bọn hắn tạo thành. Nhưng phàm là người tiến vào tổ chức này, đều sẽ được đám chơi bời này bảo vệ.
Đương nhiên cũng phải nộp một ít phí dụng lên, cung phụng đám chơi bời bọn họ.
Đối với chuyện này, Yêu Tiên Tông cũng là mắt nhắm mắt mở, không muốn để ý tới, chỉ để bọn hắn làm loạn. Dù sao đám trưởng lão của Yêu minh này, cũng chính là đám chơi bời lêu lổng này, gốc rễ của bọn họ đều ở Yêu Tiên Tông, bình thường cho dù rất ngông nghênh, nhưng nếu nói về trung thành, thì lại vượt xa tuyệt đại đa số đệ tử.
Mạnh Hạo nghe thấy gật đầu, cầm chén rượu uống một ngụm. Hứa Thanh bên cạnh hắn tò mò xem xét mọi người xung quanh, đối với thân phận Mạnh Hạo thu được này, cho đến giờ nàng vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng.
Không bao lâu, thì có một nhóm đệ tử muốn gia nhập Yêu minh, lần lượt được dẫn vào đại điện. Ai nấy run run, nhìn đám đệ tử lêu lổng trước mắt, vội vã đi lên bái kiến, sau đó chắp tay chào mọi người.
Từng nhóm người đi lên, thời gian không dài, có ba tu sĩ, hai nam một nữ, cũng có hơi khẩn trương, nhưng sự khẩn trương này trong mắt Mạnh Hạo, cũng không phải chân thực. Ở sâu trong mắt bọnhoj, có một tia khinh thường người ngoài rất khó phát hiện, bị hắn ngấm ngầm nhìn thấy.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy ba người này, Mạnh Hạo mỉm cười, đồng thời, ba người cũng nhìn thấy Mạnh Hạo ngồi ở nơi cao nhất, nghiễm nhiên cầm đầu đám người lêu lổng này.
Lúc nhìn thấy Mạnh Hạo, ba đệ tử nội môn này đột nhiên chấn động, trong mắt có vẻ không thể tin tưởng.
Bọn họ nhận ra Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng nhận ra khí tức trên người ba người này.
Trong ba người, cô gái chính là Quý Tiếu Tiếu, một người khác, Mạnh Hạo cảm thấy xa lạ, nhưng trên thân gã lại khiến Mạnh Hạo có cảm giác tương tự với Quý Minh Phong. Điều này khiến Mạnh Hạo có thể xác định, đây cũng là người Quý gia.
Mà người cuối cùng, lại khiến Mạnh Hạo có phần bất ngờ, là một người khiến hắn có một chút ký ức, nghĩ lại cẩn thận, mới nghĩ ra đối phương là ai. Người này là Tống Vân Thư!
Đạo tử Nam vực của Tống gia, Mạnh Hạo từng thu được vị trí thứ nhất trong đại hội kén rể của Tống gia, trở thành vị hôn phu của kiều nữ Tống Giai. Tuy nói việc này hắn trước giờ hoàn toàn không để ý, nhưng hôm nay gặp được Tống Vân Thư, lại hơi trầm ngâm, nghĩ tới đối phương là ai.
- Thú vị, lại ở nơi này, một lần gặp đến ba người!
Trong mắt Mạnh Hạo xuất hiện hàn mang.
Hứa Thanh ở bên cạnh, hơi mỉm cười, nhìn về phía ba người.
Ba người lúc này sắc mặt thay đổi, bọn họ không làm sao ngờ được, lại gặp Mạnh Hạo ở nơi này, đặc biệt là thân phận của Mạnh Hạo, giờ phút này hoàn toàn khiến bọn họ chấn động. Bọn họ đương nhiên biết, thân phận người có thể ngồi ở vị trí cao nhất ở nơi này là ai.
Nhưng càng biết, lại càng không thể tin tưởng, đặc biệt là bộ dạng của Mạnh Hạo, không hề khác biệt gì so với bên ngoài, càng khiến bọn họ kinh hãi.
- Hắn... Hắn lại thu được thân phận đệ tử thân truyền, Kha Cửu Tư. Hắn thu được ký thân của Kha Cửu Tư, điều... Điều này làm sao có thể xảy ra! Đệ tử thân truyền, đây là ký thân chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Quý Tiếu Tiếu trợn mắt, hít thở gấp gáp, trong đầu chấn động.
Tộc nhân Quý gia ở bên cạnh thì không quen biết Mạnh Hạo, nhưng gã biết ở nơi này, có thể ngồi ở vị trí cao nhất, chỉ có đệ nhất ác bá Kha Cửu Tư trong lời đồn của tông môn. Lúc này gã cảm thấy chấn động, nhận ra Mạnh Hạo giống như nhóm của gã, đều là người từ bên ngoài tới.
Chuyện này, đã đủ để khiến gã kinh hãi, càng chấn kinh hơn là, gã nhớ tới một tháng trước, trong tông môn nghe được một chuyện. Kha Cửu Tư kích sát một đệ tử hạch tâm trên núi thứ nhất.
Chuyện này, khiến gã liên tưởng rất nhiều...
- Hắn đã giết Quý Minh Phong! Không tốt, ta biết được chuyện này, sẽ bị hắn diệt khẩu!
Tộc nhân Quý gia này tái mặt, trong lòng kêu khổ, cho dù đáy lòng gã luôn hy vọng Quý Minh Phong chết hơn bất cứ ai, nhưng chuyện này người ngoài sẽ không cho là như vậy.
Tống Vân Thư ngây ra tại chỗ, vẫn còn sửng sốt. Bộ dạng Mạnh Hạo không hề thay đổi, ban đầu y còn hơi chần chừ, nhưng nhìn biểu hiện như cười như không của Mạnh Hạo, trong đầu Tống Vân Thư như nổ vang, nhận ra Mạnh Hạo – người năm đó gần như sắp trở thành muội phu của mình.
- Thân truyền... Lại là... Đệ tử thân truyền!
- Cửu Tư biết bọn họ?
Người thanh niên sau lưng có đôi cánh đen bên cạnh Mạnh Hạo, tên Dư Hưng Long, lúc này như có suy nghĩ gì đó, nhìn về phía ba người, lại nhìn về Mạnh Hạo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...