Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngã Dục Phong Thiên

Chương 880: Nàng tên Hứa Thanh



Vì thân phận đặc thù này, trong thế giới có vô hạn khả năng này, chỉ có duy nhất một người dùng phương pháp này, nhìn được ba trăm đạo pháp.
Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, hắn là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng!
Nếu lúc này có người biết được, hắn có được ba trăm đạo pháp, vậy tất cả những người ở đây, hoặc là tất cả những người ở vùng đất Nam Thiên từng tới cảnh giới viễn cổ hư ảo này, ai nấy đều sẽ phát cuồng.
Đừng nói là ba trăm, cho dù là một, cũng đã là ước mơ tha thiết của bọn họ, thậm chí là có cơ duyên to lớn cũng khó mà có được. Hơn nữa... Ba trăm đạo pháp này của Mạnh Hạo, hắn dần dần nhìn ra, tuyệt không tầm thường, đây là... Những đạo pháp xếp trước một nghìn trong ba nghìn đạo pháp!
Thậm chí có một số, xếp hạng trước năm trăm. Trong đó, những đạo pháp như Thôn Sơn quyết, Thiên Yêu biến... Còn xếp trước hai trăm.
Thần thông đạo pháp như vậy, đủ để tất cả mọi người điên cuồng ghen ghét. Cơ duyên truyền thừa như vậy, mấy vạn năm chỉ có một lần!
Công pháp người khác thu được ở nơi này, cho dù bỏ ra vô số nỗ lực, nhưng một khi không thể minh ngộ, vậy sau khi rời khỏi, tất cả đều bị xóa đi. Tất cả như trong mộng, lúc tỉnh táo có người có thể nhớ lại, có người thì cho dù làm thế nào, cũng không thể nhớ được.
Đạo lý giống nhau, chỉ có minh ngộ đạo pháp, mới có thể thực sự có được, lúc ra khỏi mới không quên đi.
Cho nên, một khi phát hiện không thể minh ngộ, vậy tất cả những gì bỏ ra giống như công dã tràng, cần phải nỗ lực lại một lần nữa, một lần nữa thu được một đạo pháp khác.
Kể từ đó, độ khó khăn càng lớn hơn.
Nhưng Mạnh Hạo... Lại không gặp phải vấn đề này. Hắn có ba trăm đạo pháp, một cái không thể minh ngộ, hắn sẽ minh ngộ một cái khác, ba trăm đạo pháp, nhất định sẽ có thứ phù hợp với tư chất của hắn, hắn có thể minh ngộ được.
Cho đến giữa trưa, Mạnh Hạo mới ngẩng đầu, nắm chặt ngọc giản trong tay, đôi mắt lộ ánh sáng kỳ dị, hít sâu một hơi, đứng dậy.
- Nên thử nghiệm Thôn Sơn Quyết trong này. Bước đầu tiên của quyết này là quan sơn!
Mạnh Hạo lắc mình, đi ra khỏi động phủ. Lúc này hắn không còn hứng thú tìm bất cứ người nào khác ở vùng đất Nam Thiên nữa, ở nơi này, chém giết vĩnh viễn là lựa chọn cuối cùng, lựa chọn đầu tiên, chính là cơ duyên của bản thân.
Nhưng nếu có thể tìm được Hô Diên Lão Tổ, cho dù tái phạm môn quy, Mạnh Hạo cũng sẽ lập tức tìm Kha Vân Hải, ra tay tiêu diệt.
- Lúc này chắc đã có người thức tỉnh rồi...
Mạnh Hạo ra khỏi động phủ, tất cả đệ tử núi thứ tư hắn gặp trên đường, đều mỉm cười gật đầu, Mạnh Hạo cũng nở nụ cười, nhanh chóng đi trên núi thứ tư. Không lâu sau, thân thể liền bay ra, giữa không trung, nhìn về phía núi thứ tư.
- Quan sơn... Nhìn hình của núi, tìm ý của núi, trong mắt có núi, nên trong lòng chứa núi, cho nên thân thể có thể hóa sơn.
- Chỉ có như vậy, mới có thể đi tới giai đoạn thứ hai, ta chính là núi, núi chính là ta!
Đôi mắt Mạnh Hạo xuất hiện ánh sáng kỳ dị, nhìn núi thứ tư, trong đầu hiện lên Thôn Sơn quyết.
- Cũng chỉ có đạt đến giai đoạn thứ hai, mới có thể triển khai giai đoạn thứ ba, đem núi... Nuốt vào, dùng sơn ý làm thần của mình, dùng sơn thể luyện thần bản thân!
- Khí Thôn Sơn Hà, lúc quay người, núi này không còn trong mắt, còn có tồn tại trong mắt chúng sinh hay không, có liên quan gì đến ta!
- Làm được điểm này, coi như tiểu thành!
Mạnh Hạo khoanh chân giữa không trung, nhìn núi thứ tư, hắn ngồi suốt mấy canh giờ, hắn nhìn sơn phong, đệ tử trong sơn phong nhìn hắn.
Càng ngày càng có nhiều đệ tử núi thứ tư phát hiện ra Mạnh Hạo, phát hiện ra tiểu tổ trong lòng bọn họ này.
Nhất là một số nữ đệ tử, ai nấy mỉm cười thản nhiên, ánh mắt có dao động, thỉnh thoảng xuất hiện, ánh mắt chốc chốc lại quét về phía Mạnh Hạo.
- Tiểu tổ hôm nay lại tu hành!
- Chuyện này nhiều năm khó gặp đó...
- Lẽ nào tiểu tổ đổi tính rồi?
Đệ tử núi thứ tư, ai nấy thấy kỳ, thậm chí ngày hôm nay, rất nhiều người đang tu hành, cũng thỉnh thoảng nhìn Mạnh Hạo giữa không trung.
Lúc này đã hoàng hôn, trên đường đá lên núi thứ tư, có mười mấy đệ tử ngoại môn thuộc về núi thứ tư, đang khó khăn leo lên. Bọn họ đến tham gia khảo hạch tấn thăng nội môn.
Khảo hạch này có tất cả chín cửa, phàn sơn dục phi thiên lúc này, chính là cửa cuối cùng! Căn cứ theo thời gian họ leo lên, cộng với tổng hợp thành tích trước đó, sẽ quyết định họ có tấn thăng đệ tử nội môn núi thứ tư hay không.
Trong đó có một cô gái, mặc đồ đệ tử ngoại môn, vẻ mặt tái nhợt, nhưng lại cắn răng, kiên cường, cho dù mệt mỏi đến cực điểm, cho dù tất cả trước mắt đã nhòe đi, nhưng vẫn run rẩy bước từng bước.
Khảo hạch này, nhìn thì dễ dàng, nhưng chỉ có tự mình cảm nhận, mới biết được khó khăn biết bao trước uy áp.
Có đệ tử nội môn, phụ trách bảo vệ bốn phía, nếu có người bỏ cuộc, lập tức sẽ được bọn họ đưa đi.
Cô gái sắc mặt tái nhợt kia, lúc này khó khăn leo lên một chiếu nghỉ, nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời, nhìn thấy Mạnh Hạo đang xếp bằng giữa không trung.
- Đó là tiểu tổ, tiểu tổ của núi thứ tư chúng ta.
Cách cô gái không xa, có một đệ tử nội môn, phụ trách an toàn của những đệ tử ngoại môn này, sau khi phát hiện được ánh mắt của cô, hờ hững mở miệng.
- Tiểu tổ...
Cô gái sững sờ, tuy nàng nhập môn không lâu, nhưng uy danh của tiểu tổ núi thứ tư, há lại không biết. Chỉ là thân phận chênh lệch quá lớn, như trời với đất, nàng chỉ nhìn một cái, rồi uể oải cúi đầu, nàng phải tiếp tục đi nốt con đường tấn chức này.
Đây là đường ra duy nhất của nàng, vì lần tấn thăng này, nàng đã lấy ra một món pháp bảo gia truyền vẫn cất giấu, mượn từ người khác rất nhiều yêu thạch tu hành, một khi thất bại, nàng muốn trả, cần rất nhiều năm.
Thậm chí một khi thất bại, sự tàn khốc trong đệ tử ngoại môn, mấy ngoại môn đồng tông từng có lòng tham lam với nàng, sẽ khiến nàng sống không bằng chết. Trở thành đệ tử nội môn, như cá vượt vũ môn, là con đường ra duy nhất của nàng.
Lúc này nàng hít sâu một hơi, đang muốn tiếp tục leo lên, lại không chú ý rằng, Mạnh Hạo giữa không trung, không biết từ lúc nào, ánh mắt... Đã dừng ở nơi này.
Cô gái thu hồi ánh mắt nhìn lên bầu trời.
Nhưng ánh mắt Mạnh Hạo lại có phần ngóng trông, khoảnh khắc hắn nhìn thấy nữ đệ tử ngoại môn này, tâm tình Mạnh Hạo hơi giật mình.
Hắn không còn quan sơn nữa, trong mắt của hắn, chỉ có cô gái này.
Người mặc trang phục đệ tử ngoại môn, đôi mắt kiên định, dung nhan không phải tuyệt mỹ, chỉ là mặt mày thanh tú. Nhưng trên người nàng, đối với Mạnh Hạo mà nói, lại có một loại hấp dẫn khó hiểu.
Dường như trên người cô gái này, ẩn chứa một hồn, đó là hồn của đời thực, còn chưa thức tỉnh.
Dường như đời thực có duyên, duyên này dây dưa đến thế giới này.
Mạnh Hạo không cần quan sát cẩn thận, nhìn thấy nàng, hắn đã biết rằng, bản thân... Nhìn thấy Hứa Thanh.
Vì trong lòng Mạnh Hạo, có một giọt lệ, năm đó lúc hóa thân biển tím, giọt lệ của Hứa Thanh chìm vào đáy biển, rơi trên khóe miệng, thấm nhập trong lòng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...