Ngã Dục Phong Thiên
Chương 845: Tuyệt địa
Ô Thần bộ, sớm đã không còn là Ô Thần ngũ bộ năm đó, cũng không phải là tộc quần cần Mạnh Hạo bảo vệ trong thiên di. Ô Thần bộ hiện giờ, cho dù là Thiên Tòng đại bộ, cũng phải toàn lực ra tay mới có thể diệt sát được.
Mà bọn họ xông ra, sát cơ quật khởi, cường hãn và điên cuồng tồn tại trong cốt tủy, lúc này cũng bộc phát.
Mấy vạn tộc nhân Ô Thần bộ, xông ra toàn bộ, còn có rất đông dị yêu, Đại Mao, man cự nhân, tu sĩ Nguyên Anh của bộ lạc, còn cả những đồ đằng khác, đồng thời xuất hiện, giết vào trong Thiên Tòng bộ.
Tiếng chém giết liên tục vang lên.
Mạnh Hạo giữa không trung, giơ tay phải lên, cây đinh thứ ba, lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đem thu nó lại, đôi mắt Mạnh Hạo lấp lánh hàn mang.
Huyết Ngao gầm lên, thân thể lập tức biến mất, nhưng không hề giết người, mà hóa thành một vệt sáng đỏ chói mắt, giống như một cái lồng khổng lồ, bao phủ khắp xung quanh lại.
Phong chết đường lui của Thiên Tòng bộ.
Chỉ là, lúc Huyết Ngao hóa thành lồng sáng, đôi mắt chim anh vũ trên vai Mạnh Hạo, đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào thân thể Huyết Ngao, há mồm ra. Cơ thể nó như bị chấn động, sau đó là hưng phấn mãnh liệt, đột nhiên đôi mắt như bừng lên ngọn lửa.
Đồng thời, bảy người khổng lồ, mỗi lần vung tay, đều phát ra quang mang kinh thiên, nơi nó đi qua, toàn bộ thân thể của tất cả tu sĩ đều bị diệt tuyệt. Mấy chục vạn u hồn, cũng mang theo hàn khí vô tận, nơi nó đi qua, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Đây là một trường hoàn toàn đồ sát.
Tộc nhân Ô Thần bộ, cũng là một lưỡi dao sắc bén trong trận đồ sát này, mang theo sự dữ tợn, mang theo sự thù hận, cùng quyết tâm không đội trời chung, gào thét lao tới.
Mạnh Hạo lắc mình lao tới, lập tức xuất hiện bên cạnh một tu sĩ Nguyên Anh. Tu sĩ này là một lão bà, mặc trường bào màu lục, lúc này sắc mặt trắng bệch, bị một màn kịch biến vì Mạnh Hạo bất thình lình xuất hiện tạo ra, làm cho chấn động hoàn toàn. Bà ta nhìn cảnh chém giết khắp xung quanh, lập tức đau đầu, đang muốn rút lui, đột nhiên chấn động trong lòng, phát giác được thân ảnh của Mạnh Hạo.
Lão bà nheo mắt lại, không hề chần chừ cắn nát đầu lưỡi phun ra máu tươi, tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức có mấy chục pháp bảo được lấy ra. Vào giờ phút nguy cơ này, bà ta không để ý tất cả, pháp bảo xuất hiện, ánh sáng đồ đằng của bà ta ảo hóa ra, hóa thành các loại đồ đằng, đồng thời, thân thể bà ta cũng nhanh chóng khô héo, dường như bức ra phần lớn sinh mệnh hóa thành tu vi.
Tiếng nổ vang vọng, vẻ mặt bà ta trở nên dữ tợn, Mạnh Hạo lại dửng dưng, không hề né tránh, cất bước tới, tay phải chộp vào hư không, Ma thương trong tay, đâm thẳng tới trước.
Một thương này, dẫn đến tiếng nổ kinh thiên, xé rách toàn bộ pháp bảo, phá vỡ tất cả đồ đằng của bà ta, đâm thẳng xuyên trán bà ta.
Bà ta trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Mạnh Hạo, ầm một tiếng nổ tung, Nguyên Anh yếu đuối đang muốn chạy trốn, liền bị Mạnh Hạo chộp lấy, bóp chặt trong bàn tay.
Cảnh tượng này, lập tức khiến ba đồ đằng Thánh Tổ đang cắn răng đánh lén Mạnh Hạo hít một hơi thật sâu. Chúng đang muốn rút lui, thì Mạnh Hạo đã quay đầu, mắt sáng như điện.
- Lôi.
Giữa chiến trường đẫm máu, giọng nói của Mạnh Hạo không lớn, có vẻ không đáng kể. Nhưng khi hắn cất lời, trời đất ầm vang, bảy tia sấm chớp khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Đó là bảy tia chớp màu đỏ, mang theo ý chí của thiên kiếp, lúc giáng xuống, như ẩn chứa cả ý chí của Mạnh Hạo, lao thẳng về phía ba đồ đằng Thánh Tổ kia. Ba dị yêu này lập tức kinh hãi, không hề chần chừ thi triển thần thông của bản thân, trên người tức thời xuất hiện tầng tầng phòng hộ đủ màu sắc, còn cả yêu khí tung hoành.
Nhưng... Chỉ chớp mắt, ba dị yêu này gào lên thảm thiết, tia chớp màu đỏ ầm ầm nổ vang, nhất lôi phá vạn pháp, tất cả thần thông, thuật pháp, bị bóp nát hoàn toàn. Ba dị yêu đồ đằng không thể né tránh, không thể trốn chạy, liền bị bảy tia chớp đỏ bao phủ thân thể.
Chỉ có tiếng sấm nổ kinh thiên động địa, chấn động cả chiến trường, khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, hít sâu một hơi, vẻ mặt hoàn toàn kinh hãi.
Nhất là tộc nhân của Thiên Tòng bộ, đặc biệt là tu sĩ Nguyên Anh và đồ đằng Thánh Tổ trong số đó, ai nấy vẻ mặt tái đi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Mấy người lập tức lắc mình, không hề chần chừ thoát khỏi chiến trường, muốn chạy trốn, nhưng khi va phải bức màn sáng màu đỏ, liền kêu lên thảm thiết, lập tức tiêu tán dung hóa.
Nơi này... Đã trở thành tuyệt địa!
Đại tế tự của Thiên Tòng bộ, mái tóc bạc trắng, có phần tiên phong đạo cốt, trong tay cầm một cây mộc trượng khổng lồ, mặc một bộ trường bào màu xám, lúc này thân thể run rẩy, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Nhưng rất nhanh, vẻ tuyệt vọng này biến mất, thay vào đó là sự kiên định vô cùng.
- Các tộc nhân Thiên Tòng bộ, kiên trì một chút, Lão Tổ nhất định sẽ đến cứu chúng ta!
Lời ông ta vừa vang lên, lập tức khiến cho những tộc nhân Thiên Tòng bộ trên cả chiến trường đang khiếp sợ trước sự mạnh mẽ của Mạnh Hạo, trong mắt cháy lên ngọn lửa hy vọng.
- Lão Tổ đang tới đây, ngài sẽ tiêu diệt hắn, tiêu diệt Ô Thần tộc, Thiên Tòng bộ ta, tuyệt đối sẽ không ngã xuống!
Tộc công Thiên Tòng bộ, mặc trường bào màu tím, mái tóc cũng bạc trắng, nhưng đôi mắt sắc bén, tu vi có thể sánh với đồ đằng Thánh Tổ, bước vào Nguyên Anh đại viên mãn, lúc này hít sâu một hơi, nói khắp chiến trường.
Trương Văn Tổ hít sâu một hơi, lời nói của tộc công và đại tế tự, giúp gã bình tĩnh lại một chút, vẻ mặt âm trầm, đôi mắt có chút trào phúng nhìn Mạnh Hạo phía xa xa.
- Lão Tổ nhất định sẽ tới, huống hồ, chúng ta mà một trong ba bộ lạc lớn của liên minh Thiên Đình. Mạnh Hạo này chọc vào, không phải là Thiên Tòng bộ ta, mà là cả liên minh Thiên Đình!
- Có ba Lão Tổ Trảm Linh, hắn... Chết chắc rồi!
Mạnh Hạo biến mất, lúc xuất hiện, tay phải chộp vào hư không, túm lấy cổ của một đồ đằng dị yêu. Dị yêu có hình người này, bị Mạnh Hạo bắt được, đang giãy dụa, nhưng một chữ hỏa mờ nhạt của Mạnh Hạo sáng lên, lập tức khiến thân thể nó bùng lên ngọn lửa màu đen. Ngọn lửa này như ẩn chứa nhiệt độ cao đến không thể hình dung, dị yêu trong tay Mạnh Hạo ngay lập tức, kêu lên thảm thiết, hóa thành tro bụi.
Mạnh Hạo không thèm nhìn dị yêu chết đi, hắn nghe được lời nói của tộc công và đại tế tự Thiên Tòng bộ, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
- Đang đợi Hô Diên lão thất phu à...
Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lấp lánh, nhìn về phía tộc công Thiên Tòng bộ cách xa mọi người ngoài mấy trăm trượng.
Khoảnh khắc hắn nhìn về phía lão giả này, tộc công Thiên Tòng bộ lập tức nổi da gà, cảm nhận được nguy cơ sinh tử mạnh mẽ, cũng nhìn về phía Mạnh Hạo.
Vừa nhìn tới Mạnh Hạo, tâm thần ông ta đột nhiên chấn động, thầm nhủ không ổn. Hành động nhìn lại vừa rồi, hoàn toàn theo bản năng, nhưng khi ánh mắt hai bên vừa chạm nhau, tộc công Thiên Tòng bộ lập tức choáng váng. Một cơn đau nhói lên xuất hiện, giống như trong mắt Mạnh Hạo có ẩn chứa lưỡi dao, đâm vào tâm thần mình thông qua hai mắt, trảm diệt bản thân.
Trong tiếng nổ vang, tộc công Thiên Tòng bộ thất khiếu đổ máu, đôi mắt mờ đi, không ngừng lui lại.
- Hô Diên lão thất phu có đến hay không, Mạnh mỗ không biết, nhưng các ngươi không đợi được đâu. Điểm này ta có thể khẳng định.
Mạnh Hạo cất lời, bước tới.
- Bảo vệ tộc công!
Tộc nhân xung quanh, đồng thời phát hiện cảnh này, trong khi kinh hãi, lập tức bảo vệ tộc công của họ, cũng có không ít tu sĩ Nguyên Anh và đồ đằng dị yêu đồng thời lao tới.
Mạnh Hạo mỉm cười, lao thẳng về phía tộc công Thiên Tòng bộ.
Một đường lao tới, chém giết thẳng tay, tất cả tộc nhân, không một ai có thể ngăn cản Mạnh Hạo một chút nào. Tay phải hắn đưa tới chỉ ra, một tu sĩ Nguyên Anh vừa tới gần, bị hắn đâm trúng trán, phun ra máu tươi, thân thể bay ngược lại. Mạnh Hạo đã đi được trăm trượng, tay áo phất lên, một chữ phong cất lên, xung quanh Mạnh Hạo, cuồng phong lập tức gào thét, hóa thành gió lốc, tức thời bảy tám tu sĩ Nguyên Anh và đồ đằng dị yêu lao đến đều phun máu lui lại.
Cả chiến trường, không một ai có thể ngăn cản Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cất bước, chính là trăm trượng, tay phải đưa lên ấn xuống phía dưới. Hàn sương chi thổ lập tức khuếch tán, khiến cho tu sĩ vừa lao tới xung quanh, lập tức run rẩy, giống như bị băng phong, chôn vùi trong đất.
Bước thứ ba, lại một trăm trượng, lúc xuất hiện, đã ở trước mặt tộc công Thiên Tòng bộ đang không ngừng rút lui, những người xung quanh, không hề e sợ lao tới. Lúc này tộc công Thiên Tòng bộ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lộ vẻ tuyệt vọng, tay phải Mạnh Hạo giơ lên, ấn nhẹ tới.
- Kim!
Một chữ kim vừa ra, tay phải Mạnh Hạo, lập tức phát ra kim quang ngập trời, quang mang này lập tức chiếu sáng cả chiến trường, chớp mắt đã biến mất, mà tộc công Thiên Tòng bộ cũng hoàn toàn trở thành một bức tượng màu vàng kim.
Ầm một tiếng, bức tượng rơi xuống mặt đất, không hề động đậy, vẫn còn giữ vẻ tuyệt vọng lúc còn sống... Cảnh tượng này, lập tức khiến tất cả tộc nhân Thiên Tòng bộ hoàn toàn ngây ra, run rẩy như gặp giá rét.
- Thánh Tổ!
- Thánh Tổ!
Tộc nhân Ô Thần bộ ai nấy phấn chấn, gầm lên, trong tiếng gầm, phát tiết sự phẫn nộ và ấm ức lúc trước của họ, trong đó, cũng ẩn chứa quyết tâm diệt tộc đối với Thiên Tòng bộ.
Ngươi đã muốn diệt toàn tộc ta, vậy ta sẽ diệt cả bộ lạc ngươi!
Thù này, không thể hóa giải, cũng không có cách nào hóa giải. Lựa chọn duy nhất, chính là giữa hai bên có một, từ nay về sau hoàn toàn đoạn tuyệt huyết mạch ở vùng đất Nam Thiên!
Mà bọn họ xông ra, sát cơ quật khởi, cường hãn và điên cuồng tồn tại trong cốt tủy, lúc này cũng bộc phát.
Mấy vạn tộc nhân Ô Thần bộ, xông ra toàn bộ, còn có rất đông dị yêu, Đại Mao, man cự nhân, tu sĩ Nguyên Anh của bộ lạc, còn cả những đồ đằng khác, đồng thời xuất hiện, giết vào trong Thiên Tòng bộ.
Tiếng chém giết liên tục vang lên.
Mạnh Hạo giữa không trung, giơ tay phải lên, cây đinh thứ ba, lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đem thu nó lại, đôi mắt Mạnh Hạo lấp lánh hàn mang.
Huyết Ngao gầm lên, thân thể lập tức biến mất, nhưng không hề giết người, mà hóa thành một vệt sáng đỏ chói mắt, giống như một cái lồng khổng lồ, bao phủ khắp xung quanh lại.
Phong chết đường lui của Thiên Tòng bộ.
Chỉ là, lúc Huyết Ngao hóa thành lồng sáng, đôi mắt chim anh vũ trên vai Mạnh Hạo, đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào thân thể Huyết Ngao, há mồm ra. Cơ thể nó như bị chấn động, sau đó là hưng phấn mãnh liệt, đột nhiên đôi mắt như bừng lên ngọn lửa.
Đồng thời, bảy người khổng lồ, mỗi lần vung tay, đều phát ra quang mang kinh thiên, nơi nó đi qua, toàn bộ thân thể của tất cả tu sĩ đều bị diệt tuyệt. Mấy chục vạn u hồn, cũng mang theo hàn khí vô tận, nơi nó đi qua, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Đây là một trường hoàn toàn đồ sát.
Tộc nhân Ô Thần bộ, cũng là một lưỡi dao sắc bén trong trận đồ sát này, mang theo sự dữ tợn, mang theo sự thù hận, cùng quyết tâm không đội trời chung, gào thét lao tới.
Mạnh Hạo lắc mình lao tới, lập tức xuất hiện bên cạnh một tu sĩ Nguyên Anh. Tu sĩ này là một lão bà, mặc trường bào màu lục, lúc này sắc mặt trắng bệch, bị một màn kịch biến vì Mạnh Hạo bất thình lình xuất hiện tạo ra, làm cho chấn động hoàn toàn. Bà ta nhìn cảnh chém giết khắp xung quanh, lập tức đau đầu, đang muốn rút lui, đột nhiên chấn động trong lòng, phát giác được thân ảnh của Mạnh Hạo.
Lão bà nheo mắt lại, không hề chần chừ cắn nát đầu lưỡi phun ra máu tươi, tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức có mấy chục pháp bảo được lấy ra. Vào giờ phút nguy cơ này, bà ta không để ý tất cả, pháp bảo xuất hiện, ánh sáng đồ đằng của bà ta ảo hóa ra, hóa thành các loại đồ đằng, đồng thời, thân thể bà ta cũng nhanh chóng khô héo, dường như bức ra phần lớn sinh mệnh hóa thành tu vi.
Tiếng nổ vang vọng, vẻ mặt bà ta trở nên dữ tợn, Mạnh Hạo lại dửng dưng, không hề né tránh, cất bước tới, tay phải chộp vào hư không, Ma thương trong tay, đâm thẳng tới trước.
Một thương này, dẫn đến tiếng nổ kinh thiên, xé rách toàn bộ pháp bảo, phá vỡ tất cả đồ đằng của bà ta, đâm thẳng xuyên trán bà ta.
Bà ta trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Mạnh Hạo, ầm một tiếng nổ tung, Nguyên Anh yếu đuối đang muốn chạy trốn, liền bị Mạnh Hạo chộp lấy, bóp chặt trong bàn tay.
Cảnh tượng này, lập tức khiến ba đồ đằng Thánh Tổ đang cắn răng đánh lén Mạnh Hạo hít một hơi thật sâu. Chúng đang muốn rút lui, thì Mạnh Hạo đã quay đầu, mắt sáng như điện.
- Lôi.
Giữa chiến trường đẫm máu, giọng nói của Mạnh Hạo không lớn, có vẻ không đáng kể. Nhưng khi hắn cất lời, trời đất ầm vang, bảy tia sấm chớp khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Đó là bảy tia chớp màu đỏ, mang theo ý chí của thiên kiếp, lúc giáng xuống, như ẩn chứa cả ý chí của Mạnh Hạo, lao thẳng về phía ba đồ đằng Thánh Tổ kia. Ba dị yêu này lập tức kinh hãi, không hề chần chừ thi triển thần thông của bản thân, trên người tức thời xuất hiện tầng tầng phòng hộ đủ màu sắc, còn cả yêu khí tung hoành.
Nhưng... Chỉ chớp mắt, ba dị yêu này gào lên thảm thiết, tia chớp màu đỏ ầm ầm nổ vang, nhất lôi phá vạn pháp, tất cả thần thông, thuật pháp, bị bóp nát hoàn toàn. Ba dị yêu đồ đằng không thể né tránh, không thể trốn chạy, liền bị bảy tia chớp đỏ bao phủ thân thể.
Chỉ có tiếng sấm nổ kinh thiên động địa, chấn động cả chiến trường, khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, hít sâu một hơi, vẻ mặt hoàn toàn kinh hãi.
Nhất là tộc nhân của Thiên Tòng bộ, đặc biệt là tu sĩ Nguyên Anh và đồ đằng Thánh Tổ trong số đó, ai nấy vẻ mặt tái đi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Mấy người lập tức lắc mình, không hề chần chừ thoát khỏi chiến trường, muốn chạy trốn, nhưng khi va phải bức màn sáng màu đỏ, liền kêu lên thảm thiết, lập tức tiêu tán dung hóa.
Nơi này... Đã trở thành tuyệt địa!
Đại tế tự của Thiên Tòng bộ, mái tóc bạc trắng, có phần tiên phong đạo cốt, trong tay cầm một cây mộc trượng khổng lồ, mặc một bộ trường bào màu xám, lúc này thân thể run rẩy, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Nhưng rất nhanh, vẻ tuyệt vọng này biến mất, thay vào đó là sự kiên định vô cùng.
- Các tộc nhân Thiên Tòng bộ, kiên trì một chút, Lão Tổ nhất định sẽ đến cứu chúng ta!
Lời ông ta vừa vang lên, lập tức khiến cho những tộc nhân Thiên Tòng bộ trên cả chiến trường đang khiếp sợ trước sự mạnh mẽ của Mạnh Hạo, trong mắt cháy lên ngọn lửa hy vọng.
- Lão Tổ đang tới đây, ngài sẽ tiêu diệt hắn, tiêu diệt Ô Thần tộc, Thiên Tòng bộ ta, tuyệt đối sẽ không ngã xuống!
Tộc công Thiên Tòng bộ, mặc trường bào màu tím, mái tóc cũng bạc trắng, nhưng đôi mắt sắc bén, tu vi có thể sánh với đồ đằng Thánh Tổ, bước vào Nguyên Anh đại viên mãn, lúc này hít sâu một hơi, nói khắp chiến trường.
Trương Văn Tổ hít sâu một hơi, lời nói của tộc công và đại tế tự, giúp gã bình tĩnh lại một chút, vẻ mặt âm trầm, đôi mắt có chút trào phúng nhìn Mạnh Hạo phía xa xa.
- Lão Tổ nhất định sẽ tới, huống hồ, chúng ta mà một trong ba bộ lạc lớn của liên minh Thiên Đình. Mạnh Hạo này chọc vào, không phải là Thiên Tòng bộ ta, mà là cả liên minh Thiên Đình!
- Có ba Lão Tổ Trảm Linh, hắn... Chết chắc rồi!
Mạnh Hạo biến mất, lúc xuất hiện, tay phải chộp vào hư không, túm lấy cổ của một đồ đằng dị yêu. Dị yêu có hình người này, bị Mạnh Hạo bắt được, đang giãy dụa, nhưng một chữ hỏa mờ nhạt của Mạnh Hạo sáng lên, lập tức khiến thân thể nó bùng lên ngọn lửa màu đen. Ngọn lửa này như ẩn chứa nhiệt độ cao đến không thể hình dung, dị yêu trong tay Mạnh Hạo ngay lập tức, kêu lên thảm thiết, hóa thành tro bụi.
Mạnh Hạo không thèm nhìn dị yêu chết đi, hắn nghe được lời nói của tộc công và đại tế tự Thiên Tòng bộ, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
- Đang đợi Hô Diên lão thất phu à...
Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lấp lánh, nhìn về phía tộc công Thiên Tòng bộ cách xa mọi người ngoài mấy trăm trượng.
Khoảnh khắc hắn nhìn về phía lão giả này, tộc công Thiên Tòng bộ lập tức nổi da gà, cảm nhận được nguy cơ sinh tử mạnh mẽ, cũng nhìn về phía Mạnh Hạo.
Vừa nhìn tới Mạnh Hạo, tâm thần ông ta đột nhiên chấn động, thầm nhủ không ổn. Hành động nhìn lại vừa rồi, hoàn toàn theo bản năng, nhưng khi ánh mắt hai bên vừa chạm nhau, tộc công Thiên Tòng bộ lập tức choáng váng. Một cơn đau nhói lên xuất hiện, giống như trong mắt Mạnh Hạo có ẩn chứa lưỡi dao, đâm vào tâm thần mình thông qua hai mắt, trảm diệt bản thân.
Trong tiếng nổ vang, tộc công Thiên Tòng bộ thất khiếu đổ máu, đôi mắt mờ đi, không ngừng lui lại.
- Hô Diên lão thất phu có đến hay không, Mạnh mỗ không biết, nhưng các ngươi không đợi được đâu. Điểm này ta có thể khẳng định.
Mạnh Hạo cất lời, bước tới.
- Bảo vệ tộc công!
Tộc nhân xung quanh, đồng thời phát hiện cảnh này, trong khi kinh hãi, lập tức bảo vệ tộc công của họ, cũng có không ít tu sĩ Nguyên Anh và đồ đằng dị yêu đồng thời lao tới.
Mạnh Hạo mỉm cười, lao thẳng về phía tộc công Thiên Tòng bộ.
Một đường lao tới, chém giết thẳng tay, tất cả tộc nhân, không một ai có thể ngăn cản Mạnh Hạo một chút nào. Tay phải hắn đưa tới chỉ ra, một tu sĩ Nguyên Anh vừa tới gần, bị hắn đâm trúng trán, phun ra máu tươi, thân thể bay ngược lại. Mạnh Hạo đã đi được trăm trượng, tay áo phất lên, một chữ phong cất lên, xung quanh Mạnh Hạo, cuồng phong lập tức gào thét, hóa thành gió lốc, tức thời bảy tám tu sĩ Nguyên Anh và đồ đằng dị yêu lao đến đều phun máu lui lại.
Cả chiến trường, không một ai có thể ngăn cản Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cất bước, chính là trăm trượng, tay phải đưa lên ấn xuống phía dưới. Hàn sương chi thổ lập tức khuếch tán, khiến cho tu sĩ vừa lao tới xung quanh, lập tức run rẩy, giống như bị băng phong, chôn vùi trong đất.
Bước thứ ba, lại một trăm trượng, lúc xuất hiện, đã ở trước mặt tộc công Thiên Tòng bộ đang không ngừng rút lui, những người xung quanh, không hề e sợ lao tới. Lúc này tộc công Thiên Tòng bộ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lộ vẻ tuyệt vọng, tay phải Mạnh Hạo giơ lên, ấn nhẹ tới.
- Kim!
Một chữ kim vừa ra, tay phải Mạnh Hạo, lập tức phát ra kim quang ngập trời, quang mang này lập tức chiếu sáng cả chiến trường, chớp mắt đã biến mất, mà tộc công Thiên Tòng bộ cũng hoàn toàn trở thành một bức tượng màu vàng kim.
Ầm một tiếng, bức tượng rơi xuống mặt đất, không hề động đậy, vẫn còn giữ vẻ tuyệt vọng lúc còn sống... Cảnh tượng này, lập tức khiến tất cả tộc nhân Thiên Tòng bộ hoàn toàn ngây ra, run rẩy như gặp giá rét.
- Thánh Tổ!
- Thánh Tổ!
Tộc nhân Ô Thần bộ ai nấy phấn chấn, gầm lên, trong tiếng gầm, phát tiết sự phẫn nộ và ấm ức lúc trước của họ, trong đó, cũng ẩn chứa quyết tâm diệt tộc đối với Thiên Tòng bộ.
Ngươi đã muốn diệt toàn tộc ta, vậy ta sẽ diệt cả bộ lạc ngươi!
Thù này, không thể hóa giải, cũng không có cách nào hóa giải. Lựa chọn duy nhất, chính là giữa hai bên có một, từ nay về sau hoàn toàn đoạn tuyệt huyết mạch ở vùng đất Nam Thiên!