Ngã Dục Phong Thiên
Chương 765: Ma binh! (2)
Cái loại bi thương trong lòng này, cảm giác Thánh Tổ bộ lạc mình bị giết chết này, làm cho cả Bát Mạch liên minh, từ trên căn bản xuất hiện sụp đổ.
Tu sĩ của những bộ lạc khác ở bốn phía sau khi đến đây, nhìn thấy một màn này, đã vượt ra khỏi tưởng tượng, nhất là người áo đen kia, lại hùng mạnh đến mức làm cho bọn họ hít thở không thông. Nhưng tồn tại cường đại như vậy, không ngờ bị người dồn đến trình độ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, đối với Mạnh Hạo có yêu linh, tất cả bộ lạc tiến đến nơi đây, đều hoảng sợ.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, mấy vạn tu sĩ Bát Mạch liên minh, giờ phút này đã chết hơn chín thành, đồ đằng do lượng lớn tộc nhân hóa thành, vờn quanh ở bốn phía người mặc áo bào đen, khiến cho thân thể y, lần đầu tiên, khựng lại trong lực hút này.
Nhưng ngay khoảnh khắc khi người áo đen thở nhẹ ra, ý đồ phá tan lực hút bỏ chạy, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sát khí, đọc ra nửa sau của câu thứ hai trong cổ kinh Phong Yêu.
– … Mệnh ta vô lượng!
Như lôi đình nổ vang trên sinh mệnh người áo đen, hóa thành tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm của y, tất cả gương mặt bên ngoài thân thể y, đều đồng loạt sụp đổ. Mà thân thể y, giống như đạo lưu tinh, mạnh mẽ bị kéo qua.
Trăm trượng, năm mươi trượng, mười trượng… trong phút chốc, khi ma niệm áo bào đen tuyệt vọng rít gào, thân thể y đụng phải cây thương xám trắng, cả người nháy mắt đã trở thành một luồng sương đen, bị hút vào trong thương này.
Màu sắc của cây thương trắng xám khoảnh khắc thay đổi, trực tiếp đã trở thành màu đen, không còn là hư ảo, mà là gần như thực chất!
Nó đã không còn là yêu Binh Hoang Trủng nữa, mà đã trở thành một thanh ma Binh!
Từng trận phong ấn, kể cả lực lượng gạt bỏ ý thức, nháy mắt từ trong thương này bùng nổ, trực tiếp hủy diệt ý thức người mặc áo bào đen, khiến cho ma niệm này, thiếu đi niệm, chỉ còn lại có ma!
Tay phải Mạnh Hạo cầm thương này vung lên, bốn phía lập tức nổ vang, một cỗ gió đen gào thét, thổi bay tóc Mạnh Hạo, một thân trường bào màu xanh, trong hắc phong, dường như cũng bị nhuộm thành màu đen.
Ma thương nơi tay, từng trận hắc phong cuốn động thương này, hóa thành màn sương đen khuếch tán. Trong sương mù kia, xuất hiện ngàn vạn gần như vô số gương mặt thống khổ. Những gương mặt này đều mang biểu tình vặn vẹo, rít gào với bát phương, nhưng đối với Mạnh Hạo, cũng là tồn tại kính sợ trước nay chưa từng có.
Ai cầm thương này liền nắm dữ vô tận oan hồn do Hoang Trủng này diệt sát!
Ngàn vạn gương mặt, hướng về phía bốn phía rít gào, nhưng đối với Mạnh Hạo, lại không thể không thần phục. Sau đó sự thần phục của bọn chúng, ngay lập tức khiến mấy ngàn tu sĩ còn lại của Bát Mạch liên minh giờ phút này, đồng loạt run rẩy. Dưới lạc ấn đồ đằng của bản thân, cũng không thể không hướng về phía Mạnh Hạo, quỳ lạy xuống.
Còn có năm tu sĩ Nguyên Anh kia, trong đó bao gồm hai lão già Nguyên Anh hậu kỳ, thân thể cũng run rẩy, không thể khống chế ý thức bản thân, hướng về phía Mạnh Hạo quỳ lạy cúi đầu.
Đồ đằng là nguyên nhân giúp tu sĩ Tây Mạc hùng mạnh, cũng là nguyên nhân khiến số lượng tu sĩ đỉnh phong ở Tây Mạc vượt qua Nam Vực. Nhưng đồng thời …… tu sĩ Tây Mạc cũng có một nhược điểm trí mạng, cũng là đồ đằng!
Nếu đồ đằng vong, thì tất cả tu sĩ thờ phụng đồ đằng này tu vi đều ngã xuống. Nếu đồ đằng hàng, những tộc nhân này cũng nhất định phải quy hàng. Đây là một loại chế ước, càng là một loại trói buộc.
Người Tây Mạc là tu sĩ, nhưng từ một phương diện khác, thì bọn họ cũng là nô của đồ đằng!
Bằng không mà nói, lấy số lượng tu sĩ Tây Mạc, đã sớm quét ngang Nam Vực, mà không để qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn bị Nam Vực áp chế.
Như lúc này, Mạnh Hạo nắm giữ ma thương, liền nắm trong tay những gương mặt đồ đằng này, theo phương diện nào đó mà nói, hắn liền trở thành Thánh Tổ của Bát Mạch liên minh!
– Thánh Tổ!
Tộc nhân Ô Thần bộ, ai nấy đều mang biểu tình trào dâng, đồng loạt quỳ bái, mấy vạn yêu đàn bốn phía ngửa mặt lên trời rít gào, thanh âm kinh thiên, mặt đất chấn động, khí thế như cầu vồng.
Người các bộ lạc truy tìm yêu linh mà đến ở bốn phía, giờ phút này đều biến sắc, nguyên đám tâm thần chấn động, lộ ra vẻ kiêng kị mãnh liệt đối với Mạnh Hạo. Bọn họ tận mắt thấy một trận chiến lúc trước, lại thấy được Bát Mạch liên minh quy hàng, so sánh lại, bộ lạc của mình không có ưu thế gì đáng nói.
Mạnh Hạo ở giữa không trung, cầm trong tay ma thương, nhìn lốc xoáy trên thiên không. Lốc xoáy này dần dần co rút lại, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa, ở khoảnh khắc hoàn toàn biến mất, một thanh âm tang thương, hơi hơi quanh quẩn ở trong tâm thần Mạnh Hạo.
– Ta ở Yêu Tiên cổ giới, chờ ngươi…
Không trung phong vân đảo cuốn, chớp mắt một cái lốc xoáy biến mất, khôi phục như thường. Cảnh tượng này người ngoài nhìn không thấy, nơi đây chỉ có Mạnh Hạo thấy rõ ràng toàn bộ quá trình lốc xoáy này biến mất.
Trong trầm mặc, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra một chút tinh mang, cầm ma thương trong tay, quay đầu nhìn về bốn phía.
– Chư vị vì yêu linh mà đến, chiến, hay là không chiến!
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, lời nói vừa ra, tộc nhân Ô Thần bộ lập tức hiển lộ sát khí, yêu đàn gầm nhẹ, tiễn nỏ lên dây!
– Việc này là hiểu lầm. Đám bọn ta tới đây, cũng là vì muốn tiêu diệt Bát Mạch liên minh này… Nếu đạo hữu đã thu phục Bát Mạch liên minh, đám bọn ta cáo lui là được.
Tộc công của các bộ lạc ở bốn phía, đều trong lòng gõ trống, đối với sự mạnh mẽ, cứng rắn của Mạnh Hạo, bọn họ có loại cảm giác trên lưng bị kim đâm, giờ phút này làm sao còn dám đi đối kháng. Sau khi nhìn nhau một cái, lập tức có người vội vã mở miệng.
Một người nói chuyện, những người khác lập tức hô ứng, hình thành một mảnh hài hòa. Tộc nhân của các bộ lạc đó, lại âm thầm lui về phía sau, cảnh tượng này nhìn như sẽ không còn có chiến tranh, nhưng trong nháy mắt tiếp theo có biến hóa hay không, ai cũng không biết.
– Mỗi bộ lạc lưu lại mười ngàn yêu đàn liền có thể rời đi.
Mạnh Hạo liếc mắt nhìn tộc đàn bốn phía một cái, chậm rãi mở miệng, ma thương trên tay phải khuếch tán màn sương đen.
Thanh âm hắn truyền ra, rơi vào trong tai tộc công các bộ lạc ở bốn phía, mấy người kia đều nhíu mày, chần chừ. Một tiếng hừ lạnh từ trong miệng tộc công một bộ lạc ở nơi không xa truyền ra.
– Nực cười, La Hoa bộ ta muốn đi, ai cũng không cản được.
Tộc công của La Hoa bộ là một lão bà, trong lúc nói chuyện thì bà ta vung tay áo, lập tức mang theo mấy ngàn tộc nhân bên người, gào thét lao về thiên địa phía sau.
Bà ta có tự tin, bộ lạc của mình muốn đi, nơi đây còn không người nào có thể ngăn trở. Cho dù là Mạnh Hạo nắm trong tay ma thương hắc sắc, ở trong mắt bà ta, cho dù hùng mạnh nữa, nhưng đã trải qua trận chiến ấy, không có khả năng không có thương tổn, lúc này chẳng qua là cố làm ra vẻ mà thôi.
Bà ta tự nhận là đã nhìn thấu Mạnh Hạo, về phần giao ra mười ngàn yêu đàn, điều này theo bà chính là một trò cười. Bà ta chẳng những không có ý định giao ra, lại quyết định, sau khi rời khỏi nơi đây, liền đem tin tức yêu linh tản ra, lấy tin tức này, đổi lấy một ít tài nguyên của đại bộ lạc.
Tu sĩ của những bộ lạc khác ở bốn phía sau khi đến đây, nhìn thấy một màn này, đã vượt ra khỏi tưởng tượng, nhất là người áo đen kia, lại hùng mạnh đến mức làm cho bọn họ hít thở không thông. Nhưng tồn tại cường đại như vậy, không ngờ bị người dồn đến trình độ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, đối với Mạnh Hạo có yêu linh, tất cả bộ lạc tiến đến nơi đây, đều hoảng sợ.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, mấy vạn tu sĩ Bát Mạch liên minh, giờ phút này đã chết hơn chín thành, đồ đằng do lượng lớn tộc nhân hóa thành, vờn quanh ở bốn phía người mặc áo bào đen, khiến cho thân thể y, lần đầu tiên, khựng lại trong lực hút này.
Nhưng ngay khoảnh khắc khi người áo đen thở nhẹ ra, ý đồ phá tan lực hút bỏ chạy, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sát khí, đọc ra nửa sau của câu thứ hai trong cổ kinh Phong Yêu.
– … Mệnh ta vô lượng!
Như lôi đình nổ vang trên sinh mệnh người áo đen, hóa thành tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm của y, tất cả gương mặt bên ngoài thân thể y, đều đồng loạt sụp đổ. Mà thân thể y, giống như đạo lưu tinh, mạnh mẽ bị kéo qua.
Trăm trượng, năm mươi trượng, mười trượng… trong phút chốc, khi ma niệm áo bào đen tuyệt vọng rít gào, thân thể y đụng phải cây thương xám trắng, cả người nháy mắt đã trở thành một luồng sương đen, bị hút vào trong thương này.
Màu sắc của cây thương trắng xám khoảnh khắc thay đổi, trực tiếp đã trở thành màu đen, không còn là hư ảo, mà là gần như thực chất!
Nó đã không còn là yêu Binh Hoang Trủng nữa, mà đã trở thành một thanh ma Binh!
Từng trận phong ấn, kể cả lực lượng gạt bỏ ý thức, nháy mắt từ trong thương này bùng nổ, trực tiếp hủy diệt ý thức người mặc áo bào đen, khiến cho ma niệm này, thiếu đi niệm, chỉ còn lại có ma!
Tay phải Mạnh Hạo cầm thương này vung lên, bốn phía lập tức nổ vang, một cỗ gió đen gào thét, thổi bay tóc Mạnh Hạo, một thân trường bào màu xanh, trong hắc phong, dường như cũng bị nhuộm thành màu đen.
Ma thương nơi tay, từng trận hắc phong cuốn động thương này, hóa thành màn sương đen khuếch tán. Trong sương mù kia, xuất hiện ngàn vạn gần như vô số gương mặt thống khổ. Những gương mặt này đều mang biểu tình vặn vẹo, rít gào với bát phương, nhưng đối với Mạnh Hạo, cũng là tồn tại kính sợ trước nay chưa từng có.
Ai cầm thương này liền nắm dữ vô tận oan hồn do Hoang Trủng này diệt sát!
Ngàn vạn gương mặt, hướng về phía bốn phía rít gào, nhưng đối với Mạnh Hạo, lại không thể không thần phục. Sau đó sự thần phục của bọn chúng, ngay lập tức khiến mấy ngàn tu sĩ còn lại của Bát Mạch liên minh giờ phút này, đồng loạt run rẩy. Dưới lạc ấn đồ đằng của bản thân, cũng không thể không hướng về phía Mạnh Hạo, quỳ lạy xuống.
Còn có năm tu sĩ Nguyên Anh kia, trong đó bao gồm hai lão già Nguyên Anh hậu kỳ, thân thể cũng run rẩy, không thể khống chế ý thức bản thân, hướng về phía Mạnh Hạo quỳ lạy cúi đầu.
Đồ đằng là nguyên nhân giúp tu sĩ Tây Mạc hùng mạnh, cũng là nguyên nhân khiến số lượng tu sĩ đỉnh phong ở Tây Mạc vượt qua Nam Vực. Nhưng đồng thời …… tu sĩ Tây Mạc cũng có một nhược điểm trí mạng, cũng là đồ đằng!
Nếu đồ đằng vong, thì tất cả tu sĩ thờ phụng đồ đằng này tu vi đều ngã xuống. Nếu đồ đằng hàng, những tộc nhân này cũng nhất định phải quy hàng. Đây là một loại chế ước, càng là một loại trói buộc.
Người Tây Mạc là tu sĩ, nhưng từ một phương diện khác, thì bọn họ cũng là nô của đồ đằng!
Bằng không mà nói, lấy số lượng tu sĩ Tây Mạc, đã sớm quét ngang Nam Vực, mà không để qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn bị Nam Vực áp chế.
Như lúc này, Mạnh Hạo nắm giữ ma thương, liền nắm trong tay những gương mặt đồ đằng này, theo phương diện nào đó mà nói, hắn liền trở thành Thánh Tổ của Bát Mạch liên minh!
– Thánh Tổ!
Tộc nhân Ô Thần bộ, ai nấy đều mang biểu tình trào dâng, đồng loạt quỳ bái, mấy vạn yêu đàn bốn phía ngửa mặt lên trời rít gào, thanh âm kinh thiên, mặt đất chấn động, khí thế như cầu vồng.
Người các bộ lạc truy tìm yêu linh mà đến ở bốn phía, giờ phút này đều biến sắc, nguyên đám tâm thần chấn động, lộ ra vẻ kiêng kị mãnh liệt đối với Mạnh Hạo. Bọn họ tận mắt thấy một trận chiến lúc trước, lại thấy được Bát Mạch liên minh quy hàng, so sánh lại, bộ lạc của mình không có ưu thế gì đáng nói.
Mạnh Hạo ở giữa không trung, cầm trong tay ma thương, nhìn lốc xoáy trên thiên không. Lốc xoáy này dần dần co rút lại, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa, ở khoảnh khắc hoàn toàn biến mất, một thanh âm tang thương, hơi hơi quanh quẩn ở trong tâm thần Mạnh Hạo.
– Ta ở Yêu Tiên cổ giới, chờ ngươi…
Không trung phong vân đảo cuốn, chớp mắt một cái lốc xoáy biến mất, khôi phục như thường. Cảnh tượng này người ngoài nhìn không thấy, nơi đây chỉ có Mạnh Hạo thấy rõ ràng toàn bộ quá trình lốc xoáy này biến mất.
Trong trầm mặc, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra một chút tinh mang, cầm ma thương trong tay, quay đầu nhìn về bốn phía.
– Chư vị vì yêu linh mà đến, chiến, hay là không chiến!
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, lời nói vừa ra, tộc nhân Ô Thần bộ lập tức hiển lộ sát khí, yêu đàn gầm nhẹ, tiễn nỏ lên dây!
– Việc này là hiểu lầm. Đám bọn ta tới đây, cũng là vì muốn tiêu diệt Bát Mạch liên minh này… Nếu đạo hữu đã thu phục Bát Mạch liên minh, đám bọn ta cáo lui là được.
Tộc công của các bộ lạc ở bốn phía, đều trong lòng gõ trống, đối với sự mạnh mẽ, cứng rắn của Mạnh Hạo, bọn họ có loại cảm giác trên lưng bị kim đâm, giờ phút này làm sao còn dám đi đối kháng. Sau khi nhìn nhau một cái, lập tức có người vội vã mở miệng.
Một người nói chuyện, những người khác lập tức hô ứng, hình thành một mảnh hài hòa. Tộc nhân của các bộ lạc đó, lại âm thầm lui về phía sau, cảnh tượng này nhìn như sẽ không còn có chiến tranh, nhưng trong nháy mắt tiếp theo có biến hóa hay không, ai cũng không biết.
– Mỗi bộ lạc lưu lại mười ngàn yêu đàn liền có thể rời đi.
Mạnh Hạo liếc mắt nhìn tộc đàn bốn phía một cái, chậm rãi mở miệng, ma thương trên tay phải khuếch tán màn sương đen.
Thanh âm hắn truyền ra, rơi vào trong tai tộc công các bộ lạc ở bốn phía, mấy người kia đều nhíu mày, chần chừ. Một tiếng hừ lạnh từ trong miệng tộc công một bộ lạc ở nơi không xa truyền ra.
– Nực cười, La Hoa bộ ta muốn đi, ai cũng không cản được.
Tộc công của La Hoa bộ là một lão bà, trong lúc nói chuyện thì bà ta vung tay áo, lập tức mang theo mấy ngàn tộc nhân bên người, gào thét lao về thiên địa phía sau.
Bà ta có tự tin, bộ lạc của mình muốn đi, nơi đây còn không người nào có thể ngăn trở. Cho dù là Mạnh Hạo nắm trong tay ma thương hắc sắc, ở trong mắt bà ta, cho dù hùng mạnh nữa, nhưng đã trải qua trận chiến ấy, không có khả năng không có thương tổn, lúc này chẳng qua là cố làm ra vẻ mà thôi.
Bà ta tự nhận là đã nhìn thấu Mạnh Hạo, về phần giao ra mười ngàn yêu đàn, điều này theo bà chính là một trò cười. Bà ta chẳng những không có ý định giao ra, lại quyết định, sau khi rời khỏi nơi đây, liền đem tin tức yêu linh tản ra, lấy tin tức này, đổi lấy một ít tài nguyên của đại bộ lạc.