Ngã Dục Phong Thiên
Chương 732: Sưu hồn
Lúc gần đi, Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn thoáng qua phiến sơn mạch này. Sau khi trở về, hắn không nhìn thấy cái con dơi màu đen kia nữa, từ chỗ Cổ Lạp, Mạnh Hạo cũng đã biết được, cái con dơi màu đen kia, vào thời điểm một tháng sau khi chính mình đi Khư Kiều giới, thì đột nhiên mất tích, chẳng biết đi đâu.
- Không có lệnh của ta, ngươi cho dù là chạy trốn, ta cũng có thể tìm được ngươi.
Mạnh Hạo nhìn về phía thâm sơn, ánh mắt chợt lóe, rồi xoay người, mang theo Ô Thần ngũ bộ, đi về phía xa xa.
Linh thạch dự trữ, đối với tán tu mà nói, có lẽ sẽ không có quá nhiều, nhưng đối với một bộ lạc đã có truyền thừa thật lâu, cho dù là Ô Thần đại bộ đã phân liệt trở thành năm bộ mà nói, linh thạch...
Vốn là có rất nhiều.
Có lẽ không đủ để chống đỡ phi hành khí phi hành đến mấy năm, nhưng vẫn đủ để chống đỡ một nửa khoảng cách. Chỉ có điều hơn một năm nay, do mưa tím giáng lâm, linh khí rất thưa thớt đến gần như không còn, loại linh thạch – vật phẩm tiêu hao này, liền trở thành vật bổ sung duy nhất, vả lại tốc độ tiêu hao càng nhanh hơn.
Cũng may tu sĩ của Ô Thần ngũ bộ không nhiều lắm, cho nên số lượng tiêu hao ít đi rất nhiều, giờ phút này coi như cũng đủ. Mà lúc này điều duy nhất cần phải nghĩ, đấy là làm thế nào để đạt được pháp bảo phi hành cỡ lớn, mà lại không cần đến linh lực của tu sĩ.
- Giờ phút này toàn bộ các bộ lạc ở bắc bộ Tây Mạc đều đang di chuyển, loại pháp bảo này... Cho dù thực sự có bán thì giá cả cũng nhất định là cực kỳ kinh người!
Mạnh Hạo nhìn tộc nhân Ô Thần ngũ bộ ở bốn phía đang gian nan đi lại, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.
Đây đã là ngày thứ mười Ô Thần ngũ bộ di chuyển, hơn một ngàn người của Ô Thần bộ, đi trên dãy sơn mạch mà đời đời tổ tiên bọn họ vẫn cư trú. Bao nhiêu năm nay, thỉnh thoảng cũng có tộc nhân ra ngoài, đi xem vùng đất Tây Mạc rộng lớn, không trở lại, nhưng ngoại trừ bọn họ, thì tộc nhân Ô Thần bộ rất hiếm khi bước ra khỏi mảnh sơn mạch này.
Mưa rất lớn, không thể để cho mưa này rơi trên người, nếu không, bất kể là tu sĩ hay thường nhân, đều sẽ phải đối mặt với việc sinh mệnh chi hỏa tắt dần.
Cho dù là dị yêu cũng thế, chẳng qua có thể kiên trì thời gian lâu hơn mà thôi, nhưng phàm là tồn tại có sinh mệnh, đều sẽ từ từ diệt vong, ở trong làn mưa tím này.
Lấy gai của đằng điều, sau khi bẻ gãy hóa thành vật chất tương tự như vỏ cây, có thể làm thành một thứ giống như áo tơi, thứ này đã trở thành vật phẩm buộc phải có trên người từng tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ.
Đội ngũ di chuyển ngoại trừ hơn một ngàn tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ ra, còn có yêu đàn của Mạnh Hạo, may là yêu đàn này có thể sống trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, so sánh ra thì khỏe hơn nhiều.
Chỉ có điều ngoài trừ loại sinh mệnh đặc thù như dị yêu ra, tu sĩ không có cách nào tiến vào thế giới trữ vật hết, chuyến di chuyển này đã định trước là đầy bấp bênh lẫn gian nan.
Con đường xa xăm, bầu trời lúc nào cũng u ám, nước mưa ào ào, di chuyển trong trầm mặc khiến con đường phía trước như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Một tháng sau, bên cạnh một mảnh thâm sơn, Mạnh Hạo cũng mặc áo tơi, đi ở phía trước, áo tơi như áo choàng vây quanh thân thể Mạnh Hạo. Hắn đội một cái nón tre, cả người thoạt nhìn có phần hiu quạnh.
Man cự nhân thở dốc, đi theo phía sau Mạnh Hạo, thân thể nó khổng lồ, không thể cất chứa trong túi trữ vật, chỉ có thể đi lại bên ngoài. Cổ Lạp ở dưới chân Man cự nhân, vừa đi vừa ho khan, sắc mặt gã tái nhợt, sinh cơ ảm đảm, cũng may là sinh mệnh chi hỏa chưa có dấu hiệu tắt đi.
Nhưng ở bên trong làn mưa tím này, gã cũng giống như những tu sĩ khác, dần dần trở thành phàm nhân.
Có thể tưởng tượng được, có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ đều sẽ trở thành tu sĩ không thể xuất ra bất kì thuật pháp nào, lúc đó, bọn họ...... chính là phàm nhân.
- Bộ lạc ở phía sau đã đi theo chúng ta ba ngày.......
Một con quạ màu đen gào thét mà đến, khi tới gần Cổ Lạp thì thân thể thu nhỏ lại, đứng ở trên vai của gã.
Cổ Lạp liếc mắt nhìn quạ đen một cái, thấp giọng mở miệng.
- Hẳn là bộ lạc Thái Hạn ở phụ cận, là một bộ lạc cỡ trung.....
Tộc trưởng Ô Binh bộ quay đầu lại nhìn phía sau, nhíu mày.
- Muốn Ngũ gia ra mặt đi làm bọn họ hay không?
Thiên Phương thú và chim anh vũ, còn có miếng mỡ đông tam vị nhất thể, hóa thành một đại hán đầu trọc, giờ phút này là thanh âm của chim anh vũ truyền ra.
Mạnh Hạo không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, trong tay hắn cầm một miếng ngọc giản. Ngọc giản này phong cách rất cổ xưa, lấy được từ trong túi trữ vật của Nhất Trần Tử, trong đó ghi chép phương pháp huyết tế mà gã tu hành.
Bao gồm hắc nguyệt kia làm thế nào mà tu hành, kể cả một thân độn pháp kia của gã đều có ở bên trong, thậm chí còn có một thuật pháp rất độc ác, tên là Huyết Tế Sưu Hồn. Thuật này cực kỳ tàn nhẫn, phàm là người bị sưu hồn, không chết cũng tàn phế.
Mạnh Hạo dọc đường đi này vẫn không ngừng nghiên cứu, đã hơi có chút tâm đắc.
Mấy người khác thấy Mạnh Hạo như thế thì cũng không mở miệng nữa, một hàng hơn ngàn người lại đi thêm bảy, tám ngày nữa, thì trước mặt họ xuất hiện bờ biển.
Chuẩn xác mà nói, đây là một mảnh hồ lớn, là cửa vào gần nhất của mảnh sơn mạch bên cạnh. Trước khi mưa tím giáng lâm, nơi này là một thung lũng, có không ít yêu thú cư trú, xanh mướt một mảnh. Nhưng hôm nay, phóng mắt nhìn đi, hồ nước không có điểm cuối.
- Bọn họ đến rồi.
Mạnh Hạo liếc mắt nhìn hồ nước một cái, xoay người nhìn phía sau, thản nhiên mở miệng, những người khác ở bốn phía cũng đều mang vẻ mặt cảnh giác, nhìn phương hướng bọn họ đi tới.
Tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ cũng đều tản ra, chừa ra một mảnh đất trống trải rộng lớn, một đoàn ánh mắt bất thiện, trong đó tộc nhân của Ô Đấu bộ lại càng bất thiện hơn mấy lần. Tu vi của mấy trăm người bọn họ sau khi Mạnh Hạo trở về, lập tức khôi phục, lại thêm lạc ấn đồ đằng sương thổ của Thánh Tổ Mạnh Hạo, tu vi thậm chí còn tiến thêm một bước.
Không lâu sau, từng trận tiếng bước chân truyền ra, lẫn trong đó là tiếng hô hấp nặng nề và tiếng gầm nhẹ.
Một bộ lạc ước chừng hơn ba nghìn người, cưỡi trên từng con hung thú nhìn như sư tử, chạy trên mặt đất lao thẳng đến nơi này.
Sau khi tới gần, trong đám người đó có năm tu sĩ Nguyên Anh, một người trong đó còn là Nguyên Anh trung kì, trên bộ vị thân thể mà bọn họ để lộ ra ngoài đều có dấu ấn đồ đằng. Năm người này sắc mặt tiều tụy, nhưng tràn ngập vẻ hung tàn, theo đám người tiến đến, mấy ngàn người này khi còn cách trăm trượng, toàn bộ dừng lại.
Cách Ô Thần ngũ bộ trăm trượng, ánh mắt bất thiện.
- Đối diện phải chăng là Thái Hạn bộ, chúng ta là Ô Thần ngũ bộ. Các ngươi đi theo đã lâu, nếu là cùng đường, mời các ngươi đi trước.
Tộc trưởng Ô Binh bộ hai mắt lóe sáng, ông dù chỉ còn hơi tàn, nhưng sau khi Mạnh Hạo đưa ra một chút sinh cơ cùng đan dược thì đã khôi phục không ít. Lúc này thanh âm của ông như sấm, cuồn cuộn truyền ra.
- Không có lệnh của ta, ngươi cho dù là chạy trốn, ta cũng có thể tìm được ngươi.
Mạnh Hạo nhìn về phía thâm sơn, ánh mắt chợt lóe, rồi xoay người, mang theo Ô Thần ngũ bộ, đi về phía xa xa.
Linh thạch dự trữ, đối với tán tu mà nói, có lẽ sẽ không có quá nhiều, nhưng đối với một bộ lạc đã có truyền thừa thật lâu, cho dù là Ô Thần đại bộ đã phân liệt trở thành năm bộ mà nói, linh thạch...
Vốn là có rất nhiều.
Có lẽ không đủ để chống đỡ phi hành khí phi hành đến mấy năm, nhưng vẫn đủ để chống đỡ một nửa khoảng cách. Chỉ có điều hơn một năm nay, do mưa tím giáng lâm, linh khí rất thưa thớt đến gần như không còn, loại linh thạch – vật phẩm tiêu hao này, liền trở thành vật bổ sung duy nhất, vả lại tốc độ tiêu hao càng nhanh hơn.
Cũng may tu sĩ của Ô Thần ngũ bộ không nhiều lắm, cho nên số lượng tiêu hao ít đi rất nhiều, giờ phút này coi như cũng đủ. Mà lúc này điều duy nhất cần phải nghĩ, đấy là làm thế nào để đạt được pháp bảo phi hành cỡ lớn, mà lại không cần đến linh lực của tu sĩ.
- Giờ phút này toàn bộ các bộ lạc ở bắc bộ Tây Mạc đều đang di chuyển, loại pháp bảo này... Cho dù thực sự có bán thì giá cả cũng nhất định là cực kỳ kinh người!
Mạnh Hạo nhìn tộc nhân Ô Thần ngũ bộ ở bốn phía đang gian nan đi lại, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.
Đây đã là ngày thứ mười Ô Thần ngũ bộ di chuyển, hơn một ngàn người của Ô Thần bộ, đi trên dãy sơn mạch mà đời đời tổ tiên bọn họ vẫn cư trú. Bao nhiêu năm nay, thỉnh thoảng cũng có tộc nhân ra ngoài, đi xem vùng đất Tây Mạc rộng lớn, không trở lại, nhưng ngoại trừ bọn họ, thì tộc nhân Ô Thần bộ rất hiếm khi bước ra khỏi mảnh sơn mạch này.
Mưa rất lớn, không thể để cho mưa này rơi trên người, nếu không, bất kể là tu sĩ hay thường nhân, đều sẽ phải đối mặt với việc sinh mệnh chi hỏa tắt dần.
Cho dù là dị yêu cũng thế, chẳng qua có thể kiên trì thời gian lâu hơn mà thôi, nhưng phàm là tồn tại có sinh mệnh, đều sẽ từ từ diệt vong, ở trong làn mưa tím này.
Lấy gai của đằng điều, sau khi bẻ gãy hóa thành vật chất tương tự như vỏ cây, có thể làm thành một thứ giống như áo tơi, thứ này đã trở thành vật phẩm buộc phải có trên người từng tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ.
Đội ngũ di chuyển ngoại trừ hơn một ngàn tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ ra, còn có yêu đàn của Mạnh Hạo, may là yêu đàn này có thể sống trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, so sánh ra thì khỏe hơn nhiều.
Chỉ có điều ngoài trừ loại sinh mệnh đặc thù như dị yêu ra, tu sĩ không có cách nào tiến vào thế giới trữ vật hết, chuyến di chuyển này đã định trước là đầy bấp bênh lẫn gian nan.
Con đường xa xăm, bầu trời lúc nào cũng u ám, nước mưa ào ào, di chuyển trong trầm mặc khiến con đường phía trước như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Một tháng sau, bên cạnh một mảnh thâm sơn, Mạnh Hạo cũng mặc áo tơi, đi ở phía trước, áo tơi như áo choàng vây quanh thân thể Mạnh Hạo. Hắn đội một cái nón tre, cả người thoạt nhìn có phần hiu quạnh.
Man cự nhân thở dốc, đi theo phía sau Mạnh Hạo, thân thể nó khổng lồ, không thể cất chứa trong túi trữ vật, chỉ có thể đi lại bên ngoài. Cổ Lạp ở dưới chân Man cự nhân, vừa đi vừa ho khan, sắc mặt gã tái nhợt, sinh cơ ảm đảm, cũng may là sinh mệnh chi hỏa chưa có dấu hiệu tắt đi.
Nhưng ở bên trong làn mưa tím này, gã cũng giống như những tu sĩ khác, dần dần trở thành phàm nhân.
Có thể tưởng tượng được, có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ đều sẽ trở thành tu sĩ không thể xuất ra bất kì thuật pháp nào, lúc đó, bọn họ...... chính là phàm nhân.
- Bộ lạc ở phía sau đã đi theo chúng ta ba ngày.......
Một con quạ màu đen gào thét mà đến, khi tới gần Cổ Lạp thì thân thể thu nhỏ lại, đứng ở trên vai của gã.
Cổ Lạp liếc mắt nhìn quạ đen một cái, thấp giọng mở miệng.
- Hẳn là bộ lạc Thái Hạn ở phụ cận, là một bộ lạc cỡ trung.....
Tộc trưởng Ô Binh bộ quay đầu lại nhìn phía sau, nhíu mày.
- Muốn Ngũ gia ra mặt đi làm bọn họ hay không?
Thiên Phương thú và chim anh vũ, còn có miếng mỡ đông tam vị nhất thể, hóa thành một đại hán đầu trọc, giờ phút này là thanh âm của chim anh vũ truyền ra.
Mạnh Hạo không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, trong tay hắn cầm một miếng ngọc giản. Ngọc giản này phong cách rất cổ xưa, lấy được từ trong túi trữ vật của Nhất Trần Tử, trong đó ghi chép phương pháp huyết tế mà gã tu hành.
Bao gồm hắc nguyệt kia làm thế nào mà tu hành, kể cả một thân độn pháp kia của gã đều có ở bên trong, thậm chí còn có một thuật pháp rất độc ác, tên là Huyết Tế Sưu Hồn. Thuật này cực kỳ tàn nhẫn, phàm là người bị sưu hồn, không chết cũng tàn phế.
Mạnh Hạo dọc đường đi này vẫn không ngừng nghiên cứu, đã hơi có chút tâm đắc.
Mấy người khác thấy Mạnh Hạo như thế thì cũng không mở miệng nữa, một hàng hơn ngàn người lại đi thêm bảy, tám ngày nữa, thì trước mặt họ xuất hiện bờ biển.
Chuẩn xác mà nói, đây là một mảnh hồ lớn, là cửa vào gần nhất của mảnh sơn mạch bên cạnh. Trước khi mưa tím giáng lâm, nơi này là một thung lũng, có không ít yêu thú cư trú, xanh mướt một mảnh. Nhưng hôm nay, phóng mắt nhìn đi, hồ nước không có điểm cuối.
- Bọn họ đến rồi.
Mạnh Hạo liếc mắt nhìn hồ nước một cái, xoay người nhìn phía sau, thản nhiên mở miệng, những người khác ở bốn phía cũng đều mang vẻ mặt cảnh giác, nhìn phương hướng bọn họ đi tới.
Tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ cũng đều tản ra, chừa ra một mảnh đất trống trải rộng lớn, một đoàn ánh mắt bất thiện, trong đó tộc nhân của Ô Đấu bộ lại càng bất thiện hơn mấy lần. Tu vi của mấy trăm người bọn họ sau khi Mạnh Hạo trở về, lập tức khôi phục, lại thêm lạc ấn đồ đằng sương thổ của Thánh Tổ Mạnh Hạo, tu vi thậm chí còn tiến thêm một bước.
Không lâu sau, từng trận tiếng bước chân truyền ra, lẫn trong đó là tiếng hô hấp nặng nề và tiếng gầm nhẹ.
Một bộ lạc ước chừng hơn ba nghìn người, cưỡi trên từng con hung thú nhìn như sư tử, chạy trên mặt đất lao thẳng đến nơi này.
Sau khi tới gần, trong đám người đó có năm tu sĩ Nguyên Anh, một người trong đó còn là Nguyên Anh trung kì, trên bộ vị thân thể mà bọn họ để lộ ra ngoài đều có dấu ấn đồ đằng. Năm người này sắc mặt tiều tụy, nhưng tràn ngập vẻ hung tàn, theo đám người tiến đến, mấy ngàn người này khi còn cách trăm trượng, toàn bộ dừng lại.
Cách Ô Thần ngũ bộ trăm trượng, ánh mắt bất thiện.
- Đối diện phải chăng là Thái Hạn bộ, chúng ta là Ô Thần ngũ bộ. Các ngươi đi theo đã lâu, nếu là cùng đường, mời các ngươi đi trước.
Tộc trưởng Ô Binh bộ hai mắt lóe sáng, ông dù chỉ còn hơi tàn, nhưng sau khi Mạnh Hạo đưa ra một chút sinh cơ cùng đan dược thì đã khôi phục không ít. Lúc này thanh âm của ông như sấm, cuồn cuộn truyền ra.