Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngã Dục Phong Thiên

Chương 707: Yêu nữ Chỉ Hương (2)



Chỉ chậm trễ một tức như vậy thôi, đã có ít nhất ba trăm năm thọ nguyên từ biệt nàng, sắc mặt Triệu U Lan đại biến. Nhưng ngay một cái chớp mắt khi nàng lui ra phía sau, trên mặt Mạnh Hạo hiện lên vẻ dữ tợn, lấy ra một vốc đan dược nuốt vào, sau đó mạnh mẽ phóng đi.
- Hiện tại, tới phiên ta!
Mạnh Hạo dứt lời, Liên Hoa kiếm trận gào thét đi theo, nháy mắt liền xuất hiện ở trước người Triệu U Lan, tay phải không chút do dự nâng lên, một quyền đánh lên trên ngực Triệu U Lan.
Trong tiếng rền vang, Triệu U Lan chỉ có thể tránh được nơi yếu hại, nhưng vẫn là phun ra máu tươi, thân thể lại lui về phía sau, Mạnh Hạo lại một lần nữa đuổi theo. Lúc này đây, Liên Hoa kiếm trận gào thét, trong vòng một hơi, ba trăm năm thọ nguyên lần nữa biến mất, khiến cho sắc mặt Triệu U Lan khoảnh khắc tái nhợt, thân thể đang muốn lui về phía sau...
- Ta giúp ngươi lui.
Tay phải Mạnh Hạo đánh ra một quyền, đánh lên bụng Triệu U Lan, máu tươi phun ra, thân thể Triệu U Lan lại bay ngược ra sau. Giờ phút này nàng giống hệt Mạnh Hạo lúc trước, đều là bị chiếm tiên cơ, mất đi cơ hội phản kích, trở thành người bị nghiền ép.
Thân thể Mạnh Hạo chợt lóe, xuất hiện lần nữa thì sát cơ mãnh liệt, tơ của Vô Mục tằm nháy mắt tản ra, lao thẳng về phía Triệu U Lan. Nhưng vào lúc này, Triệu U Lan phát ra một tiếng kêu thê lương, cùng lúc đó, ở trên vai của nàng, trong giây lát xuất hiện một cái thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh ấy rất nhỏ, chỉ cỡ lòng bàn tay, nhìn như người tí hon, xem kỹ lại thì là một nữ tử, nhưng cũng không phải Triệu U Lan.
Trên mặt tiểu nhân đó hiện lên vẻ lo lắng, sau khi xuất hiện lập tức phát ra một tiếng thét chói tai. Trong thét chói tai này, đầu óc Mạnh Hạo lại ong ong, phun ra máu tươi, nhưng hắn cũng không lui lại, mà là dùng toàn bộ tu vi, khống chế tơ của Vô Mục tằm hướng về Triệu U Lan, triển khai xoắn giết.
Mắt thấy tơ của Vô Mục tằm sắp tới gần, ánh mắt người tí hon trên vai Triệu U Lan lộ ra một chút lãnh lệ.
- Chỉ là con kiến, cũng dám động tiên!
Dứt lời, hai mắt người tí hon chợt hiện lên u mang, trong nháy mắt, ở trước người Triệu U Lan, liền có một đóa hoa hồng yêu dị biến ảo ra. Đóa hoa này có một gương mặt, mà gương mặt này chính là Mạnh Hạo!
Giờ phút này, hoa ấy... nháy mắt tan biến. Ở khoảnh khắc tan biến đó, tâm thần Mạnh Hạo nổ vang, giống như linh hồn trong một cái chớp mắt, xuất hiện dấu hiệu dập nát.
- Tiên thì như thế nào!
Thời điểm nguy cơ, tửu đan trong cơ thể Mạnh Hạo theo suy nghĩ của hắn chợt xoay tròn, dung hợp phương pháp đạt được trong đầu, một ngụm tửu khí trực tiếp dâng lên. Không đợi ngụm tửu khí phun ra, kiếm ý kinh thiên khó có thể hình dung, lập tức vang ầm ầm bộc phát ra ở trên người Mạnh Hạo.
Kiếm ý này thao thiên, mới vừa xuất hiện, nháy mắt liền bao phủ toàn bộ đại lục, khiến cho toàn bộ tu sĩ trên đại lục này, trong nháy mắt, tâm thần chấn động mãnh liệt.
Người tí hon trên vai Triệu U Lan sắc mặt hoàn toàn đại biến, cũng có kinh hoảng cùng không thể tin.
- Đạp Ca Kiếm Khí của Kiếm tiên Hàn Sơn!
Bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, tửu hương tung hoành, trong cơ thể kiếm khí cấp tốc ngưng tụ, khoảnh khắc khi kiếm khí này muốn bị thích phóng đi ra, đột nhiên... Bầu trời trở thành màu xám, mặt đất nháy mắt cuồn cuộn sương mù xám.
- Chết tiệt, lại là kiều nô!
Thân thể Mạnh Hạo chớp mắt yên lặng, nhưng lúc này đây lại không phải hoàn toàn không thể di động, bởi vì tửu khí khuếch tán, bởi vì trong cơ thể kiếm khí ngưng tụ, thân thể hắn, có loại cảm giác ở trong bùn đọng, nhưng thong thả di động.
Triệu U Lan cũng biến sắc, tiểu nhân trên vai nàng, giờ phút này biến mất, đổi lại là Triệu U Lan, cùng Mạnh Hạo giống nhau, ở trong thế giới này, chậm rãi di động.
Ở trong mắt của nàng, có sự hoảng sợ.
Cùng lúc đó, có không ít thân ảnh, rõ ràng từ trong thung lũng sương mù, đạp sương mà đến, từng trận thanh âm u u quanh quẩn. Đám kiều nô đó đi thẳng đến chỗ Mạnh Hạo cùng Triệu U Lan, rồi đi lướt qua bên người bọn họ, từ từ đi về phía xa xa.
- Nơi đây, chẳng lẽ là chỗ ở của kiều nô?
Mạnh Hạo nhìn đám kiều nô kia từ trong thung lũng đi ra, tâm thần chấn động. Giờ phút này, khi đám kiều nô đó muốn ly khai, thì bỗng nhiên, một cái kiều nô đi ở cuối cùng, đó là một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, đột nhiên dừng cước bộ một chút, quay đầu, mạnh mẽ nhìn về phía Mạnh Hạo cùng Triệu U Lan. Trên mặt nàng đột nhiên không còn là vẻ mờ mịt, mà là biến thành dữ tợn, nhoáng lên một cái, thế mà lại đánh tới lại đây.
Rét lạnh mãnh liệt, nháy mắt tới gần, Mạnh Hạo chấn động.
- Mạnh Hạo, ta và ngươi cần liên thủ, nếu không hôm nay đều phải hồn phi phách tán!
Triệu U Lan nhanh chóng mở miệng, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có.
Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, hắn ở phía trước Triệu U Lan, nhìn thấy phương hướng kiều nô thiếu nữ kia đánh tới, chính là mình.
Đồng thời khi lời nói của Triệu U Lan truyền ra, tiểu nhân trên vai nàng lại biến ảo ra. Tiểu nhân này hai tay bấm niệm thần chú, trên mặt mang theo vẻ lo lắng, chỉ về phía trước.
Ở phía trước Mạnh Hạo, một đóa hoa màu đỏ lập tức huyễn hóa ra, gương mặt trên đóa hoa này, chính là gương mặt thiếu nữ kiều nô kia. Nó mới vừa xuất hiện, lập tức liền vỡ vụn tan nát.
Làm xong những thứ này, khóe miệng Triệu U Lan tràn ra máu tươi, tiểu nhân trên vai nàng, thân thể cũng lảo đảo một chút, càng trở nên mơ hồ, giống như cực kỳ mỏi mệt.
Cùng lúc đó, thiếu nữ đánh tới kia, thân thể chợt dừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, phát ra tiếng kêu không tiếng động thê lương thảm thiết. Nhưng vẻ mặt lại dữ tợn hơn, một cỗ khí tức khủng bố khó có thể hình dung từ trên người nàng mạnh mẽ khuếch trương tản ra, thiên địa biến sắc, sương mù bốn phía nhất thời quay cuồng.
- Dùng Đạp Ca Kiếm Khí của ngươi chém nàng... Mau!! Không thể để cho nàng tới gần...
Thời điểm nguy cơ, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, đem tửu khí phun ra, kiếm khí trong cơ thể chợt tản ra, hóa thành một kiếm tửu khí, kinh thiên động địa, dường như muốn chém ra hư vô, trực tiếp xuyên thấu qua đầu thiếu nữ đang kêu lên thảm thiết này.
Thân thể thiếu nữ này khựng lại, bốn phía sương mù quay cuồng, nháy mắt dừng lại, dữ tợn trên người nàng cũng theo đó biến mất, lộ ra một vẻ giải thoát.
- Phụ thân, mẫu thân... Các ngươi có còn sống không... Các ngươi ở đâu... Vì sao để cho ta một người ở chỗ này... Thật lâu, thật lâu...
Thiếu nữ này nhẹ giọng mở miệng, giờ phút này trên người nàng không có... chút lệ khí nào nữa, ngược lại có một chút cô độc cùng bất lực từ trên người nàng tản ra. Trong tiếng thì thào, thân thể của nàng dần dần biến mất, cho đến mất tung vô ảnh.
Tại nơi nàng biến mất, có một sợi tóc, nhẹ nhàng rơi xuống, từ vô hình trở thành hữu hình.
Mạnh Hạo nghe được thanh âm của thiếu nữ này, trong trầm mặc nội tâm bị xúc động, hắn nghĩ tới lời của Hàn Sơn nói về chuyện xưa của kiều nô. Than nhẹ một tiếng, Mạnh Hạo nâng tay, sợi tóc bay tới, bị Mạnh Hạo nắm ở trong tay.
Chương trước Chương tiếp
Loading...