Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngã Dục Phong Thiên

Chương 701: Thanh âm u u (2)



- Vị đạo hữu này, sau này còn gặp lại!
Nhất Trần Tử cười ha hả, tiếng cười vừa lên, sắc mặt gã liền lập tức đại biến. Gã phát hiện, hòn đá dưới chân, trong nháy mắt này thế nhưng lại... Dừng lại.
Cấm thứ tám của Mạnh Hạo, căn bản vốn cũng không phải là thi triển đối với Nhất Trần Tử, mục tiêu là hòn đá thật lớn kia.
Nháy mắt khi hòn đá dừng lại, tơ Vô Mục tằm của Mạnh Hạo vậy mà đã vây khốn hòn đá này, nháy mắt khi hòn đá này khôi phục tốc độ, mạnh mẽ vọt tới trước, thì kéo theo Mạnh Hạo, lấy tốc độ vượt qua tất cả phía trước, lao thẳng đến hòn đá.
Tốc độ này cực nhanh, sát na đã giúp cho Mạnh Hạo xuất hiện ở trên hòn đá, tay phải nâng lên, một quyền rầm rầm mà đi. Nhất Trần Tử sắc mặt đại biến, cắn răng, lập tức đối kháng.
Trong tiếng nổ rền vang, Nhất Trần Tử phun ra máu tươi, thân thể bay ra sau, bay khỏi hòn đá, tơ của Vô Mục tằm cũng theo đó buông ra. Mạnh Hạo thuấn di một cái, biến mất khỏi hòn đá, khi xuất hiện lại thì đã ở tại bên người Nhất Trần Tử, tay phải nâng lên, đang muốn trực tiếp giết chết người này.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, toàn bộ bầu trời, trong nháy mắt đã trở thành màu xám, mặt đất cũng trong khoảnh khắc này, bị một mảnh sương mù màu xám, trực tiếp bao trùm, giống như đã trở thành một biển sương.
Khối đá đang nhanh chóng bay đi kia, trong giây lát ngừng ở giữa không trung, mà Mạnh Hạo cũng hoảng sợ phát hiện, thân thể của chính mình... thế nhưng lại dừng ở giữa không trung không thể di động chút nào, Nhất Trần Tử cũng giống như vậy.
Giống như trên thế giới này, tất cả mọi vật, ở một khắc này, đều phải yên lặng.
Cùng lúc đó, trong hải vụ này, có một hàng bóng dáng, mang theo mờ mịt, khiêng từng khối tiên kiều thạch hư ảo, đang bước từng bước một đi tới trong hải vụ.
- Tiên kiều hà kỳ trọng hiện thiên... Vấn quân hà nhật năng tương kiến... (Tiên kiều khi nào mới có thể lại lần nữa trùng hiện giữa trời. Hỏi quân ngày nào mới được gặp lại.)
Thanh âm u u, mang theo vẻ quỷ dị, quanh quẩn trong thế giới.
Những thân ảnh này ai nấy đều mơ hồ, tu vi không hiện, trong bọn họ trẻ có già có, nữ có nam có, một đám mang theo vẻ mờ mịt, khiêng từng khối Tiên Kiều thạch, từ hải vụ mà đến, giống như u linh.
Mạnh Hạo nhìn lại thì một cỗ nguy cơ mãnh liệt đột nhiên hiện lên. Loại nguy cơ này, như là gặp thiên địch vậy, hắn có loại dự cảm mãnh liệt, nếu là nhóm thân ảnh quỷ dị này đụng phải bản thân, như vậy chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Bọn họ là cái gì...
Mạnh Hạo mắt thấy những thân ảnh này tựa như u linh, có chừng trên trăm, từ trong hải vụ đi tới, đi qua bên cạnh mình. Theo cự li của bọn họ ngày càng gần, một cỗ băng hàn nháy mắt hiện lên trên thân thể Mạnh Hạo, giống như đưa thân vào bên trong hư vô rét lạnh.
Ngay sau đó, Mạnh Hạo nhìn thấy nhóm thân ảnh quỷ dị đó, phân ra một người, thế nhưng lại đi tới bên cạnh khối đá trôi nổi ở giữa không trung kia. Khi thân ảnh ấy trực tiếp xuyên thấu qua hòn đá, thì trên người cũng nâng lên một tảng đá hư ảo lớn, giống như đúc với hòn đá kia.
Giống như khiêng linh hồn của hòn đá ra, dần dần đi xa.
Mà Tiên Kiều thạch hơn ba trăm trượng bị rút hồn, giờ phút này tuy rằng vẫn trôi nổi ở giữa không trung như trước, nhưng Mạnh Hạo lại cảm thấy nó giống như đã tử vong, giống như toàn bộ lực lượng đã chảy vào trong hư vô.
Cho đến khi những thân ảnh này đi xa, thanh âm của bọn họ vẫn còn u u, vang vọng quanh quẩn.
- Tiên kiều hà kỳ trọng hiện thiên... Vấn quân hà nhật năng tương kiến...
Thanh âm dần dần tiêu tán, biển sương trên mặt đất bỗng nhiên quay cuồng, nháy mắt liền hóa thành một cỗ gió lốc. Gió này dữ dội cuốn động bầu trời màu xám, xé rách màu xám này, rồi mạnh mẽ xoay tròn, đem Mạnh Hạo cùng Nhất Trần Tử, còn có Tiên Kiều thạch hơn ba trăm trượng kia, cuốn vào toàn bộ.
Ngay tiếp theo, không ít phế tích, hài cốt của cả vùng đất, tất cả tồn tại nơi đây, đều ở một cái chớp mắt này bị cuốn vào trong gió lốc.
Căn bản là không thể giãy dụa, khoảnh khắc liền bị cuốn vào trong đó. Trong nháy mắt tiếp theo, gió lốc dữ dội này nổ vang, trực tiếp nổ bung tan vỡ, tất cả tồn tại trong đó, nháy mắt đều bị bắn ra, quét ngang bốn phía.
Mạnh Hạo lại lần nữa có cảm giác bị cánh Côn Bằng quạt cho một phát vào năm đó, gió đang xé rách thân thể này, như muốn chia năm xẻ bảy cơ thể mình. Thân thể lấy tốc độ cực nhanh bị gió đẩy mạnh, bay thẳng đến xa xa.
Nếu đổi lại là một tu sĩ Kết Đan bình thường, thì ngay tại cái chớp mắt đó ắt phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Mạnh Hạo dù sao cũng có ba đồ đằng thuộc ngũ hành, vượt qua ranh giới tồn tại với Nguyên Anh. Giờ phút này hắn cắn răng kiên trì, trong cơ thể tu vi vận chuyển, không ngừng mà hóa giải cuồng phong bên ngoài thân thể.
Cho đến một canh giờ trôi qua, Mạnh Hạo lúc này mới đem cuồng phong bên ngoài thân thể dần dần áp chế, sau đó một cái thuấn di, khoảnh khắc liền trốn ra khỏi phạm vi của mảnh cuồng phong xé rách vạn vật này.
Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, sau khi lao ra khỏi phạm vi cuồng phong, phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể trực tiếp lao thẳng đến trong một sơn mạch trên mặt đất, đào ra một cái động phủ, ở bên trong khoanh chân ngồi xuống.
Cho đến vài ngày sau, bên ngoài gió đang dần dần tiêu tán, Mạnh Hạo lúc này mới đi ra khỏi động phủ. Đứng ở giữa không trung, hắn nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất, có không ít ngọn núi đã bị thổi đứt. Trận gió này, hoành tảo tất cả các khu vực thuộc mảnh đại lục này.
- Những tồn tại tựa như u linh đó rốt cuộc là cái gì...
Mạnh Hạo nhíu mày, đối với sự thần bí của Khư Kiều giới, có quỷ dị cảm giác.
Giờ phút này hắn đã sớm không còn thấy tung tích của Nhất Trần Tử nữa rồi, vả lại lấy tu vi của người ấy, phỏng chừng cũng có biện pháp chạy trốn khỏi cuồng phong kia. Hơn nữa, lấy tốc độ khủng khiếp của gã cùng với sự kiêng kị đối với bản thân, khả năng rất lớn, là gã đã dùng tốc độ nhanh nhất, rời khỏi mảnh đại lục này rồi.
Đang trầm ngâm, bỗng nhiên Mạnh Hạo ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía bầu trời xa xăm, vẻ mặt ngẩn ra. Ở nơi mà tầm mắt của hắn hướng tới, có một quầng sáng mỏng manh, trong quầng sáng này có mấy hạt đất cát, chính là tiên thổ.
Thân thể Mạnh Hạo nháy mắt đi qua, sau khi xuất hiện liền vươn tay lấy mấy hạt tiên thổ này về, nội tâm chấn động. Tâm khẽ động thì linh thức cũng mạnh mẽ tản ra, nhất thời liền phát hiện, trong phạm vi bốn phía chung quanh đây, thế nhưng lại có ba vị trí, giữa không trung có tiên thổ nổi lơ lửng như vậy, cực kỳ rõ ràng.
Mặc dù chỉ là mấy hạt, nhưng đây cũng là tiên thổ!
- Ta hiểu rồi, trận gió này đem tiên thổ vốn giấu trong mặt đất thổi lên..... như vậy có thể tưởng tượng ra được, giờ phút này toàn bộ thiên không, tiên thổ như vậy đã có không ít!
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra kinh hỉ, hắn không chút do dự, nháy mắt biến mất, dùng không bao nhiêu thời gian, đã lấy về ba nắm tiên thổ kia. Sau đó thân mình nhoáng lên một cái, mau chóng đuổi theo về hướng xa xa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...