Ngã Dục Phong Thiên
Chương 664: Đại Mao cáo trạng (2)
- Tại hạ...
Sắc mặt Chu Diệp đã hoàn toàn trắng bệch, đang muốn mở miệng, nhưng Mạnh Hạo mặt không chút thay đổi, thân mình bước đi tiến về phía trước một bước, tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền xuất hiện ở bên người Đại Mao.
Mạnh Hạo căn bản nhìn cũng không nhìn Chu Diệp, mà ngồi xổm người xuống, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve Đại Mao. Theo tay phải của hắn vuốt ve, độc trên người Đại Mao dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến mất. Cũng chỉ là thời gian mấy cái hô hấp, Đại Mao đã hoàn toàn khôi phục, đứng lên, hướng về Mạnh Hạo phát ra tiếng kêu ư ử, cái đầu to không ngừng mà cọ Mạnh Hạo.
- Hiểu được.
Mạnh Hạo gật gật đầu. Tay phải nâng lên chỉ một cái, cách đó không xa, một con nhện trăm trượng run run, toàn thân lập tức vỡ nát nổ bung. Lại chỉ cái nữa, một con nhện trăm trượng khác hỏng mất.
Mạnh Hạo liên tục chỉ sáu lần, giết chết sáu con nhện trăm trượng. Sáu con này, đều là khiến Đại Mao bị thương lúc trước, giờ phút này đã tan thành tro bụi.
- Còn gã thì sao?
Mạnh Hạo cúi đầu liếc mắt nhìn Đại Mao một cái, Đại Mao lập tức phát ra thanh âm ư ử, gật đầu càng thêm nhiệt tình.
Thấy một màn như vậy, da đầu Chu Diệp run lên, gần như hồn phi phách tán.
- Ta là tộc nhân của Ngũ Độc đại bộ, ta...
Gần như khi gã vừa mới mở miệng, Mạnh Hạo đã ngẩng đầu lên. Hắn cất bước, ngay sau đó đã xuất hiện ở bên ngoài chỗ vẫn thạch mà Chu Diệp đứng, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vỗ một cái.
Dưới cái vỗ này, thiên địa nổ vang, viên vẫn thạch này bật lui, trên mình nó kêu lên ken két, thế mà lại xuất hiện từng khe đứt gãy thật lớn, dù chưa vỡ ra, nhưng trên mình nó đã có một dấu tay rất rõ ràng ấn sâu vào bên trong.
- Hử?
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe.
Tâm thần Chu Diệp nổ vang, phun ra máu tươi. Ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin cùng hoảng sợ triệt triệt để để. Trong lòng y biết rõ, vẫn thạch này của mình, là chí bảo của Tư Long trong tộc, bởi vì Tư Long của vùng đất Tây Mạc nhìn như cường đại, có thể khống chế lượng lớn dị yêu so với bản thân còn cường hãn hơn, nhưng trên thực tế cũng có nhược điểm trí mạng.
Đó chính là bản thân Tư Long, tu vi đều kém!
Loại yếu kém này rất dễ khiến người chém đầu, cho nên ở vùng đất Tây Mạc, gần như tất cả Tư Long, chú ý nhất chính là bảo hộ bản thân, mà vẫn thạch chính là một món đồ chí bảo như vậy. Nó có thể chịu được một kích của Nguyên Anh sơ kỳ, mà không chút ảnh hưởng nào.
Nhưng... vừa rồi một nháy mắt kia, Chu Diệp rõ ràng cảm nhận được, kiện chí bảo này của mình, xuất hiện khe nứt. Điều này chỉ đại biểu một việc, Đại Tư Long trước mắt này, tu vi là Nguyên Anh!
- Đại Tư Long của bộ lạc cũng chỉ là Kết Đan đại viên mãn mà thôi, Đại Tư Long có tu vi đạt tới Nguyên Anh, đây.... đây đã gần như là vô địch!! Tây Mạc hiếm thấy, bởi vì hắn có thể dùng bí thuật Tư Long, triệu hồi dị yêu Trảm Linh!!
Chu Diệp bị dọa cho thân thể run run, giờ phút này hét lên một tiếng, không chút do dự thôi phát vẫn thạch, chính là muốn bỏ chạy
Lúc này tộc nhân của liên minh ngũ bộ cùng đám lão quái Nguyên Anh cũng đều đang kéo đến. Sau khi thấy một màn này, người nào người nấy như ngừng thở, bọn họ vốn tưởng rằng Mạnh Hạo đã rất cường đại, nhưng vẫn thấy dựa vào sự liên hợp của bản thân, còn có thể áp chế. Nhưng nay nhìn thấy cái đàn dị yêu phía sau Mạnh Hạo, thì sắc mặt bọn họ lập tức đại biến, một đám lại càng thầm hô không ổn trong lòng. Bởi vì đúng là chính vì lúc trước bọn họ mặc kệ, mới dẫn tới việc Bạch Lang vương cùng với Man cự nhân bị thương.
Lúc này không đợi bọn họ kịp nghĩ xem phải làm sao để đền bù lại, thì thân mình Mạnh Hạo đã nhảy lên, lao thẳng về hướng Chu Diệp, tay phải nâng lên, một quyền hạ xuống, tiếng nổ vang quanh quẩn, vết nứt gãy trên vẫn thạch càng nhiều.
- Tiền bối tha mạng, tại hạ vô tâm, đây là hiểu lầm...
Tiếng động lại nổ vang kinh thiên, Mạnh Hạo liên tục đánh ra ba quyền, cuối cùng vẫn thạch này phịch một tiếng, trực tiếp chia năm xẻ bảy mà tan tành. Sắc mặt Chu Diệp trắng bệch, căn bản là vô lực đào tẩu, nháy mắt đã bị Mạnh Hạo trực tiếp nắm được cổ.
- Là cái tay này sao?
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía Đại Mao.
Đại Mao lập tức gật đầu, tiếng ư ử giống như kể ra ấm ức lúc trước.
Mạnh Hạo gật đầu, cầm lấy Chu Diệp đang run lên, Chu Diệp lập tức kêu thảm thiết, cả cánh tay, trực tiếp vỡ ra, đã trở thành huyết nhục. Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn luôn như thường, giờ phút này đứng ở giữa không trung, đang muốn buông Chu Diệp ra, bỗng nhiên ánh mắt của hắn đảo qua, thấy được trên mặt đất, Man cự nhân cùng với đám Nhị Mao bị một tấm lưới nhện cực to trói buộc, con nào con nấy đều có thương thế.
Nhìn đến đây, trong mắt Mạnh Hạo lạnh lùng, tay phải siết mạnh. Răng rắc một tiếng, cổ Chu Diệp trực tiếp dập nát, gã mở to mắt, khí tuyệt bỏ mình.
- Các ngươi được lắm.
Mạnh Hạo buông tay ra, xoay người nhìn về phía vài lão quái Nguyên Anh của liên minh ngũ bộ.
Dứt lời, Mạnh Hạo vung lên tay phải, một cỗ cuồng phong lập tức gào thét, quét ngang mặt đất, cuốn lên trên người đám Man cự nhân cùng với Nhị Mao. Trong chớp mắt công phu, mạng nhện quấn quanh ở trên người chúng, liền tan thành tro bụi, giúp cho Man cự nhân thoát khốn, ngửa mặt lên trời rít gào.
Tất cả yêu đàn thuộc về Mạnh Hạo trong Ô Đạt bộ, lúc này đồng loạt gầm nhẹ, còn có một số yêu nhện sau núi, một đám nằm sấp trên mặt đất, run run không dám ngẩng đầu.
Khí thế của Mạnh Hạo, trong một cái chớp mắt này, dựng lên kinh thiên địa, hắn đứng ở giữa không trung, ánh mắt băng lãnh nhìn đám người ngũ bộ.
Đối mặt với khí thế của Mạnh Hạo, nghe thanh âm của Mạnh Hạo, tộc công cùng với tế tự của ngũ bộ, còn có đại trưởng lão, trong tâm thần ai nấy đều chấn động. Bọn họ hô hấp có chút dồn dập, tại một nháy mới vừa rồi kia, bọn họ liền kịp phản ứng, sự cường đại của bản thân Mạnh đại sư trước mắt này, đã vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ, lại càng chẳng biết lúc nào, cư nhiên có thêm nhiều dị yêu như vậy.
Nhất là trong số những dị yêu này có không ít con bọn họ thấy hơi quen mắt, cẩn thận suy nghĩ, lập tức hoảng sợ. Bọn họ nhớ tới lai lịch của đám dị yêu này, rõ ràng đều là dị yêu trong Thánh địa Ô Thần.
- Mạnh đại sư...
Tộc công Ô Đạt bộ cười gượng, lời nói vừa ra khỏi miệng, vẫn chưa nói xong, Mạnh Hạo ở giữa không trung đã nâng lên tay phải, chỉ một cái xuống mặt đất. Yêu khí vô hình nháy mắt từ bốn phương tám hướng gào thét mà đến.
Trong khi yêu khí đang tiến đến nơi này, yêu đàn bốn phía rít gào càng thêm dữ dội, nhất là hơn vạn yêu nhện kia, giờ phút này, trong phút chốc, toàn bộ không hề có uy áp bao phủ, một đám bị yêu khí ở chỗ Mạnh Hạo nơi này hấp dẫn. Dưới sự dẫn dắt của hơn hai mươi con nhện to trăm trượng, thẳng hướng Mạnh Hạo, khí thế phô thiên cái địa mà đến, khi chúng vờn quanh bốn phía thì trên vẻ mặt cả đám lại lộ ra ý thần phục.
Sắc mặt Chu Diệp đã hoàn toàn trắng bệch, đang muốn mở miệng, nhưng Mạnh Hạo mặt không chút thay đổi, thân mình bước đi tiến về phía trước một bước, tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền xuất hiện ở bên người Đại Mao.
Mạnh Hạo căn bản nhìn cũng không nhìn Chu Diệp, mà ngồi xổm người xuống, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve Đại Mao. Theo tay phải của hắn vuốt ve, độc trên người Đại Mao dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến mất. Cũng chỉ là thời gian mấy cái hô hấp, Đại Mao đã hoàn toàn khôi phục, đứng lên, hướng về Mạnh Hạo phát ra tiếng kêu ư ử, cái đầu to không ngừng mà cọ Mạnh Hạo.
- Hiểu được.
Mạnh Hạo gật gật đầu. Tay phải nâng lên chỉ một cái, cách đó không xa, một con nhện trăm trượng run run, toàn thân lập tức vỡ nát nổ bung. Lại chỉ cái nữa, một con nhện trăm trượng khác hỏng mất.
Mạnh Hạo liên tục chỉ sáu lần, giết chết sáu con nhện trăm trượng. Sáu con này, đều là khiến Đại Mao bị thương lúc trước, giờ phút này đã tan thành tro bụi.
- Còn gã thì sao?
Mạnh Hạo cúi đầu liếc mắt nhìn Đại Mao một cái, Đại Mao lập tức phát ra thanh âm ư ử, gật đầu càng thêm nhiệt tình.
Thấy một màn như vậy, da đầu Chu Diệp run lên, gần như hồn phi phách tán.
- Ta là tộc nhân của Ngũ Độc đại bộ, ta...
Gần như khi gã vừa mới mở miệng, Mạnh Hạo đã ngẩng đầu lên. Hắn cất bước, ngay sau đó đã xuất hiện ở bên ngoài chỗ vẫn thạch mà Chu Diệp đứng, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vỗ một cái.
Dưới cái vỗ này, thiên địa nổ vang, viên vẫn thạch này bật lui, trên mình nó kêu lên ken két, thế mà lại xuất hiện từng khe đứt gãy thật lớn, dù chưa vỡ ra, nhưng trên mình nó đã có một dấu tay rất rõ ràng ấn sâu vào bên trong.
- Hử?
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe.
Tâm thần Chu Diệp nổ vang, phun ra máu tươi. Ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin cùng hoảng sợ triệt triệt để để. Trong lòng y biết rõ, vẫn thạch này của mình, là chí bảo của Tư Long trong tộc, bởi vì Tư Long của vùng đất Tây Mạc nhìn như cường đại, có thể khống chế lượng lớn dị yêu so với bản thân còn cường hãn hơn, nhưng trên thực tế cũng có nhược điểm trí mạng.
Đó chính là bản thân Tư Long, tu vi đều kém!
Loại yếu kém này rất dễ khiến người chém đầu, cho nên ở vùng đất Tây Mạc, gần như tất cả Tư Long, chú ý nhất chính là bảo hộ bản thân, mà vẫn thạch chính là một món đồ chí bảo như vậy. Nó có thể chịu được một kích của Nguyên Anh sơ kỳ, mà không chút ảnh hưởng nào.
Nhưng... vừa rồi một nháy mắt kia, Chu Diệp rõ ràng cảm nhận được, kiện chí bảo này của mình, xuất hiện khe nứt. Điều này chỉ đại biểu một việc, Đại Tư Long trước mắt này, tu vi là Nguyên Anh!
- Đại Tư Long của bộ lạc cũng chỉ là Kết Đan đại viên mãn mà thôi, Đại Tư Long có tu vi đạt tới Nguyên Anh, đây.... đây đã gần như là vô địch!! Tây Mạc hiếm thấy, bởi vì hắn có thể dùng bí thuật Tư Long, triệu hồi dị yêu Trảm Linh!!
Chu Diệp bị dọa cho thân thể run run, giờ phút này hét lên một tiếng, không chút do dự thôi phát vẫn thạch, chính là muốn bỏ chạy
Lúc này tộc nhân của liên minh ngũ bộ cùng đám lão quái Nguyên Anh cũng đều đang kéo đến. Sau khi thấy một màn này, người nào người nấy như ngừng thở, bọn họ vốn tưởng rằng Mạnh Hạo đã rất cường đại, nhưng vẫn thấy dựa vào sự liên hợp của bản thân, còn có thể áp chế. Nhưng nay nhìn thấy cái đàn dị yêu phía sau Mạnh Hạo, thì sắc mặt bọn họ lập tức đại biến, một đám lại càng thầm hô không ổn trong lòng. Bởi vì đúng là chính vì lúc trước bọn họ mặc kệ, mới dẫn tới việc Bạch Lang vương cùng với Man cự nhân bị thương.
Lúc này không đợi bọn họ kịp nghĩ xem phải làm sao để đền bù lại, thì thân mình Mạnh Hạo đã nhảy lên, lao thẳng về hướng Chu Diệp, tay phải nâng lên, một quyền hạ xuống, tiếng nổ vang quanh quẩn, vết nứt gãy trên vẫn thạch càng nhiều.
- Tiền bối tha mạng, tại hạ vô tâm, đây là hiểu lầm...
Tiếng động lại nổ vang kinh thiên, Mạnh Hạo liên tục đánh ra ba quyền, cuối cùng vẫn thạch này phịch một tiếng, trực tiếp chia năm xẻ bảy mà tan tành. Sắc mặt Chu Diệp trắng bệch, căn bản là vô lực đào tẩu, nháy mắt đã bị Mạnh Hạo trực tiếp nắm được cổ.
- Là cái tay này sao?
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía Đại Mao.
Đại Mao lập tức gật đầu, tiếng ư ử giống như kể ra ấm ức lúc trước.
Mạnh Hạo gật đầu, cầm lấy Chu Diệp đang run lên, Chu Diệp lập tức kêu thảm thiết, cả cánh tay, trực tiếp vỡ ra, đã trở thành huyết nhục. Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn luôn như thường, giờ phút này đứng ở giữa không trung, đang muốn buông Chu Diệp ra, bỗng nhiên ánh mắt của hắn đảo qua, thấy được trên mặt đất, Man cự nhân cùng với đám Nhị Mao bị một tấm lưới nhện cực to trói buộc, con nào con nấy đều có thương thế.
Nhìn đến đây, trong mắt Mạnh Hạo lạnh lùng, tay phải siết mạnh. Răng rắc một tiếng, cổ Chu Diệp trực tiếp dập nát, gã mở to mắt, khí tuyệt bỏ mình.
- Các ngươi được lắm.
Mạnh Hạo buông tay ra, xoay người nhìn về phía vài lão quái Nguyên Anh của liên minh ngũ bộ.
Dứt lời, Mạnh Hạo vung lên tay phải, một cỗ cuồng phong lập tức gào thét, quét ngang mặt đất, cuốn lên trên người đám Man cự nhân cùng với Nhị Mao. Trong chớp mắt công phu, mạng nhện quấn quanh ở trên người chúng, liền tan thành tro bụi, giúp cho Man cự nhân thoát khốn, ngửa mặt lên trời rít gào.
Tất cả yêu đàn thuộc về Mạnh Hạo trong Ô Đạt bộ, lúc này đồng loạt gầm nhẹ, còn có một số yêu nhện sau núi, một đám nằm sấp trên mặt đất, run run không dám ngẩng đầu.
Khí thế của Mạnh Hạo, trong một cái chớp mắt này, dựng lên kinh thiên địa, hắn đứng ở giữa không trung, ánh mắt băng lãnh nhìn đám người ngũ bộ.
Đối mặt với khí thế của Mạnh Hạo, nghe thanh âm của Mạnh Hạo, tộc công cùng với tế tự của ngũ bộ, còn có đại trưởng lão, trong tâm thần ai nấy đều chấn động. Bọn họ hô hấp có chút dồn dập, tại một nháy mới vừa rồi kia, bọn họ liền kịp phản ứng, sự cường đại của bản thân Mạnh đại sư trước mắt này, đã vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ, lại càng chẳng biết lúc nào, cư nhiên có thêm nhiều dị yêu như vậy.
Nhất là trong số những dị yêu này có không ít con bọn họ thấy hơi quen mắt, cẩn thận suy nghĩ, lập tức hoảng sợ. Bọn họ nhớ tới lai lịch của đám dị yêu này, rõ ràng đều là dị yêu trong Thánh địa Ô Thần.
- Mạnh đại sư...
Tộc công Ô Đạt bộ cười gượng, lời nói vừa ra khỏi miệng, vẫn chưa nói xong, Mạnh Hạo ở giữa không trung đã nâng lên tay phải, chỉ một cái xuống mặt đất. Yêu khí vô hình nháy mắt từ bốn phương tám hướng gào thét mà đến.
Trong khi yêu khí đang tiến đến nơi này, yêu đàn bốn phía rít gào càng thêm dữ dội, nhất là hơn vạn yêu nhện kia, giờ phút này, trong phút chốc, toàn bộ không hề có uy áp bao phủ, một đám bị yêu khí ở chỗ Mạnh Hạo nơi này hấp dẫn. Dưới sự dẫn dắt của hơn hai mươi con nhện to trăm trượng, thẳng hướng Mạnh Hạo, khí thế phô thiên cái địa mà đến, khi chúng vờn quanh bốn phía thì trên vẻ mặt cả đám lại lộ ra ý thần phục.