Ngã Dục Phong Thiên
Chương 642: Diệt nhân quả!
Bất kể là dị yêu hay tu sĩ, đất đai hay sông núi. Trên thân tất cả những vật tồn tại nơi đây, đều có rất nhiều sợi tơ. Những sợi tơ này đan xen và kết dính lẫn nhau, dính vào với cả con giun khổng lồ bị lưỡi câu móc lên ở giữa không trung kia. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi giống như là một cái lưới chúng sinh thật lớn.
Chỉ cần đã từng gặp qua, hay có chút quen biết thì sẽ có những sợi tơ kết nối các đối tượng lại với nhau, giống như là nhân quả.
- Từ nay về sau diệt nhân quả!
Âm thanh tang thương trên bầu trời lại vang lên, sau đó Mạnh Hạo liền thấy, rất nhiều sợi tơ vận mệnh chập chờn trên thân con giun khổng lồ đang ở giữa trời kia, trong nháy mắt này bỗng tan biến!
Những sợi tơ vận mệnh này tan biến thì cũng lập tức tạo ra phản ứng dây chuyền, khiến cho những sợi tơ kết nối đất đai, sông núi, dị yêu và tu sĩ có liên quan với con giun kia rung rung theo.
Càng làm cho Mạnh Hạo hoảng sợ là trong chớp mắt, thân thể của tất cả các tu sĩ ở bốn phía chấn động mạnh, sắc mặt bọn họ tái nhợt. Những sợi tơ kết nối bọn họ với con giun kia, cũng đang bắt đầu tan biến. Trong sinh mệnh của mỗi người bọn họ, những trí nhớ có liên quan tới con giun hay lão già kia, đều theo đó mà biến mất.
Giống như sự cân bằng ở bên trong nhân quả đã bị phá vỡ, Nhân là cưỡng ép xóa đi một phần trí nhớ, dẫn đến Quả là toàn bộ thế giới cũng theo đó mà lung lay, sụp đổ.
Hơn nữa, vào lúc này, tâm thần Mạnh Hạo càng chấn động, hắn phát hiện những sợi tơ quanh mình cũng rung rung, xuất hiện dấu hiệu tan biến. Cùng lúc đó, một luồng lực lượng khó có thể hình dung nổi đang tràn vào thế giới của hắn, muốn xóa đi trí nhớ của hắn với con giun và lão già kia.
Trong lúc tâm thần Mạnh Hạo nổ vang, thì đột nhiên Cổ Ngọc Phong Yêu trong túi trữ vật của hắn rung lên một cái, hóa thành một luồng lực lượng nhu hòa tràn ngập toàn thân Mạnh Hạo. Những sợi tơ nhìn như đã tan biến đi nhưng trên thực tế, luồng lực lượng kia chỉ khẽ quét qua người Mạnh Hạo, lại không thể xóa đi được trí nhớ về con giun và lão già kia trong sinh mệnh của Mạnh Hạo.
Cũng chính vào lúc này, con giun khổng lồ kia đã hóa thành một luồng cầu vồng bay thẳng lên bầu trời, trong chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới lại khôi phục lại dáng vẻ như trước khi bị bất động.
Lúc thời gian được khôi phục lại... Thân thể mỗi người đều giật mạnh một cái.
Kim quang lại tỏa sáng trên đài cao. Cổ Lạp đầu tiên là có chút mờ mịt, nhưng y nhanh chóng vui vẻ hô lên một tiếng bỏ quyền, thân thể y lập tức bị kim quang bao trùm rồi bị lôi ra khỏi đài cao.
Trong ký ức của y không có lão già như lão đánh cá kia, có chăng chỉ nhớ là Mạnh Hạo đã chiến thắng tất cả các Tư Long.
Ở ngoài kim quang, tộc nhân của năm đại bộ lạc Ô Thần cũng khôi phục lại như thường, vẻ mắt từng người không có gì lạ, bọn họ đều đưa mắt chăm chú nhìn Mạnh Hạo. Trong trí nhớ của bọn họ cũng không có xuất hiện qua lão đánh cá kia, thậm chí vẻ mặt tộc nhân bộ lạc của lão vẫn như thường, tựa hồ trong sinh mệnh của bọn họ từ trước tới giờ đều không có tồn tại ký ức nào về lão đánh cá kia cả.
- Ô Đạt bộ lại mời được một vị Đại Tư Long!
- So với lần Tế Tổ trước đó, hẳn Ô Đạt bộ đã phải bỏ ra một cái giá thật lớn, nếu không thì họ không có khả năng mời được Đại Tư Long đến trợ giúp.
Trong lúc tộc nhân của năm đại bộ lạc vẫn đang bàn tán xôn xao, thì Mạnh Hạo đứng trên đài cao, sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn không thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt bất cứ người nào ở xung quanh, như thể trong cảm giác của bọn họ, chưa từng có khoảng thời gian bị bất động kia.
Bọn họ cũng không có chút phản ứng nào với việc lão già hóa thành con giun kia đã biến mất, giống như là trong trí nhớ, thậm chí là trong sinh mạng của tất cả các tu sĩ, đều chưa từng tồn tại vị lão giả kia.
Còn có dị yêu, đất đai sông núi ở đây cũng đều như thế. Trong chớp mắt nhân quả của lão già hóa thành giun kia bị người ta chặt đứt, trong ý thức của chúng sinh trong trời đất này cũng mất đi tất cả dấu vết về sự tồn tại của lão già đó.
- Đây mới là tử vong... tử vong chân chính, xóa đi trí nhớ của tất cả những người lão đã tiếp xúc qua, giống như lão chưa từng xuất hiện trên thế giới này…
- Cái này là... Nhân quả tuyến của Quý gia!
Mạnh Hạo thở gấp, sắc mặt hắn càng lúc càng tái hơn. Hắn nhìn bốn phía mà mơ hồ cảm nhận được, có một sự đáng sợ trước nay chưa từng có.
Trong giây lát, Mạnh Hạo nhớ tới trong túi trữ vật của mình, có cái cần câu mà hắn lấy được khi giết chết Quý Tử. Mạnh Hạo bỗng nhiên hiểu được tác dụng của cái cần câu này.
Cũng trong nháy mắt, Mạnh Hạo liền nghĩ tới, nếu cái dây câu kia tiến về phía mình, móc mình lên, thì có lẽ ngay sau đó hết thảy dấu vết của hắn trên thế giới này, ở trong chốc lát đều bị xóa bỏ hoàn toàn.
- Quý gia…!
Sắc mặt Mạnh Hạo có chút tái nhợt, hắn nâng tay phải lên, thu hồi tất cả bầy yêu của mình, rồi bay từ trên đài cao ra bên ngoài. Man cự nhân gào thét, đi ở phía sau hắn, cả hai rời khỏi kim quang mà xuất hiện ở bên ngoài.
Mạnh Hạo không có quan tâm đến bất cứ ánh nhìn hay ngôn từ nào ở bốn phía, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt rất khó coi. Không có người nào ở đây, có thể hiểu được tâm tình của Mạnh Hạo giờ phút này. Ngay cả chim anh vũ cũng không nhận ra có sự tình gì khác thường.
Có lẽ cấp độ của chim anh vũ không đủ, cũng có thể là chim anh vũ không có nhiều trí nhớ, hay sự chú ý với lão già hóa thành giun kia, nên mới không nhận ra điều gì lạ thường hết.
Nhưng nếu có sự tình gì liên quan đến người quan trọng của bản thân nó, thì có lẽ nó sẽ nhận ra chỗ bất đồng.
Lúc Mạnh Hạo thôi không nhìn trời nữa, thì ở nơi đây, năm đại bộ lạc Ô Thần không thể không thừa nhận Ô Đạt bộ đã đạt được thắng lợi, cùng với tư cách là bộ lạc thứ nhất có thể bước vào Thánh địa Ô Thần.
Năm đại bộ lạc cùng kích phát huyết mạch, triển khai phương pháp đặc thù của riêng từng bộ lạc, làm cho toàn bộ Thánh địa Ô Thần từ từ mở ra trong tiếng chấn động ầm ầm.
Khi tộc nhân của Ô Đạt bộ vui mừng hò reo, thì Tộc công và Tế tự bộ lạc bọn họ rất là khách khí, ôm quyền cảm tạ với Mạnh Hạo. Người Ô Đạt bộ hóa thành những luồng cầu vồng bay thẳng đến chỗ kim quang. Mạnh Hạo mơ hồ thấy được kim quang trên đài cao tiêu tán, rồi hóa thành một cánh cửa lớn đang từ từ mở ra.
- Lần này phải đa tạ Mạnh đại sư và Thiên đạo hữu. Lão phu nhất định tuân thủ hứa hẹn, sau khi các tộc nhân tiến vào, thì các ngươi cũng có thể bước vào Tạo Hóa trì!
Tộc công Ô Đạt bộ tinh thần phấn chấn, ôm quyền nói chuyện với Mạnh Hạo và đại hán do Thiên Phương thú hóa thành.
Mạnh Hạo không có để tâm việc này cho lắm, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn đại môn đang chậm rãi ở ra, miễn cưỡng gật đầu.
Chỉ cần đã từng gặp qua, hay có chút quen biết thì sẽ có những sợi tơ kết nối các đối tượng lại với nhau, giống như là nhân quả.
- Từ nay về sau diệt nhân quả!
Âm thanh tang thương trên bầu trời lại vang lên, sau đó Mạnh Hạo liền thấy, rất nhiều sợi tơ vận mệnh chập chờn trên thân con giun khổng lồ đang ở giữa trời kia, trong nháy mắt này bỗng tan biến!
Những sợi tơ vận mệnh này tan biến thì cũng lập tức tạo ra phản ứng dây chuyền, khiến cho những sợi tơ kết nối đất đai, sông núi, dị yêu và tu sĩ có liên quan với con giun kia rung rung theo.
Càng làm cho Mạnh Hạo hoảng sợ là trong chớp mắt, thân thể của tất cả các tu sĩ ở bốn phía chấn động mạnh, sắc mặt bọn họ tái nhợt. Những sợi tơ kết nối bọn họ với con giun kia, cũng đang bắt đầu tan biến. Trong sinh mệnh của mỗi người bọn họ, những trí nhớ có liên quan tới con giun hay lão già kia, đều theo đó mà biến mất.
Giống như sự cân bằng ở bên trong nhân quả đã bị phá vỡ, Nhân là cưỡng ép xóa đi một phần trí nhớ, dẫn đến Quả là toàn bộ thế giới cũng theo đó mà lung lay, sụp đổ.
Hơn nữa, vào lúc này, tâm thần Mạnh Hạo càng chấn động, hắn phát hiện những sợi tơ quanh mình cũng rung rung, xuất hiện dấu hiệu tan biến. Cùng lúc đó, một luồng lực lượng khó có thể hình dung nổi đang tràn vào thế giới của hắn, muốn xóa đi trí nhớ của hắn với con giun và lão già kia.
Trong lúc tâm thần Mạnh Hạo nổ vang, thì đột nhiên Cổ Ngọc Phong Yêu trong túi trữ vật của hắn rung lên một cái, hóa thành một luồng lực lượng nhu hòa tràn ngập toàn thân Mạnh Hạo. Những sợi tơ nhìn như đã tan biến đi nhưng trên thực tế, luồng lực lượng kia chỉ khẽ quét qua người Mạnh Hạo, lại không thể xóa đi được trí nhớ về con giun và lão già kia trong sinh mệnh của Mạnh Hạo.
Cũng chính vào lúc này, con giun khổng lồ kia đã hóa thành một luồng cầu vồng bay thẳng lên bầu trời, trong chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới lại khôi phục lại dáng vẻ như trước khi bị bất động.
Lúc thời gian được khôi phục lại... Thân thể mỗi người đều giật mạnh một cái.
Kim quang lại tỏa sáng trên đài cao. Cổ Lạp đầu tiên là có chút mờ mịt, nhưng y nhanh chóng vui vẻ hô lên một tiếng bỏ quyền, thân thể y lập tức bị kim quang bao trùm rồi bị lôi ra khỏi đài cao.
Trong ký ức của y không có lão già như lão đánh cá kia, có chăng chỉ nhớ là Mạnh Hạo đã chiến thắng tất cả các Tư Long.
Ở ngoài kim quang, tộc nhân của năm đại bộ lạc Ô Thần cũng khôi phục lại như thường, vẻ mắt từng người không có gì lạ, bọn họ đều đưa mắt chăm chú nhìn Mạnh Hạo. Trong trí nhớ của bọn họ cũng không có xuất hiện qua lão đánh cá kia, thậm chí vẻ mặt tộc nhân bộ lạc của lão vẫn như thường, tựa hồ trong sinh mệnh của bọn họ từ trước tới giờ đều không có tồn tại ký ức nào về lão đánh cá kia cả.
- Ô Đạt bộ lại mời được một vị Đại Tư Long!
- So với lần Tế Tổ trước đó, hẳn Ô Đạt bộ đã phải bỏ ra một cái giá thật lớn, nếu không thì họ không có khả năng mời được Đại Tư Long đến trợ giúp.
Trong lúc tộc nhân của năm đại bộ lạc vẫn đang bàn tán xôn xao, thì Mạnh Hạo đứng trên đài cao, sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn không thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt bất cứ người nào ở xung quanh, như thể trong cảm giác của bọn họ, chưa từng có khoảng thời gian bị bất động kia.
Bọn họ cũng không có chút phản ứng nào với việc lão già hóa thành con giun kia đã biến mất, giống như là trong trí nhớ, thậm chí là trong sinh mạng của tất cả các tu sĩ, đều chưa từng tồn tại vị lão giả kia.
Còn có dị yêu, đất đai sông núi ở đây cũng đều như thế. Trong chớp mắt nhân quả của lão già hóa thành giun kia bị người ta chặt đứt, trong ý thức của chúng sinh trong trời đất này cũng mất đi tất cả dấu vết về sự tồn tại của lão già đó.
- Đây mới là tử vong... tử vong chân chính, xóa đi trí nhớ của tất cả những người lão đã tiếp xúc qua, giống như lão chưa từng xuất hiện trên thế giới này…
- Cái này là... Nhân quả tuyến của Quý gia!
Mạnh Hạo thở gấp, sắc mặt hắn càng lúc càng tái hơn. Hắn nhìn bốn phía mà mơ hồ cảm nhận được, có một sự đáng sợ trước nay chưa từng có.
Trong giây lát, Mạnh Hạo nhớ tới trong túi trữ vật của mình, có cái cần câu mà hắn lấy được khi giết chết Quý Tử. Mạnh Hạo bỗng nhiên hiểu được tác dụng của cái cần câu này.
Cũng trong nháy mắt, Mạnh Hạo liền nghĩ tới, nếu cái dây câu kia tiến về phía mình, móc mình lên, thì có lẽ ngay sau đó hết thảy dấu vết của hắn trên thế giới này, ở trong chốc lát đều bị xóa bỏ hoàn toàn.
- Quý gia…!
Sắc mặt Mạnh Hạo có chút tái nhợt, hắn nâng tay phải lên, thu hồi tất cả bầy yêu của mình, rồi bay từ trên đài cao ra bên ngoài. Man cự nhân gào thét, đi ở phía sau hắn, cả hai rời khỏi kim quang mà xuất hiện ở bên ngoài.
Mạnh Hạo không có quan tâm đến bất cứ ánh nhìn hay ngôn từ nào ở bốn phía, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt rất khó coi. Không có người nào ở đây, có thể hiểu được tâm tình của Mạnh Hạo giờ phút này. Ngay cả chim anh vũ cũng không nhận ra có sự tình gì khác thường.
Có lẽ cấp độ của chim anh vũ không đủ, cũng có thể là chim anh vũ không có nhiều trí nhớ, hay sự chú ý với lão già hóa thành giun kia, nên mới không nhận ra điều gì lạ thường hết.
Nhưng nếu có sự tình gì liên quan đến người quan trọng của bản thân nó, thì có lẽ nó sẽ nhận ra chỗ bất đồng.
Lúc Mạnh Hạo thôi không nhìn trời nữa, thì ở nơi đây, năm đại bộ lạc Ô Thần không thể không thừa nhận Ô Đạt bộ đã đạt được thắng lợi, cùng với tư cách là bộ lạc thứ nhất có thể bước vào Thánh địa Ô Thần.
Năm đại bộ lạc cùng kích phát huyết mạch, triển khai phương pháp đặc thù của riêng từng bộ lạc, làm cho toàn bộ Thánh địa Ô Thần từ từ mở ra trong tiếng chấn động ầm ầm.
Khi tộc nhân của Ô Đạt bộ vui mừng hò reo, thì Tộc công và Tế tự bộ lạc bọn họ rất là khách khí, ôm quyền cảm tạ với Mạnh Hạo. Người Ô Đạt bộ hóa thành những luồng cầu vồng bay thẳng đến chỗ kim quang. Mạnh Hạo mơ hồ thấy được kim quang trên đài cao tiêu tán, rồi hóa thành một cánh cửa lớn đang từ từ mở ra.
- Lần này phải đa tạ Mạnh đại sư và Thiên đạo hữu. Lão phu nhất định tuân thủ hứa hẹn, sau khi các tộc nhân tiến vào, thì các ngươi cũng có thể bước vào Tạo Hóa trì!
Tộc công Ô Đạt bộ tinh thần phấn chấn, ôm quyền nói chuyện với Mạnh Hạo và đại hán do Thiên Phương thú hóa thành.
Mạnh Hạo không có để tâm việc này cho lắm, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn đại môn đang chậm rãi ở ra, miễn cưỡng gật đầu.