Ngã Dục Phong Thiên
Chương 556: Mạnh tiểu nhi, ngươi có dám hay không chiến!
Lời này vừa ra, lập tức có bốn viên đan dược được người từ trong thành ném ra, trong đó có một quả còn ở giữa không trung, đã bị một con giao long há mồm nuốt vào. Thân hình con giao long liền run rẩy kịch liệt, nổ ùng một tiếng rồi vỡ tan, thân thể huyết nhục biến mất, từng đạo lôi đình từ trong thân nó khuếch tán ra ngoài.
Tại trong không trung, trực tiếp hình thành một mảnh lôi hải lớn khoảng trăm trượng!
Trong lôi hải, tất cả hung thú trên không đều kêu lên thảm thiết, thân thể liền bị thiểm điện xé rách!
Trên mặt đất, ba viên Lôi Hải Đan vừa rơi xuống liền nổ tung, tiếng vang chấn thiên, mặt đất chấn động. Trong nháy mắt liền xuất hiện ba mảnh lôi hải rộng trăm trượng, phàm là hung thú hay tu sĩ nằm trong phạm vi lôi hải đều kêu lên thảm thiết, thân thể bị lôi điện xé nát.
Mà phía sau, trên bầu trời còn đột ngột xuất hiện mây đen, từng tia chớp ầm ầm lóe lên mà đánh xuống mặt đất, như đốt lên chiến hỏa, làm cho thiên địa biến sắc.
Bốn viên Lôi Hải Đan lại có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ như vậy, ngay cả Mạnh Hạo cũng không dự liệu được. Bốn viên đan dược này là hắn luyện ra được trong ba tháng này, giao cho gia tộc Hàn Tuyết.
Trong lòng Mạnh Hạo biết rõ, đan dược của mình có thể tạo thành lôi hải rộng khoảng mười trượng, còn trăm trượng thì không có khả năng. Nhưng hắn cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân, nơi này đã nổi lên gió tuyết mấy ngày liên tục, mặt đất có băng tuyết, thậm chí còn có gió lốc, hơn nữa trong Thánh Tuyết thành còn có trận pháp độc đáo, những thứ này như là tăng phúc, khiến cho Lôi Hải Đan của Mạnh Hạo có uy lực tăng lên mười lần.
- Loại tăng phúc này, chắc chắn là có giới hạn, nếu dùng nhiều thì trận pháp kia không cần người ta công phá cũng tự động hư hỏng mà vỡ tan!
Mạnh Hạo đã hiểu ra, mà trong thành thì truyền ra tiếng hoan hô động trời.
- Mạnh đại sư uy vũ!
- Đây là pháp đan do Mạnh đại sư luyện chế ra, uy lực trước nay chưa từng có, kinh thiên động địa!
- Mạnh đại sư!
Thanh âm quanh quẩn trong thành, lúc truyền ra bên ngoài thành thì từng thân ảnh tu sĩ cấp tốc bay ra. Bọn họ vừa xuất hiện, Ngũ Giác Tinh trên bầu trời cũng theo đó mà bay ra từng một cái, vờn quanh bốn phía, cùng người Mặc Thổ cung triển khai chém giết.
Mặt đất chấn động, chiến trường tràn ngập sát tràng, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ ùng ùng, cũng có tiếng gào thê lương thảm thiết, máu tươi nhuộm đỏ. Mạnh Hạo đứng trên tường thành, thấy một màn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi chấn động.
Ở ngoài thành từng đạo u quang từ chiến xa phóng ra, thành trì như lung lay sắp đổ, băng tuyết trên mặt đất vỡ vụn, bầu trời như bị xé rách.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tên tu sĩ Tây Mạc Kết Đan hậu kỳ, trên người có ba cái đồ đằng, có giao long, có sơn quỷ, cũng có giang hà. Người này bay lên, trôi nổi giữa không trung, tay phải còn túm lấy một cái đầu lâu ngập máu, ngửa mặt cười to.
- Mạnh đại sư chó má trong Thánh Tuyết thành, ngươi có dám đánh một trận cùng ta!
Lời này giống như là tiếng gầm từ con giao long biến ảo sau lưng người này phát ra, mà tại bên cạnh giao long còn có sơn quỷ dữ tợn, nhìn chằm chằm vào trong thành. Ngay sau đó dưới chân đại hán giang hà xuất hiện, kinh thiên động địa.
- Tháp La, tu sĩ tam đồ của bộ lạc Kinh Thứ - Tây Mạc, khiêu chiến Mạnh đại sư Thánh Tuyết thành. Ngươi dám chiến hay không!? Hay ngoài luyện đan, ngươi không biết gì nữa!?
Thanh âm của đại hán Tây Mạc này truyền khắp chiến trường, ngay sau đó, toàn bộ tu sĩ thuộc Tây Mạc cùng Mặc Thổ cung đều lớn tiếng, kiêu ngạo kêu gào.
- Mạnh tiểu nhi, ngươi có dám chiến hay không?
- Đan sư cái quái gì chứ, ngoài âm thầm luyện đan, ngươi có thể tại nơi này đường đường chính chính đánh một trận hay không!
Đủ lởi châm chọc quanh quẩn, thì trong Thánh Tuyết thành, Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh nhìn đồ đằng trên người cái tên còn đang to mồm kêu gào.
- Đồ đằng sơn quỷ, giống núi mà giống quỷ, loại đồ đằng này tất có giá trị nghiên cứu!
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra quang mang hứng thú, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt vừa động.
Nhưng bên cạnh hắn, lão thái bà trong bốn đại trưởng lão lại nhíu mày.
- Người này khiêu khích, tất có quỷ kế, Mạnh đại sư…
Bà ta còn chưa nói xong, Mạnh Hạo đã vọt lên, trực tiếp bay khỏi tường thành.
Lão thái bà biến sắc, cũng bay vọt theo, nhưng khi bà ta vừa bay lên, một tên tu sĩ Nguyên Anh mang mặt nạ bạc của Mặc Thổ cung cười khặc khặc, trong nháy mắt đã biến mất, khi xuất hiện thì đã chặn trước mặt lão thái bà, ngăn cản bước chân của bà ta.
Trên chiến trường, tên tu sĩ Tây Mạc nắm đầu lâu kia thấy Mạnh Hạo vọt tới thì cười ha hả, gã vung tay phải, đầu lâu trực tiếp nổ tung, trên người gã dính máu tươi, càng lộ vẻ dữ tợn, vọt thẳng về phía Mạnh Hạo.
Hai người càng ngày càng gần, tốc độ cực nhanh, làm cho người hai bên đều tập trung chú ý. Người Thánh Tuyết thành đều cực kỳ khẩn trương, ba trưởng lão còn lại đều lao ra, nhưng cũng bị tu sĩ Nguyên Anh Mặc Thổ cung và Tây Mạc ngăn cản.
- Mạnh tiểu nhi, ta sẽ cho ngươi biết tu sĩ Tây Mạc làm thế nào để giết ngươi!
Tên đại hán Tây Mạc tu vi toàn thân ầm ầm bùng nổ, phát ra khí thế có thể so với Kết Đan hậu kỳ. Sau lưng gã, giao long gào thét, sơn quỷ dữ tợn, giang hà cuồn cuộn, khí thế kinh người.
Gã có chút nắm chắc có thể đánh chết đối phương, hơn nữa, dù trong thời gian ngắn không thể thành công, nhưng chỉ cần đối phương bị mình cuốn lấy, thì cái tên được xưng là Mạnh đại sư này phải chết chắc rồi.
- Thời điểm hắn bước ra, hắn chắc chắn phải chết rồi!
Đại hán Tây Mạc nhe răng cười, thấy Mạnh Hạo chỉ còn cách mình hơn mười trượng, nhưng Mạnh Hạo vẫn lộ vẻ mặt bình tĩnh, mà thân thể cũng tràn ngập huyết quang. Tại trong huyết quang, thân ảnh của hắn liền biến mất, một cái Huyết Băng Thiểm trực tiếp xuất hiện trước người tên đại hán còn đang nhe răng cười.
Mạnh Hạo đột ngột xuất hiện làm tên đại hán sửng sốt, theo bản năng muốn rút lui phía sau, nhưng Mạnh Hạo đã tóm được chéo áo của gã, trực tiếp cuốn về phía trước. Động tác này cực kỳ thuần thục, giống như Mạnh Hạo đã làm vô số lần rồi.
Động tác này cũng cực kỳ quái dị, làm người xem bốn phía sửng sốt.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo đã tóm tên đại hán còn đang sửng sốt giơ lên. Trên bầu trời, một tia chớp rõ ràng, khác với sấm sét bình thường nổ vang giáng xuống.
Tia chớp này không tầm thường, là lôi của thiên kiếp!
Người xung quanh thậm chí còn không có cơ hội phản ứng, thiên kiếp đã trực tiếp đánh lên thân tên tu sĩ Tây Mạc kia. Trong nháy mắt, giao long thê lương vỡ nát, ảo ảnh sơn quỷ cũng tan biến, giang hà nổ vang. Tên tu sĩ Tây Mạc thậm chí không kịp kêu tiếng nào đã bị thiên kiếp bổ xuống người, thân hình đã cháy đen một mảnh.
Tuyệt khí bỏ mình!
Dù sao gã cũng không phải Mạnh Hạo, thiên lôi với trình độ này, Mạnh Hạo vì có đủ nguyên nhân mới có thể chống cự. Nhưng tu sĩ Tây Mạc này, hiển nhiên không có thực lực như vậy, lúc này đã hồn phi phách tán.
- Tiếc cho đồ đằng sơn quỷ!
Mạnh Hạo lắc đầu, thả thi thể trong tay ra, người xung quanh đều bị một màn này làm chấn động.
Tại trong không trung, trực tiếp hình thành một mảnh lôi hải lớn khoảng trăm trượng!
Trong lôi hải, tất cả hung thú trên không đều kêu lên thảm thiết, thân thể liền bị thiểm điện xé rách!
Trên mặt đất, ba viên Lôi Hải Đan vừa rơi xuống liền nổ tung, tiếng vang chấn thiên, mặt đất chấn động. Trong nháy mắt liền xuất hiện ba mảnh lôi hải rộng trăm trượng, phàm là hung thú hay tu sĩ nằm trong phạm vi lôi hải đều kêu lên thảm thiết, thân thể bị lôi điện xé nát.
Mà phía sau, trên bầu trời còn đột ngột xuất hiện mây đen, từng tia chớp ầm ầm lóe lên mà đánh xuống mặt đất, như đốt lên chiến hỏa, làm cho thiên địa biến sắc.
Bốn viên Lôi Hải Đan lại có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ như vậy, ngay cả Mạnh Hạo cũng không dự liệu được. Bốn viên đan dược này là hắn luyện ra được trong ba tháng này, giao cho gia tộc Hàn Tuyết.
Trong lòng Mạnh Hạo biết rõ, đan dược của mình có thể tạo thành lôi hải rộng khoảng mười trượng, còn trăm trượng thì không có khả năng. Nhưng hắn cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân, nơi này đã nổi lên gió tuyết mấy ngày liên tục, mặt đất có băng tuyết, thậm chí còn có gió lốc, hơn nữa trong Thánh Tuyết thành còn có trận pháp độc đáo, những thứ này như là tăng phúc, khiến cho Lôi Hải Đan của Mạnh Hạo có uy lực tăng lên mười lần.
- Loại tăng phúc này, chắc chắn là có giới hạn, nếu dùng nhiều thì trận pháp kia không cần người ta công phá cũng tự động hư hỏng mà vỡ tan!
Mạnh Hạo đã hiểu ra, mà trong thành thì truyền ra tiếng hoan hô động trời.
- Mạnh đại sư uy vũ!
- Đây là pháp đan do Mạnh đại sư luyện chế ra, uy lực trước nay chưa từng có, kinh thiên động địa!
- Mạnh đại sư!
Thanh âm quanh quẩn trong thành, lúc truyền ra bên ngoài thành thì từng thân ảnh tu sĩ cấp tốc bay ra. Bọn họ vừa xuất hiện, Ngũ Giác Tinh trên bầu trời cũng theo đó mà bay ra từng một cái, vờn quanh bốn phía, cùng người Mặc Thổ cung triển khai chém giết.
Mặt đất chấn động, chiến trường tràn ngập sát tràng, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ ùng ùng, cũng có tiếng gào thê lương thảm thiết, máu tươi nhuộm đỏ. Mạnh Hạo đứng trên tường thành, thấy một màn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi chấn động.
Ở ngoài thành từng đạo u quang từ chiến xa phóng ra, thành trì như lung lay sắp đổ, băng tuyết trên mặt đất vỡ vụn, bầu trời như bị xé rách.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tên tu sĩ Tây Mạc Kết Đan hậu kỳ, trên người có ba cái đồ đằng, có giao long, có sơn quỷ, cũng có giang hà. Người này bay lên, trôi nổi giữa không trung, tay phải còn túm lấy một cái đầu lâu ngập máu, ngửa mặt cười to.
- Mạnh đại sư chó má trong Thánh Tuyết thành, ngươi có dám đánh một trận cùng ta!
Lời này giống như là tiếng gầm từ con giao long biến ảo sau lưng người này phát ra, mà tại bên cạnh giao long còn có sơn quỷ dữ tợn, nhìn chằm chằm vào trong thành. Ngay sau đó dưới chân đại hán giang hà xuất hiện, kinh thiên động địa.
- Tháp La, tu sĩ tam đồ của bộ lạc Kinh Thứ - Tây Mạc, khiêu chiến Mạnh đại sư Thánh Tuyết thành. Ngươi dám chiến hay không!? Hay ngoài luyện đan, ngươi không biết gì nữa!?
Thanh âm của đại hán Tây Mạc này truyền khắp chiến trường, ngay sau đó, toàn bộ tu sĩ thuộc Tây Mạc cùng Mặc Thổ cung đều lớn tiếng, kiêu ngạo kêu gào.
- Mạnh tiểu nhi, ngươi có dám chiến hay không?
- Đan sư cái quái gì chứ, ngoài âm thầm luyện đan, ngươi có thể tại nơi này đường đường chính chính đánh một trận hay không!
Đủ lởi châm chọc quanh quẩn, thì trong Thánh Tuyết thành, Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh nhìn đồ đằng trên người cái tên còn đang to mồm kêu gào.
- Đồ đằng sơn quỷ, giống núi mà giống quỷ, loại đồ đằng này tất có giá trị nghiên cứu!
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra quang mang hứng thú, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt vừa động.
Nhưng bên cạnh hắn, lão thái bà trong bốn đại trưởng lão lại nhíu mày.
- Người này khiêu khích, tất có quỷ kế, Mạnh đại sư…
Bà ta còn chưa nói xong, Mạnh Hạo đã vọt lên, trực tiếp bay khỏi tường thành.
Lão thái bà biến sắc, cũng bay vọt theo, nhưng khi bà ta vừa bay lên, một tên tu sĩ Nguyên Anh mang mặt nạ bạc của Mặc Thổ cung cười khặc khặc, trong nháy mắt đã biến mất, khi xuất hiện thì đã chặn trước mặt lão thái bà, ngăn cản bước chân của bà ta.
Trên chiến trường, tên tu sĩ Tây Mạc nắm đầu lâu kia thấy Mạnh Hạo vọt tới thì cười ha hả, gã vung tay phải, đầu lâu trực tiếp nổ tung, trên người gã dính máu tươi, càng lộ vẻ dữ tợn, vọt thẳng về phía Mạnh Hạo.
Hai người càng ngày càng gần, tốc độ cực nhanh, làm cho người hai bên đều tập trung chú ý. Người Thánh Tuyết thành đều cực kỳ khẩn trương, ba trưởng lão còn lại đều lao ra, nhưng cũng bị tu sĩ Nguyên Anh Mặc Thổ cung và Tây Mạc ngăn cản.
- Mạnh tiểu nhi, ta sẽ cho ngươi biết tu sĩ Tây Mạc làm thế nào để giết ngươi!
Tên đại hán Tây Mạc tu vi toàn thân ầm ầm bùng nổ, phát ra khí thế có thể so với Kết Đan hậu kỳ. Sau lưng gã, giao long gào thét, sơn quỷ dữ tợn, giang hà cuồn cuộn, khí thế kinh người.
Gã có chút nắm chắc có thể đánh chết đối phương, hơn nữa, dù trong thời gian ngắn không thể thành công, nhưng chỉ cần đối phương bị mình cuốn lấy, thì cái tên được xưng là Mạnh đại sư này phải chết chắc rồi.
- Thời điểm hắn bước ra, hắn chắc chắn phải chết rồi!
Đại hán Tây Mạc nhe răng cười, thấy Mạnh Hạo chỉ còn cách mình hơn mười trượng, nhưng Mạnh Hạo vẫn lộ vẻ mặt bình tĩnh, mà thân thể cũng tràn ngập huyết quang. Tại trong huyết quang, thân ảnh của hắn liền biến mất, một cái Huyết Băng Thiểm trực tiếp xuất hiện trước người tên đại hán còn đang nhe răng cười.
Mạnh Hạo đột ngột xuất hiện làm tên đại hán sửng sốt, theo bản năng muốn rút lui phía sau, nhưng Mạnh Hạo đã tóm được chéo áo của gã, trực tiếp cuốn về phía trước. Động tác này cực kỳ thuần thục, giống như Mạnh Hạo đã làm vô số lần rồi.
Động tác này cũng cực kỳ quái dị, làm người xem bốn phía sửng sốt.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo đã tóm tên đại hán còn đang sửng sốt giơ lên. Trên bầu trời, một tia chớp rõ ràng, khác với sấm sét bình thường nổ vang giáng xuống.
Tia chớp này không tầm thường, là lôi của thiên kiếp!
Người xung quanh thậm chí còn không có cơ hội phản ứng, thiên kiếp đã trực tiếp đánh lên thân tên tu sĩ Tây Mạc kia. Trong nháy mắt, giao long thê lương vỡ nát, ảo ảnh sơn quỷ cũng tan biến, giang hà nổ vang. Tên tu sĩ Tây Mạc thậm chí không kịp kêu tiếng nào đã bị thiên kiếp bổ xuống người, thân hình đã cháy đen một mảnh.
Tuyệt khí bỏ mình!
Dù sao gã cũng không phải Mạnh Hạo, thiên lôi với trình độ này, Mạnh Hạo vì có đủ nguyên nhân mới có thể chống cự. Nhưng tu sĩ Tây Mạc này, hiển nhiên không có thực lực như vậy, lúc này đã hồn phi phách tán.
- Tiếc cho đồ đằng sơn quỷ!
Mạnh Hạo lắc đầu, thả thi thể trong tay ra, người xung quanh đều bị một màn này làm chấn động.