Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngã Dục Phong Thiên

Chương 551: Vị chủ dược cuối cùng!



Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, đáy lòng vận chuyển Đan Đạo Tái Sinh quyết, nháy mắt hỏa diễm trong lòng bàn tay đã trở thành hai nhóm. Hơn nữa, ở trong lòng, đan dược trong lò đan không ngừng hiện lên đủ loại biến hóa, thi thoảng lại điều chỉnh, chậm rãi lò luyện đan đã trở thành màu đỏ đậm.
Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tay trái bấm tay niệm thần chú không ngừng đặt tại trên lò luyện đan. Mỗi một lần đụng chạm, cũng làm cho lò luyện đan này vù vù một tiếng, trong đó truyền ra hàng loạt tiếng nổ bang bang, cũng có dược hương nhàn nhạt khuếch trương tản ra. Nhưng mà quỷ dị là, dược hương này tràn ra, mọi người bốn phía vừa muốn đi ngửi thử, lại đột nhiên phát hiện chẳng ngửi thấy cái quái gì cả!
Hương khí ở trước mặt, nhưng lại ngửi không thấy, loại hiện tượng quỷ dị này, làm cho sắc mặt tu sĩ bốn phía đồng loạt biến hóa, tứ đại trưởng lão kia cũng đều mở to mắt.
- Đây là vì sao? Người này luyện là đan dược gì, có thể cảm nhận được mùi thuốc, nhưng mà lại như không tồn tại!
- Viên thuốc này có quỷ dị, xem ra vị đan sư này tuy nói tuổi trẻ, nhưng cũng không thể coi thường a.
- Này không là gì đâu, chắc là xảo thuật linh tinh gì đấy thôi, ngươi xem biểu tình của Chu đại sư đi, hiển nhiên là biết được nguyên nhân.
Chu Đức Khôn đáy lòng hoảng sợ, nhưng ở mặt ngoài lại theo bản năng liền lộ ra mỉm cười, giống như tất cả đều được định liệu trước, ẩn ẩn còn mang một chút tán thưởng đối với hậu bối.
Vẻ mặt này của lão đã sớm làm đến lô hỏa thuần thanh, không biết ngầm luyện tập bao nhiêu lần. Dĩ nhiên đã làm được đến mức núi thái sơn sụp đổ trước mặt, mà vẻ mặt chẳng những không thay đổi, thậm chí còn làm cho người ta nghĩ rằng, núi lở là do lão làm ra nữa ấy chứ.
Đây là chỗ dựa lớn nhất để lão quật khởi ở Mặc Thổ, giờ phút này theo bản năng lộ ra vẻ mặt như vậy, lập tức hù dọa hầu hết mọi người.
Vẻ mặt của Nghiêm Tung lúc này cực kỳ ngưng trọng, y nhìn chằm chằm lò luyện đan trước mặt Mạnh Hạo, trong mắt chậm rãi lộ ra vẻ khó tin.
- Đây là.... đan hương tự có! Bởi vì đan vẫn chưa thành, cho nên đan hương là hư ảo, tràn ra là để hấp thu linh khí thiên địa, thế nên người bên ngoài cảm nhận được, nhưng không cách nào ngửi được đan hương!
- Loại thủ pháp luyện đan này đã là trình độ trong truyền thuyết, người này.....
Nghiêm Tung càng nghĩ càng là khiếp sợ, theo bản năng nhìn về phía Chu Đức Khôn. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng sâu không lường được của Chu Đức Khôn, thì nhất thời đáy lòng lộp bộp một tiếng.
- Chu Đức Khôn này, tạo nghệ đan đạo của lão rốt cuộc sâu cỡ nào chứ?
Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi, tay trái Mạnh Hạo vung lên, lại lấy ra mấy gốc dược thảo, lần này cũng không phải bóp nát thành bụi phấn mà là hoặc lấy dịch, hoặc là lấy cành. Từng cái từng cái ném vào lò, khiến cho đan lô càng trở nên đỏ đậm, đan hương cũng càng thêm nồng đậm. Mãi nửa canh giờ sau, Mạnh Hạo mới giơ tay phải lên vỗ mạnh đan lô.
Oanh một tiếng, khi tất cả mọi người nghĩ là đan dược đã luyện thành thì trong giây lát, mặt đất giống như vô hình mà chấn động một cái, bốn phía có gió gào thét mà đến, nhưng ngay sau đó mọi người liền nhận thấy được, đây không phải gió!
Đây là linh khí!
Toàn bộ linh khí của Thánh Tuyết thành, trong nháy mắt này, từ bốn phương tám hướng điên cuồng mạnh mẽ xuất hiện rồi lao đến. Bởi vì linh khí cấp tốc ngưng tụ, cho nên đã hình thành cảm giác có gió, thậm chí còn xuất hiện một cái lốc xoáy linh khí.
Mà trung tâm của tất cả, chính là đan lô trong tay Mạnh Hạo!
- Cái này.....
Đại trưởng lão mạnh mẽ bước ra từng bước, hô hấp dồn dập, lão chưa từng nghe nói qua có người luyện đan mà lại có thể dẫn động linh khí như thế.
Nhị trưởng lão, tứ trưởng lão, còn có vị lão thái bà kia, cũng đều là trợn mắt há hốc mồm, chấn động, tộc nhân gia tộc Hàn Tuyết phía sau bọn họ, bao gồm Hàn Tuyết San ở bên trong, giờ phút này đều là biểu tình không cách nào tin được.
Bọn họ còn như thế, thì khỏi cần nhắc đến mấy trăm tu sĩ xung quanh nữa, bây giờ cả đám đều hô hấp dồn dập, tiếng động xôn xao ồ lên, nhất thời quanh quẩn.
- Luyện đan, cư nhiên có thể dẫn động linh khí bát phương, đây... Đây là đan dược sao?
- Rốt cuộc là đan dược gì, có thể làm được như thế này, không khỏi có chút quá là không cách nào khiến cho người ta tin được.
Bốn phía xôn xao bàn luận, thì Chu Đức Khôn vẫn là bộ dạng cao nhân như cũ, thậm chí còn nâng tay phải lên vuốt vuốt râu, một bộ dạng tán thưởng. Giống như chuyện tình kỳ dị như vậy, cũng như cũ là ở trong dự liệu của lão không bằng.
Nhưng trên thực tế, đáy lòng Chu Đức Khôn đã muốn run rẩy, thậm chí còn đang quát lên.
- Yêu nghiệt, biến thái, không nghĩ tới ngoại trừ Phương Mộc kia, lại còn có yêu nghiệt đan đạo như vậy. Hắn muốn làm gì, hắn rốt cuộc muốn luyện cái đan gì đây...
Chu Đức Khôn đáy lòng khẩn trương không yên, nhưng càng như vậy, vẻ mặt lão lại càng là tán thưởng, vẻ bí hiểm cực kỳ rõ ràng.
Vẻ mặt này rơi vào trong mắt mọi người, rơi vào trong mắt Nghiêm Tung thì lập tức trở nên càng cao lớn hơn.
- Không có đan kiếp, xem ra đan dược này chính là trong quá trình luyện chế thì kinh người, trên thực tế lại không phải là như thế.
Nghiêm Tung mang theo ngưng trọng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, đáy lòng dần dần an định lại.
- Đan dược này chư vị còn cần chờ lâu đấy, bởi vì vẫn còn thiếu một vị chủ dược nữa.
Không bao lâu sau, Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng, hư vô xung quanh lò luyện đan màu đỏ trong lòng bàn tay vặn vẹo, lượng lớn linh khí từ bốn phương tám hướng dũng mãnh mà đến, không ngừng dung nhập vào trong lò đan, giống như trong tay hắn đang nâng một thái dương.
Giờ khắc này, thoạt nhìn Mạnh Hạo khí thế kinh người.
- Thiếu một vị chủ dược? Những lời này là có ý gì, nếu thiếu chủ dược, sao không thêm vào đi?
- Những lời này có chút vấn đề, chẳng lẽ là có người đang tới đưa thuốc cho hắn sao?
Tu sĩ bốn phía đều kinh ngạc, tứ đại trưởng lão kia cũng đều nhíu mày, lộ ra vẻ khó hiểu, vì thế đều nhìn về phía Chu Đức Khôn.
Không chỉ có là bọn họ nhìn về phía Chu Đức Khôn, ngay cả Nghiêm Tung sau khi trăm mối vẫn không có cách giải, cũng là nhìn về phía Chu Đức Khôn.
Đến cả thanh niên từ đầu đến cuối vẫn quan tâm trận đan đấu này, cùng với lão giả Nguyên Anh bên cạnh gã từ khi đến vẫn chưa hề nhấc bước chân lên, cũng đều hướng ánh mắt về phía Chu Đức Khôn.
Chu Đức Khôn cười nhạt một tiếng, tay phải nâng lên vuốt chòm râu, vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng bí hiểm, cứ như đã định liệu trước. Trên vẻ mặt kia còn có một chút tán thưởng đối với hậu bối, tất cả, khiến cho lão gần như hoàn mỹ.
Nhưng trên thực tế, đáy lòng của lão đã muốn mắng to thật lâu, mắng trời mắng đất, tất cả mọi người ở đây đều đã bị lão hỏi thăm tổ tông mấy đời ở trong lòng rồi. Bởi vì lão khẩn trương, nơi đây xuất hiện hai đan sư, một người so với một người lại càng thêm yêu nghiệt. Nhưng khốn nỗi, tất cả mọi người đều cho là mình đây mới là mạnh nhất.
Loại cảm giác này, rất cần tố chất tâm lý cường đại mới có thể không hỏng mất, Chu Đức Khôn giờ phút này vội ho khan một tiếng, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía lão, muốn tìm kiếm đáp án.
- Chu đại sư, kính xin giải thích nghi hoặc.
- Đúng vậy a Chu đại sư, người xem lần luyện đan này, vị chủ dược cuối cùng mà người đó nói là cái gì? Chẳng lẽ chờ một lát thì có?
Mọi người đều mở miệng, Nghiêm Tung cũng nghiêm túc hướng Chu Đức Khôn cúi đầu.
- Thỉnh Chu đại sư giải thích nghi hoặc.
- Giải mê hoặc cái muội ngươi ấy!!! Ta làm thế quái nào mà biết được vị chủ dược cuối cùng mà hắn nói là cái khỉ gì chứ!
Chu Đức Khôn lại mắng to trong lòng, nhưng ở mặt ngoài vẫn là bộ dạng cao nhân, cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn hướng lên bầu trời.
- Theo lão phu thấy, lai lịch của chủ dược này không tầm thường, trong đơn giản lại mang theo thần bí, trong tầm thường lại có bất phàm. Dược mà đan đạo trình độ này cần đến, các ngươi biết chính là biết, không biết cũng đừng cưỡng cầu.
Chu Đức Khôn tiếp tục bí hiểm, lời này nói xong, rơi vào trong tai mọi người, nếu không có cách nhìn chủ quan ngay từ đầu, nhất định sẽ cảm thấy là nói bậy, hoàn toàn là ngôn từ lập lờ nước đôi.
Nhưng chính vì cách nhìn chủ quan lúc trước, nên những lời nói bí hiểm này cứ thế mà trở nên có ý nghĩa vô cùng thâm sâu, huyền ảo.
Mà Chu Đức Khôn ngẩng đầu nhìn trời là có nguyên nhân, lão cảm thấy, mặc kệ là chủ dược gì đi chăng nữa, nếu thiếu, cũng phải có người đưa tới, mà muốn đưa đến, đương nhiên là bay tới.
Huống hồ cho dù không phải bay tới đi chăng nữa, thì lão cũng có biện pháp đi giải thích. Dược thảo trong trời đất này, đều là vật trong thiên hạ, cho nên lúc này ngẩng đầu nhìn trời, là tuyệt đối tuyệt đối không sai rồi.
Vẻ mặt của Chu Đức Khôn bị Mạnh Hạo nhìn thấy, thì trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Hắn phát hiện nếu so với khi ở Tử Vận Tông, thì Chu Đức Khôn sau khi vào Mặc Thổ thú vị hơn rất nhiều.
- Tới thành này cũng đã bảy tám ngày, tính toán thời gian, hẳn là cũng gần đến rồi, chính là không biết còn phải đợi bao lâu.
Mạnh Hạo đang trầm ngâm trong lòng thì bỗng nhiên hắn biến sắc, không chút do dự tay trái vỗ túi trữ vật, Lão Tổ Lý gia lập tức xuất hiện trong tay, mạnh mẽ giơ lên ném về phía trước.
Oanh một tiếng, trong giây lát trên tinh không vạn lí, một đạo thiểm điện lôi kiếp chợt buông xuống, tiếng nổ vang ầm ầm vượt qua cả đan kiếp, lao thẳng đến phía Lão Tổ Lý gia. Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, không đợi Lão Tổ Lý gia bắt đầu mắng, ngay sau khi uy lực của tia chớp yếu đi, thì Mạnh Hạo lập tức thu Lão Tổ Lý gia lại, lôi điện bị yếu đi, toàn bộ bị hút vào trong lò đan.
Lôi kiếp này chính là chủ dược cuối cùng mà Mạnh Hạo chờ đợi!
Đan lô nổ vang, tia chớp lóe lên, từng trận tiếng nổ kinh thiên quanh quẩn, lò luyện đan trong tay Mạnh Hạo mạnh mẽ chấn động, nắp lô tự động bay lên, một viên đan dược có tia chớp vờn quanh, trong phút chốc từ trong lò đan bay ra.
Ngay khi đan dược này xuất hiện thì mây đen lập tức dày đặc, đây không phải là kiếp vân, mà là của thiên địa tự nhiên hiện ra. Giống như đan dược này có thể dẫn động lôi đình, khiến cho ở giữa tầng mây, từng đạo tia chớp lóe lên, tiếng động nổ vang chấn động mặt đất.
Đan hương tràn ra bốn phía lúc trước giờ lại nhất tề quay ngược, lao thẳng về phía viên thuốc này, nháy mắt ngưng tụ vào trong, lập tức làm cho đan dược trở nên trong suốt lấp lánh, lưu quang bốn phía, vừa thấy đã biết là bất phàm.
Cùng lúc đó, toàn bộ linh khí trong thành trì trong nháy mắt ầm ầm ngưng tụ, giống như thủy triều gào thét mà đến, giống như nhấc lên cơn gió lớn, trong gió, bên ngoài đan dược xuất hiện lốc xoáy, theo hấp thu, lôi đình trên bầu trời càng thêm nổ vang.
Mắt thấy hình như có lượng lớn tia chớp sắp bị hấp dẫn xuống, tay trái Mạnh Hạo nâng lên một cái, trực tiếp bắt được đan dược có tia chớp lóe lên này, đặt ở trước mặt, cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó gật gật đầu.
Lần luyện đan này là một lần thử nghiệm của hắn, nhìn thấy ngũ hành luyện đan của Nghiêm Tung, làm cho Mạnh Hạo có một loại chỉ dẫn mới. Sau khi thử dung hợp, mặc dù không hoàn toàn thành công, nhưng lại mở ra một cái ý tưởng mới cho Mạnh Hạo.
- Luyện đan kiểu này hiệu quả rất tốt, với lại căn cứ theo thay đổi của ngũ hành, có thể luyện ra đan dược từ không mà có......
Mạnh Hạo như có suy nghĩ gì, mắt lại nhìn đan dược trong tay, sau đó vẻ mặt chắc chắc nhìn về phía Nghiêm Tung.
Mọi người xung quanh hô hấp dồn dập, tứ đại trưởng lão hít vào một hơi sâu, nhìn chằm chằm viên đan dược có tia chớp chạy quanh kia. Mấy trăm tu sĩ ở quảng trường cũng đều là vẻ mặt rung động, nhìn đan dược xuất hiện.
Nghiêm Tung trợn mắt há hốc mồm, từ khi Mạnh Hạo bắt đầu luyện đan, y vốn là coi khinh, nhưng theo thủ pháp luyện đan bất đồng, y dần dần có coi trọng. Khi đan hương hư ảo tản ra, thì đáy lòng y có kinh ngạc, khiến linh khí thiên địa bốn phía cấp tốc mạnh mẽ xuất hiện, thì y đã khiếp sợ. Cho đến mới vừa rồi, khi tia chớp xuất hiện, y đã hoàn toàn rung động.
Nay hô hấp dồn dập, mở to mắt, y nhìn ra trên đan dược này thế mà lại tồn tại rõ ràng phương pháp luyện đan ngũ hành của mình, mà còn có phần vượt xa, thuộc về một loại kết hợp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...