Ngã Dục Phong Thiên
Chương 535: Hàn Tuyết San!
Dù sao biểu hiện vừa rồi của Mạnh Hạo không chỉ dọa sợ được tu sĩ Tây Mạc kia, mà cũng khiến bọn họ hoàn toàn kinh sợ.
Chỉ phất tay, hơn trăm con sói đen chết đi hóa thành máu đen, máu chảy lại hóa thành sương mù, chỉ chớp mắt, sương mây thành mưa, rơi xuống phạm vi trăm trượng, thì không còn một ngọn cỏ, loại bỏ tất cả sinh cơ.
Thủ pháp này, khiến bọn họ kinh hãi, hơn nữa còn không nhìn thấu tu vi của Mạnh Hạo, dường như trên người Mạnh Hạo, có bọc một tầng thần bí, khiến người ta không thể không kính sợ.
- Ta không phải Đại Tư Long, nhưng ngươi quả thật cần cảm ơn ta.
Mạnh Hạo lắc đầu, đưa tay chỉ mặt đất, lúc đưa lên, thì chỉ vào mi tâm của tu sĩ Tây Mạc kia.
Một chỉ này tới nơi, thân thể tu sĩ Tây Mạc run rẩy, trong mắt lộ vẻ mờ mịt, như người mất hồn.
- Chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ, lại có thể điều khiển nhiều hung thú cường đại đến thế, đây chính là Tư Long của Tây Mạc sao?
Trong lòng Mạnh Hạo như ngộ ra, lại càng thêm tò mò về Tây Mạc, quay đầu nhìn về phía cô gái áo trắng.
- Ta cứu người không phải là làm không công.
Mạnh Hạo nói câu này, lập tức khiến hai tu sĩ bên cạnh cô gái áo trắng mắt lóe sáng, càng thêm cảnh giác, đặc biệt là loại phương pháp chỉ vào trán người ta lại khiến người ta mê man, càng khiến cho hai tu sĩ này kinh hãi. Vì thế lúc bọn họ nghe được lời nói của Mạnh Hạo, không thể không khẩn trương.
- Tiền bối cần gì, xin cứ mở miệng.
Cô gái áo trắng Hàn Tuyết San, nhẹ nhàng nói.
- Ta cần một con Tuyết Hàn tằm.
Mạnh Hạo nói thẳng.
Hắn vừa nói xong, nữ tu trong hai tu sĩ bên cạnh cô gái áo trắng lập tức cau mày, nhưng lại cẩn thận giấu đi vẻ chán ghét trong mắt với Mạnh Hạo.
Hàn Tuyết San chần chừ một chút, nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Tiền bối, Tuyết Hàn tằm chỉ có ấu thể mới có thể nhận chủ. Mà hiện giờ trong gia tộc, theo tin tức mà ta nắm được, thì không còn ấu thể nữa. Nhưng cũng có thể tin tức của tôi không toàn diện, hay là tiền bối theo tôi về Thánh Tuyết thành. Đến lúc đó tôi sẽ bảo gia tộc tìm kiếm cẩn thận, để báo đáp ơn cứu mạng của tiền bối.
Đôi mắt Hàn Tuyết San nhìn Mạnh Hạo không hề lộ chút tình cảm nào. Nàng tuy cực kỳ cảm kích ơn cứu mạng của Mạnh Hạo, nhưng cũng vô cùng e ngại hắn, cảnh tượng vừa rồi, khiến nàng cứ nhớ lại vẫn còn cảm thấy kinh sợ.
Hiện giờ nàng là đang cố gắng mở miệng trả lời. Nàng hơi có cảm giác, nếu trả lời sai một câu thôi, vậy đối phương rất có thể trực tiếp từ ân nhân trở thành kẻ thù.
Hơn nữa nàng không cách nào xác định, người trước mặt nàng, có phải thực sự trùng hợp xuất hiện ở nơi này, hay là đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng cho dù thế nào, với nàng mà nói, đối phương đã xuất hiện, sinh mệnh của bản thân sẽ không còn gì phải lo nữa, mà về đến Thánh Tuyết thành, thì tất cả sẽ biến chuyển theo suy nghĩ của bản thân.
Mạnh Hạo nghĩ một lát, nhìn nàng một cái, trong mắt có thâm ý, mỉm cười gật đầu đồng ý.
Cô gái áo trắng không hề buông lỏng tâm sự, cố gắng cười kéo giãn khoảng cách với Mạnh Hạo một chút. Hai tu sĩ bên cạnh nàng, lại vô cùng cảnh giác nhìn Mạnh Hạo, cả nhóm đi ra khỏi khu rừng.
Về vị Tư Long của Tây Mạc kia, lại mê man đi theo sau lưng Mạnh Hạo, cứ như mất đi chính mình, cảnh tượng này, càng khiến đám người Hàn Tuyết San kinh hãi.
Thánh Tuyết thành, ở phía bắc vùng đất Mặc Thổ, tuy còn cách Tây Mạc một khoảng, nhưng cũng không quá xa. Nơi này băng tuyết quanh năm, là một nơi xuất hiện màu trắng hiếm thấy, trên bề mặt đất đen.
Khoảng cách đến Đông Lạc thành mà Mạnh Hạo chiếm giữ không hề gần, giữa hai bên tuy nói là chín thành liên minh, nhưng rất ít qua lại. Dù sao gia tộc Đông Lạc cũng chỉ là hàng chót của Cửu Minh, mà gia tộc Hàn Tuyết, lại từng là thủ lĩnh Cửu Minh, hiện giờ tuy đã xuống dốc, nhưng vẫn còn kiêu ngạo.
Hơn nữa, vị Lão Tổ Trảm Linh quanh năm bế quan trong lời đồn kia, cho dù đã mấy trăm năm không xuất hiện, nhưng không ai biết được, vị Lão Tổ đó rốt cuộc sống hay chết.
Nhưng chỉ cần có một chút khả năng còn sống, địa vị của Thánh Tuyết thành tuyệt sẽ không xuống dốc.
Điều này cũng khiến cho Thánh Tuyết thành, cho dù nay không bằng xưa, nhưng vinh quang thì vẫn còn đó, dư quang huy hoàng vẫn như cũ che phủ Thánh Tuyết thành.
Nhưng hiện giờ, trong Thánh Tuyết thành lại là một mảnh nặng nề, tự hình thành áp lực, hóa thành mây đen trên trời, áp thẳng xuống mặt đất. Trên tường thành cấu tạo từ băng tinh, gia tộc Hàn Tuyết và tu sĩ trong thành, ai nấy chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, mặt đất chấn động, từng con giao long có cánh toàn thân đen kịt, đang bay lượn trên trời, đôi mắt đỏ ngầu, lộ ra vẻ hung tàn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm thét, có thể chấn nhiếp tâm thần tu sĩ.
Đưa mắt nhìn lại, số lượng giao long, có đến năm mươi con, vờn xung quanh thánh thành, còn trên mặt đất lại có bảy tám chục con sư tử hung mãnh màu lam, hình thể to lớn, cao đến bảy tám trượng. Chúng nó đi qua nơi nào, nơi đó liền xuất hiện băng sương màu lam.
Trừ những hung thú ra, còn có khoảng hơn một nghìn tu sĩ, xuất hiện sau những hung thú này, đứng ở phía xa xa, ngẩng đầu nhìn về Thánh Tuyết thành. Bọn họ mặc đồ đen, ai nấy đều đeo mặt nạ, trong đó đa phần là mặt nạ màu trắng có tu vi Trúc Cơ, chỉ có hơn ba mươi người trong cả nghìn người, là đeo mặt nạ xanh.
Đứng trước nhất, là một lão giả mái tóc bạc trắng, đeo mặt nạ màu bạc, tu vi lão giả thể hiện ra, là khí tức của tu sĩ Nguyên Anh.
Ở xa hơn, trên một ngọn núi tuyết, có mấy trăm thân thể cao lớn, những người này mặt không biểu tình, trên người có đồ đằng, số lượng không đều, khí tức của bọn họ không lớn mạnh như tu sĩ, mà có nhiều thêm một chút cuồng dã, một chút yêu dị.
Bọn họ là tu sĩ Tây Mạc.
Giữa Thánh Tuyết thành và đại quân Mặc Thổ cung, là một màn gió tuyết, bao bọc bốn phương tám hướng, chia cách hai bên.
Ở xa hơn nữa, có mấy nghìn đệ tử đến từ Mặc Thổ cung, lần lượt phân tán, kết lại thành một vòng vây hình tròn, bao vây Thánh Tuyết thành vào trong đó.
Dường như chiến tranh, chỉ cần chút xúc tác.
Cũng đúng lúc này, nhóm người Mạnh Hạo, xuất hiện ở ranh giới Thánh Tuyết thành, bọn họ nhìn cảnh tượng phía trước, trừ Mạnh Hạo vẻ mặt bình thường ra, Hàn Tuyết San và hai người khác, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Hơn một ngày cùng đi, Mạnh Hạo không hề hỏi đối phương vì sao lại rời khỏi thành vào lúc này, về chuyện này, Hàn Tuyết San cũng không chủ động nói tới.
Nhưng mơ hồ, Mạnh Hạo đã qua một vài câu nói của hai người còn lại, nghe ra được, nửa tháng trước, lúc bọn họ ra ngoài, có đến hơn ba mươi người đi, nhưng hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ thủ hộ cô gái áo trắng.
- Xem ra không thể vào thành rồi.
Mạnh Hạo dửng dưng nói, trận thế của Mặc Thổ cung thế này, là muốn vây chết Thánh Tuyết thành, lúc này sở dĩ chưa toàn lực phát động công kích, hẳn là có nguyên nhân người ngoài không biết. Chỉ là cường giả mạnh nhất ra mặt mới là Nguyên Anh, cũng có thể nhìn ra trận chiến này, có lẽ không phải là quyết chiến, mà phần nhiều là dò xét.
Hàn Tuyết San đang định nói, nhưng đúng lúc này, hàng loạt tiếng tù và vang lên, đột nhiên trên mặt đất truyền ra, đồng thời, những con giao long trên bầu trời, cũng gào thét lao về phía Thánh Tuyết thành, thân thể những con sư tử trên mặt đất lóe lên quang mang lam nhạt, cũng lao tới, như từng mũi tên màu lam to lớn, nhanh chóng lao về phía Thánh Tuyết thành.
Ngay sau đó, những tu sĩ Mặc Thổ cung kia, cũng ngay lúc tiếng tù và vang lên, bay lên khỏi mặt đất. Sau lưng bọn họ, mặt đất chấn động, đột nhiên có hai người khổng lồ cao đến hơn ba mươi trượng, không biết ở đâu ra, bước những bước lớn, ầm ầm đi tới. Trên vai bọn họ, còn có thể nhìn thấy một thanh kiếm lớn đến cả trăm trượng.
Kiếm rất cũ nát, như trải qua biết bao năm tháng, nhưng khí thế thì kinh người.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng tạm, trên mặt đất, được tù và thúc dục, một mảng biển đen xuất hiện, đó là mấy vạn con sói đen, xuất hiện từ bốn phương tám hướng, lao thẳng về phía Thánh Tuyết thành.
Màn ánh sáng của Thánh Tuyết Thành lóe lên, trong thành có gần nghìn tu sĩ bay ra, ở trong màn sáng, tự triển khai phép thuật, còn có ánh sáng pháp bảo lóe lên, xuyên qua màn sáng, bắt đầu chém giết hung thú và tu sĩ ở bên ngoài.
Trong thành trì, lúc này có ánh sáng trắng lấp lánh, một quầng sáng hình sao năm cánh lớn xuất hiện, lơ lửng xoay tròn giữa không trung, mỗi lần xoay chuyển, đều phát tán ra ánh sáng hình cung, quét về phía ngoài thành.
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, mặt đất chấn động, một trận chiến đấu giữa các tu sĩ mà Mạnh Hạo chưa từng gặp, đã bắt đầu diễn ra trước mặt hắn.
Cùng lúc với chiến tranh bắt đầu, Mạnh Hạo lập tức nhìn đến phía xa trong thành, có một đoàn khoảng mấy chục người, nhất tề xông khỏi màn sáng. Ngay lúc bước lên màn sáng, một ngôi sao bay tới, lơ lửng trên đầu bọn họ, nhanh chóng xoay chuyển, phát ra từng đợt ánh sáng hình cung. Nơi nào ánh sáng đi qua, hung thú gào thét né tránh, ngay cả giao long trên trời, cũng phải tránh né, không thể tới gần.
Đội ngũ như vậy, không phải chỉ có một, mà là mười mấy nhóm, chạy ra từ trong thành trì, triển khai đại chiến với Mặc Thổ cung bên ngoài. Nhất thời, tiếng nổ vang vọng, tiếng thét thê lương liên tục truyền ra, chém giết rất mãnh liệt.
Mạnh Hạo không phải lần đầu thấy tu sĩ đại chiến, nhưng đại chiến tầm cỡ như trước mắt, thì là lần đầu tiên. Lúc tận mắt nhìn thấy, trái tim hắn cũng theo đó đập nhanh hơn, nhưng dù sao hắn cũng không phải người vừa gia nhập Tu Chân giới, rất nhanh đã bình phục lại.
Ánh mắt hắn chủ yếu, đặt trên hai người không lồ trên chiến trường, động tác của bọn họ chậm rãi, nhưng mỗi một bước chân, đều khiến mặt đất rung động, đại kiếm trong tay vung lên, liền có kiếm khí tràn ra, cực kỳ kinh người.
Cũng đúng lúc này, trong mười mấy đội ngũ kia, có một đội, xông về phía đám người Mạnh Hạo, cũng có thể nói là trùng hợp, nhưng lúc Mạnh Hạo nhìn thấy trong mắt Hàn Tuyết San lóe lên một tia vui mừng, hắn liền hiểu ra, đây là người đến đón nàng về thành.
Chỉ phất tay, hơn trăm con sói đen chết đi hóa thành máu đen, máu chảy lại hóa thành sương mù, chỉ chớp mắt, sương mây thành mưa, rơi xuống phạm vi trăm trượng, thì không còn một ngọn cỏ, loại bỏ tất cả sinh cơ.
Thủ pháp này, khiến bọn họ kinh hãi, hơn nữa còn không nhìn thấu tu vi của Mạnh Hạo, dường như trên người Mạnh Hạo, có bọc một tầng thần bí, khiến người ta không thể không kính sợ.
- Ta không phải Đại Tư Long, nhưng ngươi quả thật cần cảm ơn ta.
Mạnh Hạo lắc đầu, đưa tay chỉ mặt đất, lúc đưa lên, thì chỉ vào mi tâm của tu sĩ Tây Mạc kia.
Một chỉ này tới nơi, thân thể tu sĩ Tây Mạc run rẩy, trong mắt lộ vẻ mờ mịt, như người mất hồn.
- Chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ, lại có thể điều khiển nhiều hung thú cường đại đến thế, đây chính là Tư Long của Tây Mạc sao?
Trong lòng Mạnh Hạo như ngộ ra, lại càng thêm tò mò về Tây Mạc, quay đầu nhìn về phía cô gái áo trắng.
- Ta cứu người không phải là làm không công.
Mạnh Hạo nói câu này, lập tức khiến hai tu sĩ bên cạnh cô gái áo trắng mắt lóe sáng, càng thêm cảnh giác, đặc biệt là loại phương pháp chỉ vào trán người ta lại khiến người ta mê man, càng khiến cho hai tu sĩ này kinh hãi. Vì thế lúc bọn họ nghe được lời nói của Mạnh Hạo, không thể không khẩn trương.
- Tiền bối cần gì, xin cứ mở miệng.
Cô gái áo trắng Hàn Tuyết San, nhẹ nhàng nói.
- Ta cần một con Tuyết Hàn tằm.
Mạnh Hạo nói thẳng.
Hắn vừa nói xong, nữ tu trong hai tu sĩ bên cạnh cô gái áo trắng lập tức cau mày, nhưng lại cẩn thận giấu đi vẻ chán ghét trong mắt với Mạnh Hạo.
Hàn Tuyết San chần chừ một chút, nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Tiền bối, Tuyết Hàn tằm chỉ có ấu thể mới có thể nhận chủ. Mà hiện giờ trong gia tộc, theo tin tức mà ta nắm được, thì không còn ấu thể nữa. Nhưng cũng có thể tin tức của tôi không toàn diện, hay là tiền bối theo tôi về Thánh Tuyết thành. Đến lúc đó tôi sẽ bảo gia tộc tìm kiếm cẩn thận, để báo đáp ơn cứu mạng của tiền bối.
Đôi mắt Hàn Tuyết San nhìn Mạnh Hạo không hề lộ chút tình cảm nào. Nàng tuy cực kỳ cảm kích ơn cứu mạng của Mạnh Hạo, nhưng cũng vô cùng e ngại hắn, cảnh tượng vừa rồi, khiến nàng cứ nhớ lại vẫn còn cảm thấy kinh sợ.
Hiện giờ nàng là đang cố gắng mở miệng trả lời. Nàng hơi có cảm giác, nếu trả lời sai một câu thôi, vậy đối phương rất có thể trực tiếp từ ân nhân trở thành kẻ thù.
Hơn nữa nàng không cách nào xác định, người trước mặt nàng, có phải thực sự trùng hợp xuất hiện ở nơi này, hay là đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng cho dù thế nào, với nàng mà nói, đối phương đã xuất hiện, sinh mệnh của bản thân sẽ không còn gì phải lo nữa, mà về đến Thánh Tuyết thành, thì tất cả sẽ biến chuyển theo suy nghĩ của bản thân.
Mạnh Hạo nghĩ một lát, nhìn nàng một cái, trong mắt có thâm ý, mỉm cười gật đầu đồng ý.
Cô gái áo trắng không hề buông lỏng tâm sự, cố gắng cười kéo giãn khoảng cách với Mạnh Hạo một chút. Hai tu sĩ bên cạnh nàng, lại vô cùng cảnh giác nhìn Mạnh Hạo, cả nhóm đi ra khỏi khu rừng.
Về vị Tư Long của Tây Mạc kia, lại mê man đi theo sau lưng Mạnh Hạo, cứ như mất đi chính mình, cảnh tượng này, càng khiến đám người Hàn Tuyết San kinh hãi.
Thánh Tuyết thành, ở phía bắc vùng đất Mặc Thổ, tuy còn cách Tây Mạc một khoảng, nhưng cũng không quá xa. Nơi này băng tuyết quanh năm, là một nơi xuất hiện màu trắng hiếm thấy, trên bề mặt đất đen.
Khoảng cách đến Đông Lạc thành mà Mạnh Hạo chiếm giữ không hề gần, giữa hai bên tuy nói là chín thành liên minh, nhưng rất ít qua lại. Dù sao gia tộc Đông Lạc cũng chỉ là hàng chót của Cửu Minh, mà gia tộc Hàn Tuyết, lại từng là thủ lĩnh Cửu Minh, hiện giờ tuy đã xuống dốc, nhưng vẫn còn kiêu ngạo.
Hơn nữa, vị Lão Tổ Trảm Linh quanh năm bế quan trong lời đồn kia, cho dù đã mấy trăm năm không xuất hiện, nhưng không ai biết được, vị Lão Tổ đó rốt cuộc sống hay chết.
Nhưng chỉ cần có một chút khả năng còn sống, địa vị của Thánh Tuyết thành tuyệt sẽ không xuống dốc.
Điều này cũng khiến cho Thánh Tuyết thành, cho dù nay không bằng xưa, nhưng vinh quang thì vẫn còn đó, dư quang huy hoàng vẫn như cũ che phủ Thánh Tuyết thành.
Nhưng hiện giờ, trong Thánh Tuyết thành lại là một mảnh nặng nề, tự hình thành áp lực, hóa thành mây đen trên trời, áp thẳng xuống mặt đất. Trên tường thành cấu tạo từ băng tinh, gia tộc Hàn Tuyết và tu sĩ trong thành, ai nấy chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, mặt đất chấn động, từng con giao long có cánh toàn thân đen kịt, đang bay lượn trên trời, đôi mắt đỏ ngầu, lộ ra vẻ hung tàn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm thét, có thể chấn nhiếp tâm thần tu sĩ.
Đưa mắt nhìn lại, số lượng giao long, có đến năm mươi con, vờn xung quanh thánh thành, còn trên mặt đất lại có bảy tám chục con sư tử hung mãnh màu lam, hình thể to lớn, cao đến bảy tám trượng. Chúng nó đi qua nơi nào, nơi đó liền xuất hiện băng sương màu lam.
Trừ những hung thú ra, còn có khoảng hơn một nghìn tu sĩ, xuất hiện sau những hung thú này, đứng ở phía xa xa, ngẩng đầu nhìn về Thánh Tuyết thành. Bọn họ mặc đồ đen, ai nấy đều đeo mặt nạ, trong đó đa phần là mặt nạ màu trắng có tu vi Trúc Cơ, chỉ có hơn ba mươi người trong cả nghìn người, là đeo mặt nạ xanh.
Đứng trước nhất, là một lão giả mái tóc bạc trắng, đeo mặt nạ màu bạc, tu vi lão giả thể hiện ra, là khí tức của tu sĩ Nguyên Anh.
Ở xa hơn, trên một ngọn núi tuyết, có mấy trăm thân thể cao lớn, những người này mặt không biểu tình, trên người có đồ đằng, số lượng không đều, khí tức của bọn họ không lớn mạnh như tu sĩ, mà có nhiều thêm một chút cuồng dã, một chút yêu dị.
Bọn họ là tu sĩ Tây Mạc.
Giữa Thánh Tuyết thành và đại quân Mặc Thổ cung, là một màn gió tuyết, bao bọc bốn phương tám hướng, chia cách hai bên.
Ở xa hơn nữa, có mấy nghìn đệ tử đến từ Mặc Thổ cung, lần lượt phân tán, kết lại thành một vòng vây hình tròn, bao vây Thánh Tuyết thành vào trong đó.
Dường như chiến tranh, chỉ cần chút xúc tác.
Cũng đúng lúc này, nhóm người Mạnh Hạo, xuất hiện ở ranh giới Thánh Tuyết thành, bọn họ nhìn cảnh tượng phía trước, trừ Mạnh Hạo vẻ mặt bình thường ra, Hàn Tuyết San và hai người khác, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Hơn một ngày cùng đi, Mạnh Hạo không hề hỏi đối phương vì sao lại rời khỏi thành vào lúc này, về chuyện này, Hàn Tuyết San cũng không chủ động nói tới.
Nhưng mơ hồ, Mạnh Hạo đã qua một vài câu nói của hai người còn lại, nghe ra được, nửa tháng trước, lúc bọn họ ra ngoài, có đến hơn ba mươi người đi, nhưng hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ thủ hộ cô gái áo trắng.
- Xem ra không thể vào thành rồi.
Mạnh Hạo dửng dưng nói, trận thế của Mặc Thổ cung thế này, là muốn vây chết Thánh Tuyết thành, lúc này sở dĩ chưa toàn lực phát động công kích, hẳn là có nguyên nhân người ngoài không biết. Chỉ là cường giả mạnh nhất ra mặt mới là Nguyên Anh, cũng có thể nhìn ra trận chiến này, có lẽ không phải là quyết chiến, mà phần nhiều là dò xét.
Hàn Tuyết San đang định nói, nhưng đúng lúc này, hàng loạt tiếng tù và vang lên, đột nhiên trên mặt đất truyền ra, đồng thời, những con giao long trên bầu trời, cũng gào thét lao về phía Thánh Tuyết thành, thân thể những con sư tử trên mặt đất lóe lên quang mang lam nhạt, cũng lao tới, như từng mũi tên màu lam to lớn, nhanh chóng lao về phía Thánh Tuyết thành.
Ngay sau đó, những tu sĩ Mặc Thổ cung kia, cũng ngay lúc tiếng tù và vang lên, bay lên khỏi mặt đất. Sau lưng bọn họ, mặt đất chấn động, đột nhiên có hai người khổng lồ cao đến hơn ba mươi trượng, không biết ở đâu ra, bước những bước lớn, ầm ầm đi tới. Trên vai bọn họ, còn có thể nhìn thấy một thanh kiếm lớn đến cả trăm trượng.
Kiếm rất cũ nát, như trải qua biết bao năm tháng, nhưng khí thế thì kinh người.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng tạm, trên mặt đất, được tù và thúc dục, một mảng biển đen xuất hiện, đó là mấy vạn con sói đen, xuất hiện từ bốn phương tám hướng, lao thẳng về phía Thánh Tuyết thành.
Màn ánh sáng của Thánh Tuyết Thành lóe lên, trong thành có gần nghìn tu sĩ bay ra, ở trong màn sáng, tự triển khai phép thuật, còn có ánh sáng pháp bảo lóe lên, xuyên qua màn sáng, bắt đầu chém giết hung thú và tu sĩ ở bên ngoài.
Trong thành trì, lúc này có ánh sáng trắng lấp lánh, một quầng sáng hình sao năm cánh lớn xuất hiện, lơ lửng xoay tròn giữa không trung, mỗi lần xoay chuyển, đều phát tán ra ánh sáng hình cung, quét về phía ngoài thành.
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, mặt đất chấn động, một trận chiến đấu giữa các tu sĩ mà Mạnh Hạo chưa từng gặp, đã bắt đầu diễn ra trước mặt hắn.
Cùng lúc với chiến tranh bắt đầu, Mạnh Hạo lập tức nhìn đến phía xa trong thành, có một đoàn khoảng mấy chục người, nhất tề xông khỏi màn sáng. Ngay lúc bước lên màn sáng, một ngôi sao bay tới, lơ lửng trên đầu bọn họ, nhanh chóng xoay chuyển, phát ra từng đợt ánh sáng hình cung. Nơi nào ánh sáng đi qua, hung thú gào thét né tránh, ngay cả giao long trên trời, cũng phải tránh né, không thể tới gần.
Đội ngũ như vậy, không phải chỉ có một, mà là mười mấy nhóm, chạy ra từ trong thành trì, triển khai đại chiến với Mặc Thổ cung bên ngoài. Nhất thời, tiếng nổ vang vọng, tiếng thét thê lương liên tục truyền ra, chém giết rất mãnh liệt.
Mạnh Hạo không phải lần đầu thấy tu sĩ đại chiến, nhưng đại chiến tầm cỡ như trước mắt, thì là lần đầu tiên. Lúc tận mắt nhìn thấy, trái tim hắn cũng theo đó đập nhanh hơn, nhưng dù sao hắn cũng không phải người vừa gia nhập Tu Chân giới, rất nhanh đã bình phục lại.
Ánh mắt hắn chủ yếu, đặt trên hai người không lồ trên chiến trường, động tác của bọn họ chậm rãi, nhưng mỗi một bước chân, đều khiến mặt đất rung động, đại kiếm trong tay vung lên, liền có kiếm khí tràn ra, cực kỳ kinh người.
Cũng đúng lúc này, trong mười mấy đội ngũ kia, có một đội, xông về phía đám người Mạnh Hạo, cũng có thể nói là trùng hợp, nhưng lúc Mạnh Hạo nhìn thấy trong mắt Hàn Tuyết San lóe lên một tia vui mừng, hắn liền hiểu ra, đây là người đến đón nàng về thành.