Ngã Dục Phong Thiên
Chương 520: Kim Quang Lão Tổ!
Nhưng cũng chỉ khoảng chừng thời gian hơn mười hơi thở sau, phía sau lão liền truyền ra tiếng nổ vang, cũng có tiếng kêu thảm thiết mãnh liệt đầy hoảng sợ truyền ra, rất nhanh thì tiêu thất.
Lão tâm thần chấn động, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức liền nhìn thấy viên hầu cự đại kia đã vỡ bung, đại sơn phong cũng vỡ vụn. Về phần vị tu sĩ cản trở Mạnh Hạo kia, thì toàn thân trực tiếp chia năm xẻ bảy, mà tạo thành hết thảy những điều này, đều đến từ một quyền tay phải của chính Mạnh Hạo.
Nhìn nắm tay phải của Mạnh Hạo, đầu to cảm thấy da đầu lại run lên, hoảng sợ phun ra máu tươi, liều lĩnh đào tẩu.
- Aaaaaaaaa, Mặc Thổ từ khi nào thì xuất hiện một yêu nghiệt như vậy chứ!!!!!! Ta sao lại chọc phải người kia chứ.......
Đáy lòng đầu to càng vạn phần chua sót, cúi đầu dùng sức bay nhanh.
Hoàng hôn ngày thứ tư.....
- Âu Dương huynh yên tâm, Mặc Sơn Cửu Thánh chúng ta, có lẽ trên phương diện tu vi không bằng Âu Dương huynh. Nhưng nếu luận trận pháp, dưới Nguyên Anh, đều có thể vây khốn ít nhất ba ngày!
Trên một bình nguyên, một tu sĩ đầu trọc, bưng chén rượu lên, mỉm cười mở miệng.
Đầu to mặt sắc tái nhợt, miễn cưỡng cầm lấy chén rượu, nhưng cũng không ngừng nhìn về phía xa xa, ánh mắt nhìn thấy được cũng là một mảnh kim quang ngập trời, còn có tám đạo thân ảnh, đang trực tiếp hướng về kim quang mà đi.
- Âu Dương huynh yên tâm đi, ngươi đáp ứng đưa chúng ta mảnh lưu kim tích đồ đằng kia, nhớ rõ là đừng có nuốt lời đấy.
Tu sĩ đầu bóng lưỡng cười ha ha, trong mắt hơi lộ ra một chút khinh miệt không thể nhìn ra.
Y mấy ngày nay cũng có nghe thấy mọi người nói qua vị Âu Dương của tam đại tông Đông Lạc thành này, đắc tội một tiểu bối Kết Đan trung kỳ, bị người đánh lén đả thương, rồi truy sát hơn phân nửa Tây Bộ Mặc Thổ.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng đối phương có vẻ như có phần hoảng sợ, đáy lòng y chỉ thấy xem thường, cho rằng trước kia đối phương chỉ có hư danh mà thôi.
- Chẳng qua là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ mà thôi, lại còn có người gọi hắn là cái gì Kim Quang Lão Tổ? Buồn cười chết đi được, Mực Sơn Cửu ta... hả?
Gã đại hán đầu trọc một ngụm uống hết rượu trong chén, lạnh nhạt mở miệng. Nhưng lời còn chưa nói dứt thì đột nhiên một tiếng nổ vang kinh thiên xuất hiện, mặt đất như bị chấn động một cái, rõ ràng là buổi trưa, nhưng ở chiến trường phía xa kia, lại xuất hiện một mảnh tinh không!
Ngay khi gã đại hán đầu trọc kinh ngạc, thì đầu óc lão Âu Dương ông một tiếng, trên mặt lộ ra bi thương. Lão không chút do dự ném chén rượu, tay phải hung hăng điểm xuống bộ ngực mình, bức ra một ngụm máu tươi, triển khai bí pháp, nháy mắt đi xa, trốn cực nhanh, động tác lại càng thuần thục, khiến cho tu sĩ đầu bóng lưỡng kia nhìn mà sửng sốt.
Đầu bóng lưỡng này trên mặt theo bản năng lộ ra vẻ trào phúng, nhưng biểu cảm trào phúng này không kịp tiêu tán, bỗng nhiên, tóc gáy toàn thân y mạnh mẽ dựng thẳng lên, một cỗ nguy cơ mãnh liệt khoảnh khắc xuất hiện. Y mạnh mẽ xoay người, toàn thân như bị lôi đình oanh kích, ngơ ngác nhìn một thanh niên bộ dáng nho nhã, toàn thân kim quang tràn ngập, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên cạnh mình, đang cầm lấy bầu rượu, đặt ở bên miệng uống một ngụm.
- Ngươi...
Da đầu nam tử trung niên nhói lên một cái, dư quang nhìn xa xa, nhìn thấy tám người đồng bọn của y giờ phút này đã trở thành thi thể, đang rớt xuống từ giữa không trung.
Y hít vào một hơi, thân mình mạnh lui về phía sau, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thế giới của y tối đen.
- Ta nguyện quy thuận Kim Quang Lão Tổ!!
Khoảnh khắc vào trong thế giới tối đen, tu sĩ đầu bóng lưỡng này không chút do dự mở miệng, giây tiếp theo, thế giới của y lại khôi phục hào quang.
Đuổi giết vẫn tiếp tục, ngày thứ bảy!
Tu sĩ đầu to không lựa chọn chạy về tông môn của lão, bởi vì lão thân là Lão Tổ một tông, lần này ra ngoài mang theo đều là trưởng lão trong tông môn, nay tu sĩ trong tông môn chỉ có Trúc Cơ, không có Kết Đan.
Cho dù là đại trận của tông môn, dựa vào trạng thái của lão lúc này, cũng không thể duy trì vận chuyển, nếu dẫn người trở về tông môn, dừng lại một chỗ, lão cảm giác mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nên lão chỉ có thể chạy, chạy về hướng những thế lực có người quen, nhưng những người này đa số đều có tu vi ngang bằng với lão, không có Nguyên Anh.
Dù sao ở Mặc Thổ, Nguyên Anh đã là cường giả mạnh nhất nhìn thấy được hàng ngày, nến đổi thành lúc khác, có lẽ còn có thể đi cầu vài vị tán tu Nguyên Anh. Nhưng hôm nay... Mặc Thổ đại loạn sắp tới, vô luận là liên minh Cửu Thành hay là Mặc Thổ cung, đối với tu sĩ Nguyên Anh đều cực kỳ để ý, toàn lực lung lạc mời chào, khiến cho đầu to căn bản là không có tư cách đi cầu.
Lúc này chỉ có thể chạy rồi lại chạy không ngừng, đau khổ giãy dụa, lão cũng nghĩ tới đi Đông Lạc thành, nhưng trong lòng lão biết rõ sự tàn khốc của tu sĩ Mặc Thổ. Cái dạng này của chính mình, đối với Đông Lạc thành mà nói đã không còn giá trị, sẽ không vì mình ra mặt, nếu là mình lúc trước đáp ứng gia nhập gia tộc Đông Lạc thì cũng còn dễ nói, gia tộc Đông Lạc nhất định phải ra mặt.
Nhưng khổ nỗi chính mình lúc trước vì muốn làm cao, chỉ nói là suy nghĩ, không có đồng ý, thế nên rất khó có chuyện nhận được sự tương trợ của gia tộc Đông Lạc.
- Chết tiệt, Mặc Thổ từ khi nào thì lòi ra một yêu nghiệt như thế chứ!
Trong lòng tu sĩ đầu to hò hét nguyền rủa, bỗng nhiên dư quang của lão nhìn thấy phía sau có kim quang lấp lánh, nhất thời giật mình một cái, lại phun ra máu tươi, thân mình gào thét mà đi. Khoảng thời gian này lão cảm giác, mình gần như là đã phun ra máu tươi cả đời rồi, giờ phút này mặt sắc trắng bệch, thương thế ngược lại trở thành chuyện thứ yếu, bởi vì máu tươi trong cơ thể lão đang ngày càng ít đi.
Nhưng lão không còn biện pháp nào khác, đánh không lại, chỉ có thể trốn.
Phía sau tu sĩ đầu to lúc này, kim quang ngập trời, bên trong kim quang là thân ảnh Mạnh Hạo gào thét lao về phía trước, đi theo phía sau hắn, ở rất xa còn có khoảng hơn bốn trăm tu sĩ, đều là người thuộc những thế lực dọc theo con đường truy sát này, bị đầu to lừa gạt, sau khi đối mặt với nguy cơ sinh tử thì lựa chọn quy thuận.
Trong những người này cũng có cả tu sĩ đầu bóng lưỡng tu vi Kết Đan trung kì đến từ Mặc Sơn Cửu Thánh kia. Lúc này hơn bốn trăm người gào thét mà đi, ở xa xa nhìn kim quang bên ngoài thân thể Mạnh Hạo ở phía trước.
Người đông thế mạnh, bảy ngày, đám người bọn họ trong khu vực phía Tây của Mặc Thổ đã có danh khí, những nơi đi qua, phô thiên cái địa, nhất là Mạnh Hạo toàn thân kim quang, khi hắn cố ý tản ra, đã tràn ngập kinh sợ.
Danh xưng Kim Quang Lão Tổ không biết bị ai truyền ra đầu tiên, dần dần khuếch trương tản ra, khiến cho thế lực lớn ở phụ cận đều biết được bốn chữ này.
Một ngày sau, đầu to đã mỏi mệt đến cực hạn, nhưng lại cắn răng đi trước, thẳng đến một ngọn cao sơn ở phía trước. Núi này hiểm ác, dưới chân núi có hắc thủy, đỉnh núi có dăm ba con kên kên thật lớn đang lượn vòng vòng, chốc chốc lại phát ra tiếng kêu khó nghe.
Trên đỉnh núi này có ba lão giả đang ngồi đả tọa, ngoài lão giả mặc trường bào thất sắc ngồi giữa là Kết Đan hậu kỳ ra, hai người còn lại đều là Kết Đan trung kỳ.
Ba lão giả này hiện giờ ai nấy sắc mặt đều rất khó coi, mặc dù đang đả tọa, nhưng tu vi rõ ràng là đang vận chuyển, trên mặt mang theo vẻ cung kính, nhìn chằm chằm tu sĩ đầu to đang từ bên ngoài nhanh chóng lao đến, cùng với hào quang màu kim ngập trời phía sau lão.
- Chết tiệt, là Kim Quang Lão Tổ!
- Việc Kim Quang Lão Tổ này đuổi giết Âu Dương mấy ngày nay đã truyền khắp bát phương. Phàm là người tương trợ Âu Dương, cuối cùng đều bị Kim Quang Lão Tổ tàn nhẫn giết chết!
- Nghe nói tu sĩ Kết Đan chết trong tay Kim Quang Lão Tổ đã hơn mười người, trong đó yếu nhất là Kết Đan trung kỳ, còn có hai người là Kết Đan hậu kỳ!
- Các ngươi quên mất Lão Tổ của hai đại tông khác trong tam đại tông của Đông Lạc thành rồi sao, Âu Dương bị truy sát thế này mà đến giờ bọn họ còn chưa có xuất hiện, xem ra cũng là dữ nhiều lành ít. Nếu tính cả bọn họ, Kết Đan hậu kỳ chết trong tay của Kim Quang Lão Tổ hung tàn này, ước chừng phải đến bốn người!
Ba người đều là mặt sắc cực kì khó coi, bọn họ cùng đầu to có chút giao tình, nhưng hình thức giao tình này còn chưa đủ để bọn họ đi chống cự Kim Quang Lão Tổ, nhưng xem bộ dạng của đầu to này, rõ ràng là muốn tới nơi này tị nạn.
- Ba vị đạo hữu cứu mạng!!
Đầu to sốt ruột vội mở miệng, thanh âm mang theo cầu xin, lấy thân phận cùng tu vi của lão, có thể hô lên như vậy, có thể thấy được sự thê thảm của lão trong những ngày này. Thanh âm đó truyền lên đỉnh núi, rơi vào trong tai ba lão, không khỏi làm cho bọn họ cũng đều vô cùng đồng tình.
- Ba người các ngươi, cũng muốn tham dự vào chuyện này sao.
Mạnh Hạo gào thét mà đến, toàn thân kim quang vạn trượng, khiến cho thân ảnh của hắn nhìn thoáng qua đều là sắc vàng. Giờ phút này thản nhiên mở miệng, thanh âm cũng như lôi đình rầm rầm truyền khắp bốn phía.
Ba lão giả sắc mặt biến đổi, nhất là hai lão giả tu vi hơi thấp kia, đầu óc lại càng vù vù, sắc mặt trực tiếp tái nhợt, Kết Đan trong cơ thể chấn động. Một màn này, nhất thời làm cho ba người bọn họ hít vào một hơi.
Không khỏi nhớ tới tin đồn có liên quan đến Kim Quang Lão Tổ này ở bên ngoài mấy ngày nay.
Nuốt sống tu sĩ Kết Đan, ra tay không có người sống, giết chóc ngập trời, thủ đoạn hung tàn!
Đây đúng là miêu tả có liên quan Mạnh Hạo không biết như thế nào truyền ra, trên thực tế những ngày này, người hắn giết chết không nhiều lắm, tuyệt đại đa số đều là vài trăm người phía sau kia ra tay.
Gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa dứt lời, trong ba lão trên đỉnh núi, tu sĩ mặc trường bào thất sắc có tu vi cao nhất kia mạnh mẽ đứng dậy, trên mặt lộ ra mỉm cười, ôm quyền cúi đầu.
- Bái kiến Kim Quang Lão Tổ, việc của hai vị, chúng ta tuyệt không tham dự vào.
Nói xong, lão dậm chân một cái, lập tức một đạo quầng sáng nháy mắt xuất hiện, đem sơn phong bao phủ, không cho đầu to có chút khả năng đi vào nào.
Đầu to bi thiết kêu một tiếng, phun ra máu tươi, triển khai bí thuật, lại bỏ chạy. Giờ phút này lão chỉ còn lại da bọc xương, thân thể cực kỳ gầy yếu, cũng khiến cho cái đầu cực to kia lại càng thêm rõ ràng. Lúc này bay giữa không trung, thân thể giống như tùy thời sẽ mất đi lực lượng chống đỡ cái đầu vậy, bất cứ lúc nào cái đầu cũng có thể trực tiếp lôi thân thể lão ngã sấp xuống.
Vẻ mặt bi phẫn, đầu to mau chóng chạy đi.
Lại trôi qua hai ngày, đầu to bi ai phát hiện, phàm là nơi lão đi qua, tất cả hảo hữu năm đó, toàn bộ đều đều bắt đầu lập trận pháp ngăn cản bản thân lão tiến vào, giống như lão đã trở thành ôn thần rồi vậy.
Thậm chí còn có một chỗ thế lực, chậm chân mở trận pháp, sau khi bị lão xâm nhập vào cầu cứu, đối phương thế nhưng lại lập tức trở mặt, ra tay với lão, giống như sợ Kim Quang Lão Tổ ở phía sau truy kích mà đến, hiểu lầm vậy.
Đoạn đường này, đầu to đã hoàn toàn tuyệt vọng, giờ phút này ở giữa không trung, ngơ ngác nhìn bốn phía hoang vắng, đưa mắt cảm giác không quen, làm cho lão mất đi tất cả lực lượng tiếp tục chạy trốn, sắc mặt trắng bệch xoay người, nhìn Mạnh Hạo gào thét mà đến.
- Không trốn nữa sao?
Hơn mười hô hấp sau, Mạnh Hạo xuất hiện ở trước mặt đầu to, thản nhiên mở miệng.
Đầu to nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, đáy lòng nổi lên từng trận cảm giác vô lực, bỏ chạy mấy ngày liên tục, không ngừng mà bị đuổi giết, một lần lại một lần cầu cứu rồi tuyệt vọng, đã khiến cho tâm thần đầu to mỏi mệt không chịu nổi. Hơn nữa bởi vì nhiều lần triển khai cấm thuật, thương thế của lão lúc trước thủy chung không thể phục hồi như cũ, càng trở nên nghiêm trọng hơn. Giờ phút này tu vi có thể triển khai, chỉ có khoảng hai ba tầng so với thời kỳ toàn thịnh.
*** Nửa chương sau đọc tạm convert nha ***
Tu vi như vậy, mặt đối trước mắt cái này bị diệt chính mình một chuyến mấy trăm người, càng là giết chư nhiều hơn mình cầu cứu chi tu Mạnh Hạo, đầu to đã sinh không dậy nổi chút nào phản kháng cùng giãy dụa.
Trốn, là chết, không trốn càng là chết, đã tả hữu đều là chết, không bằng oanh oanh liệt liệt.
Cái này là đầu to giờ phút này nghĩ cách, hắn chằm chằm vào Mạnh Hạo, cơ hồ tại Mạnh Hạo mở miệng một cái chớp mắt, hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, không phải ra tay, không phải tự bạo, mà là đem chính mình mấy ngày này sở hữu áp lực, hóa thành gào thét, lớn tiếng rống ra.
"Lão phu Âu Dương, cho dù chết, cũng sẽ không hướng ngươi như vậy ác đồ cúi đầu, hôm nay lão phu có thể chết, nhưng nếu lâu năm về sau, lão phu hay vẫn là một đời tu sĩ!
Hồn phi phách tán cũng nghịch không được Luân Hồi, lão phu đã không cách nào quyết định như thế nào sinh, nhưng có thể quyết định như thế nào chết, ngươi cái này thiên lôi đánh xuống ác. . ." Đầu to lớn tiếng gầm nhẹ, có thể lời nói vừa vừa mới nói một cái mở đầu, đầy ngập oán khí vừa vừa lộ ra muốn phát tiết đi ra dấu hiệu, đột nhiên. . .
Trời trong nắng ấm, không có nửa điểm mây đen bầu trời, trong giây lát, không có bất kỳ dấu hiệu, một đạo thiểm điện lập tức theo hư vô trong xuất hiện, thẳng đến Mạnh Hạo mà đến, tốc độ cực nhanh, đến từ đột nhiên, căn bản là không để cho người chút nào cơ hội phản ứng, tựu oanh một tiếng, trực tiếp bổ vào Mạnh Hạo đầu mũ lưỡi trai bên trên.
Mũ bốn phía điện quang chạy, càng có một ít lan tràn tới Mạnh Hạo trên người, lại để cho Mạnh Hạo toàn thân tóc gáy lập tức dựng thẳng lên đồng thời. Đỉnh đầu của hắn mũ. Cũng tràn ra một đám khói xanh.
Phảng phất mà ngay cả Thương Thiên đều cảm thấy Mạnh Hạo như vậy đuổi giết là không đạo đức. Tiếp thu đầu to trước khi gầm nhẹ đích thoại ngữ, thiên lôi đánh xuống. . .
Đầu to sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn xem Mạnh Hạo, đây là mấy ngày này đến, hắn lần thứ hai chứng kiến đối phương trên người vô duyên vô cớ rơi xuống Lôi Đình, vừa rồi đạo kia Lôi Đình uy lực, nhìn như tầm thường, nhưng trên thực tế đủ để diệt sát một vị Kết Đan sơ kỳ tu sĩ.
"Báo ứng. Thiên lôi đánh xuống, cái này là ngươi ác đồ kia báo ứng!" Đầu to thân thể một cái run rẩy về sau, cười ha hả, Mạnh Hạo sắc mặt có chút khó coi, hắn đã nhìn ra trước mắt đầu to tu sĩ đã không có ý chí chiến đấu, sẽ không đang tiếp tục trốn xuống dưới, có thể hắn dưới mắt đáy lòng, nhưng lại đem càng nhiều nữa chú ý lực, đặt ở trên bầu trời.
"Đây là lần thứ hai!" Mạnh Hạo đáy lòng cái loại nầy cảm giác không ổn càng thêm mãnh liệt rồi, không đến nửa tháng thời gian. Thì có hai đạo Lôi Đình vô thanh vô tức hàng lâm, tốc độ cực nhanh cùng với đột nhiên trình độ. Giống như chẳng phân biệt được địa điểm, chẳng phân biệt được thời điểm, tùy thời hàng lâm, mà lại mỗi một đạo thiểm điện đều có thiên kiếp khí tức.
Này khí tức có lẽ ngoại nhân rất khó phát giác, có thể Mạnh Hạo đối thiên kiếp quen thuộc, giờ phút này đã cực kỳ xác định, này Lôi Chính là kiếp lôi.
"Tại sao lại như thế, đã có hai lần, hay không còn có xuất hiện lần thứ ba, thậm chí thêm nữa. . ." Mạnh Hạo nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong óc trong giây lát hiện ra một câu, ngày đó Anh Vũ ngủ say về sau, Bì Đống hóa thành mũ nghỉ ngơi trước, từng nói nó cùng Anh Vũ năm đó cũng đám người độ kiếp, ngược lại là bị đuổi giết sự tình.
"Hẳn là. . . Đây là chúng độ lôi di chứng? Luôn sẽ có Lôi Đình khi thì hàng lâm đánh xuống?" Mạnh Hạo sắc mặt khó coi, thu hồi ánh mắt, đã rơi vào đại trên đầu người.
"Ngươi muốn lựa chọn chết như thế nào?" Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng lúc, lập tức hắn phía dưới bùn đất trở mình lăn gian, một cây dữ tợn nhánh dây bay ra, tại bốn phía vờn quanh, không có tới gần, có thể những đằng kia đầu thủ đầu, đều đã nứt ra miệng lớn, lộ ra trong đó sắc bén hàm răng cùng với chảy xuống đại lượng dịch nhờn.
Đỏ thẫm nhan sắc, yêu dị lắc lư, khủng bố bộ dạng, còn có trận trận gió tanh khí tức, lại để cho người liếc mắt nhìn, tựu sẽ cảm thấy kinh hãi không thôi.
"Lão phu. . ." Đầu to cười lạnh, khinh miệt nhìn Mạnh Hạo liếc, thần sắc ngạo nghễ, tay phải bỗng nhiên nâng lên, đang muốn một chưởng rơi tại chính mình mi tâm.
Hắn không phải là không có muốn sống chi tâm, có thể lòng dạ biết rõ, đối phương đoạn đường này giết chóc, chính mình ở bên trong là rất khó tránh được kiếp nạn này, đã như vầy, dứt khoát chết thì chết cái cường tráng một ít.
Nhưng lại tại hắn tay phải muốn chụp được nháy mắt, bỗng nhiên, trời trong nắng ấm bình tĩnh bầu trời, trong giây lát lại có một đạo thiểm điện, nháy mắt thẳng đến Mạnh Hạo mà đến, cái này tia chớp tốc độ cực nhanh, lập tức đã tới gần Mạnh Hạo đỉnh đầu không đến ba trượng.
Có thể chi hai lần trước Lôi Đình hàng lâm, khiến cho Mạnh Hạo giờ phút này đã sớm phân ra một ít tâm thần chằm chằm vào bầu trời, cơ hồ tại đây tia chớp rơi xuống một cái chớp mắt, Mạnh Hạo tay phải đập trữ vật độ, bỗng nhiên khi nhấc lên, tại trong tay của hắn đã tồn tại một đạo hơi mờ hồn thể.
Cái này hồn thể, đúng là Lý gia lão tổ, có một đạo sợi tơ đưa hắn cùng Mạnh Hạo trong Túi Trữ Vật huyết sắc mặt nạ liên tiếp, khiến cho cái này Lý gia lão tổ như là Vô Căn lục bình, cứ việc ra ngoài, có thể lại không thể thoát ly, sinh tử tại Mạnh Hạo một ý niệm.
Giờ phút này bị lấy ra lúc, cái này Lý gia lão tổ vẫn còn mờ mịt, cái này là chính bản thân hắn đều quên bao nhiêu năm, lần đầu thấy được ngoại giới bầu trời, có thể không đợi hắn đi cảm khái cái gì, đã bị mạnh hướng về giữa không trung ném đi.
Lôi Đình nổ vang, trực tiếp bổ vào Lý gia lão tổ hồn trên hạ thể, thê lương kêu thảm thiết mãnh liệt truyền ra, Lý gia lão tổ toàn thân run rẩy, phát ra thống khổ phẫn nộ gào rú, hắn hồn thể cơ hồ đều muốn vỡ vụn, bị hù Lý gia lão tổ không tiếc bất cứ giá nào, tranh thủ thời gian ngưng tụ.
Một khi tản, tựu đại biểu hắn từ nay về sau thật sự tan thành mây khói.
Hắn mờ mịt biến mất, như bị cưỡng ép nghịch chuyển, giờ phút này phẫn nộ trong gào rú, tại giữa không trung nghiến răng nghiến lợi nhìn xem Mạnh Hạo, cái loại nầy hận nếu như có thể sát nhân, hắn tất nhiên sẽ đem Mạnh Hạo từng miếng từng miếng tươi sống cắn chết.
Lúc này đây Lôi Đình, cũng không phải là chỉ có hai đạo, mà là tại kế tiếp mấy hơi thở nội, nổ vang gian đạo thứ tư tia chớp nháy mắt mà đến, có thể không đợi rơi xuống, đã bị mặt không biểu tình Mạnh Hạo ném ra ngoài Lý gia lão tổ.
Tia chớp đều rơi vào Lý gia lão tổ trên người, khiến cho Lý gia lão tổ kêu thảm thiết liên tục, cũng may hắn hồn thể no đủ, càng là thừa nhận qua Bì Đống tra tấn, nhìn như suy yếu, nhưng trên thực tế sức chống cự không ít.
Lão tâm thần chấn động, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức liền nhìn thấy viên hầu cự đại kia đã vỡ bung, đại sơn phong cũng vỡ vụn. Về phần vị tu sĩ cản trở Mạnh Hạo kia, thì toàn thân trực tiếp chia năm xẻ bảy, mà tạo thành hết thảy những điều này, đều đến từ một quyền tay phải của chính Mạnh Hạo.
Nhìn nắm tay phải của Mạnh Hạo, đầu to cảm thấy da đầu lại run lên, hoảng sợ phun ra máu tươi, liều lĩnh đào tẩu.
- Aaaaaaaaa, Mặc Thổ từ khi nào thì xuất hiện một yêu nghiệt như vậy chứ!!!!!! Ta sao lại chọc phải người kia chứ.......
Đáy lòng đầu to càng vạn phần chua sót, cúi đầu dùng sức bay nhanh.
Hoàng hôn ngày thứ tư.....
- Âu Dương huynh yên tâm, Mặc Sơn Cửu Thánh chúng ta, có lẽ trên phương diện tu vi không bằng Âu Dương huynh. Nhưng nếu luận trận pháp, dưới Nguyên Anh, đều có thể vây khốn ít nhất ba ngày!
Trên một bình nguyên, một tu sĩ đầu trọc, bưng chén rượu lên, mỉm cười mở miệng.
Đầu to mặt sắc tái nhợt, miễn cưỡng cầm lấy chén rượu, nhưng cũng không ngừng nhìn về phía xa xa, ánh mắt nhìn thấy được cũng là một mảnh kim quang ngập trời, còn có tám đạo thân ảnh, đang trực tiếp hướng về kim quang mà đi.
- Âu Dương huynh yên tâm đi, ngươi đáp ứng đưa chúng ta mảnh lưu kim tích đồ đằng kia, nhớ rõ là đừng có nuốt lời đấy.
Tu sĩ đầu bóng lưỡng cười ha ha, trong mắt hơi lộ ra một chút khinh miệt không thể nhìn ra.
Y mấy ngày nay cũng có nghe thấy mọi người nói qua vị Âu Dương của tam đại tông Đông Lạc thành này, đắc tội một tiểu bối Kết Đan trung kỳ, bị người đánh lén đả thương, rồi truy sát hơn phân nửa Tây Bộ Mặc Thổ.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng đối phương có vẻ như có phần hoảng sợ, đáy lòng y chỉ thấy xem thường, cho rằng trước kia đối phương chỉ có hư danh mà thôi.
- Chẳng qua là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ mà thôi, lại còn có người gọi hắn là cái gì Kim Quang Lão Tổ? Buồn cười chết đi được, Mực Sơn Cửu ta... hả?
Gã đại hán đầu trọc một ngụm uống hết rượu trong chén, lạnh nhạt mở miệng. Nhưng lời còn chưa nói dứt thì đột nhiên một tiếng nổ vang kinh thiên xuất hiện, mặt đất như bị chấn động một cái, rõ ràng là buổi trưa, nhưng ở chiến trường phía xa kia, lại xuất hiện một mảnh tinh không!
Ngay khi gã đại hán đầu trọc kinh ngạc, thì đầu óc lão Âu Dương ông một tiếng, trên mặt lộ ra bi thương. Lão không chút do dự ném chén rượu, tay phải hung hăng điểm xuống bộ ngực mình, bức ra một ngụm máu tươi, triển khai bí pháp, nháy mắt đi xa, trốn cực nhanh, động tác lại càng thuần thục, khiến cho tu sĩ đầu bóng lưỡng kia nhìn mà sửng sốt.
Đầu bóng lưỡng này trên mặt theo bản năng lộ ra vẻ trào phúng, nhưng biểu cảm trào phúng này không kịp tiêu tán, bỗng nhiên, tóc gáy toàn thân y mạnh mẽ dựng thẳng lên, một cỗ nguy cơ mãnh liệt khoảnh khắc xuất hiện. Y mạnh mẽ xoay người, toàn thân như bị lôi đình oanh kích, ngơ ngác nhìn một thanh niên bộ dáng nho nhã, toàn thân kim quang tràn ngập, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên cạnh mình, đang cầm lấy bầu rượu, đặt ở bên miệng uống một ngụm.
- Ngươi...
Da đầu nam tử trung niên nhói lên một cái, dư quang nhìn xa xa, nhìn thấy tám người đồng bọn của y giờ phút này đã trở thành thi thể, đang rớt xuống từ giữa không trung.
Y hít vào một hơi, thân mình mạnh lui về phía sau, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thế giới của y tối đen.
- Ta nguyện quy thuận Kim Quang Lão Tổ!!
Khoảnh khắc vào trong thế giới tối đen, tu sĩ đầu bóng lưỡng này không chút do dự mở miệng, giây tiếp theo, thế giới của y lại khôi phục hào quang.
Đuổi giết vẫn tiếp tục, ngày thứ bảy!
Tu sĩ đầu to không lựa chọn chạy về tông môn của lão, bởi vì lão thân là Lão Tổ một tông, lần này ra ngoài mang theo đều là trưởng lão trong tông môn, nay tu sĩ trong tông môn chỉ có Trúc Cơ, không có Kết Đan.
Cho dù là đại trận của tông môn, dựa vào trạng thái của lão lúc này, cũng không thể duy trì vận chuyển, nếu dẫn người trở về tông môn, dừng lại một chỗ, lão cảm giác mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nên lão chỉ có thể chạy, chạy về hướng những thế lực có người quen, nhưng những người này đa số đều có tu vi ngang bằng với lão, không có Nguyên Anh.
Dù sao ở Mặc Thổ, Nguyên Anh đã là cường giả mạnh nhất nhìn thấy được hàng ngày, nến đổi thành lúc khác, có lẽ còn có thể đi cầu vài vị tán tu Nguyên Anh. Nhưng hôm nay... Mặc Thổ đại loạn sắp tới, vô luận là liên minh Cửu Thành hay là Mặc Thổ cung, đối với tu sĩ Nguyên Anh đều cực kỳ để ý, toàn lực lung lạc mời chào, khiến cho đầu to căn bản là không có tư cách đi cầu.
Lúc này chỉ có thể chạy rồi lại chạy không ngừng, đau khổ giãy dụa, lão cũng nghĩ tới đi Đông Lạc thành, nhưng trong lòng lão biết rõ sự tàn khốc của tu sĩ Mặc Thổ. Cái dạng này của chính mình, đối với Đông Lạc thành mà nói đã không còn giá trị, sẽ không vì mình ra mặt, nếu là mình lúc trước đáp ứng gia nhập gia tộc Đông Lạc thì cũng còn dễ nói, gia tộc Đông Lạc nhất định phải ra mặt.
Nhưng khổ nỗi chính mình lúc trước vì muốn làm cao, chỉ nói là suy nghĩ, không có đồng ý, thế nên rất khó có chuyện nhận được sự tương trợ của gia tộc Đông Lạc.
- Chết tiệt, Mặc Thổ từ khi nào thì lòi ra một yêu nghiệt như thế chứ!
Trong lòng tu sĩ đầu to hò hét nguyền rủa, bỗng nhiên dư quang của lão nhìn thấy phía sau có kim quang lấp lánh, nhất thời giật mình một cái, lại phun ra máu tươi, thân mình gào thét mà đi. Khoảng thời gian này lão cảm giác, mình gần như là đã phun ra máu tươi cả đời rồi, giờ phút này mặt sắc trắng bệch, thương thế ngược lại trở thành chuyện thứ yếu, bởi vì máu tươi trong cơ thể lão đang ngày càng ít đi.
Nhưng lão không còn biện pháp nào khác, đánh không lại, chỉ có thể trốn.
Phía sau tu sĩ đầu to lúc này, kim quang ngập trời, bên trong kim quang là thân ảnh Mạnh Hạo gào thét lao về phía trước, đi theo phía sau hắn, ở rất xa còn có khoảng hơn bốn trăm tu sĩ, đều là người thuộc những thế lực dọc theo con đường truy sát này, bị đầu to lừa gạt, sau khi đối mặt với nguy cơ sinh tử thì lựa chọn quy thuận.
Trong những người này cũng có cả tu sĩ đầu bóng lưỡng tu vi Kết Đan trung kì đến từ Mặc Sơn Cửu Thánh kia. Lúc này hơn bốn trăm người gào thét mà đi, ở xa xa nhìn kim quang bên ngoài thân thể Mạnh Hạo ở phía trước.
Người đông thế mạnh, bảy ngày, đám người bọn họ trong khu vực phía Tây của Mặc Thổ đã có danh khí, những nơi đi qua, phô thiên cái địa, nhất là Mạnh Hạo toàn thân kim quang, khi hắn cố ý tản ra, đã tràn ngập kinh sợ.
Danh xưng Kim Quang Lão Tổ không biết bị ai truyền ra đầu tiên, dần dần khuếch trương tản ra, khiến cho thế lực lớn ở phụ cận đều biết được bốn chữ này.
Một ngày sau, đầu to đã mỏi mệt đến cực hạn, nhưng lại cắn răng đi trước, thẳng đến một ngọn cao sơn ở phía trước. Núi này hiểm ác, dưới chân núi có hắc thủy, đỉnh núi có dăm ba con kên kên thật lớn đang lượn vòng vòng, chốc chốc lại phát ra tiếng kêu khó nghe.
Trên đỉnh núi này có ba lão giả đang ngồi đả tọa, ngoài lão giả mặc trường bào thất sắc ngồi giữa là Kết Đan hậu kỳ ra, hai người còn lại đều là Kết Đan trung kỳ.
Ba lão giả này hiện giờ ai nấy sắc mặt đều rất khó coi, mặc dù đang đả tọa, nhưng tu vi rõ ràng là đang vận chuyển, trên mặt mang theo vẻ cung kính, nhìn chằm chằm tu sĩ đầu to đang từ bên ngoài nhanh chóng lao đến, cùng với hào quang màu kim ngập trời phía sau lão.
- Chết tiệt, là Kim Quang Lão Tổ!
- Việc Kim Quang Lão Tổ này đuổi giết Âu Dương mấy ngày nay đã truyền khắp bát phương. Phàm là người tương trợ Âu Dương, cuối cùng đều bị Kim Quang Lão Tổ tàn nhẫn giết chết!
- Nghe nói tu sĩ Kết Đan chết trong tay Kim Quang Lão Tổ đã hơn mười người, trong đó yếu nhất là Kết Đan trung kỳ, còn có hai người là Kết Đan hậu kỳ!
- Các ngươi quên mất Lão Tổ của hai đại tông khác trong tam đại tông của Đông Lạc thành rồi sao, Âu Dương bị truy sát thế này mà đến giờ bọn họ còn chưa có xuất hiện, xem ra cũng là dữ nhiều lành ít. Nếu tính cả bọn họ, Kết Đan hậu kỳ chết trong tay của Kim Quang Lão Tổ hung tàn này, ước chừng phải đến bốn người!
Ba người đều là mặt sắc cực kì khó coi, bọn họ cùng đầu to có chút giao tình, nhưng hình thức giao tình này còn chưa đủ để bọn họ đi chống cự Kim Quang Lão Tổ, nhưng xem bộ dạng của đầu to này, rõ ràng là muốn tới nơi này tị nạn.
- Ba vị đạo hữu cứu mạng!!
Đầu to sốt ruột vội mở miệng, thanh âm mang theo cầu xin, lấy thân phận cùng tu vi của lão, có thể hô lên như vậy, có thể thấy được sự thê thảm của lão trong những ngày này. Thanh âm đó truyền lên đỉnh núi, rơi vào trong tai ba lão, không khỏi làm cho bọn họ cũng đều vô cùng đồng tình.
- Ba người các ngươi, cũng muốn tham dự vào chuyện này sao.
Mạnh Hạo gào thét mà đến, toàn thân kim quang vạn trượng, khiến cho thân ảnh của hắn nhìn thoáng qua đều là sắc vàng. Giờ phút này thản nhiên mở miệng, thanh âm cũng như lôi đình rầm rầm truyền khắp bốn phía.
Ba lão giả sắc mặt biến đổi, nhất là hai lão giả tu vi hơi thấp kia, đầu óc lại càng vù vù, sắc mặt trực tiếp tái nhợt, Kết Đan trong cơ thể chấn động. Một màn này, nhất thời làm cho ba người bọn họ hít vào một hơi.
Không khỏi nhớ tới tin đồn có liên quan đến Kim Quang Lão Tổ này ở bên ngoài mấy ngày nay.
Nuốt sống tu sĩ Kết Đan, ra tay không có người sống, giết chóc ngập trời, thủ đoạn hung tàn!
Đây đúng là miêu tả có liên quan Mạnh Hạo không biết như thế nào truyền ra, trên thực tế những ngày này, người hắn giết chết không nhiều lắm, tuyệt đại đa số đều là vài trăm người phía sau kia ra tay.
Gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa dứt lời, trong ba lão trên đỉnh núi, tu sĩ mặc trường bào thất sắc có tu vi cao nhất kia mạnh mẽ đứng dậy, trên mặt lộ ra mỉm cười, ôm quyền cúi đầu.
- Bái kiến Kim Quang Lão Tổ, việc của hai vị, chúng ta tuyệt không tham dự vào.
Nói xong, lão dậm chân một cái, lập tức một đạo quầng sáng nháy mắt xuất hiện, đem sơn phong bao phủ, không cho đầu to có chút khả năng đi vào nào.
Đầu to bi thiết kêu một tiếng, phun ra máu tươi, triển khai bí thuật, lại bỏ chạy. Giờ phút này lão chỉ còn lại da bọc xương, thân thể cực kỳ gầy yếu, cũng khiến cho cái đầu cực to kia lại càng thêm rõ ràng. Lúc này bay giữa không trung, thân thể giống như tùy thời sẽ mất đi lực lượng chống đỡ cái đầu vậy, bất cứ lúc nào cái đầu cũng có thể trực tiếp lôi thân thể lão ngã sấp xuống.
Vẻ mặt bi phẫn, đầu to mau chóng chạy đi.
Lại trôi qua hai ngày, đầu to bi ai phát hiện, phàm là nơi lão đi qua, tất cả hảo hữu năm đó, toàn bộ đều đều bắt đầu lập trận pháp ngăn cản bản thân lão tiến vào, giống như lão đã trở thành ôn thần rồi vậy.
Thậm chí còn có một chỗ thế lực, chậm chân mở trận pháp, sau khi bị lão xâm nhập vào cầu cứu, đối phương thế nhưng lại lập tức trở mặt, ra tay với lão, giống như sợ Kim Quang Lão Tổ ở phía sau truy kích mà đến, hiểu lầm vậy.
Đoạn đường này, đầu to đã hoàn toàn tuyệt vọng, giờ phút này ở giữa không trung, ngơ ngác nhìn bốn phía hoang vắng, đưa mắt cảm giác không quen, làm cho lão mất đi tất cả lực lượng tiếp tục chạy trốn, sắc mặt trắng bệch xoay người, nhìn Mạnh Hạo gào thét mà đến.
- Không trốn nữa sao?
Hơn mười hô hấp sau, Mạnh Hạo xuất hiện ở trước mặt đầu to, thản nhiên mở miệng.
Đầu to nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, đáy lòng nổi lên từng trận cảm giác vô lực, bỏ chạy mấy ngày liên tục, không ngừng mà bị đuổi giết, một lần lại một lần cầu cứu rồi tuyệt vọng, đã khiến cho tâm thần đầu to mỏi mệt không chịu nổi. Hơn nữa bởi vì nhiều lần triển khai cấm thuật, thương thế của lão lúc trước thủy chung không thể phục hồi như cũ, càng trở nên nghiêm trọng hơn. Giờ phút này tu vi có thể triển khai, chỉ có khoảng hai ba tầng so với thời kỳ toàn thịnh.
*** Nửa chương sau đọc tạm convert nha ***
Tu vi như vậy, mặt đối trước mắt cái này bị diệt chính mình một chuyến mấy trăm người, càng là giết chư nhiều hơn mình cầu cứu chi tu Mạnh Hạo, đầu to đã sinh không dậy nổi chút nào phản kháng cùng giãy dụa.
Trốn, là chết, không trốn càng là chết, đã tả hữu đều là chết, không bằng oanh oanh liệt liệt.
Cái này là đầu to giờ phút này nghĩ cách, hắn chằm chằm vào Mạnh Hạo, cơ hồ tại Mạnh Hạo mở miệng một cái chớp mắt, hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, không phải ra tay, không phải tự bạo, mà là đem chính mình mấy ngày này sở hữu áp lực, hóa thành gào thét, lớn tiếng rống ra.
"Lão phu Âu Dương, cho dù chết, cũng sẽ không hướng ngươi như vậy ác đồ cúi đầu, hôm nay lão phu có thể chết, nhưng nếu lâu năm về sau, lão phu hay vẫn là một đời tu sĩ!
Hồn phi phách tán cũng nghịch không được Luân Hồi, lão phu đã không cách nào quyết định như thế nào sinh, nhưng có thể quyết định như thế nào chết, ngươi cái này thiên lôi đánh xuống ác. . ." Đầu to lớn tiếng gầm nhẹ, có thể lời nói vừa vừa mới nói một cái mở đầu, đầy ngập oán khí vừa vừa lộ ra muốn phát tiết đi ra dấu hiệu, đột nhiên. . .
Trời trong nắng ấm, không có nửa điểm mây đen bầu trời, trong giây lát, không có bất kỳ dấu hiệu, một đạo thiểm điện lập tức theo hư vô trong xuất hiện, thẳng đến Mạnh Hạo mà đến, tốc độ cực nhanh, đến từ đột nhiên, căn bản là không để cho người chút nào cơ hội phản ứng, tựu oanh một tiếng, trực tiếp bổ vào Mạnh Hạo đầu mũ lưỡi trai bên trên.
Mũ bốn phía điện quang chạy, càng có một ít lan tràn tới Mạnh Hạo trên người, lại để cho Mạnh Hạo toàn thân tóc gáy lập tức dựng thẳng lên đồng thời. Đỉnh đầu của hắn mũ. Cũng tràn ra một đám khói xanh.
Phảng phất mà ngay cả Thương Thiên đều cảm thấy Mạnh Hạo như vậy đuổi giết là không đạo đức. Tiếp thu đầu to trước khi gầm nhẹ đích thoại ngữ, thiên lôi đánh xuống. . .
Đầu to sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn xem Mạnh Hạo, đây là mấy ngày này đến, hắn lần thứ hai chứng kiến đối phương trên người vô duyên vô cớ rơi xuống Lôi Đình, vừa rồi đạo kia Lôi Đình uy lực, nhìn như tầm thường, nhưng trên thực tế đủ để diệt sát một vị Kết Đan sơ kỳ tu sĩ.
"Báo ứng. Thiên lôi đánh xuống, cái này là ngươi ác đồ kia báo ứng!" Đầu to thân thể một cái run rẩy về sau, cười ha hả, Mạnh Hạo sắc mặt có chút khó coi, hắn đã nhìn ra trước mắt đầu to tu sĩ đã không có ý chí chiến đấu, sẽ không đang tiếp tục trốn xuống dưới, có thể hắn dưới mắt đáy lòng, nhưng lại đem càng nhiều nữa chú ý lực, đặt ở trên bầu trời.
"Đây là lần thứ hai!" Mạnh Hạo đáy lòng cái loại nầy cảm giác không ổn càng thêm mãnh liệt rồi, không đến nửa tháng thời gian. Thì có hai đạo Lôi Đình vô thanh vô tức hàng lâm, tốc độ cực nhanh cùng với đột nhiên trình độ. Giống như chẳng phân biệt được địa điểm, chẳng phân biệt được thời điểm, tùy thời hàng lâm, mà lại mỗi một đạo thiểm điện đều có thiên kiếp khí tức.
Này khí tức có lẽ ngoại nhân rất khó phát giác, có thể Mạnh Hạo đối thiên kiếp quen thuộc, giờ phút này đã cực kỳ xác định, này Lôi Chính là kiếp lôi.
"Tại sao lại như thế, đã có hai lần, hay không còn có xuất hiện lần thứ ba, thậm chí thêm nữa. . ." Mạnh Hạo nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong óc trong giây lát hiện ra một câu, ngày đó Anh Vũ ngủ say về sau, Bì Đống hóa thành mũ nghỉ ngơi trước, từng nói nó cùng Anh Vũ năm đó cũng đám người độ kiếp, ngược lại là bị đuổi giết sự tình.
"Hẳn là. . . Đây là chúng độ lôi di chứng? Luôn sẽ có Lôi Đình khi thì hàng lâm đánh xuống?" Mạnh Hạo sắc mặt khó coi, thu hồi ánh mắt, đã rơi vào đại trên đầu người.
"Ngươi muốn lựa chọn chết như thế nào?" Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng lúc, lập tức hắn phía dưới bùn đất trở mình lăn gian, một cây dữ tợn nhánh dây bay ra, tại bốn phía vờn quanh, không có tới gần, có thể những đằng kia đầu thủ đầu, đều đã nứt ra miệng lớn, lộ ra trong đó sắc bén hàm răng cùng với chảy xuống đại lượng dịch nhờn.
Đỏ thẫm nhan sắc, yêu dị lắc lư, khủng bố bộ dạng, còn có trận trận gió tanh khí tức, lại để cho người liếc mắt nhìn, tựu sẽ cảm thấy kinh hãi không thôi.
"Lão phu. . ." Đầu to cười lạnh, khinh miệt nhìn Mạnh Hạo liếc, thần sắc ngạo nghễ, tay phải bỗng nhiên nâng lên, đang muốn một chưởng rơi tại chính mình mi tâm.
Hắn không phải là không có muốn sống chi tâm, có thể lòng dạ biết rõ, đối phương đoạn đường này giết chóc, chính mình ở bên trong là rất khó tránh được kiếp nạn này, đã như vầy, dứt khoát chết thì chết cái cường tráng một ít.
Nhưng lại tại hắn tay phải muốn chụp được nháy mắt, bỗng nhiên, trời trong nắng ấm bình tĩnh bầu trời, trong giây lát lại có một đạo thiểm điện, nháy mắt thẳng đến Mạnh Hạo mà đến, cái này tia chớp tốc độ cực nhanh, lập tức đã tới gần Mạnh Hạo đỉnh đầu không đến ba trượng.
Có thể chi hai lần trước Lôi Đình hàng lâm, khiến cho Mạnh Hạo giờ phút này đã sớm phân ra một ít tâm thần chằm chằm vào bầu trời, cơ hồ tại đây tia chớp rơi xuống một cái chớp mắt, Mạnh Hạo tay phải đập trữ vật độ, bỗng nhiên khi nhấc lên, tại trong tay của hắn đã tồn tại một đạo hơi mờ hồn thể.
Cái này hồn thể, đúng là Lý gia lão tổ, có một đạo sợi tơ đưa hắn cùng Mạnh Hạo trong Túi Trữ Vật huyết sắc mặt nạ liên tiếp, khiến cho cái này Lý gia lão tổ như là Vô Căn lục bình, cứ việc ra ngoài, có thể lại không thể thoát ly, sinh tử tại Mạnh Hạo một ý niệm.
Giờ phút này bị lấy ra lúc, cái này Lý gia lão tổ vẫn còn mờ mịt, cái này là chính bản thân hắn đều quên bao nhiêu năm, lần đầu thấy được ngoại giới bầu trời, có thể không đợi hắn đi cảm khái cái gì, đã bị mạnh hướng về giữa không trung ném đi.
Lôi Đình nổ vang, trực tiếp bổ vào Lý gia lão tổ hồn trên hạ thể, thê lương kêu thảm thiết mãnh liệt truyền ra, Lý gia lão tổ toàn thân run rẩy, phát ra thống khổ phẫn nộ gào rú, hắn hồn thể cơ hồ đều muốn vỡ vụn, bị hù Lý gia lão tổ không tiếc bất cứ giá nào, tranh thủ thời gian ngưng tụ.
Một khi tản, tựu đại biểu hắn từ nay về sau thật sự tan thành mây khói.
Hắn mờ mịt biến mất, như bị cưỡng ép nghịch chuyển, giờ phút này phẫn nộ trong gào rú, tại giữa không trung nghiến răng nghiến lợi nhìn xem Mạnh Hạo, cái loại nầy hận nếu như có thể sát nhân, hắn tất nhiên sẽ đem Mạnh Hạo từng miếng từng miếng tươi sống cắn chết.
Lúc này đây Lôi Đình, cũng không phải là chỉ có hai đạo, mà là tại kế tiếp mấy hơi thở nội, nổ vang gian đạo thứ tư tia chớp nháy mắt mà đến, có thể không đợi rơi xuống, đã bị mặt không biểu tình Mạnh Hạo ném ra ngoài Lý gia lão tổ.
Tia chớp đều rơi vào Lý gia lão tổ trên người, khiến cho Lý gia lão tổ kêu thảm thiết liên tục, cũng may hắn hồn thể no đủ, càng là thừa nhận qua Bì Đống tra tấn, nhìn như suy yếu, nhưng trên thực tế sức chống cự không ít.