Ngã Dục Phong Thiên
Chương 481: Tin Ngũ gia, được cả đời! (2)
- Nhưng đại năng nọ tu vi thông thiên, cho nên trong phù văn có ẩn chứa thần thông của y, cho dù là hóa thành tro bụi thì vẫn tồn tại lực lượng tiên gia. Bụi này rơi xuống mặt đất, chính là đã rơi xuống nơi đây.
- Vì thế mà phiến đại địa này mới trở thành màu đen, đấy là do thổ địa nơi đây có ẩn chứa dấu vết bị thiêu đốt của phù văn kia!
- Mà tiên điểu thượng cổ ta đây năm đó tận mắt thấy một màn này, há có thể nhận nhầm!
Chim anh vũ giận dữ, lập tức bén nhọn mở miệng, Mạnh Hạo nghe lời này của nó thì hai mắt mạnh mẽ co rút lại, nội tâm chấn động.
Có thể ở trong tinh không vẽ ra một tấm phù văn, có lực lượng phong ấn một viên tinh thần, loại tu sĩ này, nếu là đổi lại nếu là trước khi xảy ra chuyện ở Vãng Sinh động, Mạnh Hạo tuyệt sẽ không dễ dàng tin tưởng. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Sửu Môn Đài thì Mạnh Hạo đối với dạng đại năng này đã có một chút hiểu biết.
Giờ phút này hắn hít sâu một cái, nhìn bộ dạng tức giận của chim anh vũ, đáy lòng đã được xác định bảy tám phần.
- Đại năng có thể vẽ ra phù văn phong ấn một viên tinh thần đã là kinh người, nhưng phù văn này cuối cùng lại bị người quấy nhiễu, không những chẳng thể phong ấn, mà ngược lại còn bị thiêu đốt thành mặc thổ.... như vậy, người quấy nhiễu này, là ai?
Mạnh Hạo trầm mặc, trong đầu hắn nháy mắt xuất hiện một chữ: Quý.
- Hư ảo mờ mịt, chuyện xưa này kể thì cũng hay đấy, nhưng ai biết là thật hay là giả.
Mạnh Hạo đáy lòng đã xác định không ít, nhưng trên mặt không có thay đổi gì, vẫn như trước thản nhiên mở miệng.
Chim anh vũ phẫn nộ, ở bên trong động phủ phát cuồng bay vài vòng, mạnh mẽ nhìn về phía Mạnh Hạo, đột nhiên mở miệng, hộc ra một luồng lục mang, bắn thẳng về hướng Mạnh Hạo.
Tốc độ cực nhanh, không đợi Mạnh Hạo kịp né tránh, lục mang này liền dung nhập vào mi tâm của hắn, hóa thành một đạo tin tức, khắc ở trong đầu.
Tin tức này ước chừng mấy trăm chữ, rất là phức tạp, nhưng Mạnh Hạo vừa thấy thì lập tức liền giống như đã hiểu rõ vậy, đây là một loại Đồng thuật.
- Dùng thuật này, ngươi lại nhìn một lần! Đây là khắc ấn tiên thuật, khắc ấn tiên thuật mà không cần cảm ngộ mà vẫn có thể học được!
Chim anh vũ nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, dường như nếu không thể làm cho Mạnh Hạo thừa nhận mình nói đúng, liền tuyệt sẽ không bỏ qua.
Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, một lát sau khi hai mắt bừng mở thì đồng tử trong mắt phải của hắn lập tức co rút lại một chút, chỉ hơi hơi co rụt lại, Mạnh Hạo nhất thời cảm giác tu vi trong cơ thể bị mắt phải cấp tốc thu đi.
Cứ như ngay lúc này tu vi toàn thân bị héo rũ vậy, nội tâm Mạnh Hạo cả kinh, đột nhiên, hắn tiên linh khí trong cơ thể, nhưng lại tại một cái chớp mắt này phân ra một tia, thẳng đến mắt phải của Mạnh Hạo, nháy mắt dung nhập.
Mắt phải của Mạnh Hạo trực tiếp đau đớn, có nước mắt tràn ra, trước mắt ẩn ẩn mơ hồ, khi tất cả đều rõ ràng thì hắn trong giây lát phát hiện, thế giới trong mắt bên phải, dường như không giống với lúc trước nữa, nhưng cụ thể lại hình dung không được.
Khi ánh mắt này trực tiếp rơi lên nắm bùn đất màu tím xanh kia.
Vừa nhìn một cái, tâm thần Mạnh Hạo lập tức mạnh mẽ chấn động, hắn ẩn ẩn nhìn thấy, trong nắm đất bùn này thế nhưng lại có một tia khí tức màu vàng bay lên, ở giữa không trung lần lượt ngưng tụ ra phù văn mỏng manh không trọn vẹn. Những phù văn này đều là màu vàng, tràn ra một cỗ uy áp mãnh liệt, chỉ có giờ phút này Mạnh Hạo mới có thể cảm nhận được.
Trong uy áp này, những phù văn nọ như hóa thân thành một cái lại một cái tiểu nhân màu vàng, đang hướng về hư vô nâng lên tay phải vẽ cái gì đấy.
Uy áp này chỉ có một tia, nhưng chỉ là một tia này lại làm cho Hạo tâm thần Mạnh nổ vang, linh thức trong khoảnh khắc không xong, hắn mạnh mẽ nhắm mắt lại, chặn đi ánh mắt, tán đi Đồng thuật, cho dù là như thế, sắc mặt hắn vẫn là tái nhợt, hồi lâu mới khôi phục lại, mở mắt ra thì mắt phải của hắn đã một mảnh tơ máu.
- Cảm nhận được rồi nhá, Ngũ gia cái gì cũng biết hết, đây mới chỉ là nắm đất bùn ẩn chứa chút xíu ý chí của phù văn mà thôi. Nếu ngươi mà thực sự gặp được tro bụi thực sự do tiên phù năm đó hóa thành á hả, thì cũng không phải chỉ đơn giản là tâm hồn hoảng hốt như vậy thôi đâu, mà là chết chắc rồi.
- Hơn nữa bùn đất thế này ở toàn bộ phiến đại địa màu đen, mặc dù nói là không phải nhiều lắm nhưng cũng không ít.
- Phóng nhãn khắp thiên hạ, người có thể cảm thụ ra bùn đất này không tầm thường cũng không nhiều lắm, trong những người đó, có thể tận mắt thấy ý chí tiên phù như ngươi vậy, lại càng vô cùng hiếm có, trừ phi là nơi đây có ách tiên, nếu không cũng sẽ không bảo tồn đến nay.
- Những thứ bùn đất này một khi rời khỏi đây sẽ trở thành đất chết, mặt khác ta nói cho ngươi biết một bí mật, nếu ngươi có được cơ duyên lớn, đại tạo hóa, có thể sưu tập nhiều hơn mấy nắm bùn đất như thế này, nói không chừng có thể cảm ngộ ra được thần thông phù văn của vị đại năng kia. Hiện tại ngươi có thể hô to: tin Ngũ gia, được cả đời, Ngũ gia nhất xuất, ai dám tranh phong!
- Những lời này rất nhiều năm trước, vô số người nói qua!
Chim anh vũ ngạo nghễ mở miệng, nhìn bộ dạng Mạnh Hạo giờ phút này sắc mặt tái nhợt lại càng cảm giác mình lợi hại, càng cuồng vọng hơn.
- Khí thế thật cường đại.... chẳng qua là một nắm bùn đất bé tí teo mà thôi, lại có được lực lượng kinh người như thế, mà phóng nhãn khắp toàn bộ Mặc Thổ, không biết là bùn đất như thế này tồn tại bao nhiêu....
Mạnh Hạo không để ý đến chim anh vũ, lúc này hít sâu vào một hơi, song nhãn lộ ra tinh mang.
Hắn nghĩ tới thanh âm của Cổ Ngọc Phong Yêu.
- Cửu sơn chi tiên, nhất bút chi điên, chúng sinh chi phù, băng diệt thương thiên... Dung hòa lực lượng đất này, hóa liễu diệt tử, nạp liễu yêu sinh, đất này... có thể tu ra... Phong Chính thuật!
Mạnh Hạo ánh mắt chớp động. Phong Chính thuật, thuật ấy tu hành như thế nào, đã tồn tại ở trong đầu của hắn, lúc trước vẫn thủy chung chữa thương, không rảnh đi tìm hiểu, giờ phút này nhìn một nắm bùn đất kia, Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ.
Thời gian trôi qua, lại trôi qua nửa tháng, chim anh vũ cùng miếng mỡ đông không biết đã đi nơi nào, không có ở trong động phủ này. Mấy ngày này, một đôi oan gia kia thường xuyên ra ngoài, gần như mỗi ngày miếng mỡ đông đều phải nhằm vào chim anh vũ, nhưng thường thì chỉ cần chim anh vũ nói hai ba câu, miếng mỡ đông liền lập tức quắt lại.
Mạnh Hạo một lòng nghiên cứu Phong Chính thuật, ngẫu nhiên lấy Đồng thuật nhìn nắm bùn đất kia, mỗi lần đều có một chút lĩnh ngộ không trọn vẹn, đắm chìm bên trong nghiên cứu của hắn. Có chút thời điểm, còn có thể lấy ra túi trữ vật của Quý Hồng Đông, ấn kí phù văn bên trên vẫn còn, nhưng đã mỏng manh hơn nhiều, Mạnh Hạo thử vài lần, ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ không bao lâu nữa là hắn có thể mở ra được.
- Vì thế mà phiến đại địa này mới trở thành màu đen, đấy là do thổ địa nơi đây có ẩn chứa dấu vết bị thiêu đốt của phù văn kia!
- Mà tiên điểu thượng cổ ta đây năm đó tận mắt thấy một màn này, há có thể nhận nhầm!
Chim anh vũ giận dữ, lập tức bén nhọn mở miệng, Mạnh Hạo nghe lời này của nó thì hai mắt mạnh mẽ co rút lại, nội tâm chấn động.
Có thể ở trong tinh không vẽ ra một tấm phù văn, có lực lượng phong ấn một viên tinh thần, loại tu sĩ này, nếu là đổi lại nếu là trước khi xảy ra chuyện ở Vãng Sinh động, Mạnh Hạo tuyệt sẽ không dễ dàng tin tưởng. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Sửu Môn Đài thì Mạnh Hạo đối với dạng đại năng này đã có một chút hiểu biết.
Giờ phút này hắn hít sâu một cái, nhìn bộ dạng tức giận của chim anh vũ, đáy lòng đã được xác định bảy tám phần.
- Đại năng có thể vẽ ra phù văn phong ấn một viên tinh thần đã là kinh người, nhưng phù văn này cuối cùng lại bị người quấy nhiễu, không những chẳng thể phong ấn, mà ngược lại còn bị thiêu đốt thành mặc thổ.... như vậy, người quấy nhiễu này, là ai?
Mạnh Hạo trầm mặc, trong đầu hắn nháy mắt xuất hiện một chữ: Quý.
- Hư ảo mờ mịt, chuyện xưa này kể thì cũng hay đấy, nhưng ai biết là thật hay là giả.
Mạnh Hạo đáy lòng đã xác định không ít, nhưng trên mặt không có thay đổi gì, vẫn như trước thản nhiên mở miệng.
Chim anh vũ phẫn nộ, ở bên trong động phủ phát cuồng bay vài vòng, mạnh mẽ nhìn về phía Mạnh Hạo, đột nhiên mở miệng, hộc ra một luồng lục mang, bắn thẳng về hướng Mạnh Hạo.
Tốc độ cực nhanh, không đợi Mạnh Hạo kịp né tránh, lục mang này liền dung nhập vào mi tâm của hắn, hóa thành một đạo tin tức, khắc ở trong đầu.
Tin tức này ước chừng mấy trăm chữ, rất là phức tạp, nhưng Mạnh Hạo vừa thấy thì lập tức liền giống như đã hiểu rõ vậy, đây là một loại Đồng thuật.
- Dùng thuật này, ngươi lại nhìn một lần! Đây là khắc ấn tiên thuật, khắc ấn tiên thuật mà không cần cảm ngộ mà vẫn có thể học được!
Chim anh vũ nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, dường như nếu không thể làm cho Mạnh Hạo thừa nhận mình nói đúng, liền tuyệt sẽ không bỏ qua.
Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, một lát sau khi hai mắt bừng mở thì đồng tử trong mắt phải của hắn lập tức co rút lại một chút, chỉ hơi hơi co rụt lại, Mạnh Hạo nhất thời cảm giác tu vi trong cơ thể bị mắt phải cấp tốc thu đi.
Cứ như ngay lúc này tu vi toàn thân bị héo rũ vậy, nội tâm Mạnh Hạo cả kinh, đột nhiên, hắn tiên linh khí trong cơ thể, nhưng lại tại một cái chớp mắt này phân ra một tia, thẳng đến mắt phải của Mạnh Hạo, nháy mắt dung nhập.
Mắt phải của Mạnh Hạo trực tiếp đau đớn, có nước mắt tràn ra, trước mắt ẩn ẩn mơ hồ, khi tất cả đều rõ ràng thì hắn trong giây lát phát hiện, thế giới trong mắt bên phải, dường như không giống với lúc trước nữa, nhưng cụ thể lại hình dung không được.
Khi ánh mắt này trực tiếp rơi lên nắm bùn đất màu tím xanh kia.
Vừa nhìn một cái, tâm thần Mạnh Hạo lập tức mạnh mẽ chấn động, hắn ẩn ẩn nhìn thấy, trong nắm đất bùn này thế nhưng lại có một tia khí tức màu vàng bay lên, ở giữa không trung lần lượt ngưng tụ ra phù văn mỏng manh không trọn vẹn. Những phù văn này đều là màu vàng, tràn ra một cỗ uy áp mãnh liệt, chỉ có giờ phút này Mạnh Hạo mới có thể cảm nhận được.
Trong uy áp này, những phù văn nọ như hóa thân thành một cái lại một cái tiểu nhân màu vàng, đang hướng về hư vô nâng lên tay phải vẽ cái gì đấy.
Uy áp này chỉ có một tia, nhưng chỉ là một tia này lại làm cho Hạo tâm thần Mạnh nổ vang, linh thức trong khoảnh khắc không xong, hắn mạnh mẽ nhắm mắt lại, chặn đi ánh mắt, tán đi Đồng thuật, cho dù là như thế, sắc mặt hắn vẫn là tái nhợt, hồi lâu mới khôi phục lại, mở mắt ra thì mắt phải của hắn đã một mảnh tơ máu.
- Cảm nhận được rồi nhá, Ngũ gia cái gì cũng biết hết, đây mới chỉ là nắm đất bùn ẩn chứa chút xíu ý chí của phù văn mà thôi. Nếu ngươi mà thực sự gặp được tro bụi thực sự do tiên phù năm đó hóa thành á hả, thì cũng không phải chỉ đơn giản là tâm hồn hoảng hốt như vậy thôi đâu, mà là chết chắc rồi.
- Hơn nữa bùn đất thế này ở toàn bộ phiến đại địa màu đen, mặc dù nói là không phải nhiều lắm nhưng cũng không ít.
- Phóng nhãn khắp thiên hạ, người có thể cảm thụ ra bùn đất này không tầm thường cũng không nhiều lắm, trong những người đó, có thể tận mắt thấy ý chí tiên phù như ngươi vậy, lại càng vô cùng hiếm có, trừ phi là nơi đây có ách tiên, nếu không cũng sẽ không bảo tồn đến nay.
- Những thứ bùn đất này một khi rời khỏi đây sẽ trở thành đất chết, mặt khác ta nói cho ngươi biết một bí mật, nếu ngươi có được cơ duyên lớn, đại tạo hóa, có thể sưu tập nhiều hơn mấy nắm bùn đất như thế này, nói không chừng có thể cảm ngộ ra được thần thông phù văn của vị đại năng kia. Hiện tại ngươi có thể hô to: tin Ngũ gia, được cả đời, Ngũ gia nhất xuất, ai dám tranh phong!
- Những lời này rất nhiều năm trước, vô số người nói qua!
Chim anh vũ ngạo nghễ mở miệng, nhìn bộ dạng Mạnh Hạo giờ phút này sắc mặt tái nhợt lại càng cảm giác mình lợi hại, càng cuồng vọng hơn.
- Khí thế thật cường đại.... chẳng qua là một nắm bùn đất bé tí teo mà thôi, lại có được lực lượng kinh người như thế, mà phóng nhãn khắp toàn bộ Mặc Thổ, không biết là bùn đất như thế này tồn tại bao nhiêu....
Mạnh Hạo không để ý đến chim anh vũ, lúc này hít sâu vào một hơi, song nhãn lộ ra tinh mang.
Hắn nghĩ tới thanh âm của Cổ Ngọc Phong Yêu.
- Cửu sơn chi tiên, nhất bút chi điên, chúng sinh chi phù, băng diệt thương thiên... Dung hòa lực lượng đất này, hóa liễu diệt tử, nạp liễu yêu sinh, đất này... có thể tu ra... Phong Chính thuật!
Mạnh Hạo ánh mắt chớp động. Phong Chính thuật, thuật ấy tu hành như thế nào, đã tồn tại ở trong đầu của hắn, lúc trước vẫn thủy chung chữa thương, không rảnh đi tìm hiểu, giờ phút này nhìn một nắm bùn đất kia, Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ.
Thời gian trôi qua, lại trôi qua nửa tháng, chim anh vũ cùng miếng mỡ đông không biết đã đi nơi nào, không có ở trong động phủ này. Mấy ngày này, một đôi oan gia kia thường xuyên ra ngoài, gần như mỗi ngày miếng mỡ đông đều phải nhằm vào chim anh vũ, nhưng thường thì chỉ cần chim anh vũ nói hai ba câu, miếng mỡ đông liền lập tức quắt lại.
Mạnh Hạo một lòng nghiên cứu Phong Chính thuật, ngẫu nhiên lấy Đồng thuật nhìn nắm bùn đất kia, mỗi lần đều có một chút lĩnh ngộ không trọn vẹn, đắm chìm bên trong nghiên cứu của hắn. Có chút thời điểm, còn có thể lấy ra túi trữ vật của Quý Hồng Đông, ấn kí phù văn bên trên vẫn còn, nhưng đã mỏng manh hơn nhiều, Mạnh Hạo thử vài lần, ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ không bao lâu nữa là hắn có thể mở ra được.