Ngã Dục Phong Thiên
Chương 432: Tiểu đào hồng
Trong truyền thuyết, ở trong thị trấn các cô nương ở viện phường cả đám đều yêu nghiệt như hoa như ngọc. Trong viện phường mỗi một gian phòng đều có những khối băng đá lớn, có tiểu nha hoàn nhu thuận cầm cây quạt, vì có tiền nên các đại gia được quạt gió mát.
Ở trong truyền thuyết, trong viện phường cũng không thiếu các loại rượu quý và thức ăn ngon. Đó là chỗ mà mỗi một nam nhân đều hướng tới, nơi họ hướng tới là các cô nương, hoặc là rượu ngon, hoặc là khối băng đá mát mẻ.
- Tóm lại, đây là một nơi tốt.
Mạnh Hạo hung hăng nắm tay, hắn khẽ nói với hai người hai bên đều cùng tầm tuổi với hắn, ước chừng đều là thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, hắn rất chân thành cất tiếng nói.
- Cũng là hai người các ngươi đầy nghĩa khí.
Mạnh Hạo vỗ vỗ vào hai thiếu niên ở hai bên, một người gầy còn một người thì mập mạp, giờ phút này vẻ mặt hai thiếu niên này đều có vẻ kích động, nhưng lại giống như còn có chút ngại ngùng.
- Ngày mai thiếu gia ta phải đi tư thục rồi, về sau này, danh hiệu ác bá ở thị trấn Đông Lai này ta truyền lại cho hai ngươi. Các ngươi nhớ rõ, không thể để mất danh hiệu của thiếu gia ta.
Mạnh Hạo phi thường chăm chú nhìn hai người, giống như Lão Tổ tông môn đang an bài truyền thừa, úp úp mở mở còn mang theo vẻ thần thánh.
Nếu...Vị trí của bọn họ cũng có vẻ thần thánh lời nói, như vậy những lời này hình thành khí thế sẽ tốt hơn. Đáng tiếc giờ phút này, ba người lại đang ghé vào một chỗ đầu tường, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong.
Đầu tường, đó là phía sau tường của viện phường trong thị trấn, bên trong tường có một cái sân, cách đó không xa có một gian lầu các hai tầng, cùng tiền viện kiến trúc tương liên. Ghé vào đầu tường có thể nhìn thấy rõ ràng, tại tầng hai trong lầu các, đang có thân ảnh nam nữ, tiếng cười tiếng nói văng vẳng truyền ra ngoài.
- Phương thiếu gia, ngươi yên tâm, danh hiệu đệ nhất ác bá huyện Đông Lai vĩnh viễn là của ngươi. Hai người chúng ta là ác bá thứ hai và thứ ba, nhất định giúp ngươi bảo vệ vị trí hàng đầu.
Thiếu niên mập mạp vẻ mặt đầy tàn nhang, giờ phút này đang kích động mở miệng, bên cạnh gã tên thiếu niên gầy cũng kích động gật đầu.
- Tốt, ta có thể tin tưởng các ngươi, nhưng cái công danh trạng vẫn còn cần có. Hôm nay chính là thời điểm khảo nghiệm của các ngươi đó. Xem cho rõ, lát nữa sẽ có người đi ra, các ngươi phải ném gạch thật mạnh cho tiểu gia ta.
Mạnh Hạo nghiêm túc liếc mắt một cái nhìn hai người.
Ở trong tay ba người bọn họ, đều cầm những cục gạch thật to.
- Tên đáng chết này, dám tìm Tiểu Đào Hồng mà ta thích nhất, ta muốn tận mắt nhìn một cái, rốt cuộc ngươi là ai mà dám tìm Tiểu Đào Hồng của ta.
Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm vào trong tầng hai của lầu các trong viện phường.
- Tiểu Đào Hồng đã đáp ứng ta, chờ ta trưởng thành, ta cũng có thể đến nơi của nàng để ngủ. Vậy mà không biết cái tên chết tiệt kia là ai, mà lại dám khi dễ Tiểu Đào Hồng.
Hơi thở Mạnh Hạo dồn dập, trong lòng giận dữ cuồn cuộn, bộ dáng bức người của hắn, rơi vào trong mắt hai người thiếu niên nhất thời hóa thành sự kính nể mãnh liệt.
- Không hổ là đại ca của chúng ta, đệ nhất ác bá huyện Đông Lai, cư nhiên đã có người tình thân mật. Bản sự này, trong toàn bộ huyện thành có thiếu niên mười hai tuổi nào có thể có được.
Hai người nhìn nhau một cái, nội tâm thầm nghĩ, vẻ mặt lại càng thêm cuồng nhiệt. Dường như trong cách nhìn của bọn họ, có thể đi vào trong viện phường truyền thuyết này, có thể có một người tình thân mật ở bên trong, đây là một thiên đại bản lĩnh, nói ra đều cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo, cùng với tự hào.
Rất nhanh đã qua một tuần nhang, hoàng hôn từ từ tan đi, ánh trăng bắt đầu nhô lên. Trong viện phường, cánh cửa tiểu lâu tầng hai bị mở ra, một cô nương trang điểm xinh đẹp đang dìu đỡ một nam tử trung niên có chút men say, mang theo tiếng cười ôn nhu cùng đi ra.
Ánh trăng không sáng lắm, sắc trời hơi tối, nhìn không rõ bộ dáng cụ thể, nhưng mắt Mạnh Hạo đầu tiên liền nhận ra Tiểu Đào Hồng, lập tức ánh mắt đỏ lên nhất thời thét lớn lên một tiếng.
- Lão vương bát đản, thiếu gia ta đánh chết ngươi, dám tìm Tiểu Đào Hồng nhà ta.
Mạnh Hạo rống lên, lập tức đem vật cầm trong tay hung hăng ném tới, hai thiếu niên bên cạnh hắn cũng trở nên dữ tợn, đều quay đầu lại ném tới tấp.
- Tiểu gia ta...A?
Mạnh Hạo đang muốn tiến lên, đột nhiên thân mình run lên một cái, đã thấy trong sân có một nam tử trung niên vốn có chút men say, sau khi tránh được ba cục gạch ném tới, thì quay đầu lại, tức giận ngẩng đầu lên. Sau khi gã liếc nhìn thấy Mạnh Hạo, chỉ hơi sững sờ trong một giây lát, rất nhanh sau đó lửa giận liền ngùn ngụt bốc lên.
- Tiểu vương bát đản, ngươi muốn tạo phản.
Khi nam tử trung niên này mới cất tiếng, Mạnh Hạo nhất thời có run lên một chút.
- Phụ thân...
Lửa giận ngập trời trong khoảnh khắc vụt tắt đi, toàn thân hắn như bị ngâm vào nước lạnh, giờ phút này lập tức nhảy xuống đầu tường, chạy rất nhanh rất xa. Hai tên đồng bọn kia giờ phút này bắp chân giống như cứng lại, sắc mặt sợ hãi tái nhợt, cũng chạy trốn theo rất nhanh.
- Xong rồi, xong rồi, gã là phụ thân của Mạnh Hạo, là đệ nhất ác bá tiền nhiệm bên trong huyện thành, thân là bộ đầu giết người không chớp mắt.
Hai người thiếu niên này sắc mặt trắng bệch, cũng đang vội vàng chạy trốn.
Cho đến khi không còn trông thấy hình ảnh cả ba người, nam tử trung niên trong viện lại bị bực tức làm nở một nụ cười. Cảnh tượng con bắt được phụ thân này, làm cho gã vừa tức giận vừa buồn cười.
- Tiểu vương bát đản này, không học vấn, không nghề nghiệp, đưa hắn đi tư thục đọc sách là được rồi.
Đêm khuya, Mạnh Hạo dùng dằng mãi, hắn liên tục thở dài nhưng rồi vẫn về đến cửa nhà, nhìn đèn đuốc sáng trưng trong cả tòa nhà, Mạnh Hạo nét mặt thật u sầu.
- Thế nào lại là phụ thân ta... Nương ơi, nương đi sớm, nếu không há có thể như vậy, con cũng là vì người mà kêu oan.
Con mắt Mạnh Hạo chuyển động, hắn vừa mới đẩy cánh cửa lớn bước vào sân liền lập tức gào khóc.
- Nương ơi, con nhớ người!
- Nương ơi! Tối hôm qua người báo mộng cho con, bảo con đi tới chỗ của Tiểu Đào Hồng kia….
- Nương ơi...
- Câm miệng!
Một giọng nói mang theo sự tức giận từ phòng bên cạnh truyền ra, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, phụ thân Mạnh Hạo - vị nam tử trung niên kia, giờ phút này cau mày bất đắc dĩ nhìn Mạnh Hạo.
- Đừng có giả bộ, còn không đi ngủ, sáng mai ta dẫn ngươi đến trường tư thục bái tiên sinh.
Nam tử trung niên liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái.
- Con không đi, con không đi học bài, người đồng đạo trong thành đều chê cười con.
Mạnh Hạo lui về phía sau vài bước, lớn tiếng nói.
- Tiểu vương bát đản nhà ngươi, ngươi được bao nhiêu tuổi mà còn có đồng đạo...
Nam tử trung niên nhíu mày, bước mau vài bước liến túm được Mạnh Hạo đang muốn chạy trốn, sau khi nắm chặt được Mạnh Hạo, gã liền giơ tay đánh vào mông hắn.
Tiếng bành bạch truyền ra, nghe ra thì có vẻ vang dội, nhưng trên thực tế khi hạ xuống thì Mạnh Hạo cũng không thấy đau lắm. Từ nhỏ đến lớn đều như thế, phụ thân con hai người sống nương tựa vào nhau, mỗi lần hắn phạm sai lầm, phụ thân hắn nhìn thì như có vẻ nghiêm khắc, nhưng lại không nỡ tay đánh đau hắn.
Ở trong truyền thuyết, trong viện phường cũng không thiếu các loại rượu quý và thức ăn ngon. Đó là chỗ mà mỗi một nam nhân đều hướng tới, nơi họ hướng tới là các cô nương, hoặc là rượu ngon, hoặc là khối băng đá mát mẻ.
- Tóm lại, đây là một nơi tốt.
Mạnh Hạo hung hăng nắm tay, hắn khẽ nói với hai người hai bên đều cùng tầm tuổi với hắn, ước chừng đều là thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, hắn rất chân thành cất tiếng nói.
- Cũng là hai người các ngươi đầy nghĩa khí.
Mạnh Hạo vỗ vỗ vào hai thiếu niên ở hai bên, một người gầy còn một người thì mập mạp, giờ phút này vẻ mặt hai thiếu niên này đều có vẻ kích động, nhưng lại giống như còn có chút ngại ngùng.
- Ngày mai thiếu gia ta phải đi tư thục rồi, về sau này, danh hiệu ác bá ở thị trấn Đông Lai này ta truyền lại cho hai ngươi. Các ngươi nhớ rõ, không thể để mất danh hiệu của thiếu gia ta.
Mạnh Hạo phi thường chăm chú nhìn hai người, giống như Lão Tổ tông môn đang an bài truyền thừa, úp úp mở mở còn mang theo vẻ thần thánh.
Nếu...Vị trí của bọn họ cũng có vẻ thần thánh lời nói, như vậy những lời này hình thành khí thế sẽ tốt hơn. Đáng tiếc giờ phút này, ba người lại đang ghé vào một chỗ đầu tường, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong.
Đầu tường, đó là phía sau tường của viện phường trong thị trấn, bên trong tường có một cái sân, cách đó không xa có một gian lầu các hai tầng, cùng tiền viện kiến trúc tương liên. Ghé vào đầu tường có thể nhìn thấy rõ ràng, tại tầng hai trong lầu các, đang có thân ảnh nam nữ, tiếng cười tiếng nói văng vẳng truyền ra ngoài.
- Phương thiếu gia, ngươi yên tâm, danh hiệu đệ nhất ác bá huyện Đông Lai vĩnh viễn là của ngươi. Hai người chúng ta là ác bá thứ hai và thứ ba, nhất định giúp ngươi bảo vệ vị trí hàng đầu.
Thiếu niên mập mạp vẻ mặt đầy tàn nhang, giờ phút này đang kích động mở miệng, bên cạnh gã tên thiếu niên gầy cũng kích động gật đầu.
- Tốt, ta có thể tin tưởng các ngươi, nhưng cái công danh trạng vẫn còn cần có. Hôm nay chính là thời điểm khảo nghiệm của các ngươi đó. Xem cho rõ, lát nữa sẽ có người đi ra, các ngươi phải ném gạch thật mạnh cho tiểu gia ta.
Mạnh Hạo nghiêm túc liếc mắt một cái nhìn hai người.
Ở trong tay ba người bọn họ, đều cầm những cục gạch thật to.
- Tên đáng chết này, dám tìm Tiểu Đào Hồng mà ta thích nhất, ta muốn tận mắt nhìn một cái, rốt cuộc ngươi là ai mà dám tìm Tiểu Đào Hồng của ta.
Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm vào trong tầng hai của lầu các trong viện phường.
- Tiểu Đào Hồng đã đáp ứng ta, chờ ta trưởng thành, ta cũng có thể đến nơi của nàng để ngủ. Vậy mà không biết cái tên chết tiệt kia là ai, mà lại dám khi dễ Tiểu Đào Hồng.
Hơi thở Mạnh Hạo dồn dập, trong lòng giận dữ cuồn cuộn, bộ dáng bức người của hắn, rơi vào trong mắt hai người thiếu niên nhất thời hóa thành sự kính nể mãnh liệt.
- Không hổ là đại ca của chúng ta, đệ nhất ác bá huyện Đông Lai, cư nhiên đã có người tình thân mật. Bản sự này, trong toàn bộ huyện thành có thiếu niên mười hai tuổi nào có thể có được.
Hai người nhìn nhau một cái, nội tâm thầm nghĩ, vẻ mặt lại càng thêm cuồng nhiệt. Dường như trong cách nhìn của bọn họ, có thể đi vào trong viện phường truyền thuyết này, có thể có một người tình thân mật ở bên trong, đây là một thiên đại bản lĩnh, nói ra đều cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo, cùng với tự hào.
Rất nhanh đã qua một tuần nhang, hoàng hôn từ từ tan đi, ánh trăng bắt đầu nhô lên. Trong viện phường, cánh cửa tiểu lâu tầng hai bị mở ra, một cô nương trang điểm xinh đẹp đang dìu đỡ một nam tử trung niên có chút men say, mang theo tiếng cười ôn nhu cùng đi ra.
Ánh trăng không sáng lắm, sắc trời hơi tối, nhìn không rõ bộ dáng cụ thể, nhưng mắt Mạnh Hạo đầu tiên liền nhận ra Tiểu Đào Hồng, lập tức ánh mắt đỏ lên nhất thời thét lớn lên một tiếng.
- Lão vương bát đản, thiếu gia ta đánh chết ngươi, dám tìm Tiểu Đào Hồng nhà ta.
Mạnh Hạo rống lên, lập tức đem vật cầm trong tay hung hăng ném tới, hai thiếu niên bên cạnh hắn cũng trở nên dữ tợn, đều quay đầu lại ném tới tấp.
- Tiểu gia ta...A?
Mạnh Hạo đang muốn tiến lên, đột nhiên thân mình run lên một cái, đã thấy trong sân có một nam tử trung niên vốn có chút men say, sau khi tránh được ba cục gạch ném tới, thì quay đầu lại, tức giận ngẩng đầu lên. Sau khi gã liếc nhìn thấy Mạnh Hạo, chỉ hơi sững sờ trong một giây lát, rất nhanh sau đó lửa giận liền ngùn ngụt bốc lên.
- Tiểu vương bát đản, ngươi muốn tạo phản.
Khi nam tử trung niên này mới cất tiếng, Mạnh Hạo nhất thời có run lên một chút.
- Phụ thân...
Lửa giận ngập trời trong khoảnh khắc vụt tắt đi, toàn thân hắn như bị ngâm vào nước lạnh, giờ phút này lập tức nhảy xuống đầu tường, chạy rất nhanh rất xa. Hai tên đồng bọn kia giờ phút này bắp chân giống như cứng lại, sắc mặt sợ hãi tái nhợt, cũng chạy trốn theo rất nhanh.
- Xong rồi, xong rồi, gã là phụ thân của Mạnh Hạo, là đệ nhất ác bá tiền nhiệm bên trong huyện thành, thân là bộ đầu giết người không chớp mắt.
Hai người thiếu niên này sắc mặt trắng bệch, cũng đang vội vàng chạy trốn.
Cho đến khi không còn trông thấy hình ảnh cả ba người, nam tử trung niên trong viện lại bị bực tức làm nở một nụ cười. Cảnh tượng con bắt được phụ thân này, làm cho gã vừa tức giận vừa buồn cười.
- Tiểu vương bát đản này, không học vấn, không nghề nghiệp, đưa hắn đi tư thục đọc sách là được rồi.
Đêm khuya, Mạnh Hạo dùng dằng mãi, hắn liên tục thở dài nhưng rồi vẫn về đến cửa nhà, nhìn đèn đuốc sáng trưng trong cả tòa nhà, Mạnh Hạo nét mặt thật u sầu.
- Thế nào lại là phụ thân ta... Nương ơi, nương đi sớm, nếu không há có thể như vậy, con cũng là vì người mà kêu oan.
Con mắt Mạnh Hạo chuyển động, hắn vừa mới đẩy cánh cửa lớn bước vào sân liền lập tức gào khóc.
- Nương ơi, con nhớ người!
- Nương ơi! Tối hôm qua người báo mộng cho con, bảo con đi tới chỗ của Tiểu Đào Hồng kia….
- Nương ơi...
- Câm miệng!
Một giọng nói mang theo sự tức giận từ phòng bên cạnh truyền ra, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, phụ thân Mạnh Hạo - vị nam tử trung niên kia, giờ phút này cau mày bất đắc dĩ nhìn Mạnh Hạo.
- Đừng có giả bộ, còn không đi ngủ, sáng mai ta dẫn ngươi đến trường tư thục bái tiên sinh.
Nam tử trung niên liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái.
- Con không đi, con không đi học bài, người đồng đạo trong thành đều chê cười con.
Mạnh Hạo lui về phía sau vài bước, lớn tiếng nói.
- Tiểu vương bát đản nhà ngươi, ngươi được bao nhiêu tuổi mà còn có đồng đạo...
Nam tử trung niên nhíu mày, bước mau vài bước liến túm được Mạnh Hạo đang muốn chạy trốn, sau khi nắm chặt được Mạnh Hạo, gã liền giơ tay đánh vào mông hắn.
Tiếng bành bạch truyền ra, nghe ra thì có vẻ vang dội, nhưng trên thực tế khi hạ xuống thì Mạnh Hạo cũng không thấy đau lắm. Từ nhỏ đến lớn đều như thế, phụ thân con hai người sống nương tựa vào nhau, mỗi lần hắn phạm sai lầm, phụ thân hắn nhìn thì như có vẻ nghiêm khắc, nhưng lại không nỡ tay đánh đau hắn.