Ngã Dục Phong Thiên
Chương 392: Trận chiến Kết Đan bắt đầu (2)
Hắn không đào tẩu nữa mà nâng tay phải lên, trong khoảnh khắc một ngón tay chỉ về phía tu sĩ mặt xanh.
- Yêu Phong đệ bát cấm.
Hai mắt Mạnh Hạo tràn ngập những tia máu, một chỉ này là động ở thiên địa, là động ở thân thể của hắn, là động ở toàn bộ tám phương, mười long mười phượng cũng đang chấn động, từng cảnh từng cảnh trùng trùng điệp điệp, ảo ảnh trong khoảnh khắc hiện lên, hướng về phía tu sĩ mặt xanh ầm ầm ép đến.
Trong thời gian ngắn, dưới chiếc mặt nạ vẻ mặt tu sĩ mặt xanh biến đổi, mười long mười phượng ở phía trước gã cũng đều chấn động, ở bên trong như bị trấn áp, giống như toàn bộ thế giới nghịch chuyển, bốn phương tám hướng đều bị phong ấn.
Lực của cỗ phong ấn này, tu sĩ mặt xanh cảm thụ, thậm chí có thể ngang ngửa với tu vi của chính mình.
- Đây là thuật pháp gì?
Nội tâm tu sĩ mặt xanh chấn động.
Cùng lúc đó trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập những tia máu, trong khóe miệng tràn ra máu tươi. Cấm phong một tu sĩ Kết Đan, việc này đối với hắn mà nói là một việc thật quá lớn. Giờ phút này máu toàn thân hắn như muốn đóng băng, Mạnh Hạo sát cơ ngập trời, tay áo vung lên, lập tức một mảng bột phấn màu đỏ bay ra vờn quanh xung quanh hắn, khi cùng ma sát với không khí thì trực tiếp hóa thành sương mù màu đỏ, sương mù này quay cuồng theo bước chân Mạnh Hạo bay thẳng về phía tu sĩ mặt xanh.
Hơn nữa trước khi đi về phía trước, Mạnh Hạo lại đem ngọc bội bảo mệnh kia đặt vào trong lòng, tay trái nâng lên, cắt ngang qua ngón tay thứ nhất, ngón thứ hai, ngón thứ ba… cho đến ngón tay thứ năm chảy đầy máu, thì lực lượng của năm Huyết Chỉ đã ngưng tụ thành Huyết Ấn.
Khi Huyết Ấn này xuât hiện, trong một chớp mắt đám mây mù màu đỏ bốn phía Mạnh Hạo trực tiếp quay cuồng, nó giống như đã trở thành một đám huyết vụ, ăn mòn hư vô bốn phía, trong đó có ẩn chứa kịch độc, khiến cho uy lực một kích này của Mạnh Hạo tăng thêm ba phần nữa.
Hết thảy những việc này nói ra thì lâu, nhưng trên thực tế chỉ là phát sinh trong thời gian nháy mắt. Gần như trong khoảnh khắc sát chiêu của Mạnh Hạo tới gần tu sĩ mặt xanh, hai mắt tu sĩ mặt xanh này bỗng nhiên chợt lóe lên, cả người gã trực tiếp khôi phục hành động, dù sao gã cũng là tu sĩ Kết Đan, đệ bát cấm của Mạnh Hạo tuy nói là bất phàm, nhưng cũng không có cách nào phong ấn vượt qua hai hơi thở.
- Chút tài mọn, vỡ cho lão phu.
Tu sĩ mặt xanh gầm nhẹ lên một tiếng, tay phải nâng lên, bấm tay niệm thần chú hướng về phía trước nhấn mạnh một cái, dưới một cái nhấn này, thiên địa nhất thời nổ vang, một con rồng hư ảo mười đầu dữ tợn huyễn hóa xuất ra, phóng thẳng về phía thuật pháp của Mạnh Hạo, tiếng nổ vang chấn động kinh thiên động địa.
Đám huyết vụ đỏ bị hủy diệt, Huyết Ấn tan rã, Mạnh Hạo há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân mình như diều đứt dây tung bay lên. Tu sĩ mặt xanh kia đang muốn đuổi theo nhưng sắc mặt lại đột nhiên đại biến. Thân thể Mạnh Hạo trong khi bật tung nhưng lại liều mạng ác hóa thương thế, từ trong túi trữ vật lấy ra một lượng bột phấn lớn vãi ra, khiến cho xung quanh hắn khói độc khuếch tán ra, mặc dù loãng nhưng cũng đủ làm cho cước bộ tu sĩ mặt xanh này giảm đi một chút.
Lúc trước hắn đã phòng ngừa chính mình hít phải đám huyết vụ này, nhưng vẫn cảm nhận được sự khủng bố của đám huyết vụ kia. Bởi vì giờ phút này, ngón út tay phải của hắn chỉ vì lây dính có một chút, vậy mà giờ phút này đã truyền lại cái đau đớn như khoan vào tim.
Hơn nữa là ở trong một cái chớp mắt này, khi Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể của hắn rút lui thì trong con ngươi của hắn lại xuất hiện màu tím, trên da dẻ của hắn, các kinh mạch cũng đều là màu tím, khiến cho trên toàn thân Mạnh Hạo tràn ngập tím ý.
Chính là Tử Đồng Biến.
Tại bên trong Tử Đồng Biến này, thương thế bên trong cơ thể Mạnh Hạo cấp tốc khôi phục, hắn từ bên trong một lượng khói độc lớn gắt gao nhìn chắm chằm vào tu sĩ mặt xanh kia, hắn thấy được đan khí trên đỉnh đầu của gã giờ phút này đã rất nhanh vững vàng lại, chỉ sợ là nhiều nhất sau hơn mười hơi thở nữa là lại có thể phóng thích ra đan khí.
Mạnh Hạo lại không chần chờ, Như Ý Ấn trong lòng bàn tay đã có thể mở ra truyền tống, trong một cái chớp mắt bị hắn mạnh mẽ nắm chặt lại.
Trong phút chốc xung quanh hắn xuất hiện một cái động tối đen, như một cái miệng mở lớn trực tiếp nuốt Mạnh Hạo vào bên trong, cảnh tượng này ngoài dự kiến của tu sĩ mặt xanh, khiến mặt gã biến sắc mạnh mẽ lao ra, nhưng vẫn chậm một bước.
Bên dưới cái mặt nạ, tu sĩ mặt xanh vẻ mặt âm trầm, ở chỗ sâu trong hai mắt gã lộ ra những tia sáng lạnh lùng, ở sâu trong hàn mang lại là nỗi tức giận khôn nguôi. Từ khi gã đột phá tu vi bước vào Kết Đan, vả lại từ sau khi tu xuất đan khí, gã đã tự hỏi, cho dù là ở bên trong cảnh giới Kết Đan, đối mặt với những tu sĩ ngang hàng nhưng không có tu ra đan khí, gã cũng có thể quét ngang.
Nhưng mà hôm nay lại ở trong tay một tu sĩ chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, vậy mà đan khí chi ảnh căn bản của gã lại bị phá hủy, hơn nữa lại còn bị phản phệ, mặc dù rất nhanh gã đã trấn áp xuống, nhưng vẫn cảm thấy tràn ngập lửa giận.
Càng làm cho nội tâm của gã phẫn nộ hơn, đó là tên này lại nhìn gã như một con kiến yếu ớt, ở trước mặt gã giết hết tất cả những người mặc áo đen mang mặt nạ trắng. Loại khiêu khích này làm cho nội tâm của gã nổi lên sát cơ, thế nhưng…. ở dưới sát cơ của gã, đối phương vẫn ung dung chạy thoát.
Việc này làm cho hàn quang trong mắt của gã càng bạo liệt, thậm chí gã có thể tưởng tượng đến cảnh tượng, nếu là người đồng tông mà biết được việc này, chắc hẳn bọn họ sẽ châm biếm gã. Điều mỉa mai hơn là đào thoát trong tay gã không phải là một tu sĩ thuật pháp gì, mà chỉ là một đan sư.
Điều này lại càng làm cho gã không thể chấp nhận được, thậm chí còn khó có thể biện giải được, nhưng tình huống này là chân thực, cho dù là một số tu sĩ thuật pháp bên cạnh gã, cũng không nhìn thấy có mấy người có thể so sánh được cùng với đan sư này.
Vô luận là quyết đoán, sát phạt hay là thủ đoạn gian xảo, tất cả tất cả, làm cho gã cảm giác tên đào tẩu này không phải là một đan sư, mà là một tên tu sĩ ngoan độc tàn nhẫn đến từ Mặc Thổ.
- Tại sao có thể có đan sư như vậy.
Tu sĩ mặt xanh âm trầm, gã nhìn vào chỗ mà Mạnh Hạo đã biến mất, giờ phút này đan khí cùa gã đã khôi phục, nhưng mặc cho gã làm như thế nào để cảm ứng, gã cũng không phát hiện được một chút tung tích nào của đối phương.
Gã cũng đã nghĩ tới đối phương lúc này đã truyền tống, chỉ sợ là khoảng cách đã rất xa, đã vượt ra khỏi phạm vi tra xét truy tìm của gã.
- Bị hàn lực mười con thuồng luồng của ta, ngươi cho dù có đào tẩu cũng khó có thể thoát khỏi cái chết. Nếu như ngươi không trốn đi… nể mặt thân phận Chủ Lô, ta còn thực không thể giết ngươi, nhưng nếu ngươi muốn chết… tu sĩ Trúc Cơ, không có người nào có thể dính hàn lực mười con thuồng luồng của ta mà có thể sống sót được qua mười ngày.
Hồi lâu sau tu sĩ mặt xanh này hừ lạnh một tiếng, gã dứt khoát không suy tư đến việc có lập tức đem đối phương giết chết ngay không, gã xoay người nhoáng lên một cái rời đi đến một nơi xa.
- Yêu Phong đệ bát cấm.
Hai mắt Mạnh Hạo tràn ngập những tia máu, một chỉ này là động ở thiên địa, là động ở thân thể của hắn, là động ở toàn bộ tám phương, mười long mười phượng cũng đang chấn động, từng cảnh từng cảnh trùng trùng điệp điệp, ảo ảnh trong khoảnh khắc hiện lên, hướng về phía tu sĩ mặt xanh ầm ầm ép đến.
Trong thời gian ngắn, dưới chiếc mặt nạ vẻ mặt tu sĩ mặt xanh biến đổi, mười long mười phượng ở phía trước gã cũng đều chấn động, ở bên trong như bị trấn áp, giống như toàn bộ thế giới nghịch chuyển, bốn phương tám hướng đều bị phong ấn.
Lực của cỗ phong ấn này, tu sĩ mặt xanh cảm thụ, thậm chí có thể ngang ngửa với tu vi của chính mình.
- Đây là thuật pháp gì?
Nội tâm tu sĩ mặt xanh chấn động.
Cùng lúc đó trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập những tia máu, trong khóe miệng tràn ra máu tươi. Cấm phong một tu sĩ Kết Đan, việc này đối với hắn mà nói là một việc thật quá lớn. Giờ phút này máu toàn thân hắn như muốn đóng băng, Mạnh Hạo sát cơ ngập trời, tay áo vung lên, lập tức một mảng bột phấn màu đỏ bay ra vờn quanh xung quanh hắn, khi cùng ma sát với không khí thì trực tiếp hóa thành sương mù màu đỏ, sương mù này quay cuồng theo bước chân Mạnh Hạo bay thẳng về phía tu sĩ mặt xanh.
Hơn nữa trước khi đi về phía trước, Mạnh Hạo lại đem ngọc bội bảo mệnh kia đặt vào trong lòng, tay trái nâng lên, cắt ngang qua ngón tay thứ nhất, ngón thứ hai, ngón thứ ba… cho đến ngón tay thứ năm chảy đầy máu, thì lực lượng của năm Huyết Chỉ đã ngưng tụ thành Huyết Ấn.
Khi Huyết Ấn này xuât hiện, trong một chớp mắt đám mây mù màu đỏ bốn phía Mạnh Hạo trực tiếp quay cuồng, nó giống như đã trở thành một đám huyết vụ, ăn mòn hư vô bốn phía, trong đó có ẩn chứa kịch độc, khiến cho uy lực một kích này của Mạnh Hạo tăng thêm ba phần nữa.
Hết thảy những việc này nói ra thì lâu, nhưng trên thực tế chỉ là phát sinh trong thời gian nháy mắt. Gần như trong khoảnh khắc sát chiêu của Mạnh Hạo tới gần tu sĩ mặt xanh, hai mắt tu sĩ mặt xanh này bỗng nhiên chợt lóe lên, cả người gã trực tiếp khôi phục hành động, dù sao gã cũng là tu sĩ Kết Đan, đệ bát cấm của Mạnh Hạo tuy nói là bất phàm, nhưng cũng không có cách nào phong ấn vượt qua hai hơi thở.
- Chút tài mọn, vỡ cho lão phu.
Tu sĩ mặt xanh gầm nhẹ lên một tiếng, tay phải nâng lên, bấm tay niệm thần chú hướng về phía trước nhấn mạnh một cái, dưới một cái nhấn này, thiên địa nhất thời nổ vang, một con rồng hư ảo mười đầu dữ tợn huyễn hóa xuất ra, phóng thẳng về phía thuật pháp của Mạnh Hạo, tiếng nổ vang chấn động kinh thiên động địa.
Đám huyết vụ đỏ bị hủy diệt, Huyết Ấn tan rã, Mạnh Hạo há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân mình như diều đứt dây tung bay lên. Tu sĩ mặt xanh kia đang muốn đuổi theo nhưng sắc mặt lại đột nhiên đại biến. Thân thể Mạnh Hạo trong khi bật tung nhưng lại liều mạng ác hóa thương thế, từ trong túi trữ vật lấy ra một lượng bột phấn lớn vãi ra, khiến cho xung quanh hắn khói độc khuếch tán ra, mặc dù loãng nhưng cũng đủ làm cho cước bộ tu sĩ mặt xanh này giảm đi một chút.
Lúc trước hắn đã phòng ngừa chính mình hít phải đám huyết vụ này, nhưng vẫn cảm nhận được sự khủng bố của đám huyết vụ kia. Bởi vì giờ phút này, ngón út tay phải của hắn chỉ vì lây dính có một chút, vậy mà giờ phút này đã truyền lại cái đau đớn như khoan vào tim.
Hơn nữa là ở trong một cái chớp mắt này, khi Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể của hắn rút lui thì trong con ngươi của hắn lại xuất hiện màu tím, trên da dẻ của hắn, các kinh mạch cũng đều là màu tím, khiến cho trên toàn thân Mạnh Hạo tràn ngập tím ý.
Chính là Tử Đồng Biến.
Tại bên trong Tử Đồng Biến này, thương thế bên trong cơ thể Mạnh Hạo cấp tốc khôi phục, hắn từ bên trong một lượng khói độc lớn gắt gao nhìn chắm chằm vào tu sĩ mặt xanh kia, hắn thấy được đan khí trên đỉnh đầu của gã giờ phút này đã rất nhanh vững vàng lại, chỉ sợ là nhiều nhất sau hơn mười hơi thở nữa là lại có thể phóng thích ra đan khí.
Mạnh Hạo lại không chần chờ, Như Ý Ấn trong lòng bàn tay đã có thể mở ra truyền tống, trong một cái chớp mắt bị hắn mạnh mẽ nắm chặt lại.
Trong phút chốc xung quanh hắn xuất hiện một cái động tối đen, như một cái miệng mở lớn trực tiếp nuốt Mạnh Hạo vào bên trong, cảnh tượng này ngoài dự kiến của tu sĩ mặt xanh, khiến mặt gã biến sắc mạnh mẽ lao ra, nhưng vẫn chậm một bước.
Bên dưới cái mặt nạ, tu sĩ mặt xanh vẻ mặt âm trầm, ở chỗ sâu trong hai mắt gã lộ ra những tia sáng lạnh lùng, ở sâu trong hàn mang lại là nỗi tức giận khôn nguôi. Từ khi gã đột phá tu vi bước vào Kết Đan, vả lại từ sau khi tu xuất đan khí, gã đã tự hỏi, cho dù là ở bên trong cảnh giới Kết Đan, đối mặt với những tu sĩ ngang hàng nhưng không có tu ra đan khí, gã cũng có thể quét ngang.
Nhưng mà hôm nay lại ở trong tay một tu sĩ chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, vậy mà đan khí chi ảnh căn bản của gã lại bị phá hủy, hơn nữa lại còn bị phản phệ, mặc dù rất nhanh gã đã trấn áp xuống, nhưng vẫn cảm thấy tràn ngập lửa giận.
Càng làm cho nội tâm của gã phẫn nộ hơn, đó là tên này lại nhìn gã như một con kiến yếu ớt, ở trước mặt gã giết hết tất cả những người mặc áo đen mang mặt nạ trắng. Loại khiêu khích này làm cho nội tâm của gã nổi lên sát cơ, thế nhưng…. ở dưới sát cơ của gã, đối phương vẫn ung dung chạy thoát.
Việc này làm cho hàn quang trong mắt của gã càng bạo liệt, thậm chí gã có thể tưởng tượng đến cảnh tượng, nếu là người đồng tông mà biết được việc này, chắc hẳn bọn họ sẽ châm biếm gã. Điều mỉa mai hơn là đào thoát trong tay gã không phải là một tu sĩ thuật pháp gì, mà chỉ là một đan sư.
Điều này lại càng làm cho gã không thể chấp nhận được, thậm chí còn khó có thể biện giải được, nhưng tình huống này là chân thực, cho dù là một số tu sĩ thuật pháp bên cạnh gã, cũng không nhìn thấy có mấy người có thể so sánh được cùng với đan sư này.
Vô luận là quyết đoán, sát phạt hay là thủ đoạn gian xảo, tất cả tất cả, làm cho gã cảm giác tên đào tẩu này không phải là một đan sư, mà là một tên tu sĩ ngoan độc tàn nhẫn đến từ Mặc Thổ.
- Tại sao có thể có đan sư như vậy.
Tu sĩ mặt xanh âm trầm, gã nhìn vào chỗ mà Mạnh Hạo đã biến mất, giờ phút này đan khí cùa gã đã khôi phục, nhưng mặc cho gã làm như thế nào để cảm ứng, gã cũng không phát hiện được một chút tung tích nào của đối phương.
Gã cũng đã nghĩ tới đối phương lúc này đã truyền tống, chỉ sợ là khoảng cách đã rất xa, đã vượt ra khỏi phạm vi tra xét truy tìm của gã.
- Bị hàn lực mười con thuồng luồng của ta, ngươi cho dù có đào tẩu cũng khó có thể thoát khỏi cái chết. Nếu như ngươi không trốn đi… nể mặt thân phận Chủ Lô, ta còn thực không thể giết ngươi, nhưng nếu ngươi muốn chết… tu sĩ Trúc Cơ, không có người nào có thể dính hàn lực mười con thuồng luồng của ta mà có thể sống sót được qua mười ngày.
Hồi lâu sau tu sĩ mặt xanh này hừ lạnh một tiếng, gã dứt khoát không suy tư đến việc có lập tức đem đối phương giết chết ngay không, gã xoay người nhoáng lên một cái rời đi đến một nơi xa.