Ngã Dục Phong Thiên
Chương 387: Năm năm chưa đấu pháp
Mạnh Hạo đi xa, dưới ánh trăng hắn quay đầu nhìn lại một lần, hắn nhìn về phía thân ảnh đứng trên ngọn núi ở phía xa, trong lòng hiện lên từng cảnh từng cảnh cùng với Hứa Thanh ngày xưa.
Năm đó ở trong Kháo Sơn Tông, lần đầu tiên tống xuất đan dược, bên ngoài động phủ Kháo Sơn Tông, lấy ra Dưỡng Nhan Đan, dưới ánh trăng còn có giọng nói của Hứa sư tỷ, cho đến Thanh La phúc địa, cho tới tận bây giờ.
Bất tri bất giác, giống như đã có rất nhiều chuyện phát sinh.
Đây có phải là tình yêu nam nữ hay không? Mạnh Hạo cũng không nhận rõ, bởi vì loại cảm giác này hắn chưa bao giờ có được, cũng chưa bao giờ trải qua, nhưng hắn chỉ biết được rằng, mỗi khi hắn nhìn thấy Hứa sư tỷ thì hắn đều hết sức vui vẻ, giống như tìm lại được một câu chuyện cũ bị vùi sâu trong ký ức.
Loại cảm giác này rất tốt đẹp.
Mà năm năm này hắn ở Tử Vận Tông, người Mạnh Hạo nhớ lại nhiều nhất cũng là Hứa Sư tỷ lạnh lạnh thanh thanh trước mắt này, ở bên dưới ánh trăng, mái tóc đen phiêu diêu.
- Nếu Kháo Sơn Tông còn đó, nếu năm đó Thanh La Tông không mang Hứa sư tỷ đi, nếu mà nay chúng ta còn ở tại Kháo Sơn Tông… không biết sẽ là bộ dáng gì?
Mạnh Hạo quay đầu xoay lưng về hướng ánh trăng, hắn đi về hướng xa xa, trong lòng hỏi một vấn đề mà chính mình cũng không có hồi đáp.
Càng đi, càng xa
….
Hai ngày sau, trên đường đi thẳng hướng truyền tống trận của Hoang Lĩnh, trên bầu trời có hai đạo cầu vồng đang gào thét mà đi, trong cầu vồng này chính là Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn, hai người này đã hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao cho bây giờ đang trên đường quay trở về Tử Vận Tông.
Chu Đức Khôn đã xin miễn Thanh La Tông đưa tiễn, sau khi rời đi lão mang theo Mạnh Hạo đến một gia tộc tu chân ở một vùng phụ cận Thanh La Tông, ở nơi đó bọn họ cư trú hai ngày, Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Không đã nhận được sự chiêu đãi long trọng.
Nghĩ đến bộ dáng tôn cao của Chu Đức Khôn trong gia tộc tu chân kia, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra một nụ cười.
- Khụ khụ, đợi về sau này ngươi ra ngoài nhiều thêm vài lần, ngươi cũng sẽ cùng với các gia tộc tu chân kết làm giao tình rất tốt. Nơi này thẳng đường đi tới, phải trải qua truyền tống trận của Hoang Lĩnh để trung chuyển, trên đường ta sẽ cho ngươi được kiến thức thêm một chút.
Chu Đức Khôn ho khan vài tiếng, từ đáy lòng không khỏi đắc ý mở miệng nói.
- Chủ Lô đan sư chúng ta, tuy nói rằng ngày thường có tông môn cung phụng, nhưng mà luyện đan hao phí quá lớn, chỉ là bởi vì trong tông môn cũng chỉ có chút ít, còn chưa đủ để chống đỡ, cho nên… Phương Mộc a, về sau mỗi lần có việc ra ngoài, không nên gấp gáp quay về tông môn ngay, nên tranh thủ kết giao với nhiều gia tộc tu chân, bọn họ lắm của nhiều tiền, là đồng bọn tốt nhất của đan sư chúng ta.
Chu Đức Khôn cất tiếng nói với bộ dạng cảm khái.
Mạnh Hạo vội vàng gật đầu, lộ ra bộ dạng chấp nhận sâu sắc, sau khi trải qua chuyện tình ở Thanh La Tông, hắn cùng với Chu Đức Khôn đã sớm giải quyết khúc mắc trước kia, đến nay quan hệ đã có chút hòa hợp.
Cứ như vậy, trong nửa tháng kế tiếp, Chu Đức Khôn mang theo Mạnh Hạo liên tục đi đến bốn gia tộc tu chân, còn có một tông môn trình độ trung đẳng. Một đường đi tới, tôn cao tràn đầy hơn nữa những nơi họ đi qua, những thứ cần cũng không đáp ứng đầy đủ được, thậm chí mỗi lần đều bán đi được một ít đan dược, linh thạch không ngừng rơi vào túi trữ vật, nhìn hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, nửa tháng này hắn cũng bán được không ít đan dược.
Trong đó tuyệt đại đa số đều là đan dược của Trần Gia Hỉ.
Cho đến nửa tháng sau, Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn mới đi gần tới khu vực truyền tống trận của Hoang Lĩnh.
Hoang Lĩnh là một vùng đất thấp ở Nam Vực, tiếp giáp với vị trí trung tâm khu vực, có thể xem như một nơi các tông môn Nam Vực đều cùng xuất hiện, rồi tồn tại truyền tống trận từ đây đi thông qua các tông môn, khiến nó trở thành điểm trung chuyển của tu sĩ Nam Vực.
Giờ phút này ở phía đông Hoang Lĩnh, một chỗ bên trong sơn cốc đáng lẽ là một nơi chợ búa lui tới náo nhiệt, nay đã trở thành một khu vực âm trầm.
Hơi thở huyết tinh còn chưa tiêu tán, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy mấy thi thể, ở đó đang có đến vài chục tu sĩ mặc áo màu đen, mang mặt nạ màu trắng, tìm tòi mọi túi trữ vật từ mọi chỗ trên thi thể. Nếu có một cái thi thể nào còn một chút hơi thở, thì cho thêm một kiếm mất mạng.
Ở phía sau đám người áo đen này, có một cái lồng thú bằng sắt màu đen rộng khoảng vài trượng, cái lồng thú này giống như là một pháp bảo, tán phát ra những mũi nhọn màu đen trôi nổi mà đi, giờ phút này ở trong cái lồng này có nhốt hai người tu sĩ.
Hai người này sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hôn mê nhắm lại, trên người loang lổ vết máu, hiển nhiên là đã bị trọng thương nhưng vẫn chưa bị giết chết, hơn nữa là trên thân thể của hai người này có từng đợt hơi thở đan dược. Đây là hai đan sư, một người trong đó mặc trường bào màu xanh lục, trên cổ tay áo có ấn ký của lò luyện đan, đúng là đan sư của Đan Giới nhất mạch.
Hơn nữa là ở trên bầu trời xa xăm, đang có ba người, thuật pháp nổ vang, dâng lên một làn sóng quanh quẩn, mặc dù nói không có thần thông của tu sĩ Nguyên Anh, khả năng hình thành khí thế như thế này, tự nhiên không phải là Trúc Cơ đấu pháp, mà là Kết Đan.
Ba tu sĩ Kết Đan, trong đó hai người mặc áo bào màu đen, đeo mặt nạ màu xanh ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cho dù chỉ là Kết Đan sơ kỳ cũng vẫn không tầm thường.
Dưới vây công, tiếng nổ vang khuếch tán ra.
- Các người là ai, lão phu Kim Hàn Tông…
Trên bầu trời có tiếng tức giận truyền ra, người nói chính là tu sĩ Kết Đan bị vây đánh, trong miệng lão phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lui về phía sau lớn tiếng mở miệng nói.
Không có người nào trả lời vấn đề của lão, hai tu sĩ mang theo mặt nạ màu xanh kia, môt người thì gầy một người thì béo, bước tới gần ra tay càng thêm độc ác.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, bên trong sơn cốc, một trong ba cái truyền tống trận giờ phút này phát ra hào quang. Gần như trong nháy mắt khi xuất hiện hào quang, ở nơi kia, hơn mười tu sĩ mặc áo màu đen mang mặt nạ màu trắng, đều nhìn về phía truyền tống trận, từng người từng người lại càng không chút do dự, lao thẳng đến truyền tống trận.
Hào quang trận pháp giằng có ước chừng thời gian mấy hơi thở, rồi chậm rãi ảm đạm. Trên trận pháp xuất hiện hai thân ảnh, đó chính là Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn.
Chu Đức Khôn đang quay đầu lại cười nói chuyện cùng với Mạnh Hạo.
- Tại nơi Hoang Lĩnh này lão phu cũng có giao hảo với mầy gia tộc tu chân, một hồi nữa ta mang ngươi...
Mạnh Hạo mỉm cười, nhưng trong phút chốc vẻ mặt hắn bỗng nhiên biến hóa, giờ phút này truyền tống trận đang đang trong thời gian kết thúc, hắn cùng với Chu Đức Khôn không rõ tình hình ở ngoại giới, nhưng tại đây trong chớp mắt Mạnh Hạo đã cảm thấy nguy cơ nổi lên.
Lời của Mạnh Hạo còn chưa kịp nói ra, cảm giác nguy cơ kia đã ngập trời mà đến.
Năm đó ở trong Kháo Sơn Tông, lần đầu tiên tống xuất đan dược, bên ngoài động phủ Kháo Sơn Tông, lấy ra Dưỡng Nhan Đan, dưới ánh trăng còn có giọng nói của Hứa sư tỷ, cho đến Thanh La phúc địa, cho tới tận bây giờ.
Bất tri bất giác, giống như đã có rất nhiều chuyện phát sinh.
Đây có phải là tình yêu nam nữ hay không? Mạnh Hạo cũng không nhận rõ, bởi vì loại cảm giác này hắn chưa bao giờ có được, cũng chưa bao giờ trải qua, nhưng hắn chỉ biết được rằng, mỗi khi hắn nhìn thấy Hứa sư tỷ thì hắn đều hết sức vui vẻ, giống như tìm lại được một câu chuyện cũ bị vùi sâu trong ký ức.
Loại cảm giác này rất tốt đẹp.
Mà năm năm này hắn ở Tử Vận Tông, người Mạnh Hạo nhớ lại nhiều nhất cũng là Hứa Sư tỷ lạnh lạnh thanh thanh trước mắt này, ở bên dưới ánh trăng, mái tóc đen phiêu diêu.
- Nếu Kháo Sơn Tông còn đó, nếu năm đó Thanh La Tông không mang Hứa sư tỷ đi, nếu mà nay chúng ta còn ở tại Kháo Sơn Tông… không biết sẽ là bộ dáng gì?
Mạnh Hạo quay đầu xoay lưng về hướng ánh trăng, hắn đi về hướng xa xa, trong lòng hỏi một vấn đề mà chính mình cũng không có hồi đáp.
Càng đi, càng xa
….
Hai ngày sau, trên đường đi thẳng hướng truyền tống trận của Hoang Lĩnh, trên bầu trời có hai đạo cầu vồng đang gào thét mà đi, trong cầu vồng này chính là Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn, hai người này đã hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao cho bây giờ đang trên đường quay trở về Tử Vận Tông.
Chu Đức Khôn đã xin miễn Thanh La Tông đưa tiễn, sau khi rời đi lão mang theo Mạnh Hạo đến một gia tộc tu chân ở một vùng phụ cận Thanh La Tông, ở nơi đó bọn họ cư trú hai ngày, Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Không đã nhận được sự chiêu đãi long trọng.
Nghĩ đến bộ dáng tôn cao của Chu Đức Khôn trong gia tộc tu chân kia, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra một nụ cười.
- Khụ khụ, đợi về sau này ngươi ra ngoài nhiều thêm vài lần, ngươi cũng sẽ cùng với các gia tộc tu chân kết làm giao tình rất tốt. Nơi này thẳng đường đi tới, phải trải qua truyền tống trận của Hoang Lĩnh để trung chuyển, trên đường ta sẽ cho ngươi được kiến thức thêm một chút.
Chu Đức Khôn ho khan vài tiếng, từ đáy lòng không khỏi đắc ý mở miệng nói.
- Chủ Lô đan sư chúng ta, tuy nói rằng ngày thường có tông môn cung phụng, nhưng mà luyện đan hao phí quá lớn, chỉ là bởi vì trong tông môn cũng chỉ có chút ít, còn chưa đủ để chống đỡ, cho nên… Phương Mộc a, về sau mỗi lần có việc ra ngoài, không nên gấp gáp quay về tông môn ngay, nên tranh thủ kết giao với nhiều gia tộc tu chân, bọn họ lắm của nhiều tiền, là đồng bọn tốt nhất của đan sư chúng ta.
Chu Đức Khôn cất tiếng nói với bộ dạng cảm khái.
Mạnh Hạo vội vàng gật đầu, lộ ra bộ dạng chấp nhận sâu sắc, sau khi trải qua chuyện tình ở Thanh La Tông, hắn cùng với Chu Đức Khôn đã sớm giải quyết khúc mắc trước kia, đến nay quan hệ đã có chút hòa hợp.
Cứ như vậy, trong nửa tháng kế tiếp, Chu Đức Khôn mang theo Mạnh Hạo liên tục đi đến bốn gia tộc tu chân, còn có một tông môn trình độ trung đẳng. Một đường đi tới, tôn cao tràn đầy hơn nữa những nơi họ đi qua, những thứ cần cũng không đáp ứng đầy đủ được, thậm chí mỗi lần đều bán đi được một ít đan dược, linh thạch không ngừng rơi vào túi trữ vật, nhìn hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, nửa tháng này hắn cũng bán được không ít đan dược.
Trong đó tuyệt đại đa số đều là đan dược của Trần Gia Hỉ.
Cho đến nửa tháng sau, Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn mới đi gần tới khu vực truyền tống trận của Hoang Lĩnh.
Hoang Lĩnh là một vùng đất thấp ở Nam Vực, tiếp giáp với vị trí trung tâm khu vực, có thể xem như một nơi các tông môn Nam Vực đều cùng xuất hiện, rồi tồn tại truyền tống trận từ đây đi thông qua các tông môn, khiến nó trở thành điểm trung chuyển của tu sĩ Nam Vực.
Giờ phút này ở phía đông Hoang Lĩnh, một chỗ bên trong sơn cốc đáng lẽ là một nơi chợ búa lui tới náo nhiệt, nay đã trở thành một khu vực âm trầm.
Hơi thở huyết tinh còn chưa tiêu tán, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy mấy thi thể, ở đó đang có đến vài chục tu sĩ mặc áo màu đen, mang mặt nạ màu trắng, tìm tòi mọi túi trữ vật từ mọi chỗ trên thi thể. Nếu có một cái thi thể nào còn một chút hơi thở, thì cho thêm một kiếm mất mạng.
Ở phía sau đám người áo đen này, có một cái lồng thú bằng sắt màu đen rộng khoảng vài trượng, cái lồng thú này giống như là một pháp bảo, tán phát ra những mũi nhọn màu đen trôi nổi mà đi, giờ phút này ở trong cái lồng này có nhốt hai người tu sĩ.
Hai người này sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hôn mê nhắm lại, trên người loang lổ vết máu, hiển nhiên là đã bị trọng thương nhưng vẫn chưa bị giết chết, hơn nữa là trên thân thể của hai người này có từng đợt hơi thở đan dược. Đây là hai đan sư, một người trong đó mặc trường bào màu xanh lục, trên cổ tay áo có ấn ký của lò luyện đan, đúng là đan sư của Đan Giới nhất mạch.
Hơn nữa là ở trên bầu trời xa xăm, đang có ba người, thuật pháp nổ vang, dâng lên một làn sóng quanh quẩn, mặc dù nói không có thần thông của tu sĩ Nguyên Anh, khả năng hình thành khí thế như thế này, tự nhiên không phải là Trúc Cơ đấu pháp, mà là Kết Đan.
Ba tu sĩ Kết Đan, trong đó hai người mặc áo bào màu đen, đeo mặt nạ màu xanh ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cho dù chỉ là Kết Đan sơ kỳ cũng vẫn không tầm thường.
Dưới vây công, tiếng nổ vang khuếch tán ra.
- Các người là ai, lão phu Kim Hàn Tông…
Trên bầu trời có tiếng tức giận truyền ra, người nói chính là tu sĩ Kết Đan bị vây đánh, trong miệng lão phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lui về phía sau lớn tiếng mở miệng nói.
Không có người nào trả lời vấn đề của lão, hai tu sĩ mang theo mặt nạ màu xanh kia, môt người thì gầy một người thì béo, bước tới gần ra tay càng thêm độc ác.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, bên trong sơn cốc, một trong ba cái truyền tống trận giờ phút này phát ra hào quang. Gần như trong nháy mắt khi xuất hiện hào quang, ở nơi kia, hơn mười tu sĩ mặc áo màu đen mang mặt nạ màu trắng, đều nhìn về phía truyền tống trận, từng người từng người lại càng không chút do dự, lao thẳng đến truyền tống trận.
Hào quang trận pháp giằng có ước chừng thời gian mấy hơi thở, rồi chậm rãi ảm đạm. Trên trận pháp xuất hiện hai thân ảnh, đó chính là Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn.
Chu Đức Khôn đang quay đầu lại cười nói chuyện cùng với Mạnh Hạo.
- Tại nơi Hoang Lĩnh này lão phu cũng có giao hảo với mầy gia tộc tu chân, một hồi nữa ta mang ngươi...
Mạnh Hạo mỉm cười, nhưng trong phút chốc vẻ mặt hắn bỗng nhiên biến hóa, giờ phút này truyền tống trận đang đang trong thời gian kết thúc, hắn cùng với Chu Đức Khôn không rõ tình hình ở ngoại giới, nhưng tại đây trong chớp mắt Mạnh Hạo đã cảm thấy nguy cơ nổi lên.
Lời của Mạnh Hạo còn chưa kịp nói ra, cảm giác nguy cơ kia đã ngập trời mà đến.