Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngã Dục Phong Thiên

Chương 383: Luyện hồn



- Đương nhiên, Phương mỗ cũng rất vui lòng tương trợ tiền bối, hao phí tinh lực cũng không sao, nhưng còn hao phí thời gian…
- Còn có, Phương mỗ luyện đan, không muốn người khác quấy rầy, mà luyện đan dược này cần phải đắm chìm toàn bộ tâm thần…
Mạnh Hạo vẫn còn rất khó xử.
Tử La Lão Tổ nhíu mày, đột nhiên cười to.
- Phương đại sư, lão phu hiểu rồi. Dược thảo của loại đan dược này, ngươi tùy ý sử dụng, dù cuối cùng không luyện ra được thì cũng không sao. Ngoài ra, lão phu sẽ làm chủ tặng cho Phương đại sư một khoản linh thạch, coi như tạ ơn!
- Về phần lò luyện đan.. trong bảo khố Thanh La Tông ta có một cái Vạn Luyện lô, bảo lô tặng đại sư! Mặt khác, lúc ngươi luyện đan, lão phu cam đoan sẽ không có chút quấy nhiễu nào, giống như bên Thanh Nghênh Phong này bị phong ấn!
Tử La Lão Tổ chậm rãi nói.
- Vãn bối đến Thanh La Tông, vốn là do tông môn sai phái, sao dám lấy vật của quý tông…
Mạnh Hạo sáng mắt lên, nhưng trên mặt lại có chút ngại ngùng, giống như cảm thấy rất không có ý tứ.
Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Tử La Lão Tổ, lão cười xua tay.
- Nếu tiền bối coi trọng vãn bối như thế, Phương mỗ sẽ dùng hết sở học của mình, luyện ra Hồn Đan cho quý tông!
- Với ân tình của tiền bối, Phương mỗ sẽ ghi khắc trong lòng. Như vậy đi, lần luyện đan đầu tiên, tại hạ cũng không có đủ khả năng luyện ra số lượng lớn, bởi vì phàm là đan liên quan tới hồn, luyện chế số lượng lớn, đối với ta mà nói chỉ là bớt việc, nhưng dược hiệu cũng sẽ bình thường, thực tế không có tác dụng lớn. Bởi vì linh hồn mỗi người đều có khác biệt rất nhỏ, cho nên phải căn cứ từng người mà luyện chế ra đan dược phù hợp, như vậy mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất!
Mạnh Hạo chần chờ một chút, như là hạ quyết tâm rồi mới kiên định mở miệng.
Tử La Lão Tổ nhìn Mạnh Hạo một cái, suy nghĩ một chút, từ khi Mạnh Hạo bước vào Thanh La Tông tới giờ, Tử La Lão Tổ cũng không tìm ra chút nào không đúng trên người Mạnh Hạo.
Vô luận là lai lịch, thân phận, hay là tạo nghệ đan đạo, lão không hoài nghi, tuy nói viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan kia làm cho lão có chút chần chờ, nhưng càng nghĩ, thì lão cũng không tìm ra manh mối gì.
Nhất là luyện đan lần này, luyện ra Hồn Đan rất là trọng yếu đối với Thanh La Tông, nhưng mà muốn luyện ra loại đan dược này, không giống với đan dược khác, đan tu Thanh La Tông có thể tự mình luyện ra được.
Những thứ có liên quan tới Hồn, chỉ có Đan Đông nhất mạch cùng Đan Giới nhất mạch mới có thể làm được. Chỉ là người Đan Giới nhất mạch đã đi rồi, mà Phương Mộc này lộ ra xuất chúng, cho nên sau khi trầm tư một chút thì Tử La Lão Tổ liền chậm rãi gật đầu.
- Thanh La Tông ta có mười ba đệ tử hạch tâm, bởi vì tu luyện một môn thần thông đặc thù, bị thương thần hồn, khi điên cuồng sẽ xuất hiện ảo giác, như là Chu Kiệt mà ngươi gặp ngày đó!
Tử La Lão Tổ thở dài, ngưng trọng nhìn Mạnh Hạo.
- Chuyện đan dược, tất cả nhờ vào Phương đại sư, mười ba tên đệ tử hạch tâm kia, ta sẽ an bài đưa bọn họ tới, để Phương đại sư thay chúng luyện chế!
Tử La Lão Tổ nói xong, ôm quyền chào Mạnh Hạo rồi mới xoay người rời đi.
Không lâu sau liền có người đưa tới một cái túi trữ vật, bên trong túi trữ vật có lượng lớn linh thạch, có chừng vài chục vạn, làm cho Mạnh Hạo vừa xem, tim liền đập rộn lên.
Ngoài ra còn có lượng lớn dược thảo, cùng với đan phương luyện Hồn Đan.
Cuối cùng, Mạnh Hạo nhìn vào một lò luyện đan trong túi trữ vật. Sau khi cầm vào tay, Mạnh Hạo nhìn vài lần, hai mắt liền sáng ngời.
Lò luyện đan này toàn thân màu trắng, như ngọc mà không phải ngọc, không có điêu khắc gì, ngay cả tạo hình cũng cực kỳ tầm thường, không có mùi thơm đan dược gì tràn ra. Nhưng Mạnh Hạo vừa nhìn, liền như thấy được từng luồng khí tức màu trắng vẫn mãi vờn quanh bên trong, không có tràn ra bên ngoài.
- Vạn Luyện lô!
Mạnh Hạo thì thào nói, tim đập thình thịch. Hắn đã từ trên ngọc giản trong Đan Đông nhất mạch mà biết được không dưới một ngàn loại đan lô, trong đó cũng có vài loại đan lô hiếm thấy. Sau khi trải qua vạn lần luyện đan, vì được đan khí tẩm bổ, mà lột xác, giống như trở thành lò luyện đan có linh tính.
Lò luyện đan này, nguyên bản chất liệu càng cao thì sau khi luyện vạn lần càng thêm kỳ dị. Loại này tồn tại không nhiều lắm, bởi vì lò luyện đan là tiêu hao phẩm, có thể nói, luyện qua trăm lần thì đa phần lò luyện sẽ nổ tung.
Lò luyện đan có thể dùng vạn lần mà không nổ, đối với Mạnh Hạo mà nói, có giá trị thật lớn. Ngoài ra, loại lò này cũng còn gọi là Vạn Luyện, một loại đan dược cũng tốt, vô số loại đan dược cũng thế, chỉ cần có thể duy trì qua vạn lần luyện thì đã đủ thể hiện ra giá trị của nó rồi.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải khẽ cuốn lò luyện đan lên, cuốn một luồng khí tức từ trong ra, sau khi thoáng cảm thụ, trong lòng có chút tiếc nuối, đây là lò đan vạn luyện hình thành từ luyện chế một loại đan dược.
Tuy nói là lò luyện như thế vẫn kém hơn lò luyện đan vạn luyện, lại luyện qua vô số loại đan dược, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, cái lò này đã hoàn toàn vượt qua Huyết Hạc Lô của hắn rất nhiều.
Thu hồi Vạn Luyện lô này, Mạnh Hạo đứng trên lầu nhìn ra bên ngoài, nhìn xuống dưới Thanh Nghênh Phong, bên dưới có vài chục tu sĩ Thanh La Tông đứng quanh, trên thân bọn họ tràn ngập thanh quang, lượn lờ cùng một chỗ, trong lúc mơ hồ như hóa thành từng quầng sáng. Hiển nhiên, chỉ cần Mạnh Hạo bắt đầu luyện đan thì quầng sáng kia sẽ lập tức hoàn toàn lộ ra, phong ấn lại nơi này, ngăn cản mọi thứ quấy rầy.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn lấy ra lệnh bài Chủ Lô, truyền thần thức vào trong, lệnh bài lập tức lóe lên vài cái. Một lát sau, bên ngoài Thanh Nghênh Phong, Chu Đưc Khôn hóa thành cầu vồng mà tới.
Lão nhận được lệnh bài truyền âm của Mạnh Hạo, liền kết thúc giảng đan, bay về Thanh Nghênh Phong. Vừa tới lão liền nhận thấy bên ngoài núi này có hơn mười tu sĩ Thanh La Tông ngồi đó, trong lòng có chút kinh ngạc.
Mạnh Hạo ra ngoài nghênh đón, sau khi nói rõ mọi chuyện, lại nhờ Chu Đức Khôn làm trợ thủ đồng thời hộ pháp.
Nếu là trước kia thì Chu Đức Khôn nhất định cự tuyệt, nhưng lúc này, thái độ đối với Mạnh Hạo đã nghịch chuyển rồi. Nghe được chuyện này, lão liền ngưng trọng gật đầu, lấy ra lệnh bài của mình. Lúc này Mạnh Hạo mới hoàn toàn yên tâm, đưa túi trữ vật chứa thảo dược của Thanh La Tông đưa cho Chu Đức Khôn.
Có hai cái lệnh bài Chủ Lô, Mạnh Hạo tin tưởng, dù Thanh La Tông quan sát thế nào, trong khoảng thời gian ngắn thì thần thức cũng không cách nào xuyên qua được.
Về phần tàn hồn kia, Mạnh Hạo cũng có thủ đoạn để làm chúng nó không thể xem xét vào trong này. Chuyện trọng yếu nhất là, Mạnh Hạo cũng không có ý định làm quá mức rõ ràng, tất cả đều lấy cẩn thận là trên hết.
Không lâu sau, phía xa có hai tu sĩ dìu dắt một thanh niên áo lam, nhanh chóng tiến tới.
Khi đến gần, Mạnh Hạo ngưng thần nhìn lại, mà Chu Đức Khôn bên cạnh cũng đưa mắt nhìn, rất nhanh lão liền nhíu mày.
Chương trước Chương tiếp
Loading...