Ngã Dục Phong Thiên
Chương 376: Áp chế (2)
Nói cách khác, mầm non này y nắm chắc khai ra chín cái.
Nhưng ngay lúc này, trong nháy mắt, sau khi mầm thứ mười xuất hiện, khúc cây khô trong tay Mạnh Hạo… xuất hiện một cái nụ hoa. Nụ hoa này nhúc nhích, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, bao gồm cả Trần Gia Hỉ, cả Lý Nhất Minh.
Phịch một tiếng, nụ hoa này nở rộ… nở ra một đóa hoa nhỏ màu trắng.
- Khô mộc phùng xuân, cổ thụ nở hoa, đây là...đây là...
Lý Nhất Minh sắc mặt trắng nhợt, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm, y hiểu rất rõ cây khô nở hoa này đại biểu cho cái gì.
- Mười vạn thảo mộc, trăm vạn biến hóa, ngàn vạn phối hợp… Cổ thụ nở một bông, đại biểu trăm vạn phối hợp, nếu nở ra mười bông, đại biểu ngàn vạn phối hợp!!!
Chu Đức Khôn kích động nói, lão làm sao cũng không ngờ tới, tạo nghệ thảo mộc của Mạnh Hạo đã đạt đến trình độ kinh người như vậy.
Phải biết rằng dù là Chủ Lô, phần lớn cũng chỉ là tạm dừng ở trăm vạn biến hóa mà thôi, chỉ có Tử Lô mới có thể mò mẫm tới ngàn vạn biến hóa.
- Ngươi..ngươi...
Trần Gia Hỉ ngây ngốc tại chỗ, đầu óc ong ong, chết lặng nhìn Mạnh Hạo. Lúc này đây, trước mắt y như biến thành màu đen, y nằm mơ cũng không nghĩ tới, Phương Mộc này lại có tạo nghệ thảo mộc kinh người tới mức này, nếu y sớm biết được, tuyệt sẽ không đi so với hắn.
Y nói giọng run run, thân thể cũng run rẩy. Đang định nói gì, thì đột nhiên đóa hoa thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Một đóa lại một đóa, từng đóa nở ra làm cho mọi người chấn động tâm thần, cả quảng trưởng như điên cuồng, Mấy vạn ánh mắt nơi đây đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, trong vô số ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ cùng không thể tin nổi.
Đóa thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín...
Mỗi đóa hoa nở ra đều khiến tâm thần mọi người nổ vang, lúc này, ngay cả ba người Tử La Lão Tổ cũng hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã lộ ra vẻ nồng nhiệt.
Cho đến… đóa thứ mười.
Cho đến khi đóa thứ mười xuất hiện trên khúc cây khô, trong chớp mắt, trước mắt Trần Gia Hỉ tối sầm, gần như muốn ngất đi, trong lòng của y kêu rên. Dù sao chăng nữa, y cũng không cách nào dự liệu trước được, ở trong Thanh La Tông này, y lại gặp phải… một loại người yêu nghiệt như vậy. Trên thực tế, nếu y biết được, Phương Mộc này là Đan Đỉnh, thì giờ phút này sẽ bất tỉnh thật sự!
- Yêu nghiệt...
Chu Đức Khôn run rẩy cả người thất thần, hai mắt dựng ngược.
Đây vốn không còn là hai người tỷ thí nữa, mà là Phương Mộc hoàn toàn nghiền ép Trần Gia Hỉ, khiến đối phương không còn lực phản kích, bại một cách triệt để!
Ba người Tử La Lão Tổ hô hấp lại càng thêm dồn dập, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo lúc này đang vẻ mặt bình tĩnh, giống như thấy được chí bảo. Tu sĩ Thanh La Tông bốn phía trong chớp mắt liền bùng nổ, kinh thiên động địa.
Tu sĩ nơi đây, ít nhiều gì cũng hiểu một chút đan đạo, lúc này đây há lại không biết rõ, một màn này đại biểu cho cái gì….
- Phương Mộc đại sư!!!
- Khô Mộc mười hoa, ngàn vạn phối hợp!!!!
Toàn bộ quảng trường một mảnh xôn xao. Lúc này Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đem Khô Mộc này thu vào trong túi trữ vật, không chút nào đề cập tới việc trả lại.
- Còn cần phải so trên phương diện thảo mộc nữa sao?
Mạnh Hạo nhìn Trần Gia Hỉ lúc này đang mặt xám tro, thân thể run run.
- So!
Trần Gia Hỉ mạnh mẽ ngẩng đầu, tóc tai bù xù, trong mắt lộ ra điên cuồng. Y chết ngắc nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong vẻ mặt cũng có ý ghen tị mãnh liệt, ghen tị này đã trở thành hận.
Y hận đối phương tuổi còn trẻ lại có tạo nghệ thảo mộc cao như thế, hận đối phương vì cái gì có thể dùng thủ xảo trở thành Chủ Lô Đan Đông, hận đối phương cho dù là ăn nói hay là đan đạo, đều khiến bản thân á khẩu không trả lời được. Y càng hận đối phương vì sao không cho mình thắng lợi, vì soa không để cho mình dẫm nát dưới chân để thanh danh quật khởi.
Lúc này, y đã là hận thấu xương, cả người như nhập ma.
- Ta và ngươi so tài nghe đan biết phương!
Trần Gia Hỉ khàn giọng lên tiếng, Lý Nhất Minh phía dưới vốn định ngăn cản, nhưng nhìn ánh mắt như dã thú của Trần Gia Hỉ thì chỉ có thể thầm thở dài một tiếng.
- Nếu ngươi muốn so, vậy thì so.
Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, nhìn thoáng qua Trần Gia Hỉ lúc này giống như nhập ma, rồi bỗng nhiên nói thêm.
- Nhưng kiểu so tài này, Phương mỗ không có hứng thú, chi bằng chúng ta cá cược, nếu đan dược nào bị đối phương nhận ra thì sẽ thuộc về đối phương.
Mạnh Hạo vừa dứt lời, Chu Đức Khôn nghe xong liền hít sâu một hơi, thầm hô “đúng là độc địa”, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Lý Nhất Minh sắc mặt đại biến. Trần Gia Hỉ lúc này cũng đã khôi phục được chút lý trí, nhưng thù hận cùng không cam lòng trong nội tâm y đã nháy mắt áp chế cả lý trí.
- So!!!! So đến cùng.
Lời y vang khắp quảng trường, khiến tu sĩ Thanh La Tông bốn phía đều hít sâu một hơi, Lý Nhất Minh và Chu Đức Khôn cũng hết hồn.
So đến cùng có nghĩa là chỉ cần một bên sành đan dược, thì cá cược sẽ không thể chấm dứt, một khi có người muốn chấm dứt, thì sẽ là thất bại hoàn toàn.
Lý Nhất Minh lo lắng trong lòng, nhưng Trần Gia Hỉ lúc này đã đỏ mắt, vỗ mạnh túi trữ vật, lấy ra một viên thuốc, ném thẳng về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo bắt lấy, thoáng liếc nhìn.
- Trần Huyễn Đan, Thiên Húc Dịch, Bách Phần Thổ, An Trì Diệp, Nhâm Thân Thảo..."
Nói xong, Mạnh Hạo đem đan dược bỏ vào túi trữ vật, nhìn về phía Trần Gia Hỉ.
Trần Gia Hỉ gắt gao nhìn Mạnh Hạo, cố tình phủ nhận, nhưng đôi bên đều là đan sư, nếu y như thế, so với thất bại còn mất thể diện hơn, đả kích đối với bản thân sẽ gần như ngập đầu.
Y lại nâng tay phải ném một viên đan dược về phía Mạnh Hạo.
- Hàn Lôi Đan, đan dược này rất hiếm gặp, dùng rễ Lý Hoa Thảo lấy vào mùa đông, Kim Thiết Dịch, Lôi Hỏa Thảo...
Mạnh Hạo thản nhiên nói, một mạch kể ra hơn mười loại dược thảo.
- Viên đan dược này...khá thú vị. Phương mỗ không biết tên đan dược nhưng đây là đan dược dùng để luyện thể, giúp gia tăng sức lực cánh tay. Trong này có Cương Sơn Hoa, Hàm Lưu Mộc...
- Đây là…đây là một viên pháp đan, gặp máu liền tan ra, hóa thành lực kích phát, bên trong có Toái Thanh Băng, Thần Thiên Du…
- Đan dược của Trần đạo hữu quả thực đều độc đáo, không tệ không tệ. Viên đan dược này tại hạ cũng không biết tên, nhưng đây là một viên độc đan, bên trong có...
Thời gian chậm rãi trôi qua, Chu Đức Khôn ngẩn người, lão kinh ngạc nhìn Trần Gia Hỉ phía đối diện mặt xám như tro, thân thể lung lay sắp ngã đang tỉ thí với Mạnh Hạo. Nhưng đây hoàn toàn không phải là tỉ thí, đây rõ ràng là tặng đan dược...
Bây giờ thời gian mới qua được nửa nén hương, nhưng Trần Gia Hỉ đã đưa cho Mạnh Hạo gần trăm loại đan dược khác nhau...
Sau thời gian nửa nén hương, gần trăm loại đan dược được “đưa” ra, Trần Gia Hỉ sắc mặt xám như tro tàn, thân thể run rẩy, sự điên cuồng của y sau khi đạt đến cực hạn lại bộc phát lần nữa, đầu óc ong ong, đan dược y đưa ra đối phương không nói sai một cái nào.
Nhưng ngay lúc này, trong nháy mắt, sau khi mầm thứ mười xuất hiện, khúc cây khô trong tay Mạnh Hạo… xuất hiện một cái nụ hoa. Nụ hoa này nhúc nhích, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, bao gồm cả Trần Gia Hỉ, cả Lý Nhất Minh.
Phịch một tiếng, nụ hoa này nở rộ… nở ra một đóa hoa nhỏ màu trắng.
- Khô mộc phùng xuân, cổ thụ nở hoa, đây là...đây là...
Lý Nhất Minh sắc mặt trắng nhợt, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm, y hiểu rất rõ cây khô nở hoa này đại biểu cho cái gì.
- Mười vạn thảo mộc, trăm vạn biến hóa, ngàn vạn phối hợp… Cổ thụ nở một bông, đại biểu trăm vạn phối hợp, nếu nở ra mười bông, đại biểu ngàn vạn phối hợp!!!
Chu Đức Khôn kích động nói, lão làm sao cũng không ngờ tới, tạo nghệ thảo mộc của Mạnh Hạo đã đạt đến trình độ kinh người như vậy.
Phải biết rằng dù là Chủ Lô, phần lớn cũng chỉ là tạm dừng ở trăm vạn biến hóa mà thôi, chỉ có Tử Lô mới có thể mò mẫm tới ngàn vạn biến hóa.
- Ngươi..ngươi...
Trần Gia Hỉ ngây ngốc tại chỗ, đầu óc ong ong, chết lặng nhìn Mạnh Hạo. Lúc này đây, trước mắt y như biến thành màu đen, y nằm mơ cũng không nghĩ tới, Phương Mộc này lại có tạo nghệ thảo mộc kinh người tới mức này, nếu y sớm biết được, tuyệt sẽ không đi so với hắn.
Y nói giọng run run, thân thể cũng run rẩy. Đang định nói gì, thì đột nhiên đóa hoa thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Một đóa lại một đóa, từng đóa nở ra làm cho mọi người chấn động tâm thần, cả quảng trưởng như điên cuồng, Mấy vạn ánh mắt nơi đây đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, trong vô số ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ cùng không thể tin nổi.
Đóa thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín...
Mỗi đóa hoa nở ra đều khiến tâm thần mọi người nổ vang, lúc này, ngay cả ba người Tử La Lão Tổ cũng hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã lộ ra vẻ nồng nhiệt.
Cho đến… đóa thứ mười.
Cho đến khi đóa thứ mười xuất hiện trên khúc cây khô, trong chớp mắt, trước mắt Trần Gia Hỉ tối sầm, gần như muốn ngất đi, trong lòng của y kêu rên. Dù sao chăng nữa, y cũng không cách nào dự liệu trước được, ở trong Thanh La Tông này, y lại gặp phải… một loại người yêu nghiệt như vậy. Trên thực tế, nếu y biết được, Phương Mộc này là Đan Đỉnh, thì giờ phút này sẽ bất tỉnh thật sự!
- Yêu nghiệt...
Chu Đức Khôn run rẩy cả người thất thần, hai mắt dựng ngược.
Đây vốn không còn là hai người tỷ thí nữa, mà là Phương Mộc hoàn toàn nghiền ép Trần Gia Hỉ, khiến đối phương không còn lực phản kích, bại một cách triệt để!
Ba người Tử La Lão Tổ hô hấp lại càng thêm dồn dập, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo lúc này đang vẻ mặt bình tĩnh, giống như thấy được chí bảo. Tu sĩ Thanh La Tông bốn phía trong chớp mắt liền bùng nổ, kinh thiên động địa.
Tu sĩ nơi đây, ít nhiều gì cũng hiểu một chút đan đạo, lúc này đây há lại không biết rõ, một màn này đại biểu cho cái gì….
- Phương Mộc đại sư!!!
- Khô Mộc mười hoa, ngàn vạn phối hợp!!!!
Toàn bộ quảng trường một mảnh xôn xao. Lúc này Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đem Khô Mộc này thu vào trong túi trữ vật, không chút nào đề cập tới việc trả lại.
- Còn cần phải so trên phương diện thảo mộc nữa sao?
Mạnh Hạo nhìn Trần Gia Hỉ lúc này đang mặt xám tro, thân thể run run.
- So!
Trần Gia Hỉ mạnh mẽ ngẩng đầu, tóc tai bù xù, trong mắt lộ ra điên cuồng. Y chết ngắc nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong vẻ mặt cũng có ý ghen tị mãnh liệt, ghen tị này đã trở thành hận.
Y hận đối phương tuổi còn trẻ lại có tạo nghệ thảo mộc cao như thế, hận đối phương vì cái gì có thể dùng thủ xảo trở thành Chủ Lô Đan Đông, hận đối phương cho dù là ăn nói hay là đan đạo, đều khiến bản thân á khẩu không trả lời được. Y càng hận đối phương vì sao không cho mình thắng lợi, vì soa không để cho mình dẫm nát dưới chân để thanh danh quật khởi.
Lúc này, y đã là hận thấu xương, cả người như nhập ma.
- Ta và ngươi so tài nghe đan biết phương!
Trần Gia Hỉ khàn giọng lên tiếng, Lý Nhất Minh phía dưới vốn định ngăn cản, nhưng nhìn ánh mắt như dã thú của Trần Gia Hỉ thì chỉ có thể thầm thở dài một tiếng.
- Nếu ngươi muốn so, vậy thì so.
Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, nhìn thoáng qua Trần Gia Hỉ lúc này giống như nhập ma, rồi bỗng nhiên nói thêm.
- Nhưng kiểu so tài này, Phương mỗ không có hứng thú, chi bằng chúng ta cá cược, nếu đan dược nào bị đối phương nhận ra thì sẽ thuộc về đối phương.
Mạnh Hạo vừa dứt lời, Chu Đức Khôn nghe xong liền hít sâu một hơi, thầm hô “đúng là độc địa”, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Lý Nhất Minh sắc mặt đại biến. Trần Gia Hỉ lúc này cũng đã khôi phục được chút lý trí, nhưng thù hận cùng không cam lòng trong nội tâm y đã nháy mắt áp chế cả lý trí.
- So!!!! So đến cùng.
Lời y vang khắp quảng trường, khiến tu sĩ Thanh La Tông bốn phía đều hít sâu một hơi, Lý Nhất Minh và Chu Đức Khôn cũng hết hồn.
So đến cùng có nghĩa là chỉ cần một bên sành đan dược, thì cá cược sẽ không thể chấm dứt, một khi có người muốn chấm dứt, thì sẽ là thất bại hoàn toàn.
Lý Nhất Minh lo lắng trong lòng, nhưng Trần Gia Hỉ lúc này đã đỏ mắt, vỗ mạnh túi trữ vật, lấy ra một viên thuốc, ném thẳng về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo bắt lấy, thoáng liếc nhìn.
- Trần Huyễn Đan, Thiên Húc Dịch, Bách Phần Thổ, An Trì Diệp, Nhâm Thân Thảo..."
Nói xong, Mạnh Hạo đem đan dược bỏ vào túi trữ vật, nhìn về phía Trần Gia Hỉ.
Trần Gia Hỉ gắt gao nhìn Mạnh Hạo, cố tình phủ nhận, nhưng đôi bên đều là đan sư, nếu y như thế, so với thất bại còn mất thể diện hơn, đả kích đối với bản thân sẽ gần như ngập đầu.
Y lại nâng tay phải ném một viên đan dược về phía Mạnh Hạo.
- Hàn Lôi Đan, đan dược này rất hiếm gặp, dùng rễ Lý Hoa Thảo lấy vào mùa đông, Kim Thiết Dịch, Lôi Hỏa Thảo...
Mạnh Hạo thản nhiên nói, một mạch kể ra hơn mười loại dược thảo.
- Viên đan dược này...khá thú vị. Phương mỗ không biết tên đan dược nhưng đây là đan dược dùng để luyện thể, giúp gia tăng sức lực cánh tay. Trong này có Cương Sơn Hoa, Hàm Lưu Mộc...
- Đây là…đây là một viên pháp đan, gặp máu liền tan ra, hóa thành lực kích phát, bên trong có Toái Thanh Băng, Thần Thiên Du…
- Đan dược của Trần đạo hữu quả thực đều độc đáo, không tệ không tệ. Viên đan dược này tại hạ cũng không biết tên, nhưng đây là một viên độc đan, bên trong có...
Thời gian chậm rãi trôi qua, Chu Đức Khôn ngẩn người, lão kinh ngạc nhìn Trần Gia Hỉ phía đối diện mặt xám như tro, thân thể lung lay sắp ngã đang tỉ thí với Mạnh Hạo. Nhưng đây hoàn toàn không phải là tỉ thí, đây rõ ràng là tặng đan dược...
Bây giờ thời gian mới qua được nửa nén hương, nhưng Trần Gia Hỉ đã đưa cho Mạnh Hạo gần trăm loại đan dược khác nhau...
Sau thời gian nửa nén hương, gần trăm loại đan dược được “đưa” ra, Trần Gia Hỉ sắc mặt xám như tro tàn, thân thể run rẩy, sự điên cuồng của y sau khi đạt đến cực hạn lại bộc phát lần nữa, đầu óc ong ong, đan dược y đưa ra đối phương không nói sai một cái nào.