Ngã Dục Phong Thiên
Chương 326: Chuyện này thật bất công (2)
Thấy mọi người đã chọn xong, Mạnh Hạo bình tĩnh giơ tay phải lên, hút lấy quầng sáng cuối cùng kia, quầng sáng kia hạ xuống lòng bàn tay, tia sáng tối đi, hóa thành một hạt giống màu xám.
- Là Hôi Phi diệp…
Khi Mạnh Hạo nhìn hạt giống kia thì ba vạn dược đồng xung quanh cũng nhìn thấy, đều ồ lên.
- Trong mười loại dược thảo khác nhau, Hôi Phi diệp này là đơn giản nhất, Phương Mộc này may mắn vậy…
- Cũng không thể nói như vậy, Hôi Phi Diệp này cũng không phải là chuyện dễ.
Khi người bốn phía bàn tán, chín người khác trên đài cao đều sắc mặt khó coi, nhưng lúc này cũng không nói được lời nào, dù sao Mạnh Hạo ra tay cuối cùng, chẳng khác gì không lựa chọn nên không thể nói là ăn gian.
- Bắt đầu đi!
Một lão già bên người Vương Phàm Minh nhìn thấy Hôi Phi diệp kia thì sửng sốt, nhíu mày nhìn mấy người bên cạnh, đều thấy được vẻ khó hiểu trong mắt nhau, nhưng không nói gì mà thản nhiên ra lệnh. Âm thanh truyền khắp bốn phía, ép tiếng ồn ào bốn phía xuống.
Bốn phía yên tĩnh lại, mười người trên đài cao đều nhìn hạt giống trong tay mình, vận chuyển linh lực trong cơ thể, dựa theo công pháp của Đan Đông nhất mạch lấy linh lực bản thân làm chất dinh dưỡng, bắt đầu thôi hóa dược thảo.
Cũng chỉ mười hơi thở sau, tiếng phụp phụp vang lên, tất cả hạt giống dược thảo trong bàn tay, kể cả hạt giống của Mạnh Hạo, đều nảy mầm non, đong đưa sinh trưởng trong lòng bàn tay bọn họ.
Mạnh Hạo chăm chú chậm rãi rót tu vi ra, không lãng phí chút nào. Đây là cách khống chế linh lực mà hắn học được trong Huyết Tiên truyền thừa, hơn nửa năm ở Tử Vận Tông, ngày nào hắn cũng luyện tập loại thuật pháp này. Nhất là mấy tháng khi đi theo Lệ Đào, hắn sử dụng nó thường xuyên hơn. Lúc này theo linh khí tuôn vào, trong lòng bàn tay hắn nhanh chóng xuất hiện một gốc dược thảo màu xám cao hai thước.
Nó nảy ra bảy lá, mà theo cây lớn lên, màu của lá không còn là màu xanh nữa mà xuất hiện từng tuyến bụi.
- Khi Hôi Phi diệp này hoàn toàn trở thành màu xám thì có nghĩa là dược thảo ấy đã hoàn toàn thành thục, có thể tan thành tro bụi bất cứ lúc nào. Tro bụi này mới là phần tinh hoa chân chính của loại dược thảo này để làm đan dược.
Mạnh Hạo nhìn dược thảo trong tay, trong đầu hiện lên hơn mười loại biến hóa khi trồng xen kẽ với các loại dược thảo khác.
Dần dược thảo trong tay Mạnh Hạo càng lúc càng cao, lúc này đã cao tới ba thước, mà màu của lá cây đã biến thành màu xám hơn một nửa, lại mọc ra mười hai lá. Nên biết rằng giới hạn của Hôi Phi diệp này chính là mười hai lá.
Nhưng chín người kia lúc này người làm tốt nhất mới chỉ hoàn thành được sáu mươi phần trăm, rõ ràng là không bằng bên Mạnh Hạo.
Sắc mặt chín người này cực kỳ khó coi, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. Thậm chí mấy vạn dược đồng xung quanh đều thở dài cho bọn họ, bởi dựa theo những gì bọn họ dò la nghe ngóng được, Mạnh Hạo lấy được loại thảo dược đó là đã có ưu thế rồi.
- Thí luyện thế này thì hơi bị bất công rồi… Nếu Phương Mộc không lấy được Hôi Phi diệp thì chưa chắc đã dễ dàng như thế…
- Cũng không phải là bất công, Hôi Phi diệp này vừa vặn phù hợp với linh khí của Phương Mộc, nếu là kẻ khác thì có khi chưa chắc đã làm được dễ dàng như thế. Nên biết rằng loại cây này dù sinh trưởng có vẻ đơn giản, nhưng thực tế muốn thành tro thì cần nhiều linh lực hơn dược thảo khác một ít.
Trong lúc mọi người còn bàn tán xôn xao thì phụp một tiếng, Hôi Phi diệp trong lòng bàn tay Mạnh Hạo lại như bị đốt cháy, dấy lên một ngọn lửa màu xám, rồi trong ngọn lửa ấy, có tro bụi tản ra.
Thấy như vậy, chín người còn lại đều biến sắc mặt.
- Thưa các vị trưởng lão, chuyện này thật bất công!!
- Hôi Phi diệp này của Phương Mộc đơn giản hơn đám thảo dược của các đệ tử rất nhiều, nếu đệ tử cũng có được Hôi Phi diệp thì chắc chắn cũng sẽ thuận lợi như thế!
- Chúng đệ tử cố gắng từng ấy năm vì cơ hội thăng chức lần này, chẳng lẽ cuối cùng thua không phải vì bản lĩnh mà là vận may sao. Thưa các vị trưởng lão, chuyện này thật bất công!
- Xin hãy mở đợt thứ hai, để chúng đệ tử có được thảo dược giống hệt nhau, để chúng đệ tử dù có thua thì cũng là thua tâm phục khẩu phục!
Chín người trên đài cao lúc này đều đỏ mắt, không cam lòng thi nhau kêu lên.
Giờ khắc này, ở ngoài quảng trường, trên một ngọn núi của Đan Đông nhất mạch, sư phụ của Sở Ngọc Yên, Đan Quỷ đại sư đang bình tĩnh thu hồi tầm mắt khỏi lò luyện đan ở trước mặt. Lúc giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay ông ta rõ ràng có một đống bụi màu xám.
Bụi này chính là tro bụi được tạo ra khi Hôi Phi diệp cháy.
Cũng chính là gốc mà Mạnh Hạo thôi hóa ở trong quảng trường.
Đan Quỷ giơ lòng bàn tay lên, cẩn thận nhìn, trầm tư một lát rồi vung tay phải lên, để những tro bụi này bay đi.
- Linh lực không tán…
Hồi lâu sau, ông ta thì thào.
Trên quảng trường, Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo đang im lặng đứng trên đài cao, mà chín người khác đều không cam lòng, không biết vì sao mà lại cảm thấy đắc ý, như thấy Phương Mộc bị ghen ghét thế này làm cho mình rất thoải mái.
Nghe chín người kia liên tục xin, tám người Vương Phàm Minh liếc nhau một cái, nhíu mày thảo luận với nhau. Một lát sau, Vương Phàm Minh đứng lên.
Ông ta vừa đứng lên, bốn phía lập tức yên tĩnh.
- Các ngươi muốn tâm phục khẩu phục, Phương Mộc, ngươi có đồng ý mở lại một vòng không?
Mạnh Hạo mỉm cười, không nói lời nào mà chỉ gật đầu.
- Được, như vậy hôm nay sẽ mở ra một vòng nữa. Lần này các ngươi sẽ được phát mười thảo dược giống hệt nhau, để người thua phải tâm phục khẩu phục!
Vương Phàm Minh thấy Mạnh Hạo gật đầu thì ánh mắt đầy tán thưởng, rồi vung tay lên. Ngay tức khắc mười hạt giống giống hệt nhau bay thẳng tới mười người Mạnh Hạo.
Màu của hạt giống này đỏ đậm, phát ra khí tức thảo mộc.
- Xích Linh mộc!
Cả người người đều chấn động, nhíu mày nhìn hạt giống màu đỏ trước mặt.
- Là Xích Linh mộc, đây chính là dược thảo cần có để luyện chế đan dược cho Trúc Cơ viên mãn, nhìn tưởng là thuộc tính Hỏa, nhưng thực tế đều có thể cắn nuốt tất cả linh khí.
- Với tu vi của chúng ta, muốn thôi hóa dược thảo này quá khó…
Đám người bốn phía đều khiếp sợ, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
Lúc này chín người trên đài cao, trừ Mạnh Hạo, đều chần chừ một lát, rồi cắn răng bắt lấy hạt giống màu đỏ trước mặt, dùng hết tu vi bắt đầu thôi hóa.
Mạnh Hạo cũng cầm lấy hạt giống, cẩn thận quan sát một lát rồi nhắm mắt trầm tư. Khi hắn mở mắt ra, tử quang lóe lên, bọc lấy hạt giống màu đỏ, lại rót linh lực ra bắt đầu thôi hóa.
Cũng chỉ một nén nhang, trong mười người trên đài cao, một nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn như mưa, toàn thân đang run rẩy, nhưng lại cắn răng móc linh thạch ra từ trong túi trữ vật, đúng là một tay nắm linh thạch, một tay thôi hóa Xích Linh mộc.
Dần dần những người khác đều như vậy. Sau nửa canh giờ, nơi đây ngoài Mạnh Hạo ra, chín người khác đều phải dựa vào linh thạch để thôi hóa, ai nấy sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ ngầu.
- Là Hôi Phi diệp…
Khi Mạnh Hạo nhìn hạt giống kia thì ba vạn dược đồng xung quanh cũng nhìn thấy, đều ồ lên.
- Trong mười loại dược thảo khác nhau, Hôi Phi diệp này là đơn giản nhất, Phương Mộc này may mắn vậy…
- Cũng không thể nói như vậy, Hôi Phi Diệp này cũng không phải là chuyện dễ.
Khi người bốn phía bàn tán, chín người khác trên đài cao đều sắc mặt khó coi, nhưng lúc này cũng không nói được lời nào, dù sao Mạnh Hạo ra tay cuối cùng, chẳng khác gì không lựa chọn nên không thể nói là ăn gian.
- Bắt đầu đi!
Một lão già bên người Vương Phàm Minh nhìn thấy Hôi Phi diệp kia thì sửng sốt, nhíu mày nhìn mấy người bên cạnh, đều thấy được vẻ khó hiểu trong mắt nhau, nhưng không nói gì mà thản nhiên ra lệnh. Âm thanh truyền khắp bốn phía, ép tiếng ồn ào bốn phía xuống.
Bốn phía yên tĩnh lại, mười người trên đài cao đều nhìn hạt giống trong tay mình, vận chuyển linh lực trong cơ thể, dựa theo công pháp của Đan Đông nhất mạch lấy linh lực bản thân làm chất dinh dưỡng, bắt đầu thôi hóa dược thảo.
Cũng chỉ mười hơi thở sau, tiếng phụp phụp vang lên, tất cả hạt giống dược thảo trong bàn tay, kể cả hạt giống của Mạnh Hạo, đều nảy mầm non, đong đưa sinh trưởng trong lòng bàn tay bọn họ.
Mạnh Hạo chăm chú chậm rãi rót tu vi ra, không lãng phí chút nào. Đây là cách khống chế linh lực mà hắn học được trong Huyết Tiên truyền thừa, hơn nửa năm ở Tử Vận Tông, ngày nào hắn cũng luyện tập loại thuật pháp này. Nhất là mấy tháng khi đi theo Lệ Đào, hắn sử dụng nó thường xuyên hơn. Lúc này theo linh khí tuôn vào, trong lòng bàn tay hắn nhanh chóng xuất hiện một gốc dược thảo màu xám cao hai thước.
Nó nảy ra bảy lá, mà theo cây lớn lên, màu của lá không còn là màu xanh nữa mà xuất hiện từng tuyến bụi.
- Khi Hôi Phi diệp này hoàn toàn trở thành màu xám thì có nghĩa là dược thảo ấy đã hoàn toàn thành thục, có thể tan thành tro bụi bất cứ lúc nào. Tro bụi này mới là phần tinh hoa chân chính của loại dược thảo này để làm đan dược.
Mạnh Hạo nhìn dược thảo trong tay, trong đầu hiện lên hơn mười loại biến hóa khi trồng xen kẽ với các loại dược thảo khác.
Dần dược thảo trong tay Mạnh Hạo càng lúc càng cao, lúc này đã cao tới ba thước, mà màu của lá cây đã biến thành màu xám hơn một nửa, lại mọc ra mười hai lá. Nên biết rằng giới hạn của Hôi Phi diệp này chính là mười hai lá.
Nhưng chín người kia lúc này người làm tốt nhất mới chỉ hoàn thành được sáu mươi phần trăm, rõ ràng là không bằng bên Mạnh Hạo.
Sắc mặt chín người này cực kỳ khó coi, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. Thậm chí mấy vạn dược đồng xung quanh đều thở dài cho bọn họ, bởi dựa theo những gì bọn họ dò la nghe ngóng được, Mạnh Hạo lấy được loại thảo dược đó là đã có ưu thế rồi.
- Thí luyện thế này thì hơi bị bất công rồi… Nếu Phương Mộc không lấy được Hôi Phi diệp thì chưa chắc đã dễ dàng như thế…
- Cũng không phải là bất công, Hôi Phi diệp này vừa vặn phù hợp với linh khí của Phương Mộc, nếu là kẻ khác thì có khi chưa chắc đã làm được dễ dàng như thế. Nên biết rằng loại cây này dù sinh trưởng có vẻ đơn giản, nhưng thực tế muốn thành tro thì cần nhiều linh lực hơn dược thảo khác một ít.
Trong lúc mọi người còn bàn tán xôn xao thì phụp một tiếng, Hôi Phi diệp trong lòng bàn tay Mạnh Hạo lại như bị đốt cháy, dấy lên một ngọn lửa màu xám, rồi trong ngọn lửa ấy, có tro bụi tản ra.
Thấy như vậy, chín người còn lại đều biến sắc mặt.
- Thưa các vị trưởng lão, chuyện này thật bất công!!
- Hôi Phi diệp này của Phương Mộc đơn giản hơn đám thảo dược của các đệ tử rất nhiều, nếu đệ tử cũng có được Hôi Phi diệp thì chắc chắn cũng sẽ thuận lợi như thế!
- Chúng đệ tử cố gắng từng ấy năm vì cơ hội thăng chức lần này, chẳng lẽ cuối cùng thua không phải vì bản lĩnh mà là vận may sao. Thưa các vị trưởng lão, chuyện này thật bất công!
- Xin hãy mở đợt thứ hai, để chúng đệ tử có được thảo dược giống hệt nhau, để chúng đệ tử dù có thua thì cũng là thua tâm phục khẩu phục!
Chín người trên đài cao lúc này đều đỏ mắt, không cam lòng thi nhau kêu lên.
Giờ khắc này, ở ngoài quảng trường, trên một ngọn núi của Đan Đông nhất mạch, sư phụ của Sở Ngọc Yên, Đan Quỷ đại sư đang bình tĩnh thu hồi tầm mắt khỏi lò luyện đan ở trước mặt. Lúc giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay ông ta rõ ràng có một đống bụi màu xám.
Bụi này chính là tro bụi được tạo ra khi Hôi Phi diệp cháy.
Cũng chính là gốc mà Mạnh Hạo thôi hóa ở trong quảng trường.
Đan Quỷ giơ lòng bàn tay lên, cẩn thận nhìn, trầm tư một lát rồi vung tay phải lên, để những tro bụi này bay đi.
- Linh lực không tán…
Hồi lâu sau, ông ta thì thào.
Trên quảng trường, Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo đang im lặng đứng trên đài cao, mà chín người khác đều không cam lòng, không biết vì sao mà lại cảm thấy đắc ý, như thấy Phương Mộc bị ghen ghét thế này làm cho mình rất thoải mái.
Nghe chín người kia liên tục xin, tám người Vương Phàm Minh liếc nhau một cái, nhíu mày thảo luận với nhau. Một lát sau, Vương Phàm Minh đứng lên.
Ông ta vừa đứng lên, bốn phía lập tức yên tĩnh.
- Các ngươi muốn tâm phục khẩu phục, Phương Mộc, ngươi có đồng ý mở lại một vòng không?
Mạnh Hạo mỉm cười, không nói lời nào mà chỉ gật đầu.
- Được, như vậy hôm nay sẽ mở ra một vòng nữa. Lần này các ngươi sẽ được phát mười thảo dược giống hệt nhau, để người thua phải tâm phục khẩu phục!
Vương Phàm Minh thấy Mạnh Hạo gật đầu thì ánh mắt đầy tán thưởng, rồi vung tay lên. Ngay tức khắc mười hạt giống giống hệt nhau bay thẳng tới mười người Mạnh Hạo.
Màu của hạt giống này đỏ đậm, phát ra khí tức thảo mộc.
- Xích Linh mộc!
Cả người người đều chấn động, nhíu mày nhìn hạt giống màu đỏ trước mặt.
- Là Xích Linh mộc, đây chính là dược thảo cần có để luyện chế đan dược cho Trúc Cơ viên mãn, nhìn tưởng là thuộc tính Hỏa, nhưng thực tế đều có thể cắn nuốt tất cả linh khí.
- Với tu vi của chúng ta, muốn thôi hóa dược thảo này quá khó…
Đám người bốn phía đều khiếp sợ, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
Lúc này chín người trên đài cao, trừ Mạnh Hạo, đều chần chừ một lát, rồi cắn răng bắt lấy hạt giống màu đỏ trước mặt, dùng hết tu vi bắt đầu thôi hóa.
Mạnh Hạo cũng cầm lấy hạt giống, cẩn thận quan sát một lát rồi nhắm mắt trầm tư. Khi hắn mở mắt ra, tử quang lóe lên, bọc lấy hạt giống màu đỏ, lại rót linh lực ra bắt đầu thôi hóa.
Cũng chỉ một nén nhang, trong mười người trên đài cao, một nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn như mưa, toàn thân đang run rẩy, nhưng lại cắn răng móc linh thạch ra từ trong túi trữ vật, đúng là một tay nắm linh thạch, một tay thôi hóa Xích Linh mộc.
Dần dần những người khác đều như vậy. Sau nửa canh giờ, nơi đây ngoài Mạnh Hạo ra, chín người khác đều phải dựa vào linh thạch để thôi hóa, ai nấy sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ ngầu.