Ngã Dục Phong Thiên
Chương 302: Ta mạnh hơn ta ngày xưa!
Mạnh Hạo bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười trong im lặng, bỗng nhiên hắn nâng tay phải lên, khi Thủ Ấn kia càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn gào thét, trong lúc tiến gần đến trước người hắn, thậm chí còn tạo lên cuồng phong thổi bay quần áo, mái tóc của Mạnh Hạo. Trong một chớp mắt này....
Ngón tay cái bên phải của Mạnh Hạo nâng lên, hướng về phía Thanh Vân đại thủ ấn kia, sau đó bỗng nhiên từ trên vạch xuống dưới như một nhát chém!
Vết chém này, như một đạo ánh sáng lóe lên trong thế giới đen tối, vết chém này như chém mở con mắt của thiên địa, vết chém này như năm đó Yêu Chủ chém Khai Thiên Thủ Ấn, hiện tại vết chém này là của Mạnh Hạo hướng về thủ ấn ở ngoài Kháo Sơn Tông Triệu quốc năm đó, hắn muốn kiểm chứng chính mình!
Ta cường hơn ta ngày xưa!
Thiên địa nổ vang, thân thể Mạnh Hạo đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhưng Thanh Vân đại thủ ấn vốn hung hăng lao đến giờ đây đã dừng lại ở trước mặt, cách người hắn bảy thước, từ trên ngón tay giữa cho đến cuối bàn tay xuất hiện một vết nứt cực lớn, vết nứt này xuyên qua toàn bộ thủ ấn, càng lúc càng lớn, cho đến khi thủ ấn gào thét xuyên qua người Mạnh Hạo thì vị trí của hắn trùng với vết nứt, bình yên vô sự, chỉ có cuồng phong do chưởng ấn đảo qua tạo nên khiến cho mái tóc dài của Mạnh Hạo tung bay rối bời, nhưng trong hai mắt tối đen của hắn lộ ra tinh mang, như tinh mang trong đêm tối, khiến tất cả những ai nhìn thấy đều sẽ cảm giác cực kỳ lóa mắt!
- Còn muốn tiếp tục sao?
Mạnh Hạo vung ống tay áo, thản nhiên mở miệng.
Chu Kiệt trầm mặc, y nhìn Mạnh Hạo, trong nội tâm nổi lên sự chua sót, nhưng rất nhanh chiến ý trong mắt lại dạt dào, y hít sâu một cái, tay phải trực tiếp nâng lên hướng về lư hương ở bên cạnh ấn mạnh một cái.
Dưới tác động của cái ấn kia, lư hương run lên, từ giữa xuất hiện vết nứt, sau đó lập tức nổ bung chia năm xẻ bảy.
- Tất nhiên muốn tiếp tục, Chu mỗ tu hành đến nay, từ thời khắc trở thành Đạo tử vốn chưa bao giờ thất bại, trận chiến này không nên có người tới quấy rầy.
Chu Kiệt thản nhiên mở miệng, lời nói đơn giản, hành vi cũng đơn giản, nhưng trong sự đơn giản lại để lộ ra một cỗ khí thế, khí thế thuộc về cường giả, mặc dù vẫn chỉ là sơ khai, mặc dù cũng không nhiều lắm, nhưng đã đủ làm cho hai mắt Mạnh Hạo ngưng tụ.
- Chặt đứt đường lui, dùng điều này ép cho bản thân không còn đường lùi, không còn có cái gì để dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, dùng điều này để kích phát tiềm lực, Chu Kiệt này là một người tài.
Mạnh Hạo thầm nghĩ gật đầu.
Chu Kiệt bỗng nhiên nâng tay phải lên, vỗ mạnh, nhất thời từ trong túi trữ vật của y có năm đạo tinh quang bay ra, ngay khi vừa xuất hiện, lập tức bốn phía bầu trời vốn tối đen trong nháy mắt dường như bừng sáng, ánh sáng này đến từ năm chuôi kiếm trước mặt Chu Kiệt!
Năm chuôi kiếm lóng lánh tinh quang, thất thải lượn lờ!
Năm chuôi kiếm này theo tay phải của Chu Kiệt nâng lên, theo năm ngón tay vươn ra, lập tức cấp tốc di động, trôi nổi ở bên ngoài năm ngón tay.
- La Nguyệt Đại Địa, kiếm trận khai thiên!
Lời của Chu Kiệt vừa dứt, tay phải ấn mạnh xuống mặt đất, lập tức năm chuôi kiếm tỏa ra tinh quang vạn trượng, trong phút chốc lao thẳng xuống phía dưới, trong chớp mắt đã biến mất.
Nhưng trong khoảnh khắc khi năm chuôi kiếm vừa biến mất, hai mắt Mạnh Hạo co rụt lại, thân hình không chút do dự, liên tục lui về phía sau sáu bước!
Ngay khi Mạnh Hạo lui về phía sau, đồng thời, năm chuôi kiếm liên tiếp, bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư không, lao từ dưới lên trên, trực tiếp đâm lên vị trí lúc trước của Mạnh Hạo.
Tinh quang chói mắt, năm chuôi kiếm kêu vù một tiếng, hóa thành năm đạo cầu vồng gấp khúc giữa không trung, đổi hướng lao thẳng đến Mạnh Hạo, kiếm quang ngập trời, khí thế hoàn toàn khóa chặt Mạnh Hạo, phong kín tất cả vị trí của Mạnh Hạo.
- Thú vị.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, ngón cái tay phải bỗng nhiên nâng lên, khi năm chuôi kiếm kia lao đến, nhấn về phía trước một cái.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, phạm vi mười trượng quanh thân thể Mạnh Hạo trong khoảnh khắc nổi lên một quầng sáng huyết sắc, năm chuôi kiếm kia bị ngăn cản ở bên ngoài, va chạm tạo nên tiếng nổ vang quanh quẩn bốn phía.
Chu Kiệt hai tay bấm niệm pháp quyết, phun ra một ngụm tiên huyết, lập tức năm chuôi kiếm kia truyền ra tiếng ngân bén nhọn, nhoáng lên một cái từ năm chuôi biến thành hai mươi lăm thanh!
Tất cả ùn ùn kéo đến, lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, khí thế mạnh mẽ làm cho Mạnh Hạo trong chớp mắt cảm nhận được nguy cơ.
Nhưng thần sắc của hắn vẫn y như cũ, khi hai mươi lăm thanh kiếm gào thét tới gần trong khoảnh khắc, hắn vung tay áo, tu vi toàn thân ầm ầm bùng nổ, ngón cái xẹt qua ngón trỏ, máu tươi chảy ra thì Mạnh Hạo dùng lực lượng của hai đạo Huyết Chỉ, cách không nhấn một cái.
Rầm!
Bốn phía chấn động dường như ảnh hưởng tới thị giác, không gian vặn vẹo, hai mươi lăm thanh kiếm kia bị ngăn cản lại, Chu Kiệt gầm nhẹ một tiếng, hai tay nắm chặt nổi rõ gân xanh, hai mươi lăm thanh kiếm biến ảo ngập trời, nhoáng lên một cái, bóng kiếm tràn ngập, rõ ràng hóa thành một trăm hai mươi lăm thanh, lúc này đây, thật sự là khí thế phô thiên cái địa, từ bốn phương tám hướng lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Va chạm trong nháy mắt, quầng sáng huyết sắc lớn mười trượng mạnh mẽ vặn vẹo co rút lại, đảo mắt đã chỉ còn ba trượng, vả lại những tinh kiếm này đã xuyên thấu hơn phân nửa, áp sát Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải mở ra ngón thứ ba, thứ tư, sau đó dùng lực lượng Huyết Tiên truyền thừa đệ tứ chỉ vung lên, huyết quang ngập trời, Mạnh Hạo lại nhanh chóng mở ra ngón thứ năm!
Máu tươi chảy xuống từ năm ngón tay rõ ràng đã hình thành một Huyết thủ ấn! Triển khai thức thứ hai trong ba thức của truyền thừa, uy lực của nó đã vượt qua Huyết Chỉ, Huyết Ấn!
Huyết Ấn vừa hiện, tiếng nổ kinh thiên vang lên, một dấu thủ ấn màu huyết sắc to lớn biến ảo trong tay Mạnh Hạo, khi hắn vung tay về phía trước, một quầng sáng huyết sắc vô tận từ tay phải của Mạnh Hạo khuếch tán ra, trong tiếng nổ ầm vang trực tiếp quét ngang kiếm trận, khiến cho hơn một trăm thanh tinh kiếm nhất tề run rẩy rút lui, cùng lúc đó, Mạnh Hạo bước từng bước về phía trước, Huyết Ấn trong tay phải nắm chặt.
Oanh một tiếng, trong vòng trăm trượng bốn phía xung quanh Mạnh Hạo, trong thiên địa trống rỗng xuất hiện một huyết sắc đại thủ ấn, mà Mạnh Hạo dường như đang đứng giữa lòng bàn tay của thủ ấn ấy, giờ phút này thủ ấn nhanh chóng nâng lên, nắm mạnh!
Chu Kiệt sắc mặt đại biến, phun ra máu tươi sau đó mạnh mẽ bấm tay niệm pháp quyết, muốn làm cho những bảo kiếm này bay trở về, nhưng rất nhanh sắc mặt đã tái nhợt.
Bị thủ ấn nắm chặt, hơn một trăm thanh phi kiếm không một cái nào có thể bay ra, như bị trói chặt, giờ phút này đang giãy dụa muốn thoát đi nhưng không thể nào làm được.
Có ba mươi thanh phi kiếm run rẩy gào thét, như muốn tan vỡ.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tiếng nổ vang lên, hơn ba mươi thanh phi kiếm nhất tề vỡ vụn, ngay sau đó, lại là ba mươi thanh, tiếp đó lại là ba mươi thanh nữa.
Ngón tay cái bên phải của Mạnh Hạo nâng lên, hướng về phía Thanh Vân đại thủ ấn kia, sau đó bỗng nhiên từ trên vạch xuống dưới như một nhát chém!
Vết chém này, như một đạo ánh sáng lóe lên trong thế giới đen tối, vết chém này như chém mở con mắt của thiên địa, vết chém này như năm đó Yêu Chủ chém Khai Thiên Thủ Ấn, hiện tại vết chém này là của Mạnh Hạo hướng về thủ ấn ở ngoài Kháo Sơn Tông Triệu quốc năm đó, hắn muốn kiểm chứng chính mình!
Ta cường hơn ta ngày xưa!
Thiên địa nổ vang, thân thể Mạnh Hạo đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhưng Thanh Vân đại thủ ấn vốn hung hăng lao đến giờ đây đã dừng lại ở trước mặt, cách người hắn bảy thước, từ trên ngón tay giữa cho đến cuối bàn tay xuất hiện một vết nứt cực lớn, vết nứt này xuyên qua toàn bộ thủ ấn, càng lúc càng lớn, cho đến khi thủ ấn gào thét xuyên qua người Mạnh Hạo thì vị trí của hắn trùng với vết nứt, bình yên vô sự, chỉ có cuồng phong do chưởng ấn đảo qua tạo nên khiến cho mái tóc dài của Mạnh Hạo tung bay rối bời, nhưng trong hai mắt tối đen của hắn lộ ra tinh mang, như tinh mang trong đêm tối, khiến tất cả những ai nhìn thấy đều sẽ cảm giác cực kỳ lóa mắt!
- Còn muốn tiếp tục sao?
Mạnh Hạo vung ống tay áo, thản nhiên mở miệng.
Chu Kiệt trầm mặc, y nhìn Mạnh Hạo, trong nội tâm nổi lên sự chua sót, nhưng rất nhanh chiến ý trong mắt lại dạt dào, y hít sâu một cái, tay phải trực tiếp nâng lên hướng về lư hương ở bên cạnh ấn mạnh một cái.
Dưới tác động của cái ấn kia, lư hương run lên, từ giữa xuất hiện vết nứt, sau đó lập tức nổ bung chia năm xẻ bảy.
- Tất nhiên muốn tiếp tục, Chu mỗ tu hành đến nay, từ thời khắc trở thành Đạo tử vốn chưa bao giờ thất bại, trận chiến này không nên có người tới quấy rầy.
Chu Kiệt thản nhiên mở miệng, lời nói đơn giản, hành vi cũng đơn giản, nhưng trong sự đơn giản lại để lộ ra một cỗ khí thế, khí thế thuộc về cường giả, mặc dù vẫn chỉ là sơ khai, mặc dù cũng không nhiều lắm, nhưng đã đủ làm cho hai mắt Mạnh Hạo ngưng tụ.
- Chặt đứt đường lui, dùng điều này ép cho bản thân không còn đường lùi, không còn có cái gì để dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, dùng điều này để kích phát tiềm lực, Chu Kiệt này là một người tài.
Mạnh Hạo thầm nghĩ gật đầu.
Chu Kiệt bỗng nhiên nâng tay phải lên, vỗ mạnh, nhất thời từ trong túi trữ vật của y có năm đạo tinh quang bay ra, ngay khi vừa xuất hiện, lập tức bốn phía bầu trời vốn tối đen trong nháy mắt dường như bừng sáng, ánh sáng này đến từ năm chuôi kiếm trước mặt Chu Kiệt!
Năm chuôi kiếm lóng lánh tinh quang, thất thải lượn lờ!
Năm chuôi kiếm này theo tay phải của Chu Kiệt nâng lên, theo năm ngón tay vươn ra, lập tức cấp tốc di động, trôi nổi ở bên ngoài năm ngón tay.
- La Nguyệt Đại Địa, kiếm trận khai thiên!
Lời của Chu Kiệt vừa dứt, tay phải ấn mạnh xuống mặt đất, lập tức năm chuôi kiếm tỏa ra tinh quang vạn trượng, trong phút chốc lao thẳng xuống phía dưới, trong chớp mắt đã biến mất.
Nhưng trong khoảnh khắc khi năm chuôi kiếm vừa biến mất, hai mắt Mạnh Hạo co rụt lại, thân hình không chút do dự, liên tục lui về phía sau sáu bước!
Ngay khi Mạnh Hạo lui về phía sau, đồng thời, năm chuôi kiếm liên tiếp, bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư không, lao từ dưới lên trên, trực tiếp đâm lên vị trí lúc trước của Mạnh Hạo.
Tinh quang chói mắt, năm chuôi kiếm kêu vù một tiếng, hóa thành năm đạo cầu vồng gấp khúc giữa không trung, đổi hướng lao thẳng đến Mạnh Hạo, kiếm quang ngập trời, khí thế hoàn toàn khóa chặt Mạnh Hạo, phong kín tất cả vị trí của Mạnh Hạo.
- Thú vị.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, ngón cái tay phải bỗng nhiên nâng lên, khi năm chuôi kiếm kia lao đến, nhấn về phía trước một cái.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, phạm vi mười trượng quanh thân thể Mạnh Hạo trong khoảnh khắc nổi lên một quầng sáng huyết sắc, năm chuôi kiếm kia bị ngăn cản ở bên ngoài, va chạm tạo nên tiếng nổ vang quanh quẩn bốn phía.
Chu Kiệt hai tay bấm niệm pháp quyết, phun ra một ngụm tiên huyết, lập tức năm chuôi kiếm kia truyền ra tiếng ngân bén nhọn, nhoáng lên một cái từ năm chuôi biến thành hai mươi lăm thanh!
Tất cả ùn ùn kéo đến, lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, khí thế mạnh mẽ làm cho Mạnh Hạo trong chớp mắt cảm nhận được nguy cơ.
Nhưng thần sắc của hắn vẫn y như cũ, khi hai mươi lăm thanh kiếm gào thét tới gần trong khoảnh khắc, hắn vung tay áo, tu vi toàn thân ầm ầm bùng nổ, ngón cái xẹt qua ngón trỏ, máu tươi chảy ra thì Mạnh Hạo dùng lực lượng của hai đạo Huyết Chỉ, cách không nhấn một cái.
Rầm!
Bốn phía chấn động dường như ảnh hưởng tới thị giác, không gian vặn vẹo, hai mươi lăm thanh kiếm kia bị ngăn cản lại, Chu Kiệt gầm nhẹ một tiếng, hai tay nắm chặt nổi rõ gân xanh, hai mươi lăm thanh kiếm biến ảo ngập trời, nhoáng lên một cái, bóng kiếm tràn ngập, rõ ràng hóa thành một trăm hai mươi lăm thanh, lúc này đây, thật sự là khí thế phô thiên cái địa, từ bốn phương tám hướng lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Va chạm trong nháy mắt, quầng sáng huyết sắc lớn mười trượng mạnh mẽ vặn vẹo co rút lại, đảo mắt đã chỉ còn ba trượng, vả lại những tinh kiếm này đã xuyên thấu hơn phân nửa, áp sát Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải mở ra ngón thứ ba, thứ tư, sau đó dùng lực lượng Huyết Tiên truyền thừa đệ tứ chỉ vung lên, huyết quang ngập trời, Mạnh Hạo lại nhanh chóng mở ra ngón thứ năm!
Máu tươi chảy xuống từ năm ngón tay rõ ràng đã hình thành một Huyết thủ ấn! Triển khai thức thứ hai trong ba thức của truyền thừa, uy lực của nó đã vượt qua Huyết Chỉ, Huyết Ấn!
Huyết Ấn vừa hiện, tiếng nổ kinh thiên vang lên, một dấu thủ ấn màu huyết sắc to lớn biến ảo trong tay Mạnh Hạo, khi hắn vung tay về phía trước, một quầng sáng huyết sắc vô tận từ tay phải của Mạnh Hạo khuếch tán ra, trong tiếng nổ ầm vang trực tiếp quét ngang kiếm trận, khiến cho hơn một trăm thanh tinh kiếm nhất tề run rẩy rút lui, cùng lúc đó, Mạnh Hạo bước từng bước về phía trước, Huyết Ấn trong tay phải nắm chặt.
Oanh một tiếng, trong vòng trăm trượng bốn phía xung quanh Mạnh Hạo, trong thiên địa trống rỗng xuất hiện một huyết sắc đại thủ ấn, mà Mạnh Hạo dường như đang đứng giữa lòng bàn tay của thủ ấn ấy, giờ phút này thủ ấn nhanh chóng nâng lên, nắm mạnh!
Chu Kiệt sắc mặt đại biến, phun ra máu tươi sau đó mạnh mẽ bấm tay niệm pháp quyết, muốn làm cho những bảo kiếm này bay trở về, nhưng rất nhanh sắc mặt đã tái nhợt.
Bị thủ ấn nắm chặt, hơn một trăm thanh phi kiếm không một cái nào có thể bay ra, như bị trói chặt, giờ phút này đang giãy dụa muốn thoát đi nhưng không thể nào làm được.
Có ba mươi thanh phi kiếm run rẩy gào thét, như muốn tan vỡ.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tiếng nổ vang lên, hơn ba mươi thanh phi kiếm nhất tề vỡ vụn, ngay sau đó, lại là ba mươi thanh, tiếp đó lại là ba mươi thanh nữa.