Ngã Dục Phong Thiên
Chương 295: Trúc Cơ đệ nhất nhân!
Một quyển tàn thiên nhưng có thể tạo thành một cái đại tông môn, bởi vậy có thể thấy được Thái Linh kinh mạnh mẽ cỡ nào.
Tu hành Thái Linh kinh, theo tu vi vận chuyển trong cơ thể, khi đến một trình độ nhất định thì toàn thân sẽ phát ra kinh văn, đây là một loại cảnh giới, cũng là một loại dấu hiệu!
Nguyên bản, loại cảnh giới này, đợi sau khi chín tòa đạo đài đều mở ra mới lộ ra lần nữa. Nhưng Mạnh Hạo là Hoàn Mỹ Trúc Cơ, cho nên, khi tòa đạo đài thứ năm mở ra thì nó lại hiển lộ.
Một màn này cũng ngoài dự kiến của Mạnh Hạo, làm cho hắn trở tay không kịp, trong lòng tràn ngập cảnh giác, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất lấy Như Ý Ẩn ra, hơn nữa còn trực tiếp mở ra.
Giờ phút này, theo kinh văn tán ra ngoài, kim quang thay thế toàn bộ thế giới, làm cho một đám thiên kiêu trong đại thụ che trởi đều hoảng sợ, ngơ ngác nhìn kim quang vô tận.
Tên mập hít sâu một hơi, thì thào.
- Không hổ là Mạnh Hạo, tại Kháo Sơn Tông đã rất lợi hại rồi, đến Nam Vực còn thông đồng với Sở Ngọc Yên, lúc này lại còn có khí thế như vậy…
Vương Hữu Tài ngẩn người nhìn kim quang, trầm mặc không nói, nhưng trong lòng y cũng nhấc lên từng đợt sóng gầm.
Về phần Vương Đằng Phi thì toàn thân như bị lôi đình oanh kích, thân hình run rẩy, cảm giác không cam lòng như muốn trào lên, nhưng không thể không thừa nhận, Mạnh Hạo đã không còn là kẻ không được y coi trọng năm đó nữa rồi.
Thậm chí trong lòng Vương Đằng Phi còn xuất hiện sợ hãi, mới không tới mười năm, y sợ, nếu cho thêm mười năm nữa, qua trăm năm nữa, Mạnh Hạo sẽ vượt xa tới mức nào.. Y thậm chí còn không dám tưởng tượng, nếu có một ngày, mình vẫn còn Trúc Cơ, nhưng Mạnh Hạo đã Kết Đan, hai người lại gặp nhau lần nữa thì y phải làm thế nào.
Hết thảy tạo thành oanh động, thậm chí còn vượt xa lúc Mạnh Hạo đi đầu vượt lên.
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong cơ thể hắn truyền ra từng tiếng nổ vang dữ dội. Loại nổ vang này đã vượt xa khi mở ra đạo đài thứ tư ở trong Tiếu gia, thậm chí còn làm cho Mạnh Hạo hãi hùng khiếp vía.
Hắn cảm nhận được, tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn rất nhanh trở nên hoàn chỉnh, chỉ mấy cái hô hấp, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong lòng Mạnh Hạo, tòa đạo đài thứ năm của hắn đã hoàn toàn xuất hiện!
Đó là đạo đài thứ năm, là đạo đài Hoàn Mỹ Trúc Cơ thứ năm!
Từ khi tòa đạo đài thứ năm xuất hiện, tu vi của Mạnh Hạo liền bùng nổ, trình độ bộc phát làm cho kim quang quanh thân Mạnh Hạo càng thêm chói mắt hơn. Phù văn của Thái Linh kinh tại trong kim quang xuất hiện nhiều hơn, vờn quanh thân thể hắn, giống như đang hoan hô, giống như cúng bái Mạnh Hạo.
Mỗi lần hô hấp của Mạnh Hạo đều làm cho mảnh kim quang chớp lóe, mỗi một nháy mắt đều làm kim quang này chiếu sáng, tu vi của hắn kéo lên, chiến lực theo đó mà ngút trời. Giờ phút này, Mạnh Hạo như lột xác, lúc này, tu vi bùng nổ mà trước đó chưa từng có!
Thậm chí, ngoài sơn mạch Tống gia, bầu trời còn xuất hiện kiếp vân, thật lâu không tiêu tán.
Mái tóc dài bay múa, không gió mà bay, thân hình Mạnh Hạo tràn ngập một luồng lực lượng khó mà hình dung. Trong tiếng gầm rú, tiếng tim đập, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cảm nhận tu vi bạo phát trong cơ thể, loại chiến lực vượt qua đỉnh phong.
Thậm chí Mạnh Hạo còn có thể đoán được rõ ràng, giờ khắc này, mình có thể quét ngang Trúc Cơ cảnh, thiên kiêu cũng được, Đạo tử cũng thế, đều phải nằm dưới chân hắn, Hoàn Mỹ Trúc Cơ, năm tòa đạo đài, vô địch Trúc Cơ cảnh!
Ngoài Vô Hạ còn chưa thể áp chế, Toái Bàn cũng tốt, Hữu Khuyết cũng thế, ở trước mặt Mạnh Hạo đều phải bị áp chế, hoàn toàn bị nghiền ép trước Hoàn Mỹ Trúc Cơ!
Nhưng đồng dạng, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt hiện lên trong lòng Mạnh Hạo. Hắn biết, một màn này có rất nhiều người nhìn thấy, nhất là những kinh văn trôi nổi bốn phía kia, hắn đương nhiên nhìn ra, đó là Thái Linh kinh!
Tại trong nguy cơ, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, cầm Như Ý Ấn trong tay, thân hình dựng lên, tại đây đã không còn chút linh khí, tốc độ của hắn cực nhanh, lao thẳng lên đỉnh tán cây.
- Bây giờ còn không có người xuống, có chút quỷ dị, nhưng vô luận thế nào, thời gian của ta đã không còn nhiều rồi…
Mạnh Hạo có chút khẩn trương, nếu cứ vậy rời đi, hắn không cam lòng. Mục tiêu của hắn là Tứ Phương Châu kia, chỉ cần lấy được vật này, Mạnh Hạo không chút do dự dùng Như Ý Ấn rời đi.
- Cái ấn này, ngay cả phúc địa thượng cổ cũng có thể truyền tống ra ngoài, ở nơi này đương nhiên cũng có thể.
Mạnh Hạo đã truyền tu vi vào trong Như Ý Ấn, dù sao ấn này cũng cần thời gian mở ra, trong lúc truyền tu vi vào, Mạnh Hạo đã vượt qua ngàn trượng rồi. Với lực lượng của năm tòa đạo đài hoàn mỹ, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trên đỉnh tán cây.
Trên đỉnh tán cây, trước mặt lão già áo xám, chín con đường đều bị thế giới kim quang nhuộm thành màu vàng. Làm cho chín con đường như trở thành con đường màu vàng.
Đây là lần thứ ba Mạnh Hạo đứng ở nơi này, hai mắt hắn lóe lên, lộ ra tinh quang, hắn muốn tiến hành một lần lựa chọn cuối cùng… Là lựa chọn chỉ thuộc về Mạnh Hạo hắn!
Lúc này, đám lão quái Nguyên Anh trên tầng mây đều sáng mắt nhìn xuống. Nếu đây không phải là Tống gia thì bọn họ đã lập tức ra tay rồi, hiện tại có chút kiêng kỵ, nhưng cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Khi bọn họ nhìn xuống, Mạnh Hạo nơi đó cũng giống như cá trong chậu, chắp cánh cũng khó thoát.
Thứ duy nhất mà bọn họ cần để ý chính là thái độ của Tống gia, dù sao, trình độ trọng yếu của Ngưng Khí quyển này khó có thể hình dung. Thậm chí có những điều trong đó bọn họ cũng không thể lý giải, vì sao nhiều năm trước, tông môn lại có thể để kinh văn này tồn tại trong Kháo Sơn Tông mà không cướp lấy…
Giờ phút này, một đám ánh mắt đều lóe sáng nhìn, chỉ cần Mạnh Hạo đi ra, người của từng tông môn cũng đã nhanh tới rồi.
Chỉ có tu sĩ Nguyên Anh của Thanh La Tông lại không nói gì, tuy cũng bóp nát ngọc giản, nhưng nội dung bên trong ngọc giản kia lại khác với những người khác, tin tức truyền lại, ngoài Thái Linh kinh thì còn có những dấu vết liên quan tới Mạnh Hạo.
Lão Tổ trong Thanh La Tông đã hạ lệnh, tìm kiếm người lúc trước cướp đi Cực Yếm, nhưng việc này không truyền ra ngoài, chỉ có thể âm thầm tiến hành. Lúc này Thái Linh kinh xuất hiện, đối với Thanh La Tông tông mà nói thì không phải là chuyện tốt.
- Một khi kẻ này bị nhiều tông môn chú ý, e là tất cả bí mất đều lộ ra hết, phải bắt được kẻ này trước tất cả mọi người!
Tu sĩ Nguyên Anh của Thanh La Tông cười lạnh nghĩ.
- Phúc địa thượng cổ cũng không thể vây khốn được người này, càng không nói tới nơi này, trên thân người này có Như Ý Ấn của Như Ý Tông thượng cổ, thiên hạ to lớn, có thể tùy tiện đi!
Y là kẻ duy nhất trong đám Nguyên Anh biết được ảo ảnh Kiến Mộc này không thể vây khốn được Mạnh Hạo. Nhưng y cũng không lo lắng nhiều, trên thực tế, sau khi Thanh La Tông biết được Như Ý Ấn của Mạnh Hạo liền đã có chuẩn bị.
Tu hành Thái Linh kinh, theo tu vi vận chuyển trong cơ thể, khi đến một trình độ nhất định thì toàn thân sẽ phát ra kinh văn, đây là một loại cảnh giới, cũng là một loại dấu hiệu!
Nguyên bản, loại cảnh giới này, đợi sau khi chín tòa đạo đài đều mở ra mới lộ ra lần nữa. Nhưng Mạnh Hạo là Hoàn Mỹ Trúc Cơ, cho nên, khi tòa đạo đài thứ năm mở ra thì nó lại hiển lộ.
Một màn này cũng ngoài dự kiến của Mạnh Hạo, làm cho hắn trở tay không kịp, trong lòng tràn ngập cảnh giác, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất lấy Như Ý Ẩn ra, hơn nữa còn trực tiếp mở ra.
Giờ phút này, theo kinh văn tán ra ngoài, kim quang thay thế toàn bộ thế giới, làm cho một đám thiên kiêu trong đại thụ che trởi đều hoảng sợ, ngơ ngác nhìn kim quang vô tận.
Tên mập hít sâu một hơi, thì thào.
- Không hổ là Mạnh Hạo, tại Kháo Sơn Tông đã rất lợi hại rồi, đến Nam Vực còn thông đồng với Sở Ngọc Yên, lúc này lại còn có khí thế như vậy…
Vương Hữu Tài ngẩn người nhìn kim quang, trầm mặc không nói, nhưng trong lòng y cũng nhấc lên từng đợt sóng gầm.
Về phần Vương Đằng Phi thì toàn thân như bị lôi đình oanh kích, thân hình run rẩy, cảm giác không cam lòng như muốn trào lên, nhưng không thể không thừa nhận, Mạnh Hạo đã không còn là kẻ không được y coi trọng năm đó nữa rồi.
Thậm chí trong lòng Vương Đằng Phi còn xuất hiện sợ hãi, mới không tới mười năm, y sợ, nếu cho thêm mười năm nữa, qua trăm năm nữa, Mạnh Hạo sẽ vượt xa tới mức nào.. Y thậm chí còn không dám tưởng tượng, nếu có một ngày, mình vẫn còn Trúc Cơ, nhưng Mạnh Hạo đã Kết Đan, hai người lại gặp nhau lần nữa thì y phải làm thế nào.
Hết thảy tạo thành oanh động, thậm chí còn vượt xa lúc Mạnh Hạo đi đầu vượt lên.
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong cơ thể hắn truyền ra từng tiếng nổ vang dữ dội. Loại nổ vang này đã vượt xa khi mở ra đạo đài thứ tư ở trong Tiếu gia, thậm chí còn làm cho Mạnh Hạo hãi hùng khiếp vía.
Hắn cảm nhận được, tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn rất nhanh trở nên hoàn chỉnh, chỉ mấy cái hô hấp, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong lòng Mạnh Hạo, tòa đạo đài thứ năm của hắn đã hoàn toàn xuất hiện!
Đó là đạo đài thứ năm, là đạo đài Hoàn Mỹ Trúc Cơ thứ năm!
Từ khi tòa đạo đài thứ năm xuất hiện, tu vi của Mạnh Hạo liền bùng nổ, trình độ bộc phát làm cho kim quang quanh thân Mạnh Hạo càng thêm chói mắt hơn. Phù văn của Thái Linh kinh tại trong kim quang xuất hiện nhiều hơn, vờn quanh thân thể hắn, giống như đang hoan hô, giống như cúng bái Mạnh Hạo.
Mỗi lần hô hấp của Mạnh Hạo đều làm cho mảnh kim quang chớp lóe, mỗi một nháy mắt đều làm kim quang này chiếu sáng, tu vi của hắn kéo lên, chiến lực theo đó mà ngút trời. Giờ phút này, Mạnh Hạo như lột xác, lúc này, tu vi bùng nổ mà trước đó chưa từng có!
Thậm chí, ngoài sơn mạch Tống gia, bầu trời còn xuất hiện kiếp vân, thật lâu không tiêu tán.
Mái tóc dài bay múa, không gió mà bay, thân hình Mạnh Hạo tràn ngập một luồng lực lượng khó mà hình dung. Trong tiếng gầm rú, tiếng tim đập, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cảm nhận tu vi bạo phát trong cơ thể, loại chiến lực vượt qua đỉnh phong.
Thậm chí Mạnh Hạo còn có thể đoán được rõ ràng, giờ khắc này, mình có thể quét ngang Trúc Cơ cảnh, thiên kiêu cũng được, Đạo tử cũng thế, đều phải nằm dưới chân hắn, Hoàn Mỹ Trúc Cơ, năm tòa đạo đài, vô địch Trúc Cơ cảnh!
Ngoài Vô Hạ còn chưa thể áp chế, Toái Bàn cũng tốt, Hữu Khuyết cũng thế, ở trước mặt Mạnh Hạo đều phải bị áp chế, hoàn toàn bị nghiền ép trước Hoàn Mỹ Trúc Cơ!
Nhưng đồng dạng, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt hiện lên trong lòng Mạnh Hạo. Hắn biết, một màn này có rất nhiều người nhìn thấy, nhất là những kinh văn trôi nổi bốn phía kia, hắn đương nhiên nhìn ra, đó là Thái Linh kinh!
Tại trong nguy cơ, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, cầm Như Ý Ấn trong tay, thân hình dựng lên, tại đây đã không còn chút linh khí, tốc độ của hắn cực nhanh, lao thẳng lên đỉnh tán cây.
- Bây giờ còn không có người xuống, có chút quỷ dị, nhưng vô luận thế nào, thời gian của ta đã không còn nhiều rồi…
Mạnh Hạo có chút khẩn trương, nếu cứ vậy rời đi, hắn không cam lòng. Mục tiêu của hắn là Tứ Phương Châu kia, chỉ cần lấy được vật này, Mạnh Hạo không chút do dự dùng Như Ý Ấn rời đi.
- Cái ấn này, ngay cả phúc địa thượng cổ cũng có thể truyền tống ra ngoài, ở nơi này đương nhiên cũng có thể.
Mạnh Hạo đã truyền tu vi vào trong Như Ý Ấn, dù sao ấn này cũng cần thời gian mở ra, trong lúc truyền tu vi vào, Mạnh Hạo đã vượt qua ngàn trượng rồi. Với lực lượng của năm tòa đạo đài hoàn mỹ, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trên đỉnh tán cây.
Trên đỉnh tán cây, trước mặt lão già áo xám, chín con đường đều bị thế giới kim quang nhuộm thành màu vàng. Làm cho chín con đường như trở thành con đường màu vàng.
Đây là lần thứ ba Mạnh Hạo đứng ở nơi này, hai mắt hắn lóe lên, lộ ra tinh quang, hắn muốn tiến hành một lần lựa chọn cuối cùng… Là lựa chọn chỉ thuộc về Mạnh Hạo hắn!
Lúc này, đám lão quái Nguyên Anh trên tầng mây đều sáng mắt nhìn xuống. Nếu đây không phải là Tống gia thì bọn họ đã lập tức ra tay rồi, hiện tại có chút kiêng kỵ, nhưng cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Khi bọn họ nhìn xuống, Mạnh Hạo nơi đó cũng giống như cá trong chậu, chắp cánh cũng khó thoát.
Thứ duy nhất mà bọn họ cần để ý chính là thái độ của Tống gia, dù sao, trình độ trọng yếu của Ngưng Khí quyển này khó có thể hình dung. Thậm chí có những điều trong đó bọn họ cũng không thể lý giải, vì sao nhiều năm trước, tông môn lại có thể để kinh văn này tồn tại trong Kháo Sơn Tông mà không cướp lấy…
Giờ phút này, một đám ánh mắt đều lóe sáng nhìn, chỉ cần Mạnh Hạo đi ra, người của từng tông môn cũng đã nhanh tới rồi.
Chỉ có tu sĩ Nguyên Anh của Thanh La Tông lại không nói gì, tuy cũng bóp nát ngọc giản, nhưng nội dung bên trong ngọc giản kia lại khác với những người khác, tin tức truyền lại, ngoài Thái Linh kinh thì còn có những dấu vết liên quan tới Mạnh Hạo.
Lão Tổ trong Thanh La Tông đã hạ lệnh, tìm kiếm người lúc trước cướp đi Cực Yếm, nhưng việc này không truyền ra ngoài, chỉ có thể âm thầm tiến hành. Lúc này Thái Linh kinh xuất hiện, đối với Thanh La Tông tông mà nói thì không phải là chuyện tốt.
- Một khi kẻ này bị nhiều tông môn chú ý, e là tất cả bí mất đều lộ ra hết, phải bắt được kẻ này trước tất cả mọi người!
Tu sĩ Nguyên Anh của Thanh La Tông cười lạnh nghĩ.
- Phúc địa thượng cổ cũng không thể vây khốn được người này, càng không nói tới nơi này, trên thân người này có Như Ý Ấn của Như Ý Tông thượng cổ, thiên hạ to lớn, có thể tùy tiện đi!
Y là kẻ duy nhất trong đám Nguyên Anh biết được ảo ảnh Kiến Mộc này không thể vây khốn được Mạnh Hạo. Nhưng y cũng không lo lắng nhiều, trên thực tế, sau khi Thanh La Tông biết được Như Ý Ấn của Mạnh Hạo liền đã có chuẩn bị.