Ngã Dục Phong Thiên
Chương 210: Vương gia đệ thập tổ!
Về phần tu sĩ khác họ thì đều là phụ thuộc vào Vương gia, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn đều như thế.
Khi Mạnh Hạo nuốt Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, bước ra khỏi nơi truyền thừa Huyết Tiên. Tại trên núi thứ thứ mười trong ba ngàn núi cấm địa Vương gia, giờ phút này truyền ra tiếng hít thở như trải qua vạn năm.
Ba ngàn cấm sơn Vương gia không phải cùng một chỗ, mà là phân tán tại trong toàn bộ Vân Thiên quốc. Dưới chân núi mỗi một tòa cấm sơn đều có chôn cất một quan tài, chỉ có cường giả các đời của Vương gia, sau khi chết mới được chôn trong cấm sơn.
Thậm chí còn nghe đồn, Lão Tổ vài ngàn năm trước của Vương gia được giấu trong cấm sơn. Chỉ là không người nào biết được rốt cuộc được chôn cất tại cấm sơn nào.
Vương gia nội tình sâu đậm, tại trong Nam Vực, dù năm đại tông môn cũng chỉ biết đại khái, có thể nhìn chút điển tịch mà biết. Trên thực tế, toàn bộ Vương gia, nội tình vô tận, lai lịch càng bí ẩn tới cực điểm, theo lời đồn thì như là đến từ tinh không…
Giờ khắc này, tại trong núi thứ mười, đây là một thế giới đỏ sậm, không phải là huyết quang, mà là ánh lửa. Nơi này ẩn chứa biển lửa cực nóng, giống như vạn năm không tắt, tại sâu trong núi lửa có một cái quan tài gỗ màu đỏ.
Quan tài này không bị che kín, có một lão già nằm trong đó, da mặt nhăn nheo, thân hình gầy guộc, như đã chết đi thật lâu rồi, nhưng thi thể lại đầy đủ, không có chút tử khí nào.
Thậm chí hai mắt lão còn chậm rãi đóng mở. Lúc này, biển lửa bốn phía đột nhiên yên tĩnh, vậy mà không lay động, không thiêu đốt, thậm chí nhiệt độ cực nóng kia cũng như trở nên bình thường.
- Ta cảm nhận được… hơi thở hoàn mỹ…
Lão già thì thào, giọng nói khàn khàn, như là thật lâu không mở miệng. Trong lúc lão nói, toàn bộ núi thứ mười rầm rầm chấn động.
Núi thứ mười chấn động làm cho những lão già khụ trong Vương gia chú ý, khiến cho tổ trạch Vương gia lao xao, có mấy thân ảnh vọt lên mà tới.
Những thân ảnh này đều là lão già, kẻ nào cũng lộ vẻ kích động. Đối với bọn họ mà nói, dưới chân ngọn núi thứ mười kia, chính là Lão Tổ của bọn họ.
- Hoàn mỹ…
Người trong quan tài, hé mắt phát ra u mang sắc bén.
Theo ánh mắt này, toàn bộ núi thứ mười càng nổ vang kịch liệt hơn, chấn động càng thêm mãnh liệt. Người từ tổ trạch Vương gia vừa tới, tất cả đều cung kính cúi đầu.
- Nhanh chóng chuẩn bị ba ngàn Vãng Sinh Thạch, lão phu muốn chuyển sinh một lần!
Lão giả trong quan tài truyền ra giọng nói vang vọng trời cao, truyền vào trong tai mọi người, làm cho tất cả đều phấn chấn kích động.
- Lúc vấn đạo đạt tới đỉnh cao, lão phu tự phong ấn tu vi, vốn tưởng đời này sẽ giống như tiền bối, chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Nhìn tiên thở dài, ngây ngốc đần độn, không thể qua một bước kia, khó có thể bước qua tinh không, trở lại nhà cũ..
Trên gương mặt khô quắt của lão giả lộ ra ý cười, chỉ là nụ cười kia lộ vẻ cực kỳ âm trầm.
- Nhưng… bây giờ đã xuất hiện hi vọng rồi…
Nụ cười của Lão già càng thêm lạnh, hai mắt lộ ra quang mang mãnh liệt.
- Tổ tiên Vương gia ta, theo truyền thuyết thì từng có lưu truyền lại đạo huấn, lão nhân gia xuất thân tầm thường, năm đó đoạt Trúc Cơ của người khác, như thế mới bước vào con đường cường giả.. trở thành thần thoại.
Nay Hoàn Mỹ Trúc Cơ xuất hiện, lão phu muốn theo bước chân của tổ tiên, cướp đi hoàn mỹ, bước vào một bước thăng tiên!
Chỉ là tu vi người này còn yếu, không đủ để giúp lão phu thăng tiên, phải còn chờ, chờ thêm chút nữa…
Lão già trong quan tài cười càng lúc càng to, cho đến hồi lâu, lão mới nhắm lại hai mắt. Ngay khi lão nhắm mắt, biển lửa trong núi thứ mười tiếp tục thiêu đốt vĩnh hằng.
Vài ngày sau, trên trời cao vạn dặm, một mảnh trong xanh như gột, Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, vượt không mà đi. Về phần Chu Đại Nha, Mạnh Hạo đã biết người này âm thầm đi theo, trước đó đã để y rời đi, tự nhiên không thể nói cho đối phương nghe được. Tuy không nói, nhưng để y rời đi cũng có liên quan sâu xa tới tên mập!
- Luyện chế Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, linh thạch của ta đã tiêu hao không ít, dù còn một chút nhưng cũng không nhiều…
Mạnh Hạo cau mày nhìn túi Càn Khôn, thở dài lẩm bẩm.
- Không vào Tu chân giới thì thiếu tiền bạc, trở thành tu sĩ Ngưng Khí thì luôn thiếu linh thạch. Nay ta đã Trúc Cơ, nhưng vẫn mãi thiếu thốn linh thạch…
Mạnh Hạo cau mày, trong lòng khát vọng linh thạch đã lên tới đỉnh điểm. Chỉ là tu hành tới cảnh giới như hắn, số lượng linh thạch cần thiết cũng theo đó mà tăng lên không ít.
- Còn có độc Bỉ Ngạn hoa ba màu trong cơ thể nữa, loại độc này, nếu không giải quyết thì cuối cùng sẽ trở thành ẩn hoạn cực lớn.
Mạnh Hạo cau mày càng chặt hơn.
- Mặt khác, đã trở thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ, tuy cường đại hơn nhiều lắm, nhưng bị thiên địa bài xích, không thể hấp thu linh khí… Chỉ có thể nuốt đan dược, nhưng đây cũng không phải lâu dài…
Mạnh Hạo trầm ngâm, lần này hắn đã sớm có chuẩn bị, nếu để cho hắn lựa chọn lại lần nữa thì hắn vẫn chọn nuốt Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan.
- Có được tất có mất, cũng coi như công bằng.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, vung tay vỗ túi Càn Khôn, khi lấy ra mặt nạ màu máu kia, trong lòng hắn mới thả lỏng được một chút.
- Tuy như thế, nhưng có được truyền thừa Huyết Tiên, chỉ chờ chó ngao thức tỉnh, như vậy cũng đã tốt hơn nhiều rồi…
Trong mắt Mạnh Hạo lộ vẻ chờ mong, linh thức truyền vào trong mặt nạ màu máu, thấy được chó ngao còn đang ngủ say. Tuy không biết khi nào nó thức tỉnh, nhưng uy áp từ trên thân nó phát ra càng lúc càng mạnh.
- Còn có lá cờ này…
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, thu linh thức từ trong mặt nạ, truyền vào trong lá cờ ba đuôi rách nát kia. Khi vừa xâm nhập vào, trong đó như biển rộng, so sánh thì linh thức của Mạnh Hạo quá mức nhỏ yếu, căn bản không cách nào lay động pháp bảo này.
Nhưng Mạnh Hạo cảm nhận được, từ trên lá cờ này có một cảm giác như thiên uy, giống như một khi vung lên, thiên địa phải biến sắc.
- Tu vi của ta còn chưa đủ… Bảo vật này dù hư hao, nhưng có thể nằm trong truyền thừa Huyết Tiên thì cũng chắc chắn là bảo vật. Một khi tu vi của ta đề cao, một khi có thể thi triển thì uy lực nhất định kinh thiên!
Mạnh Hạo tim đập bình bịch, hắn vừa thu hồi linh thức liền thấy một chữ Quý trên đuôi cờ thứ ba.
- Tại sao lại là chữ Quý!? Đây là họ?
Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, cuối cùng lại nhìn lại sách cổ truyền thừa Huyết Tiên. Vừa nhìn, trong đầu hắn như có cảm giác bị xé nát.
Cảm giác này, đối với người khác mà nói thì có lẽ là đau đớn khó chịu, nhưng đối với Mạnh Hạo thì chút đau đớn này còn kém độc phát trên người hắn. Hắn không chút thay đổi, ngược lại còn cẩn thận cảm thụ cảm giác đau đớn từ trong óc truyền lại, trong đầu hắn dần hiện ra một bộ công pháp.
- Phệ Linh Kinh!
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, ngay khi trong đầu xuất hiện ba chữ màu máu này, thì liền khắc sâu vào trong lòng hắn, không thể xóa nhòa.
- Tu Ngô Kinh, Đoạt Linh Huyết. Dung Tự Thân, Hóa Huyết Thân, Linh, Tiên Đạo!
- Thiên địa chúng tu, huyết mạch truyền thừa cửu viễn, bởi vì thủy tổ thân là cường giả, trong huyết mạch ẩn chứa áo nghĩa có thể truyền lại muôn đời. Khiến cho người đời sau huyết mạch thức tỉnh, có được tư chất!
- Tư chất này lấy công pháp mà đoạt, cảm thụ ý chí bất diệt từ tổ tiên, luyện tự thân, thành vật của mình. Thậm chí, luyện thành tổ ảnh, buông xuống thế gian, giết hết tiên ma!
- Tu luyện phương pháp truyền thừa của ta, không cần kính thiên địa, không sợ quỷ thần, lật tay quét trời cao, cúi đầu mặt đất gào thét!
Trong đầu Mạnh Hạo như nổ vang một tiếng, âm thanh như năm tháng tang thương, không phân biệt nam nữ, quanh quẩn trong đầu Mạnh Hạo. Dần dần, từng đoạn kinh văn, đầy đủ khắc sâu vào trong tâm thần Mạnh Hạo. Ngoài ra, có có lượng lớn tin tức liên quan tới mặt nạ cùng với đủ chuyện truyền vào trong óc hắn.
- Ta là Huyết Tiên, cả đời đánh với trời, chỉ bại ba lần! Đoạt lấy chúng linh của thiên địa, vì muốn đoạt lấy huyết mạch quý hiếm mà dẫn tới thiên đạo tối kỵ, trời muốn diệt ta, có thể diệt thân, nhưng sao có thể diệt được ý!
Ba lần bại này, ta cảm nhận từ chấp niệm của tự thân, chế ra ba đạo đồ sinh (giết hết sinh linh): Huyết Chỉ, Huyết Ấn cùng Huyết Sát Giới!
Người nào nhận truyền thừa đạo của ta, vậy đời này phải cướp đoạt huyết mạch quý hiếm, làm cho thiên đạo than khóc, làm cho trời cao sụp đổ! Theo phương pháp Huyết Tiên, cửu sát chi thông!
( theo ý dg: cửu sát chi thông này có ý là một đời giết chóc mà đi)
Nhớ kỹ, ngày thành đạo, mang lên mặt nạ của ta, vung cờ ba đuôi, nghịch tang thương, điên thương khung!
- Vô diện nhất ngôn phong hỏa liên, tàn vân huyết vũ hải thao thiên!
- Câu thần khiển tương diệp ma tháp, chúng linh huyết mạch luyện cửu sát!
Mạnh Hạo kịch liệt chấn động, vừa mở ra hai mắt, hắn thấy mình vẫn đứng giữa không trung, bốn phía yên tĩnh vô thanh vô tức. Phía dưới là một mảnh núi hoang, trong hai mắt hắn, giờ phút này chỉ có rung động, trong đầu vẫn còn những câu nói tang thương, không phân biệt được âm thanh nam hay nữ.
- Đoạt lấy huyết mạch của người mà thành tựu bản thân. Huyết mạch mạnh yếu quyết định bởi huy hoàng của tổ tiên… Đoạt huyết mạch tư chất, hóa thành máu của mình… Thân này như thân ngoại hóa thân…
Linh huyết của một mạch, không phải một người có được, cần phải có máu của ba đại cường giả, như vậy cũng chỉ hoàn thành Hóa Huyết Thân tiểu thành. Nếu đọng lại sáu đại huyết mạch thì có thể trở thành Hóa Huyết Linh đại thành, nếu tụ được chín đại huyết mạch thì trở thành đại viên mãn Huyết Linh Tử!
Trở lại huyết mạch chi tổ, nếu hấp thu cường giả càng mạnh thì Huyết Linh Tử càng mạnh.
Như thế, liền thành Nhất Sát, chín loại huyết mạch, chín đại cường giả, thì thành thần thông Cửu Sát. Cửu Sát dung nhất (dung hợp thành một)… liền thành Huyết Đạo! Dùng đạo này thăng tiên, liền có thể chứng nhận tiên vị!
Mạnh Hạo miệng đắng lưỡi khô, hô hấp dồn dập, giờ phút này hắn không còn phi hành, mà hạ xuống núi hoang, ngồi khoanh chân một chỗ, hai mắt lóe ra tinh mang, cẩn thận cảm thụ Phệ Linh Kinh trong đầu.
Đây là toàn bộ kinh văn, là truyền thừa đầy đủ, nhưng nội dung truyền thừa lại làm cho Mạnh Hạo có cảm giác huyết tinh, làm cho hắn trầm mặc thật lâu, trong mắt dần lộ ra quang mang sắc bén.
- Vô diện một lời phong hỏa liên, mây tản huyết vũ hải ngập trời!
- Bắt thần khiển tướng diệp ma tháp, chúng linh huyết mạch luyện cửu sát!
- Nơi này ẩn chứa bốn loại thần thông…
Mạnh Hạo trầm mặc một lúc, cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay. Mặt nạ này không có ngũ quan, lộ ra cảm giác quỷ dị. Nhìn một lúc, Mạnh Hạo chậm rãi nâng tay phải lên, hai mắt lộ vẻ mờ mịt, như muốn mang mặt nạ này lên mặt mình.
Ngay tại khi mặt nạ gần dính vào mặt hắn, thì nó chậm rãi lập lòe, phát ra từng đợt hơi thở huyết tinh. Mắt thấy Mạnh Hạo chuẩn bị mang lên mặt, bỗng nhiên gương đồng trong túi trữ vật của Mạnh Hạo truyền ra âm thanh bén nhọn như tiếng chim hót.
Âm thanh này trực tiếp truyền vào trong óc Mạnh Hạo, làm cho tâm thần hắn chấn động. Vẻ mở mịt trong mắt nhanh chóng tán đi, hắn hạ mặt nạ xuống, trong mắt bắn ra lệ quang.
- Tàn linh sót lại, ngươi muốn chết a!
Nói xong, Mạnh Hạo giơ tay trái lên kháp quyết, rồi chỉ vào ngực, khóe miệng lập tức trào ra máu có chứa tu vi. Máu này trân quý, tu sĩ không có mấy, nhưng Mạnh Hạo lại không chút do dự, giơ tay trái lên chùi máu tu vi ở khóe miệng rồi chỉ vào mặt nạ.
Đây là sau khi đầu hắn in dấu Phệ Linh Kinh rồi biết được một cách đơn giản có thể khống chế được mặt nạ này.
Ngón tay này xuyên qua mặt nạ, xâm nhập vào trong, trực tiếp xuất hiện trong không gian khổng lồ của mặt nạ, kéo thẳng tới nơi Lão Tổ Lý gia lúc này mặt âm trầm, đầy vẻ không cam lòng ở trong một góc.
Khi Mạnh Hạo nuốt Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, bước ra khỏi nơi truyền thừa Huyết Tiên. Tại trên núi thứ thứ mười trong ba ngàn núi cấm địa Vương gia, giờ phút này truyền ra tiếng hít thở như trải qua vạn năm.
Ba ngàn cấm sơn Vương gia không phải cùng một chỗ, mà là phân tán tại trong toàn bộ Vân Thiên quốc. Dưới chân núi mỗi một tòa cấm sơn đều có chôn cất một quan tài, chỉ có cường giả các đời của Vương gia, sau khi chết mới được chôn trong cấm sơn.
Thậm chí còn nghe đồn, Lão Tổ vài ngàn năm trước của Vương gia được giấu trong cấm sơn. Chỉ là không người nào biết được rốt cuộc được chôn cất tại cấm sơn nào.
Vương gia nội tình sâu đậm, tại trong Nam Vực, dù năm đại tông môn cũng chỉ biết đại khái, có thể nhìn chút điển tịch mà biết. Trên thực tế, toàn bộ Vương gia, nội tình vô tận, lai lịch càng bí ẩn tới cực điểm, theo lời đồn thì như là đến từ tinh không…
Giờ khắc này, tại trong núi thứ mười, đây là một thế giới đỏ sậm, không phải là huyết quang, mà là ánh lửa. Nơi này ẩn chứa biển lửa cực nóng, giống như vạn năm không tắt, tại sâu trong núi lửa có một cái quan tài gỗ màu đỏ.
Quan tài này không bị che kín, có một lão già nằm trong đó, da mặt nhăn nheo, thân hình gầy guộc, như đã chết đi thật lâu rồi, nhưng thi thể lại đầy đủ, không có chút tử khí nào.
Thậm chí hai mắt lão còn chậm rãi đóng mở. Lúc này, biển lửa bốn phía đột nhiên yên tĩnh, vậy mà không lay động, không thiêu đốt, thậm chí nhiệt độ cực nóng kia cũng như trở nên bình thường.
- Ta cảm nhận được… hơi thở hoàn mỹ…
Lão già thì thào, giọng nói khàn khàn, như là thật lâu không mở miệng. Trong lúc lão nói, toàn bộ núi thứ mười rầm rầm chấn động.
Núi thứ mười chấn động làm cho những lão già khụ trong Vương gia chú ý, khiến cho tổ trạch Vương gia lao xao, có mấy thân ảnh vọt lên mà tới.
Những thân ảnh này đều là lão già, kẻ nào cũng lộ vẻ kích động. Đối với bọn họ mà nói, dưới chân ngọn núi thứ mười kia, chính là Lão Tổ của bọn họ.
- Hoàn mỹ…
Người trong quan tài, hé mắt phát ra u mang sắc bén.
Theo ánh mắt này, toàn bộ núi thứ mười càng nổ vang kịch liệt hơn, chấn động càng thêm mãnh liệt. Người từ tổ trạch Vương gia vừa tới, tất cả đều cung kính cúi đầu.
- Nhanh chóng chuẩn bị ba ngàn Vãng Sinh Thạch, lão phu muốn chuyển sinh một lần!
Lão giả trong quan tài truyền ra giọng nói vang vọng trời cao, truyền vào trong tai mọi người, làm cho tất cả đều phấn chấn kích động.
- Lúc vấn đạo đạt tới đỉnh cao, lão phu tự phong ấn tu vi, vốn tưởng đời này sẽ giống như tiền bối, chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Nhìn tiên thở dài, ngây ngốc đần độn, không thể qua một bước kia, khó có thể bước qua tinh không, trở lại nhà cũ..
Trên gương mặt khô quắt của lão giả lộ ra ý cười, chỉ là nụ cười kia lộ vẻ cực kỳ âm trầm.
- Nhưng… bây giờ đã xuất hiện hi vọng rồi…
Nụ cười của Lão già càng thêm lạnh, hai mắt lộ ra quang mang mãnh liệt.
- Tổ tiên Vương gia ta, theo truyền thuyết thì từng có lưu truyền lại đạo huấn, lão nhân gia xuất thân tầm thường, năm đó đoạt Trúc Cơ của người khác, như thế mới bước vào con đường cường giả.. trở thành thần thoại.
Nay Hoàn Mỹ Trúc Cơ xuất hiện, lão phu muốn theo bước chân của tổ tiên, cướp đi hoàn mỹ, bước vào một bước thăng tiên!
Chỉ là tu vi người này còn yếu, không đủ để giúp lão phu thăng tiên, phải còn chờ, chờ thêm chút nữa…
Lão già trong quan tài cười càng lúc càng to, cho đến hồi lâu, lão mới nhắm lại hai mắt. Ngay khi lão nhắm mắt, biển lửa trong núi thứ mười tiếp tục thiêu đốt vĩnh hằng.
Vài ngày sau, trên trời cao vạn dặm, một mảnh trong xanh như gột, Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, vượt không mà đi. Về phần Chu Đại Nha, Mạnh Hạo đã biết người này âm thầm đi theo, trước đó đã để y rời đi, tự nhiên không thể nói cho đối phương nghe được. Tuy không nói, nhưng để y rời đi cũng có liên quan sâu xa tới tên mập!
- Luyện chế Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, linh thạch của ta đã tiêu hao không ít, dù còn một chút nhưng cũng không nhiều…
Mạnh Hạo cau mày nhìn túi Càn Khôn, thở dài lẩm bẩm.
- Không vào Tu chân giới thì thiếu tiền bạc, trở thành tu sĩ Ngưng Khí thì luôn thiếu linh thạch. Nay ta đã Trúc Cơ, nhưng vẫn mãi thiếu thốn linh thạch…
Mạnh Hạo cau mày, trong lòng khát vọng linh thạch đã lên tới đỉnh điểm. Chỉ là tu hành tới cảnh giới như hắn, số lượng linh thạch cần thiết cũng theo đó mà tăng lên không ít.
- Còn có độc Bỉ Ngạn hoa ba màu trong cơ thể nữa, loại độc này, nếu không giải quyết thì cuối cùng sẽ trở thành ẩn hoạn cực lớn.
Mạnh Hạo cau mày càng chặt hơn.
- Mặt khác, đã trở thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ, tuy cường đại hơn nhiều lắm, nhưng bị thiên địa bài xích, không thể hấp thu linh khí… Chỉ có thể nuốt đan dược, nhưng đây cũng không phải lâu dài…
Mạnh Hạo trầm ngâm, lần này hắn đã sớm có chuẩn bị, nếu để cho hắn lựa chọn lại lần nữa thì hắn vẫn chọn nuốt Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan.
- Có được tất có mất, cũng coi như công bằng.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, vung tay vỗ túi Càn Khôn, khi lấy ra mặt nạ màu máu kia, trong lòng hắn mới thả lỏng được một chút.
- Tuy như thế, nhưng có được truyền thừa Huyết Tiên, chỉ chờ chó ngao thức tỉnh, như vậy cũng đã tốt hơn nhiều rồi…
Trong mắt Mạnh Hạo lộ vẻ chờ mong, linh thức truyền vào trong mặt nạ màu máu, thấy được chó ngao còn đang ngủ say. Tuy không biết khi nào nó thức tỉnh, nhưng uy áp từ trên thân nó phát ra càng lúc càng mạnh.
- Còn có lá cờ này…
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, thu linh thức từ trong mặt nạ, truyền vào trong lá cờ ba đuôi rách nát kia. Khi vừa xâm nhập vào, trong đó như biển rộng, so sánh thì linh thức của Mạnh Hạo quá mức nhỏ yếu, căn bản không cách nào lay động pháp bảo này.
Nhưng Mạnh Hạo cảm nhận được, từ trên lá cờ này có một cảm giác như thiên uy, giống như một khi vung lên, thiên địa phải biến sắc.
- Tu vi của ta còn chưa đủ… Bảo vật này dù hư hao, nhưng có thể nằm trong truyền thừa Huyết Tiên thì cũng chắc chắn là bảo vật. Một khi tu vi của ta đề cao, một khi có thể thi triển thì uy lực nhất định kinh thiên!
Mạnh Hạo tim đập bình bịch, hắn vừa thu hồi linh thức liền thấy một chữ Quý trên đuôi cờ thứ ba.
- Tại sao lại là chữ Quý!? Đây là họ?
Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, cuối cùng lại nhìn lại sách cổ truyền thừa Huyết Tiên. Vừa nhìn, trong đầu hắn như có cảm giác bị xé nát.
Cảm giác này, đối với người khác mà nói thì có lẽ là đau đớn khó chịu, nhưng đối với Mạnh Hạo thì chút đau đớn này còn kém độc phát trên người hắn. Hắn không chút thay đổi, ngược lại còn cẩn thận cảm thụ cảm giác đau đớn từ trong óc truyền lại, trong đầu hắn dần hiện ra một bộ công pháp.
- Phệ Linh Kinh!
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, ngay khi trong đầu xuất hiện ba chữ màu máu này, thì liền khắc sâu vào trong lòng hắn, không thể xóa nhòa.
- Tu Ngô Kinh, Đoạt Linh Huyết. Dung Tự Thân, Hóa Huyết Thân, Linh, Tiên Đạo!
- Thiên địa chúng tu, huyết mạch truyền thừa cửu viễn, bởi vì thủy tổ thân là cường giả, trong huyết mạch ẩn chứa áo nghĩa có thể truyền lại muôn đời. Khiến cho người đời sau huyết mạch thức tỉnh, có được tư chất!
- Tư chất này lấy công pháp mà đoạt, cảm thụ ý chí bất diệt từ tổ tiên, luyện tự thân, thành vật của mình. Thậm chí, luyện thành tổ ảnh, buông xuống thế gian, giết hết tiên ma!
- Tu luyện phương pháp truyền thừa của ta, không cần kính thiên địa, không sợ quỷ thần, lật tay quét trời cao, cúi đầu mặt đất gào thét!
Trong đầu Mạnh Hạo như nổ vang một tiếng, âm thanh như năm tháng tang thương, không phân biệt nam nữ, quanh quẩn trong đầu Mạnh Hạo. Dần dần, từng đoạn kinh văn, đầy đủ khắc sâu vào trong tâm thần Mạnh Hạo. Ngoài ra, có có lượng lớn tin tức liên quan tới mặt nạ cùng với đủ chuyện truyền vào trong óc hắn.
- Ta là Huyết Tiên, cả đời đánh với trời, chỉ bại ba lần! Đoạt lấy chúng linh của thiên địa, vì muốn đoạt lấy huyết mạch quý hiếm mà dẫn tới thiên đạo tối kỵ, trời muốn diệt ta, có thể diệt thân, nhưng sao có thể diệt được ý!
Ba lần bại này, ta cảm nhận từ chấp niệm của tự thân, chế ra ba đạo đồ sinh (giết hết sinh linh): Huyết Chỉ, Huyết Ấn cùng Huyết Sát Giới!
Người nào nhận truyền thừa đạo của ta, vậy đời này phải cướp đoạt huyết mạch quý hiếm, làm cho thiên đạo than khóc, làm cho trời cao sụp đổ! Theo phương pháp Huyết Tiên, cửu sát chi thông!
( theo ý dg: cửu sát chi thông này có ý là một đời giết chóc mà đi)
Nhớ kỹ, ngày thành đạo, mang lên mặt nạ của ta, vung cờ ba đuôi, nghịch tang thương, điên thương khung!
- Vô diện nhất ngôn phong hỏa liên, tàn vân huyết vũ hải thao thiên!
- Câu thần khiển tương diệp ma tháp, chúng linh huyết mạch luyện cửu sát!
Mạnh Hạo kịch liệt chấn động, vừa mở ra hai mắt, hắn thấy mình vẫn đứng giữa không trung, bốn phía yên tĩnh vô thanh vô tức. Phía dưới là một mảnh núi hoang, trong hai mắt hắn, giờ phút này chỉ có rung động, trong đầu vẫn còn những câu nói tang thương, không phân biệt được âm thanh nam hay nữ.
- Đoạt lấy huyết mạch của người mà thành tựu bản thân. Huyết mạch mạnh yếu quyết định bởi huy hoàng của tổ tiên… Đoạt huyết mạch tư chất, hóa thành máu của mình… Thân này như thân ngoại hóa thân…
Linh huyết của một mạch, không phải một người có được, cần phải có máu của ba đại cường giả, như vậy cũng chỉ hoàn thành Hóa Huyết Thân tiểu thành. Nếu đọng lại sáu đại huyết mạch thì có thể trở thành Hóa Huyết Linh đại thành, nếu tụ được chín đại huyết mạch thì trở thành đại viên mãn Huyết Linh Tử!
Trở lại huyết mạch chi tổ, nếu hấp thu cường giả càng mạnh thì Huyết Linh Tử càng mạnh.
Như thế, liền thành Nhất Sát, chín loại huyết mạch, chín đại cường giả, thì thành thần thông Cửu Sát. Cửu Sát dung nhất (dung hợp thành một)… liền thành Huyết Đạo! Dùng đạo này thăng tiên, liền có thể chứng nhận tiên vị!
Mạnh Hạo miệng đắng lưỡi khô, hô hấp dồn dập, giờ phút này hắn không còn phi hành, mà hạ xuống núi hoang, ngồi khoanh chân một chỗ, hai mắt lóe ra tinh mang, cẩn thận cảm thụ Phệ Linh Kinh trong đầu.
Đây là toàn bộ kinh văn, là truyền thừa đầy đủ, nhưng nội dung truyền thừa lại làm cho Mạnh Hạo có cảm giác huyết tinh, làm cho hắn trầm mặc thật lâu, trong mắt dần lộ ra quang mang sắc bén.
- Vô diện một lời phong hỏa liên, mây tản huyết vũ hải ngập trời!
- Bắt thần khiển tướng diệp ma tháp, chúng linh huyết mạch luyện cửu sát!
- Nơi này ẩn chứa bốn loại thần thông…
Mạnh Hạo trầm mặc một lúc, cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay. Mặt nạ này không có ngũ quan, lộ ra cảm giác quỷ dị. Nhìn một lúc, Mạnh Hạo chậm rãi nâng tay phải lên, hai mắt lộ vẻ mờ mịt, như muốn mang mặt nạ này lên mặt mình.
Ngay tại khi mặt nạ gần dính vào mặt hắn, thì nó chậm rãi lập lòe, phát ra từng đợt hơi thở huyết tinh. Mắt thấy Mạnh Hạo chuẩn bị mang lên mặt, bỗng nhiên gương đồng trong túi trữ vật của Mạnh Hạo truyền ra âm thanh bén nhọn như tiếng chim hót.
Âm thanh này trực tiếp truyền vào trong óc Mạnh Hạo, làm cho tâm thần hắn chấn động. Vẻ mở mịt trong mắt nhanh chóng tán đi, hắn hạ mặt nạ xuống, trong mắt bắn ra lệ quang.
- Tàn linh sót lại, ngươi muốn chết a!
Nói xong, Mạnh Hạo giơ tay trái lên kháp quyết, rồi chỉ vào ngực, khóe miệng lập tức trào ra máu có chứa tu vi. Máu này trân quý, tu sĩ không có mấy, nhưng Mạnh Hạo lại không chút do dự, giơ tay trái lên chùi máu tu vi ở khóe miệng rồi chỉ vào mặt nạ.
Đây là sau khi đầu hắn in dấu Phệ Linh Kinh rồi biết được một cách đơn giản có thể khống chế được mặt nạ này.
Ngón tay này xuyên qua mặt nạ, xâm nhập vào trong, trực tiếp xuất hiện trong không gian khổng lồ của mặt nạ, kéo thẳng tới nơi Lão Tổ Lý gia lúc này mặt âm trầm, đầy vẻ không cam lòng ở trong một góc.