Ngã Dục Phong Thiên
Chương 1762: Đồng thau cải mệnh
Tinhkhông mênh mang, vô biên vô tận, có lẽ có đầu cuối... nhưng đến nay trừ phiSiêu Thoát, nếu không, dường như vẫn chưa có người nào, có thể chân chính trêný nghĩa, đi tới đầu cuối tinh không mênh mang.
Nơi này quá lớn, tồn tại giới nhiều lắm, tồn tại tộc nhiềulắm, tồn tại hung hiểm, tồn tại lốc xoáy, tồn tại rất nhiều sinh mạng nói khôngrõ, không nói rõ, cũng tồn tại một cái lại một cái truyền thuyết đã từng tan vỡ.
Ngoài ra, còn có bụi bậm, cũng là vật thường thấy nhấttrong tinh không mênh mang vô tận này. Trong những thứ bụi bậm kia, có hài cốt,có đá vụn, có pháp bảo, hết thảy tất cả, đều có thể tìm được trong bụi bậm đó.
Thời khắc này, trong tinh không mênh mang, không biết vịtrí cụ thể, có một hài cốt trôi lơ lửng nơi đó, không biết trôi đã bao nhiêunăm, hài cốt này đã khô héo nhưng không có rữa nát. Hắn mặc một bộ khôi giáp,áo giáp sớm đã rạn nứt, trở thành màu xám tro.
Bên cạnh còn có một con chó khô quắt, dường như đã chết,nhưng thủy chung vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Thi hài cũng thế, áo giáp cũng vậy, đều không có sinh cơ,dường như đã chết quá lâu quá lâu.
Mặc dù là túi trữ vật, cũng đều lộ ra một cái lổ thủng, tấtcả vật phẩm bên trong phần lớn đều tiêu tan trong tinh không mênh mang... cũngcó một nữ nhân, tại nhiều năm trước, trốn ra túi trữ vật, không biết bị lạc ở phươngnào trong tinh không mênh mang này.
Mà túi trữ vật rốt cuộc vì sao vỡ ra, nữ nhân kia cũngkhông biết, nàng chỉ nhớ là sau khi túi trữ vật vỡ ra, khoảnh khắc nàng xuất hiện,liền nhìn thấy người khiến nàng tràn đầy hận ý kia, áo giáp mặc trên người sánglên một cái.
Từ đó về sau, chính là gió của tinh không mênh mang thổitan tất cả, cũng thổi nàng bay tới phương xa.
Chỉ có cỗ thi thể kia ở trong gió vẫn như cũ trôi lơ lửngđi xa. Nếu cẩn thận nhìn xem, có thể thấy được, có một ngọn đèn đồng thau ở khoảnhkhắc túi trữ vật vỡ ra kia không có đi xa, mà lơ lửng trên mi tâm của thi thểnày, từ từ hạ xuống.
Ngọn đèn đồng thau kia, đã từng sửa lại vận mệnh của ngườihài cốt này!
Làm cho Thủy Đông Lưu cũng đều không thể tính ra, khôngthể hiểu rõ.
Nó lơ lửng trên mi tâm của hài cốt này. Khi bên trong cơthể hài cốt này còn Hồn Đăng, nó rất ít xuất hiện, mặc dù có xuất hiện, cũng đềukhông có hào quang chút nào. Lúc này, khi bên trong cơ thể hài cốt này khôngcòn Hồn Đăng, thì cây đèn đồng thau rốt cục xuất hiện.
Người chủ hài cốt này từng có suy đoán, hắn suy đoán, câyđèn đồng thau cải mệnh lấy ra từ ngọn đèn Tiên Cổ Đạo Tràng này, có lẽ... chínhlà Hồn Đăng của một nhân vật nào đó.
Hắn không biết thuộc về người nào, cũng không thể phánđoán.
Thời gian trôi qua... ngọn đèn đồng thau mỗi một năm, đềusẽ sáp nhập vào một chút, mười năm sau, trăm năm sau, ngàn năm sau... vào hômnay ngọn đèn đồng thau đã biến mất, nó hoàn toàn dung nhập vào mi tâm của thithể này.
Có lẽ, cũng chính vì có cây đèn đồng thau này, thi hàinày trong một ngàn năm nay không có bất kỳ tồn tại nào có thể tới gần, đều làné tránh ra từ xa.
Giữ cho thi thể hoàn chỉnh, đồng thời, dường như cũng cókhả năng cho người chủ hài cốt này, lần nữa mở mắt ra...
Dần dần, không biết bắt đầu từ khi nào, từ trên thi hàitràn ra một tia khí tức như có như không, khí tức kia tương tự tiên, dường nhưma, trong quỷ dị hay thay đổi mang theo hung tàn... Nếu như có người đã từngtham dự chiến tranh Sơn Hải Giới xuất hiện ở nơi này, thì có lẽ rất nhanh sẽ nhậnra, đây là... Yêu khí!
Thuộc loại khí tức của Yêu Tôn... vị tồn tại trong truyềnthuyết của Sơn Hải Giới kia!
Hài cốt này, chính là Mạnh Hạo!
Năm đó sau khi được Bì Đống truyền tống ra ngoài, hắn liềnmất đi ý thức, tuy nhiên trước một hơi thở mất đi ý thức, tất cả mọi chuyện xảyra trước đó, toàn bộ hiện lên trong óc của hắn, hắn nhìn thấy Anh Vũ lau đi ýthức, thấy Bì Đống hy sinh đổi lấy truyền tống... sau khi nhìn thấy hết thảy,tim của hắn như bị xé rách, đầu óc của hắn quay cuồng, hắn không thể đi ngăn cản,hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn...
Giữ lại huyết lệ, cho đến sau khi truyền tống, trước khimất đi ý thức, hắn cười, nụ cười kia thê lương, nụ cười kia trước sau như mộtmang theo điên cuồng... hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi.
Hắn muốn đi liều mạng một lần, hắn muốn đi để cho mình lầnnữa trở về, hắn không biết nên làm như thế nào, hắn nghĩ tới niết bàn tồn tạitrong huyết mạch của mình, hắn cũng nghĩ đến ngọn đèn đồng thau bên trong túitrữ vật kia.
Dùng chút khí lực cuối cùng lấy ra cây đèn đồng thau, thitriển một bí pháp đặc thù truyền thừa của Thủy Đông Lưu. Bí pháp kia là HồnĐăng đoạt xá người khác. Đây vốn là một thuật pháp rất điên cuồng, mặc dù là ThủyĐông Lưu cũng chỉ là giữ lại trong trí nhớ, nhưng cũng không nghĩ là có thểthành công...
Cùng lúc thi triển pháp này, Mạnh Hạo mất đi ý thức, tấtcả thời gian sau đối với hắn đều trống rỗng.
Mà thân thể hắn trong một ngàn năm này, không ngừng khôhéo, sinh cơ đã bị diệt tuyệt, hết thảy đều tiêu tan... Duy chỉ có ngọn HồnĐăng kia thủy chung duy trì dung hợp, cho đến một ngày này, ngay khi cây đèn đồngthau hoàn toàn dung hợp vào mi tâm của Mạnh Hạo, trong cơ thể hắn dần dần xuấthiện biến đổi long trời lỡ đất.
Trong cơ thể hắn thi thoảng có tiếng sấm quanh quẩn, làngọn đèn đồng thau kia đang từ từ thay thế Hồn Đăng bổn mạng đã mất của Mạnh Hạo,với cây đèn đồng thau làm cây đèn bản mạng, trọng tố kinh mạch, trọng tố tu vi!
Máu thịt của hắn khô héo, nhưng mỗi một ngày đều có lựclượng khí huyết mạnh hơn nảy sinh; ngũ tạng lục phủ của hắn vốn đã khô héo,nhưng giờ này, dường như đang chậm rãi sống lại, cho đến mấy ngày sau, qua mộtngàn năm, khi tiếng nhịp tim thứ nhất truyền ra từ ngực Mạnh Hạo, tinh khôngmênh mang chung quanh hắn nổ vang, tinh không run rẩy, dẫn tới vô số sinh mạng ẩnnúp ở bốn phương tám hướng, dường như bị làm kinh sợ, lập tức tản ra.
Khi lần nữa truyền ra tiếng tim đập, trong cơ thể Mạnh Hạo,có máu tươi từ trong trái tim phát ra, chảy đi toàn thân, làm cho những máu khôhéo kia toàn bộ sống lại!
Thân thể của hắn dần dần không còn là hoàn toàn khô héo,mà đã có phập phồng.
Theo máu tươi vận chuyển, ngọn đèn đồng thau trong cơ thểhắn đang từ từ thiêu đốt, có làn khói xanh tỏa ra, sáp nhập vào mỗi một tấc máuthịt trong toàn thân Mạnh Hạo, sáp nhập vào tu vi của hắn, khiến cho giờ khắcnày trên người của hắn cháy lên sinh cơ.
Một khí tức cực mạnh, thậm chí khiến bốn phía tinh khôngđều run rẩy. Trong cơ thể hắn, ngay khoảnh khắc này ầm ầm bạo phát, thân thể hắnrun rẩy, hai mắt hắn cũng run rẩy, dường như đang ngưng tụ một lực lượng để...mở mắt ra.
Lực lượng này càng ngày càng mạnh, cùng lúc đó, khí tứctrên người hắn cũng kinh khủng hơn, khiến cho tinh không bốn phía nhấc lên lốcxoáy. Lốc xoáy này trình độ rối loạn có lẽ không bằng gương đồng Anh Vũ nhấclên tinh không mênh mang lúc trước, nhưng trước mắt vẫn rất là kinh người.
Nhưng, cũng chỉ kéo dài mấy nhịp thở, khí tức này dần dầnsuy yếu, thân thể Mạnh Hạo cũng từ từ không còn run rẩy, hai mắt của hắn dườngnhư mất đi khí lực mở ra, từ từ bình tĩnh.
Dường như, lực lượng bạo phát này còn chưa đủ để Mạnh Hạothức tỉnh, hoặc là, hắn muốn mở mắt ra cần lực lượng rất lớn, cần nhiều sinhcơ... thời khắc này còn không thể ngưng tụ.
Mà hắn còn phải tiếp tục chờ đợi...
Từ từ, thân thể hắn lần nữa khô héo, trái tim của hắn ngừngđập, máu tươi của hắn, từ từ lại khô xuống, khí tức hắn cũng đều tản đi, cả ngườihắn không có gì khác biệt với thi hài trước đó... chỉ có một lũ sinh cơ, từ trướckhông tồn tại, biến thành tồn tại, giống như ngọn lửa đang chậm rãi thiêu đốt.
Thời gian trôi qua, lại qua đi mười năm, Mạnh Hạo vẫntrôi lơ lửng trong tinh không mênh mang, cho đến một ngày, trong tinh khôngphía trước hắn, xuất hiện một chiếc phi toa.
Trên phi toa chất đống một số tạp vật, nhìn xem cẩn thận,những tạp vật kia rõ ràng đều là vật bụi bậm trong tinh không, bị người thu lấyđặt trên đó, trong đó còn có mấy thi thể khô héo rách nát.
Trừ những vật này, trên phi toa còn khoanh chân ngồi mộtthiếu nữ. Thiếu nữ rất trẻ, nhưng ăn mặc cũng rất ra vẻ người lớn. Rõ ràng bộdáng xinh đẹp thanh tú, nhưng cố tình làm ra dáng khắc khổ, dường như không muốnđể người khác với tuổi tác xem nhẹ mình.
Tu vi của nàng không yếu, có thể bay nhanh trong tinhkhông mênh mang này, bản thân cần là cường giả mới có thể có can đảm làm được,giờ khắc này ở bốn phía thiếu nữ tràn ra dao động, rõ ràng là một Đạo Cảnh.
Bên cạnh nàng, còn có một thiếu niên. Thiếu niên kia bộdáng rất yếu đuối, dường như bảo sao nghe vậy. Hắn ngồi phía sau thiếu nữ, thithoảng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, trên mặt mang theo tò mò và khẩntrương, nhìn quanh bốn phía, nhưng hiển nhiên tò mò chiếm đa số... Thế nhưngkhông lâu lắm, lại bị thiếu nữ kia khiển trách một phen.
- Đệ phải nhớ kỹ, từ nay về sau nhất định phải ngẩng đầuưỡn ngực, phải xuất ra khí thế, không thể để cho người ta nhìn thấu sơ hở!
- Đệ phải mọi lúc mọi nơi nhớ kỹ, đệ là con trai trưởng củaVân gia! Đệ đã từng là con trai trưởng của gia tộc huy hoàng nhất trong phiếntinh không này. Lần này Thánh nữ của đại phái Thương Mang chiêu tế, nhất định sẽlựa chọn đệ! Thiếu nữ kiên định lên tiếng.
- Mà đại phái Thương Mang ở trong tinh không này, là thếlực to lớn có thể chống lại với Tiên Thần đại lục và Ma giới đại lục kia, saulưng của bọn họ, nghe nói có truyền tống trận đi thông ra ngoài tinh không mênhmang! Thiếu nữ trong mắt lộ ra mong đợi.
- Nhưng mà... nhưng mà giờ này Vân gia chỉ là một tộc nhỏ,tỷ nói những chuyện kia... là không biết đã bao nhiêu năm trước rồi... đệ cũngkhông phải thật sự là con trai trưởng Vân gia! Thiếu niên cúi đầu, yếu ớt nói.
- Ngậm miệng! Vậy thì thế nào? Lão tổ đời một của Vângia, đã từng có một ước định với Thương Mang Phái: con trai trưởng của Vân giacó thể tại bất kỳ năm tháng, bất kỳ thời đại nào, kết thành đạo lữ với một vịThánh nữ của đại phái Thương Mang. Trước đây Vân gia sa sút, chìm đắm trongphàm trần, sớm đã tán loạn, không có năng lực đi hoàn thành ước định với ThươngMang Phái, thì cũng thôi đi! Giờ này ta biết chuyện này, lại mua được tờ ước địnhkia, bằng vào chí bảo của gia tộc, ta có thể phát huy chiến lực nhị nguyên, nhấtđịnh sẽ thành công! Thiếu nữ trợn mắt, thiếu niên kia lập tức cúi đầu. lùn nửakhúc.
- Hơn nữa, chúng ta cũng không thấy được cao tầng củaThương Mang Phái, chúng ta còn có hôn ước trong tay, đến lúc đó trước mặt nhiềungười ta lấy ra, Thương Mang Phái tuy rằng cường đại, Thương Mang Phái sẽ vì sĩdiện, cũng phải giảng đạo lý, cho dù không thừa nhận, cũng phải cấp cho chúngta những chỗ tốt... mới đúng đạo lý! Thiếu nữ đang nói, hình như có điều pháthiện, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cách đó không xa. Ở đó có một cỗ hài cốt,đang chậm rãi trôi lơ lửng, đang trôi ngang qua phi toa của thiếu nữ này, thiếunữ khẽ "ồ" một tiếng.
- Khối cổ thi này bảo tồn thật hoàn chỉnh, bên cạnh còn cócon chó! Thiếu nữ giơ tay lên, cách không chụp một trảo, kéo Mạnh Hạo tới gần,cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó cặp mắt thiếu nữ tỏa sáng.
- Không tệ không tệ, tiền đi đường lần này, bán những thứtạp vật kia và thi thể này, kể từ đó chính là lời chứ không lỗ nha! Thiếu nữ mặtmày hớn hở, lập tức ném Mạnh Hạo và chó ngao lên phi toa, đặt chung một chỗ vớinhững tạp vật bụi bậm cùng với mấy cổ thi thể khác, lại hạ một chút cấm chế...sau đó phủi tay một cái, quay đầu lại khiển trách thiếu niên...
Nơi này quá lớn, tồn tại giới nhiều lắm, tồn tại tộc nhiềulắm, tồn tại hung hiểm, tồn tại lốc xoáy, tồn tại rất nhiều sinh mạng nói khôngrõ, không nói rõ, cũng tồn tại một cái lại một cái truyền thuyết đã từng tan vỡ.
Ngoài ra, còn có bụi bậm, cũng là vật thường thấy nhấttrong tinh không mênh mang vô tận này. Trong những thứ bụi bậm kia, có hài cốt,có đá vụn, có pháp bảo, hết thảy tất cả, đều có thể tìm được trong bụi bậm đó.
Thời khắc này, trong tinh không mênh mang, không biết vịtrí cụ thể, có một hài cốt trôi lơ lửng nơi đó, không biết trôi đã bao nhiêunăm, hài cốt này đã khô héo nhưng không có rữa nát. Hắn mặc một bộ khôi giáp,áo giáp sớm đã rạn nứt, trở thành màu xám tro.
Bên cạnh còn có một con chó khô quắt, dường như đã chết,nhưng thủy chung vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Thi hài cũng thế, áo giáp cũng vậy, đều không có sinh cơ,dường như đã chết quá lâu quá lâu.
Mặc dù là túi trữ vật, cũng đều lộ ra một cái lổ thủng, tấtcả vật phẩm bên trong phần lớn đều tiêu tan trong tinh không mênh mang... cũngcó một nữ nhân, tại nhiều năm trước, trốn ra túi trữ vật, không biết bị lạc ở phươngnào trong tinh không mênh mang này.
Mà túi trữ vật rốt cuộc vì sao vỡ ra, nữ nhân kia cũngkhông biết, nàng chỉ nhớ là sau khi túi trữ vật vỡ ra, khoảnh khắc nàng xuất hiện,liền nhìn thấy người khiến nàng tràn đầy hận ý kia, áo giáp mặc trên người sánglên một cái.
Từ đó về sau, chính là gió của tinh không mênh mang thổitan tất cả, cũng thổi nàng bay tới phương xa.
Chỉ có cỗ thi thể kia ở trong gió vẫn như cũ trôi lơ lửngđi xa. Nếu cẩn thận nhìn xem, có thể thấy được, có một ngọn đèn đồng thau ở khoảnhkhắc túi trữ vật vỡ ra kia không có đi xa, mà lơ lửng trên mi tâm của thi thểnày, từ từ hạ xuống.
Ngọn đèn đồng thau kia, đã từng sửa lại vận mệnh của ngườihài cốt này!
Làm cho Thủy Đông Lưu cũng đều không thể tính ra, khôngthể hiểu rõ.
Nó lơ lửng trên mi tâm của hài cốt này. Khi bên trong cơthể hài cốt này còn Hồn Đăng, nó rất ít xuất hiện, mặc dù có xuất hiện, cũng đềukhông có hào quang chút nào. Lúc này, khi bên trong cơ thể hài cốt này khôngcòn Hồn Đăng, thì cây đèn đồng thau rốt cục xuất hiện.
Người chủ hài cốt này từng có suy đoán, hắn suy đoán, câyđèn đồng thau cải mệnh lấy ra từ ngọn đèn Tiên Cổ Đạo Tràng này, có lẽ... chínhlà Hồn Đăng của một nhân vật nào đó.
Hắn không biết thuộc về người nào, cũng không thể phánđoán.
Thời gian trôi qua... ngọn đèn đồng thau mỗi một năm, đềusẽ sáp nhập vào một chút, mười năm sau, trăm năm sau, ngàn năm sau... vào hômnay ngọn đèn đồng thau đã biến mất, nó hoàn toàn dung nhập vào mi tâm của thithể này.
Có lẽ, cũng chính vì có cây đèn đồng thau này, thi hàinày trong một ngàn năm nay không có bất kỳ tồn tại nào có thể tới gần, đều làné tránh ra từ xa.
Giữ cho thi thể hoàn chỉnh, đồng thời, dường như cũng cókhả năng cho người chủ hài cốt này, lần nữa mở mắt ra...
Dần dần, không biết bắt đầu từ khi nào, từ trên thi hàitràn ra một tia khí tức như có như không, khí tức kia tương tự tiên, dường nhưma, trong quỷ dị hay thay đổi mang theo hung tàn... Nếu như có người đã từngtham dự chiến tranh Sơn Hải Giới xuất hiện ở nơi này, thì có lẽ rất nhanh sẽ nhậnra, đây là... Yêu khí!
Thuộc loại khí tức của Yêu Tôn... vị tồn tại trong truyềnthuyết của Sơn Hải Giới kia!
Hài cốt này, chính là Mạnh Hạo!
Năm đó sau khi được Bì Đống truyền tống ra ngoài, hắn liềnmất đi ý thức, tuy nhiên trước một hơi thở mất đi ý thức, tất cả mọi chuyện xảyra trước đó, toàn bộ hiện lên trong óc của hắn, hắn nhìn thấy Anh Vũ lau đi ýthức, thấy Bì Đống hy sinh đổi lấy truyền tống... sau khi nhìn thấy hết thảy,tim của hắn như bị xé rách, đầu óc của hắn quay cuồng, hắn không thể đi ngăn cản,hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn...
Giữ lại huyết lệ, cho đến sau khi truyền tống, trước khimất đi ý thức, hắn cười, nụ cười kia thê lương, nụ cười kia trước sau như mộtmang theo điên cuồng... hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi.
Hắn muốn đi liều mạng một lần, hắn muốn đi để cho mình lầnnữa trở về, hắn không biết nên làm như thế nào, hắn nghĩ tới niết bàn tồn tạitrong huyết mạch của mình, hắn cũng nghĩ đến ngọn đèn đồng thau bên trong túitrữ vật kia.
Dùng chút khí lực cuối cùng lấy ra cây đèn đồng thau, thitriển một bí pháp đặc thù truyền thừa của Thủy Đông Lưu. Bí pháp kia là HồnĐăng đoạt xá người khác. Đây vốn là một thuật pháp rất điên cuồng, mặc dù là ThủyĐông Lưu cũng chỉ là giữ lại trong trí nhớ, nhưng cũng không nghĩ là có thểthành công...
Cùng lúc thi triển pháp này, Mạnh Hạo mất đi ý thức, tấtcả thời gian sau đối với hắn đều trống rỗng.
Mà thân thể hắn trong một ngàn năm này, không ngừng khôhéo, sinh cơ đã bị diệt tuyệt, hết thảy đều tiêu tan... Duy chỉ có ngọn HồnĐăng kia thủy chung duy trì dung hợp, cho đến một ngày này, ngay khi cây đèn đồngthau hoàn toàn dung hợp vào mi tâm của Mạnh Hạo, trong cơ thể hắn dần dần xuấthiện biến đổi long trời lỡ đất.
Trong cơ thể hắn thi thoảng có tiếng sấm quanh quẩn, làngọn đèn đồng thau kia đang từ từ thay thế Hồn Đăng bổn mạng đã mất của Mạnh Hạo,với cây đèn đồng thau làm cây đèn bản mạng, trọng tố kinh mạch, trọng tố tu vi!
Máu thịt của hắn khô héo, nhưng mỗi một ngày đều có lựclượng khí huyết mạnh hơn nảy sinh; ngũ tạng lục phủ của hắn vốn đã khô héo,nhưng giờ này, dường như đang chậm rãi sống lại, cho đến mấy ngày sau, qua mộtngàn năm, khi tiếng nhịp tim thứ nhất truyền ra từ ngực Mạnh Hạo, tinh khôngmênh mang chung quanh hắn nổ vang, tinh không run rẩy, dẫn tới vô số sinh mạng ẩnnúp ở bốn phương tám hướng, dường như bị làm kinh sợ, lập tức tản ra.
Khi lần nữa truyền ra tiếng tim đập, trong cơ thể Mạnh Hạo,có máu tươi từ trong trái tim phát ra, chảy đi toàn thân, làm cho những máu khôhéo kia toàn bộ sống lại!
Thân thể của hắn dần dần không còn là hoàn toàn khô héo,mà đã có phập phồng.
Theo máu tươi vận chuyển, ngọn đèn đồng thau trong cơ thểhắn đang từ từ thiêu đốt, có làn khói xanh tỏa ra, sáp nhập vào mỗi một tấc máuthịt trong toàn thân Mạnh Hạo, sáp nhập vào tu vi của hắn, khiến cho giờ khắcnày trên người của hắn cháy lên sinh cơ.
Một khí tức cực mạnh, thậm chí khiến bốn phía tinh khôngđều run rẩy. Trong cơ thể hắn, ngay khoảnh khắc này ầm ầm bạo phát, thân thể hắnrun rẩy, hai mắt hắn cũng run rẩy, dường như đang ngưng tụ một lực lượng để...mở mắt ra.
Lực lượng này càng ngày càng mạnh, cùng lúc đó, khí tứctrên người hắn cũng kinh khủng hơn, khiến cho tinh không bốn phía nhấc lên lốcxoáy. Lốc xoáy này trình độ rối loạn có lẽ không bằng gương đồng Anh Vũ nhấclên tinh không mênh mang lúc trước, nhưng trước mắt vẫn rất là kinh người.
Nhưng, cũng chỉ kéo dài mấy nhịp thở, khí tức này dần dầnsuy yếu, thân thể Mạnh Hạo cũng từ từ không còn run rẩy, hai mắt của hắn dườngnhư mất đi khí lực mở ra, từ từ bình tĩnh.
Dường như, lực lượng bạo phát này còn chưa đủ để Mạnh Hạothức tỉnh, hoặc là, hắn muốn mở mắt ra cần lực lượng rất lớn, cần nhiều sinhcơ... thời khắc này còn không thể ngưng tụ.
Mà hắn còn phải tiếp tục chờ đợi...
Từ từ, thân thể hắn lần nữa khô héo, trái tim của hắn ngừngđập, máu tươi của hắn, từ từ lại khô xuống, khí tức hắn cũng đều tản đi, cả ngườihắn không có gì khác biệt với thi hài trước đó... chỉ có một lũ sinh cơ, từ trướckhông tồn tại, biến thành tồn tại, giống như ngọn lửa đang chậm rãi thiêu đốt.
Thời gian trôi qua, lại qua đi mười năm, Mạnh Hạo vẫntrôi lơ lửng trong tinh không mênh mang, cho đến một ngày, trong tinh khôngphía trước hắn, xuất hiện một chiếc phi toa.
Trên phi toa chất đống một số tạp vật, nhìn xem cẩn thận,những tạp vật kia rõ ràng đều là vật bụi bậm trong tinh không, bị người thu lấyđặt trên đó, trong đó còn có mấy thi thể khô héo rách nát.
Trừ những vật này, trên phi toa còn khoanh chân ngồi mộtthiếu nữ. Thiếu nữ rất trẻ, nhưng ăn mặc cũng rất ra vẻ người lớn. Rõ ràng bộdáng xinh đẹp thanh tú, nhưng cố tình làm ra dáng khắc khổ, dường như không muốnđể người khác với tuổi tác xem nhẹ mình.
Tu vi của nàng không yếu, có thể bay nhanh trong tinhkhông mênh mang này, bản thân cần là cường giả mới có thể có can đảm làm được,giờ khắc này ở bốn phía thiếu nữ tràn ra dao động, rõ ràng là một Đạo Cảnh.
Bên cạnh nàng, còn có một thiếu niên. Thiếu niên kia bộdáng rất yếu đuối, dường như bảo sao nghe vậy. Hắn ngồi phía sau thiếu nữ, thithoảng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, trên mặt mang theo tò mò và khẩntrương, nhìn quanh bốn phía, nhưng hiển nhiên tò mò chiếm đa số... Thế nhưngkhông lâu lắm, lại bị thiếu nữ kia khiển trách một phen.
- Đệ phải nhớ kỹ, từ nay về sau nhất định phải ngẩng đầuưỡn ngực, phải xuất ra khí thế, không thể để cho người ta nhìn thấu sơ hở!
- Đệ phải mọi lúc mọi nơi nhớ kỹ, đệ là con trai trưởng củaVân gia! Đệ đã từng là con trai trưởng của gia tộc huy hoàng nhất trong phiếntinh không này. Lần này Thánh nữ của đại phái Thương Mang chiêu tế, nhất định sẽlựa chọn đệ! Thiếu nữ kiên định lên tiếng.
- Mà đại phái Thương Mang ở trong tinh không này, là thếlực to lớn có thể chống lại với Tiên Thần đại lục và Ma giới đại lục kia, saulưng của bọn họ, nghe nói có truyền tống trận đi thông ra ngoài tinh không mênhmang! Thiếu nữ trong mắt lộ ra mong đợi.
- Nhưng mà... nhưng mà giờ này Vân gia chỉ là một tộc nhỏ,tỷ nói những chuyện kia... là không biết đã bao nhiêu năm trước rồi... đệ cũngkhông phải thật sự là con trai trưởng Vân gia! Thiếu niên cúi đầu, yếu ớt nói.
- Ngậm miệng! Vậy thì thế nào? Lão tổ đời một của Vângia, đã từng có một ước định với Thương Mang Phái: con trai trưởng của Vân giacó thể tại bất kỳ năm tháng, bất kỳ thời đại nào, kết thành đạo lữ với một vịThánh nữ của đại phái Thương Mang. Trước đây Vân gia sa sút, chìm đắm trongphàm trần, sớm đã tán loạn, không có năng lực đi hoàn thành ước định với ThươngMang Phái, thì cũng thôi đi! Giờ này ta biết chuyện này, lại mua được tờ ước địnhkia, bằng vào chí bảo của gia tộc, ta có thể phát huy chiến lực nhị nguyên, nhấtđịnh sẽ thành công! Thiếu nữ trợn mắt, thiếu niên kia lập tức cúi đầu. lùn nửakhúc.
- Hơn nữa, chúng ta cũng không thấy được cao tầng củaThương Mang Phái, chúng ta còn có hôn ước trong tay, đến lúc đó trước mặt nhiềungười ta lấy ra, Thương Mang Phái tuy rằng cường đại, Thương Mang Phái sẽ vì sĩdiện, cũng phải giảng đạo lý, cho dù không thừa nhận, cũng phải cấp cho chúngta những chỗ tốt... mới đúng đạo lý! Thiếu nữ đang nói, hình như có điều pháthiện, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cách đó không xa. Ở đó có một cỗ hài cốt,đang chậm rãi trôi lơ lửng, đang trôi ngang qua phi toa của thiếu nữ này, thiếunữ khẽ "ồ" một tiếng.
- Khối cổ thi này bảo tồn thật hoàn chỉnh, bên cạnh còn cócon chó! Thiếu nữ giơ tay lên, cách không chụp một trảo, kéo Mạnh Hạo tới gần,cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó cặp mắt thiếu nữ tỏa sáng.
- Không tệ không tệ, tiền đi đường lần này, bán những thứtạp vật kia và thi thể này, kể từ đó chính là lời chứ không lỗ nha! Thiếu nữ mặtmày hớn hở, lập tức ném Mạnh Hạo và chó ngao lên phi toa, đặt chung một chỗ vớinhững tạp vật bụi bậm cùng với mấy cổ thi thể khác, lại hạ một chút cấm chế...sau đó phủi tay một cái, quay đầu lại khiển trách thiếu niên...