Ngã Dục Phong Thiên
Chương 176: Đa tạ Sở đạo hữu
Quần áo của nàng cũng đã rách nát hết, cũng không thể nào che đi được thân thể kiều mỹ nữa rồi. Hơn nửa cơ thể đã lộ ra ngoài, nhất là tư thế ngồi như thế này, thì bắp chân nàng đã ẩn hiện, lộ ra không ít rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cứ mỗi lần thời gian trôi qua một ngày, thì Mạnh Hạo lại đi ra ngoài cầm một hòn đá nhỏ vào trong, đã có tám viên rồi, theo như tính toán của hắn thì cũng đã qua tám ngày rồi.
Cũng may tu vi của bọn họ không phải là tiêu tan, mà là bị áp chế bên trong cơ thể, cho nên dù không cần có đồ ăn vẫn còn có thể duy trì được, nhưng nếu cứ thế này mãi, mà nơi này lại không có linh khí, thì vẫn sẽ có cảm giác đói khát, dù sao cho dù có coi là đáy cốc thì vẫn cần hấp thu linh khí thiên địa, mà nơi này lại không có linh khí.
Tám ngày này, Mạnh Hạo mỗi ngày vẫn luôn vận chuyển công pháp để mong đột phá được áp chế này, chí ít cũng phải mở được túi trữ vật ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào làm được.
Thời gian còn lại thì hắn mang theo Sở Ngọc Yên ra ngoài, không ngừng tìm kiếm lối ra, cho dù là tìm khắp vách núi này bao nhiêu lần, thì cũng không thể nào tìm được lối ra. Nhưng hắn cũng phát hiện ra nơi này có không ít rắn độc.
- Nơi này hẳn là một ngọn núi lửa đã chết, cũng không phải là núi đen, cũng chỉ có núi lửa đã tắt rồi thì mới có thể xuất hiện nham bích như vậy, mà nơi này không có lối ra, thì hẳn lối ra duy nhất chính là ở bên trên rồi.
Sau tám ngày, Sở Ngọc Yên ngồi trong cái khe kia, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, nàng tuy không cam lòng nhưng vẫn nghĩ không ra được phương pháp nào để thoát ra ngoài.
Mạnh Hạo trầm mặc, khoanh chân ngồi bên trong động khẩu, khẽ nhíu mày nhìn ra ngoài.
- Ta cần một bộ y phục!
Thấy Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống thì Sở Ngọc Yên bỗng nhiên lên tiếng, trong thần sắc có một sự nghiêm túc trước nay chưa hề có.
Vẻ mặt của nàng tuy khá tiều tụy nhưng lại vẫn có thể khiến cho người khác cảm thấy tim đập thình thịch như cũ.
- Không có.
Mạnh Hạo lãnh đạm nói, hai mắt nhắm chặt.
- Trong túi trữ vật của ngươi có.
Quần áo của Sở Ngọc Yên đã rách gần hết, khiến cho phân nửa cơ thể đã lộ ra ngoài, đến cái yếm bên trong cũng có thể thấy được, da thịt mềm mại nửa che nửa đậy thực khiến cho người khác cảm thấy tim đập thình thịch.
Hai mắt Mạnh Hạo đang nhắm đột nhiên mở ra, lạnh lùng nhìn Sở Ngọc Yên, ánh mắt đảo qua người nàng ta, dáng người Sở Ngọc Yên quả nhiên là tốt, có lồi có lõm, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ, đủ khiến cho không ít nam tử cảm thấy phát hỏa trong lòng.
Nếu như là tám ngày trước, khi Mạnh Hạo muốn nhìn thấy thân thể của Sở Ngọc Yên thì tuyệt đối không có khả năng, mà cho dù có thấy được thì Sở Ngọc Yên cũng sẽ không chết không thôi với hắn.
Nhưng hôm nay... bị hắn nhìn thấy thì Sở Ngọc Yên cũng chỉ có thể theo bản năng nâng tay lên che ngực, cũng không có biện pháp nào để ngăn cản hết.
- Trong túi trữ vật của Mạnh mỗ đúng thật là có quần áo, nhưng ngươi không phải là không biết, nơi này linh khí thiên địa bị áp chế, túi trữ vật cũng không thể nào mở ra được.
Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.
- Ta có phương pháp có thể khiến cho ngươi mở được túi trữ vật mà lấy quần áo.
Sở Ngọc Yên bình tĩnh nói.
Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, cũng không hề có chút biến hóa nào, bình thản mà nhìn Sở Ngọc Yên.
Sở Ngọc Yên vốn tưởng rằng khi đối phương nghe nàng nói như thế thì hẳn sẽ hỏi ngay lập tức, nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy Mạnh Hạo nói lấy một câu, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
- Ta tu luyện chính là công pháp Tử Khí Đông Lai của Tử Vận Tông, công pháp này có thể cho hai người đồng tu, nơi đây tuy bị áp chế linh khí, nhưng chỉ cần ngươi có thể luyện được công pháp này, thì hai ta cùng xuất lực, cũng sẽ có nắm chắc mấy thành khiến cho túi trữ vật này mở ra.
- Việc này Mạnh mỗ không tin, cần ngươi giải thích cặn kẽ một phen.
Mạnh Hạo trầm ngâm, rồi lắc đầu nói.
- Ngươi tin hay không thì tùy, không tin thì thôi.
Đôi mi thanh tú của Sở Ngọc Yên nhăn lại, lạnh lùng nói, sau đó dựa người vào một mặt nham bích sạch sẽ, khi thấy ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua thì nàng ý thức được tư thế của bản thân để lộ nhiều lắm, cho nên trừng mắt với hắn rồi lấy tay chân che đi.
- Quần áo của Mạnh mỗ cũng không rách nhiều, vẫn còn có thể che được, nếu như người không gấp thì cứ chịu đi.
Mạnh Hạo bình tĩnh nói, hai mắt lại nhắm lại.
Sau nửa canh giờ, Sở Ngọc Yên cắn răng, nàng không thể nào chịu được cái cảm giác thân thể không có chút che đậy nào như vậy, tựa như hoàn toàn lộ hết ra ngoài rồi.
- Túi trữ vật của ta ở trong trận cuồng phong kia đã bị thổi bay đi rồi, cho nên không thể làm thử được, nhưng nếu làm theo phương pháp của ta thì có thể thực hiện được. Tử Khí Đông Lai chi thuật là thứ phi phàm, là truyền thừa của Đông Lai quốc, hai người đồng tu có thể khai mở thiên địa.
- Nếu như ngươi lo lắng thì ta trước tiên sẽ nói cho ngươi biết đoạn khẩu quyết đầu tiên của Tử Khí Đông Lai quyết, ngươi thấy nắm chắc thì đã sẽ nói cho ngươi hai đoạn sau, sau đó hai ta mở túi trữ vật, ta chỉ cần một bộ y phục.
Sở Ngọc Yên cắn răng nói.
Mạnh Hạo mở mắt ra, nhìn Sở Ngọc Yên, không chút thay đổi, nhưng trong lòng thì vẫn cười lạnh, hắn trải qua biết bao sóng gió nơi Triệu quốc, sớm đã không còn là tên thanh niên ngây thơ nữa rồi, tâm cơ cũng không tí, há có thể không nhìn ra nàng ta đang dùng dương mưu với mình.
- Nói đi.
Mạnh Hạo thản nhiên nói.
- Tử Khí Đông Lai, tu thiên địa cửu khí chi tử, dẫn đông lai chi phương, minh nhật nguyệt khởi, hóa tâm trung ý, quan kiêu dương mang, thôn hạo nguyệt huy...
Sở Ngọc Yên chậm rãi lên tiếng đọc ra công pháp tuyệt mật của Tử Vận Tông.
Nàng thấy Mạnh Hạo tựa như đang có suy nghĩ gì đó, thì cũng chậm rãi nói, nhưng trong tâm thì đang cười lạnh không thôi.
- Hắn nhất định sẽ đoán ra ta chẳng phải vì một bộ y phục, nhưng hẳn là hắn vẫn sẽ vào tròng mà thôi, bởi vì khát vọng muốn mở túi trữ vật ra của hắn cũng không có kém ta là mấy đâu!
Hắn cũng không phải chỉ muốn lấy một bộ quần áo cho nên mới học thuật này, mà hẳn là muốn lấy ra pháp bảo hoặc là đan dược, nhưng cho dù hắn lấy ra cái gì, chỉ cần hắn tu luyện Tử Khí Tây Khứ thuật này, thì cả đời này của hắn coi như là phế đi rồi!
Thần sắc Sở Ngọc Yên không hề có chút biến hóa nào, vẫn chậm rãi đọc cho nốt bộ khẩu quyết đó.
Đây căn bản cũng không phải Tử Khí Đông Lai chính tông, mà là sau khi được Tử Vận Tông biến hóa đi thì sáng tạo ra một bộ khẩu quyết tuyệt mật, công pháp này ngay cả Vương Đằng Phi cũng không thể nào biết được. Bởi nó chuyên chỉ được truyền thụ cho một số người đặc thù, những kẻ tu hành thuật ấy là vì đám thiên kiêu của tông môn mà cung cấp linh lực và sinh cơ!
Từng tên thiên kiêu của Tử Vận Tông cũng có một lần chọn một người tu luyện Tử Khí Tây Khứ, một khi chọn được, thì sẽ được trưởng lão tông môn giúp đỡ, tạo nên một sự kết nối ổn định. Thì kẻ luyện Tử Khí Tây Khứ không thể nào phản kháng lại được, chỉ có thể biến thành một dạng phân thân của thiên kiêu đó, có thể bị hút đi toàn bộ tu vi và sinh cơ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cứ mỗi lần thời gian trôi qua một ngày, thì Mạnh Hạo lại đi ra ngoài cầm một hòn đá nhỏ vào trong, đã có tám viên rồi, theo như tính toán của hắn thì cũng đã qua tám ngày rồi.
Cũng may tu vi của bọn họ không phải là tiêu tan, mà là bị áp chế bên trong cơ thể, cho nên dù không cần có đồ ăn vẫn còn có thể duy trì được, nhưng nếu cứ thế này mãi, mà nơi này lại không có linh khí, thì vẫn sẽ có cảm giác đói khát, dù sao cho dù có coi là đáy cốc thì vẫn cần hấp thu linh khí thiên địa, mà nơi này lại không có linh khí.
Tám ngày này, Mạnh Hạo mỗi ngày vẫn luôn vận chuyển công pháp để mong đột phá được áp chế này, chí ít cũng phải mở được túi trữ vật ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào làm được.
Thời gian còn lại thì hắn mang theo Sở Ngọc Yên ra ngoài, không ngừng tìm kiếm lối ra, cho dù là tìm khắp vách núi này bao nhiêu lần, thì cũng không thể nào tìm được lối ra. Nhưng hắn cũng phát hiện ra nơi này có không ít rắn độc.
- Nơi này hẳn là một ngọn núi lửa đã chết, cũng không phải là núi đen, cũng chỉ có núi lửa đã tắt rồi thì mới có thể xuất hiện nham bích như vậy, mà nơi này không có lối ra, thì hẳn lối ra duy nhất chính là ở bên trên rồi.
Sau tám ngày, Sở Ngọc Yên ngồi trong cái khe kia, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, nàng tuy không cam lòng nhưng vẫn nghĩ không ra được phương pháp nào để thoát ra ngoài.
Mạnh Hạo trầm mặc, khoanh chân ngồi bên trong động khẩu, khẽ nhíu mày nhìn ra ngoài.
- Ta cần một bộ y phục!
Thấy Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống thì Sở Ngọc Yên bỗng nhiên lên tiếng, trong thần sắc có một sự nghiêm túc trước nay chưa hề có.
Vẻ mặt của nàng tuy khá tiều tụy nhưng lại vẫn có thể khiến cho người khác cảm thấy tim đập thình thịch như cũ.
- Không có.
Mạnh Hạo lãnh đạm nói, hai mắt nhắm chặt.
- Trong túi trữ vật của ngươi có.
Quần áo của Sở Ngọc Yên đã rách gần hết, khiến cho phân nửa cơ thể đã lộ ra ngoài, đến cái yếm bên trong cũng có thể thấy được, da thịt mềm mại nửa che nửa đậy thực khiến cho người khác cảm thấy tim đập thình thịch.
Hai mắt Mạnh Hạo đang nhắm đột nhiên mở ra, lạnh lùng nhìn Sở Ngọc Yên, ánh mắt đảo qua người nàng ta, dáng người Sở Ngọc Yên quả nhiên là tốt, có lồi có lõm, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ, đủ khiến cho không ít nam tử cảm thấy phát hỏa trong lòng.
Nếu như là tám ngày trước, khi Mạnh Hạo muốn nhìn thấy thân thể của Sở Ngọc Yên thì tuyệt đối không có khả năng, mà cho dù có thấy được thì Sở Ngọc Yên cũng sẽ không chết không thôi với hắn.
Nhưng hôm nay... bị hắn nhìn thấy thì Sở Ngọc Yên cũng chỉ có thể theo bản năng nâng tay lên che ngực, cũng không có biện pháp nào để ngăn cản hết.
- Trong túi trữ vật của Mạnh mỗ đúng thật là có quần áo, nhưng ngươi không phải là không biết, nơi này linh khí thiên địa bị áp chế, túi trữ vật cũng không thể nào mở ra được.
Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.
- Ta có phương pháp có thể khiến cho ngươi mở được túi trữ vật mà lấy quần áo.
Sở Ngọc Yên bình tĩnh nói.
Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, cũng không hề có chút biến hóa nào, bình thản mà nhìn Sở Ngọc Yên.
Sở Ngọc Yên vốn tưởng rằng khi đối phương nghe nàng nói như thế thì hẳn sẽ hỏi ngay lập tức, nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy Mạnh Hạo nói lấy một câu, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
- Ta tu luyện chính là công pháp Tử Khí Đông Lai của Tử Vận Tông, công pháp này có thể cho hai người đồng tu, nơi đây tuy bị áp chế linh khí, nhưng chỉ cần ngươi có thể luyện được công pháp này, thì hai ta cùng xuất lực, cũng sẽ có nắm chắc mấy thành khiến cho túi trữ vật này mở ra.
- Việc này Mạnh mỗ không tin, cần ngươi giải thích cặn kẽ một phen.
Mạnh Hạo trầm ngâm, rồi lắc đầu nói.
- Ngươi tin hay không thì tùy, không tin thì thôi.
Đôi mi thanh tú của Sở Ngọc Yên nhăn lại, lạnh lùng nói, sau đó dựa người vào một mặt nham bích sạch sẽ, khi thấy ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua thì nàng ý thức được tư thế của bản thân để lộ nhiều lắm, cho nên trừng mắt với hắn rồi lấy tay chân che đi.
- Quần áo của Mạnh mỗ cũng không rách nhiều, vẫn còn có thể che được, nếu như người không gấp thì cứ chịu đi.
Mạnh Hạo bình tĩnh nói, hai mắt lại nhắm lại.
Sau nửa canh giờ, Sở Ngọc Yên cắn răng, nàng không thể nào chịu được cái cảm giác thân thể không có chút che đậy nào như vậy, tựa như hoàn toàn lộ hết ra ngoài rồi.
- Túi trữ vật của ta ở trong trận cuồng phong kia đã bị thổi bay đi rồi, cho nên không thể làm thử được, nhưng nếu làm theo phương pháp của ta thì có thể thực hiện được. Tử Khí Đông Lai chi thuật là thứ phi phàm, là truyền thừa của Đông Lai quốc, hai người đồng tu có thể khai mở thiên địa.
- Nếu như ngươi lo lắng thì ta trước tiên sẽ nói cho ngươi biết đoạn khẩu quyết đầu tiên của Tử Khí Đông Lai quyết, ngươi thấy nắm chắc thì đã sẽ nói cho ngươi hai đoạn sau, sau đó hai ta mở túi trữ vật, ta chỉ cần một bộ y phục.
Sở Ngọc Yên cắn răng nói.
Mạnh Hạo mở mắt ra, nhìn Sở Ngọc Yên, không chút thay đổi, nhưng trong lòng thì vẫn cười lạnh, hắn trải qua biết bao sóng gió nơi Triệu quốc, sớm đã không còn là tên thanh niên ngây thơ nữa rồi, tâm cơ cũng không tí, há có thể không nhìn ra nàng ta đang dùng dương mưu với mình.
- Nói đi.
Mạnh Hạo thản nhiên nói.
- Tử Khí Đông Lai, tu thiên địa cửu khí chi tử, dẫn đông lai chi phương, minh nhật nguyệt khởi, hóa tâm trung ý, quan kiêu dương mang, thôn hạo nguyệt huy...
Sở Ngọc Yên chậm rãi lên tiếng đọc ra công pháp tuyệt mật của Tử Vận Tông.
Nàng thấy Mạnh Hạo tựa như đang có suy nghĩ gì đó, thì cũng chậm rãi nói, nhưng trong tâm thì đang cười lạnh không thôi.
- Hắn nhất định sẽ đoán ra ta chẳng phải vì một bộ y phục, nhưng hẳn là hắn vẫn sẽ vào tròng mà thôi, bởi vì khát vọng muốn mở túi trữ vật ra của hắn cũng không có kém ta là mấy đâu!
Hắn cũng không phải chỉ muốn lấy một bộ quần áo cho nên mới học thuật này, mà hẳn là muốn lấy ra pháp bảo hoặc là đan dược, nhưng cho dù hắn lấy ra cái gì, chỉ cần hắn tu luyện Tử Khí Tây Khứ thuật này, thì cả đời này của hắn coi như là phế đi rồi!
Thần sắc Sở Ngọc Yên không hề có chút biến hóa nào, vẫn chậm rãi đọc cho nốt bộ khẩu quyết đó.
Đây căn bản cũng không phải Tử Khí Đông Lai chính tông, mà là sau khi được Tử Vận Tông biến hóa đi thì sáng tạo ra một bộ khẩu quyết tuyệt mật, công pháp này ngay cả Vương Đằng Phi cũng không thể nào biết được. Bởi nó chuyên chỉ được truyền thụ cho một số người đặc thù, những kẻ tu hành thuật ấy là vì đám thiên kiêu của tông môn mà cung cấp linh lực và sinh cơ!
Từng tên thiên kiêu của Tử Vận Tông cũng có một lần chọn một người tu luyện Tử Khí Tây Khứ, một khi chọn được, thì sẽ được trưởng lão tông môn giúp đỡ, tạo nên một sự kết nối ổn định. Thì kẻ luyện Tử Khí Tây Khứ không thể nào phản kháng lại được, chỉ có thể biến thành một dạng phân thân của thiên kiêu đó, có thể bị hút đi toàn bộ tu vi và sinh cơ.