Ngã Dục Phong Thiên
Chương 171: Sát cơ của Sở Ngọc Yên (2)
Trong tay Sở Ngọc Yên là một viên ngọc giản, tuy màu sắc có chút đen, tràn ra một cỗ khí tức tang thương, mà lúc này trong sự thúc giục của nàng, thì có một ảo ảnh của một vị lão giả tóc trắng đang lơ lửng bên trên, bàn tay nâng lên chỉ thẳng phương hướng mà Mạnh Hạo đang đứng, hiển nhiên nàng có thể đuổi theo cũng là nhờ có viên ngọc giản này rồi.
- Giao Xuân Thu Mộc ra thì hôm nay ta sẽ không làm khó ngươi, nếu như không nghe thì cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, thì cũng không thể nào thoát khỏi sự truy tìm của cổ ngọc linh đâu.
Vừa nói, Sở Ngọc Yên vừa nâng ngọc thủ lên vỗ vào túi trữ vật, tử khí tràn ra, một cái đài sen màu tím lớn bằng lòng bàn tay hiện lên. Sau đó bị nàng ném về trước thì nó chấn động một cái, lâp tức phóng thẳng ra hơn mười cái vòng, đám trang sức này đều mang màu tím, sau khi xuất hiện thì biến ảo thành một đám nữ tử, mỗi người mặc chiến giáp, tay cầm chiến mâu, tốc độ vô cùng nhanh nhẹn, lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.
Bọn họ còn chưa có tới gần thì một cỗ uy áp của Trúc Cơ trung kỳ từ Sở Ngọc Yên phóng tới, khuếch tán xung quanh Mạnh Hạo, mà những nữ tử thân mang chiến giáp này thì mỗi một người đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, một màn tấn công này thực khiến cho phong vân biến động.
Hai mắt Mạnh Hạo hiện chút tinh mang, sáu bảy năm chiến đấu với người ngoài cho nên kinh nghiệm của hắn vô cùng phong phú, không chờ cái lưới trắng kia hạ xuống, hắn không do dự há miệng ra phun lên trên. Một đạo lôi quang phóng ra, lôi kỳ xuất hiện, xung quanh Mạnh Hạo dần hiện lên từng đám sương mù, khiến cho đạo lôi quang di động bên trong sương mù mà không ai có thể phát hiện. Nó liên tục biến ảo, rất nhanh vượt qua tấm lưới lớn, chuẩn bị va chạm với đám hư ảnh nữ tử kia.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, truyền ra tám hướng, sau khi tiếng nổ kia ngừng lại, thì những thân ảnh nữ tử cũng đã bị đánh nát. Đôi mi thanh tú của Sở Ngọc Yên nhíu lại, ngọc thủ nâng lên, bấm pháp quyết, khẽ niệm, chuẩn bị thi triển thuật pháp thì Mạnh Hạo liền ra tay không ngừng. Nhờ sương mù mà lôi kỳ phóng ra, cản trở ánh mắt của Sở Ngọc Yên, tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lập tức một chiếc gương đồng hiện ra, rồi bay thẳng tới chiếu tới tiên hạc phía dưới Sở Ngọc Yên.
Một chiếu này thì tiên hạc bên dưới chân Sở Ngọc Yên bỗng nhiên mở to mắt, lộ ra vẻ khó tin. Một tiếng nổ vang lên, một bên cánh của nó lập tức nổ tung, huyết nhục mơ hồ lộ ra. Đúng lúc đó thì cái mông của tiên hạc cũng không may bị tập kích, kết cục là "bạo"!
Máu tươi phun trào, âm thanh thê lương thảm thiết từ trong miệng tiên hạc truyền ra. Trong đau đớn nó hoàn toàn mất đi năng lực phi hành, lao thẳng tới mặt đất. Sở Ngọc Yên khẽ sửng sốt, sau khi thấy được thể trạng thê thảm, mông bị nổ nát của tiên hạc thì cũng kinh hãi vô cùng.
Khi âm thanh thê thảm của tiên hạc vang lên thì chiếc lưới trắng đang ép xuống chỗ Mạnh Hạo lập tức tan biến, hắn lùi lại về sau rất nhanh, há miệng hút, đám lôi vụ nhanh chóng quay lại, đồng thời vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh đại cung màu đen hiện ra trên tay hắn, trong khi Sở Ngọc Yên còn đang kinh hãi thì hắn mở cửu cung, chín đạo mũi tên với tu vi của Mạnh Hạo, lập tức thét gào lao thẳng tới phía Sở Ngọc Yên mà đi.
Tiếng nổ vang động hư không, chín mũi tên bắn đi, thân hình Mạnh Hạo cũng lui nhanh lại, hơi nhíu mày vì bên đó, ngoài thân thể Sở Ngọc Yên đã hiện ra một tấm khiên màu tím nho nhỏ. Khi cửu tiễn va chạm với khiên, thì đều vỡ tan, nhưng tấm khiên cũng bị đánh bật về sau không ngừng, cuối cùng khi nó bị bắn bật ra thì quần áo của Sở Ngọc Yên cũng có chút tổn hại, da thịt lộ ra không ít. Nàng ta bộ dáng tuyệt mỹ, giờ phút này quần áo lại ít hơn trước, khiến cho người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh, chỉ là trong hai mắt của nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cây cung đen trong tay Mạnh Hạo.
- Đây là Không Mặc cung mà tông môn ban cho Đinh Tín sư đệ, sao nó lại ở trong tay ngươi. Đinh sư đệ đã tới Triệu quốc, rồi ngọc bản mạng cũng đã vỡ tan.. Triệu quốc... Ngươi...Ngươi là Mạnh Hạo! Triệu quốc không phải đã tan vỡ rồi sao, ngươi....
Trong hai mắt Sở Ngọc Yên hiện lên chút tinh quang, vừa nói hai mắt co rụt lại, nàng lúc trước đã cảm thấy Mạnh Hạo quen mắt, lúc này trong dòng suy nghĩ lập tức nhớ tới vị hôn phu Vương Đằng Phi vẫn hay nhắc tới tên Mạnh Hạo.
- Nàng ta cũng thông minh nhỉ.
Mạnh Hạo chẳng nói gì, xoay người bay đi.
Sở Ngọc Yên sau khi nhận ra Mạnh Hạo thì sát cơ trong mắt càng thêm nồng đậm, rồi cất bước đuổi theo rất nhanh. Nhưng trong lòng nàng ta thì vẫn đang kinh hãi không thôi, vì nàng nhớ năm đó Mạnh Hạo chỉ là Ngưng Khí tầng năm, tầng sáu gì mà thôi, thế nhưng hôm nay hắn đã là Trúc Cơ sơ kỳ, mà theo tu vi dao động thì cũng không phải là Toái Bàn, mà chín phần mười là Hữu Khuyết!
Vả lại chuyện Triệu quốc vài năm trước biến mất, cũng gây ra chấn động không nhỏ ở Nam Vực này, nay Mạnh Hạo lại xuất hiện, Sở Ngọc Yên đúng là có chút kinh ngạc, nhưng theo nàng thì trước khi Triệu quốc biến mất một cách ly kỳ như thế thì Mạnh Hạo đã rời đi rồi.
Cũng trong lúc này, khì mà Sở Ngọc Yên truy kích Mạnh Hạo thì ở khu vực trung tâm của Nam Vực, một con Côn Bằng khổng lồ, mang theo tử khí nồng đậm, đã từ bên trên Thiên Hà Hải bay tới. Tử khí bao quanh thân thể của nó, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, đi tới đâu thì cuồng phong thét gào tới đó, toàn bộ những sinh vật trên bầu trời đều né tránh nó, nếu tránh chậm một giây cũng sẽ bị sự điên cuồng của gió cuốn đi, không biết bị thổi tới nơi nào nữa.
Thậm chí có mấy ngọn núi cao dưới đất chỉ vì sự điên cuồng của nó mà bị gió mạnh thổi bay đi, bắn tới nơi xa xôi nào đó. Phía sau Côn Bằng là một lượng lớn tu sĩ, bởi khi đám tu sĩ này phát hiện ra con Côn Bằng to lớn này thì nhìn thấy tử khí trên người nó, tham lam vì toàn thân nó đều là bảo vật, thế nên mới đi theo tìm kiếm cơ hội, nhưng tốc độ bọn họ quá chậm, cho nên chưa tới nửa nén hương đã bị nó hoàn toàn bỏ lại phía sau.
Duy chỉ có Côn Bằng kia, cho dù sắp chết, thì nó vẫn là bá chủ duy nhất trên bầu trời này.
Sở Ngọc Yên cũng là Vô Hạ Trúc Cơ, nhưng đây là vì nàng là nữ nhi của tông chủ Tử Vận Tông, hơn nữa còn có Đan Quỷ đại sư, mà thiên tư của nàng ở Tử Vận Tông được liệt vào top ba rồi.
Hơn nữa, cha nàng còn cầu Đông Thổ một phương thuốc, cho nên mới có thể có được Vô Hạ Đan hiếm thấy trong toàn bộ Nam Vực, mà cũng bởi vì phương thuốc này Sở Ngọc Yên mới có thể trở thành Vô Hạ Trúc Cơ.
Vì việc này mà Tử Vận Tông cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn.
Trong lúc nàng đang truy kích Mạnh Hạo thì suy nghĩ cũng liên miên không dứt, kết luận Mạnh Hạo cũng không thể nào là Vô Hạ Trúc Cơ, vì toàn bộ ở Nam Vực theo như nàng ta được biết, đám thiên kiêu đồng lứa thì chỉ có tám người là Vô Hạ Trúc Cơ, ngũ tông tam tộc, mỗi nơi có một người.
- Giao Xuân Thu Mộc ra thì hôm nay ta sẽ không làm khó ngươi, nếu như không nghe thì cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, thì cũng không thể nào thoát khỏi sự truy tìm của cổ ngọc linh đâu.
Vừa nói, Sở Ngọc Yên vừa nâng ngọc thủ lên vỗ vào túi trữ vật, tử khí tràn ra, một cái đài sen màu tím lớn bằng lòng bàn tay hiện lên. Sau đó bị nàng ném về trước thì nó chấn động một cái, lâp tức phóng thẳng ra hơn mười cái vòng, đám trang sức này đều mang màu tím, sau khi xuất hiện thì biến ảo thành một đám nữ tử, mỗi người mặc chiến giáp, tay cầm chiến mâu, tốc độ vô cùng nhanh nhẹn, lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.
Bọn họ còn chưa có tới gần thì một cỗ uy áp của Trúc Cơ trung kỳ từ Sở Ngọc Yên phóng tới, khuếch tán xung quanh Mạnh Hạo, mà những nữ tử thân mang chiến giáp này thì mỗi một người đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, một màn tấn công này thực khiến cho phong vân biến động.
Hai mắt Mạnh Hạo hiện chút tinh mang, sáu bảy năm chiến đấu với người ngoài cho nên kinh nghiệm của hắn vô cùng phong phú, không chờ cái lưới trắng kia hạ xuống, hắn không do dự há miệng ra phun lên trên. Một đạo lôi quang phóng ra, lôi kỳ xuất hiện, xung quanh Mạnh Hạo dần hiện lên từng đám sương mù, khiến cho đạo lôi quang di động bên trong sương mù mà không ai có thể phát hiện. Nó liên tục biến ảo, rất nhanh vượt qua tấm lưới lớn, chuẩn bị va chạm với đám hư ảnh nữ tử kia.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, truyền ra tám hướng, sau khi tiếng nổ kia ngừng lại, thì những thân ảnh nữ tử cũng đã bị đánh nát. Đôi mi thanh tú của Sở Ngọc Yên nhíu lại, ngọc thủ nâng lên, bấm pháp quyết, khẽ niệm, chuẩn bị thi triển thuật pháp thì Mạnh Hạo liền ra tay không ngừng. Nhờ sương mù mà lôi kỳ phóng ra, cản trở ánh mắt của Sở Ngọc Yên, tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lập tức một chiếc gương đồng hiện ra, rồi bay thẳng tới chiếu tới tiên hạc phía dưới Sở Ngọc Yên.
Một chiếu này thì tiên hạc bên dưới chân Sở Ngọc Yên bỗng nhiên mở to mắt, lộ ra vẻ khó tin. Một tiếng nổ vang lên, một bên cánh của nó lập tức nổ tung, huyết nhục mơ hồ lộ ra. Đúng lúc đó thì cái mông của tiên hạc cũng không may bị tập kích, kết cục là "bạo"!
Máu tươi phun trào, âm thanh thê lương thảm thiết từ trong miệng tiên hạc truyền ra. Trong đau đớn nó hoàn toàn mất đi năng lực phi hành, lao thẳng tới mặt đất. Sở Ngọc Yên khẽ sửng sốt, sau khi thấy được thể trạng thê thảm, mông bị nổ nát của tiên hạc thì cũng kinh hãi vô cùng.
Khi âm thanh thê thảm của tiên hạc vang lên thì chiếc lưới trắng đang ép xuống chỗ Mạnh Hạo lập tức tan biến, hắn lùi lại về sau rất nhanh, há miệng hút, đám lôi vụ nhanh chóng quay lại, đồng thời vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh đại cung màu đen hiện ra trên tay hắn, trong khi Sở Ngọc Yên còn đang kinh hãi thì hắn mở cửu cung, chín đạo mũi tên với tu vi của Mạnh Hạo, lập tức thét gào lao thẳng tới phía Sở Ngọc Yên mà đi.
Tiếng nổ vang động hư không, chín mũi tên bắn đi, thân hình Mạnh Hạo cũng lui nhanh lại, hơi nhíu mày vì bên đó, ngoài thân thể Sở Ngọc Yên đã hiện ra một tấm khiên màu tím nho nhỏ. Khi cửu tiễn va chạm với khiên, thì đều vỡ tan, nhưng tấm khiên cũng bị đánh bật về sau không ngừng, cuối cùng khi nó bị bắn bật ra thì quần áo của Sở Ngọc Yên cũng có chút tổn hại, da thịt lộ ra không ít. Nàng ta bộ dáng tuyệt mỹ, giờ phút này quần áo lại ít hơn trước, khiến cho người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh, chỉ là trong hai mắt của nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cây cung đen trong tay Mạnh Hạo.
- Đây là Không Mặc cung mà tông môn ban cho Đinh Tín sư đệ, sao nó lại ở trong tay ngươi. Đinh sư đệ đã tới Triệu quốc, rồi ngọc bản mạng cũng đã vỡ tan.. Triệu quốc... Ngươi...Ngươi là Mạnh Hạo! Triệu quốc không phải đã tan vỡ rồi sao, ngươi....
Trong hai mắt Sở Ngọc Yên hiện lên chút tinh quang, vừa nói hai mắt co rụt lại, nàng lúc trước đã cảm thấy Mạnh Hạo quen mắt, lúc này trong dòng suy nghĩ lập tức nhớ tới vị hôn phu Vương Đằng Phi vẫn hay nhắc tới tên Mạnh Hạo.
- Nàng ta cũng thông minh nhỉ.
Mạnh Hạo chẳng nói gì, xoay người bay đi.
Sở Ngọc Yên sau khi nhận ra Mạnh Hạo thì sát cơ trong mắt càng thêm nồng đậm, rồi cất bước đuổi theo rất nhanh. Nhưng trong lòng nàng ta thì vẫn đang kinh hãi không thôi, vì nàng nhớ năm đó Mạnh Hạo chỉ là Ngưng Khí tầng năm, tầng sáu gì mà thôi, thế nhưng hôm nay hắn đã là Trúc Cơ sơ kỳ, mà theo tu vi dao động thì cũng không phải là Toái Bàn, mà chín phần mười là Hữu Khuyết!
Vả lại chuyện Triệu quốc vài năm trước biến mất, cũng gây ra chấn động không nhỏ ở Nam Vực này, nay Mạnh Hạo lại xuất hiện, Sở Ngọc Yên đúng là có chút kinh ngạc, nhưng theo nàng thì trước khi Triệu quốc biến mất một cách ly kỳ như thế thì Mạnh Hạo đã rời đi rồi.
Cũng trong lúc này, khì mà Sở Ngọc Yên truy kích Mạnh Hạo thì ở khu vực trung tâm của Nam Vực, một con Côn Bằng khổng lồ, mang theo tử khí nồng đậm, đã từ bên trên Thiên Hà Hải bay tới. Tử khí bao quanh thân thể của nó, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, đi tới đâu thì cuồng phong thét gào tới đó, toàn bộ những sinh vật trên bầu trời đều né tránh nó, nếu tránh chậm một giây cũng sẽ bị sự điên cuồng của gió cuốn đi, không biết bị thổi tới nơi nào nữa.
Thậm chí có mấy ngọn núi cao dưới đất chỉ vì sự điên cuồng của nó mà bị gió mạnh thổi bay đi, bắn tới nơi xa xôi nào đó. Phía sau Côn Bằng là một lượng lớn tu sĩ, bởi khi đám tu sĩ này phát hiện ra con Côn Bằng to lớn này thì nhìn thấy tử khí trên người nó, tham lam vì toàn thân nó đều là bảo vật, thế nên mới đi theo tìm kiếm cơ hội, nhưng tốc độ bọn họ quá chậm, cho nên chưa tới nửa nén hương đã bị nó hoàn toàn bỏ lại phía sau.
Duy chỉ có Côn Bằng kia, cho dù sắp chết, thì nó vẫn là bá chủ duy nhất trên bầu trời này.
Sở Ngọc Yên cũng là Vô Hạ Trúc Cơ, nhưng đây là vì nàng là nữ nhi của tông chủ Tử Vận Tông, hơn nữa còn có Đan Quỷ đại sư, mà thiên tư của nàng ở Tử Vận Tông được liệt vào top ba rồi.
Hơn nữa, cha nàng còn cầu Đông Thổ một phương thuốc, cho nên mới có thể có được Vô Hạ Đan hiếm thấy trong toàn bộ Nam Vực, mà cũng bởi vì phương thuốc này Sở Ngọc Yên mới có thể trở thành Vô Hạ Trúc Cơ.
Vì việc này mà Tử Vận Tông cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn.
Trong lúc nàng đang truy kích Mạnh Hạo thì suy nghĩ cũng liên miên không dứt, kết luận Mạnh Hạo cũng không thể nào là Vô Hạ Trúc Cơ, vì toàn bộ ở Nam Vực theo như nàng ta được biết, đám thiên kiêu đồng lứa thì chỉ có tám người là Vô Hạ Trúc Cơ, ngũ tông tam tộc, mỗi nơi có một người.