Ngã Dục Phong Thiên
Chương 156: Một đao Vô Hạ (2)
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua động phủ, trên mặt lộ ra ý cười. Một chỉ vừa rồi, nếu còn Ngưng Khí thì không thể nào làm được vỡ nát như thế, nhưng bây giờ nhẹ nhẹ chỉ một cái liền có thể dễ dàng đập nát.
- Ngưng Khí cùng Trúc Cơ, như là cách biệt trời đất. Lời này quả thật chính xác, trên thực tế, ta còn cường đại hơn mấy lần, nhưng tự nhiên lại bị một đao vô hình, làm Đạo Đài bị nứt một đường Đây là số mệnh của tu sĩ, không thể nghịch phản.
- Nhưng nếu ta có thể Hoàn Mỹ Trúc Cơ thì mới chữa trị Đạo Đài, muốn luyện chế Hoàn Mỹ Trúc Cơ đan cần có tạo nghệ luyện đan nhất định. Chỉ là sau khi Trúc Cơ, trên mu tay phải ta xuất hiện cái gì? Mạnh Hạo thấp giọng nói, ánh mắt nhìn lên tay phải, nơi đó có một ấn ký đang chậm rãi mờ đi. Ấn ký này như một ký hiệu, không phải tồn tại trên da mà ẩn sâu trong máu thịt, thậm chí Mạnh Hạo còn cảm giác ấn ký này như tồn tại thật lâu rồi.
Đây là lần đầu tiên thấy ấn kỳ này, cũng chỉ tại nháy mắt khi Trúc Cơ mới hiển lộ ra, chẳng biết tại sao giờ lại chậm rãi mờ dần tới mức không thể nhận ra.
Cho đến khi ấn ký này hoàn toàn tiêu tán, Mạnh Hạo nhíu mày, hắn không cảm nhận được nguy hiểm gì từ trong ấn ký này, ngược lại còn cảm giác thân thiết. Trăm mối không có cách giải, Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, chỉ có thể mang chuyện này ẩn dấu trong lòng, nhìn về bốn phía.
Xung quanh hắn tràn ngập sương mù, che lấy thân hình hắn, khiến cho bên ngoài không thể nhìn vào. Nhưng Mạnh Hạo lại nhìn thấy rõ ràng, hắn đứng giữa không trung, không dùng bất kỳ pháp bảo gì, nhưng nếu hắn muốn bay thì có thể tự nhiên cất bước mà đi.
- Ngưng Khí không thể phi hành là vì linh khí trong cơ thể quá ít, cho nên không thể chống đỡ thân thể, chỉ có thể mượn pháp bảo phi hành mà thôi. Nhưng Trúc Cơ thì linh khí gấp trăm lần Ngưng Khí, linh khí nồng đậm như thế trong người, hóa thành Đạo Đài, khiến cho thân thể mới có thể lăng không, có thể phi hành. Mạnh Hạo không nghĩ tới chuyện ấn ký nữa, giờ phút này, hắn nghĩ tới trạng thái của mình mà phán đoán nguyên nhân Ngưng Khí không thể phi hành.
- Trúc Cơ có chín Đạo Đài, ba cái là sơ kỳ đỉnh phong, sáu cái là trung kỳ đỉnh phong, chín cái là hậu kỳ viên mãn, nay ta chỉ có một cái Mạnh Hạo cúi đầu nhìn xuống sương mù trong sơn cốc, hai mắt chợt lóe, thân hình hóa thành cầu vòng, lao thẳng xuống dưới sơn cốc.
- Nơi đây có thể làm cho Cổ Ngọc Phong Yêu biến hóa, khi đó tu vi của ta không đủ, hôm nay cũng phải cẩn thận, nhưng ta có tư cách tìm kiếm manh mối rồi
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quang mang sắc bén, hắn lao thẳng xuống dưới sương mù, trước khi xuống hắn đã rút ra hai thanh kiếm gỗ, quét qua bốn phía, lộ ra sắc bén.
Hai thanh kiếm gỗ này, sau khi tu vi Mạnh Hạo đạt tới Trúc Cơ, vừa lấy ra liền cảm nhận được bất đồng, nhưng lúc này không phải lúc để ý, hắn đâm sâu vào trong sương mù, muốn nhìn rõ ràng.
Gần như lúc Mạnh Hạo xuống hơn mấy trăm trượng, bỗng nhiên Cổ Ngọc Phong Yêu trong túi trữ vật của hắn phát ra hào quang mạnh mẽ. Mạnh Hạo lấy ra, cầm trên tay, tốc độ hắn hơi giảm nhưng vẫn không ngừng hạ xuống.
Càng gần xuống dưới, sương mù càng thêm nồng đậm, cũng có hàn khí tràn ra, dù là Mạnh Hạo cũng cảm thấy âm lãnh. May là hắn đã không còn là Ngưng Khí, nếu không thì thân thể đã sớm không chịu được rồi.
Ước chừng trôi qua nửa nén nhang thời gian, hàn khí nơi này đã sắc bén như đao, như là có thể xé đứt kim thạch, Mạnh Hạo vừa nhìn liền thấy được đáy cốc.
Nơi này không có cây cỏ, chỉ có vô tận sương mù, xuyên qua sương mù, mơ hồ có thể nhìn thấy không ít hài cốt chim thú. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, Mạnh Hạo lộ vẻ cảnh giác, không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà nhìn quanh mọi phía. Sau đó hắn mới cúi đầu, hai mắt chợt lóe, ánh mắt nhìn vào một nơi duy nhất không có sương mù trong đáy cốc.
Nơi đó có cái động hình vuông rộng ba trượng!
Bên cạnh có đống bùn đen, như là đông cứng, trong động không biết sâu bao nhiêu, một mảnh tối đen, nhìn không thấy. Từ đợt hàn khí từ bên trong trào ra, sau khi ra ngoài thì hóa thành sương mù.
Tại cửa động có một sợi dây màu đỏ, ngoài ra thì không còn gì.
Đến nơi này, Cổ Ngọc Phong Yêu trong tay Mạnh Hạo càng thêm lấp lánh, thậm chí mơ hồ, Mạnh Hạo như không thể nắm giữ được cổ ngọc này. Hình như có lực triệu hồi nào đó, không biết thông đi nơi nào, không biết sâu bao nhiêu, từ trong động kia truyền ra.
Suy nghĩ một chút, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua cửa động, tay phải vỗ vào túi trữ vật, một thanh phi kiếm lập tức bay ra. Thanh phi kiếm hóa thành kiếm quang, đâm thẳng vào trong cửa động, nháy mắt đã biến mất trong đó. Mạnh Hạo ngưng trọng cẩn thận lắng nghe, rất nhanh, phía dưới truyền ra tiếng sắt đá va chạm, thần sắc Mạnh Hạo hơi động.
- Động này sâu khoảng tám trăm trượng!
Mạnh Hạo chậm rãi tới bên cạnh cửa động, lộ vẻ do dự. Sau một lát, hắn nhìn Cổ Ngọc Phong Yêu muốn bay ra càng lúc càng mãnh liệt trong tay, trong mắt liền lộ ra quyết đoán, hắn vỗ túi trữ vật, một màn lưới đen bay ra, hai thanh kiếm gỗ vờn quanh, có bảy tám cái lông chim chậm rãi hiện ra. Sau đó, Mạnh Hạo còn cảm thấy lo lắng, há miệng phun ra lôi kỳ kia, hóa thành sương mù bao phủ toàn thân hắn. Từng mảnh điện quang lóng lánh, trong sương mù, Mạnh Hạo vọt tới, mang theo phần đông pháp bảo, tiến vào trong động.
- Nếu chỉ vì nguy hiểm mà không đi thăm dò, ngày sau sẽ có càng nhiều việc như vậy, nhưng hôm nay nếu không dám mạo hiểm về sau càng không dám làm việc này.
- Tâm tính như vậy, không thích hợp với con đường tu hành cá lớn nuốt cá bé này, vả lại Cổ Ngọc Phong Yêu này đến từ Kháo Sơn Lão Tổ, hiển nhiên là vật của Phong Yêu Tông, mà ta...bất kể như thế nào cũng là đệ tử nội môn của Phong Yêu Tông, ngọc này nhất định phải hiểu rõ ràng!
Thân mình Mạnh Hạo loáng một cái, hai mắt lộ lên ánh sao, hắn nghĩ tới yêu thuật của Thượng Quan Tu, rồi lại nghĩ tới yêu pháp của Kháo Sơn Lão Tổ, nội tâm càng cố chấp, thân mình rất nhanh chìm vào trong cổ động, đi thẳng xuống phía dưới.
- Nhưng tuy nói như thế, thì cẩn thận vẫn là điều tất yếu không thể thiếu, việc này một khi phát hiện dấu hiệu nguy hiểm không thể nào địch lại được, sẽ lập tức rời đi, không thể tham luyến.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia quyết đoán, tiến về đằng trước, sương mù bao xung quanh người hắn, tia chớp hình cung lượn lờ trong đó, hai thanh kiếm gỗ cũng ở bên người, lông chim xoay quanh tạo thành vòng phòng hộ, thần sắc hắn cực kì cảnh giác, linh thức lại càng tản ra, chỉ cần một ngọn cỏ lay động, hắn cũng nhanh chóng phát hiện.
Đây vốn là chỗ cường đại của tu sĩ Trúc Cơ, ngoại trừ tu vi bản thân cường hãn ra, thì linh thức càng là thủ đoạn bảo mạng của tu sĩ Trúc Cơ, có thể giúp bọn họ sống sót lâu hơn, càng có thêm nhiều cơ hội tìm phú quý trong hiểm nguy.
Nếu giờ phút này Mạnh Hạo vẫn là Ngưng Khí, cho dù hắn hữu dũng hữu mưu, cũng tuyệt đối không dám bước vào cổ động này.
- Ngưng Khí cùng Trúc Cơ, như là cách biệt trời đất. Lời này quả thật chính xác, trên thực tế, ta còn cường đại hơn mấy lần, nhưng tự nhiên lại bị một đao vô hình, làm Đạo Đài bị nứt một đường Đây là số mệnh của tu sĩ, không thể nghịch phản.
- Nhưng nếu ta có thể Hoàn Mỹ Trúc Cơ thì mới chữa trị Đạo Đài, muốn luyện chế Hoàn Mỹ Trúc Cơ đan cần có tạo nghệ luyện đan nhất định. Chỉ là sau khi Trúc Cơ, trên mu tay phải ta xuất hiện cái gì? Mạnh Hạo thấp giọng nói, ánh mắt nhìn lên tay phải, nơi đó có một ấn ký đang chậm rãi mờ đi. Ấn ký này như một ký hiệu, không phải tồn tại trên da mà ẩn sâu trong máu thịt, thậm chí Mạnh Hạo còn cảm giác ấn ký này như tồn tại thật lâu rồi.
Đây là lần đầu tiên thấy ấn kỳ này, cũng chỉ tại nháy mắt khi Trúc Cơ mới hiển lộ ra, chẳng biết tại sao giờ lại chậm rãi mờ dần tới mức không thể nhận ra.
Cho đến khi ấn ký này hoàn toàn tiêu tán, Mạnh Hạo nhíu mày, hắn không cảm nhận được nguy hiểm gì từ trong ấn ký này, ngược lại còn cảm giác thân thiết. Trăm mối không có cách giải, Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, chỉ có thể mang chuyện này ẩn dấu trong lòng, nhìn về bốn phía.
Xung quanh hắn tràn ngập sương mù, che lấy thân hình hắn, khiến cho bên ngoài không thể nhìn vào. Nhưng Mạnh Hạo lại nhìn thấy rõ ràng, hắn đứng giữa không trung, không dùng bất kỳ pháp bảo gì, nhưng nếu hắn muốn bay thì có thể tự nhiên cất bước mà đi.
- Ngưng Khí không thể phi hành là vì linh khí trong cơ thể quá ít, cho nên không thể chống đỡ thân thể, chỉ có thể mượn pháp bảo phi hành mà thôi. Nhưng Trúc Cơ thì linh khí gấp trăm lần Ngưng Khí, linh khí nồng đậm như thế trong người, hóa thành Đạo Đài, khiến cho thân thể mới có thể lăng không, có thể phi hành. Mạnh Hạo không nghĩ tới chuyện ấn ký nữa, giờ phút này, hắn nghĩ tới trạng thái của mình mà phán đoán nguyên nhân Ngưng Khí không thể phi hành.
- Trúc Cơ có chín Đạo Đài, ba cái là sơ kỳ đỉnh phong, sáu cái là trung kỳ đỉnh phong, chín cái là hậu kỳ viên mãn, nay ta chỉ có một cái Mạnh Hạo cúi đầu nhìn xuống sương mù trong sơn cốc, hai mắt chợt lóe, thân hình hóa thành cầu vòng, lao thẳng xuống dưới sơn cốc.
- Nơi đây có thể làm cho Cổ Ngọc Phong Yêu biến hóa, khi đó tu vi của ta không đủ, hôm nay cũng phải cẩn thận, nhưng ta có tư cách tìm kiếm manh mối rồi
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quang mang sắc bén, hắn lao thẳng xuống dưới sương mù, trước khi xuống hắn đã rút ra hai thanh kiếm gỗ, quét qua bốn phía, lộ ra sắc bén.
Hai thanh kiếm gỗ này, sau khi tu vi Mạnh Hạo đạt tới Trúc Cơ, vừa lấy ra liền cảm nhận được bất đồng, nhưng lúc này không phải lúc để ý, hắn đâm sâu vào trong sương mù, muốn nhìn rõ ràng.
Gần như lúc Mạnh Hạo xuống hơn mấy trăm trượng, bỗng nhiên Cổ Ngọc Phong Yêu trong túi trữ vật của hắn phát ra hào quang mạnh mẽ. Mạnh Hạo lấy ra, cầm trên tay, tốc độ hắn hơi giảm nhưng vẫn không ngừng hạ xuống.
Càng gần xuống dưới, sương mù càng thêm nồng đậm, cũng có hàn khí tràn ra, dù là Mạnh Hạo cũng cảm thấy âm lãnh. May là hắn đã không còn là Ngưng Khí, nếu không thì thân thể đã sớm không chịu được rồi.
Ước chừng trôi qua nửa nén nhang thời gian, hàn khí nơi này đã sắc bén như đao, như là có thể xé đứt kim thạch, Mạnh Hạo vừa nhìn liền thấy được đáy cốc.
Nơi này không có cây cỏ, chỉ có vô tận sương mù, xuyên qua sương mù, mơ hồ có thể nhìn thấy không ít hài cốt chim thú. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, Mạnh Hạo lộ vẻ cảnh giác, không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà nhìn quanh mọi phía. Sau đó hắn mới cúi đầu, hai mắt chợt lóe, ánh mắt nhìn vào một nơi duy nhất không có sương mù trong đáy cốc.
Nơi đó có cái động hình vuông rộng ba trượng!
Bên cạnh có đống bùn đen, như là đông cứng, trong động không biết sâu bao nhiêu, một mảnh tối đen, nhìn không thấy. Từ đợt hàn khí từ bên trong trào ra, sau khi ra ngoài thì hóa thành sương mù.
Tại cửa động có một sợi dây màu đỏ, ngoài ra thì không còn gì.
Đến nơi này, Cổ Ngọc Phong Yêu trong tay Mạnh Hạo càng thêm lấp lánh, thậm chí mơ hồ, Mạnh Hạo như không thể nắm giữ được cổ ngọc này. Hình như có lực triệu hồi nào đó, không biết thông đi nơi nào, không biết sâu bao nhiêu, từ trong động kia truyền ra.
Suy nghĩ một chút, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua cửa động, tay phải vỗ vào túi trữ vật, một thanh phi kiếm lập tức bay ra. Thanh phi kiếm hóa thành kiếm quang, đâm thẳng vào trong cửa động, nháy mắt đã biến mất trong đó. Mạnh Hạo ngưng trọng cẩn thận lắng nghe, rất nhanh, phía dưới truyền ra tiếng sắt đá va chạm, thần sắc Mạnh Hạo hơi động.
- Động này sâu khoảng tám trăm trượng!
Mạnh Hạo chậm rãi tới bên cạnh cửa động, lộ vẻ do dự. Sau một lát, hắn nhìn Cổ Ngọc Phong Yêu muốn bay ra càng lúc càng mãnh liệt trong tay, trong mắt liền lộ ra quyết đoán, hắn vỗ túi trữ vật, một màn lưới đen bay ra, hai thanh kiếm gỗ vờn quanh, có bảy tám cái lông chim chậm rãi hiện ra. Sau đó, Mạnh Hạo còn cảm thấy lo lắng, há miệng phun ra lôi kỳ kia, hóa thành sương mù bao phủ toàn thân hắn. Từng mảnh điện quang lóng lánh, trong sương mù, Mạnh Hạo vọt tới, mang theo phần đông pháp bảo, tiến vào trong động.
- Nếu chỉ vì nguy hiểm mà không đi thăm dò, ngày sau sẽ có càng nhiều việc như vậy, nhưng hôm nay nếu không dám mạo hiểm về sau càng không dám làm việc này.
- Tâm tính như vậy, không thích hợp với con đường tu hành cá lớn nuốt cá bé này, vả lại Cổ Ngọc Phong Yêu này đến từ Kháo Sơn Lão Tổ, hiển nhiên là vật của Phong Yêu Tông, mà ta...bất kể như thế nào cũng là đệ tử nội môn của Phong Yêu Tông, ngọc này nhất định phải hiểu rõ ràng!
Thân mình Mạnh Hạo loáng một cái, hai mắt lộ lên ánh sao, hắn nghĩ tới yêu thuật của Thượng Quan Tu, rồi lại nghĩ tới yêu pháp của Kháo Sơn Lão Tổ, nội tâm càng cố chấp, thân mình rất nhanh chìm vào trong cổ động, đi thẳng xuống phía dưới.
- Nhưng tuy nói như thế, thì cẩn thận vẫn là điều tất yếu không thể thiếu, việc này một khi phát hiện dấu hiệu nguy hiểm không thể nào địch lại được, sẽ lập tức rời đi, không thể tham luyến.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia quyết đoán, tiến về đằng trước, sương mù bao xung quanh người hắn, tia chớp hình cung lượn lờ trong đó, hai thanh kiếm gỗ cũng ở bên người, lông chim xoay quanh tạo thành vòng phòng hộ, thần sắc hắn cực kì cảnh giác, linh thức lại càng tản ra, chỉ cần một ngọn cỏ lay động, hắn cũng nhanh chóng phát hiện.
Đây vốn là chỗ cường đại của tu sĩ Trúc Cơ, ngoại trừ tu vi bản thân cường hãn ra, thì linh thức càng là thủ đoạn bảo mạng của tu sĩ Trúc Cơ, có thể giúp bọn họ sống sót lâu hơn, càng có thêm nhiều cơ hội tìm phú quý trong hiểm nguy.
Nếu giờ phút này Mạnh Hạo vẫn là Ngưng Khí, cho dù hắn hữu dũng hữu mưu, cũng tuyệt đối không dám bước vào cổ động này.