Ngã Dục Phong Thiên
Chương 1557: Hiện tại, nó là Chí Tôn Kiều
Lần này, hắn chính là đi đến Yêu Tiên Cổ Tông. Hắn muốn trước khi đi, có thể gặp được…Khả Cửu Tư!
Chỉ là Mạnh Hạo có thể tìm được Yêu Tiên Cổ Tông, nhưng khó có thể đi vào. Nơi đó tồn tại một vách ngăn vô hình, trừ phi Mạnh Hạo cưỡng ép xâm nhập, nếu không khó có thể bước vào.
Trước phế tích ngoài Yêu Tiên Cổ Tông, hắn đứng trầm mặc rất lâu nhưng vách ngăn vẫn đứng ở chỗ cũ. Mạnh Hạo khẽ thở dài, hắn ôm quyền hướng về phía phế tích Yêu Tiên Cổ Tông, cúi đầu thật thấp rồi xoay người rời đi.
Lúc hắn rời đi, Kha Cửu Tư yên lặng đứng trên ngọn núi ở Yêu Tiên Cổ Tông, nhìn Mạnh Hạo đã đi xa.
- Tại sao không cho hắn vào? Từ bên cạnh Khả Cửu Tư truyền đến một thanh âm.
- Trên người của hắn, có Quý Thiên nhân quả… Mà ta cùng với Quý Thiên nhân quả nếu gặp nhau… đối với hắn rất bất lợi. Kha Cửu Tư nhẹ nhàng lên tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào hư vô.
- Quý Thiên…
Trong mắt Kha Cửu Tư nhoáng lên một tia sát ý.
Không gặp được Khả Cửu Tư, Mạnh Hạo liền trầm mặc rời đi. Hắn đến Tiên Khư. Năm đó, cần đến Chí Tôn Kiều, hắn đã từng thấy một đoạn hài cốt. Mạnh Hạo đã từng có thể dựa vào hài cốt để sáng tạo ra Chí Tôn Pháp, nhưng lại không thể mang theo.
Mà giờ này, Chí Tôn Kiều của hắn đã chuyển hóa, không còn hư ảo nữa mà mượn Đạp Thiên Kiều ngưng tụ thành thực chất. Vả lại, với tu vi của hắn hiện giờ, cũng có thể dựa vào Chí Tôn Pháp của bản thân, chân chính dung hợp Chí Tôn Kiều hài cốt.
Thân ảnh hắn như một đạo cầu vồng xông thẳng vào trong Tiên Khư. Dựa theo lối đi năm đó, hắn vội vã đi vào. Trong Tiên Khư này, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy những hình ảnh bụi bặm như là đầu to, Thần Miếu đổ nát còn có một thi thể không biết tồn tại bao lâu rồi.
Mảnh vỡ của mặt đất, mảnh vỡ của pháp báo, dấu vết của cung điện phiêu tán trong hư vô…
Mạnh Hạo đi rất lâu, hắn đi đến chỗ năm xưa sáng lập đạo pháp. Ở nơi đó, Mạnh Hạo đã tìm ra và cảm ngộ được Chí Tôn Kiều, chính là… cây cầu đổ nát kia!
Cây cầu kia chỉ có một đoạn, đứng trên mặt đất. Cho dù nhìn thấy từ rất xa, Mạnh Hạo cũng có thể cảm nhận được một luồng uy lực Chí Tôn từ cây cầu kia truyền tới, còn có một nguồn lực lượng của thiên địa cuồn cuộn.
Dường như cây cầu này đã từng đứng sừng sững trên chín tầng trời, được vô số sinh mạng cúng bái. Thậm chí là khát vọng bước lên đỉnh tối cao!
Nhưng giờ này, nó đã vỡ vụn, có lẽ những phần khác cũng đã tiêu tán qua năm tháng. Duy chỉ có một phần nhỏ này là rơi xuống đây…
Đã bao nhiêu năm trôi qua, nó vẫn thủy chung ở chỗ này, không một ai có thể mang đi. Cho dù là Quý Thiên, cũng không thể mang đi, càng không cần nói đến những Đạo Cảnh khác.
Chỉ có Mạnh Hạo năm đó ở nơi này, sáng tạo ra Chí Tôn Pháp thuộc về riêng hắn. Thông qua đạo pháp, một lần nữa ngưng tụ lại cây cầu kia. Cùng nhờ vậy, hắn mới đủ tư cách trở thành danh sách.
Hôm nay, Mạnh Hạo đến đây chính là muốn mang cây cầu đổ nát này đi!
- Người là Bỉ Ngạn Kiều. Ta không biết tên trước kia của ngươi. Nhưng ta biết, rất nhiều người…biết ngươi. Mạnh Hạo nhìn cây cầu, nhẹ giọng nói. Hắn nghĩ tới người áo đen đi ra từ Chí Tôn Họa ở Như Phong Giới, lại nghĩ đến thần tình của đối phương khi nhìn thấy Chí Tôn Kiều.
- Có lẽ, cái gọi là Bỉ Ngạn, ngay cả Chí Tôn cũng cần thông qua ngươi… mới có thể trở thành Chí Tôn…
- Nhưng hôm nay, ta đến mang ngươi đi. Từ nay về sau, ngươi chính là…Chí Tôn Kiều của riêng ta! Mạnh Hạo đôi mắt phát sáng, cất bước đi về phía cây cầu kia, tản ra uy lực Chí Tôn. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, toàn thân Mạnh Hạo phát ra ánh sáng xanh lóng lánh, hắn vung tay một cái, Chí Tôn Kiều của hắn lập tức xuất hiện.
- Dung! Mạnh Hạo gầm nhẹ, hai tay bấm quyết hướng về phía Chí Tôn Kiều. Lập tức, hai cây cầu bắt đầu dung hợp. Mạnh Hạo trên Chí Tôn Kiều gào thét kiều hồn, giúp cho lần dung hợp này không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn. Dung hợp bắt đầu chậm chạp tiến hành.
Cùng với đó, uy lực của Chí Tôn Kiều lại càng khổng lồ hơn. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, thiên địa thất sắc.Dường như có một cơn gió lốc quét ngang qua Tiên Khư. Dường như lúc này, Chí Tôn Kiều mới thật sự thức tỉnh.
Trên cầu, uy lực càng ngày càng mạnh. Bầu trời cuồn cuộn, Tiên Khư chấn động. Giờ khắc này, cả Sơn Hải Giới đều rung chuyển. Mặc dù Sơn Hải Giới không có bài xích, nhưng là có một ánh mắt vô hình, dường như mang theo hồi ức, ngóng nhìn về nơi này, về cây cầu kia.
Thậm chí…ở Sơn Hải Giới, trong 33 Thiên, mặt đất chấn động dữ dội khiến cho vô số tu sĩ ở nơi này, chớp mắt đều rung động, không biết là xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài 33 Thiên còn có một thế giới rộng lớn, ánh mặt trời phủ xuống những pho tượng trên mặt đất. Toàn bộ tu sĩ ở đó đều chấn động trong lòng.
Mơ hồ có thể thấy được, giữa không trung, hướng về phía Sơn Hải Giới, bên cạnh pho tượng trên mặt đất bất ngờ xuất hiện một cây cầu. Cây cầu này giống như Chí Tôn Kiều, chẳng qua là không trọn vẹn, dường như chỉ là một vật tượng trung, không phải một cây cầu thực sự.
Thời khắc này, cây cầu kia đang rung chuyển.
- Có người, thức tỉnh nó rồi… Thanh âm của trầm thấp của một nữ nhân, mang theo ngưng trọng, chậm rãi truyền khắp bốn phương tám hướng.
Dưới 33 Thiên, ở Sơn Hải Giới, núi thứ chín trong Tiên Khư, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hô lớn, thân thể bay mạnh ra, rơi trên Chí Tôn Kiều cửa hắn. Hắn nâng hai tay lên, hướng về phía dưới nhấn mạnh một cái.
- Dung!
“Ầm”
Trong tiếng nổ ầm trời, Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo rơi xuống, tốc độ dung hợp ngày càng nhanh hơn. Khí tức trên Chí Tôn lập tức phủ đầy một khoảng trời rộng. Mạnh Hạo đánh mạnh vào khí tứ này. Cho dù đây là Chí Tôn Pháp của hắn nhưng hắn vẫn không chịu nổi, máu tươi phun ra.
Hai mắt của hắn mang theo chấp niệm. Lần này, bất kể là như thế nào, hắn cũng phải mang được hài cốt của Chí Tôn Kiều đi, cũng muốn dung hợp để Chí Tôn Kiều của mình ngày càng mạnh hơn.
- Tái dung! Toàn thân Mạnh Hạo phát ra ánh sáng xanh lóng lánh, Chí Tôn Kiều của hắn kiều hồn. Hắn liều mạng khống chế Chí Tôn Kiều một lần nữa. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, hai cây cầu dung hợp lần nữa.
Song lại có một sự bài xích trong chớp mắt ầm ầm bạo phát, tạo nên phản chấn khiến cho Mạnh Hạo phun ra máu tươi. Chí Tôn Kiều của hắn dường như muốn sụp đổ.
Dường như, tôn nghiêm từ cây cầu đổ nát kia không cho phép nó bị bất kỳ kẻ nào khống chế, không cho phép nó thành sở hữu của bất kỳ ai!
- Bì Đống, Anh Vũ đi ra cho ta! Mạnh Hạo lau máu tươi, hét lớn một tiếng. Ngay lập tức, Bì Đống cùng Anh Vũ từ trong túi trữ vật bay ra. Hai người này vừa mới hiện thân lập tức mở to mắt.
- Ngươi ngươi ngươi… ngươi đang làm gì? Bì Đống hơi run rẩy hỏi. Hắn cảm thấy cây cầu đổ nát kia kinh khủng đến cực hạn, ẩn chứa một lực lượng đủ để cho thiên địa phải biến sắc, thế giới phải nổ tung. Lực lượng này tuy rằng không trọn vẹn nhưng vẫn còn tồn tại!
- Là cây cầu kia! Trấn áp nó, con bà nó, ngươi giúp ngũ gia trấn áp nó! Anh Vũ hưng phấn gào thét, hóa thành một luồng sáng chạy thẳng tới chỗ Chí Tôn Kiều. Khiến cho uy lực Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo tăng lên, ầm ầm hạ xuống.
Bì Đống run run, cắn chặt răng. Tập trung sức mạnh vào thân thể, bất ngờ hóa thành một sợi dây, bay trong không gian. Lựa chọn ngu ngốc đáng yêu này, rõ ràng là muốn trói buộc cây cầu tàn phế kia cùng với Chí Tôn Kiều lại chung một chỗ!
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, Chí Tôn Kiều dung hợp. Tu vi Mạnh Hạo lập tức tăng lên, vận chuyển toàn thân, hoàn toàn bộc phát. Lực lượng La Thiên Đạo Tiên khuếch tan, tiếng nổ vang ầm, cuỡng ép dung hợp. Chí Tôn Kiều cơ hồ sắp chồng lên cây cầu đổ nát kia.
Nhưng ngay lúc này, lực phản chấn cùng với khí tức bài xích theo đó tăng lên. Mạnh Hạo bấm quyết, cấm pháp Phong Yêu hoàn toàn thi triển.
- Ngươi đã vỡ nát. Cho dù năm đó ngươi chí cao vô thượng, nhưng giờ này, ngươi đã chết, lại không còn trọn vẹn, mất đi hơn phân nửa, mà Chí Tôn Pháp của ta có thành ý cùng với Đạp Thiên Kiều, ta không tin không dung hợp được ngươi! Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập tơ máu, máu tươi phun ra. Hắn cắn răng một cái, trực tiếp lấy Niết Bàn Quả thứ tư đặt lên mi tâm!
- Chó ngao!
Mạnh Hạo rống lớn. Chó ngao lập tức bay ra, hóa thành áo choàng!
- Anh Vũ! Mạnh Hạo lại rống lên. Anh Vũ bay ra, gương đồng bay trong không gian lập tức trở thành Chiến Binh, không phải là trường đao mà tạo thành một quyền sáo từ trong tay Mạnh Hạo trực tiếp bước ra. Khí thế ầm ầm nổi lên, một quyền đánh xuống!
Đây là một quyền Sát Thần, lại trong thời khắc Mạnh Hạo ở đỉnh phong nhất. Một quyền này khiến cho Đạo Cảnh phải động dung. Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo vốn là may mắn có được điều kiện dung hợp. Giờ phút này, một quyền đánh xuống, tu vi toàn thân sáp nhập vào trong Chí Tôn Kiều khiến cho cây cầu kia trong chớp mắt chồng lên, hoàn toàn vừa khít.
Chồng lên hoàn toàn!
Chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời xuất hiện một nữ nhân, mặc áo trắng, đó chí là Hải Mộng Chí Tôn. Nàng nhìn Mạnh Hạo ở phía dưới, thấy hắn đang dung hợp Chí Tôn Kiều, thần sắc nàng lộ ra chút phức tạp.
Ngay tại lúc chồng lên, cây cầu đổ nát bị dung hợp kia rung mạnh một cái, không ngờ… “Rắc” một tiếng, tự mình vỡ tan giống như Kiến Mộc năm đó tự băng vu bầu trời cũng không muốn ngẩng đầu nhìn Quý Gia. Cây cầu đổ nát này biết mình không cách nào ngăn trở dung hợp nên đã hư nhược đến cực hạn.
Nếu đổi lại là người khác, cho dù nó có hư nhược cũng vẫn có thể trấn áp được, chỉ là…đối với Mạnh Hạo, nó không làm được. Mạnh Hạo có ý của Chí Tôn Kiều, có thân của Đạp Tiên Kiều, cũng có kiều hồn, thậm chí…Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo mới là Chí Tôn Kiều thực sự.
Tuy không bằng cây cầu đổ nát này đã từng một thời chí cao vô thượng, nhưng so với nó lại hoàn chỉnh hơn!
Một khi như vậy, nó không cách nào ngăn trở dung hợp. Nó chỉ có thể dựa vào khí tức cuối cùng, tự mình tan vỡ, hủy diệt… cũng không muốn bị chồng lên!
Mạnh Hạo biến sắc, nhìn cây cầu đổ nát tan vỡ, trở thành tro bụi. Ánh mắt hắn lộ ra hàn ý kinh người.
- Thà rằng tự vỡ, cũng không muốn chồng lên sao… Ngươi cứ như vậy mà tan vỡ. Nhưng sự tan vỡ của người khiến chó Chí Tôn Kiều của ta thay thế ngươi, tân sinh! Mạnh Hạo gầm nhẹ. Hai tay nhấn một cái xuống Chí Tôn Kiều, lập tức Chí Tôn Kiều phát ra ánh sáng rực rỡ, không hề chồng lên mà là cắn nuốt!
Cắn nuốt cây cầu đổ nát kia, tự mình tân sinh!
Từ nay trở đi, thế gian này không còn cây cầu đổ nát kia nữa chỉ có Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo!
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, Chí Tôn Kiều toàn lực cắn nuốt, hoàn toàn dung hợp tro bụi của cây cầu kia. Theo đó, khí thế cũng dần dần bộc phát, long trời lở đất!
Chí Tôn Kiều đã chân chính hoàn thành tân sinh. Từ hư ảo hoàn toàn trở thành chân thật!
Trong khoảnh khắc nó trở nên chân thật, 33 Thiên nổ vang, tất cả mọi cây cầu đều tan vỡ. Trong thế giới rộng lớn bên ngoài kia, pho tượng trên mặt đất, những cây cầu không trọn vẹn, trong chớp mắt, đều tan vỡ. Tan vỡ…vĩnh viễn!
Ở Tiên Khư thế giới, Hải Mộng Chí Tôn đứng trên Mạnh Hạo lúc này mới nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm vang vọng.
- Nó từng có một cái tên, là Đạp…
- Hiện tại, nó là Chí Tôn Kiều! Mạnh Hạo cắt ngang lời Hải Mộng Chí Tôn. Không phải hắn không cung kính mà là hắn không muốn nghe danh tự trước kia. Ý của hắn, đối với cây cầu của mình chỉ có hiện tại, không có quá khứ!
Mạnh Hạo trong lúc xoay người liền vung tay lên. Từ Chí Tôn Kiều truyền ra tiếng “vù vù”, uy lực ngập trời khiến Tiên Khư nổ vang. Cây cầu tiêu tán, bị Mạnh Hạo thu lấy. Hắn ôm quyền hướng về phía Hải Mộng Chí Tôn cúi đầu, cất bước đi xa.
Nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Hạo, thần sắc của Hải Mộng Chí Tôn lộ ra chút hoảng hốt.
- Năm đó Cửu Phong đại ca…Cũng có khí thế như vậy…
Chỉ là Mạnh Hạo có thể tìm được Yêu Tiên Cổ Tông, nhưng khó có thể đi vào. Nơi đó tồn tại một vách ngăn vô hình, trừ phi Mạnh Hạo cưỡng ép xâm nhập, nếu không khó có thể bước vào.
Trước phế tích ngoài Yêu Tiên Cổ Tông, hắn đứng trầm mặc rất lâu nhưng vách ngăn vẫn đứng ở chỗ cũ. Mạnh Hạo khẽ thở dài, hắn ôm quyền hướng về phía phế tích Yêu Tiên Cổ Tông, cúi đầu thật thấp rồi xoay người rời đi.
Lúc hắn rời đi, Kha Cửu Tư yên lặng đứng trên ngọn núi ở Yêu Tiên Cổ Tông, nhìn Mạnh Hạo đã đi xa.
- Tại sao không cho hắn vào? Từ bên cạnh Khả Cửu Tư truyền đến một thanh âm.
- Trên người của hắn, có Quý Thiên nhân quả… Mà ta cùng với Quý Thiên nhân quả nếu gặp nhau… đối với hắn rất bất lợi. Kha Cửu Tư nhẹ nhàng lên tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào hư vô.
- Quý Thiên…
Trong mắt Kha Cửu Tư nhoáng lên một tia sát ý.
Không gặp được Khả Cửu Tư, Mạnh Hạo liền trầm mặc rời đi. Hắn đến Tiên Khư. Năm đó, cần đến Chí Tôn Kiều, hắn đã từng thấy một đoạn hài cốt. Mạnh Hạo đã từng có thể dựa vào hài cốt để sáng tạo ra Chí Tôn Pháp, nhưng lại không thể mang theo.
Mà giờ này, Chí Tôn Kiều của hắn đã chuyển hóa, không còn hư ảo nữa mà mượn Đạp Thiên Kiều ngưng tụ thành thực chất. Vả lại, với tu vi của hắn hiện giờ, cũng có thể dựa vào Chí Tôn Pháp của bản thân, chân chính dung hợp Chí Tôn Kiều hài cốt.
Thân ảnh hắn như một đạo cầu vồng xông thẳng vào trong Tiên Khư. Dựa theo lối đi năm đó, hắn vội vã đi vào. Trong Tiên Khư này, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy những hình ảnh bụi bặm như là đầu to, Thần Miếu đổ nát còn có một thi thể không biết tồn tại bao lâu rồi.
Mảnh vỡ của mặt đất, mảnh vỡ của pháp báo, dấu vết của cung điện phiêu tán trong hư vô…
Mạnh Hạo đi rất lâu, hắn đi đến chỗ năm xưa sáng lập đạo pháp. Ở nơi đó, Mạnh Hạo đã tìm ra và cảm ngộ được Chí Tôn Kiều, chính là… cây cầu đổ nát kia!
Cây cầu kia chỉ có một đoạn, đứng trên mặt đất. Cho dù nhìn thấy từ rất xa, Mạnh Hạo cũng có thể cảm nhận được một luồng uy lực Chí Tôn từ cây cầu kia truyền tới, còn có một nguồn lực lượng của thiên địa cuồn cuộn.
Dường như cây cầu này đã từng đứng sừng sững trên chín tầng trời, được vô số sinh mạng cúng bái. Thậm chí là khát vọng bước lên đỉnh tối cao!
Nhưng giờ này, nó đã vỡ vụn, có lẽ những phần khác cũng đã tiêu tán qua năm tháng. Duy chỉ có một phần nhỏ này là rơi xuống đây…
Đã bao nhiêu năm trôi qua, nó vẫn thủy chung ở chỗ này, không một ai có thể mang đi. Cho dù là Quý Thiên, cũng không thể mang đi, càng không cần nói đến những Đạo Cảnh khác.
Chỉ có Mạnh Hạo năm đó ở nơi này, sáng tạo ra Chí Tôn Pháp thuộc về riêng hắn. Thông qua đạo pháp, một lần nữa ngưng tụ lại cây cầu kia. Cùng nhờ vậy, hắn mới đủ tư cách trở thành danh sách.
Hôm nay, Mạnh Hạo đến đây chính là muốn mang cây cầu đổ nát này đi!
- Người là Bỉ Ngạn Kiều. Ta không biết tên trước kia của ngươi. Nhưng ta biết, rất nhiều người…biết ngươi. Mạnh Hạo nhìn cây cầu, nhẹ giọng nói. Hắn nghĩ tới người áo đen đi ra từ Chí Tôn Họa ở Như Phong Giới, lại nghĩ đến thần tình của đối phương khi nhìn thấy Chí Tôn Kiều.
- Có lẽ, cái gọi là Bỉ Ngạn, ngay cả Chí Tôn cũng cần thông qua ngươi… mới có thể trở thành Chí Tôn…
- Nhưng hôm nay, ta đến mang ngươi đi. Từ nay về sau, ngươi chính là…Chí Tôn Kiều của riêng ta! Mạnh Hạo đôi mắt phát sáng, cất bước đi về phía cây cầu kia, tản ra uy lực Chí Tôn. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, toàn thân Mạnh Hạo phát ra ánh sáng xanh lóng lánh, hắn vung tay một cái, Chí Tôn Kiều của hắn lập tức xuất hiện.
- Dung! Mạnh Hạo gầm nhẹ, hai tay bấm quyết hướng về phía Chí Tôn Kiều. Lập tức, hai cây cầu bắt đầu dung hợp. Mạnh Hạo trên Chí Tôn Kiều gào thét kiều hồn, giúp cho lần dung hợp này không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn. Dung hợp bắt đầu chậm chạp tiến hành.
Cùng với đó, uy lực của Chí Tôn Kiều lại càng khổng lồ hơn. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, thiên địa thất sắc.Dường như có một cơn gió lốc quét ngang qua Tiên Khư. Dường như lúc này, Chí Tôn Kiều mới thật sự thức tỉnh.
Trên cầu, uy lực càng ngày càng mạnh. Bầu trời cuồn cuộn, Tiên Khư chấn động. Giờ khắc này, cả Sơn Hải Giới đều rung chuyển. Mặc dù Sơn Hải Giới không có bài xích, nhưng là có một ánh mắt vô hình, dường như mang theo hồi ức, ngóng nhìn về nơi này, về cây cầu kia.
Thậm chí…ở Sơn Hải Giới, trong 33 Thiên, mặt đất chấn động dữ dội khiến cho vô số tu sĩ ở nơi này, chớp mắt đều rung động, không biết là xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài 33 Thiên còn có một thế giới rộng lớn, ánh mặt trời phủ xuống những pho tượng trên mặt đất. Toàn bộ tu sĩ ở đó đều chấn động trong lòng.
Mơ hồ có thể thấy được, giữa không trung, hướng về phía Sơn Hải Giới, bên cạnh pho tượng trên mặt đất bất ngờ xuất hiện một cây cầu. Cây cầu này giống như Chí Tôn Kiều, chẳng qua là không trọn vẹn, dường như chỉ là một vật tượng trung, không phải một cây cầu thực sự.
Thời khắc này, cây cầu kia đang rung chuyển.
- Có người, thức tỉnh nó rồi… Thanh âm của trầm thấp của một nữ nhân, mang theo ngưng trọng, chậm rãi truyền khắp bốn phương tám hướng.
Dưới 33 Thiên, ở Sơn Hải Giới, núi thứ chín trong Tiên Khư, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hô lớn, thân thể bay mạnh ra, rơi trên Chí Tôn Kiều cửa hắn. Hắn nâng hai tay lên, hướng về phía dưới nhấn mạnh một cái.
- Dung!
“Ầm”
Trong tiếng nổ ầm trời, Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo rơi xuống, tốc độ dung hợp ngày càng nhanh hơn. Khí tức trên Chí Tôn lập tức phủ đầy một khoảng trời rộng. Mạnh Hạo đánh mạnh vào khí tứ này. Cho dù đây là Chí Tôn Pháp của hắn nhưng hắn vẫn không chịu nổi, máu tươi phun ra.
Hai mắt của hắn mang theo chấp niệm. Lần này, bất kể là như thế nào, hắn cũng phải mang được hài cốt của Chí Tôn Kiều đi, cũng muốn dung hợp để Chí Tôn Kiều của mình ngày càng mạnh hơn.
- Tái dung! Toàn thân Mạnh Hạo phát ra ánh sáng xanh lóng lánh, Chí Tôn Kiều của hắn kiều hồn. Hắn liều mạng khống chế Chí Tôn Kiều một lần nữa. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, hai cây cầu dung hợp lần nữa.
Song lại có một sự bài xích trong chớp mắt ầm ầm bạo phát, tạo nên phản chấn khiến cho Mạnh Hạo phun ra máu tươi. Chí Tôn Kiều của hắn dường như muốn sụp đổ.
Dường như, tôn nghiêm từ cây cầu đổ nát kia không cho phép nó bị bất kỳ kẻ nào khống chế, không cho phép nó thành sở hữu của bất kỳ ai!
- Bì Đống, Anh Vũ đi ra cho ta! Mạnh Hạo lau máu tươi, hét lớn một tiếng. Ngay lập tức, Bì Đống cùng Anh Vũ từ trong túi trữ vật bay ra. Hai người này vừa mới hiện thân lập tức mở to mắt.
- Ngươi ngươi ngươi… ngươi đang làm gì? Bì Đống hơi run rẩy hỏi. Hắn cảm thấy cây cầu đổ nát kia kinh khủng đến cực hạn, ẩn chứa một lực lượng đủ để cho thiên địa phải biến sắc, thế giới phải nổ tung. Lực lượng này tuy rằng không trọn vẹn nhưng vẫn còn tồn tại!
- Là cây cầu kia! Trấn áp nó, con bà nó, ngươi giúp ngũ gia trấn áp nó! Anh Vũ hưng phấn gào thét, hóa thành một luồng sáng chạy thẳng tới chỗ Chí Tôn Kiều. Khiến cho uy lực Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo tăng lên, ầm ầm hạ xuống.
Bì Đống run run, cắn chặt răng. Tập trung sức mạnh vào thân thể, bất ngờ hóa thành một sợi dây, bay trong không gian. Lựa chọn ngu ngốc đáng yêu này, rõ ràng là muốn trói buộc cây cầu tàn phế kia cùng với Chí Tôn Kiều lại chung một chỗ!
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, Chí Tôn Kiều dung hợp. Tu vi Mạnh Hạo lập tức tăng lên, vận chuyển toàn thân, hoàn toàn bộc phát. Lực lượng La Thiên Đạo Tiên khuếch tan, tiếng nổ vang ầm, cuỡng ép dung hợp. Chí Tôn Kiều cơ hồ sắp chồng lên cây cầu đổ nát kia.
Nhưng ngay lúc này, lực phản chấn cùng với khí tức bài xích theo đó tăng lên. Mạnh Hạo bấm quyết, cấm pháp Phong Yêu hoàn toàn thi triển.
- Ngươi đã vỡ nát. Cho dù năm đó ngươi chí cao vô thượng, nhưng giờ này, ngươi đã chết, lại không còn trọn vẹn, mất đi hơn phân nửa, mà Chí Tôn Pháp của ta có thành ý cùng với Đạp Thiên Kiều, ta không tin không dung hợp được ngươi! Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập tơ máu, máu tươi phun ra. Hắn cắn răng một cái, trực tiếp lấy Niết Bàn Quả thứ tư đặt lên mi tâm!
- Chó ngao!
Mạnh Hạo rống lớn. Chó ngao lập tức bay ra, hóa thành áo choàng!
- Anh Vũ! Mạnh Hạo lại rống lên. Anh Vũ bay ra, gương đồng bay trong không gian lập tức trở thành Chiến Binh, không phải là trường đao mà tạo thành một quyền sáo từ trong tay Mạnh Hạo trực tiếp bước ra. Khí thế ầm ầm nổi lên, một quyền đánh xuống!
Đây là một quyền Sát Thần, lại trong thời khắc Mạnh Hạo ở đỉnh phong nhất. Một quyền này khiến cho Đạo Cảnh phải động dung. Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo vốn là may mắn có được điều kiện dung hợp. Giờ phút này, một quyền đánh xuống, tu vi toàn thân sáp nhập vào trong Chí Tôn Kiều khiến cho cây cầu kia trong chớp mắt chồng lên, hoàn toàn vừa khít.
Chồng lên hoàn toàn!
Chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời xuất hiện một nữ nhân, mặc áo trắng, đó chí là Hải Mộng Chí Tôn. Nàng nhìn Mạnh Hạo ở phía dưới, thấy hắn đang dung hợp Chí Tôn Kiều, thần sắc nàng lộ ra chút phức tạp.
Ngay tại lúc chồng lên, cây cầu đổ nát bị dung hợp kia rung mạnh một cái, không ngờ… “Rắc” một tiếng, tự mình vỡ tan giống như Kiến Mộc năm đó tự băng vu bầu trời cũng không muốn ngẩng đầu nhìn Quý Gia. Cây cầu đổ nát này biết mình không cách nào ngăn trở dung hợp nên đã hư nhược đến cực hạn.
Nếu đổi lại là người khác, cho dù nó có hư nhược cũng vẫn có thể trấn áp được, chỉ là…đối với Mạnh Hạo, nó không làm được. Mạnh Hạo có ý của Chí Tôn Kiều, có thân của Đạp Tiên Kiều, cũng có kiều hồn, thậm chí…Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo mới là Chí Tôn Kiều thực sự.
Tuy không bằng cây cầu đổ nát này đã từng một thời chí cao vô thượng, nhưng so với nó lại hoàn chỉnh hơn!
Một khi như vậy, nó không cách nào ngăn trở dung hợp. Nó chỉ có thể dựa vào khí tức cuối cùng, tự mình tan vỡ, hủy diệt… cũng không muốn bị chồng lên!
Mạnh Hạo biến sắc, nhìn cây cầu đổ nát tan vỡ, trở thành tro bụi. Ánh mắt hắn lộ ra hàn ý kinh người.
- Thà rằng tự vỡ, cũng không muốn chồng lên sao… Ngươi cứ như vậy mà tan vỡ. Nhưng sự tan vỡ của người khiến chó Chí Tôn Kiều của ta thay thế ngươi, tân sinh! Mạnh Hạo gầm nhẹ. Hai tay nhấn một cái xuống Chí Tôn Kiều, lập tức Chí Tôn Kiều phát ra ánh sáng rực rỡ, không hề chồng lên mà là cắn nuốt!
Cắn nuốt cây cầu đổ nát kia, tự mình tân sinh!
Từ nay trở đi, thế gian này không còn cây cầu đổ nát kia nữa chỉ có Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo!
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, Chí Tôn Kiều toàn lực cắn nuốt, hoàn toàn dung hợp tro bụi của cây cầu kia. Theo đó, khí thế cũng dần dần bộc phát, long trời lở đất!
Chí Tôn Kiều đã chân chính hoàn thành tân sinh. Từ hư ảo hoàn toàn trở thành chân thật!
Trong khoảnh khắc nó trở nên chân thật, 33 Thiên nổ vang, tất cả mọi cây cầu đều tan vỡ. Trong thế giới rộng lớn bên ngoài kia, pho tượng trên mặt đất, những cây cầu không trọn vẹn, trong chớp mắt, đều tan vỡ. Tan vỡ…vĩnh viễn!
Ở Tiên Khư thế giới, Hải Mộng Chí Tôn đứng trên Mạnh Hạo lúc này mới nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm vang vọng.
- Nó từng có một cái tên, là Đạp…
- Hiện tại, nó là Chí Tôn Kiều! Mạnh Hạo cắt ngang lời Hải Mộng Chí Tôn. Không phải hắn không cung kính mà là hắn không muốn nghe danh tự trước kia. Ý của hắn, đối với cây cầu của mình chỉ có hiện tại, không có quá khứ!
Mạnh Hạo trong lúc xoay người liền vung tay lên. Từ Chí Tôn Kiều truyền ra tiếng “vù vù”, uy lực ngập trời khiến Tiên Khư nổ vang. Cây cầu tiêu tán, bị Mạnh Hạo thu lấy. Hắn ôm quyền hướng về phía Hải Mộng Chí Tôn cúi đầu, cất bước đi xa.
Nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Hạo, thần sắc của Hải Mộng Chí Tôn lộ ra chút hoảng hốt.
- Năm đó Cửu Phong đại ca…Cũng có khí thế như vậy…