Ngã Dục Phong Thiên
Chương 1550: Tới cửa đòi tiền!
- Thái Dương Tử, ngươi thiếu tiền của ta, nên trả rồi!
-... ngươi thiếu tiền của ta, nên trả rồi!
-... Nên trả rồi! Toàn bộ Thái Dương Sơn trong chớp mắt truyền ra vô số tiếng vọng, tựa như có vô số Mạnh Hạo đồng tời gầm thét vậy. Ngọn núi vang lên ầm ầm, mặt đất chấn động rung rinh, vô số tu sĩ Thái Dương Sơn khiếp sợ.
Sau khi khiếp sợ, lại là rung động đối với câu nói này...
- Đòi nợ?
- Kẻ nào dám đến Thái Dương Sơn ta giương oai!
- Thật to gan! Trong tiếng nổ "ầm ầm", từ khắp các ngọn núi bên trong Thái Dương Sơn bay ra mấy trăm tu sĩ, mấy trăm người này đều tràn ngập tức giận, phóng thẳng tới vị trí của Mạnh Hạo.
Nhưng mới vừa hùng hổ bay được nửa đường, thấy rõ đó là Mạnh Hạo, lập tức sắc mặt không ít người đại biến.
- Mạnh Hạo... Chết tiệt, lại là hắn, tên vắt chày ra nước Mạnh Hạo!
- Tên này ngay cả Thiên Vân thượng nhân cũng có thể giết chết, bản thân còn có đạo pháp hèn hạ ép người ta thiếu tiền, tên này... có chết cũng không thể trêu chọc a!
- Khụ khụ, thì ra là Mạnh Hạo huynh đệ, hiểu lầm, hiểu lầm... Những người này không chút chần chờ, lập tức chuyển hướng bay mất dạng.
Bọn họ nhận ra Mạnh Hạo, biết được thân phận Mạnh Hạo, lại càng hiểu rõ sở thích của Mạnh Hạo, trong mắt bọn họ hắn chính là một loại tồn tại kinh khủng, không ai nguyện ý ra mặt cho Thái Dương Tử.
Thậm chí chính Mạnh Hạo cũng không biết, thanh danh của hắn đã trở nên hiển hách trên khắp Đệ Cửu Sơn Hải, hầu hết tu sĩ đều cho rằng, gặp Mạnh Hạo, nhất định phải vòng tránh đi, một khi bị hắn đeo bám, thì sẽ... thiệt thòi lớn.
Tiếng hô của Mạnh Hạo vẫn còn vang vọng khuếch tán ra, khiến toàn bộ thánh địa Thái Dương Sơn chấn động, khiến cho một vài nhân vật trưởng lão cao tuổi cùng cấp bậc với lão tổ đang ẩn cư dưới lòng núi lửa Thái Dương Sơn đều tỏ ra không vui, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Thân phận bọn họ cao quý, đã sống rất lâu năm, đối với biểu hiện của một tên tiểu bối như vậy, tỏ ra rất không hài lòng.
Cùng lúc đó, tại chỗ sâu trong Thái Dương Sơn, dưới một tòa núi lửa khổng lồ có một thanh niên đang khoanh chân tĩnh tọa, thân trên hắn để trần, mỗi một tấc da thịt đều đỏ rực, ẩn chứa lực lượng kinh khủng, nhất là từ những sợi gân xanh gồ lên thật cao như một con rồng bò quanh toàn thân có thể thấy được, bên trong cơ thể hắn đang được tích lũy một cỗ lực lượng cuồng bạo.
Mi tâm của thanh niên này có một ấn ký hình mặt trời sáng rực.
Người này, chính là... Thái Dương Tử!
Một trong những thiên kiêu đã bao nhiêu năm mới xuất hiện của Thái Dương Sơn, hơn nữa tư chất của Thái Dương Tử đời này so với Thái Dương Tử các đời trước ưu tú hơn rất nhiều, tu hành từ lâu đã đột phá hạn chế truyền thống, tuy hiện tại hắn là Tiên Cảnh đỉnh phong, nhưng có thể chiến một trận với Cổ Cảnh trung kỳ!
Tiên Cảnh như vậy, nhìn khắp Đệ Cửu Sơn Hải cũng không thấy nhiều!
Hắn đang khoanh chân thổ nạp, chợt nghe được thanh âm như lôi đình của Mạnh Hạo ầm ầm truyền đến, vang vọng khắp toàn bộ Thái Dương Sơn, khiến cho rất nhiều ngọn núi lửa bị chấn động trực tiếp bộc phát, dung nham phóng lên ngập trời, tro bụi không ngừng tràn ra bốn phương tám hướng, khiến bầu trời bên trên Thái Dương Sơn trở nên mờ tối.
Hai mắt Thái Dương Tử mở mạnh ra, cùng lúc đó, tòa núi lửa hắn ngồi cũng bộc phát.
- Mạnh Hạo!Thái Dương Tử nghiến kỳ tức giận răng nghiến lợi cực, hắn không ngờ Mạnh Hạo lại đến Thái Dương Sơn hô toáng lên như vậy.
Bị người đến tận nhà đòi nợ, điều này khiến cho Thái Dương Tử cảm thấy mất hết mặt mũi, nhất là hắn cũng không cho rằng mình thiếu nợ Mạnh Hạo, hết thảy chuyện xảy ra trước đây, đều là do Mạnh Hạo cưỡng ép bức bách, hắn không đánh lại Mạnh Hạo nên liền nhẫn nhịn, nhưng không ngờ lúc này đối phương lại đi tới tận Thái Dương Sơn đòi nợ.
- Mạnh Hạo, ngươi bức người quá đáng! Thái Dương Tử ngửa mặt lên trời rống lớn, tu vi bạo phát, "ầm" một tiếng, từ trong núi lửa trực tiếp bay lên không trung, thanh âm của hắn cũng vang vọng như tiếng sấm.
Mạnh Hạo đứng ở bên ngoài truyền tống trận cũng nghe được tiếng hô của Thái Dương Tử, trên mặt lộ ra vui mừng, hắn lo lắng nhất, chính là đến cửa đòi nợ đối phương lại không có nhà. Hiện tại chính chủ đã xuất hiện, Mạnh Hạo cảm thấy vận may của mình hôm nay cũng không tệ lắm.
Hắn cười ha ha một tiếng, hóa thành một luồng cầu vồng quét ngang bầu trời, tốc độ cực nhanh bay thẳng tới Thái Dương Tử. Nhưng ngay khi Mạnh Hạo sắp sửa tới gần, đột nhiên, một tiếng hừ lạnh từ bên trong một ngọn núi lửa truyền ra, cùng lúc đó, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, chụp thẳng về phía Mạnh Hạo.
- Tiểu bối chớ làm càn, xuống cho lão phu!
Theo tiếng hừ lạnh truyền ra, bàn tay kia như che trời lấp đất, ầm ầm chụp tới Mạnh Hạo, khiến quy tắc hư không cũng bị ảnh hưởng, thiên địa đều trở nên vặn vẹo.
- Là ngươi lên đây cho ta mới phải! Trong mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ lạnh lùng, không ngờ lại không chút tránh né, thân thể không lùi mà tiến tới, "ầm" một tiếng trực tiếp va chạm với bàn tay to lớn kia. Một tiếng nổ lớn truyền ra vang vọng khắp trời đất, bàn tay to kia trực tiếp sụp đổ, mà Mạnh Hạo ở giữa không trung lông tóc không chút hao tổn, tay phải hắn lại nâng lên, hung hăng trảo một trảo về phía núi lửa.
Mặt đất chấn động dữ dội, núi lửa truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", một bóng người rất chật vật từ bên trong cấp tốc bay ra, nhìn kỹ, đó là một lão già có tu vi Cổ Cảnh đại viên mãn. Lúc này hắn hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, bên trong những khu vực núi lửa xung quanh có vài tiếng hừ lạnh truyền ra, lại có bốn lão già Cổ Cảnh đại viên mãn lần lượt bay ra, khí thế bạo phát tạo thành gió lốc, ép thẳng tới Mạnh Hạo.
- Lấy nhiều thắng ít sao? Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, vung tay một cái, lập tức từ bên trong túi trữ vật của hắn bỗng nhiên hiện ra Binh Dũng, mang theo thân thể khổng lồ khiến trời long đất lở, đại kiếm trong tay tùy tiện quét tới. "Ầm" một tiếng, một ngọn núi lửa sụp đổ, đại kiếm chém xuống đất, khiến mặt đất chấn động dữ dội.
Mấy trưởng lão Cổ Cảnh đại viên mãn của Thái Dương Sơn bị khí thế trên người Binh Dũng đánh tới, sắc mặt đại biến, đồng loạt lui về sau, nhưng cho dù là như vậy, vẫn bị đánh sâu vào khiến cho phun ra máu tươi, tỏ ra vô cùng khiếp sợ.
- Chuẩn Đạo!
- Là người thủ hộ tổ địa của Phương gia, lúc trước khi Quý gia tấn công Đông Thắng Tinh, Binh Dũng này từng xuất hiện qua!
Khi mấy người này hoảng sợ lui về sau, ánh mắt Binh Dũng quét nhìn quanh, khí thế trên người lần nữa bạo phát, trong tiếng nổ "ầm ầm", thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược, toàn bộ Thái Dương Sơn lập tức tràn ngập khí tức Chuẩn Đạo của Binh Dũng.
Khí tức này, khiến hầu hết đệ tử Thái Dương Sơn lập tức biến sắc, thân thể run rẩy, đó chính là Chuẩn Đạo, đó chính là tồn tại vừa cường hãn vừa điên cuồng không thể chống cự.
Bất kỳ một vị Chuẩn Đạo nào, cũng đều cực kỳ đáng sợ, mà đáng sợ hơn chính là, Binh Dũng vừa có thể bạo phát ra khí tức Chuẩn Đạo lại vừa... không bị hạn chế về thọ nguyên.
Thái Dương Tử cũng hít sâu một hơi, chột dạ nhìn Mạnh Hạo, nhìn Binh Dũng khổng lồ kia, cuối cùng chỉ có thể than thở nhanh chóng lui về sau, nhưng lại không nhanh hơn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cất bước, trong chớp mắt đã vọt tới, tay phải nâng lên trảo một trảo về phía Thái Dương Tử.
- Thái Dương Tử, hôm nay ngươi nhất định phải trả tiền lại!
- Mạnh Hạo vô sỉ, trước giờ ta chưa từng thiếu tiền ngươi! Thái Dương Tử rống giận, vừa lui về phía sau vừa bấm quyết thi triển thần thông, đánh tới Mạnh Hạo.
- Có giấy nợ làm chứng, ngươi còn dám không thừa nhận! Mạnh Hạo nổi giận, tay phải nâng lên đánh mạnh một quyền, trong tiếng nổ "ầm ầm", Thái Dương Tử phun ra máu tươi, Mạnh Hạo đang định đuổi theo truy kích, đúng lúc này, một thanh âm già nua chợt ầm ầm truyền ra khắp thiên địa.
- Cho dù là cha ngươi lại tới, cũng phải khách khách khí khí gọi lão phu một tiếng tiền bối, tên tiểu bối ngươi lại dám hồ nháo ở Thái Dương Sơn, tội chết thì không, nhưng tội sống không thể thoát.
Cũng được, ta sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi một phen, nếu không với tính cách này của ngươi, sớm muộn gì cũng dẫn tới kết cục hình thần câu diệt. Âm thanh này vừa truyền ra, từ một tòa núi lửa không biết đã tồn tại bao nhiêu năm ở phía xa chợt ầm ầm bạo phát, theo đó, ngọn núi lửa này liền xuất hiện vô số phù văn ấn ký lập lòe lúc sáng lúc tối, một trung niên từ trong dung nham, chân đạp mây đen, cất bước đi ra.
Cùng lúc đó, thế giới phía sau hắn chợt biến đổi, bầu trời phía sau hắn mơ hồ trở thành một biển lửa cuồn cuộn, tỏa ra khí tức căn nguyên tràn ngập.
Người này, chính là một trong ba vị Đạo Cảnh của Thái Dương Sơn!
Theo hắn thấy, bất kể mục đích Mạnh Hạo tới đây là gì, nếu như khách khí bái kiến còn dễ nói, như vậy cũng không phải là không thể cho hắn một ít linh thạch rồi đuổi đi, tiện thể giải quyết khúc mắc của Thái Dương Tử luôn.
Nhưng Mạnh Hạo lại dùng thái độ ương ngạnh mà đến, khiến hắn vô cùng không vui. Hắn cho rằng, cho dù Mạnh Hạo có mạnh mấy đi nữa, cũng không thể đánh lại Đạo Cảnh, về phần trận chiến ở Nam Thiên Tinh, đó là nhờ có trận pháp Nam Thiên mà thôi.
Thời khắc này vừa dứt lời, tay phải nam nhân trung niên này liền nâng lên, phát ra một chỉ về phía Mạnh Hạo.
- Lấy Đạo của ta nhập thiên pháp, giam tên nhỏ này trong ngọn lửa, thiêu đốt thân thể hắn! Nam nhân trung niên hờ hững tiếng khi, biển lửa phía sau hắn chợt ầm ầm bạo phát, cuồn cuộn ập thẳng tới Mạnh Hạo, như hóa thành một cái miệng to muốn cắn nuốt Mạnh Hạo vào bên trong.
- Tốt cho một cái Thái Dương Sơn, ta tới đòi nợ chính đáng, kết quả các ngươi lại nhỏ nhen không thừa nhận, lão không muốn nói đạo lý phải không? Mạnh Hạo giận dữ, tay phải bỗng nhiên vung lên, căn nguyên thần hỏa của hắn trong nháy mắt bộc phát ra, cũng tạo thành biển lửa, cũng chiếm nửa bầu trời, trực tiếp đối kháng với Đạo Cảnh trung niên kia!
Trong tiếng nổ "ầm ầm", hai mảnh biển lửa va chạm với nhau, thần hỏa của Mạnh Hạo cũng tỏa ra khí tức căn nguyên, lần đối kháng này, chính là đối kháng giữa Đạo Cảnh, là căn nguyên va chạm.
Theo tiếng nổ ngập trời truyền ra, biển lửa tiêu tán, Mạnh Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn cưỡng ép bước tới một bước, khí thế nổi lên, đánh tới trung niên Đạo Cảnh, khiến cho sắc mặt tu sĩ trung niên này cũng trở nên tái nhợt, đồng tử trong mắt co rút lại. Sự cường hãn của Mạnh Hạo, khiến hắn... thất kinh.
Một màn này, khiến toàn bộ đệ tử Thái Dương Sơn hít sâu một hơi. Nhất là Thái Dương Tử, hai mắt hắn trợn trừng, đầu óc trở nên trống rỗng, cũng chỉ có đến lúc này, bọn họ mới chính thức hiểu rõ tu vi của Mạnh Hạo.
- Thái Dương Tử, đến cùng... ngươi có trả tiền hay không! Mạnh Hạo bước ra bước thứ hai, khí thế bạo phát, thanh âm như thiên uy chấn động khắp Thái Dương Sơn
----------oOo----------
-... ngươi thiếu tiền của ta, nên trả rồi!
-... Nên trả rồi! Toàn bộ Thái Dương Sơn trong chớp mắt truyền ra vô số tiếng vọng, tựa như có vô số Mạnh Hạo đồng tời gầm thét vậy. Ngọn núi vang lên ầm ầm, mặt đất chấn động rung rinh, vô số tu sĩ Thái Dương Sơn khiếp sợ.
Sau khi khiếp sợ, lại là rung động đối với câu nói này...
- Đòi nợ?
- Kẻ nào dám đến Thái Dương Sơn ta giương oai!
- Thật to gan! Trong tiếng nổ "ầm ầm", từ khắp các ngọn núi bên trong Thái Dương Sơn bay ra mấy trăm tu sĩ, mấy trăm người này đều tràn ngập tức giận, phóng thẳng tới vị trí của Mạnh Hạo.
Nhưng mới vừa hùng hổ bay được nửa đường, thấy rõ đó là Mạnh Hạo, lập tức sắc mặt không ít người đại biến.
- Mạnh Hạo... Chết tiệt, lại là hắn, tên vắt chày ra nước Mạnh Hạo!
- Tên này ngay cả Thiên Vân thượng nhân cũng có thể giết chết, bản thân còn có đạo pháp hèn hạ ép người ta thiếu tiền, tên này... có chết cũng không thể trêu chọc a!
- Khụ khụ, thì ra là Mạnh Hạo huynh đệ, hiểu lầm, hiểu lầm... Những người này không chút chần chờ, lập tức chuyển hướng bay mất dạng.
Bọn họ nhận ra Mạnh Hạo, biết được thân phận Mạnh Hạo, lại càng hiểu rõ sở thích của Mạnh Hạo, trong mắt bọn họ hắn chính là một loại tồn tại kinh khủng, không ai nguyện ý ra mặt cho Thái Dương Tử.
Thậm chí chính Mạnh Hạo cũng không biết, thanh danh của hắn đã trở nên hiển hách trên khắp Đệ Cửu Sơn Hải, hầu hết tu sĩ đều cho rằng, gặp Mạnh Hạo, nhất định phải vòng tránh đi, một khi bị hắn đeo bám, thì sẽ... thiệt thòi lớn.
Tiếng hô của Mạnh Hạo vẫn còn vang vọng khuếch tán ra, khiến toàn bộ thánh địa Thái Dương Sơn chấn động, khiến cho một vài nhân vật trưởng lão cao tuổi cùng cấp bậc với lão tổ đang ẩn cư dưới lòng núi lửa Thái Dương Sơn đều tỏ ra không vui, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Thân phận bọn họ cao quý, đã sống rất lâu năm, đối với biểu hiện của một tên tiểu bối như vậy, tỏ ra rất không hài lòng.
Cùng lúc đó, tại chỗ sâu trong Thái Dương Sơn, dưới một tòa núi lửa khổng lồ có một thanh niên đang khoanh chân tĩnh tọa, thân trên hắn để trần, mỗi một tấc da thịt đều đỏ rực, ẩn chứa lực lượng kinh khủng, nhất là từ những sợi gân xanh gồ lên thật cao như một con rồng bò quanh toàn thân có thể thấy được, bên trong cơ thể hắn đang được tích lũy một cỗ lực lượng cuồng bạo.
Mi tâm của thanh niên này có một ấn ký hình mặt trời sáng rực.
Người này, chính là... Thái Dương Tử!
Một trong những thiên kiêu đã bao nhiêu năm mới xuất hiện của Thái Dương Sơn, hơn nữa tư chất của Thái Dương Tử đời này so với Thái Dương Tử các đời trước ưu tú hơn rất nhiều, tu hành từ lâu đã đột phá hạn chế truyền thống, tuy hiện tại hắn là Tiên Cảnh đỉnh phong, nhưng có thể chiến một trận với Cổ Cảnh trung kỳ!
Tiên Cảnh như vậy, nhìn khắp Đệ Cửu Sơn Hải cũng không thấy nhiều!
Hắn đang khoanh chân thổ nạp, chợt nghe được thanh âm như lôi đình của Mạnh Hạo ầm ầm truyền đến, vang vọng khắp toàn bộ Thái Dương Sơn, khiến cho rất nhiều ngọn núi lửa bị chấn động trực tiếp bộc phát, dung nham phóng lên ngập trời, tro bụi không ngừng tràn ra bốn phương tám hướng, khiến bầu trời bên trên Thái Dương Sơn trở nên mờ tối.
Hai mắt Thái Dương Tử mở mạnh ra, cùng lúc đó, tòa núi lửa hắn ngồi cũng bộc phát.
- Mạnh Hạo!Thái Dương Tử nghiến kỳ tức giận răng nghiến lợi cực, hắn không ngờ Mạnh Hạo lại đến Thái Dương Sơn hô toáng lên như vậy.
Bị người đến tận nhà đòi nợ, điều này khiến cho Thái Dương Tử cảm thấy mất hết mặt mũi, nhất là hắn cũng không cho rằng mình thiếu nợ Mạnh Hạo, hết thảy chuyện xảy ra trước đây, đều là do Mạnh Hạo cưỡng ép bức bách, hắn không đánh lại Mạnh Hạo nên liền nhẫn nhịn, nhưng không ngờ lúc này đối phương lại đi tới tận Thái Dương Sơn đòi nợ.
- Mạnh Hạo, ngươi bức người quá đáng! Thái Dương Tử ngửa mặt lên trời rống lớn, tu vi bạo phát, "ầm" một tiếng, từ trong núi lửa trực tiếp bay lên không trung, thanh âm của hắn cũng vang vọng như tiếng sấm.
Mạnh Hạo đứng ở bên ngoài truyền tống trận cũng nghe được tiếng hô của Thái Dương Tử, trên mặt lộ ra vui mừng, hắn lo lắng nhất, chính là đến cửa đòi nợ đối phương lại không có nhà. Hiện tại chính chủ đã xuất hiện, Mạnh Hạo cảm thấy vận may của mình hôm nay cũng không tệ lắm.
Hắn cười ha ha một tiếng, hóa thành một luồng cầu vồng quét ngang bầu trời, tốc độ cực nhanh bay thẳng tới Thái Dương Tử. Nhưng ngay khi Mạnh Hạo sắp sửa tới gần, đột nhiên, một tiếng hừ lạnh từ bên trong một ngọn núi lửa truyền ra, cùng lúc đó, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, chụp thẳng về phía Mạnh Hạo.
- Tiểu bối chớ làm càn, xuống cho lão phu!
Theo tiếng hừ lạnh truyền ra, bàn tay kia như che trời lấp đất, ầm ầm chụp tới Mạnh Hạo, khiến quy tắc hư không cũng bị ảnh hưởng, thiên địa đều trở nên vặn vẹo.
- Là ngươi lên đây cho ta mới phải! Trong mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ lạnh lùng, không ngờ lại không chút tránh né, thân thể không lùi mà tiến tới, "ầm" một tiếng trực tiếp va chạm với bàn tay to lớn kia. Một tiếng nổ lớn truyền ra vang vọng khắp trời đất, bàn tay to kia trực tiếp sụp đổ, mà Mạnh Hạo ở giữa không trung lông tóc không chút hao tổn, tay phải hắn lại nâng lên, hung hăng trảo một trảo về phía núi lửa.
Mặt đất chấn động dữ dội, núi lửa truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", một bóng người rất chật vật từ bên trong cấp tốc bay ra, nhìn kỹ, đó là một lão già có tu vi Cổ Cảnh đại viên mãn. Lúc này hắn hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, bên trong những khu vực núi lửa xung quanh có vài tiếng hừ lạnh truyền ra, lại có bốn lão già Cổ Cảnh đại viên mãn lần lượt bay ra, khí thế bạo phát tạo thành gió lốc, ép thẳng tới Mạnh Hạo.
- Lấy nhiều thắng ít sao? Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, vung tay một cái, lập tức từ bên trong túi trữ vật của hắn bỗng nhiên hiện ra Binh Dũng, mang theo thân thể khổng lồ khiến trời long đất lở, đại kiếm trong tay tùy tiện quét tới. "Ầm" một tiếng, một ngọn núi lửa sụp đổ, đại kiếm chém xuống đất, khiến mặt đất chấn động dữ dội.
Mấy trưởng lão Cổ Cảnh đại viên mãn của Thái Dương Sơn bị khí thế trên người Binh Dũng đánh tới, sắc mặt đại biến, đồng loạt lui về sau, nhưng cho dù là như vậy, vẫn bị đánh sâu vào khiến cho phun ra máu tươi, tỏ ra vô cùng khiếp sợ.
- Chuẩn Đạo!
- Là người thủ hộ tổ địa của Phương gia, lúc trước khi Quý gia tấn công Đông Thắng Tinh, Binh Dũng này từng xuất hiện qua!
Khi mấy người này hoảng sợ lui về sau, ánh mắt Binh Dũng quét nhìn quanh, khí thế trên người lần nữa bạo phát, trong tiếng nổ "ầm ầm", thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược, toàn bộ Thái Dương Sơn lập tức tràn ngập khí tức Chuẩn Đạo của Binh Dũng.
Khí tức này, khiến hầu hết đệ tử Thái Dương Sơn lập tức biến sắc, thân thể run rẩy, đó chính là Chuẩn Đạo, đó chính là tồn tại vừa cường hãn vừa điên cuồng không thể chống cự.
Bất kỳ một vị Chuẩn Đạo nào, cũng đều cực kỳ đáng sợ, mà đáng sợ hơn chính là, Binh Dũng vừa có thể bạo phát ra khí tức Chuẩn Đạo lại vừa... không bị hạn chế về thọ nguyên.
Thái Dương Tử cũng hít sâu một hơi, chột dạ nhìn Mạnh Hạo, nhìn Binh Dũng khổng lồ kia, cuối cùng chỉ có thể than thở nhanh chóng lui về sau, nhưng lại không nhanh hơn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cất bước, trong chớp mắt đã vọt tới, tay phải nâng lên trảo một trảo về phía Thái Dương Tử.
- Thái Dương Tử, hôm nay ngươi nhất định phải trả tiền lại!
- Mạnh Hạo vô sỉ, trước giờ ta chưa từng thiếu tiền ngươi! Thái Dương Tử rống giận, vừa lui về phía sau vừa bấm quyết thi triển thần thông, đánh tới Mạnh Hạo.
- Có giấy nợ làm chứng, ngươi còn dám không thừa nhận! Mạnh Hạo nổi giận, tay phải nâng lên đánh mạnh một quyền, trong tiếng nổ "ầm ầm", Thái Dương Tử phun ra máu tươi, Mạnh Hạo đang định đuổi theo truy kích, đúng lúc này, một thanh âm già nua chợt ầm ầm truyền ra khắp thiên địa.
- Cho dù là cha ngươi lại tới, cũng phải khách khách khí khí gọi lão phu một tiếng tiền bối, tên tiểu bối ngươi lại dám hồ nháo ở Thái Dương Sơn, tội chết thì không, nhưng tội sống không thể thoát.
Cũng được, ta sẽ thay cha ngươi dạy dỗ ngươi một phen, nếu không với tính cách này của ngươi, sớm muộn gì cũng dẫn tới kết cục hình thần câu diệt. Âm thanh này vừa truyền ra, từ một tòa núi lửa không biết đã tồn tại bao nhiêu năm ở phía xa chợt ầm ầm bạo phát, theo đó, ngọn núi lửa này liền xuất hiện vô số phù văn ấn ký lập lòe lúc sáng lúc tối, một trung niên từ trong dung nham, chân đạp mây đen, cất bước đi ra.
Cùng lúc đó, thế giới phía sau hắn chợt biến đổi, bầu trời phía sau hắn mơ hồ trở thành một biển lửa cuồn cuộn, tỏa ra khí tức căn nguyên tràn ngập.
Người này, chính là một trong ba vị Đạo Cảnh của Thái Dương Sơn!
Theo hắn thấy, bất kể mục đích Mạnh Hạo tới đây là gì, nếu như khách khí bái kiến còn dễ nói, như vậy cũng không phải là không thể cho hắn một ít linh thạch rồi đuổi đi, tiện thể giải quyết khúc mắc của Thái Dương Tử luôn.
Nhưng Mạnh Hạo lại dùng thái độ ương ngạnh mà đến, khiến hắn vô cùng không vui. Hắn cho rằng, cho dù Mạnh Hạo có mạnh mấy đi nữa, cũng không thể đánh lại Đạo Cảnh, về phần trận chiến ở Nam Thiên Tinh, đó là nhờ có trận pháp Nam Thiên mà thôi.
Thời khắc này vừa dứt lời, tay phải nam nhân trung niên này liền nâng lên, phát ra một chỉ về phía Mạnh Hạo.
- Lấy Đạo của ta nhập thiên pháp, giam tên nhỏ này trong ngọn lửa, thiêu đốt thân thể hắn! Nam nhân trung niên hờ hững tiếng khi, biển lửa phía sau hắn chợt ầm ầm bạo phát, cuồn cuộn ập thẳng tới Mạnh Hạo, như hóa thành một cái miệng to muốn cắn nuốt Mạnh Hạo vào bên trong.
- Tốt cho một cái Thái Dương Sơn, ta tới đòi nợ chính đáng, kết quả các ngươi lại nhỏ nhen không thừa nhận, lão không muốn nói đạo lý phải không? Mạnh Hạo giận dữ, tay phải bỗng nhiên vung lên, căn nguyên thần hỏa của hắn trong nháy mắt bộc phát ra, cũng tạo thành biển lửa, cũng chiếm nửa bầu trời, trực tiếp đối kháng với Đạo Cảnh trung niên kia!
Trong tiếng nổ "ầm ầm", hai mảnh biển lửa va chạm với nhau, thần hỏa của Mạnh Hạo cũng tỏa ra khí tức căn nguyên, lần đối kháng này, chính là đối kháng giữa Đạo Cảnh, là căn nguyên va chạm.
Theo tiếng nổ ngập trời truyền ra, biển lửa tiêu tán, Mạnh Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn cưỡng ép bước tới một bước, khí thế nổi lên, đánh tới trung niên Đạo Cảnh, khiến cho sắc mặt tu sĩ trung niên này cũng trở nên tái nhợt, đồng tử trong mắt co rút lại. Sự cường hãn của Mạnh Hạo, khiến hắn... thất kinh.
Một màn này, khiến toàn bộ đệ tử Thái Dương Sơn hít sâu một hơi. Nhất là Thái Dương Tử, hai mắt hắn trợn trừng, đầu óc trở nên trống rỗng, cũng chỉ có đến lúc này, bọn họ mới chính thức hiểu rõ tu vi của Mạnh Hạo.
- Thái Dương Tử, đến cùng... ngươi có trả tiền hay không! Mạnh Hạo bước ra bước thứ hai, khí thế bạo phát, thanh âm như thiên uy chấn động khắp Thái Dương Sơn
----------oOo----------