Ngã Dục Phong Thiên
Chương 1235: Cướp thức ăn trước miệng cọp!
- Xếp hàng 13? Mạnh Hạo sửng sốt, nhìn về phía nữ nhân kia, hắn không rõ hàm nghĩa của lời này.
Nữ nhân đó không nói, chỉ nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt hồi ức, như nhớ tới những chuyện rất xưa, hồi lâu sau, tiếng nói lạnh băng vang lên.
- Toàn bộ Cửu Đại Sơn Hải, danh ngạch tối đa là 9, cách kế hoạch còn 1000 năm, 9 người đột phá Cổ Cảnh trước tiên, có thể lên đường.
- Trước ngươi, đã có 7 người thành công.
- Đệ Cửu Sơn Hải các ngươi, đã tụt lại rất xa. Nữ nhân nhàn nhạt nói, giơ tay chỉ về phía Mạnh Hạo, hắn căn bản không thể chống cự, nháy mắt một cái dấu ấn in lên mi tâm của hắn.
Dấu ấn lóe tia sáng, chớp động 13 lần, hóa thành một cái dấu in, từ từ biến mất.
Dấu ấn vừa xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo chấn động, trong người mơ hồ có thêm một luồng khí tức, bao bọc toàn thân, lại ẩn giấu biến mất tăm.
- Dấu ấn này, có thể bảo vệ hồn của ngươi bất diệt 2 lần.
Tiếng nói lạnh băng vang lên.
- Sau 2 lần, nếu hồn ngươi còn diệt, tự nhiên cũng hủy bỏ tư cách. Nếu cuối cùng ngươi xếp vào 9 hạng đầu... Như vậy, đối với ngươi, tương lai của ngươi, sẽ tồn tại khả năng vô hạn.
- Nắm chắc cơ hội lần này. Nữ nhân thần sắc lạnh lùng, nói xong, cánh cửa động phủ từ từ đóng lại, mơ hồ, cả động phủ sắp biến mất.
- Tiền bối, ngài nói cơ duyên cùng tạo hóa, còn có lên đường, là đi nơi nào?
Mạnh Hạo lập tức trầm giọng hô.
- Đi ra ngoài Cửu Đại Sơn Hải, đi thế giới bên ngoài, đi tìm hiểu, trận chiến xưa kia, nguyên nhân chân chính. Trong động phủ, giọng trầm thấp của nữ nhân truyền ra.
- Có người muốn làm một người thức tỉnh, có người muốn làm một người sống lại... Lỗi không phải ở chúng ta! Nữ nhân lẩm bẩm, động phủ dần mơ hồ, sắp biến mất.
- Tiền bối chờ đã, vãn bối muốn biết, nếu hồn ta diệt, tư cách biến mất, vậy người giết ta sẽ thế nào?
Mạnh Hạo không cảm thấy dấu ấn này là chuyện tốt, cái gọi là tạo hóa, cơ duyên, những thứ này đều là nói ngoài miệng, là về sau, còn hiện tại, hắn chỉ cảm nhận nguy cơ, lập tức lên tiếng.
- Người giết ngươi, sẽ thu được nửa dấu ấn, có thể đến chỗ ta, truyền thừa tư cách của ngươi. Động phủ mơ hồ đã tiêu tán 7 phần, tiếng nói của nữ nhân cũng mờ ảo.
Ánh mắt Mạnh Hạo co rụt.
- Tiền bối, vậy... Trong nhà vãn bối còn cha mẹ già, còn có tỷ tỷ, đạo lữ của ta cũng đang chờ, giờ... Ta không thể đi, ta không muốn có dấu ấn này. Mạnh Hạo vội hô lên.
- Cảm ngộ Chí Tôn Pháp, trở thành hạng nhất lôi đài Đệ Cửu Sơn Hải, có tư cách Đạo Môn, như vậy... ngươi mới thu được dấu ấn của ta, chuyện này không thể sửa lại. Nếu ngươi không muốn, sau khi ra ngoài tìm người diệt hồn của ngươi 2 lần, vậy là được. Động phủ càng thêm mơ hồ, chỉ còn 1 phần, tiếng nói càng mơ hồ hơn.
- Ngươi...
Mạnh Hạo nóng nảy.
- Tiền bối, vãn bối bị nhốt ở đây, không thể ra ngoài, nếu ta xếp hàng 13, ngài xem có thể đưa ta ra ngoài trước đã? Mạnh Hạo lập tức nói.
- Nếu ta không ra được, lỡ như bỏ mạng trong này, vậy thì xếp hạng cũng lãng phí rồi. Hơn nữa chỗ này nguy hiểm, vãn bối căn bản không thể chống đỡ. Mạnh Hạo lớn tiếng nói.
Hắn có thể kết luận, có lẽ những tông môn khác không biết xếp hạng mà nữ nhân này nói, nhưng ba đại Đạo môn nhất định biết rõ, có lẽ cũng không ác ý gì với mình, nhưng hắn không muốn đánh cược sống chết của mình bằng một ý niệm của đối phương.
Động phủ tiêu tán chợt ngừng lại, nữ nhân bên trong im lặng, sau vài hơi thở, một ánh sáng bay ra, rơi vào tay Mạnh Hạo, hóa thành ngọc giản.
- Dùng ngọc giản này, ngươi có thể truyền tống, chỉ có thể sử dụng một lần, đi bất kỳ chỗ nào có trong trí nhớ của ngươi. Tiếng nói truyền ra, động phủ hoàn toàn biến mất.
Mạnh Hạo cầm ngọc giản, ánh mắt co rút, nhíu mày, nhéo mi tâm, hồi lâu sau ánh mắt lóe lên.
"Trước tiên mặc kệ xếp hàng xếp hạng gì, có thể rời khỏi đây, coi như là chuyện tốt!" Mạnh Hạo biết nơi này nguy hiểm, nếu dựa vào tu vi của hắn mà đi ra, quá khó quá khó.
Lúc này hít sâu một hơi, hắn cầm ngọc giản, đang muốn truyền tống, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
"Đã có cách rời đi, nếu đi như thế, vậy thì không lời lắm."
Mạnh Hạo suy tư một hồi, ánh mắt quyết đoán, hung hăng cắn răng.
"Phải liều mạng một lần!" Mạnh Hạo hít thở dồn dập, tính cách của hắn, là ra ngoài không nhặt thứ gì là không được, lúc này xoay người, theo trí nhớ tìm tới chỗ mảnh dược viện, vội vàng chạy đi.
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Mạnh Hạo rời đi, động phủ biến mất lại xuất hiện, nữ nhân áo trắng bên trong ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo rời đi, thần sắc hồi ức lại xuất hiện.
- Phong Yêu nhất mạch... Nàng lầm bầm thì thào, thần sắc bỗng nhiên hiếm khi xuất hiện nhu hòa.
Trong Tiên Khư, Mạnh Hạo cẩn thận đi tới, một đường cẩn thận, nơi này bất cứ một chỗ nào cũng ẩn chứa khủng bố khiến hắn hình thần câu diệt, thậm chí rất nhiều chỗ, không phải Mạnh Hạo cẩn thận là né tránh được. Nhưng cũng may hắn từng đi qua đường này, sẽ không đi thăm dò những chỗ khác, bởi vậy hắn cẩn thận, dù đi chậm một chút, cuối cùng nửa tháng sau, quay về mảnh dược viện từng làm Mạnh Hạo chảy nước miếng ròng ròng.
Nhìn từ xa, dược viện như một mảnh đất, mọc vô số cỏ dại, trong đó xen lẫn những dược thảo, còn thấy được tiên dược gần như tuyệt chủng bên ngoài, thậm chí có những chỗ còn có mấy cây thánh dược trong truyền thuyết.
Có điều, ở nơi này tồn tại rất nhiều trùng đen, những con bọ cánh cứng này có răng sắc bén, chiếm giữ chỗ này, chấn nhiếp khắp nơi.
"Đó là... Luân Hồi Diệp!"
"Còn có Thái Dương Hoa!"
"Đây là Nhập Thánh Thảo!" Mạnh Hạo tim đập thình thịch, chỉ nhìn từ xa, hắn liền nhận ra 3 loại thánh dược trong truyền thuyết, bất cứ cái nào lấy ra cũng sẽ làm bên ngoài điên cuồng.
Đương nhiên ở sâu bên trong còn có thánh dược tốt hơn, nhưng Mạnh Hạo biết chừng mực, hắn không thể đi vào trong đó, dù là Luân Hồi Diệp ở gần nhất, nhìn xung quanh bình thường, nhưng Mạnh Hạo còn nhớ khi mình vừa đến gần, liền xuất hiện hàng chục ngàn trùng đen.
Luân Hồi Diệp, là một cây nhỏ màu tím, mọc 9 chiếc lá hình trăng khuyết, mỗi một chiếc lá đều có dấu ấn đặc biệt, lấp lánh ánh sáng, nhìn lâu có thể thấy được luân hồi.
Còn Thái Dương Hoa, lại mọc dài ra đất, nở hoa nhỏ màu cam, giống như mặt trời, ánh sáng chói lọi.
Về phần Nhập Thánh Thảo, lại như hoa bồ công anh bình thường.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nheo mắt, tay trái cầm ngọc giản, cắn răng, hơi thở của hắn dần suy yếu.
"Trước khi ta vào nơi này, đến gần ngàn trượng dược viện liền dẫn ra mấy chục ngàn trùng đen... Những con trùng này rất nhạy cảm với khí tức..." Khí tức trên người Mạnh Hạo ngày càng suy yếu, đang bị áp chế, một lát sau, nhìn hắn đã suy yếu cực hạn, như là tu sĩ Kết Đan.
"Đè thêm một chút!" Mạnh Hạo vẫn cảm thấy không yên lòng, lại áp chế, rất nhanh chỉ còn tỏa ra khí tức Trúc Cơ, đây đã là cực hạn.
Sau đó người hắn lóe lên, Bì Đống hóa thành hình dạng của hắn bị ném ra, vừa xuất hiện, Bì Đống đang muốn nói, đột nhiên người run lên, vội nhìn xung quanh.
- Đáng chết! Đáng chết! Ta chỉ ngủ một giấc, ngươi ngươi ngươi... ngươi đi tới chỗ nào vậy, trời ơi trời ơi, chỗ này... chỗ này quá nguy hiểm!
- Im miệng! Mạnh Hạo quát, lấy ra lông chim màu đen, đưa cho Bì Đống căn dặn mấy câu, nhưng Bì Đống càng nghe càng kinh hãi, ra sức lắc đầu, cho đến Mạnh Hạo uy hiếp, Bì Đống mới khóc lóc cầu xin, chấp nhận kế hoạch của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo từ từ tới gần dược viện, hắn đã chuẩn bị, nếu không thu được thánh dược, như vậy đành tiếc nuối truyền tống chạy đi, lúc này từ từ đến gần, nhanh chóng vào khoảng cách ngàn trượng dẫn ra chục ngàn trùng đen.
Ở chỗ này, Mạnh Hạo chợt ngừng chân, tim đập thình thịch, nhìn chằm chằm mặt đất, hắn không thấy bất cứ một con trùng đen nào.
"Phương pháp hiệu quả!" Mạnh Hạo liếm môi, từ từ tới gần, đến khoảng 500 trượng, đột nhiên trong bụi cỏ có mấy chục con trùng đen bay ra, Mạnh Hạo biến sắc, nắm chặt ngọc giản, nhưng cắn răng quyết đoạn đứng lại, không động đậy.
Mười mấy con trùng đen tỏa ra ý hung tợn kinh người, quét qua một vọng, như không phát hiện gì, chầm chậm đáp xuống.
Trên trán Mạnh Hạo toát ra mồ hôi, khoảng cách này, một khi đám trùng bùng nổ, hắn rất nguy hiểm.
Hồi lâu sau, Mạnh Hạo cắn răng, lại từ từ tới gần, lần này, hắn đến khoảng 300 trượng, có hơn 1000 con bọ cánh cứng bay ra, Mạnh Hạo cực kỳ căng thẳng.
"Ta chỉ có khí tức, yếu đến mức làm chúng không cảm thấy uy hiếp, vậy là có thể từ từ tới gần." Một lát sau khi đám bọ cánh cứng biến mất, Mạnh Hạo lại tới gần.
200 trượng, 100 trượng, 50 trượng!
Mạnh Hạo vừa đặt chân vào khoảng cách 50 trượng, lập tức ánh mắt co rút, không thở nổi, mặt đất trong vòng 50 trượng lập tức biến thành màu đen.
Mấy chục ngàn bọ cánh cứng đen lập tức bay ra.
Ngay khi chúng bay ra, Mạnh Hạo lập tức phát ra thần niệm, Bì Đống run rẩy ở vòng ngoài, không ngừng mắng to, hung hăng nghiến răng, dùng lông chim màu đen biến hóa ra khí tức long trời lở đất.
Khí tức vừa xuất hiện, đám bọ cánh cứng đen phía dưới Mạnh Hạo đều bị kích thích, ầm ầm bùng nổ, nhất thời màu đen tận trời, mấy chục ngàn con bọ cánh cứng đen bay ra hóa thành mấy chục ngàn đường màu đen, nhắm thẳng bầu trời.
Mạnh Hạo ở trên không trung bị khí thế đám bọ cánh cứng đen kéo theo làm cho phun máu, nhưng thần sắc chấp nhất hưng phấn, chợt lóe lên nhắm thẳng mặt đất, nháy mắt đã đến gần Luân Hồi Diệp, không chút do dự, không hái lá cây, mà nắm lấy cây nhỏ màu tím, cùng với Thông Tiên Đằng bên trên, mạnh mẽ rút ra, muốn nhổ tận gốc!
----------oOo----------
Nữ nhân đó không nói, chỉ nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt hồi ức, như nhớ tới những chuyện rất xưa, hồi lâu sau, tiếng nói lạnh băng vang lên.
- Toàn bộ Cửu Đại Sơn Hải, danh ngạch tối đa là 9, cách kế hoạch còn 1000 năm, 9 người đột phá Cổ Cảnh trước tiên, có thể lên đường.
- Trước ngươi, đã có 7 người thành công.
- Đệ Cửu Sơn Hải các ngươi, đã tụt lại rất xa. Nữ nhân nhàn nhạt nói, giơ tay chỉ về phía Mạnh Hạo, hắn căn bản không thể chống cự, nháy mắt một cái dấu ấn in lên mi tâm của hắn.
Dấu ấn lóe tia sáng, chớp động 13 lần, hóa thành một cái dấu in, từ từ biến mất.
Dấu ấn vừa xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo chấn động, trong người mơ hồ có thêm một luồng khí tức, bao bọc toàn thân, lại ẩn giấu biến mất tăm.
- Dấu ấn này, có thể bảo vệ hồn của ngươi bất diệt 2 lần.
Tiếng nói lạnh băng vang lên.
- Sau 2 lần, nếu hồn ngươi còn diệt, tự nhiên cũng hủy bỏ tư cách. Nếu cuối cùng ngươi xếp vào 9 hạng đầu... Như vậy, đối với ngươi, tương lai của ngươi, sẽ tồn tại khả năng vô hạn.
- Nắm chắc cơ hội lần này. Nữ nhân thần sắc lạnh lùng, nói xong, cánh cửa động phủ từ từ đóng lại, mơ hồ, cả động phủ sắp biến mất.
- Tiền bối, ngài nói cơ duyên cùng tạo hóa, còn có lên đường, là đi nơi nào?
Mạnh Hạo lập tức trầm giọng hô.
- Đi ra ngoài Cửu Đại Sơn Hải, đi thế giới bên ngoài, đi tìm hiểu, trận chiến xưa kia, nguyên nhân chân chính. Trong động phủ, giọng trầm thấp của nữ nhân truyền ra.
- Có người muốn làm một người thức tỉnh, có người muốn làm một người sống lại... Lỗi không phải ở chúng ta! Nữ nhân lẩm bẩm, động phủ dần mơ hồ, sắp biến mất.
- Tiền bối chờ đã, vãn bối muốn biết, nếu hồn ta diệt, tư cách biến mất, vậy người giết ta sẽ thế nào?
Mạnh Hạo không cảm thấy dấu ấn này là chuyện tốt, cái gọi là tạo hóa, cơ duyên, những thứ này đều là nói ngoài miệng, là về sau, còn hiện tại, hắn chỉ cảm nhận nguy cơ, lập tức lên tiếng.
- Người giết ngươi, sẽ thu được nửa dấu ấn, có thể đến chỗ ta, truyền thừa tư cách của ngươi. Động phủ mơ hồ đã tiêu tán 7 phần, tiếng nói của nữ nhân cũng mờ ảo.
Ánh mắt Mạnh Hạo co rụt.
- Tiền bối, vậy... Trong nhà vãn bối còn cha mẹ già, còn có tỷ tỷ, đạo lữ của ta cũng đang chờ, giờ... Ta không thể đi, ta không muốn có dấu ấn này. Mạnh Hạo vội hô lên.
- Cảm ngộ Chí Tôn Pháp, trở thành hạng nhất lôi đài Đệ Cửu Sơn Hải, có tư cách Đạo Môn, như vậy... ngươi mới thu được dấu ấn của ta, chuyện này không thể sửa lại. Nếu ngươi không muốn, sau khi ra ngoài tìm người diệt hồn của ngươi 2 lần, vậy là được. Động phủ càng thêm mơ hồ, chỉ còn 1 phần, tiếng nói càng mơ hồ hơn.
- Ngươi...
Mạnh Hạo nóng nảy.
- Tiền bối, vãn bối bị nhốt ở đây, không thể ra ngoài, nếu ta xếp hàng 13, ngài xem có thể đưa ta ra ngoài trước đã? Mạnh Hạo lập tức nói.
- Nếu ta không ra được, lỡ như bỏ mạng trong này, vậy thì xếp hạng cũng lãng phí rồi. Hơn nữa chỗ này nguy hiểm, vãn bối căn bản không thể chống đỡ. Mạnh Hạo lớn tiếng nói.
Hắn có thể kết luận, có lẽ những tông môn khác không biết xếp hạng mà nữ nhân này nói, nhưng ba đại Đạo môn nhất định biết rõ, có lẽ cũng không ác ý gì với mình, nhưng hắn không muốn đánh cược sống chết của mình bằng một ý niệm của đối phương.
Động phủ tiêu tán chợt ngừng lại, nữ nhân bên trong im lặng, sau vài hơi thở, một ánh sáng bay ra, rơi vào tay Mạnh Hạo, hóa thành ngọc giản.
- Dùng ngọc giản này, ngươi có thể truyền tống, chỉ có thể sử dụng một lần, đi bất kỳ chỗ nào có trong trí nhớ của ngươi. Tiếng nói truyền ra, động phủ hoàn toàn biến mất.
Mạnh Hạo cầm ngọc giản, ánh mắt co rút, nhíu mày, nhéo mi tâm, hồi lâu sau ánh mắt lóe lên.
"Trước tiên mặc kệ xếp hàng xếp hạng gì, có thể rời khỏi đây, coi như là chuyện tốt!" Mạnh Hạo biết nơi này nguy hiểm, nếu dựa vào tu vi của hắn mà đi ra, quá khó quá khó.
Lúc này hít sâu một hơi, hắn cầm ngọc giản, đang muốn truyền tống, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
"Đã có cách rời đi, nếu đi như thế, vậy thì không lời lắm."
Mạnh Hạo suy tư một hồi, ánh mắt quyết đoán, hung hăng cắn răng.
"Phải liều mạng một lần!" Mạnh Hạo hít thở dồn dập, tính cách của hắn, là ra ngoài không nhặt thứ gì là không được, lúc này xoay người, theo trí nhớ tìm tới chỗ mảnh dược viện, vội vàng chạy đi.
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Mạnh Hạo rời đi, động phủ biến mất lại xuất hiện, nữ nhân áo trắng bên trong ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo rời đi, thần sắc hồi ức lại xuất hiện.
- Phong Yêu nhất mạch... Nàng lầm bầm thì thào, thần sắc bỗng nhiên hiếm khi xuất hiện nhu hòa.
Trong Tiên Khư, Mạnh Hạo cẩn thận đi tới, một đường cẩn thận, nơi này bất cứ một chỗ nào cũng ẩn chứa khủng bố khiến hắn hình thần câu diệt, thậm chí rất nhiều chỗ, không phải Mạnh Hạo cẩn thận là né tránh được. Nhưng cũng may hắn từng đi qua đường này, sẽ không đi thăm dò những chỗ khác, bởi vậy hắn cẩn thận, dù đi chậm một chút, cuối cùng nửa tháng sau, quay về mảnh dược viện từng làm Mạnh Hạo chảy nước miếng ròng ròng.
Nhìn từ xa, dược viện như một mảnh đất, mọc vô số cỏ dại, trong đó xen lẫn những dược thảo, còn thấy được tiên dược gần như tuyệt chủng bên ngoài, thậm chí có những chỗ còn có mấy cây thánh dược trong truyền thuyết.
Có điều, ở nơi này tồn tại rất nhiều trùng đen, những con bọ cánh cứng này có răng sắc bén, chiếm giữ chỗ này, chấn nhiếp khắp nơi.
"Đó là... Luân Hồi Diệp!"
"Còn có Thái Dương Hoa!"
"Đây là Nhập Thánh Thảo!" Mạnh Hạo tim đập thình thịch, chỉ nhìn từ xa, hắn liền nhận ra 3 loại thánh dược trong truyền thuyết, bất cứ cái nào lấy ra cũng sẽ làm bên ngoài điên cuồng.
Đương nhiên ở sâu bên trong còn có thánh dược tốt hơn, nhưng Mạnh Hạo biết chừng mực, hắn không thể đi vào trong đó, dù là Luân Hồi Diệp ở gần nhất, nhìn xung quanh bình thường, nhưng Mạnh Hạo còn nhớ khi mình vừa đến gần, liền xuất hiện hàng chục ngàn trùng đen.
Luân Hồi Diệp, là một cây nhỏ màu tím, mọc 9 chiếc lá hình trăng khuyết, mỗi một chiếc lá đều có dấu ấn đặc biệt, lấp lánh ánh sáng, nhìn lâu có thể thấy được luân hồi.
Còn Thái Dương Hoa, lại mọc dài ra đất, nở hoa nhỏ màu cam, giống như mặt trời, ánh sáng chói lọi.
Về phần Nhập Thánh Thảo, lại như hoa bồ công anh bình thường.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nheo mắt, tay trái cầm ngọc giản, cắn răng, hơi thở của hắn dần suy yếu.
"Trước khi ta vào nơi này, đến gần ngàn trượng dược viện liền dẫn ra mấy chục ngàn trùng đen... Những con trùng này rất nhạy cảm với khí tức..." Khí tức trên người Mạnh Hạo ngày càng suy yếu, đang bị áp chế, một lát sau, nhìn hắn đã suy yếu cực hạn, như là tu sĩ Kết Đan.
"Đè thêm một chút!" Mạnh Hạo vẫn cảm thấy không yên lòng, lại áp chế, rất nhanh chỉ còn tỏa ra khí tức Trúc Cơ, đây đã là cực hạn.
Sau đó người hắn lóe lên, Bì Đống hóa thành hình dạng của hắn bị ném ra, vừa xuất hiện, Bì Đống đang muốn nói, đột nhiên người run lên, vội nhìn xung quanh.
- Đáng chết! Đáng chết! Ta chỉ ngủ một giấc, ngươi ngươi ngươi... ngươi đi tới chỗ nào vậy, trời ơi trời ơi, chỗ này... chỗ này quá nguy hiểm!
- Im miệng! Mạnh Hạo quát, lấy ra lông chim màu đen, đưa cho Bì Đống căn dặn mấy câu, nhưng Bì Đống càng nghe càng kinh hãi, ra sức lắc đầu, cho đến Mạnh Hạo uy hiếp, Bì Đống mới khóc lóc cầu xin, chấp nhận kế hoạch của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo từ từ tới gần dược viện, hắn đã chuẩn bị, nếu không thu được thánh dược, như vậy đành tiếc nuối truyền tống chạy đi, lúc này từ từ đến gần, nhanh chóng vào khoảng cách ngàn trượng dẫn ra chục ngàn trùng đen.
Ở chỗ này, Mạnh Hạo chợt ngừng chân, tim đập thình thịch, nhìn chằm chằm mặt đất, hắn không thấy bất cứ một con trùng đen nào.
"Phương pháp hiệu quả!" Mạnh Hạo liếm môi, từ từ tới gần, đến khoảng 500 trượng, đột nhiên trong bụi cỏ có mấy chục con trùng đen bay ra, Mạnh Hạo biến sắc, nắm chặt ngọc giản, nhưng cắn răng quyết đoạn đứng lại, không động đậy.
Mười mấy con trùng đen tỏa ra ý hung tợn kinh người, quét qua một vọng, như không phát hiện gì, chầm chậm đáp xuống.
Trên trán Mạnh Hạo toát ra mồ hôi, khoảng cách này, một khi đám trùng bùng nổ, hắn rất nguy hiểm.
Hồi lâu sau, Mạnh Hạo cắn răng, lại từ từ tới gần, lần này, hắn đến khoảng 300 trượng, có hơn 1000 con bọ cánh cứng bay ra, Mạnh Hạo cực kỳ căng thẳng.
"Ta chỉ có khí tức, yếu đến mức làm chúng không cảm thấy uy hiếp, vậy là có thể từ từ tới gần." Một lát sau khi đám bọ cánh cứng biến mất, Mạnh Hạo lại tới gần.
200 trượng, 100 trượng, 50 trượng!
Mạnh Hạo vừa đặt chân vào khoảng cách 50 trượng, lập tức ánh mắt co rút, không thở nổi, mặt đất trong vòng 50 trượng lập tức biến thành màu đen.
Mấy chục ngàn bọ cánh cứng đen lập tức bay ra.
Ngay khi chúng bay ra, Mạnh Hạo lập tức phát ra thần niệm, Bì Đống run rẩy ở vòng ngoài, không ngừng mắng to, hung hăng nghiến răng, dùng lông chim màu đen biến hóa ra khí tức long trời lở đất.
Khí tức vừa xuất hiện, đám bọ cánh cứng đen phía dưới Mạnh Hạo đều bị kích thích, ầm ầm bùng nổ, nhất thời màu đen tận trời, mấy chục ngàn con bọ cánh cứng đen bay ra hóa thành mấy chục ngàn đường màu đen, nhắm thẳng bầu trời.
Mạnh Hạo ở trên không trung bị khí thế đám bọ cánh cứng đen kéo theo làm cho phun máu, nhưng thần sắc chấp nhất hưng phấn, chợt lóe lên nhắm thẳng mặt đất, nháy mắt đã đến gần Luân Hồi Diệp, không chút do dự, không hái lá cây, mà nắm lấy cây nhỏ màu tím, cùng với Thông Tiên Đằng bên trên, mạnh mẽ rút ra, muốn nhổ tận gốc!
----------oOo----------