Ngạ Cốt Luân Hồi - Sái Đậu Tương
Chương 29: Cổ người cháy (13)
"Ăn ăn ăn, nhất định là cậu chủ sẽ thích ăn những món này thôi." Nguyên Mặc hăng hái bưng thức ăn chạy đi như thể nhặt được bảo bối gì. Chung Ngôn rửa sạch hai tay rồi ra khỏi nhà bếp đi vào trong viện nhỏ. Đám người làm nhìn thấy y cũng chỉ cúi đầu chào hỏi cho qua, tuy rằng không ai ngăn cản y vào trong nhưng cũng không hẳn là kính trọng y.
Cũng may, chẳng có ai quan tâm y đi dạo khắp xung quanh.
Chung Ngôn hít một hơi, mùi hung ác thâm độc trong nhà bếp này không tiêu tan, chắc chắn là cổ người và bộ da người đã trốn ở chỗ này. Y chậm rãi bước tới, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn những cánh cửa kì lạ, đi một hồi mới cảm thấy có gì đó không đúng, phong thủy chỗ này cũng xảy ra vấn đề nghiêm trọng.
Thật sự khiến cho người khác không nghĩ ra được, nhất định là Tần Thủ Nghiệp đã mời thầy phong thủy đến xem nơi ở của mình, phong thủy của nhà bếp dựa theo "Bát Trạch Phái", chia thành Đông Tứ trạch và Tây Tứ trạch, trước mắt y toàn bộ chỗ này đều là Đông Tứ trạch, cũng chính là Đông tam cung tựa đông hướng tây, Đông tứ cung tựa đông nam hướng tây bắc, Đông cửu cung tựa nam hướng bắc cùng với Đông nhất cung tựa bắc hướng nam.
Cửa chính, cửa phòng ngủ và cửa nhà bếp của Đông Tứ trạch tuyệt đối không được mở về hướng Tây, Tây Nam, Tây Bắc, Đông Bắc, ấy chính là đại hung. Nhưng trước mắt y có một viện nhỏ mà toàn bộ cửa trong nhà đều bị mở sai hướng. Không phải một cửa sai, mà là toàn bộ cửa đều sai.
Chung Ngôn đi về phía viện nhỏ quái dị kia, chỉ cảm thấy xung quanh bỗng lạnh đi, ánh sáng mặt trời chiếu trên người cũng không còn độ ấm nữa.
"Càn, Khôn, Cấn, Đoài thuộc Tứ trạch, nhưng không thể gặp ở quẻ hào Đông Tứ*. Nếu như để lẫn nó vào một căn nhà nào đó, họa cửa nát nhà tan ắt sẽ rất nghiêm trọng." Chung Ngôn lầm bầm đi vào viện nhỏ này, giống như đi vào một ranh giới khác. Nhà bếp hãy còn ồn ào ban nãy không còn dính dáng gì đến y nữa, nơi này chỉ là một khoảng tĩnh lặng.
(*) Phong thủy học dùng chu kỳ Tam nguyên Giáp Tý 180 để tính toán thuộc tính bát quái, can, chi của chúng ta mỗi năm. Trong đó Càn, Khôn, Cấn, Đoài là Tây Tứ mệnh. Đông Tứ mệnh là Khảm, Li, Chấn, Tốn. Nói sơ lược, người có Tây Tứ mệnh chỉ hợp sống trong căn nhà Tây Tứ trạch Càn, Khôn, Cấn, Đoài. Người có Đông Tứ mệnh hợp sống trong căn nhà Đông Tứ trạch Khảm, Li, Chấn, Tốn. Nếu sống nhầm trong căn nhà sai mệnh sẽ gặp họa hung ngay.
Cánh cửa của căn phòng đối diện y đang khép lại, qua khe hở, Chung Ngôn nhìn thấy có một bóng người đứng ở bên trong.
Bên cạnh còn có một cái giếng, đứng xa như vậy mà Chung Ngôn vẫn ngửi thấy mùi xác chết bay ra.
Bước về phía trước một bước nữa, xung quanh càng lạnh hơn.
Phong thủy có hại này e rằng lật hết cả thành lên cũng chẳng tìm được mấy nhà giống nó, vậy mà Tần trạch lại lộ liễu như vậy. Mùi xác chết kia không đến nỗi hôi, giống như là vừa giết thứ gì vậy, để đó thêm mấy canh giờ nữa chắc chắn là sẽ không giấu được, bởi nó sẽ kéo ruồi bọ tới.
Đây mới là chuyện kì lạ, đến cùng là viện nhỏ này do ai xây nên? Nó được xây như thế nào?
Chỉ sợ đáp án của hai câu hỏi này đều thuộc về kẻ đầu sỏ đã khổ tâm chuẩn bị để hãm hại cuộc đời Tần Linh. Chung Ngôn lại tiến gần thêm một bước nữa với ý định nhìn cho rõ kẻ bên trong rốt cuộc là ai.
Kẻ đứng trong phòng vẫn không nhúc nhích, giống hệt như một Môn thần, quanh họ như chẳng còn chút ánh sáng nào, tách rời hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài viện. Có nghĩa là thế giới bên ngoài là người, còn trong viện này đều là... Quỷ.
Một phiến lá xanh nhạt nhẹ nhàng rơi xuống ngay bên chân, Chung Ngôn không bước tiếp nữa, đột nhiên dừng lại cứ như đã nhìn thấy được nụ cười của khuôn mặt trong căn phòng kia.
"Chưa đúng lúc." Y để lại một câu rồi xoay người rời đi, nếu như muốn phá cục, đôi khi giờ giấc cũng rất quan trọng, hiệu quả giống như Mã Tiên phương Bắc, khi thời cơ vẫn chưa đến, bạn không thể xê dịch nó. Hiển nhiên hiện tại còn chưa tới thời khắc quan trọng.
Ngay tại cửa ra vào viện của Tần Linh, con gà trống lớn kia vẫn đập cánh đòi vào, lần nào cũng bị Tiểu Thúy chặn lại. Cuối cùng không còn cách nào nữa, Tiểu Thúy chộp đại một phát túm được hai cánh của nó, nhét vào lồng trúc.
"Kì lạ thật, đã kêu mấy ngày liền rồi, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy? Nào có ai muốn giết nó đâu, nó chỉ cần ngoan ngoãn giữ nhà thôi, người ta sẽ nuôi nó đến già cơ mà." Tiểu Thúy vừa quét lá trúc rơi trên sân vừa nói thầm, không biết một con rết đỏ từ đâu bò ra dọa cô bé nhảy dựng lên. Cảnh tượng này trùng hợp bị Nguyên Mặc quay về đưa cơm nhìn thấy, đương nhiên là cậu đã ngầm hiểu trong lòng, đừng nói chi đến côn trùng sống nơi đất đai ẩm ướt, từ sau khi biến thành người giấy, chỉ cần nghe thấy tiếng gà gáy thôi cậu cũng đã khó chịu rồi.
Quả nhiên mợ Cả nói không sai, gà trống đụng độ bọn họ sẽ chỉ đòi chiến đến chết thôi, cho nên mấy ngày này côn trùng trong sân đã sợ bỏ chạy hết rồi.
Tần Linh cũng đã nghe được tiếng gà gáy, chỉ là trước mắt hắn vẫn đen kịt như cũ. Ngày trước hắn còn có thể đi ra sân ngắm trúc, bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn, vươn tay chạm vào song cửa chạm trỗ mai lan cúc trúc, đây dều là những thứ hắn thích. Chỉ một lát sau, tiếng bước chân vội vã đã vọng tới, còn chưa đến trước mặt, hắn đã nghe thấy giọng của Nguyên Mặc.
"Cậu chủ! Cậu chủ!" Nguyên Mặc sợ đồ ăn trên tay nguội nên bước đi cực kì nhanh, "Ăn cơm đi ạ!"
Tần Linh cúi đầu, tay cũng rủ xuống.
"Dù có thế nào đi nữa thì cậu cũng phải ăn một ít chứ, lát nữa còn phải uống trà đấy." Nguyên Mặc sợ để lỡ giờ uống thuốc của hắn.
"Không ăn." Tần Linh lắc đầu, hắn cứ nghĩ chết vì tuyệt thực chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm, không ngờ hắn thật sự không hề đói bụng. Hóa ra con người chỉ cần một lòng muốn chết thì sẽ không thể chết được.
"Cậu nếm thử đi, không giống đồ ăn bình thường đâu." Nguyên Mặc đặt thức ăn lên bàn, "Là do mợ làm cho cậu đấy."
Đầu Tần Linh thoáng nâng lên một chút, dùng hai mắt mù nhìn về phía bên kia, "Nàng ấy sao? Nàng lại đến nhà bếp nữa à? Trương Khai có làm khó nàng không?"
"Đêm qua Trương Khai đã về nhà chịu tang rồi ạ, ông ta không có ở đây. Những món này đều là do mợ tự tay làm cho cậu đó, con nghĩ trong lòng mợ có cậu, chỉ là mợ ngoài lạnh trong nóng thôi, dù lúc nói chuyện luôn chọc cho cậu tức giận, nhưng mà sẽ không để cậu phải chịu khổ đâu, mợ nhẹ dạ lắm." Nguyên Mặc chạy sang giúp đẩy xe lăn qua, "Cậu ăn thử đi."
Tuy không nhìn thấy đường, Tần Linh vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm, có lẽ đều là thức ăn rất thanh đạm, "Cậu không ăn, thưởng hết cho mấy đứa đó."
"Cậu à..." Nguyên Mặc khó xử.
"Đừng khó chịu vì cậu nữa, khụ khụ." Tần Linh đã hiểu rõ trong lòng, "Cơ thể của cậu không chống đỡ nổi mấy ngày nữa, ít nhất là ba bốn ngày, đến lúc đó cậu chính thức được giải thoát rồi, ra đi sạch sẽ."
"Nhưng đây đều là thức ăn do mợ tự tay làm đó ạ." Nguyên Mặc lại muốn khóc rồi.
Tần Linh vẫn lắc đầu một cái, "Sau này bảo nàng đừng làm nữa, chỉ uống phí sức lực mà thôi, cậu chỉ cầu được giải thoát. Mấy năm nay thật sự quá mệt mỏi, quá đau đớn rồi, cậu không muốn làm lại tất cả nữa."
"Cậu đi rồi, con và mợ phải làm sao bây giờ..." Dường như Nguyên Mặc liều mạng mà nghĩ, nhất thời nói không lựa lời, "Mợ tốt như vậy, sao cậu lại nhẫn tâm để mợ thủ tiết? Nói thật thì ai ai cũng biết mợ là con dâu nhà họ Tần chúng ta mua về, nếu như góa rồi, chưa chắc nhà họ Tần sẽ giữ mợ lại mà sẽ đuổi đi nữa. Cậu mới là đường tương lai của mợ."
Nếu như là ngày thường, từ "thủ tiết" này chính là từ cấm, Nguyên Mặc không dám nghĩ đến chuyện cậu chủ qua đời. Nhưng tận mắt nhìn thấy cơ thể của hắn ngày càng suy nhược, cậu lại nghĩ ngày đó không còn xa nữa rồi.
"Thủ tiết..." Tần Linh im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi tựa như không bao giờ mở miệng nữa, "Cậu đã viết giấy thôi vợ rồi, nàng không cần để tang cũng chẳng cần thủ tiết vì cậu. Bây giờ nàng mà đi, đồ vật mà cậu đặt mua cho nàng có thể mang theo cùng, đảm bảo về sau nàng không cần lo chuyện cơm áo, nếu như chờ cậu chết rồi mới đi, không có cậu lên tiếng, chỉ sợ phải để hết đồ lại. Huống hồ với dáng vẻ hiện tại của cậu, nàng có khác gì gả cho một người chết đâu? Khụ... Cậu đã từng nghĩ rồi, nếu như cậu không mắc bệnh, không gặp tai họa, không màng cưới con gái nhà ai, cậu chắc chắn sẽ bảo vệ nàng chu toàn, đứng trước nàng ngăn hết tất cả mọi thứ, làm một đôi vợ chồng hòa hợp, giúp đỡ lẫn nhau trong hoạn nạn... Nhưng mà cậu hết cách rồi. Mang đồ ăn xuống hết đi, con và Tiểu Thúy cứ ăn, đừng khó chịu vì cậu nữa."
Nguyên Mặc lau mắt mình, cười to nói, "Đồ ăn này trang trí đẹp lắm, cậu ăn xong nhất định sẽ khỏe thôi, mợ đã từng nói rồi, nói không chừng cậu ăn xong còn có thể lấy lại thị lực đó, để con nói cho cậu nghe món ăn này là gì..."
Chén nhỏ trên khay gỗ bốc hơi nóng lên, Nguyên Mặc cực kì nghiêm túc giới thiệu: "Chén này là tổ yến hồ điệp, dùng trứng đã hầm chín làm cánh bướm, phải lấy tăm trúc chính từng chút một mới thành hình, vừa mềm vừa mịn. Bên dưới là tổ yến nấu với đường phèn, ăn dưỡng sinh bổ phổi. Món này là sủi cảo trứng hình cá vàng, bên trong vỏ trứng nhồi nhân thịt heo, nước canh không nấu từ gà mái mà là chân giò hun khói đấy ạ, nhìn trông như mấy con cá bơi lội trong nước vậy, sinh động lắm."
Tần Linh vốn không để ý, nhưng qua lời Nguyên Mặc, hình ảnh kia cứ như đang ở trước mắt, hắn lại có thể nhìn thấy rồi.
"Nàng... Tự tay làm những thứ này sao?" Trong lúc vô tình, ánh mắt không có tiêu cự của Tần Linh dừng lại trên bàn.
"Đúng vậy, mợ tự làm ạ! Chỉ là việc lặt lông tổ yến thì con có giúp, một mình mợ vất vả, bận bịu không chịu nổi, cái nồi kia to oạch mà mợ chỉ xách bằng một tay thôi ấy, quả là sức mạnh trời sinh." Nguyên Mặc vội bưng chén tổ yến hồ điệp sang, "Cậu nếm thử đi, mợ còn nói cậu thích ăn thì mợ sẽ làm nữa."
"Câu này đương nhiên không phải là lời nàng nói, nếu có nói thì cũng sẽ là mắng nếu cậu lãng phí thức ăn và tâm ý của nàng, nàng sẽ về đây chỉnh đốn cậu." Tần Linh không cẩn thận nở nụ cười, mắt mày khẽ động, để lộ nụ cười tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trên gương mặt của một người muốn chết, mà là một người rõ ràng vẫn còn lưu luyến với thế gian này, "Khụ khụ... Cậu đoán là sẽ không ngon đâu, dù sao thì nàng cũng hung dữ như vậy mà."
Lời này ý là muốn ăn, Nguyên Mặc bưng xích lại gần, "Nếm thử chút đi cậu, biết đâu ngon thì sao."
Bọt trứng thơm mềm âm ấm trượt vào trong miệng, vừa chạm vào đầu lưỡi đã vỡ tan ra, thấm đẫm vị ngọt thanh của đường phèn. Không đợi hắn kịp phản ứng, tổ yến cũng đã trượt xuống cổ họng, vị ngọt kích thích cảm giác thèm ăn, vậy mà Tần Linh nghe được bụng mình kêu hai tiếng rồn rột.
Không thể tưởng tượng được hắn cũng có ngày hôm nay, không phải trốn tránh việc uống thuốc, còn có thể ăn được món ngon.
"Cậu ăn thử cả sủi cảo nữa ạ." Nguyên Mặc cười, dụ dỗ, "Cho cậu ăn một con cá vàng nhỏ nè."
"Nghịch ngợm quá, cá vàng này làm không thật." Tần Linh vừa cười vừa nghĩ đến dáng vẻ lúc xuống bếp của người nọ, nhất định là sẽ dùng vẻ mặt nghiêm túc mắng hắn phiền phức. Sủi cảo trứng rất nhỏ, vừa đủ để hắn há miệng ăn trọn. Tần Linh cắn một cái, không nỡ nhai nát. Thật sự không nghĩ tới vẫn còn có người vì hắn mà hao tâm tổn trí bày biện một bữa cơm.
Sau khi nuốt xuống, Tần Linh nhấm nháp dư vị hồi lâu, đột nhiên hỏi, "Đêm qua, có phải cậu đã nổi giận quá đáng với nàng không?"
"Cái này..." Nguyên Mặc không dám nói.
"Nàng có nói lời hờn giận gì với con không?" Tần Linh trở nên căng thẳng.
"Vậy thì không có ạ." Nguyên Mặc sờ lương tâm mà đáp, "Nhắc cũng lạ, con chưa từng nghe thấy mợ hờn trách cậu một lời nào hết."
"Cậu cũng không muốn nổi giận, nhưng nàng cứ đụng chạm cậu, sờ soạng lỗ mãng quá rồi." Tần Linh siết cái muỗng trong tay, "Nàng có giận cậu không?"
Nhất thời Nguyên Mặc không biết nên trả lời thế nào.
"Con nói xem, cậu có nên bù đắp cho nàng cái gì đó hay không?" Hoặc là..." Tần Linh đã xoắn quýt hết cả lên, "Nhà người ta sau khi kết hôn sẽ dỗ dành người như thế nào vậy?"
"Chuyện này... Con cũng không rõ lắm ạ." Nguyên Mặc chỉ muốn kể khổ thôi, cậu mới mười tuổi đầu, làm sao mà hiểu được những chuyện thế này chứ, "Hiện tại trong nhà chỉ mới có mỗi cậu kết hôn thôi, con biết đi đâu mà xem đây ạ, nếu như cậu Hai cậu Ba cũng kết hôn rồi, tốt xấu gì con cũng có thể nhìn lén mấy lần, học về chỉ lại cho cậu."
"Tiểu Linh vẫn còn nhỏ mà, chắc phải đợi thêm hai ba năm nữa, nhưng cậu Hai thì có lẽ sắp rồi." Tần Linh tính tuổi, thật ra Tần Thước cũng nên kết hôn từ lâu rồi, cũng vì con trai trưởng là hắn bị bệnh mà gác lại, cậu ta không thể kết hôn trước hắn được.
Nguyên Mặc đang nhìn nghiên mực và bút lông, bỗng nhiên một tia sáng xẹt ngang: "Có cách rồi!"
"Con nói đi." Tần Linh lắng nghe.
"Mợ không đeo nhẫn, không dùng quạt, cũng không quan tâm đến trâm ngọc cài tóc, nhưng con thấy mợ rất thích chữ viết của cậu, nếu không cậu tìm một món văn phòng tứ bảo tặng cho mợ, nói không chừng thành công đấy ạ." Nguyên Mặc đáp chắc nịch, cậu đã từng thấy mợ giấu không ít vào tay áo rồi.
"Cũng do cậu sơ ý, không biết nàng thích những thứ này. Nàng trải qua tuổi thơ cơ cực, cha mẹ khắt khe, cơm còn ăn không đủ no, nói chi là đọc sách biết chữ, lẽ ra hôm đó cậu không nên cười chê nàng mới phải." Tần Linh chỉ về phía giá sách, "Con đi tìm sách cậu dùng mẫu để luyện chữ, sau này để cho nàng sử dụng đi."
"Dạ." Nguyên Mặc nở nụ cười yên tâm.
Bữa cơm chậm rãi trôi qua, đến khi Nguyên Mặc nhìn thấy Chung Ngôn lần nữa là đã quá trưa. Mặt trời bên ngoài tỏa sáng chói mắt, cậu vội vàng chạy tới: "Mợ quả nhiên là thần tiên là Bồ Tát, cậu ăn được nhiều lắm ạ!"
"Mợ nào có phải thần tiên Bồ Tát gì đâu chứ, tay nghề cỏn con này còn chẳng bằng một nửa mẹ của mợ, nói mợ là Diêm Vương dưới lòng đất nghe còn giống hơn." Chung Ngôn không có nói xạo, nhìn trộm vào phòng một chút, "Anh ta đang làm gì đó?"
"Lúc nãy cậu nói ngực nóng, uống nước lê xong thì buồn ngủ." Nguyên Mặc đáp.
"Được rồi, để anh ta ngủ đi, bồi bổ tinh thần thể lực, chúng ta làm vuệc của chúng ta thôi." Chung Ngôn kéo Nguyên mặc sang một bên, "Con đi quanh nhà hỏi thăm một chút xem hôm nay đã thiếu mất người nào, đã giết con gì sau bếp, hỏi cho kĩ rồi tranh thủ về đây."
"Dạ." Nguyên Mặc nói xong thì chạy ra ngoài ngay, Chung Ngôn ở trong viện chờ cậu, không có việc gì làm, y bèn bước chậm về phía mấy cây lê.
Tuổi đời của cây lê không ngắn, nói không chừng cây này còn lớn hơn Tần Linh mấy tuổi. Hôm qua bộ da người kia ngụy trang thành y, rốt cuộc đã thổ lộ lời tình cảm gì với Tần Linh rồi? Chung Ngôn vẫn chưa nghĩ ra.
Chỉ một lát sau, Nguyên Mặc đã chạy về: "Con đã hỏi rõ ràng rồi, hôm nay sau bếp không giết súc vật lấy thịt mà mua sẵn gà vịt dê bò. Chỉ là thiếu mất một con chó canh cổng, sáng sớm vẫn có người trông thấy nó, nhưng mà bây giờ nó đã chết rồi."
"Chó à..." Chung Ngôn như có điều suy nghĩ, "Con chó đó có phải là chó trắng không?"
"Sao mợ biết ạ?" Nguyên Mặc khó hiểu, biết trước rồi cơ đấy, đây là thần tiên Bồ Tát còn gì?
"Mợ bấm tay tính thôi, con tin không?" Chung Ngôn cười, nhìn lên mặt trời trên đỉnh đầu, "E là chiều nay sẽ có chuyện lớn xảy ra trong viện này, con cứ chờ mà xem."
Nguyên Mặc vẫn không hiểu, nhưng cậu chọn tin tưởng mợ mình. Quả nhiên, vừa tới giờ Thân sắc trời đã có sự thay đổi, mặt trời bị mây đen che phủ, gió bắt đầu nổi lên như thể sắp đổ một trận mưa to.
Gió thổi khiến cánh cửa sổ lạch cạch bay loạn, Chung Ngôn tính giờ không sai biệt lắm, lúc này mới chỉnh lại quần áo, cầm một cây dù đỏ rời khỏi sân nhỏ của Tần Linh. Mặt đất ướt sũng nước mưa nhưng lạ thay, đám mây đen trên đỉnh đầu lại không rơi một giọt mưa nào, y nhẹ nhàng vòng qua vũng nước, tránh mặt người làm, quay trở lại Đông Tứ trạch có phong thủy bị thay đổi một lần nữa.
Vừa bước vào một bước, đám mây trên đầu như tối đi thêm một tầng sắc nữa, ùn ùn kéo đến bên trên bầu trời của viện nhỏ. Trên cửa vẫn còn dán Môn thần, nhìn chòng chọc vào tất thảy mọi tai họa trên thế gian giống như hung thần ác sát.
Môn thần ở, chính tà đi. Câu nói này là để nói cho quỷ, cho tiên nghe, Môn thần mặc kệ bạn là thứ gì, không phải là người thì sẽ mãi mãi bị ngăn ở bên ngoài. Chung Ngôn là nửa người nửa quỷ, cho nên không sợ thứ này lắm nhưng vẫn trang trọng bung dù đỏ ra, đứng nguyên tại chỗ chờ thời cơ hành động.
Cánh cửa đối diện y vẫn khép nửa, gió lớn cứ thỗi nhưng ván cửa vẫn không hề lung lay. Hiện tại đang là giữa hè, dù có là luồng gió trước cơn mưa thì cũng không thể nào lạnh thấu xương được, thế nhưng lúc này từng cơn gió lạnh cứ táp vào mặt như thể đang trong trời đông giá rét, đây rõ ràng là gió thổi ra từ phía sau cánh cửa kia.
Chung Ngôn cúi đầu xuống, nhìn thấy góc áo bay phất phới theo gió buốt. Bậc cửa được xây rất cao, bên trên cánh cửa còn dán hai Môn thần, Chung Ngôn dùng dù đỏ che chắn bản thân, sau đó mới bước vào.
Trên đời này chỉ màu đỏ mới có thể che được mắt Môn thần.
Không ngờ vừa mới bước vào thôi, một lượng lớn máu chó đã giội xuống từ trên đỉnh đầu, dù Chung Ngôn đã dùng dù đỏ che bên trên, nhưng quần áo trắng như màu trăng non vẫn bị nhuộm đỏ hơn phân nửa. Máu chó lan dần trên quần áo, những nơi mà nó đi qua không chỗ nào may mắn tránh được bắt đầu bốc khói như thể muốn đốt vào tận trong xương cốt của y.
Dường như Chung Ngôn không ngờ rằng đến cây dù đỏ cũng không ngăn được xô máu này, y lúng túng kéo ống tay áo phía dưới, nhưng phần da thịt tiếp xúc với máu chó đã trụi mất một lớp da. Bỗng nhiên có một luồng gió thổi qua bên tai, y vẫn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia, kẻ nọ vụt thoáng qua, một bước bay ra khỏi cửa.
Cửa phòng đóng sầm lại, trên cửa đều bị quấn tơ vàng nguyên chất, Chung Ngôn ngã xuống vũng máu, không màng quan tâm đến việc giải bẫy tơ vàng mà xé loạn xạ những mảnh vải quần áo bị đốt cháy.
Mây đen ngoài phòng vẫn giăng đầy như cũ, thế nhưng lại không rơi lấy một giọt mưa.
Tần Linh yếu ớt ngồi trên xe lăn, lắng nghe tiếng gió bên ngoài, "Thúy Nhi, ngoài trời đang mưa à?"
"Không có ạ." Tiểu Thúy đáp.
"Ừ." Tần Linh gật đầu, lại xoay mặt về phía cửa sổ, nghe thấy gió lúc nhanh lúc chậm, "Nàng lại đi dạo trong nhà rồi sao?"
Dù không nói rõ là ai, nhưng nội trong viện này người có thể tùy tiện ra vào đi dạo cũng chỉ có mỗi nàng. Tần Linh cắn răng, đã biết trời sắp mưa mà còn ra ngoài, một lát nữa trời đổ mưa to, phải xối ướt cả người nàng mới được.
"Bảo Nguyên Mặc đốt đèn ở ngoài đi, nếu không thì sẽ không nhìn rõ đường." Vậy mà hắn lại dặn dò Tiểu Thúy, "Con đẩy cậu ra bên ngoài ngồi một chút, nhân lúc trời còn chưa mưa, cậu đi nhìn cây lê của cậu."
Tiếng bước chân chậm chạp tiến tới, bánh xe lăn kêu lên lọc cọc, Tần Linh đang ngồi được đẩy ra ngoài, gió tự nhiên thổi từ bên ngoài vào. Đường đi chỉ có vài chục bước, nếu như có thể nhìn thấy nhất định là sẽ tự đi được, hiện giờ chỉ có thể dựa vào người khác. Hắn không nén được tiếng thở dài, thế nhưng ngửi được mùi lê thì lại vui vẻ: "Năm nay tiêu lê kết trái không nhiều lắm, Thúy Nhi, con đếm thử xem còn thừa lại bao nhiêu trái."
"Còn mười hai trái ạ." Tiểu Thúy nghiêm túc đếm trái.
"Chỉ còn mười hai trái thôi à?" Hình như Tần Linh rất đau lòng, "Có lẽ đã dùng không ít lê làm nước uống cho cậu nhỉ."
Những cây lê này năm nào cũng kết trái, năm nay ra ít trái nhất, có vẻ như chúng cũng không còn nhiều thời gian giống như hắn. Dường như chúng cũng hiểu rõ cái gì gọi là "Người chết như cây tàn", cũng muốn đi theo hắn.
"Đỡ cậu đứng dậy đi." Nghĩ đến đây, Tần Linh nâng một tay lên, Tiểu Thúy vội đỡ hắn dậy, "Cậu muốn làm gì vậy ạ?"
"Không có gì, cậu đứng lên đi lại một chút." Tần Linh cười, "Con đi vào phòng bảo Nguyên Mặc tìm một cái đĩa sạch cho cậu, một lát nữa dùng để lê. Con cũng không cần trông cậu nữa, để cậu tự đứng đi, cậu mệt thì sẽ ngồi xuống."
"Vậy... Cậu đừng nhúc nhích nhé, con quay lại ngay thôi." Tiểu Thúy vội vàng chạy về, cậu cho phép hái lê rồi sao? Đây là chuyện lớn đó. Nếu là ngày thường, cả Tần trạch này ai mà chẳng biết những cây lê này là thứ quý giá trong lòng cậu chủ, không được phép hái, mà hắn cũng không hái, người ta chạm rụng lá thôi hắn cũng đã đau lòng rồi, hôm nay lại kì lạ như vậy.
Đợi đến khi tiếng bước chân của cô bé đã đi xa, Tần Linh mới mò đường bước về phía trước, theo mùi lê tìm cây hái trái.
Buổi tối hôm qua, Chung Ngôn hỏi hắn có thể hái một trái ăn không, thật ra một trái lê không đáng bao nhiêu, chẳng qua là khi đó Tần Linh không nỡ, bởi vì cây này là do mẹ hắn và hắn cùng nhau trồng, vị trí người bạn của nó trong lòng hắn không thua gì mẹ mình, thậm chí bình thường hắn cũng tiếc không chạm vào chúng.
Tuy rằng tính tình của bọn họ không hợp nhau, cũng đã viết giấy thôi vợ, nhưng suy cho cùng vẫn là vợ chồng đã bái đường, hái một trái cho nàng ăn, có lẽ mẹ sẽ không buồn đâu. Là một người chồng, hắn cũng nên rộng lòng một chút. Đi thêm vài bước nữa, Tần Linh chạm được cành cây, lần theo hướng uốn lượn của cành đi về phía ngọn cây, cuối cùng cũng tự tay chạm tới một trái.
Hái trái này xuống thì cũng chỉ còn lại mười một trái. Lần trước khi Tần Linh hái trái trên cây này là lúc hắn chưa ngã bệnh, khi đó chỉ cần xoay cổ tay một cái là có thể hái xuống rồi, nhưng hôm nay có xoay thế nào cũng không động đậy. Cánh tay vẫn giơ lên cao rồi nhanh chóng bủn rủn mất sức, bắt đầu run lên, Tần Linh nghẹn một hơi đến đỏ mặt, dùng hết sức bình sinh mới có thể hái được một trái lê.
Một trái thôi, có lẽ đủ để cho nàng ăn rồi, nhưng nàng nói sức ăn của mình lớn, đợi hắn nghỉ một lát rồi hái thêm trái nữa vậy. Tần Linh thở hồng hộc, ngón tay vuốt ve lớp vỏ khô ráo của tiêu lê, cầm quả lê mới hái kê lại gần mũi ngửi. Vỏ trái thoang thoảng mùi đăng đắng, nhưng vẫn có thể ngửi được vị ngọt bên dưới như cũ.
Có điều hắn không nhìn thấy, cho nên không phát hiện ra cây lê đã bắt đầu biến dạng, thân cây tối màu liên tục chuyển động, trong nháy mắt biến thành một cơ thể người, vỏ cây khô héo cũng bắt đầu đổi màu, chuyển thành màu trắng muốt như bị tẩy trắng. Hóa ra trên cái cây ở gần hắn nhất luôn có một người đang treo lơ lửng bên trên, chính là cổ người bị thiếu mất một bàn tay, nó trần truồng và trông giống như một đứa bé nghịch ngợm trèo lên cây sau đó không biết xuống bằng cách nào.
Tần Linh cúi đầu mò mẫm trái lê, hắn muốn sờ xem trái lê này có bị dập hay không, nếu hư rồi thì hắn hái trái khác. Rồi đột nhiên trước mắt nóng bừng lên, giống như ánh nắng mãnh liệt bừng sáng sau khi cơn mưa dầm thoáng qua vậy.
Không vì điều gì khác, là vì cánh tay đứt đoạn của cổ người đang duỗi về phía Tần Linh, sắp sửa đụng vào trán của hắn.
"Sao Thúy Nhi vẫn chưa quay lại nhỉ?" Tần Linh thì thầm một câu, đang suy nghĩ kiểu đĩa nào sẽ hợp để trưng trái lê này, lại có một cơn gió nữa vụt qua tai hắn, giống như là có ai đó đi ngang qua vậy.
Là ảo giác sao? Tần Linh mờ mịt ngẩn người, có thể là ảo giác thật, người mù rất hay đoán mò, chắc vừa rồi cũng chỉ là tiếng gió mà thôi.
Ở nơi cách hắn khoảng sáu tấc, cánh tay đứt mất bàn tay của cổ người đã bị Chung Ngôn bẻ gãy, một tiếng sấm vang lên trên bầu trời, Chung Ngôn túm lấy nó xuống khỏi cành cây giữa tiếng sấm rồi bẻ gãy cả cổ nó. Trong sân làm gì có Nguyên Mặc nào đốt đèn, rõ ràng người vừa mới đốt đèn là Chung Ngôn.
==
Tần Linh: Hóa ra con người chỉ cần một lòng muốn chết là sẽ không đói bụng.
Chung Ngôn: Nhảm nhí, hôm qua anh ăn nhiều lắm mà.