Ngạ Cốt Luân Hồi - Sái Đậu Tương
Chương 25: Cổ người cháy (9)
Nguyên Mặc không an tâm nhìn vào phòng: "Nhưng mà cậu cả ngủ rồi, con phải đi nấu nước, ban đêm cậu phải thay quần áo."
"Để cho Thúy Nhi đi nấu, con dẫn mợ đi xem con gà." Chung Ngôn xoa đầu Nguyên Mặc.
Nguyên Mặc lại càng tỏ ra kì lạ hơn, "Cũng được ạ, nhưng gà trống thì có gì hay ho đâu chứ, mợ định chọi gà à?"
"Gà trống thích ăn những thứ bẩn thỉu, nói không chừng mợ có thể ăn nó, lấy lại thể diện đấy." Chung Ngôn cười, Nguyên Mặc thì gãi đầu, đành đưa chủ tử đi tìm, vừa đi vừa trò chuyện: "Con gà kia không có ở trong nhà bếp mà đang ở đông thiên viện, bình thường nó trông nhà hộ viện rất tốt."
Chung Ngôn quan sát người làm đi qua bên cạnh, vài người vừa bước ra khỏi nhà bếp, trên tay bưng mâm thức ăn. Trong đó có một người bưng một mâm hương xuân dài như que cá, cây hương xuân non còn ngọn vô cùng tươi ngon. Y nghĩ, đợi Tần Linh khỏe hơn một tí là có thể ăn cái này, lấy cây hương xuân trộn đều với giấm chua mới cất và dầu vừng, rắc thêm một chút muối, mùi vị vừa ngon vừa thanh đạm, rau mềm còn có thể dùng làm khai vị, ăn cùng với cháo lá trúc đắng sẽ giúp hắn tăng thêm hương vị. Nếu không thích thì chỉ cần ăn không cũng được, hoặc là chế biến cùng với trứng gà, xanh vàng hòa quyện, trộn thêm gừng non thái sợi sẽ khử được mùi tanh của trứng.
Đi qua hành lang phía đông chính là đông thiên viện, Nguyên Mặc đứng lại, chỉ vào cánh cửa phía trước: "Là ở chỗ đó. Con nghe người ta nói, mặt trời vừa lặn, dù con gà trông có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng sẽ không kêu, bây giờ mợ đi nhìn chắc không thấy nó đáng sợ nữa đâu."
"Mợ vẫn sợ nó chứ, chẳng lẽ con không nhìn ra được hôm nay sâu bọ trùng rết đều chạy ra ngoài sao? Có thể thấy nó rất ghê gớm." Chung Ngôn cũng không định đi ăn nó thật, bây giờ y chưa cần phải ra tay, để nó lại trấn giữ đông viện là tốt nhất, y lấy một cái túi nhỏ được xếp từ lá bùa ra hỏi, "Gà này ăn côn trùng phải không?"
Nguyên Mặc nghiêng đầu, "Tất nhiên rồi ạ."
"Vậy thứ này thì sao?" Chung Ngôn mở túi bùa ra, sâu độc không hề nhúc nhích không còn bị bùa che đậu nữa lập tức thức dậy, vươn thẳng thân mình trên lá bùa.
Nguyên Mặc bị dọa cho lui về phía sau: "Không được đâu, không được đâu..."
"Phải trách mày chọc phải quỷ đói, bắt nạt người đọc sách." Chung Ngôn nhìn bàn chân đang lui lại của cậu, y đã từng qua lại vô số lần với tà nhân, đương nhiên có thể ghi nhớ được nhất cử nhất động của người khác. Nếu như người tu quỷ đạo không có chút bản lĩnh này thì chỉ có một con đường chết. Đây đã trở thành bản năng của y, và y luôn luôn đề phòng nó, thậm chí bao gồm cả hai đứa trẻ bên cạnh Tần Linh nữa.
Kẻ trước mắt nhìn như là Nguyên Mặc nhưng thật ra không phải là cậu cho nên mới né tránh y. Bước chân của nó quá nặng, một đứa con nít sẽ không bước nặng như vậy, dấu chân cũng sâu hơn bình thường. Dáng vẻ giả vờ sợ hãi trông rất thật nhưng phần cơ trên mu bàn tay khá nổi bật, đương nhiên không phải là của một đứa trẻ.
Chung Ngôn không nghi ngờ phán đoán của mình: "Mày hạ cổ tao từ lúc nào? Khi tao đang nấu cơm trong nhà bếp à?"
Huyệt thái dương của Nguyên Mặc giật lên, cuống cuồng giải thích: "Con... Con không có. Mợ à mợ nói gì vậy?"
Chung Ngôn không ép hỏi, y nhanh chóng cắn rách đầu ngón tay rồi bắn về phía nó, một giọt máu tươi dính lên mặt nó.
Rốt cuộc biểu cảm của Nguyên Mặc cũng xảy ra biến đổi, giống như bầu trời một giây trước vẫn còn nắng sáng giờ đã bị mây đen che phủ hoàn toàn. Nó vội đứng thẳng dầy rồi bay vọt lên đầu tường, thoắt cái biến đâu mất dạng. Chung Ngôn hơi nhíu mày, muốn chạy à? Vậy thì cũng phải xem tổ sư gia có cho mày giữ lại đường sống hay không đã chứ!
Bốn phía tràn ngập mùi thơm của thức ăn, nhưng thứ mà Chung Ngôn ngửi thấy rõ ràng nhất chỉ có mùi máu của mình, lộ ra vẻ lạnh lùng. Y giống như một con rắn độc tìm đúng con mồi chạy trong Tần trạch, truy tìm bóng dáng của Nguyên Mặc, nhanh chóng đuổi kịp. Thế nhưng y không ra tay ngay mà chỉ lẳng lặng đi theo.
Người phía trước vừa quay đầu lại, Chung Ngôn đã trốn vào một góc. Mà Nguyên Mặc cũng không thiếu cảnh giác, nó không quay trở lại nơi nó muốn đến ngay mà chỉ đi lòng vòng Tần trạch. Đương nhiên là nó quen thuộc với trạch viện này hơn Chung Ngôn nhiều, quẹo trái quẹo phải gần như không cần phải do dự.
Chung Ngôn vẫn luôn im lặng đi theo, hơi thở không hề gấp gáp, ngay cả bước chân cũng không phát ra tiếng động, coi bộ còn giống quỷ hơn cả quỷ.
Rời khỏi đông thiên viện, Nguyên Mặc vẫn tiếp tục quanh co trên hành lang bởi vì nơi này không có vật gì che chắn. Nó đi hai bước rồi lại lén lút quay đầu một lần để xem phía sau lưng có ai đi theo hay không. Có đôi khi còn cố tình đi lẫn vào mấy cái cây rồi đột ngột lao ra ngoài lại khiến cho một vài người làm giật mình. Sau khi lặp lại hành động này hơn mười lần, dường như nó đã bình tĩnh lại và bắt đầu đi về hướng tây bắc, Chung Ngôn vẫn không đả động gì đến nó, chỉ đứng yên dưới bóng cây như trước.
Quả thật, việc Nguyên Mặc buông bỏ cảnh giác chỉ là giả vờ, nó chợt quay đầu lại, bốc một nắm côn trùng ném vào trong ao cá, sau đó quan sát động tĩnh trong hồ.
Chung Ngôn nheo mắt, nó đang làm gì vậy?
Nguyên Mặc tiếp tục lòng vòng rất lâu mới dừng lại, nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra đã biến thành con chim sợ cành cong. Người kia là quỷ đói, lấy cơ thể của người sống tu quỷ đạo đã là trái với ý trời, không thể phân biệt thiện ác, chỉ sống vì ham muốn được ăn. Bản thân sống nhiều năm như vậy không thể nào chưa từng gặp, đạo trưởng dù có lợi hại hơn nữa cũng đều đã chết trong tay nó, thế mà hôm nay lại bị người ta nhìn thấu.
Cơ mà nó còn chẳng biết mình bị nhìn thấu như thế nào nữa!
Đáng chết, đáng chết! Chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã luyện xong cổ người cháy kia rồi! Vậy mà lại có một kẻ lợi hại hơn đến đây! Chỉ thiếu một ngày nữa thôi! Nguyên Mặc hung hăng dậm chân, quay đầu lại xác định không có người, bấy giờ mới đi vào phòng chứa củi phía sau, lửa có thể bổ trợ cho mạng của nó, vậy nên nơi này là nơi tốt nhất. Bây giờ đi hay là không đi đây? Nếu như đi, cổ người cháy cẩn thận nuôi dưỡng sẽ chết ngay, cổ người đã nói chắc chắn sẽ để lại cho nó một tấm da người cuối cùng. Nếu như không đi, có thể cả hai sẽ rơi vào thế cá chết lưới rách!
Thôi, được rồi, đấu thì đấu! Nguyên Mặc lấy một chiếc hộp điêu khắc từ gỗ trắc, bên trong có một loại sâu độc khác, Con trùng này chuyên ăn người có ham muốn to lớn, đạo quỷ đói luôn thèm ăn, ở trong mắt con trùng này chính là thức ăn ngon lành nhất, chỉ cần một nén nhang thôi là đã có thể ăn trọn Chung Ngôn rồi.
Chỉ cần dính vào con trùng này thì Chung Ngôn sẽ không sống nổi nữa. Nó thả côn trùng ra, con trùng có cánh mang vỏ ngoài màu đỏ lập tức bay về phía cửa.
Cửa mở ra thành một khe hở, ngoài cửa là Chung Ngôn mặt mũi trắng bệch, tựa như đã chui đầu vào lưới.
Nguyên Mặc còn đang tính toán xem nên giết Chung Ngôn như thế nào, ai ngờ người muốn giết đã lặng yên không tiếng động xuất hiện ngay trước cửa, ánh mắt lạnh như đao. Nó không ngờ Chung Ngôn vẫn dám đi cùng mình, hiện tại hi vọng duy nhất chính là con trùng màu đỏ kia, chỉ cần con trùng rơi trúng người Chung Ngôn thôi là đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Chung Ngôn lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, một con trùng bay nhanh chóng rơi lên mu bàn tay y, lúc nhúc chui vào trong da thịt.
Nguyên Mặc mừng thầm trong lòng.
Kết quả chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, Chung Ngôn đã bắt được con trùng bay kia, nắm chặt lòng bàn tay lại bóp chết nó.
"Chỉ có chút bãn lĩnh đó thôi sao?" Chung Ngôn bước vào phòng chứa củi, cúi đầu nhìn cao thủ hạ độc thấp bé hơn mình rất nhiều này.
Nguyên Mặc không thể không lui ra phía sau hai bước: "Không thể nào được! Rốt cuộc mày là ai!"
"Con sâu độc này chuyên dùng để đối phó với người có ham muốn ngập trời, đúng không? Phàm là người tu quỷ đạo, cơn đói khó lấp, cho nên dùng con trùng này đối phó với bọn tao là tốt nhất." Chung Ngôn hít vào một hơi, "Tiếc quá..."
Nguyên Mặc vô cùng hoảng sợ, lập tức tung ra thêm hơn mười loại pháp bảo đến, "Tiếc cái gì?"
Chung Ngôn nói trắng ra: "Đáng tiếc tao chính là ông tổ của đạo này, loại sâu độc có thể ăn được tao sợ là còn chưa có ai nuôi được ấy chứ."
Thì ra là... Ông tổ đạo quỷ đói? Thì ra y là người đầu tiên tu đạo quỷ đói? Đổi lại, mặt mũi Nguyên Mặc trắng bệch ra, trừng mắt không tài nào tưởng tượng nổi, chuyện tới nước này nhưng lại tỉnh táo lạ thường: "Mày muốn làm gì?"
Nó không tiếp tục chạy trốn, bởi nhất định không thể trốn thoát, nhưng có đấu thì cũng chỉ rơi vào đường chết thôi. Nếu như Chung Ngôn muốn nó chết, nó sẽ nhanh chóng biến thành một bộ da, y không ra tay nói rõ chuyện này còn có thể thương lượng. Dù sao thì người tu quỷ đạo cũng không có thiện ác, y sẽ không vì báo thù cho Tần Linh mà kết thù.
"Hỏi mày vài chuyện, thành thật khai báo đi." Chung Ngôn nói.
Cơ thể Nguyên Mặc chấn động, tuyệt vọng gần chết lại cuốn tới lần nữa. Chung Ngôn nói như thể bảo rằng "Mày thành thật khai báo thì tao sẽ tha cho mày một mạng", đã nói rõ y muốn diệt khẩu rồi!
"Đến cùng là Tần trạch có bao nhiêu người muốn mạng sống của Tần Linh, nói." Chung Ngôn bỗng vươn tay bóp cổ Nguyên Mặc rồi mạnh mẽ xách người lên. Nguyên Mặc lập tức không thể hít thở, hai chân cách mặt đất một khoảng, giống như bị một miếng vải treo cổ vậy.
"Kẻ hạ độc chính là mày, giúp đỡ cổ người vào quan tài đá cũng là mày, sau lưng mày còn có ai nữa? Giường của Tần Linh là như thế nào? Chung Ngôn thấy nó không đáp, tay trái mò lấy gói bùa, con sâu độc dài bị nhốt ở bên trong vốn phải hướng về phía Chung Ngôn, bấy giờ lại chuyển hưởng chui thẳng vào trong da của Nguyên Mặc.
Sâu độc ăn máu cho nên đang tìm hơi máu của Chung Ngôn. Lúc nãy Chung Ngôn đã bắn một giọt máu lên mặt Nguyên Mặc, dù đã lau đi rồi nhưng vẫn không thoát khỏi sâu độc cực thính.
Con đau ray rứt khiến cho tay chân Nguyên Mặc run rẩy, nó lập tức hét thảm lên: "Mợ ơi tha mạng! Tôi nói! Tôi nói! Tôi không có người nào sau lưng hết, chỉ có một mình tôi thôi... Mấy năm trước tôi luyện cổ bị thương nặng, phải đốt đi lớp da, vừa hay có người tìm được sâu độc của cổ người cháy, tôi liền giúp hắn. Chờ đến khi hắn đại công cáo thành, cải lão hoàn đồng, lớp da cuối cùng đó sẽ thuộc về tôi. Hắn cần hơi bệnh, tôi nghe nói cậu cả nhà họ Tần bệnh liệt giường, cho nên mới động lòng riêng, chỉ muốn mượn hơi bệnh của anh ta thôi, mợ cả tha mạng! Mợ tha mạng cho tôi đi!"
Nó vẫn luôn miệng gọi "mợ" chính là hi vọng Chung Ngôn có thể nể tình Nguyên Mặc mà tha cho mình một con đường sống, dù sao Nguyên Mặc cũng là người luôn hầu hạ Tần Linh. Thế nhưng ngón tay của Chung Ngôn chỉ càng siết chặt hơn, giống như những chiếc lá liễu sắc bén cắt vào trong da thịt.
"Không nhắc đến thì thôi." Ánh mắt Chung Ngôn như biến thành dao khoét thịt trên người nó, "Nhưng tao là mợ cả của Nguyên Mặc, không phải là của mày! Nguyên Mặc đâu!"
Nguyên Mặc bị bóp cổ lập tức trừng mắt, trong lòng hồi hộp, một chút hi vọng cuối cùng tan vỡ. Chung Ngôn thu hết tất cả phản ứng của nó vào trong mắt, tiếp tục hỏi, không chừa bất kì cơ hội nào cho nó nữa, "Nguyên Mặc đâu?"
"Tôi... Tôi chính là Nguyên Mặc." Kẻ này có ý định vật lại, nhưng ngay sau đó cơ thể của nó đã bị ném lên tường, hộp sọ móp vào. Nhưng điều kì lạ chính là không hề có máu chảy ra.
"Nguyên Mặc đâu?" Chung Ngôn nắm cổ nó tiếp tục dộng mạnh vào tường, thế nhưng dù cơ thể của nó có lõm vào đến đâu thì cũng chẳng thấy máu tươi tuôn ra, miệng vết thương vô cùng sạch sẽ.
"Nguyên Mặc đâu?" Chung Ngôn hỏi lại, bàn tay tăng thêm chút sức, móng tay đâm vào da thịt của nó, những mảng thịt trắng rách ra, bao lấy đốt ngón tay của y, dù không chảy máu nhưng cơn đau thì lại là thật.
Rất nhanh sau đó, kẻ kia đã bắt đầu run rẩy không ngừng, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt. Nước mắt nhỏ lên mu bàn tay của Chung Ngôn, nhưng y không mảy may xúc động khi kẻ này rơi lệ lã chả, vẻ mặt nhìn nó vẫn không thay đổi.
"Nguyên Mặc đâu!" Cuối cùng Chung Ngôn bóp chặt, ngón tay lún sâu vào cổ của nó, lớp da đó mỏng đến mức gần như hoàn toàn rũ rượi trên tay y. Nó không ngừng run rẩy, con ngươi đảo một vòng rồi cười ha hả.
"Mợ... Mợ lợi hại lắm, mợ tha cho tôi đi, tôi tìm... Người ác đến cho mợ ăn, thế nào?" Nó chịu đựng cơn đau đớn, lục phủ ngũ tạng gần như nát bét hết rồi, xương cốt từ trên xuống dưới tê dại rụng tời, làn da cũng bị rách phát ra tiếng rèn rẹt.
Hai bên trán Chung Ngôn giật lên, chỉ sợ dự cảm không tốt đã thành sự thật, Nguyên Mặc lành ít dữ nhiều rồi.