Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử
Chương 10
Thẩm Hạo đóng cửa lại, móc cậu từ trong chăn ra, giận dữ hét lên: “Em lấy tiền ở đâu ra? Hả? Tôi cần em trả thù lao sao?”
Tiểu Ngọc mở mắt ra, hốt hoảng nhìn anh, khẽ khàng nói: “Em… Bọn họ nói nếu còn không trả, sẽ chặt tay anh, còn bắt nhốt anh lại…”
Anh tức muốn ngất đi, nhắm mắt lại, dựa vào giọng mũi, hung ác hỏi tiếp: “Bọn họ đưa cho em bao nhiêu tiền?”
Cậu run rẩy, nhìn cũng không dám nhìn anh, cúi đầu nói: “Mười tám vạn…”
Đúng là một cọc mua bán ngon đấy. Mười tám vạn mua mất Tiểu Ngọc của anh. Thẩm Hạo hít một hơi lạnh, buông tay ra, đỡ trán mình, nở nụ cười. Thì ra là thế, tiền trong sổ tiết kiệm bị mẹ anh cầm đi mà nhóc ngốc lại để dành còn trả về. Số lượng không khác mấy khiến anh không phát hiện ra.
Mặt Tiểu Ngọc tái nhợt, bắt lấy góc áo anh, yếu ớt kêu một tiếng: “Anh Hạo?”
Thẩm Hạo xanh cả mặt, gào rống với cậu: “Chỉ mười tám vạn, em theo chân bọn họ đi luôn thế à?”
Cậu sợ tới mức lấy chăn bảo vệ mình, nói: “Em ký hợp đồng với bọn họ, họ… Bọn họ nói sẽ xóa tiền lãi của anh…” Khuôn mặt cậu nhăn lại, nhỏ giọng: “Ban đầu đã bàn tốt còn nói trả tiền xong em có thể đi rồi…”
Thẩm Hạo cười nhạt, nghĩ thầm: Ngu ngốc, nhóc vĩnh viễn trả không hết. Trong lòng anh sấm xét đan xen, phẫn nộ, kinh ngạc, nỗi sợ hãi than thở không tưởng tượng được, giống như tia chớp phá vỡ câu chuyện cũ.
Thẩm Hạo nhớ tới quá khứ. Anh từng mang cậu đi mua máy tính xách tay, ở giữa một đống giá 7999, 8666, 8999, anh nghe quầy chuyên doanh bán hàng giới thiệu tính năng còn Tiểu Ngọc lại cố gắng so sánh sự chênh lệch giữa 15%, 20%, 30%, tính một lúc lâu cũng chưa tính xong.
Anh vỗ đầu cậu một chút, chế giễu: “Nhóc chưa tốt nghiệp tiểu học đúng không?” Cậu xù lông lên, phẫn nộ đánh trả: “Em học tiếng Anh rất khá đấy!”
Thẩm Hạo cười khẩy, một mực kết luận cậu còn chưa tốt nghiệp tiểu học nên hiện tại mới làm giả bằng cấp chui vào đại học. Tiểu Ngọc tức giận muốn chết, nói không lại anh, bèn thiết lập mật mã tiếng Anh cực kỳ phức tạp trên máy tính. Thẩm Hạo cài đặt lại đĩa hệ thống, xóa đi.
Cậu vĩnh viễn xem không hiểu bảng biểu đối chiếu sổ sách trong tiệm, ngạc nhiên với các tin tức pháp lý phức tạp, giống như thằng oắt con với đường phố bình thường, lúc đi thuê phòng mới nhìn thấy cái hợp đồng lần đầu tiên trong cuộc đời, xem không hiểu cũng không quan trọng.
Anh chưa bao giờ thấy một oắt con lõi đời, mí mắt nông mà chỉ thấy một nhóc gay mềm nhũn nằm úp sấp.
Lần đầu tiên Tiểu Ngọc ở nhà Thẩm Hạo nhận được cuộc điện thoại lừa đảo, cậu sợ hãi hỏi: “Anh Hạo, điện thoại nợ phí sẽ bị tòa án gửi giấy gọi hả?” Thẩm Hạo ở phòng bếp hét lớn một tiếng: “Tắt đi!”
Trương Lập Quân từng nói với anh: “Tiểu Ngọc là một thằng ngốc, mày điên rồi.” Anh cười nhạt một tiếng: “Liên quan gì đến mày, mày cho rằng Doanh Trường không ngốc chắc?”
Anh sai rồi. Bọn họ đều sai cả rồi, sai tất tần tật không còn gì cả. Cái kiểu ngốc ấy, thế mà không đi con đường tầm thường.
Thẩm Hạo nhìn bộ dạng Tiểu Ngọc ngơ ngác, trong lòng anh sóng biển cuộn trào, anh ý thức được: Bất kể ở trong mắt bọn họ, Tiểu Ngọc ngốc bao nhiêu thì chung quy vẫn là một đứa nhóc đẹp đẽ. Nếu không, sẽ không có khả năng sống sót ở trên đường phố, dựa vào nhóc tiên mà nhảy sang thành nhóc gay.
Nhóc lớn lên rất khá còn là một đứa pha lê mỏng manh, tựa như mấy cô nàng trong sòng bạc kia, dễ dàng bị khống chế và thao túng.
Anh biết, ở trong sòng bạc, khi một thằng đàn ông mang nợ trên người, không thể ép ra một chút béo bở nào nữa, nếu hắn có nhan sắc hơn cả phụ nữ hoặc chính là phụ nữ, một khi có cơ hội, nhà cái sẽ lừa gạt các cô, tận tình đùa bỡn hoặc kéo dài cuộc vui, hút khô thanh xuân, thẳng đến khi hoàn toàn trầm luân. Trước kia, anh không ý thức được, đối với đàn ông cũng dùng được chiêu thức ấy, làm mất đi cảnh giác.
Trái tim Thẩm Hạo đang rỉ máu, anh biết, Tiểu Ngọc của anh bị người ta lừa đi rồi, bởi vì anh đã bị phán định là kẻ thua đời, một thằng đàn ông không có tương lai, không còn sức mạnh bảo vệ cậu.
Mày phải giết chết cái đám đê hèn này! Dùng đao đâm chết bọn nó… Không không, mày phải chặt từng đứa một…. Hoặc là dùng súng… Mày phải tìm một khẩu súng hoặc là mua một tấn thuốc nổ… Nổ nát chúng nó như cá trong hồ nước… Trong đầu Thẩm Hạo bốc lên vô số ý nghĩ máu me, sắc mặt anh sa sầm u ám.
Lúc này, điện thoại đột nhiên kêu to, Thẩm Hạo nhìn thoáng qua, là Trình Phàm gọi tới.
Màu đỏ trong mắt anh dần dần dịu xuống, nhận cuộc gọi. Gã mới về thành phố A, đang nghỉ ngơi, bảo anh tối nay mang Tiểu Ngọc tham gia một sự kiện.
Thẩm Hạo tắt điện thoại, nhìn sắc mặt cậu xanh xao, đút cho hai viên thuốc uống rồi nhét cậu vào trong chăn. Tự mình đi đến văn phòng Trình Phàm, gõ cửa.
Gã đang đối diện với với màn hình lớn trên tường, một tay chỉ điểm giao dịch tài chính, một tay nói chuyện điện thoại, một công đôi việc, qua loa đến cả giọt nước cũng không lọt.
Thấy anh đẩy cửa đi vào, Trình Phàm tắt điện thoại, hỏi: “Chuyện gì?” Thẩm Hạo giả vờ nói Tiểu Ngọc bị bệnh đi không nổi, chỉ sợ không bước ra cửa được.
Gã tiện tay lấy ra hai ống thuốc chích từ trong ngăn kéo, ném cho anh, vẻ mặt khoái trá phấn khởi sau khi thu phục cuộc mua bán lớn nói: “Cho nó dùng cái này, là bò dậy được.”
Thẩm Hạo tập trung nhìn vào, là hai ống thuốc kích thích. Anh gật gật đầu, đóng cửa lại, chậm rãi đi xuống lầu rồi ném hai ống thuốc vào trong thùng rác.
Anh đứng trước cửa sổ, đốt điếu thuốc, nhìn lá cây xanh tươi sau cơn mưa, điều chỉnh lại tâm trạng, dần dần theo kịp cách nghĩ Trình Phàm.
Thẩm Hạo hiểu ra, Tiểu Ngọc không phải là tình nhân gã, nhóc còn không được tính là bà hai, chỉ là thứ gì đó của Trình Phàm. Nhóc giống như vũ nữ thoát y trong sàn nhảy, đều là tài sản của gã. Chẳng qua, Tiểu Ngọc là tài sản quý trọng hàng đầu nên mới ở bên cạnh gã.
Từ góc độ người xem, có lẽ cho rằng Trình Phàm đầu cơ trục lời từ Tiểu Ngọc, có ý nâng giá lên, muốn cho đám lão nhà giàu kia móc tiền càng nhiều, vì nhóc làm nhiều chuyện. Trình Phàm đổ tiền vào Tiểu Ngọc, toàn bộ đều là đầu tư, gã muốn thu lãi gấp trăm lần từ thân thể nhóc.
Trình Phàm tuyệt đối có quyền xử trí Tiểu Ngọc, bất cứ lúc nào muốn thịt thì thịt, nếu không muốn thịt nhóc thì tặng cho người khác, để cho nhóc ra ngoài săn đón khách hoặc là chặt vụn nhóc ra bán nội tạng.
Thẩm Hạo đi thẳng về phòng ngủ Tiểu Ngọc, gọi cậu ngồi dậy mặc quần áo. Tiểu Ngọc ỉu xìu rũ rượi, chậm rãi mặc quần áo.
Anh trầm ngâm một lát, hỏi cậu: “Tôi mang em đi được không?”
Tiểu Ngọc rùng mình, thắt sai cả nút, sợ tới mức ôm lấy anh nói: “Anh Hạo, em không thể đi theo anh. Bọn họ có súng, sẽ giết anh mất…”
Thẩm Hạo nở nụ cười, ôm cậu vào lòng, hôn một cái. Tiểu Ngọc dường như cũng không ngốc lắm, thật khiến người ta vui mừng. Nhưng mà, điều anh kinh ngạc nhất, hóa ra cậu vẫn có lương tâm với mình…
Không sai, dưới tay Trình Phàm có không ít người, trong sòng bạc còn giấu súng ống đạn dược đầy đủ. Bọn họ không chạy thoát được.
Nếu anh muốn mang tài sản gã đi, giấu cậu trong túi tiền, như kẻ trộm châu báu, thản nhiên đến một nơi khác, độ khó không thua gì nhổ răng cọp.
Từng có người to gan lớn mật, thử cuỗm một cô vũ nữ đang nổi chạy đi nhưng cô này còn chưa kiếm đủ tiền mặt. Hai người mới chạy đến một nơi tự nhận là xa xôi, đã bị truy binh của Trình Phàm bắt kịp. Gã cho người đánh thằng cạy góc tường thành một đống bùn nhão, vùi vào rừng rậm nguyên thủy Vân Nam rồi dẫn cô vũ nữ sợ tới mức điên điên ngốc ngốc trở về.
Cô nàng xinh đẹp nhất thời mất trí, nước mắt lã chã suốt mấy tháng trời, dường như nước mắt vĩnh viễn lau không khô khóe mắt.
Trình Phàm phát hiện thành tích trượt dài, bèn cho người xách cô này đến văn phòng, mua mấy bộ váy Paris mới còn thêm một hạp trang sức kim cương lóe sáng, nói với cô rằng: “Bảo bối, em không phải là cô gái bình thường, em là một tuyệt thế giai nhân. Những cô nàng khác trong sòng bạc còn thua cả gót chân em. Em hoàn toàn không cần có chồng, em vĩnh viễn chỉ có tình nhân.”
Gã lau khô nước mắt cô, mặc cho cô chiếc váy đuôi dài được khảm vô số viên châu báu, giúp cô thoa son môi thơm, đeo một đôi bao tay lụa đen. Để cô đứng trên sàn nhảy hoa lệ nhất sòng bạc, hát Jazz, vừa hát vừa khiêu vũ.
Vô số vị khách đánh bạc móc tiền, đổi thành hoa hồng và trang sức ném dưới chân cô. Bọn họ gọi tên cô, tranh giành và tặng quà sang quý nhất cho cô.
Ánh đèn sân khấu lóe sáng tên tiếng Anh cô, dần dần cô không khóc nữa, giống như con chim sơn ca không ngừng ca hát. Cô quên đi người yêu đã chết, quên mình còn đang bán thân, giống như một tuyệt thế diễn viên sống tiếp.
Thẩm Hạo phẩy phẩy khói thuốc, nở nụ cười, nghĩ thầm: Trình Phàm không hổ là ông chủ lớn, gã luôn có cách, giống như ảo thuật gia