Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy - Trang 2
Chương 62: 62: Tạo Couple
Thị trấn Giáng sinh vô cùng náo nhiệt, lễ hội dường như có một loại ma lực làm cho mọi người đều vui vẻ.
Trần Gia Huy và Từ Thành muốn đi mua bạch tuộc viên, Thu Diệc Diệu và Khương Nặc thì ngồi ở một bậc thang cao ven đường nhìn dòng người qua lại.
Thu Diệc Diệu điều chỉnh máy ảnh để chụp tự sướng cho hai người, Khương Nặc lấy một cặp tai nghe ra, đeo một cái lên cho Thu Diệc Diệu, "Không phải cậu hỏi trước đây tớ trải qua giáng sinh như thế nào sao? Tớ suy nghĩ một chút, dường như nghe nhạc có thể xem là điều không thể thiếu vào mỗi dịp Giáng sinh hàng năm." Hắn cong khoé môi, "Năm nay nghe cùng cậu."
Không biết tại sao khi Khương Nặc mang tai nghe lên cho cậu, Thu Diệc Diệu cảm giác như mình đã quay trở lại chuyến xe buýt đi về hướng núi của lần chơi thu ấy, Khương Nặc cũng đã đeo tai nghe như vậy.
Chiếc xe rung lắc, tai nghe vừa đeo vào, cả hai hệt như đã tách biệt ra một không gian khác với mọi người.
Âm nhạc dẫn vào tai, là một ca khúc nước ngoài, tên của nó có liên quan đến lễ Giáng sinh, kể về câu chuyện chàng trai gặp được một cô gái làm mình rung động vào đêm Giáng sinh ấy.
"Dễ nghe quá." Gu âm nhạc của Thu Diệc Diệu giống với Khương Nặc, vậy nên cậu yêu bài hát này ngay từ lần đầu tiên nghe, khen ngợi không dứt, còn vào ứng dụng âm nhạc trên điện thoại của mình để lưu bài này lại, "Vậy thì những đêm Giáng sinh sau này, đây cũng sẽ là bài hát mà tớ nghe."
Tiếp theo đó lại tiện tay chia sẻ lên vòng bạn bè.
Không chia sẻ thì không sao, nhưng chỉ vừa mới chia sẻ, vòng bạn bè lập tức nổ tung trong một giây.
Bởi vì Thu Diệc Diệu viết caption là: Tâm tình của hôm nay.
Bài hát này rất ngọt ngào, vừa nghe đã biết đây là cảm giác yêu đương, tình yêu thanh xuân tràn đầy trong giai điệu nhộn nhịp của không khí ngày hội, rực rỡ va chạm vào nhau, là yêu từ cái nhìn đầu tiên – thế nên chưa tới năm phút, phần bình luận đã bùng nổ.
[Aaaaaa Diệu ca đăng bài, đã ổn định chỗ ngồi!]
[Đã lâu không thấy cậu ở trong trường rồi, Giáng sinh an lành nhé!]
[Từ từ đã tâm tình gì vậy! Có phải là tâm tình mà tôi đang nghĩ không?]
[Yêu...!yêu đương?]
[Thổ lộ?]
[Rốt cuộc là ai vậy, các cậu có tin tức gì không?]
[Sự việc còn chưa có kết luận gì mà, mọi người đừng nên vội]
[Diệu ca chỉ đăng lên một bài hát Giáng sinh thôi, mọi người kích động cái gì chứ?]
[Cậu thì biết cái gì, tuý Ông không phải ở rượu*, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông*, bài hát này chắc chắn có ẩn ý sâu xa của cậu ấy!]
*Tuý Ông không phải ở rượu: có dụng ý khác
*Giải linh hoàn tu tệ linh nhân: Ai gây ra chuyện thì phải để người đó giải quyết
[Lầu trên ơi, cậu học ngữ văn không giỏi lắm nhỉ?]
[Diệu ca yêu đương rồi, nhưng mà đối tượng lại không phải là tui huhuhu...]
[Táo bạo thật đó, bạn còn nghĩ người đó là bạn luôn sao?]
[Các cậu lại chạy ra khỏi vấn đề rồi! Rốt cuộc đối tượng là ai vậy? Có manh mối gì hay không?]
[Hình như chẳng nhìn thấy Diệu ca thân thiết với cô gái nào cả.]
[Cô gái cái gì mà cô gái, Diệu ca có và chỉ có một đối tượng, đó chính là Khương Nặc!]
[Aaaaa đảng couple thắng tuyệt đối, phi thuyền Nặc Diệu là thật!]
[Mấy cô gái này cũng thật là, người ta là tình anh em xã hội chủ nghĩa, đơn thuần!]
[Khương Nặc có ở đó không? Ra đây nói gì đi.]
Vừa mới lướt đến đây, Thu Diệc Diệu lập tức nhìn thấy một chiếc avatar quen thuộc trả lời.
[Khương Nặc]: Ừ.
Cách đó không xa, máy bắp rang bơ "Phanh" lên một tiếng nổ, những đứa trẻ vây xem đang hoan hô nhảy nhót, không khí lạnh lẽo dần bị hương vị ngọt ngào của bắp rang xâm lấn.
Tầm mắt của Thu Diệc Diệu từ máy bắp rang ở phía xa chuyển đến người của Khương Nặc bên cạnh, hắn đang rũ mi nhìn vào điện thoại, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt hoàn mỹ của hắn.
Vòng bạn bè vừa mới hơi bình ổn được một chút thì tiếp tục nổ tung thêm lần nữa.
[Mẹ nó?! Trả lời thật hả!]
[Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy???]
[Tôi đang trên đường tới ăn dưa đâyy!]
[Ám chỉ hả? Rõ ràng rồi hả?]
[Tôi đã nói couple của tôi là thật mà (lệ rơi đầy mặt)]
[Khương Nặc cũng chẳng nói cái gì hết nhé, hơn nữa cũng là các người bắt bọn họ ra đây để nói chuyện đấy thôi.]
Khu bình luận ồn ào không ngừng, mà Khương Nặc chỉ xuất hiện một chút sau đó chẳng xuất hiện nữa.
Hắn tắt màn hình điện thoại cất vào túi quần, nhìn Thu Diệc Diệu - người vẫn còn đang cầm điện thoại vô cùng vui vẻ.
"Khương ca." Thu Diệc Diệu ngước mắt lên nhìn hắn, trong con ngươi phản chiếu ánh đèn Giáng sinh, trong giọng nói cũng có chút ngọt ngào, "Cuối cùng thì tớ cũng đã biết tâm trạng của những minh tinh lúc tạo couple là như thế nào rồi."
Nhất cử nhất động của minh tinh đều sẽ bị fan dùng đủ loại góc nhìn để giải thích, người vây xem nhiều hơn thì tư duy ấy càng được phát tán ra tựa như diều đứt dây, kéo cũng không kéo về được.
Giống như vừa rồi Khương Nặc chỉ trả lời bằng một chữ "Ừ" cũng có thể bùng phát ra được sự mập mờ như có như không.
Lý giải như thế nào cũng được, nhìn sang trái một chút, nhìn sang phải một chút, thiếu niên không dám nói ra thành lời, những điều đó thật giả lẫn lộn, tất cả đều ẩn náu trong dòng nước lũ mơ hồ lôi cuốn.
"Ừ." Khương Nặc cười nhẹ ôm lấy vai của Thu Diệc Diệu, cằm hất về phía trước, "Bọn họ mua xong rồi, chúng ta đi thôi."
Sự chú ý của Thu Diệc Diệu lập tức bị viên bạch tuột trong tay của Trần Gia Huy hấp dẫn, vọt bay ngay tới trước mặt của cậu ấy.
"Cho tớ một cái với."
Ánh mắt của Thu Diệc Diệu sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào viên bạch tuộc nhỏ bốc lên hơi nóng.
Trần Gia Huy không đút cho cậu ăn ngay giống ngày thường mà chỉ xiên que tre vào rồi để ở đó, tựa như là đang suy nghĩ cái gì.
"Sao thế? Không muốn cho tớ ăn ư?!" Thu Diệc Diệu nhíu mày.
"Không phải..." Trần Gia Huy nhìn Từ Thành rồi lại nhìn sang Khương Nặc, sắc mặt đầy vẻ bối rối.
Trần Gia Huy còn chưa nghĩ ra cách để giải thích thì thấy Khương Nặc đưa tay cầm xiên bạch tuộc lên.
"Cậu ấy bây giờ chỉ có thể đút cho Từ Thành ăn thôi."
Khương Nặc đưa viên bạch tuột tới miệng của Thu Diệc Diệu, bên trên vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Thu Diệc Diệu bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, bày vẻ mặt đã rõ, đánh nhẹ vào ngực của Trần Gia Huy một cái.
Trần Gia Huy lùi về sau nửa bước nên giẫm lên mũi chân của Từ Thành, cả người của cậu đứng không vững nhưng rất nhanh đã được Từ Thành ôm lấy.
Thức ăn cho chó lại nhét thẳng vào miệng, Thu Diệc Diệu "chậc chậc chậc" lắc đầu, cắn một viên bạch tuộc mà Khương Nặc đút cho.
Người vô tư như Thu Diệc Diệu hoàn toàn không ý thức được rằng bây giờ cậu cũng đang được Khương Nặc đút cho ăn, thật ra thì cậu và Trần Gia Huy chẳng khác gì nhau cả.
"Mày đúng thật là không biết xấu hổ!" Tiếng gào rống bén nhọn của một người phụ nữ bỗng nhiên phát vang giữa bầu trời đêm ở thị trấn, theo sau đó là một tiếng "bốp" thanh thuý như là tiếng của bàn tay đang tát vào đâu đó.
Thu Diệc Diệu giật mình, viên bạch tuộc thiếu chút nữa là rơi xuống.
Cậu lập tức nhìn lại thì trông thấy ở trước bồn hoa phía bên cạnh có một trận xôn xao.
Một người phụ nữ trung niên ở đó gào to, tiếng thét chói tai vừa rồi là do bà ấy kêu la khiến cho người qua đường đều nhốn nhao nhìn đến.
Mỗi lần gặp loại chuyện này, Thu Diệc Diệu đều cảm thấy nếu đổi lại là cậu ở trong tình huống đó, chắc chắn cậu sẽ không hy vọng người khác vây xem, sẽ rất mất mặt.
Vậy nên đang chuẩn bị xoay người đi thì bỗng nghe thấy Trần Gia Huy nói, "Ơ? Người đó là bạn học trong trường của chúng ta mà."
Lần này ánh mắt của cả ba người đều bị thu hút đến trung tâm của cuộc cãi vã.
Có ba người đứng trong vòng xoáy của trận cãi nhau, một bên là người phụ nữ trung niên, còn một bên là hai nam sinh trung học, xung quanh tụ tập một đám quần chúng không rõ là ai mà chỉ đến để hít drama, họ nhỏ giọng ghé tai nhau bàn tán sôi nổi.
Thu Diệc Diệu nhận ra hai nam sinh kia, cả hai chính là hai người đã đi trước bọn họ vào cái đêm lên đỉnh núi ngắm sao trong dịp chơi thu.
Nam sinh mặc áo nhung cừu đứng ở phía trước một chút, gương mặt thanh nhã và đẹp đẽ, nhìn dáng vẻ thì xem ra cậu là con trai của người phụ nữ trung niên này, lôi kéo bà ý bảo bà đừng nói nữa.
Nam sinh khác trông cao to nhưng giờ phút này lại rụt đầu như là chim cút, trốn ở phía sau không dám nói lời nào.
Chỉ thấy người phụ nữ trung niên kia hai mắt trợn đến đỏ bừng với bộ dạng tức giận, một tay ôm ngực mình, một tay chỉ vào hai người ở đối diện, "Mày làm tao quá mất mặt, mày đúng là cái đồ bất hiếu! Yêu đương với đàn ông mà còn mặt mũi đi ra đường! Hai chúng mày đều là nam mà lại tay trong tay với nhau còn không biết ghê tởm hay sao! Cái chuyện này mày làm mà không thấy ghê à? Không bằng mày cởi truồng đi ra ngoài đường nữa!"
Lời này vừa nói ra thì mọi người vây xem đều đã hiểu rõ nguyên do nên ồ lên một tiếng, nhao nhao bắt đầu ghé tai nhau.
Nam sinh lông cừu xấu hổ vô cùng, cậu cúi đầu xuống giữ chặt lấy áo của mẹ mình, nhỏ giọng cầu xin bà đừng nói nữa.
"Mẹ ơi, đừng nói nữa, chúng ta về nhà trước đi rồi con giải thích với mẹ..."
Từ ngữ điệu giọng nói có thể nghe ra được tính tình của nam sinh ôn hoà mềm mại nhưng ăn nói vụng về, hoàn toàn không phải là đối thủ với kiểu súng máy liên thanh như mẹ mình.
Người phụ nữ vung tay lên, mặc kệ nam sinh, cũng không bởi vì nam sinh cam chịu mà nảy sinh chút nhượng bộ, tiếp tục chửi ầm lên, "Tao thấy từ nhỏ tới lớn mày đã không bình thường rồi, cả ngày ôm búp bê Tây Dương để ngủ, mua cho mày súng máy hay là ô tô đồ chơi thì mày đều không thích.
Ngày hôm nay xem ra tao đã biết rồi, hoá ra mày là một thằng biến thái! Rốt cuộc là tao đã tạo ra cái nghiệp gì để sinh ra cái thứ biến thái như mày chứ! Ngày mai tao phải đem mày tới bệnh viện tâm thần để kiểm tra, cái bệnh này dù có thế nào thì tao cũng phải chữa khỏi cho mày!"
Giọng nói của người phụ nữ vô cùng sắc bén đi cùng với âm nhạc nhẹ nhàng được phát từ các quầy buôn bán bên cạnh, trong một bầu không khí hạnh phúc và yên bình thì có vẻ cực kỳ mỉa mai.
Người làm mẹ này, ở ngay trước mặt mọi người đem bí mật của con trai mình oang oang ra cho tất cả cùng nghe, nhục nhã ở trước mặt mọi người.
Mà con trai hoàn toàn không phải là đối thủ của bà, trăm miệng cũng không thể biện minh, người bạn trai ở phía sau thì lại không nói một tiếng, tiếp tục làm rùa rụt đầu.
Thu Diệc Diệu nhìn đến mức nổi giận.
Cậu luôn là như vậy, rõ ràng không thích náo nhiệt và cũng không thèm để ý tới chuyện riêng tư của người khác, nhưng nếu như để cho cậu đụng phải cái loại chuyện ghê tởm này thì cậu sẽ đứng ra không chút do dự.
Nói ra thì có vẻ thú vị, rõ ràng cá tính của Thu Diệc Diệu rất độc đáo, bởi vì những chuyện thế này mà có được rất nhiều duyên.
Giống như khi ở cấp hai trùng hợp gặp phải Vương Trị bị bạn học bắt nạt nên cậu mới thuận tay giúp đỡ, đến bây giờ Vương Trị vẫn còn mang theo lòng biết ơn mà gọi cậu là đại ca.
Còn có Đan Giai Vũ, hiện tại có một mối quan hệ với cậu cũng khá tốt.
Người phụ nữ nói đến khi cảm xúc bị kích động, giơ tay lên muốn đánh, nhưng mà nam sinh lông cừu hoàn toàn không tránh né, bộ dạng như đã quen với việc nhẫn nhục chịu đựng, đoán chừng từ bé tới lớn đã bị mẹ đánh không ít lần.
Trông thấy một màn khó xử sắp xảy ra, bước chân của Thu Diệc Diệu di chuyển chuẩn bị xông tới nhưng trước mắt lại có bóng người nhanh hơn cậu.
Là Khương Nặc.
Cậu trông thấy Khương Nặc nhanh chóng vọt tới trước người phụ nữ, nắm lấy cánh tay không để cho bà ấy vung xuống.
Gương mặt của người phụ nữ ngẩn ra, bị sức lực ở tay của Khương Nặc làm cho hoảng sợ, nhưng bỗng nhiên lại thấy Khương Nặc đội trên đầu sừng tuần lộc nên mới lập tức trở nên gay gắt, "Mày lại là biến thái từ đâu tới đây đấy!"
Thu Diệc Diệu bị lời nói của người phụ nữ làm cho tức giận tới nghiến răng, đây là sừng tuần lộc cậu tự tay đeo lên cho Khương Nặc, vậy mà lại trở thành công cụ để cho bà ấy nhục mạ hắn!
Sắc mặt của Khương Nặc trầm xuống, "Khuyên bác nên đến trường mẫu giáo học phép lịch sự trước rồi trở ra đây nói chuyện."
Người phụ nữ bị Khương Nặc bảo là "không biết lịch sự" thì nghẹn đến nỗi không nói nên lời, tức giận tới mức nếp nhăn ở mũi cũng sâu hơn vài phần.
Ánh mắt của Khương Nặc lạnh lùng, hắn từ trên cao nhìn xuống còn nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, không hiểu sao lại có một cảm giác áp bách như là núi.
Người phụ nữ vì tránh không được nên mới giả vờ đau đớn, "Mày buông tay tao ra!"
Khương Nặc buông ra nhưng không bỏ đi, vẫn che ở trước mặt của người phụ nữ và nam sinh như thế.
Người phụ nữ thấy kẻ ở trước mắt này không dễ chọc nên chẳng dám đối diện với hắn.
Nhưng vì một sự tức giận nghẹn lại không phát ra được nên dời mục tiêu bắn hoả lực, nhìn về phía đứa con trai đang ở phía sau được Khương Nặc che chắn kia, "Mày nhìn xem mày chơi với thể loại bạn bè không ra gì đây này, mày cút về nhà cho tao rồi nói chuyện!"
Lời này Thu Diệc Diệu nghe xong thì hoàn toàn không vui.
"Dì à, trước khi nói chuyện thì tốt nhất phải nên kiểm chứng một chút đi ạ."
Một thanh âm lười biếng phát ra từ trong đám đông, người phụ nữ xoay đầu xem thì thấy nam sinh có vẻ ngoài sạch sẽ đẹp trai đang nói chuyện.
Đường nét khuôn mặt tinh xảo, răng trắng môi hồng, mặc một chiếc áo len màu đỏ và khăn quàng cổ màu xanh lục, trên đầu còn đội một chiếc mũ Giáng sinh, nhìn qua còn nghĩ đây là một minh tinh nào đó đến để quay hình.
"Người bạn không ra gì này là top 1 toàn khối ở trường của con trai dì, trên bảng danh dự có treo ảnh, nếu không thì ngày mai dì đi xem?"
Thu Diệc Diệu tiện tay chỉ sang Khương Nặc, trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo không dễ phát hiện, người bình thường nghe không hiểu nhưng Khương Nặc lại cảm giác được.
Hắn nhìn về phía thiếu niên, người đó cũng nhìn hắn một cái, khoé miệng mang theo ý cười.
Cậu rất tự hào, bởi vì người mình thích và cả bản thân mình đều không nhìn được khi thấy kẻ yếu thế bị bắt nạt.
Vây xem thì dễ nhưng ra mặt thì rất khó, ra mặt đồng nghĩa với việc chính mình cũng có khả năng sẽ bị thương, sẽ kéo theo một ít chuyện phiền phức.
Mà nếu chỉ xem thôi thì ai đội mũ lệch xấu mặt người ấy*, chẳng dính dáng đến cái gì.
*Ai có khuyết điểm thì người ấy xấu, không ảnh hưởng gì đến người khác.
Ai làm quấy thì thiên hạ cười chê họ, mình không hơi sức đâu mà lo bao đồng.
Người vây xem nhiều như thế nhưng chỉ có cậu ấy dám đứng ra mà lại còn nhanh hơn cậu một bước
Tất cả mọi người đều đang nhìn người thiếu niên bất bình này, đáy mắt của Thu Diệc Diệu phản chiếu ý cười thật sâu, người cậu thích, là người sáng chói như vậy đấy..