Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương
Chương 55
“Thiếu gia.”
Sương Sương bỗng nghe thấy tiếng Bích Lăng gọi Ổ Tương Đình ở bên ngoài, thân thể nàng run lên, vội vàng chạy tới mép giường, nàng nhìn lá thư nằm trên giường, mà lúc này tiếng động đã đến sát cửa.
Nàng hoảng hốt nhét bừa lá thư vào dưới đệm giường.
Bây giờ nàng không có dũng khí ngả bài với Ổ Tương Đình, Lan Tranh không có lý do gì để lừa gạt nàng cả, bọn họ cùng nhau lớn lên, loại tình cảm này không phải cứ muốn là có thể biến mất được. Còn Ổ Tương Đình, rốt cuộc thì tình yêu của hắn đối với nàng là cái dạng gì?
Nếu như thật sự giống như lời trong thư thì đó chỉ là vì muốn ích kỷ chiếm làm của riêng thôi sao?
Cửa bị đẩy ra, Sương Sương xoay người ngồi lên giường.
Lúc Ổ Tương Đình đi vào giữa phòng, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt, chân nàng cũng chưa đi tất.
Tối nay Ổ Tương Đình uống rượu, nhìn cách ăn mặc của hắn thì hẳn là đã tắm ở chỗ khác rồi mới về, vì hắn biết Sương Sương không thích ngửi mùi rượu.
Sương Sương thấy đối phương thì nhanh chóng nâng tay lên lau nước mắt, nhưng động tác vẫn quá mức rõ ràng.
Ổ Tương Đình đi tới bên cạnh nàng, nâng cằm nàng lên, cất giọng dịu dàng: “Tại sao lại khóc?”
Sương Sương nghiêng mặt đi: “Không sao.”
“Nói dối.” Ổ Tương Đình ngồi xuống cạnh Sương Sương, hắn thấy nàng không đi tất thì nâng chân nàng đặt lên đùi mình: “Sao đến tất cũng không đi?”
Sương Sương rút chân về, nàng dứt khoát bò vào trong giường, đưa lưng về phía Ổ Tương Đình: “Ta không sao.”
Hiện tại nàng quả thực không biết phải đối mặt với hắn kiểu gì, nàng chỉ sợ sự thật đúng như những lời trong thư viết, nếu như vậy thì nam nhân bên cạnh nàng đây thật sự quá đáng sợ.
Ổ Tương Đình sau lưng nàng nhẹ giọng nói: “Nếu như vì chuyện của Tiểu Mộ thì ta sẽ bảo Nhị thúc dạy dỗ lại muội ấy.”
Sương Sương cắn môi, Ổ Tương Đình cũng lên giường, hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Sương Sương.
Dường như hắn hơi mệt mỏi, còn gục đầu vào bả vai Sương Sương.
Đúng là hắn rất mệt, hắn coi như là đương gia của Ổ gia, nên có quá nhiều việc bận rộn. Sau khi từ Mạc Bắc trở về, hắn chưa từng có một ngày nghỉ thật sự.
“Hay nàng trách ta quá bận rộn?” Ổ Tương Đình hôn lên gò má Sương Sương: “Ta hứa với nàng, sau này sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho nàng hơn.”
Trong nháy mắt khi bị Ổ Tương Đình ôm lấy, cả người Sương Sương cứng đờ, nàng cố nhịn xúc động muốn giãy ra khỏi n.g.ự.c đối phương: “Không phải ta buồn vì chuyện này.”
“Vậy thì?”
“Ta nghĩ, ta được ở đây hưởng phúc, nhưng Thái Tử ca ca của ta lại đang phải làm tù nhân ở kinh thành, ngày lễ tốt đẹp như thế này mà huynh ấy lại bị giam giữ.” Sương Sương nghiêng đầu nhìn về phía Ổ Tương Đình: “Tướng công, chàng có cách nào cứu huynh ấy ra không?”
Sương Sương muốn thử thăm dò Ổ Tương Đình, nàng muốn biết liệu Ổ Tương Đình có thật sự có mối quan hệ với Tân Đế hay không.
Một thương nhân sẽ tuyệt đối không có cách nào cứu được Thái Tử tiền triều, trừ phi hắn và Tân Đế có mối quan hệ lợi ích, nhưng Ổ Tương Đình đã nói.
“Năm nay ta đã chuẩn bị cạnh tranh làm hoàng thương (*), có lẽ đến khi ấy có thể nói mấy câu. Tân triều vừa thành lập, trong hai năm tới khả năng cứu được ca ca của nàng là rất thấp, nhưng khoảng năm mười năm nữa, may ra là có thể.”
(*)Hoàng thương là thương nhân được độc quyền cung cấp hàng hoá cho vua chúa.
Ổ Tương Đình nói xong liền phát hiện Sương Sương ngơ ngác nhìn hắn, hắn mím môi, đưa tay vuốt mi tâm nàng: “Nàng thấy quá chậm sao?” Hắn rũ mắt suy tư chốc lát: “Nếu như muốn nhanh thì chỉ cần hai, ba năm. Chẳng qua sẽ phải bỏ ra tương đối nhiều.”
Theo tình hình của Ổ gia bây giờ, vốn dĩ không cần phải đi cạnh tranh làm hoàng thương, bởi sau khi làm hoàng thương thì lợi nhuận hàng năm sẽ bị triều đình thu mất ba phần. Ổ gia vốn không cần triều đình nâng đỡ, cho nên nếu như Ổ gia làm hoàng thương, thì chính là đang trực tiếp dâng bạc lên miệng triều đình.
Sương Sương thấy trong mắt đối phương nổi lên tia máu, môi nàng khẽ run lên: “Tướng công, chàng đối xử với ta thật tốt.”
Ổ Tương Đình nhìn Sương Sương, vẻ mặt nghiêm túc: “Chỉ cần nàng ở bên ta là được rồi.”
Nàng nặn ra một nụ cười, nhưng không biết nói gì.
Có vẻ như Ổ Tương Đình cũng không phát hiện ra sự bất thường của nàng, hắn cầm chăn đắp cho nàng: “Qua trung thu là thời tiết chuyển lạnh rồi, đừng để bị nhiễm lạnh.”
“Ừm.” Sương Sương cúi đầu xuống.
***
Suốt một đêm này, Sương Sương không hề ngủ. Hôm sau khi Ổ Tương Đình thức dậy, nàng mới nhắm mắt vào giả vờ ngủ.
“Ừ.” Ổ Tương Đình liếc nhìn Sương Sương nằm trên giường, đè thấp thanh âm: “Ngươi bảo mấy người Bích Lăng vào muộn một chút.”
“Vâng.”
***
Sương Sương quyết định cứ tra cho rõ đã rồi mới nói sau, nói không chừng lá thư này cũng không phải là do Lan Tranh viết.
Ngày hôm sau, Sương Sương gọi Liên Đại vào phòng, Liên Đại không biết Sương Sương gọi mình vào phòng làm gì, còn nói rằng bánh hoa quế đã làm xong, hỏi Sương Sương có muốn nếm thử hay không.
“Liên Đại, ngươi vào Thược Kim Quật từ bao giờ?” Sương Sương hỏi cô bé.
Liên Đại ngẫm nghĩ: “Khi muội được sáu tuổi, cha muội bán muội vào.”
“Vậy ngươi… trước đây ở Thược Kim Quật đã từng nhìn thấy ta chưa?”
Liên Đại kinh ngạc nhìn Sương Sương: “Sương Sương tỷ tỷ, tỷ lớn lên ở Thược Kim Quật mà, tỷ quên rồi ư?”
Nàng lớn lên ở Thược Kim Quật?
Nói cách khác, thân thể hiện tại này thật sự là của hoa nương Sương Sương?
“Ngươi vừa vào Thược Kim Quật liền thấy ta sao?” Sương Sương lại hỏi tiếp.
Liên Đại gật đầu: “Đúng vậy, năm muội sáu tuổi vào Thược Kim Quật, Sương Sương tỷ tỷ đã ở đó rồi.”
Phải không?
Sương Sương không hỏi được gì từ chỗ Liên Đại bên này, nhưng trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, có chỗ nào đó rất mâu thuẫn.
Lan Tranh viết thư cho nàng, tất nhiên là đã chắc chắn rằng nàng là Gia Ninh, bằng không sao hắn có thể khẳng định một hoa nương lại là Công Chúa mất nước chứ? Chỉ có thể nói là chính hắn đã rõ chân tướng sự tình.
Còn về thân phận thật của Sương Sương, từ khi nàng sống lại cho đến nay mới chỉ nói cho một mình Ổ Tương Đình biết, Ổ Tương Đình không thể nào đi nói cho Lan Tranh, rồi lại để Lan Tranh phá hỏng hình tượng của hắn ở trong lòng nàng được.
Tại sao Lan Tranh lại chắc chắn như thế?
Có lẽ vì hắn đã biết nàng chính là nàng, trên đời này căn bản không hề có người nào là hoa nương Sương Sương cả, nên hắn mới chắc chắn nàng chính là Gia Ninh. Chuyện đã c.h.ế.t rồi còn sống lại này vốn không tồn tại.
Nhưng Liên Đại lại nói năm sáu tuổi bị bán vào Thược Kim Quật đã nhìn thấy nàng, tại sao lại như vậy?
Sương Sương nhíu mày, sao Ổ Tương Đình lại mua tiểu nha đầu Liên Đại này, còn nữa, nếu như nàng không hề c.h.ế.t đi sống lại, tức là nhất định Đỗ Nương kia cũng biết thân phận của nàng. Còn những hoa nương khác thì sao?
Sương Sương càng nghĩ càng rối loạn, chỉ cảm thấy sau khi tỉnh lại ở thành Kim Lăng này, nàng đã rơi vào một cái bẫy. Tất cả mọi người xung quanh đều đang lừa gạt nàng. Nhưng một bàn cờ lớn như vậy, Ổ Tương Đình có thể làm được không?
Có thể.
Nếu như Thược Kim Quật là gia sản của hắn, vậy thì hoa nương bên trong đều phải nghe theo sự phân phó của hắn, bọn họ có thể liên kết lại, cùng nhau lừa gạt nàng, khiến nàng tin rằng nàng chính là hoa nương Sương Sương.
Từ đó về sau những người nàng gặp đều có liên quan tới Ổ Tương Đình, bọn họ nói với nàng rằng nàng chính là hoa nương Sương Sương, nên nàng đã tin.
Nhưng nàng cũng không tìm được chứng cứ nào chứng minh rằng nàng chưa chết.
Còn nữa, tại sao vết bớt trên người nàng lại biến mất?
Nàng muốn trực tiếp hỏi thẳng Lan Tranh những chuyện này. Lan Tranh viết thư cho nàng, hẳn là hắn đang ở ngay tại Kim Lăng, chắc là hắn sẽ sớm xuất hiện ở trước mặt nàng thôi.
***
Hai ngày sau trung thu, Thịnh phu nhân mời một gánh hát ở bên ngoài về biểu diễn, gánh hát này từ nơi khác tới. Vừa tới Kim Lăng được mấy ngày mà đã cực kỳ nổi danh.
Thịnh phu nhân nghe danh của gánh hát này, bà muốn cho trong phủ náo nhiệt thêm một chút nên đã mời về, chẳng qua lúc gánh hát vừa vào phủ thì chuyện làm ăn của Ổ gia lại gặp chút chuyện, vốn dĩ Ổ Tương Đình đang chuẩn bị xem hát, nhưng lại đành phải ra cửa hàng xử lý công việc.
Sương Sương ngồi bên cạnh Thịnh phu nhân, mấy ngày hôm nay, vì chuyện lá thư này mà tâm trạng nàng luôn thấp thỏm không yên, đối với gánh hát, nàng cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Nàng ngồi một hồi, chợt nghe được đào kép trên sân khấu đọc một bài thơ, nàng không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Bài thơ kia nàng đã từng nghe qua, năm đó khi rời khỏi cung, Lan Tranh đã tự mình đọc cho nàng nghe.
“Nhớ ý trung nhân, tình nồng nhớ nhung vô hạn, không biết biểu đạt làm sao.” (**)
(**) Bê: Câu thơ trích trong bài thơ Thanh Ngọc Án của nhà thơ Âu Dương Tu.
Sương Sương lẳng lặng ngồi thẳng người, nàng nhìn kỹ gương mặt của từng đào kép một, nàng không nhận ra ai cả, nhưng bài thơ này… nàng yên lặng đứng lên, Bích Lăng liền đi theo sau: “Phu nhân?”
Sương Sương cười cười: “Diễn xướng thật thú vị, ta muốn ra sau sân khấu gánh hát xem thử một chút, ngươi đi cùng với ta đi.”
Nếu như nàng đi một mình ra sau sân khấu thì quá mức lộ liễu, vẫn nên mang nha hoàn theo cùng thì tốt hơn.
Bích Lăng hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói gì.
Sương Sương đi thẳng ra phía sau sân khấu gặp chủ gánh hát.
Chủ gánh hát thấy Sương Sương liền nói: “Sao phu nhân lại tới đây?”
“Bầu gánh, vừa rồi ta thấy có một người hát đặc biệt hay, ta muốn nhờ nàng ấy dạy ta một đoạn ngắn, để ta về hát cho tổ mẫu nghe.”
Chủ gánh hát ồ một tiếng: “Đó là vị nào vậy? Phu nhân có còn nhớ không?”
Sương Sương bày ra dáng vẻ khó xử, sau đó thở dài: “Ta nghĩ mãi không ra, nếu nhìn tận mặt là nhất định ta có thể nhớ được.”
Chủ gánh hát vội nói: “Vậy để ta đưa phu nhân vào phòng nghỉ nhìn thử xem sao.”
“Cám ơn bầu gánh.” Sương Sương bước hai bước, bỗng dừng lại nói với Bích Lăng: “Bích Lăng, ngươi đứng canh ở đây, nếu như tổ mẫu nhờ người tìm ta thì ngươi phải giúp ta che giấu sự ngạc nhiên này.”
Sương Sương đi vào phòng nghỉ, chủ gánh hát gọi toàn bộ đào kép trong gánh hát tới, Sương Sương nhìn kỹ, trong đó cũng không có Lan Tranh.
“Phu nhân, người đã tìm được chưa?” Chủ gánh hát hỏi.
Vẻ mặt Sương Sương hơi khó coi: “Tất cả người đều ở đây sao?”
“À, còn một người nữa đang tẩy trang, vì mới tẩy được một nửa, sợ làm phu nhân sợ nên ta không gọi hắn tới.”
Sương Sương giật nảy mình: “Ngươi gọi hắn ra đây, ta muốn gặp một lần.”