Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu - Trang 2
Chương 8: Phu quân ngươi đâu? sao hắn không đến cứu ngươi?
Edit: Khả Khả
Đối mặt với biến cố bất ngờ này, Nguyên Anh ngơ ngác, sau đó cũng hiểu ra chuyện này là do Điền Trọng Ngọc đứng đằng sau giở trò.
“Rõ ràng là ngậm máu phun người!” Nhất thời, Nguyên Anh không kiềm được tức giận, Tố Hoà đứng sau kéo áo, nàng mới miễn cưỡng dùng ngữ điệu chậm rãi, nàng nói với viên quan kia: “Cho dù là Kinh Triệu Phủ cũng không thể bắt người mà không có chứng cớ?”
Viên quan tỏ giọng khinh thường: “Sao ngươi biết chúng ta không có chứng cứ?”
“Vậy xin ngài đưa ra…” Nguyên Anh còn muốn tranh cãi nữa, song lại bị Vân Kiều kéo lại. Đối diện với đôi mắt vô cùng bình tĩnh của Vân Kiều, thoáng chốc nàng tỉnh táo lại.
Đúng thật, tranh cãi chuyện này có nghĩa lý gì đâu?
Thương tật trên người tên Điền Trọng Ngọc là thật, cho dù bịa đặt thêm “ăn cắp tài vật”, thì các nàng cũng không thể phản bác nỗi. Làm sao có thể chứng minh được chuyện mình không làm?
Suy cho cùng, chuyện này là do Kinh Triệu Doãn phân xử, hắn đã muốn bao che cho thê đệ của hắn thì giờ có nói gì cũng vô dụng.
Vân Kiều phải đi theo bọn họ là chuyện không thể tránh khỏi.
Nguyên Anh nắm chặt tay Vân Kiều, nghẹn ngào nói: “Nếu đã như vậy thì ta đi cùng ngươi qua đó!”
“Sao nào, ngươi muốn vào nhà lao chung với nàng ta?” Quan sai cười nhạo.
Vân Kiều yên lặng nhìn hắn: “Cho dù là muốn định tội thì hẳn cũng nên thẩm vấn trước công đường? Hay ý ngài là luật lệ ở kinh thành khác ở những nơi khác, không cần định tội đã bắt giam?”
Quan sai từ từ đáp: “Ngươi đả thương Điền công tử, đương nhiên phải đợi ngài ấy khỏi bệnh rồi mới đến công đường chất vấn cùng ngươi. Bây giờ bắt tạm giam là vì… sợ ngươi sợ tội chạy trốn!”
Những lời ngang ngược thế này vô tình lại hợp lý vào lúc này.
Cùng lắm cánh tay của Điền Trọng Ngọc chỉ bị mảnh sứ cắt một nhát, làm gì nghiêm trọng đến mức không thể lên công đường. Mà hôm nay Vân Kiều còn có tâm trạng đi xem kịch, làm gì có ý định “chạy trốn”?
Nhưng sự thật thế nào không quan trọng, tất cả đều phụ thuộc vào cái miệng của hắn.
Nguyên Anh lấy lại bình tĩnh, liền sai Tố Hoà chạy nhanh lên xe ngựa lấy thuốc trị thương, rồi lấy ngân phiếu từ tay áo ra, lén lút đưa cho quan sai cầm đầu: “Vừa rồi là ta thất thố, mong quan gia thứ lỗi. Hôm nay trên người Vân tỷ ta có vết thương, thỉnh xin ngài châm chước cho…”
Quan sai liếc mắt nhìn bề mặt ngân phiếu, trên mặt liền tràn đầy ý cười, nhưng ngoài miệng vẫn hối thúc: “Nhanh đi, đừng chậm trễ!”
Đợi Tố Hoà lấy thuốc trị thương đến, Nguyên Anh đưa tất cả cho Vân Kiều, nàng thì thầm: “Ở trong nhà lao chắc chắn sẽ không thoải mái, ngươi cố gắng chút, ta sẽ nghĩ cách nhanh cứu ngươi ra!”
Vân Kiều mím môi, nhất thời nàng không nghĩ ra được nên trấn an Nguyên Anh thế nào. Trong tình cảnh này, dù có nói gì cũng đều miễn cưỡng, cuối cùng chỉ thấp giọng nói: “Phiền ngươi lo lắng nhiều!”
“Nói xong rồi thì đi mau!” Quan sai mất kiên nhẫn thúc giục.
Vân Kiều buông tay Nguyên Anh, nàng sửa lại tóc mai, xoay người đuổi theo quan sai đến Kinh Triệu Phủ.
Tên cầm đầu là Cao Lai Khánh, là tâm phúc của Kinh Triệu Doãn, cũng có chút giao tình với Điền Trọng Ngọc. Cho nên những chuyện không được quang minh chính đại của y đều do hắn xử lý.
Hắn đánh giá Vân Kiều, nàng là một nữ tử yếu ớt nhưng vướng vào chuyện này lại không rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí trên mặt cũng không hề hoảng loạn, trong lòng liền cảm thấy lạ.
Khi đến nha phủ, hắn thuận miệng hỏi: “Ngươi biết bên trong thiên lao là gì không?”
Vân Kiều nghĩ một lúc rồi đáp: “Biết!”
Cách đây không lâu, nàng đã từng đến nhà lao thăm một vị trưởng bối, cũng chứng kiến được tình hình trong này. Sau khi trở về, nhiều đêm liền nàng đều gặp ác mộng.
Hiện giờ nhớ lại, thậm chí còn có thể nhớ được mùi máu tanh khiến người khác buồn nôn.
Ban đầu Cao Lai Khánh cho rằng nàng không hiểu tình thế của mình, cho nên nàng mới bình tĩnh như vậy. Lúc sau nghe nàng đáp, hắn càng thêm kinh ngạc: “Ngươi không sợ sao?”
“Nếu ta sợ thì có được thả không?” Vân Kiều hỏi ngược lại.
Cao Lai Khánh sửng sốt, lắc đầu nở nụ cười: “Đương nhiên là không!”
Cười xong hắn lại hỏi: “Ta thấy ngươi là người thông minh, sao nhất thiết phải đắc tội với Điền công tử làm gì?”
Vân Kiều liếc nhìn hắn, nàng lười phải trả lời.
Nếu không phải do Điền Trọng Ngọc trêu chọc nàng trước, hạ mê dược với nàng, thì việc gì nàng phải động thủ? Từ đầu đến cuối không phải do nàng đầu têu, nếu nàng không “đắc tội” với Điền Trọng Ngọc, chẳng lẽ phải nén giận để hắn tuỳ ý làm bậy sao.
Cho dù có quay lại lúc đó, nàng vẫn chọn tới nhà lao ngồi, nhất định phải dùng mảnh sứ kia chém hắn.
Tướng mạo nàng xinh đẹp, cho nên nét mặt lạnh lùng của nàng cũng không làm người ta chán ghét nhưng lại toả ra khí lạnh khác.
Nhìn thấy ánh mắt này, Cao Lai Khánh đã hiểu được vì sao dù bị nàng đả thương Điền Trọng Ngọc vẫn không muốn buông tha nàng.
Tiến đến đại môn, mùi tanh hôi của máu tươi ập thẳng vào mặt Vân Kiều, nàng đè ngực lại, áp chế cơn buồn nôn xuống.
Cao Lai Khánh dừng một chút, rồi đưa nàng đi quanh co lòng cong, cuối cùng dừng lạo gian nhà giam trong cùng.
Vân Kiều rũ mắt nhìn xuống mặt đất, nhưng loáng thoáng vẫn thấy được tình cảnh khiến cho người ta suy sụp, đặc biệt là hình thất, trên mặt đất hình như đã đóng kết máu của rất nhiều người, làm nàng chóng mặt hoa mắt.
“Ở đó đi,” Cao Lai Khánh khoá cửa lại, nói đầy ẩn ý: “Nếu ngươi biết điều thì đã không phải chịu khổ sở thế này rồi!”
Vân Kiều không nói gì, chỉ yên lặng đánh giá nhà lao này.
Trong nhà lao có vô số cửa sổ, có lẽ đã lâu năm rồi chưa được tu sửa lại, nóc nhà có ánh nắng xuyên qua một chút, miễn cưỡng có thể nhìn được mọi thứ xung quanh.
Trên mặt đất có một đống cỏ tranh, ẩm ướt, toả ra một mùi khó tả. Không có giường, chỉ có một cái chăn rách ném ở trong góc tường, có lẽ là chỗ nghỉ ngơi.
Đối mặt với không gian thế này, Vân Kiều không biết đặt chân ở đâu, chỉ đứng yên không nhúc nhích.
“Ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi,” một tiếng nói truyền đến: “Trừ khi ngươi có thể chịu đựng được mười ngày nửa tháng, còn không thì tập thích nghi đi!”
Vân Kiều nhìn theo tiếng nói, là phạm nhân ở cách vách, nghe giọng nói hình như là nữ nhân. Người nọ rúc trong góc, vẫn không động đậy gì, cho nên lúc vào đây nàng không để ý.
“Được!” Nàng đáp lại, sau đó kéo chiếc chăn rách nát lót ngồi dựa vào song gỗ, nàng muốn trò chuyện với nữ nhân kia vài câu, nhưng không biết nên mở miệng thế nào cho thích hợp.
Cuối cùng người nọ mở miệng trước: “Ngươi đắc tội với ai để bị đưa đến đây?”
Vân Kiều ôm đầu gối: “Sao ngươi biết ta không phạm tội?”
“Ngươi có từng thấy những tên phạm tội chưa? Bọn chúng không giống ngươi…” nữ nhân kia còn chưa dứt lời, đột nhiên ôm ngực ho khan.
Vân Kiều đến gần hơn, nàng ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, vội hỏi: “Có phải ngươi đang bị thương không? Ta có mang theo ít dược…”
“Ngươi giữ lại dùng đi,” nữ nhân kia thở hổn hển: “Không cần phải dùng cho ta!”
Nói xong nàng ta trở mình, không còn tiếng động gì nữa, không biết là đã ngủ hay ngất xỉu.
Vân Kiều lấy thuốc Nguyên Anh đưa, có thuốc trị vết thương trên tay nàng, cũng có thuốc điều trị bỏng, còn có Sâm Đan để bồi bổ sức khoẻ, nâng cao tinh thần.
Lúc bị bắn nước ở rạp kịch, nàng chỉ xử lý sơ qua váy áo, vì có áo khoác ngoài cho nên chưa được bôi thuốc. Hiện tại trên lưng có hơi đau, không biết có bị rộp da hay không?
Vân Kiều cởi áo ngoài, cách lớp trung y, nàng chạm đến vết thương, cơn đau ập đến khiến nàng nghiến răng chịu đựng, sau đó nàng không đụng vào nữa.
Nàng nuốt một viên Sâm Đan vào, vị đắng lan khắp môi lưỡi, nàng ôm đầu gối thẩn thờ ở một góc.
Không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Vân Kiều không động đậy, mãi cho đến khi người nọ dừng đến trước cửa gian nhà lao của nàng, lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn.
Là Điền Trọng Ngọc.
Cánh tay hắn quấn băng vải kín mít, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt đắc ý.
Vân Kiều cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên mạnh mẽ, tiếp đó nàng dời mắt đi, như thể chỉ cần nhìn hắn thêm một chút thì sẽ càng ô uế mắt nàng.
Sắc mặt Điền Trọng Ngọc thay đổi.
Lúc trước, hắn cũng từng dùng biện pháp thế này, cô nương kia sau khi bị giam, sợ hãi tột độ, nhân cơ hội đó, hắn vừa đấm vừa xoa, khi đó liền đạt được người đẹp mà không phải tốn công phí sức gì.
Còn phản ứng này của Vân Kiều… Có lẽ giống như lời Cao Lai Khánh nói, hắn đã đến quá sớm.
Xương cứng như vậy, thật không dễ gặm, phải hầm thật nhừ mới được.
“Phùng quản sự đã kể cho ta nghe về chuyện ngươi cướp chuyện làm ăn của hắn!” Điền Trọng Ngọc đến gần một chút, ngón tay đong đưa chìa khoá cửa ngục cho Vân Kiều thấy, chậm rãi nói: “Ta thừa nhận ngươi có chút thông minh, nhưng nơi này là kinh thành!”
“Chút thông minh này không cứu được ngươi đâu, thậm chí còn hại ngươi nữa!”
Dưới áp lực của quyền thế, nếu không có vận may, thật sự rất khó xoay người.
Vân Kiều hiểu rõ đạo lý này, nhưng nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của Điền Trọng Ngọc, nửa câu nhượng bộ nàng cũng không nói ra được.
“Ngươi cũng đừng hy vọng Nguyên Gia có thể cứu ngươi ra ngoài, cùng lắm bọn họ chỉ là thương nhân, chỉ cần ta không buông tha, thì họ có thể làm gì được?” Điền Trọng Ngọc thấp giọng dụ dỗ: “Hà tất gì ngươi phải một mực đối nghịch với ta? Chịu nhượng bộ, làm cho ta vui vẻ, ta sẽ không để ngươi khó xử, lại còn giúp người…”
Vân Kiều kìm nén sự ghê tởm, cứng rắn nói: “Ta đã thành thân rồi!”
Cho dù là chưa có hôn phối, nàng cũng cảm thấy chướng mắt loại tiểu nhân bỉ ổi này.
“Vậy phu quân ngươi ở đâu? Sao hắn không đến cứu ngươi đi?” Điền Trọng Ngọc cười nhạo, sau đó nói tiếp: “Việc này, chỉ cần ta không nói, ai sẽ biết?”
Vân Kiều cắt ngang lời không biết xấu hổ của hắn: “Nếu ta không đồng ý thì ngươi sẽ xử lý ta thế nào? Nhốt ta cả đời ở đại lao này sao?”
“Tình cảnh nơi này thế nào ngươi cũng thấy rồi đấy, ngươi cho rằng mình sẽ bình yên vô sự ở trong này bao lâu?” Điền Trọng Ngọc nửa ngồi xổm xuống, hắn nhìn thẳng vào nàng, hạ giọng uy hiếp: “Thân thể ngươi yến ớt vậy, ăn vài chục bản, e là không còn mạng để về!”
“Kinh Triệu Doãn mặc kệ để ngươi làm bậy sao?” Vân Kiều lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ mọi chuyện sẽ bại lộ?”
“Công việc của tỷ phu rất bận rộn, không rảnh để quản chuyện nhỏ nhoi này đâu. Nói cho ngươi biết, người như ngươi ở kinh thành này giống như sâu bọ thôi!” Điền Trọng Ngọc cười cười, giọng hắn lộ ra chút ảm đạm: “Cho dù nhấc chân giẫm chết, cũng không tạo chút gợn sóng gì!”
“Cho nên ta khuyên ngươi, tốt nhất nên thức thời đi!”
“Đồng ý theo ta, ta sẽ thả ngươi ra ngoài, bao bọc trong nhung lụa. Bằng không, cứ ở lại đây mà chờ chết đi!”
Điền Trọng Ngọc nói xong rồi đợi một lát, hắn thấy Vân Kiều vẫn im lặng không nói gì, hắn cười lạnh rồi phất tay áo bỏ đi.
Cho đến khi tiếng bước chân đi thật xa, Vân Kiều mới nhẹ thở ra, lưng và vai nàng căng thẳng cũng rũ xuống, lộ ra vẻ hoang mang hiếm thấy.
Có lẽ trời tối rồi, ánh nắng từ nóc nhà đã biến mất.
Nhà giam chìm vào bóng đêm dày đặc
Đối mặt với biến cố bất ngờ này, Nguyên Anh ngơ ngác, sau đó cũng hiểu ra chuyện này là do Điền Trọng Ngọc đứng đằng sau giở trò.
“Rõ ràng là ngậm máu phun người!” Nhất thời, Nguyên Anh không kiềm được tức giận, Tố Hoà đứng sau kéo áo, nàng mới miễn cưỡng dùng ngữ điệu chậm rãi, nàng nói với viên quan kia: “Cho dù là Kinh Triệu Phủ cũng không thể bắt người mà không có chứng cớ?”
Viên quan tỏ giọng khinh thường: “Sao ngươi biết chúng ta không có chứng cứ?”
“Vậy xin ngài đưa ra…” Nguyên Anh còn muốn tranh cãi nữa, song lại bị Vân Kiều kéo lại. Đối diện với đôi mắt vô cùng bình tĩnh của Vân Kiều, thoáng chốc nàng tỉnh táo lại.
Đúng thật, tranh cãi chuyện này có nghĩa lý gì đâu?
Thương tật trên người tên Điền Trọng Ngọc là thật, cho dù bịa đặt thêm “ăn cắp tài vật”, thì các nàng cũng không thể phản bác nỗi. Làm sao có thể chứng minh được chuyện mình không làm?
Suy cho cùng, chuyện này là do Kinh Triệu Doãn phân xử, hắn đã muốn bao che cho thê đệ của hắn thì giờ có nói gì cũng vô dụng.
Vân Kiều phải đi theo bọn họ là chuyện không thể tránh khỏi.
Nguyên Anh nắm chặt tay Vân Kiều, nghẹn ngào nói: “Nếu đã như vậy thì ta đi cùng ngươi qua đó!”
“Sao nào, ngươi muốn vào nhà lao chung với nàng ta?” Quan sai cười nhạo.
Vân Kiều yên lặng nhìn hắn: “Cho dù là muốn định tội thì hẳn cũng nên thẩm vấn trước công đường? Hay ý ngài là luật lệ ở kinh thành khác ở những nơi khác, không cần định tội đã bắt giam?”
Quan sai từ từ đáp: “Ngươi đả thương Điền công tử, đương nhiên phải đợi ngài ấy khỏi bệnh rồi mới đến công đường chất vấn cùng ngươi. Bây giờ bắt tạm giam là vì… sợ ngươi sợ tội chạy trốn!”
Những lời ngang ngược thế này vô tình lại hợp lý vào lúc này.
Cùng lắm cánh tay của Điền Trọng Ngọc chỉ bị mảnh sứ cắt một nhát, làm gì nghiêm trọng đến mức không thể lên công đường. Mà hôm nay Vân Kiều còn có tâm trạng đi xem kịch, làm gì có ý định “chạy trốn”?
Nhưng sự thật thế nào không quan trọng, tất cả đều phụ thuộc vào cái miệng của hắn.
Nguyên Anh lấy lại bình tĩnh, liền sai Tố Hoà chạy nhanh lên xe ngựa lấy thuốc trị thương, rồi lấy ngân phiếu từ tay áo ra, lén lút đưa cho quan sai cầm đầu: “Vừa rồi là ta thất thố, mong quan gia thứ lỗi. Hôm nay trên người Vân tỷ ta có vết thương, thỉnh xin ngài châm chước cho…”
Quan sai liếc mắt nhìn bề mặt ngân phiếu, trên mặt liền tràn đầy ý cười, nhưng ngoài miệng vẫn hối thúc: “Nhanh đi, đừng chậm trễ!”
Đợi Tố Hoà lấy thuốc trị thương đến, Nguyên Anh đưa tất cả cho Vân Kiều, nàng thì thầm: “Ở trong nhà lao chắc chắn sẽ không thoải mái, ngươi cố gắng chút, ta sẽ nghĩ cách nhanh cứu ngươi ra!”
Vân Kiều mím môi, nhất thời nàng không nghĩ ra được nên trấn an Nguyên Anh thế nào. Trong tình cảnh này, dù có nói gì cũng đều miễn cưỡng, cuối cùng chỉ thấp giọng nói: “Phiền ngươi lo lắng nhiều!”
“Nói xong rồi thì đi mau!” Quan sai mất kiên nhẫn thúc giục.
Vân Kiều buông tay Nguyên Anh, nàng sửa lại tóc mai, xoay người đuổi theo quan sai đến Kinh Triệu Phủ.
Tên cầm đầu là Cao Lai Khánh, là tâm phúc của Kinh Triệu Doãn, cũng có chút giao tình với Điền Trọng Ngọc. Cho nên những chuyện không được quang minh chính đại của y đều do hắn xử lý.
Hắn đánh giá Vân Kiều, nàng là một nữ tử yếu ớt nhưng vướng vào chuyện này lại không rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí trên mặt cũng không hề hoảng loạn, trong lòng liền cảm thấy lạ.
Khi đến nha phủ, hắn thuận miệng hỏi: “Ngươi biết bên trong thiên lao là gì không?”
Vân Kiều nghĩ một lúc rồi đáp: “Biết!”
Cách đây không lâu, nàng đã từng đến nhà lao thăm một vị trưởng bối, cũng chứng kiến được tình hình trong này. Sau khi trở về, nhiều đêm liền nàng đều gặp ác mộng.
Hiện giờ nhớ lại, thậm chí còn có thể nhớ được mùi máu tanh khiến người khác buồn nôn.
Ban đầu Cao Lai Khánh cho rằng nàng không hiểu tình thế của mình, cho nên nàng mới bình tĩnh như vậy. Lúc sau nghe nàng đáp, hắn càng thêm kinh ngạc: “Ngươi không sợ sao?”
“Nếu ta sợ thì có được thả không?” Vân Kiều hỏi ngược lại.
Cao Lai Khánh sửng sốt, lắc đầu nở nụ cười: “Đương nhiên là không!”
Cười xong hắn lại hỏi: “Ta thấy ngươi là người thông minh, sao nhất thiết phải đắc tội với Điền công tử làm gì?”
Vân Kiều liếc nhìn hắn, nàng lười phải trả lời.
Nếu không phải do Điền Trọng Ngọc trêu chọc nàng trước, hạ mê dược với nàng, thì việc gì nàng phải động thủ? Từ đầu đến cuối không phải do nàng đầu têu, nếu nàng không “đắc tội” với Điền Trọng Ngọc, chẳng lẽ phải nén giận để hắn tuỳ ý làm bậy sao.
Cho dù có quay lại lúc đó, nàng vẫn chọn tới nhà lao ngồi, nhất định phải dùng mảnh sứ kia chém hắn.
Tướng mạo nàng xinh đẹp, cho nên nét mặt lạnh lùng của nàng cũng không làm người ta chán ghét nhưng lại toả ra khí lạnh khác.
Nhìn thấy ánh mắt này, Cao Lai Khánh đã hiểu được vì sao dù bị nàng đả thương Điền Trọng Ngọc vẫn không muốn buông tha nàng.
Tiến đến đại môn, mùi tanh hôi của máu tươi ập thẳng vào mặt Vân Kiều, nàng đè ngực lại, áp chế cơn buồn nôn xuống.
Cao Lai Khánh dừng một chút, rồi đưa nàng đi quanh co lòng cong, cuối cùng dừng lạo gian nhà giam trong cùng.
Vân Kiều rũ mắt nhìn xuống mặt đất, nhưng loáng thoáng vẫn thấy được tình cảnh khiến cho người ta suy sụp, đặc biệt là hình thất, trên mặt đất hình như đã đóng kết máu của rất nhiều người, làm nàng chóng mặt hoa mắt.
“Ở đó đi,” Cao Lai Khánh khoá cửa lại, nói đầy ẩn ý: “Nếu ngươi biết điều thì đã không phải chịu khổ sở thế này rồi!”
Vân Kiều không nói gì, chỉ yên lặng đánh giá nhà lao này.
Trong nhà lao có vô số cửa sổ, có lẽ đã lâu năm rồi chưa được tu sửa lại, nóc nhà có ánh nắng xuyên qua một chút, miễn cưỡng có thể nhìn được mọi thứ xung quanh.
Trên mặt đất có một đống cỏ tranh, ẩm ướt, toả ra một mùi khó tả. Không có giường, chỉ có một cái chăn rách ném ở trong góc tường, có lẽ là chỗ nghỉ ngơi.
Đối mặt với không gian thế này, Vân Kiều không biết đặt chân ở đâu, chỉ đứng yên không nhúc nhích.
“Ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi,” một tiếng nói truyền đến: “Trừ khi ngươi có thể chịu đựng được mười ngày nửa tháng, còn không thì tập thích nghi đi!”
Vân Kiều nhìn theo tiếng nói, là phạm nhân ở cách vách, nghe giọng nói hình như là nữ nhân. Người nọ rúc trong góc, vẫn không động đậy gì, cho nên lúc vào đây nàng không để ý.
“Được!” Nàng đáp lại, sau đó kéo chiếc chăn rách nát lót ngồi dựa vào song gỗ, nàng muốn trò chuyện với nữ nhân kia vài câu, nhưng không biết nên mở miệng thế nào cho thích hợp.
Cuối cùng người nọ mở miệng trước: “Ngươi đắc tội với ai để bị đưa đến đây?”
Vân Kiều ôm đầu gối: “Sao ngươi biết ta không phạm tội?”
“Ngươi có từng thấy những tên phạm tội chưa? Bọn chúng không giống ngươi…” nữ nhân kia còn chưa dứt lời, đột nhiên ôm ngực ho khan.
Vân Kiều đến gần hơn, nàng ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, vội hỏi: “Có phải ngươi đang bị thương không? Ta có mang theo ít dược…”
“Ngươi giữ lại dùng đi,” nữ nhân kia thở hổn hển: “Không cần phải dùng cho ta!”
Nói xong nàng ta trở mình, không còn tiếng động gì nữa, không biết là đã ngủ hay ngất xỉu.
Vân Kiều lấy thuốc Nguyên Anh đưa, có thuốc trị vết thương trên tay nàng, cũng có thuốc điều trị bỏng, còn có Sâm Đan để bồi bổ sức khoẻ, nâng cao tinh thần.
Lúc bị bắn nước ở rạp kịch, nàng chỉ xử lý sơ qua váy áo, vì có áo khoác ngoài cho nên chưa được bôi thuốc. Hiện tại trên lưng có hơi đau, không biết có bị rộp da hay không?
Vân Kiều cởi áo ngoài, cách lớp trung y, nàng chạm đến vết thương, cơn đau ập đến khiến nàng nghiến răng chịu đựng, sau đó nàng không đụng vào nữa.
Nàng nuốt một viên Sâm Đan vào, vị đắng lan khắp môi lưỡi, nàng ôm đầu gối thẩn thờ ở một góc.
Không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Vân Kiều không động đậy, mãi cho đến khi người nọ dừng đến trước cửa gian nhà lao của nàng, lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn.
Là Điền Trọng Ngọc.
Cánh tay hắn quấn băng vải kín mít, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt đắc ý.
Vân Kiều cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên mạnh mẽ, tiếp đó nàng dời mắt đi, như thể chỉ cần nhìn hắn thêm một chút thì sẽ càng ô uế mắt nàng.
Sắc mặt Điền Trọng Ngọc thay đổi.
Lúc trước, hắn cũng từng dùng biện pháp thế này, cô nương kia sau khi bị giam, sợ hãi tột độ, nhân cơ hội đó, hắn vừa đấm vừa xoa, khi đó liền đạt được người đẹp mà không phải tốn công phí sức gì.
Còn phản ứng này của Vân Kiều… Có lẽ giống như lời Cao Lai Khánh nói, hắn đã đến quá sớm.
Xương cứng như vậy, thật không dễ gặm, phải hầm thật nhừ mới được.
“Phùng quản sự đã kể cho ta nghe về chuyện ngươi cướp chuyện làm ăn của hắn!” Điền Trọng Ngọc đến gần một chút, ngón tay đong đưa chìa khoá cửa ngục cho Vân Kiều thấy, chậm rãi nói: “Ta thừa nhận ngươi có chút thông minh, nhưng nơi này là kinh thành!”
“Chút thông minh này không cứu được ngươi đâu, thậm chí còn hại ngươi nữa!”
Dưới áp lực của quyền thế, nếu không có vận may, thật sự rất khó xoay người.
Vân Kiều hiểu rõ đạo lý này, nhưng nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của Điền Trọng Ngọc, nửa câu nhượng bộ nàng cũng không nói ra được.
“Ngươi cũng đừng hy vọng Nguyên Gia có thể cứu ngươi ra ngoài, cùng lắm bọn họ chỉ là thương nhân, chỉ cần ta không buông tha, thì họ có thể làm gì được?” Điền Trọng Ngọc thấp giọng dụ dỗ: “Hà tất gì ngươi phải một mực đối nghịch với ta? Chịu nhượng bộ, làm cho ta vui vẻ, ta sẽ không để ngươi khó xử, lại còn giúp người…”
Vân Kiều kìm nén sự ghê tởm, cứng rắn nói: “Ta đã thành thân rồi!”
Cho dù là chưa có hôn phối, nàng cũng cảm thấy chướng mắt loại tiểu nhân bỉ ổi này.
“Vậy phu quân ngươi ở đâu? Sao hắn không đến cứu ngươi đi?” Điền Trọng Ngọc cười nhạo, sau đó nói tiếp: “Việc này, chỉ cần ta không nói, ai sẽ biết?”
Vân Kiều cắt ngang lời không biết xấu hổ của hắn: “Nếu ta không đồng ý thì ngươi sẽ xử lý ta thế nào? Nhốt ta cả đời ở đại lao này sao?”
“Tình cảnh nơi này thế nào ngươi cũng thấy rồi đấy, ngươi cho rằng mình sẽ bình yên vô sự ở trong này bao lâu?” Điền Trọng Ngọc nửa ngồi xổm xuống, hắn nhìn thẳng vào nàng, hạ giọng uy hiếp: “Thân thể ngươi yến ớt vậy, ăn vài chục bản, e là không còn mạng để về!”
“Kinh Triệu Doãn mặc kệ để ngươi làm bậy sao?” Vân Kiều lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ mọi chuyện sẽ bại lộ?”
“Công việc của tỷ phu rất bận rộn, không rảnh để quản chuyện nhỏ nhoi này đâu. Nói cho ngươi biết, người như ngươi ở kinh thành này giống như sâu bọ thôi!” Điền Trọng Ngọc cười cười, giọng hắn lộ ra chút ảm đạm: “Cho dù nhấc chân giẫm chết, cũng không tạo chút gợn sóng gì!”
“Cho nên ta khuyên ngươi, tốt nhất nên thức thời đi!”
“Đồng ý theo ta, ta sẽ thả ngươi ra ngoài, bao bọc trong nhung lụa. Bằng không, cứ ở lại đây mà chờ chết đi!”
Điền Trọng Ngọc nói xong rồi đợi một lát, hắn thấy Vân Kiều vẫn im lặng không nói gì, hắn cười lạnh rồi phất tay áo bỏ đi.
Cho đến khi tiếng bước chân đi thật xa, Vân Kiều mới nhẹ thở ra, lưng và vai nàng căng thẳng cũng rũ xuống, lộ ra vẻ hoang mang hiếm thấy.
Có lẽ trời tối rồi, ánh nắng từ nóc nhà đã biến mất.
Nhà giam chìm vào bóng đêm dày đặc