Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu - Trang 2
Chương 31: Giống như c**ng bức nàng!
Edit: Khả Khả.
Vân Kiều biết, một khi nói ra những lời này nhất định Bùi Thừa Tư sẽ không vui nhưng nàng vẫn không quan tâm.
Song, phản ứng của hắn dữ dội hơn những gì nàng nghĩ.
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của lời này, hắn càng siết chặt tay nàng, sức lực cực kỳ lớn.
Vân Kiều chịu đau khẽ kêu lên, nàng giãy giụa nhưng không thể thoát được, ngược lại còn bị Bùi Thừa Tư đè trên giường.
Hai tay bị đan lại đè trên gối, xương cổ tay chồng lên nhau khiến nàng đau đớn.
Vân Kiều giương mắt nhìn Bùi Thừa Tư thì phát hiện đáy mắt hắn ửng hồng, tựa như con rồng bị chạm trúng vảy ngược, không còn bình tĩnh như ngày thường nữa.
Nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như thế này của hắn.
“Là do trẫm quá dung túng nàng,” Bùi Thừa Tư gằn từng chữ: “Cho nên nàng mới nói năng không lựa lời như vậy!”
Đây là lần đầu tiên hắn xưng “trẫm” trước mặt nàng.
Vân Kiều yên lặng nhìn hắn, vành mắt đỏ lên, đôi mắt hạnh đào hoa ngấn nước, chực khóc.
Phản chiếu qua đôi mắt nàng, Bùi Thừa Tư nhìn thấy bộ dạng của chính mình hiện tại, hắn giật mình dời tầm mắt nhưng vẫn không buông tay.
Hắn áp chế Vân Kiều, lực tay không kiểm soát được xé rách tơ lụa trên người nàng.
“A Kiều, hiện tại đã khác xưa,” Bùi Thừa Tư cúi người, phủ lên thân thể mỏng manh của nàng, giọng điệu chân thật: “Đừng sống như trước nữa!”
Từ ngày hắn tiếp nhận lời mời của Trần Cảnh rời Bình Thành đến Trường An, bước trên con đường quyền lực tối cao, hắn biết không thể quay đầu lại nữa.
Vì sao Vân Kiều chỉ mãi ở đó, vẫn cứ nhớ mãi tên thư sinh nghèo đã bị hắn vứt bỏ kia?
Trước giờ hai người chưa từng cãi nhau trên giường, nhưng lúc này, thay vì nói hai phu thê đang ân ái, chi bằng nói nó giống c**ng bức hơn. Bùi Thừa Tư áp chế nàng, vừa đấm vừa xoa, như muốn ép nàng phải thừa nhận.
Vân Kiều không hề hé nửa lời, móng tay được cắt tỉa gọn gàng cào lên người hắn để lại mấy vệt đỏ, nhìn qua trông rất đáng sợ.
…………
Cuối cùng, ánh nến cháy hết, phía chân trời hừng sáng.
Bùi Thừa Tư không ngủ lại Thanh Hòa Cung, hắn đứng dậy khoác áo rời đi, không thèm quay đầu lại nhìn.
Thị nữ trực đêm bên ngoài nhẹ tiến vào xem xét, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Vân Kiều, nàng ta liền hoảng sợ, vội gọi thêm người đến hầu hạ Vân Kiều tắm gội thay y phục.
Dù sao Thiên Thiên vẫn là nữ tử chưa gả nên nàng không để nàng ấy hầu hạ ban đêm. Vân Kiều nhẹ nhàng thở ra, cũng may Thiên Thiên không nhìn thấy bộ dạng của nàng hiện tại.
Lật Cô đỡ Vân Kiều thay trung y, ánh mắt lướt qua những vết xanh tím rõ ràng trên người nàng, thở dài: “Đồ ngốc!”
Lúc trước ở trong ngục của Kinh Triệu Doãn, Lật Cô cũng từng chế giễu nàng như vậy, chỉ là hiện tại trong lời nói của nàng ta có thêm vài phần thương xót.
Vân Kiều dựa lên vai nàng, nhẹ giọng nói: “Ta vừa mới nghĩ, nếu trước kia ta chết ở trong ngục, có khi sẽ tốt hơn bây giờ!”
Như vậy lại hay, phu quân trong lòng nàng vẫn sẽ là người hoàn mỹ, không phải là Thái Tử hay Thánh Thượng gì cả, và giữa bọn họ sẽ không xảy ra nhiều bất hoà đến vậy.
“Nói ra được lời này thì lại càng ngốc!” Lật Cô trừng mắt với nàng, thấy nàng ngơ ngác nhìn lại mình, ngữ khí của Lật Cô dịu lại: “Đây không phải là lỗi của ngươi, sao lại tự nguyền rủa mình như vậy?”
Đêm càng lạnh rét, Lật Cô che miệng ho lên từng cơn, nàng thấp giọng nói: “Chi bằng ngươi cứ nghĩ là trên đường nhập kinh hắn đã chết rồi!”
Vẻ mặt Vân Kiều đầy kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Vừa rồi, Nguyên Anh muốn mắng Bùi Thừa Tư nhưng ngại thân phận của hắn nên đành nhịn. Hiện giờ, với câu này của Lật Cô, có thể nói là nguyền rủa thẳng Hoàng Đế, nếu để người khác nghe được chắn chắn sẽ phạm phải tội “đại nghịch bất đạo”.
“Phần lớn nữ nhân trên đời này đều là đồ ngốc, nghĩ lại ta lúc trước, ngay cả khi tức giận thì cũng chỉ biết nguyền rủa bản thân mình!” Lật Cô dí nhẹ lên trán nàng: “Nếu ngươi biết suy nghĩ thì đừng ngược đãi bản thân mình nữa!”
Vân Kiều im lặng lắng nghe, một lúc sau nàng gật đầu nặng nề.
Ngày hôm sau, khi nàng đến An Khánh Cung thỉnh án Thái Hậu như thường lệ, không biết là Thái Hậu đã biết tin tức gì, đặc biệt hàn huyên với nàng thêm vài câu về Bùi Thừa Tư.
Trần Thái Hậu không phải là mẫu thân của Bùi Thừa Tư, cho nên trước giờ vẫn luôn kiêng dè, đây là lần đầu tiên bà nhắc đến hắn trước mặt nàng.
Cũng không nói gì nhiều, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu, bảo nàng nên suy nghĩ kỹ mọi chuyện rồi hãy quyết định.
Vân Kiều lễ phép đáp lời.
Trần Thái Hậu đẩy quyển sách lại cho nàng rồi cười nói: “Ai gia vô tình tìm được một quyển thi tập ngày trước đã đọc, nếu ngươi có hứng thú thì mang về tìm hiểu xem!”
Vân Kiều ngây ra, hai tay tiếp nhận: “Thần thiếp sẽ nghiêm túc xem nó!”
Vân Kiều hiểu rõ, Thái Hậu sẽ không vô duyên vô cớ thưởng cho nàng một quyển thi tập. Sau khi trở về Thanh Hoà cung, nàng cẩn thận lật ra xem.
Lật ra vài trang, Vân Kiều phát hiện có một tấm thẻ kẹp sách hình lá vàng mỏng như cánh ve.
Vân Kiều nhẹ vuốt ve chiếc lá, ánh mắt dừng trên trang giấy, sau đó lại chú ý đến dòng cuối cùng.
Trên đó viết: “Thật sáng, thật cao là nhật nguyệt, thật thân thật cách ấy phu thê!”
Đây là đạo lý Thái Hậu không tiện nói ra ngoài miệng nhưng lại muốn nàng phải hiểu rõ.
Chưa chắc Thái Hậu đã quan tâm đến tình cảm giữa phu thê bọn họ, nhưng bà ấy sợ nàng hành động theo cảm tính, đến một ngày nào đó thật sự chọc giận đến Bùi Thừa Tư, làm hỏng hết việc.
Vân Kiều nhẹ nhàng sờ câu thơ trên sách, đọc đi đọc lại vài lần, sau đó lặng lẽ nở nụ cười.
Được khuyên răn nhiều lần, cho dù nàng có là đồ ngốc thì hiện giờ cũng cần phải tỉnh táo.
Vân Kiều đóng tập sách lại, phủi bụi trên ống tay áo, đến thiên điện tìm Nguyên Anh và Thiên Thiên.
Ba người họ chơi bài lá giống như lúc trước ở ngoài cung.
Cuối cùng Thiên Thiên thua một ít, còn Nguyên Anh bị “mất máu” quá nhiều, chỉ có Vân Kiều thắng đậm, hạt dưa thay tiền chất đầy trên đĩa trước mặt.
Nguyên Anh nhẩm đếm, sau đó sờ đến túi tiền mang bên người, thở dài nói: “Ta không ngờ vừa mới vào cung một chuyến đã đưa hết tiền cho ngươi!”
Tiếp đó nàng thuận miệng cảm thán: “Sao hôm nay ngươi may mắn vậy?”
“Chẳng phải người đời có một câu,” Vân Kiều đang vò vỏ hạt dưa, ngẫm nghĩ một lúc, cười nói: “Tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý!” (*)
(*) cùng nghĩa với Đen bạc đỏ tình.
Động tác đếm tiền của Nguyên Anh dừng lại, do dự nhìn về phía Vân Kiều, nhìn thấy vẻ mặt nàng tự nhiên, tựa như không thèm để ý, lúc này mới thở hắt ra.
Nguyên Anh xoa mặt, thật lòng nói: “Nghĩ thoáng được thì tốt!”
“Khi nào rảnh rỗi thì đến thăm ta, nếu ở ngoài gặp khó khăn gì thì cũng đến tìm ta!” Vân Kiều dặn dò.
“Đương nhiên rồi!” Nguyên Anh đứng dậy cười nói: “Thân phận này của ngươi không dùng thì rất phí, ta sẽ không khách khí đâu!”
Vân Kiều tiễn nàng ra cửa Thanh Hoà Cung, sau đó dừng bước, không tiện tiễn xa.
Thiên Thiên chủ động nói: “Muội đưa Nguyên Anh cô nương về!”
“Được!” Nguyên Anh cười tủm tỉm đồng ý, sau đó đưa mắt nhìn Vân Kiều đầy ẩn ý, xem như ngầm hiểu nhau.
Lập tức Vân Kiều nhớ đến chuyện Nguyên Anh vừa nhắc đến hôm qua, nàng càng thêm tò mò, đợi Thiên Thiên đưa Nguyên Anh rời đi rồi, nàng mới hỏi Lật Cô: “Ngươi có phát hiện, gần đây Thiên Thiên có gì khác thường không?”
“Thiên Thiên là cái hũ nút, che đậy tâm tư kín bưng, không có chuyện gì sẽ không mở lời với ta!” Lật Cô cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Ta nhớ rồi, trước đó vài ngày hình như nàng bị rơi một chiếc khăn tay, còn vất vả đi tìm. Vốn là tay trắng trở về, nhưng không hiểu sao sau đó lại tìm được!”
Vân Kiều kéo dài âm thanh: “Nói như vậy…”
Kết hợp với tình huống mà Nguyên Anh nhắc đến, trong lòng Vân Kiều đã mơ hồ có đáp án.
Tám phần là Thiên Thiên đánh rơi chiếc khăn tay, thị vệ kia nhặt được, vì vậy hai người kết bạn, thậm chí còn sinh ra hảo cảm.
Đối với chuyện này, Vân Kiều không bài xích thậm chí còn vui mừng.
Thiên Thiên đã đến tuổi kết hôn, nếu không phải vì bất đắc dĩ, Vân Kiều cũng không muốn đưa nàng vào cung để hầu hạ mình. Nếu nàng thật sự có người ái mộ, Vân Kiều sẵn lòng chuẩn bị của hồi môn thật long trọng để đưa nàng xuất giá.
Nhưng trước hết nàng phải biết rõ tên thị vệ kia là ai, tướng mạo, nhân phẩm thế nào mới được.
Tuy Vân Kiều rất tò mò, nhưng ngày tết đang đến gần, nàng có vô số việc phải làm mỗi ngày, chỉ đành tạm thời gác lại chuyện của thị vệ này sang một bên. Hôm khác sẽ hỏi Thiên Thiên.
Đêm đó, nàng và Bùi Thừa Tư chia tay trong không vui, sau đó hắn không đến Thanh Hoà Cung nữa. Nhưng hắn vẫn làm theo yêu cầu của nàng, điều Lương ma ma đến nơi khác, sai hai vụ cung nữ có thâm niên đến hầu hạ nàng.
Có lẽ là vì vết xe đổ của Lương ma ma trước đó, hoặc có lẽ là hai vị này nhận được lệnh gì, bọn họ đối xử với Vân Kiều rất cung kính, gần như không khuyên can, càng không dám tự tiện chỉ điểm điều gì.
Mỗi ngày tuy bận nhưng Vân Kiều lại cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Thuốc của Thái Y Viện đưa đến mỗi ngày, lúc tâm trạng Vân Kiều vui vẻ, nàng sẽ cố bóp mũi uống hết, lúc tâm trạng nàng không vui nàng sẽ không ép uổng bản thân, trực tiếp đổ vào gốc hoa bên ngoài cửa sổ.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên Vân Kiểu xử lý công vụ ngày tết, cho nên khi Trần Thái Hậu hỏi qua ý nàng rồi mới cho Tân ma ma đến giúp đỡ để lo cung yến.
Yến tiệc vào đêm giao thừa trong cung là buổi tiệc quan trọng, Hoàng Đế thiết đãi bá quan văn võ, còn Hoàng Hậu thì mở tiệc chiêu đãi các cáo mệnh của Thế gia, thể hiện sự uy nghiêm và phóng khoáng của Thiên gia.
Ngay cả khi lúc trước Tiên Đế nằm liệt trên giường, cũng cố gắng gượng dậy để tham dự.
Công việc cụ thể đương nhiên không cần Vân Kiều tự tay xử lý, nhưng việc chọn thực đơn của buổi tiệc, danh sách khách mời, vấn đề chỗ ngồi đều phải được nàng thông qua.
Người của Thanh Hoà Cung không dám khuyên răng điều gì, cuối cùng là Tân ma ma bên cạnh Thái Hậu nhắc nhở Vân Kiều trước khi đưa ra phương án cuối cùng thì đến dò hỏi ý Thánh Thượng, để tránh lúc đó hắn có kiêng kị hay bất mãn gì.
23 tháng chạp, ngày của năm cũ này trong kinh đổ xuống một trận tuyết lớn.
Vân Kiều mặc thử lễ phục của Thượng Cung Cục đưa qua, không bao lâu sau, nội thị được phái đến Tử Thần Điện đã trở về, hắn ở bên ngoài thận trọng bẩm lại: “Thánh Thượng nói muốn người tự mình đến bẩm báo!”
Mọi người trong điện đồng loạt thở nhẹ đi.
Cho dù không biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhiều ngày qua không thấy Thánh Thượng đến Thanh Hoà Cung, bọn họ cũng suy đoán được ít nhiều.
Vân Kiều ngẩn ra, song cũng chẳng tức giận, cũng không căng thẳng lo sợ chỉ nhàn nhạt phân phó: “Vậy thì đi thôi!”
Vân Kiều biết, một khi nói ra những lời này nhất định Bùi Thừa Tư sẽ không vui nhưng nàng vẫn không quan tâm.
Song, phản ứng của hắn dữ dội hơn những gì nàng nghĩ.
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của lời này, hắn càng siết chặt tay nàng, sức lực cực kỳ lớn.
Vân Kiều chịu đau khẽ kêu lên, nàng giãy giụa nhưng không thể thoát được, ngược lại còn bị Bùi Thừa Tư đè trên giường.
Hai tay bị đan lại đè trên gối, xương cổ tay chồng lên nhau khiến nàng đau đớn.
Vân Kiều giương mắt nhìn Bùi Thừa Tư thì phát hiện đáy mắt hắn ửng hồng, tựa như con rồng bị chạm trúng vảy ngược, không còn bình tĩnh như ngày thường nữa.
Nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như thế này của hắn.
“Là do trẫm quá dung túng nàng,” Bùi Thừa Tư gằn từng chữ: “Cho nên nàng mới nói năng không lựa lời như vậy!”
Đây là lần đầu tiên hắn xưng “trẫm” trước mặt nàng.
Vân Kiều yên lặng nhìn hắn, vành mắt đỏ lên, đôi mắt hạnh đào hoa ngấn nước, chực khóc.
Phản chiếu qua đôi mắt nàng, Bùi Thừa Tư nhìn thấy bộ dạng của chính mình hiện tại, hắn giật mình dời tầm mắt nhưng vẫn không buông tay.
Hắn áp chế Vân Kiều, lực tay không kiểm soát được xé rách tơ lụa trên người nàng.
“A Kiều, hiện tại đã khác xưa,” Bùi Thừa Tư cúi người, phủ lên thân thể mỏng manh của nàng, giọng điệu chân thật: “Đừng sống như trước nữa!”
Từ ngày hắn tiếp nhận lời mời của Trần Cảnh rời Bình Thành đến Trường An, bước trên con đường quyền lực tối cao, hắn biết không thể quay đầu lại nữa.
Vì sao Vân Kiều chỉ mãi ở đó, vẫn cứ nhớ mãi tên thư sinh nghèo đã bị hắn vứt bỏ kia?
Trước giờ hai người chưa từng cãi nhau trên giường, nhưng lúc này, thay vì nói hai phu thê đang ân ái, chi bằng nói nó giống c**ng bức hơn. Bùi Thừa Tư áp chế nàng, vừa đấm vừa xoa, như muốn ép nàng phải thừa nhận.
Vân Kiều không hề hé nửa lời, móng tay được cắt tỉa gọn gàng cào lên người hắn để lại mấy vệt đỏ, nhìn qua trông rất đáng sợ.
…………
Cuối cùng, ánh nến cháy hết, phía chân trời hừng sáng.
Bùi Thừa Tư không ngủ lại Thanh Hòa Cung, hắn đứng dậy khoác áo rời đi, không thèm quay đầu lại nhìn.
Thị nữ trực đêm bên ngoài nhẹ tiến vào xem xét, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Vân Kiều, nàng ta liền hoảng sợ, vội gọi thêm người đến hầu hạ Vân Kiều tắm gội thay y phục.
Dù sao Thiên Thiên vẫn là nữ tử chưa gả nên nàng không để nàng ấy hầu hạ ban đêm. Vân Kiều nhẹ nhàng thở ra, cũng may Thiên Thiên không nhìn thấy bộ dạng của nàng hiện tại.
Lật Cô đỡ Vân Kiều thay trung y, ánh mắt lướt qua những vết xanh tím rõ ràng trên người nàng, thở dài: “Đồ ngốc!”
Lúc trước ở trong ngục của Kinh Triệu Doãn, Lật Cô cũng từng chế giễu nàng như vậy, chỉ là hiện tại trong lời nói của nàng ta có thêm vài phần thương xót.
Vân Kiều dựa lên vai nàng, nhẹ giọng nói: “Ta vừa mới nghĩ, nếu trước kia ta chết ở trong ngục, có khi sẽ tốt hơn bây giờ!”
Như vậy lại hay, phu quân trong lòng nàng vẫn sẽ là người hoàn mỹ, không phải là Thái Tử hay Thánh Thượng gì cả, và giữa bọn họ sẽ không xảy ra nhiều bất hoà đến vậy.
“Nói ra được lời này thì lại càng ngốc!” Lật Cô trừng mắt với nàng, thấy nàng ngơ ngác nhìn lại mình, ngữ khí của Lật Cô dịu lại: “Đây không phải là lỗi của ngươi, sao lại tự nguyền rủa mình như vậy?”
Đêm càng lạnh rét, Lật Cô che miệng ho lên từng cơn, nàng thấp giọng nói: “Chi bằng ngươi cứ nghĩ là trên đường nhập kinh hắn đã chết rồi!”
Vẻ mặt Vân Kiều đầy kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Vừa rồi, Nguyên Anh muốn mắng Bùi Thừa Tư nhưng ngại thân phận của hắn nên đành nhịn. Hiện giờ, với câu này của Lật Cô, có thể nói là nguyền rủa thẳng Hoàng Đế, nếu để người khác nghe được chắn chắn sẽ phạm phải tội “đại nghịch bất đạo”.
“Phần lớn nữ nhân trên đời này đều là đồ ngốc, nghĩ lại ta lúc trước, ngay cả khi tức giận thì cũng chỉ biết nguyền rủa bản thân mình!” Lật Cô dí nhẹ lên trán nàng: “Nếu ngươi biết suy nghĩ thì đừng ngược đãi bản thân mình nữa!”
Vân Kiều im lặng lắng nghe, một lúc sau nàng gật đầu nặng nề.
Ngày hôm sau, khi nàng đến An Khánh Cung thỉnh án Thái Hậu như thường lệ, không biết là Thái Hậu đã biết tin tức gì, đặc biệt hàn huyên với nàng thêm vài câu về Bùi Thừa Tư.
Trần Thái Hậu không phải là mẫu thân của Bùi Thừa Tư, cho nên trước giờ vẫn luôn kiêng dè, đây là lần đầu tiên bà nhắc đến hắn trước mặt nàng.
Cũng không nói gì nhiều, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu, bảo nàng nên suy nghĩ kỹ mọi chuyện rồi hãy quyết định.
Vân Kiều lễ phép đáp lời.
Trần Thái Hậu đẩy quyển sách lại cho nàng rồi cười nói: “Ai gia vô tình tìm được một quyển thi tập ngày trước đã đọc, nếu ngươi có hứng thú thì mang về tìm hiểu xem!”
Vân Kiều ngây ra, hai tay tiếp nhận: “Thần thiếp sẽ nghiêm túc xem nó!”
Vân Kiều hiểu rõ, Thái Hậu sẽ không vô duyên vô cớ thưởng cho nàng một quyển thi tập. Sau khi trở về Thanh Hoà cung, nàng cẩn thận lật ra xem.
Lật ra vài trang, Vân Kiều phát hiện có một tấm thẻ kẹp sách hình lá vàng mỏng như cánh ve.
Vân Kiều nhẹ vuốt ve chiếc lá, ánh mắt dừng trên trang giấy, sau đó lại chú ý đến dòng cuối cùng.
Trên đó viết: “Thật sáng, thật cao là nhật nguyệt, thật thân thật cách ấy phu thê!”
Đây là đạo lý Thái Hậu không tiện nói ra ngoài miệng nhưng lại muốn nàng phải hiểu rõ.
Chưa chắc Thái Hậu đã quan tâm đến tình cảm giữa phu thê bọn họ, nhưng bà ấy sợ nàng hành động theo cảm tính, đến một ngày nào đó thật sự chọc giận đến Bùi Thừa Tư, làm hỏng hết việc.
Vân Kiều nhẹ nhàng sờ câu thơ trên sách, đọc đi đọc lại vài lần, sau đó lặng lẽ nở nụ cười.
Được khuyên răn nhiều lần, cho dù nàng có là đồ ngốc thì hiện giờ cũng cần phải tỉnh táo.
Vân Kiều đóng tập sách lại, phủi bụi trên ống tay áo, đến thiên điện tìm Nguyên Anh và Thiên Thiên.
Ba người họ chơi bài lá giống như lúc trước ở ngoài cung.
Cuối cùng Thiên Thiên thua một ít, còn Nguyên Anh bị “mất máu” quá nhiều, chỉ có Vân Kiều thắng đậm, hạt dưa thay tiền chất đầy trên đĩa trước mặt.
Nguyên Anh nhẩm đếm, sau đó sờ đến túi tiền mang bên người, thở dài nói: “Ta không ngờ vừa mới vào cung một chuyến đã đưa hết tiền cho ngươi!”
Tiếp đó nàng thuận miệng cảm thán: “Sao hôm nay ngươi may mắn vậy?”
“Chẳng phải người đời có một câu,” Vân Kiều đang vò vỏ hạt dưa, ngẫm nghĩ một lúc, cười nói: “Tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý!” (*)
(*) cùng nghĩa với Đen bạc đỏ tình.
Động tác đếm tiền của Nguyên Anh dừng lại, do dự nhìn về phía Vân Kiều, nhìn thấy vẻ mặt nàng tự nhiên, tựa như không thèm để ý, lúc này mới thở hắt ra.
Nguyên Anh xoa mặt, thật lòng nói: “Nghĩ thoáng được thì tốt!”
“Khi nào rảnh rỗi thì đến thăm ta, nếu ở ngoài gặp khó khăn gì thì cũng đến tìm ta!” Vân Kiều dặn dò.
“Đương nhiên rồi!” Nguyên Anh đứng dậy cười nói: “Thân phận này của ngươi không dùng thì rất phí, ta sẽ không khách khí đâu!”
Vân Kiều tiễn nàng ra cửa Thanh Hoà Cung, sau đó dừng bước, không tiện tiễn xa.
Thiên Thiên chủ động nói: “Muội đưa Nguyên Anh cô nương về!”
“Được!” Nguyên Anh cười tủm tỉm đồng ý, sau đó đưa mắt nhìn Vân Kiều đầy ẩn ý, xem như ngầm hiểu nhau.
Lập tức Vân Kiều nhớ đến chuyện Nguyên Anh vừa nhắc đến hôm qua, nàng càng thêm tò mò, đợi Thiên Thiên đưa Nguyên Anh rời đi rồi, nàng mới hỏi Lật Cô: “Ngươi có phát hiện, gần đây Thiên Thiên có gì khác thường không?”
“Thiên Thiên là cái hũ nút, che đậy tâm tư kín bưng, không có chuyện gì sẽ không mở lời với ta!” Lật Cô cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Ta nhớ rồi, trước đó vài ngày hình như nàng bị rơi một chiếc khăn tay, còn vất vả đi tìm. Vốn là tay trắng trở về, nhưng không hiểu sao sau đó lại tìm được!”
Vân Kiều kéo dài âm thanh: “Nói như vậy…”
Kết hợp với tình huống mà Nguyên Anh nhắc đến, trong lòng Vân Kiều đã mơ hồ có đáp án.
Tám phần là Thiên Thiên đánh rơi chiếc khăn tay, thị vệ kia nhặt được, vì vậy hai người kết bạn, thậm chí còn sinh ra hảo cảm.
Đối với chuyện này, Vân Kiều không bài xích thậm chí còn vui mừng.
Thiên Thiên đã đến tuổi kết hôn, nếu không phải vì bất đắc dĩ, Vân Kiều cũng không muốn đưa nàng vào cung để hầu hạ mình. Nếu nàng thật sự có người ái mộ, Vân Kiều sẵn lòng chuẩn bị của hồi môn thật long trọng để đưa nàng xuất giá.
Nhưng trước hết nàng phải biết rõ tên thị vệ kia là ai, tướng mạo, nhân phẩm thế nào mới được.
Tuy Vân Kiều rất tò mò, nhưng ngày tết đang đến gần, nàng có vô số việc phải làm mỗi ngày, chỉ đành tạm thời gác lại chuyện của thị vệ này sang một bên. Hôm khác sẽ hỏi Thiên Thiên.
Đêm đó, nàng và Bùi Thừa Tư chia tay trong không vui, sau đó hắn không đến Thanh Hoà Cung nữa. Nhưng hắn vẫn làm theo yêu cầu của nàng, điều Lương ma ma đến nơi khác, sai hai vụ cung nữ có thâm niên đến hầu hạ nàng.
Có lẽ là vì vết xe đổ của Lương ma ma trước đó, hoặc có lẽ là hai vị này nhận được lệnh gì, bọn họ đối xử với Vân Kiều rất cung kính, gần như không khuyên can, càng không dám tự tiện chỉ điểm điều gì.
Mỗi ngày tuy bận nhưng Vân Kiều lại cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Thuốc của Thái Y Viện đưa đến mỗi ngày, lúc tâm trạng Vân Kiều vui vẻ, nàng sẽ cố bóp mũi uống hết, lúc tâm trạng nàng không vui nàng sẽ không ép uổng bản thân, trực tiếp đổ vào gốc hoa bên ngoài cửa sổ.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên Vân Kiểu xử lý công vụ ngày tết, cho nên khi Trần Thái Hậu hỏi qua ý nàng rồi mới cho Tân ma ma đến giúp đỡ để lo cung yến.
Yến tiệc vào đêm giao thừa trong cung là buổi tiệc quan trọng, Hoàng Đế thiết đãi bá quan văn võ, còn Hoàng Hậu thì mở tiệc chiêu đãi các cáo mệnh của Thế gia, thể hiện sự uy nghiêm và phóng khoáng của Thiên gia.
Ngay cả khi lúc trước Tiên Đế nằm liệt trên giường, cũng cố gắng gượng dậy để tham dự.
Công việc cụ thể đương nhiên không cần Vân Kiều tự tay xử lý, nhưng việc chọn thực đơn của buổi tiệc, danh sách khách mời, vấn đề chỗ ngồi đều phải được nàng thông qua.
Người của Thanh Hoà Cung không dám khuyên răng điều gì, cuối cùng là Tân ma ma bên cạnh Thái Hậu nhắc nhở Vân Kiều trước khi đưa ra phương án cuối cùng thì đến dò hỏi ý Thánh Thượng, để tránh lúc đó hắn có kiêng kị hay bất mãn gì.
23 tháng chạp, ngày của năm cũ này trong kinh đổ xuống một trận tuyết lớn.
Vân Kiều mặc thử lễ phục của Thượng Cung Cục đưa qua, không bao lâu sau, nội thị được phái đến Tử Thần Điện đã trở về, hắn ở bên ngoài thận trọng bẩm lại: “Thánh Thượng nói muốn người tự mình đến bẩm báo!”
Mọi người trong điện đồng loạt thở nhẹ đi.
Cho dù không biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhiều ngày qua không thấy Thánh Thượng đến Thanh Hoà Cung, bọn họ cũng suy đoán được ít nhiều.
Vân Kiều ngẩn ra, song cũng chẳng tức giận, cũng không căng thẳng lo sợ chỉ nhàn nhạt phân phó: “Vậy thì đi thôi!”