Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng - Trang 2

Chương 46



Lời nói của Cố Ninh Tư càng cảm động bao nhiêu, nội tâm Trì Noãn càng cảm thấy áy náy bấy nhiêu. Cô hiểu ý của Cố Ninh Tư, nhưng lẽ nào cô lại để nàng vì mình mà đối nghịch với gia đình sao?
Trước khi gặp Cố Diệu Ngôn, cô có thể giả vờ như không biết; sau khi gặp chị rồi, cô sẽ không bao giờ làm một chuyện trái lương tâm như vậy.
Quả thực, Trì Noãn là người hiểu rõ tình thân đáng quý hơn bất kỳ ai.
Cô không cách nào trả lời Cố Ninh Tư được. Trì Noãn ngẩng mặt nhìn nàng, khóe mắt hai người đều ươn ướt.
Trì Noãn che mắt Cố Ninh Tư lại, kiễng chân hôn lên môi nàng–––– Chẳng biết là để an ủi nàng, hay là để an ủi chính mình.
...
Có rất nhiều bài tập và kiến thức quan trọng cần ghi nhớ, bài tập của lớp 12 đã bị sắp xếp đến tràn đầy, một tuần cứ thế vội vã trôi qua.
Trong một tuần này, Trì Noãn đến nhà Cố Ninh Tư hai lần, sau khi Từ Đan phát hiện liền phàn nàn: "Mình thực sự rất tò mò nha, quan hệ giữa hai cậu từ lúc nào lại trở nên thân thiết như vậy? Thường xuyên cùng nhau đi ăn?"
Không... Trì Noãn thầm phủ nhận. Không phải là trở nên thân thiết, trái lại trong lòng cô đang rất lo lắng, khi ở cùng Cố Ninh Tư phải chịu đủ loại dày vò.
Lòng tham không ngừng thôi thúc cô đến gần nàng, chiếm hữu nàng, nhưng lý trí lại thời thời khắc khắc nhắc nhở: Cô có thể làm được sao?
Mê luyến lại kìm nén, mỗi một nụ hôn, mỗi một cái ôm đều khiến Trì Noãn đau đớn như giẫm phải lưỡi dao. Có lẽ Cố Ninh Tư cũng đã cảm nhận được sự đắn đo do dự của cô.
Chỉ là không nói ra mà thôi.
Tiểu thuyết bá đạo tổng tài đã tiến triển đến đoạn những chuyện xấu mà mẹ nam chính từng làm với nữ chính đã bị vạch trần, bà thẹn quá hóa giận, cuối cùng thốt ra một câu nói kinh điển với con trai mình: "Nếu con muốn cưới nó vào cửa, thì trừ phi mẹ chết đi!"
Nhóm người Từ Đan vui vẻ cười khanh khách: "Đây thật đúng là quá ngược rồi!"
Trì Noãn ngồi dưới đèn bàn ngừng bút, rơi vào suy tư: Nếu Cố Diệu Ngôn cũng giống như mẹ nam chính, một phản diện có lập trường rõ ràng ngay từ khi xuất hiện, liệu cô có thể trút bỏ bớt gánh nặng trong lòng hay không?
Trong điện thoại có một đoạn video quay mèo lam do Cố Ninh Tư gửi đến, Trì Noãn đã xem, nhưng chưa hề trả lời. Mãi đến khi nằm xuống nghỉ ngơi, mới gõ một câu "Ngủ ngon" cho Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư: "Cậu học muộn quá... Chú ý nghỉ ngơi."
Trì Noãn đọc mà chóp mũi chua xót.
Ngày hôm sau, Chu Đạt Mậu bệnh xin nghỉ. Trong tiết tự học buổi tối, Trì Noãn chủ động ngồi vào chỗ của cậu, cùng Cố Ninh Tư làm bài tập.
Trong lớp sáng như ban ngày, Cố Ninh Tư viết được một lúc thì dừng lại, gục xuống bàn nhìn Trì Noãn. Không kìm lòng được mà giơ ngón tay lên, phác họa ngũ quan cô trên không trung.
Lông mày cong cong, mũi cao thẳng, khóe môi mang theo ý cười...
Trì Noãn chọc chọc vào lưng Triệu Tinh Tinh, nhỏ giọng mượn nàng sách tiếng Anh.
Triệu Tinh Tinh tiện tay đưa cho cô, lúc Trì Noãn đang lật xem, Cố Ninh Tư nói: "Sách tiếng Anh sao, mình cũng có..."
Trong mắt Trì Noãn hiện lên ý cười nhàn nhạt, hỏi nàng: "Vậy sách tiếng Anh của cậu có ghi chú gì không?"
Cố Ninh Tư: "..."
Cố Ninh Tư chạm vào cổ cô: "Lúc làm đề cậu luôn bị mỏi cổ à?"
Hà Lệ Văn ngồi ở bàn giáo viên hắng giọng một cái, Trì Noãn cẩn thận liếc nhìn sang, cô lấy tay Cố Ninh Tư xuống, sau đó ra hiệu im lặng với nàng.
Cô cầm bút tiếp tục làm bài tập, mấy phút sau, Cố Ninh Tư truyền tới một tờ giấy: "Tan học chúng ta đi dạo một chút nhé?"
Đầu bút lơ lửng phía trên tờ giấy, Trì Noãn quay đầu nhìn Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư chăm chú nhìn cô không chớp mắt.
Trì Noãn gấp tờ giấy lại, nhét vào túi váy đồng phục, khẽ gật đầu.
Có rất nhiều học sinh ra ngoài đi dạo giữa tiết học, ngoại trừ ánh trăng mờ ảo và ánh đèn đường phía xa xa, hầu hết các nơi trong khuôn viên trường đều tối om. Cố Ninh Tư nắm tay Trì Noãn, hai người dừng trước lan can của thao trường.
"Muốn ngồi không?" Cố Ninh Tư hỏi cô.
Trì Noãn: "Được."
Cố Ninh Tư đỡ Trì Noãn ngồi lên lan can, trong lúc di chuyển, trán của hai người va vào nhau, Trì Noãn kêu lên một tiếng, Cố Ninh Tư mỉm cười, thuận thế hôn lên môi Trì Noãn.
Trì Noãn bị nụ hôn của nàng làm cho giật mình, cô rụt vai lại, nhỏ giọng nói: "... Có người."
Cố Ninh Tư: "Ừm."
Nàng nói vậy rồi lại tới gần, dưới ánh trăng thưa thớt, môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Chóp mũi Trì Noãn tràn ngập hơi thở của Cố Ninh Tư, cô nhắm mắt lại, trong lòng đấu tranh giữa mê muội và giãy giụa.
Lẽ ra không nên như vậy nữa...
Mười phút giải lao rất nhanh đã kết thúc, Trì Noãn từ lan can đi xuống, lúc tiếp đất bị vấp phải dây giày, cô ngã nhào vào lòng Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư mỉm cười đỡ lấy cô.
Hai người ôm nhau, Trì Noãn nhìn lướt qua vai Cố Ninh Tư, trong tầm mắt hiện lên một bóng lưng quen thuộc, đang từ thao trường rời đi.
–––– Hà Lệ Văn!?
Sau khi từ thao trường về lớp, nhịp tim của Trì Noãn vẫn chưa bình ổn được. Triệu Tinh Tinh xoay người mượn cô bài tập toán, cô liền tiện tay đưa sách tiếng Anh cho nàng.
Triệu Tinh Tinh: "..."
Hà Lệ Văn vẫn chưa đến lớp, những tiếng nói chuyện lần lượt vang lên. Triệu Tinh Tinh rút sách giải toán ra từ chồng tập sách, lắc qua lắc lại nói: "Cảm ơn nha."
"..." Trì Noãn hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, cô thu dọn xong sách vở rồi nói với Cố Ninh Tư, "Mình về chỗ ngồi trước."
Cố Ninh Tư kéo góc áo cô lại.
"Hà lão sư có thể đã..." Trì Noãn nói rồi dừng lại, dù sao vẫn chưa xác định Hà Lệ Văn có nhìn thấy các cô hôn nhau hay không, nói ra chỉ khiến Cố Ninh Tư càng thêm phiền muộn, chi bằng không nói.
"Không có gì đâu... Cậu làm bài tập đi, cứ khoanh tròn những chỗ cậu không biết làm, hết tiết mình sẽ chụp đáp án gửi cho cậu."
Nửa tiết học đã trôi qua, Hà Lệ Văn lúc này mới đến. Cô ấy đặt cốc nước và một xấp bài kiểm tra lên bàn, bắt đầu đi tuần tra tổ đầu tiên.
Có một bạn học ngăn cô ấy lại để hỏi bài, cô ấy liền dừng lại kiên nhẫn giải thích.
Chậm rãi đi một phòng quanh lớp, Hà Lệ Văn dừng lại bên bàn Trì Noãn, gõ nhẹ hai ngón tay lên bàn cô.
Trì Noãn da đầu tê rần, cô nghe Hà Lệ Văn nói: "Trì Noãn, em phát bài kiểm tra trên bàn cô ra đi."
Biểu hiện của Hà Lệ Văn vẫn như thường ngày, hôm đó tan học cũng không giữ Trì Noãn lại nói chuyện. Trì Noãn nghĩ có lẽ mình đã lo xa rồi, ngày hôm sau, trong lúc nộp bài tập ngữ văn, cô còn cố ý nán lại bên bàn làm việc của Hà Lệ Văn một lúc.
Hà Lệ Văn ngẩng đầu lên khỏi văn kiện, vẻ mặt ôn hòa hỏi cô: "Còn có việc gì sao?"
... Lúc đó trời tối như vậy, cho dù Hà Lệ Văn có nhìn thấy bóng người, cũng không nhất định sẽ lập tức nhận ra là ai... Hoặc bóng lưng kia, cũng chỉ là có hình dáng giống với Hà Lệ Văn mà thôi?
Khúc nhạc đệm này dần dần chìm vào quên lãng, không ngờ đến trưa thứ bảy, Trì Noãn lại nhận được cuộc gọi từ Hà Lệ Văn, hẹn gặp cô ở cửa hàng đồ ngọt ngoài trường.
Trì Noãn nhất thời hiểu ra, mọi chuyện không hề kết thúc như cô nghĩ.
Con đường từ ký túc xá đến cửa hàng đồ ngọt không dài, nhưng Trì Noãn lại đi rất lâu. Khi bước vào cửa hàng đồ ngọt, Hà Lệ Văn thấy Trì Noãn đến, liền mỉm cười vẫy tay với cô: "Ở đây."
Trì Noãn ngồi xuống đối diện cô ấy.
Hà Lệ Văn chỉ vào cốc trà sữa đá trước mặt cô: "Cô cũng không biết em thích uống loại nào, đây là món thương hiệu ở đây, em nếm thử xem."
Trì Noãn: "Hà lão sư..."
Hà Lệ Văn nói: "Không có gì đâu, cô chỉ muốn nói chuyện với em một chút."
Cách đây không lâu, Cố Diệu Ngôn cũng đã nói "Chị không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm em nói chuyện phiếm thôi", đối với cách nói này, Trì Noãn bất giác trở nên căng thẳng, cô siết chặt mép váy, gật đầu nói: "Vâng..."
Ánh mắt ôn hòa của Hà Lệ Văn rơi trên người Trì Noãn: "Trì Noãn, em là học sinh mà cô yêu thích nhất, mấy ngày nay trong lòng cô luôn rất mâu thuẫn, nhưng rồi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là phải cùng em nói chuyện."
Trì Noãn run run hàng mi, đáp lại cô ấy: "Vâng..."
Hà Lệ Văn: "Hôm đó, cô nhìn thấy em và Cố Ninh Tư ở thao trường... Các em..."
Trì Noãn ngẩng đầu, ánh mắt thoáng né tránh của cô khiến Hà Lệ Văn mềm lòng: "Trì Noãn, cô không có thành kiến gì đối với chuyện này, bất luận là em thích nam hay nữ, chỉ cần là tình yêu thì đều rất tốt đẹp, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến thành tích, cô sẽ chỉ âm thầm chúc phúc... Hơn nữa, cô cũng thấy thái độ học tập của Cố Ninh Tư quả thực đã tốt hơn học kỳ trước rất nhiều, cô tin nguyên do là bởi vì em."
Trên đường tới đây, Trì Noãn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để Hà Lệ Văn phê bình, nhưng không ngờ lại nghe được những lời nói cảm động như vậy–––– Nhưng nếu là thế, tại sao Hà Lệ Văn lại phải đặc biệt hẹn cô ra đây?
Hà Lệ Văn nói rồi thở dài: "Ngày đó chị của Cố Ninh Tư đến tìm cô, nói rất nhiều thứ, trước khi đi còn nửa đùa nửa thật hỏi, trong trường có nữ sinh nào quấn quít với Cố Ninh Tư không. Nói là ở phía bắc đã nháo nhào cả lên, gia đình họ đối với chuyện này rất phản cảm, đặc biệt là ba của họ, dường như là rất khó chấp nhận–––– Chị em ấy đã biết chuyện của các em chưa?"
Trì Noãn nhấp một ngụm trà sữa, lúc cúi đầu xuống, khóe mắt lại nóng lên, cô đờ đẫn nói: "Có thể đã nhìn ra rồi... Chỉ là chưa vạch trần."
Hà Lệ Văn từ trong túi lấy một chiếc khăn tay đưa cho Trì Noãn: "Vậy thái độ của cô ấy thế nào?"
Những áp lực gần đây của Trì Noãn, trước sự quan tâm của Hà Lệ Văn, đã hóa thành giọt nước mắt nghẹn ngào, cô nói: "Chị ấy bảo em khuyên Cố Ninh Tư đừng đối nghịch với ba cậu ấy nữa. Hứa rằng sau này dù em có gặp bất kỳ khó khăn gì, chị ấy cũng đều sẽ giúp em giải quyết."
Hà Lệ Văn không khỏi hít vào một hơi.
Trì Noãn dùng khăn tay ấn lên mí mắt, một lúc sau mới lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hà Lệ Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giờ đây đã tái nhợt.
Hà Lệ Văn rất hiểu gia cảnh của Trì Noãn, cô từ nhỏ đã không còn ba mẹ, nhờ vào thành tích ưu tú mà đậu vào Nhất trung, tính tình mềm mại dễ gần, cô ấy ngay từ đầu đã có hảo cảm với cô. Lúc này chứng kiến dáng vẻ đáng thương của học sinh mà mình yêu thích nhất, Hà Lệ Văn không khỏi cũng rơi nước mắt: "Đôi lúc, vẻ đẹp của tình yêu là nằm ở chỗ mang đến cho con người hy vọng vào một tương lai tươi đẹp phía trước... Trì Noãn, cô thực sự không muốn em ở trong một mối quan hệ không có tương lai, cô rất thương em, cô luôn hy vọng em sẽ có được một tương lai tươi sáng và không phải chịu khổ..."
Trì Noãn vừa ngừng khóc, lại vì lời nói của Hà Lệ Văn mà rơi nước mắt.
"Trì Noãn, cô nói những lời này, cũng không phải muốn khuyên em chia tay Cố Ninh Tư... Cô chỉ muốn nói với em là, bất kể em có lựa chọn thế nào, có vui vẻ hay đau buồn vì lựa chọn ấy, thì cũng đều có thể tìm đến cô. Cô đứng về phía em, có hiểu không?"
Trì Noãn dùng mu bàn tay che khuất nửa khuôn mặt, khóc không thành tiếng. Hà Lệ Văn cũng thay cô lau nước mắt.
Sau đó, Hà Lệ Văn rời đi, cô ấy nhân lúc con ngủ trưa mà chạy tới đây, không thể ở lại quá lâu, lúc đi còn để lại khăn tay trên bàn.
Mắt Trì Noãn đỏ hoe, cô từng chút từng chút uống cạn cốc trà sữa.
Lúc này mới nhận ra, chiếc ghế hôm nay Hà Lệ Văn vừa ngồi, chính là chiếc ghế mà Cố Ninh Tư đã ngồi vào tối ngày hôm đó.
... Đã qua bao lâu rồi?
Các cô yêu đương, tính toán kỹ lưỡng, miễn cưỡng cũng chỉ mới một tháng mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...