Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn
Chương 74
Ôn Dạng siết chặt bó hoa trong lòng, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Ngoài sự yên tâm ra thì cô còn cảm thấy biết ơn. Bởi vì chỉ có trân trọng, yêu thương thì anh mới chuẩn bị tất cả những điều này.
Ngẫm kỹ lại mới thấy, từ lúc anh mở lời muốn theo đuổi cô cho đến nay, rất nhiều chuyện anh đều chuẩn bị kỹ càng, ví dụ như màn pháo hoa đêm giao thừa ở Nam An, khi ấy cô vừa chật vật ly hôn, thương tích đầy mình.
Đáng lẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát ra được, nhưng sau đó cô lại bất tri bất giác hướng về phía mặt trời. Một phần là do cô vẫn luôn nỗ lực để thoát ra, một phần cũng là do sự xuất hiện của anh. Anh lại một lần nữa trải đầy hoa trên con đường cô bước, để cô mỉm cười tiến về phía trước.
Anh từ từ dỗ dành, kéo cô ra khỏi cuộc hôn nhân đổ vỡ trước đó.
Ngày hôm qua sau khi gặp bố anh về, Ôn Dạng cảm thấy bản thân đã tiến gần hơn đến trái tim anh, mà thực ra cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chỉ là không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy.
Xung quanh là tiếng hò reo chúc mừng.
Thậm chí Ôn Dạng còn nhìn thấy Lục Trạm và Phó Bân, thì ra họ cũng đến.
Ôn Dạng cụp mắt nhìn Phó Hành Chu, giọng nói mềm mại: “Nếu như em không….”
Cô cố ý dừng lại.
Phó Hành Chu nhìn cô, im lặng chờ đợi những lời tiếp theo của cô. Ôn Dạng nhìn anh mấy giây, sau đó cong khóe môi, cúi người vòng tay qua cổ anh: “Em cũng rất cảm ơn sự xuất hiện của anh, Phó Hành Chu.”
Phó Hành Chu vươn tay siết chặt eo cô.
Ôn Dạng khẽ nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Phó Hành Chu đáp: “Được.”
Tất cả mọi người đều nín thở chứng kiến khung cảnh này. Nghe thấy câu nói này, mọi người lập tức hú hét. Dư Tình và Đào Lật đang khoác tay nhau, kích động đến mức da đầu tê rần. Lục Trạm thở phào nhẹ nhõm, buông tay khỏi tư thế khoanh tay, nở nụ cười rạng rỡ.
Phó Bân khẽ chậc một tiếng, nói: “Đại ca hình như có thêm chút tình người rồi.”
Lục Trạm nhìn Phó Bân, hỏi: “Cậu mới biết hả? Trước đây trông cậu ấy chẳng khác nào người máy cả.”
Phó Bân trừng mắt nhìn anh ta: “Làm gì lạnh lùng đến vậy, cùng lắm chỉ là lười quan tâm đến đám người như bọn mình thôi.”
Lục Trạm cười lớn: “Thế mà cậu còn suốt ngày bám lấy cậu ấy.”
Phó Bân nhún vai: “Ai bảo anh ấy là đại ca của tôi chứ, nếu anh cả có mặt ở đây thì tôi cũng bám dính không tha.”
Lục Trạm: “Tem tém lại đi.”
“Chụp hình, chụp hình nào.” Lúc này Dư Tình mới hoàn hồn lại, lấy điện thoại ra.
Phó Hành Chu đã đeo nhẫn cầu hôn cho Ôn Dạng, cũng là kiểu dáng kim cương hình trái tim, cùng bộ với sợi dây chuyền trên cổ Ôn Dạng. Thật ra khoảng thời gian sau này trong tủ trang sức ở phòng thay đồ thi thoảng lại có thêm các loại trang sức mới, nào là dây chuyền, bông tai, vòng tay, lắc tay,… đá quý, kim cương các loại, cả vòng tay của mấy nhãn hãng cao cấp cũng có.
Nhưng thứ mà Ôn Dạng thường đeo nhất vẫn là sợi dây chuyền kim cương Hải Đường Tâm kia.
Lúc này vừa hay tạo thành một cặp hoàn hảo với chiếc nhẫn. Hôm nay tình cờ cô lại mặc áo và váy dài màu hồng nhạt, viên kim cương Hải Đường Tâm trên cổ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như chiếc nhẫn kim cương trên tay cô.
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh: “Có chút bất ngờ, em không ngờ….”
Phó Hành Chu vén gọn tóc mái cho cô: “Hôm qua anh đã thăm dò em rồi.”
Ôn Dạng khẽ đáp: “Em biết mà.”
Phó Hành Chu hạ giọng nói: “Cho nên, chúng ta tâm đầu ý hợp.”
Khóe môi Ôn Dạng mang theo ý cười đáp: “Ừm.”
Phó Hành Chu cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, xung quanh có quá nhiều người nên anh cũng không dừng lại lâu. Nhóm Đào Lật chỉ dám la hét chuyện cầu hôn chứ cũng không dám làm loạn lúc họ đang thân mật như thế này.
Lục Trạm và Phó Bân cũng cười cười đi tới chỗ Dư Tình cùng những người khác ăn uống. Dư Tình thì đã từng gặp Lục Trạm, nhưng chưa gặp Phó Bân bao giờ. Phó Bân nhìn cô ấy, nói: “Đây là anh trai tôi.”
Dư Tình ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ ‘hai người là anh em nhưng lại chẳng giống nhau chút nào’, song ngoài miệng lại nói: “Rất hân hạnh, cậu út Phó.”
Phó Bân đáp: “Tôi không phải út đâu, tôi thứ sáu, dưới tôi còn một đứa em trai nữa, cô cứ gọi tôi là Phó Lục là được.”
Dư Tình gật đầu: “Cậu chủ Phó Lục.”
Lục Trạm đang ăn bánh kem bên cạnh nghe vậy bỗng phì một tiếng, suýt chút nữa thì phun cả bánh kem ra ngoài. Đào Lật vội vàng lấy khăn giấy đưa sang, mặt cô nàng đỏ bừng, hết nhìn Lục Trạm lại nhìn sang Phó Bân.
Hai kiểu đàn ông hoàn toàn khác nhau.
Dư Tình thấy ánh mắt cô nàng cứ đảo qua đảo lại, hết nhìn người này lại nhìn người kia, bèn ghé sát lại, nắm lấy cổ tay cô nàng, nhỏ giọng nói: “Hai người bọn họ không thích hợp với em đâu, thử nhìn mấy anh chàng đối diện kia xem.”
Đào Lật còn đang bận việc trên tay, nghe vậy thì ngẩn người ra mất mấy giây, sau đó mới hoàn hồn.
Một cậu ấm hơi ngầu nhưng lại có chút trẻ con.
Một cậu ấm nhìn kiểu gì cũng ra loại công tử ăn chơi trác táng.
Quả thật đúng là không thích hợp.
Cô nàng ngẩng đầu nhìn về phía nhóm kỹ sư cấp cao lịch lãm đối diện, còn thấy cả thư ký của Phó Hành Chu – Tưởng Dược. Đào Lật thấy Tưởng Dược cũng rất đẹp trai, Dư Tình nhìn theo tầm mắt của cô ấy, nói: “Tiểu Lật Tử, em cũng có mắt nhìn người đấy chứ.”
Đào Lật cười haha, cô ấy cũng cảm thấy vậy, thế nhưng cô ấy không dám trèo cao, đó là thư ký tổng của Phó Hành Chu đấy!
“Em muốn qua chỗ bạn bè chơi không?” Phó Hành Chu cụp mắt nhìn Ôn Dạng. Cô đang khoác tay anh, đáp: “Không cần đâu, có đồ ăn là bọn họ quên bén em liền. Anh muốn làm gì, em đi cùng anh?”
Phó Hành Chu ôm eo cô: “Vậy chúng ta bàn chuyện gặp phụ huynh hai bên nhé.”
Ôn Dạng đi theo bước chân của anh, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Hai người đi tới chiếc ghế dài bên cạnh rồi ngồi xuống, trên bàn bày sẵn cà phê nước ép và bánh ngọt, Tưởng Dược sau khi mang đồ tới thì rời đi, Ôn Dạng nép vào lòng Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu lấy bánh đưa cho Ôn Dạng rồi nói: “Chúng ta thu xếp một ngày đến Nam An nhé, anh muốn chính thức ra mắt bố mẹ em.”
Ôn Dạng đang nhâm nhi ly nước ép, nghe vậy cô đáp: “Em sẽ gọi điện báo cho họ trước.”
Phó Hành Chu gật đầu, lại tiếp tục đút đồ ăn cho cô: “Em nhớ liệt kê cho anh biết sở thích của bố mẹ em, còn cả những thói quen thường ngày của hai bác nữa.”
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy còn sở thích của người nhà anh thì sao?”
Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô, dịu dàng cười nói: “Bố mẹ anh thì em đã gặp rồi, nhà anh chỉ còn một bà nội thôi, em chỉ cần đứng trước mặt bà cụ là bà ấy đã vui rồi.”
Ôn Dạng nhai miếng bánh ngọt trong miệng: “Vậy cũng phải nói cho em biết bà nội thích gì, để em còn chuẩn bị nữa.”
Phó Hành Chu đáp: “Chuẩn bị cho bà ấy trâm cài áo khảm xà cừ là được.”
Ôn Dạng nghe vậy bèn nói: “Là đồ thủ công mỹ nghệ phi vật thể.”
Phó Hành Chu: “Bà cụ thích loại này.”
Ôn Dạng cười nói: “Tốt quá, cái này thì dễ thôi, em từng làm trâm cài áo bằng ngọc bích rồi, mẹ em rất thích, bà nội anh và mẹ em có sở thích giống nhau đấy chứ.”
Phó Hành Chu rũ mắt, cười nói: “Đây là duyên phận.”
Ôn Dạng nhìn vào mắt anh, khẽ gật đầu.
Mặt mày cô như tranh vẽ, Phó Hành Chu lau đi vụn bánh ngọt trên khóe môi cô, trước khi cầu hôn ít nhiều anh cũng có chút căng thẳng, dù đã thăm dò cô nhưng chưa đến bước cuối cùng thì vẫn không khỏi hồi hộp lo lắng.
May mà cuối cùng cũng suôn sẻ.
Hai người ở bên này trò chuyện về việc gặp gỡ cha mẹ, bên kia một nhóm người vừa ăn vừa trò chuyện cũng rất sôi nổi, sau đó Ôn Dạng cũng đi qua góp vui, Phó Hành Chu không đi cùng, anh đứng lại trò chuyện với Lục Trạm, dõi theo Ôn Dạng trong đám đông. Đào Lật đề nghị nhảy một điệu, Ôn Dạng bị họ kéo vào, mấy người phụ nữ nhún nhảy trên con đường hoa, tỏa sáng rực rỡ.
Ôn Dạng ở giữa bọn họ, nụ cười rạng rỡ như hoa, dù sao cũng từng tham gia cuộc thi khiêu vũ, cô nhảy rất linh động, giống như một con bướm xinh đẹp.
Lục Trạm bưng ly rượu, nói: “Bà cụ chắc không ngờ cậu lại lãng mạn như vậy.”
Phó Hành Chu không đáp lại.
Lục Trạm cười nói: “Nhưng Ôn Dạng xứng đáng.”
“Cậu biết Phó Bân nói gì về cậu không?”
Phó Hành Chu nghiêng đầu nhìn Lục Trạm: “Nói gì?”
Lục Trạm: “Cậu ấy nói trông cậu bây giờ có tình người hơn trước đây.”
Phó Hành Chu nhướng mày.
“Tôi đối xử với nó rất tốt.”
Lục Trạm cười ha hả: “Đúng vậy, thằng nhóc này cần cậu đi thu dọn tàn cuộc cho nó mà. Tôi cũng xin rút lại lời nói trước đây rằng cậu không biết yêu.”
Phó Hành Chu: “Cậu tung tin đồn nhảm về tôi hơi bị nhiều rồi đấy.”
Lục Trạm ho khan một tiếng, dùng việc uống rượu để đánh trống lãng.
Vài giây sau, Lục Trạm nhớ ra chuyện gì đó, anh ta quay đầu nhìn Phó Hành Chu: “Ôn Dạng là vợ cũ của cái tên ngoại tình với Lê Mạn đúng không?”
Phó Hành Chu nhìn Ôn Dạng trong đám đông, khẽ ừ một tiếng.
Lục Trạm bị sặc, ho khan hồi lâu, vừa rồi anh ta có nghe Dư Tình nhắc đến tên khốn Trình Ngôn Vũ kia, lại kết hợp với thái độ của Phó Hành Chu dành cho Ôn Dạng ở Hồng Kông trước đây, lúc này anh ta mới biết đuọc chân tướng, hóa ra là quan hệ như vậy. Lục Trạm lại nhìn Ôn Dạng, thầm nghĩ, có người vợ như vậy, sao nỡ lòng nào đi ngoại tình.
Đúng là não úng nước.
Nhưng cũng cảm ơn sự ngu ngốc của tên đó mới khiến bọn họ được chứng kiến mặt tốt đẹp của Ôn Dạng. Sở dĩ trước đây Lục Trạm không theo đuổi cô là bởi vì bản thân anh ta quá hiểu tính tình của mình, không thể nào chung tình được thì đừng làm tổn thương người khác.
–
Đêm khuya.
Giọt nước theo tấm lưng trần trượt xuống, Ôn Dạng cắn môi, đôi mắt rưng rưng. Phó Hành Chu giữ gáy cô, ghì chặt eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Lần này Ôn Dạng không kịp xõa tóc, dùng kẹp cá mập kẹp tóc lên, những sợi tóc mai ướt đẫm dính trên cổ. Cô ôm chặt cổ anh, mọi tiếng rên rỉ đều bị anh chặn lại, đôi chân dài áp vào ga giường.
Cô khẽ gọi anh: “Phó Hành Chu…”
“Hửm?”
Anh ngẩng đầu lên.
Ôn Dạng còn muốn nói gì đó, nhưng cả người cô lại phát run, ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào vai anh. Phó Hành Chu thấy vậy thì đặt cô nằm xuống giường, cúi người hôn lên môi cô.
Mấy phút sau.
Đầu óc Ôn Dạng trống rỗng.
Dấu móng tay hằn sâu trên vai anh.
Sau đó, đôi mắt đong đầy hơi nước của cô nhìn thẳng vào anh. Phó Hành Chu mút lấy đôi môi cô, không kìm được lại chiếm trọn hơi thở của cô.
Đêm nay rất dài.
Trong phòng ngủ chính rộng rãi, bóng người nhấp nhô, say sưa tận hưởng.
Ngày hôm sau.
Ôn Dạng dành cho mình hai tiếng nghỉ ngơi, cô mặc đồ ở nhà, ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại cho Chúc Vân. Mấy ngày nay hai mẹ con đều nhắn tin trên WeChat, nhưng chuyện quan trọng như vậy đương nhiên vẫn nên gọi điện thoại thì hơn. Chúc Vân nghe máy, phản ứng đầu tiên là: “Con mới ngủ dậy à?”
Ôn Dạng khẽ aiza một tiếng: “Đâu có ạ, khoảng bảy rưỡi sáng là con dậy rồi.”
“Thật không?”
Chúc Vân còn cố ý nghi ngờ, Ôn Dạng nũng nịu nói: “Con thật sự dậy từ bảy giờ rưỡi mà.”
Chúc Vân mỉm cười: “Được rồi, mẹ tin con, dạo trước con thức khuya dữ quá mà, mẹ nghĩ bảy giờ rưỡi con không dậy nổi đâu.”
Ôn Dạng ho khan một tiếng: “Gần đây con không thức khuya nữa.”
“Mẹ, mẹ đang ở cơ quan ạ?”
“Ừ, mẹ vừa họp xong.”
Ôn Dạng liếc nhìn đồng hồ, văn phòng của Chúc Vân tuần nào cũng họp, còn vào đúng hôm nay. Ôn Dạng ồ một tiếng, sau đó cô hỏi: “Mẹ, nhà mình mọi việc đều ổn chứ ạ?”
Chúc Vân: “Ổn cả, bố con dạo này rảnh rỗi lắm.”
Ôn Dạng suy nghĩ giây lát rồi nói: “Vậy bố mẹ có thời gian gặp mặt bạn trai con không ạ?”
Chúc Vân thuận tay sắp xếp lại tài liệu trong tay, buột miệng nói: “Đương nhiên là có…”
“Con nói gì cơ?”
Chúc Vân bỏ việc trong tay xuống: “Con đang yêu đương à?”
Ôn Dạng kéo gối ôm vào lòng, nói: “Vâng, nhưng con không dám nói với bố mẹ.”
“Đây là chuyện tốt mà.”
Chúc Vân bỗng chốc có chút phấn chấn, điều này cũng đồng nghĩa với việc Ôn Dạng đã bước ra khỏi tổn thương do cuộc hôn nhân trước mang lại: “Cậu ấy là người như thế nào, làm nghề gì?”
“Mẹ, anh ấy tên là Phó Hành Chu, làm đầu tư, nếu bố mẹ có thời gian thì con dẫn anh ấy về nhà một chuyến.”
“Về nhà? Là định kết hôn sao?” Chúc Vân bỗng nhiên đứng bật dậy, không dám tin con gái lại cho mình nghe một tin động trời như vậy. Ôn Dạng nghe thấy giọng điệu này của bà bèn hạ giọng nói: “Vâng, con đang có dự định đó.”
Chúc Vân im lặng vài giây.
Đây là chuyện tốt, song, bà vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Dạng Dạng, mẹ hỏi con, con đã ổn chưa?”
Ôn Dạng biết ý của Chúc Vân, cô thì thầm: “Mẹ, con ổn rồi, thật ra cũng nhờ có sự xuất hiện của anh ấy mà con mới ổn định lại được.”
Ngẫm kỹ lại mới thấy, từ lúc anh mở lời muốn theo đuổi cô cho đến nay, rất nhiều chuyện anh đều chuẩn bị kỹ càng, ví dụ như màn pháo hoa đêm giao thừa ở Nam An, khi ấy cô vừa chật vật ly hôn, thương tích đầy mình.
Đáng lẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát ra được, nhưng sau đó cô lại bất tri bất giác hướng về phía mặt trời. Một phần là do cô vẫn luôn nỗ lực để thoát ra, một phần cũng là do sự xuất hiện của anh. Anh lại một lần nữa trải đầy hoa trên con đường cô bước, để cô mỉm cười tiến về phía trước.
Anh từ từ dỗ dành, kéo cô ra khỏi cuộc hôn nhân đổ vỡ trước đó.
Ngày hôm qua sau khi gặp bố anh về, Ôn Dạng cảm thấy bản thân đã tiến gần hơn đến trái tim anh, mà thực ra cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chỉ là không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy.
Xung quanh là tiếng hò reo chúc mừng.
Thậm chí Ôn Dạng còn nhìn thấy Lục Trạm và Phó Bân, thì ra họ cũng đến.
Ôn Dạng cụp mắt nhìn Phó Hành Chu, giọng nói mềm mại: “Nếu như em không….”
Cô cố ý dừng lại.
Phó Hành Chu nhìn cô, im lặng chờ đợi những lời tiếp theo của cô. Ôn Dạng nhìn anh mấy giây, sau đó cong khóe môi, cúi người vòng tay qua cổ anh: “Em cũng rất cảm ơn sự xuất hiện của anh, Phó Hành Chu.”
Phó Hành Chu vươn tay siết chặt eo cô.
Ôn Dạng khẽ nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Phó Hành Chu đáp: “Được.”
Tất cả mọi người đều nín thở chứng kiến khung cảnh này. Nghe thấy câu nói này, mọi người lập tức hú hét. Dư Tình và Đào Lật đang khoác tay nhau, kích động đến mức da đầu tê rần. Lục Trạm thở phào nhẹ nhõm, buông tay khỏi tư thế khoanh tay, nở nụ cười rạng rỡ.
Phó Bân khẽ chậc một tiếng, nói: “Đại ca hình như có thêm chút tình người rồi.”
Lục Trạm nhìn Phó Bân, hỏi: “Cậu mới biết hả? Trước đây trông cậu ấy chẳng khác nào người máy cả.”
Phó Bân trừng mắt nhìn anh ta: “Làm gì lạnh lùng đến vậy, cùng lắm chỉ là lười quan tâm đến đám người như bọn mình thôi.”
Lục Trạm cười lớn: “Thế mà cậu còn suốt ngày bám lấy cậu ấy.”
Phó Bân nhún vai: “Ai bảo anh ấy là đại ca của tôi chứ, nếu anh cả có mặt ở đây thì tôi cũng bám dính không tha.”
Lục Trạm: “Tem tém lại đi.”
“Chụp hình, chụp hình nào.” Lúc này Dư Tình mới hoàn hồn lại, lấy điện thoại ra.
Phó Hành Chu đã đeo nhẫn cầu hôn cho Ôn Dạng, cũng là kiểu dáng kim cương hình trái tim, cùng bộ với sợi dây chuyền trên cổ Ôn Dạng. Thật ra khoảng thời gian sau này trong tủ trang sức ở phòng thay đồ thi thoảng lại có thêm các loại trang sức mới, nào là dây chuyền, bông tai, vòng tay, lắc tay,… đá quý, kim cương các loại, cả vòng tay của mấy nhãn hãng cao cấp cũng có.
Nhưng thứ mà Ôn Dạng thường đeo nhất vẫn là sợi dây chuyền kim cương Hải Đường Tâm kia.
Lúc này vừa hay tạo thành một cặp hoàn hảo với chiếc nhẫn. Hôm nay tình cờ cô lại mặc áo và váy dài màu hồng nhạt, viên kim cương Hải Đường Tâm trên cổ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như chiếc nhẫn kim cương trên tay cô.
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh: “Có chút bất ngờ, em không ngờ….”
Phó Hành Chu vén gọn tóc mái cho cô: “Hôm qua anh đã thăm dò em rồi.”
Ôn Dạng khẽ đáp: “Em biết mà.”
Phó Hành Chu hạ giọng nói: “Cho nên, chúng ta tâm đầu ý hợp.”
Khóe môi Ôn Dạng mang theo ý cười đáp: “Ừm.”
Phó Hành Chu cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, xung quanh có quá nhiều người nên anh cũng không dừng lại lâu. Nhóm Đào Lật chỉ dám la hét chuyện cầu hôn chứ cũng không dám làm loạn lúc họ đang thân mật như thế này.
Lục Trạm và Phó Bân cũng cười cười đi tới chỗ Dư Tình cùng những người khác ăn uống. Dư Tình thì đã từng gặp Lục Trạm, nhưng chưa gặp Phó Bân bao giờ. Phó Bân nhìn cô ấy, nói: “Đây là anh trai tôi.”
Dư Tình ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ ‘hai người là anh em nhưng lại chẳng giống nhau chút nào’, song ngoài miệng lại nói: “Rất hân hạnh, cậu út Phó.”
Phó Bân đáp: “Tôi không phải út đâu, tôi thứ sáu, dưới tôi còn một đứa em trai nữa, cô cứ gọi tôi là Phó Lục là được.”
Dư Tình gật đầu: “Cậu chủ Phó Lục.”
Lục Trạm đang ăn bánh kem bên cạnh nghe vậy bỗng phì một tiếng, suýt chút nữa thì phun cả bánh kem ra ngoài. Đào Lật vội vàng lấy khăn giấy đưa sang, mặt cô nàng đỏ bừng, hết nhìn Lục Trạm lại nhìn sang Phó Bân.
Hai kiểu đàn ông hoàn toàn khác nhau.
Dư Tình thấy ánh mắt cô nàng cứ đảo qua đảo lại, hết nhìn người này lại nhìn người kia, bèn ghé sát lại, nắm lấy cổ tay cô nàng, nhỏ giọng nói: “Hai người bọn họ không thích hợp với em đâu, thử nhìn mấy anh chàng đối diện kia xem.”
Đào Lật còn đang bận việc trên tay, nghe vậy thì ngẩn người ra mất mấy giây, sau đó mới hoàn hồn.
Một cậu ấm hơi ngầu nhưng lại có chút trẻ con.
Một cậu ấm nhìn kiểu gì cũng ra loại công tử ăn chơi trác táng.
Quả thật đúng là không thích hợp.
Cô nàng ngẩng đầu nhìn về phía nhóm kỹ sư cấp cao lịch lãm đối diện, còn thấy cả thư ký của Phó Hành Chu – Tưởng Dược. Đào Lật thấy Tưởng Dược cũng rất đẹp trai, Dư Tình nhìn theo tầm mắt của cô ấy, nói: “Tiểu Lật Tử, em cũng có mắt nhìn người đấy chứ.”
Đào Lật cười haha, cô ấy cũng cảm thấy vậy, thế nhưng cô ấy không dám trèo cao, đó là thư ký tổng của Phó Hành Chu đấy!
“Em muốn qua chỗ bạn bè chơi không?” Phó Hành Chu cụp mắt nhìn Ôn Dạng. Cô đang khoác tay anh, đáp: “Không cần đâu, có đồ ăn là bọn họ quên bén em liền. Anh muốn làm gì, em đi cùng anh?”
Phó Hành Chu ôm eo cô: “Vậy chúng ta bàn chuyện gặp phụ huynh hai bên nhé.”
Ôn Dạng đi theo bước chân của anh, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Hai người đi tới chiếc ghế dài bên cạnh rồi ngồi xuống, trên bàn bày sẵn cà phê nước ép và bánh ngọt, Tưởng Dược sau khi mang đồ tới thì rời đi, Ôn Dạng nép vào lòng Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu lấy bánh đưa cho Ôn Dạng rồi nói: “Chúng ta thu xếp một ngày đến Nam An nhé, anh muốn chính thức ra mắt bố mẹ em.”
Ôn Dạng đang nhâm nhi ly nước ép, nghe vậy cô đáp: “Em sẽ gọi điện báo cho họ trước.”
Phó Hành Chu gật đầu, lại tiếp tục đút đồ ăn cho cô: “Em nhớ liệt kê cho anh biết sở thích của bố mẹ em, còn cả những thói quen thường ngày của hai bác nữa.”
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy còn sở thích của người nhà anh thì sao?”
Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô, dịu dàng cười nói: “Bố mẹ anh thì em đã gặp rồi, nhà anh chỉ còn một bà nội thôi, em chỉ cần đứng trước mặt bà cụ là bà ấy đã vui rồi.”
Ôn Dạng nhai miếng bánh ngọt trong miệng: “Vậy cũng phải nói cho em biết bà nội thích gì, để em còn chuẩn bị nữa.”
Phó Hành Chu đáp: “Chuẩn bị cho bà ấy trâm cài áo khảm xà cừ là được.”
Ôn Dạng nghe vậy bèn nói: “Là đồ thủ công mỹ nghệ phi vật thể.”
Phó Hành Chu: “Bà cụ thích loại này.”
Ôn Dạng cười nói: “Tốt quá, cái này thì dễ thôi, em từng làm trâm cài áo bằng ngọc bích rồi, mẹ em rất thích, bà nội anh và mẹ em có sở thích giống nhau đấy chứ.”
Phó Hành Chu rũ mắt, cười nói: “Đây là duyên phận.”
Ôn Dạng nhìn vào mắt anh, khẽ gật đầu.
Mặt mày cô như tranh vẽ, Phó Hành Chu lau đi vụn bánh ngọt trên khóe môi cô, trước khi cầu hôn ít nhiều anh cũng có chút căng thẳng, dù đã thăm dò cô nhưng chưa đến bước cuối cùng thì vẫn không khỏi hồi hộp lo lắng.
May mà cuối cùng cũng suôn sẻ.
Hai người ở bên này trò chuyện về việc gặp gỡ cha mẹ, bên kia một nhóm người vừa ăn vừa trò chuyện cũng rất sôi nổi, sau đó Ôn Dạng cũng đi qua góp vui, Phó Hành Chu không đi cùng, anh đứng lại trò chuyện với Lục Trạm, dõi theo Ôn Dạng trong đám đông. Đào Lật đề nghị nhảy một điệu, Ôn Dạng bị họ kéo vào, mấy người phụ nữ nhún nhảy trên con đường hoa, tỏa sáng rực rỡ.
Ôn Dạng ở giữa bọn họ, nụ cười rạng rỡ như hoa, dù sao cũng từng tham gia cuộc thi khiêu vũ, cô nhảy rất linh động, giống như một con bướm xinh đẹp.
Lục Trạm bưng ly rượu, nói: “Bà cụ chắc không ngờ cậu lại lãng mạn như vậy.”
Phó Hành Chu không đáp lại.
Lục Trạm cười nói: “Nhưng Ôn Dạng xứng đáng.”
“Cậu biết Phó Bân nói gì về cậu không?”
Phó Hành Chu nghiêng đầu nhìn Lục Trạm: “Nói gì?”
Lục Trạm: “Cậu ấy nói trông cậu bây giờ có tình người hơn trước đây.”
Phó Hành Chu nhướng mày.
“Tôi đối xử với nó rất tốt.”
Lục Trạm cười ha hả: “Đúng vậy, thằng nhóc này cần cậu đi thu dọn tàn cuộc cho nó mà. Tôi cũng xin rút lại lời nói trước đây rằng cậu không biết yêu.”
Phó Hành Chu: “Cậu tung tin đồn nhảm về tôi hơi bị nhiều rồi đấy.”
Lục Trạm ho khan một tiếng, dùng việc uống rượu để đánh trống lãng.
Vài giây sau, Lục Trạm nhớ ra chuyện gì đó, anh ta quay đầu nhìn Phó Hành Chu: “Ôn Dạng là vợ cũ của cái tên ngoại tình với Lê Mạn đúng không?”
Phó Hành Chu nhìn Ôn Dạng trong đám đông, khẽ ừ một tiếng.
Lục Trạm bị sặc, ho khan hồi lâu, vừa rồi anh ta có nghe Dư Tình nhắc đến tên khốn Trình Ngôn Vũ kia, lại kết hợp với thái độ của Phó Hành Chu dành cho Ôn Dạng ở Hồng Kông trước đây, lúc này anh ta mới biết đuọc chân tướng, hóa ra là quan hệ như vậy. Lục Trạm lại nhìn Ôn Dạng, thầm nghĩ, có người vợ như vậy, sao nỡ lòng nào đi ngoại tình.
Đúng là não úng nước.
Nhưng cũng cảm ơn sự ngu ngốc của tên đó mới khiến bọn họ được chứng kiến mặt tốt đẹp của Ôn Dạng. Sở dĩ trước đây Lục Trạm không theo đuổi cô là bởi vì bản thân anh ta quá hiểu tính tình của mình, không thể nào chung tình được thì đừng làm tổn thương người khác.
–
Đêm khuya.
Giọt nước theo tấm lưng trần trượt xuống, Ôn Dạng cắn môi, đôi mắt rưng rưng. Phó Hành Chu giữ gáy cô, ghì chặt eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Lần này Ôn Dạng không kịp xõa tóc, dùng kẹp cá mập kẹp tóc lên, những sợi tóc mai ướt đẫm dính trên cổ. Cô ôm chặt cổ anh, mọi tiếng rên rỉ đều bị anh chặn lại, đôi chân dài áp vào ga giường.
Cô khẽ gọi anh: “Phó Hành Chu…”
“Hửm?”
Anh ngẩng đầu lên.
Ôn Dạng còn muốn nói gì đó, nhưng cả người cô lại phát run, ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào vai anh. Phó Hành Chu thấy vậy thì đặt cô nằm xuống giường, cúi người hôn lên môi cô.
Mấy phút sau.
Đầu óc Ôn Dạng trống rỗng.
Dấu móng tay hằn sâu trên vai anh.
Sau đó, đôi mắt đong đầy hơi nước của cô nhìn thẳng vào anh. Phó Hành Chu mút lấy đôi môi cô, không kìm được lại chiếm trọn hơi thở của cô.
Đêm nay rất dài.
Trong phòng ngủ chính rộng rãi, bóng người nhấp nhô, say sưa tận hưởng.
Ngày hôm sau.
Ôn Dạng dành cho mình hai tiếng nghỉ ngơi, cô mặc đồ ở nhà, ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại cho Chúc Vân. Mấy ngày nay hai mẹ con đều nhắn tin trên WeChat, nhưng chuyện quan trọng như vậy đương nhiên vẫn nên gọi điện thoại thì hơn. Chúc Vân nghe máy, phản ứng đầu tiên là: “Con mới ngủ dậy à?”
Ôn Dạng khẽ aiza một tiếng: “Đâu có ạ, khoảng bảy rưỡi sáng là con dậy rồi.”
“Thật không?”
Chúc Vân còn cố ý nghi ngờ, Ôn Dạng nũng nịu nói: “Con thật sự dậy từ bảy giờ rưỡi mà.”
Chúc Vân mỉm cười: “Được rồi, mẹ tin con, dạo trước con thức khuya dữ quá mà, mẹ nghĩ bảy giờ rưỡi con không dậy nổi đâu.”
Ôn Dạng ho khan một tiếng: “Gần đây con không thức khuya nữa.”
“Mẹ, mẹ đang ở cơ quan ạ?”
“Ừ, mẹ vừa họp xong.”
Ôn Dạng liếc nhìn đồng hồ, văn phòng của Chúc Vân tuần nào cũng họp, còn vào đúng hôm nay. Ôn Dạng ồ một tiếng, sau đó cô hỏi: “Mẹ, nhà mình mọi việc đều ổn chứ ạ?”
Chúc Vân: “Ổn cả, bố con dạo này rảnh rỗi lắm.”
Ôn Dạng suy nghĩ giây lát rồi nói: “Vậy bố mẹ có thời gian gặp mặt bạn trai con không ạ?”
Chúc Vân thuận tay sắp xếp lại tài liệu trong tay, buột miệng nói: “Đương nhiên là có…”
“Con nói gì cơ?”
Chúc Vân bỏ việc trong tay xuống: “Con đang yêu đương à?”
Ôn Dạng kéo gối ôm vào lòng, nói: “Vâng, nhưng con không dám nói với bố mẹ.”
“Đây là chuyện tốt mà.”
Chúc Vân bỗng chốc có chút phấn chấn, điều này cũng đồng nghĩa với việc Ôn Dạng đã bước ra khỏi tổn thương do cuộc hôn nhân trước mang lại: “Cậu ấy là người như thế nào, làm nghề gì?”
“Mẹ, anh ấy tên là Phó Hành Chu, làm đầu tư, nếu bố mẹ có thời gian thì con dẫn anh ấy về nhà một chuyến.”
“Về nhà? Là định kết hôn sao?” Chúc Vân bỗng nhiên đứng bật dậy, không dám tin con gái lại cho mình nghe một tin động trời như vậy. Ôn Dạng nghe thấy giọng điệu này của bà bèn hạ giọng nói: “Vâng, con đang có dự định đó.”
Chúc Vân im lặng vài giây.
Đây là chuyện tốt, song, bà vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Dạng Dạng, mẹ hỏi con, con đã ổn chưa?”
Ôn Dạng biết ý của Chúc Vân, cô thì thầm: “Mẹ, con ổn rồi, thật ra cũng nhờ có sự xuất hiện của anh ấy mà con mới ổn định lại được.”